Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 9: Labrador 2
"Tớ luôn cảm thấy có gì đó không đúng." Trên đường trở về đột nhiên Giản Diệc Thừa trầm tư nói.
"Cái gì không đúng? Không phải con chó kia tìm không ra nhà nên muốn chúng ta đưa nó về hả?" Lâm Lang vừa lái xe vừa nói, "Tớ nói cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, con chó thứ nhất biết báo án mạng cũng không nhất thiết có con thứ hai cũng biết. Làm gì trùng hợp như vậy. Nhưng mà nếu con chó nào cũng thông minh như vậy thì cảnh sát chúng ta khỏe biết mấy."
Lâm Lang càng nói càng hăng hái, "Cậu thử suy nghĩ, động vật khắp thành phố này đều là cơ sở ngầm, nếu xảy ra chuyện thì hung thủ sẽ không biết phải trốn đi đâu.... Chỉ cần chúng ta muốn biết thì đã có tụi nó nói, ây má ơi, càng nghĩ thấy càng đỉnh!"
Lâm Lang ngồi nói một mình hồi lâu, không nghe ai trả lời thì nghiêng đầu nhìn, Giản Diệc Thừa đang nhíu lông mày trầm tư.
"Cậu nghĩ gì vậy?" Lâm lang thuận miệng hỏi.
"Tớ đang nghĩ..." Giản Diệc Thừa chậm rãi mở miệng, "Cả đoạn đường con labrador đó đều tự mình chạy về nhà, hiển nhiên không phải muốn chúng ta giúp nó."
"Không phải đâu người anh em, cậu đang định phân tích suy nghĩ của nó à? Đó là chó, không phải là người, cậu không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng nó đâu." Lâm lang không tưởng tượng nổi nói.
Giản Diệc Thừa không phản bác, chỉ nói, "Còn có cái này, cậu không cảm thấy người đàn ông kia quá bình tĩnh sao? Người bình thường đột nhiên đụng phải cảnh sát đứng trước cửa dù là có phạm tội hay không cũng sẽ khẩn trương một chút, cái này không phải là chột dạ mà là một loại bản năng lo âu. Nhưng anh ta không có, từ đầu tới cuối cũng quá bình tĩnh rồi."
Lâm Lang lơ đễnh, "Vậy nếu anh ta có tư chất tâm lý tốt thì sao? Anh ta có tư thái của người tinh anh, chắc là đã gặp phải nhiều biến cố lớn, chỉ hai người lính cảnh sát mà có thể khiến anh ta sợ sao?"
Giản Diệc Thừa lắc đầu một cái, "Không phải là cái loại bình tĩnh đó, tớ cũng không nói lên được anh ta lạ ở chỗ nào nhưng là trực giác nói cho tớ biết người này nhất định có vấn đề."
Lâm Lang cười một tiếng nói, "Này cậu, phá án không thể dựa vào trực giác, chúng ta phải có bằng chứng."
Giản Diệc Thừa không lên tiếng nhưng anh có ý định trở về sở tra cứu tài liệu về người đàn ông này.
Nhị Lang Thần trở về nhà cũng đã gần năm giờ chiều, mặt trời cũng sắp xuống núi.
"Sao rồi? Cảnh sát phát hiện thi thể Tống Duyệt chưa?" Sơ Ngữ vội hỏi.
Nhị Lang Thần thở hổn hển, hiển nhiên là do chạy đường xa. Sơ ngữ bận bịu đổ nước cho nó, "Nghỉ một chút đã, đợi một hồi nói sau."
Nhị Lang Thần thở đều đặn rồi mới nói, "Không có, cảnh sát cũng không vào nhà A Bố. A Bố nói tên hung thủ đó ở nhà, anh ta nói A Bố là con chó nhà anh ta bị lạc mất, cảnh sát liền nghĩ là A Bố nhờ họ tìm nhà giúp, không có vào nhà lục soát."
Sơ Ngữ sững sốt một chút, "Tại sao có thể như vậy?"
Cảnh sát gặp được hung thủ lại không phát hiện thi thể.... Bọn cô không thể thành công báo án mà còn bứt dây động rừng?!
Mặt cô trắng bệch, cả người phát rét ngồi yên trên ghế salon. Làm thế nào bây giờ? Cô có lòng tốt giúp người bây giờ lại biến thành chuyện xấu sao?
Đại Miêu nhìn cô có vẻ hoảng loạn nên nhảy đến bên cạnh Sơ Ngữ, lo lắng nói, "Ngôn Ngôn, chị không sao chứ?"
Nhị Lang Thần cũng đi tới cà vào chân cô.
Sơ Ngữ liền bình tĩnh lại, sờ đầu bọn nó nói, "Chị không sao đâu, trước đó không suy nghĩ kĩ bây giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy!"
Cũng đúng, động vật dù sao cũng không giống người, không có cách nào nói ra hung thủ mà những cảnh sát kia hiển nhiên cũng sẽ không giống cô, có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật. Vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể giải quyết như vậy. Suy nghĩ A Bố đi lạc mới tìm cảnh sát giúp lại là suy nghĩ hợp lí nhất trong lúc đó.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới A Bố đi báo án.
Không có lí do gì thì cảnh sát cũng không thể vô duyên vô cớ tùy tiện lục soát nhà dân. Nếu là người dân tố cáo thì ít ra bọn họ còn có thể có lý do xông vào, còn đây lại là vì một con chó...
Kế hoạch có quá nhiều sơ sót, Sơ Ngữ cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến nước này. Cô không phải là nhân viên cảnh sát chuyên nghiệp, làm việc vẫn còn thiếu suy xét. Nhưng mà bây giờ không phải là lúc nên trách cứ bản thân, việc cần làm trước hết là nên cứu vãn tình hình thế nào.
Nếu như cô là hung thủ gặp cảnh sát đến nhà, chuyện thứ nhất phải làm chính là dọn dẹp sạch sẽ các phần thi thể trong tủ lạnh. Như vậy thứ nhất, cảnh sát phá án sẽ khó khăn hơn.
"Ngôn Ngôn, nếu không để gâu qua bên kia rình thử đi xem hắn định làm gì." Nhị Lang Thần đề nghị.
"Không được, rất không an toàn! Đó là một tên hung thủ giết người phân thây biến thái, hắn ngay cả người cũng dám giết, huống chi là động vật?" Sơ Ngữ chợt nhớ tới cái gì, "A Bố thì sao? Nó dẫn cảnh sát đi tới đó chưa trở về hả?"
"Không về được, A Bố bị chủ nhân của nó kêu vào, gâu thấy nó sợ lắm, nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Sơ Ngữ cả kinh, "Tiêu rồi, A Bố rất có thể sẽ bị Hình Thiên Hải giận cá chém thớt hại chết."
Cô suy tư một lúc liền quyết định, "Được rồi, đừng để ý cảnh sát có thể nghi ngờ chị hay không, chúng ta đi báo án trước đi."
Cho dù A Bố là con chó nhưng ở trong mắt Sơ Ngữ, nó cũng là một sinh mạng. Huống chi sau khi cô có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật, những con vật này ở trong mắt cô không có gì khác loài người. Bọn nó cũng có suy nghĩ, cũng có vui buồn hờn giận, mỗi một con đều có cá tính rõ ràng, để cho Sơ Ngữ trơ mắt nhìn A Bố chết đi, cô không làm được.
Sơ Ngữ đang chuẩn bị đi đến đồn cảnh sát báo án thì Đại Miêu chợt vui vẻ nói, "Ngôn Ngôn, chị mau nhìn đi, A Bố trở lại rồi!"
Sơ Ngữ vội vàng nhìn ra phía ngoài, con chó từ phố đối diện đang chạy như điên lại đây không phải A Bố thì là gì?
Sơ Ngữ vạn phần vui mừng mở cửa tiệm, "A Bố, sao em trốn ra được?"
A Bố không lên tiếng, chạy vào trong tiệm hết chống đỡ nổi nữa liền ngã xuống, Sơ Ngữ lúc này mới phát hiện cả người nó ướt đẫm mồ hôi, lớn tiếng thở hào hển, tứ chi hơi co quắp, chóp mũi khô ráo... Sơ Ngữ nhanh chóng đoán được, đây là do mất nước cộng thêm mất sức tạo thành liền vội vàng chuẩn bị bổ sung chất lỏng cho nó.
Lúc này A Bố dùng sức há miệng, từ trong miệng rơi ra một miếng máu thịt mơ hồ có xương trong đó. Da đầu Sơ Ngữ tê dại vội hỏi, "Đây là thi thể của Tống Duyệt?"
A Bố đã không còn sức gật đầu, chỉ nháy mắt một cái.
"Giỏi lắm A Bố, em làm rất tốt!" Có thể đem thi thể Tống Duyệt ra ngoài có thể cho cảnh sát biết được vụ án này nghiêm trọng thế nào. Không cần phải nói gì, chính bọn họ sẽ điều tra tiếp.
Sơ Ngữ lập tức nói với Nhị Lang Thần, "Chị giúp hồi sức cho A Bố, Nhị Lang Thần, nhờ em khổ cực một lần vậy, lại đi tới đồn cảnh sát một chuyến, đưa cái này đến trước mặt cảnh sát."
"Được! Ngôn Ngôn, gâu đi đây."
Nhị Lang Thần lập tức ngậm lấy khối thịt A Bố nhả ra, xoay người rời đi.
Sơ Ngữ bỗng nhiên nói, "Chờ một chút..."
Nhị Lang Thần quay đầu nhìn cô, Sơ Ngữ quấn quít một chút nói, "Được rồi, em đi đi, trên đường chú ý an toàn."
Nhị Lang Thần liền xoay người rời đi.
Sơ Ngữ vốn định nói cho Nhị Lang Thần kêu nó tránh Giản Diệc Thừa ra, dù sao anh đã thấy Nhị Lang Thần và Đại Miêu ở cùng với cô, nhất định có thể nhận ra Nhị Lang Thần là thú nuôi của cô. Nhưng mà Sơ Ngữ suy nghĩ một chút lại thôi, đồn cảnh sát tai mắt phi thường, bọn họ muốn kiểm tra cô cũng không gạt được, dứt khoát cứ như vậy đi, binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn, chờ tra được ra cô rồi hãy nói.
Nhị Lang Thần chạy như điên về phía đồn cảnh sát thành phố vốn chỉ cách ba con phố, lúc này so khi chạy về hồi nãy thuận lợi hơn chút.
Lúc nó đến cục thì mọi người đang chuẩn bị tan làm.
Lâm Lang lanh mắt liếc một lần liền thấy được Nhị Lang Thần, vui vẻ nói, "Hắc, mày lại tới à? Thế nào, lần trước giúp chúng ta phá đại án lần này tới đòi lãnh thưởng à? Chậc, để khen ngợi mày tao mời mày đi ăn cơm!" Nói xong quay đầu lại hỏi Lý Trường Phong, "Đội trưởng Lý có thanh toán hay không ạ?"
Bên cạnh có người trêu ghẹo nói, "Hắc tiểu Lâm, cậu đang mượn chó ăn mừng à, thay đổi phương pháp kiếm cơm chùa ăn à?"
Một đám người cười rộ lên, Lý Trường Phong cười một tiếng, "Phải, cậu cũng đừng đòi thanh toán nhé, bữa cơm này tôi mời! Đi thôi, tất cả đều đi, mọi người tụ họp một chút cũng cho chó công thần này một lễ hội nào!"
"Thật tốt quá, đội trưởng Lý hiếm thấy mời cơm, không làm thịt thì rất đáng tiếc nha! Chợ đêm thẳng tiến thôi!"
"Thôi bỏ đi, đồ ăn chợ đêm ăn lúc nào chả được? Chọn như vậy là đang chế giễu xem thường đội trưởng Lý rồi."
Đang lúc mọi người hứng thú ngẩng cao đầu thảo luận nên đi đâu ăn, một giọng nói tỉnh táo lạ thường đột ngột chen vào, "Sợ rằng mọi người không ăn được bữa tiệc lớn rồi..."
Mọi người quay đầu, Giản Diệc Thừa đang đứng cạnh bên con chó mực, trước mặt nó là một khối máu thịt mơ hồ có xương. Giản Diệc Thừa mang bao tay cầm lên quan sát chốc lát rồi ngước mắt nhìn người trong phòng làm việc, "Là thi thể của con người."
"Cái gì không đúng? Không phải con chó kia tìm không ra nhà nên muốn chúng ta đưa nó về hả?" Lâm Lang vừa lái xe vừa nói, "Tớ nói cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, con chó thứ nhất biết báo án mạng cũng không nhất thiết có con thứ hai cũng biết. Làm gì trùng hợp như vậy. Nhưng mà nếu con chó nào cũng thông minh như vậy thì cảnh sát chúng ta khỏe biết mấy."
Lâm Lang càng nói càng hăng hái, "Cậu thử suy nghĩ, động vật khắp thành phố này đều là cơ sở ngầm, nếu xảy ra chuyện thì hung thủ sẽ không biết phải trốn đi đâu.... Chỉ cần chúng ta muốn biết thì đã có tụi nó nói, ây má ơi, càng nghĩ thấy càng đỉnh!"
Lâm Lang ngồi nói một mình hồi lâu, không nghe ai trả lời thì nghiêng đầu nhìn, Giản Diệc Thừa đang nhíu lông mày trầm tư.
"Cậu nghĩ gì vậy?" Lâm lang thuận miệng hỏi.
"Tớ đang nghĩ..." Giản Diệc Thừa chậm rãi mở miệng, "Cả đoạn đường con labrador đó đều tự mình chạy về nhà, hiển nhiên không phải muốn chúng ta giúp nó."
"Không phải đâu người anh em, cậu đang định phân tích suy nghĩ của nó à? Đó là chó, không phải là người, cậu không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng nó đâu." Lâm lang không tưởng tượng nổi nói.
Giản Diệc Thừa không phản bác, chỉ nói, "Còn có cái này, cậu không cảm thấy người đàn ông kia quá bình tĩnh sao? Người bình thường đột nhiên đụng phải cảnh sát đứng trước cửa dù là có phạm tội hay không cũng sẽ khẩn trương một chút, cái này không phải là chột dạ mà là một loại bản năng lo âu. Nhưng anh ta không có, từ đầu tới cuối cũng quá bình tĩnh rồi."
Lâm Lang lơ đễnh, "Vậy nếu anh ta có tư chất tâm lý tốt thì sao? Anh ta có tư thái của người tinh anh, chắc là đã gặp phải nhiều biến cố lớn, chỉ hai người lính cảnh sát mà có thể khiến anh ta sợ sao?"
Giản Diệc Thừa lắc đầu một cái, "Không phải là cái loại bình tĩnh đó, tớ cũng không nói lên được anh ta lạ ở chỗ nào nhưng là trực giác nói cho tớ biết người này nhất định có vấn đề."
Lâm Lang cười một tiếng nói, "Này cậu, phá án không thể dựa vào trực giác, chúng ta phải có bằng chứng."
Giản Diệc Thừa không lên tiếng nhưng anh có ý định trở về sở tra cứu tài liệu về người đàn ông này.
Nhị Lang Thần trở về nhà cũng đã gần năm giờ chiều, mặt trời cũng sắp xuống núi.
"Sao rồi? Cảnh sát phát hiện thi thể Tống Duyệt chưa?" Sơ Ngữ vội hỏi.
Nhị Lang Thần thở hổn hển, hiển nhiên là do chạy đường xa. Sơ ngữ bận bịu đổ nước cho nó, "Nghỉ một chút đã, đợi một hồi nói sau."
Nhị Lang Thần thở đều đặn rồi mới nói, "Không có, cảnh sát cũng không vào nhà A Bố. A Bố nói tên hung thủ đó ở nhà, anh ta nói A Bố là con chó nhà anh ta bị lạc mất, cảnh sát liền nghĩ là A Bố nhờ họ tìm nhà giúp, không có vào nhà lục soát."
Sơ Ngữ sững sốt một chút, "Tại sao có thể như vậy?"
Cảnh sát gặp được hung thủ lại không phát hiện thi thể.... Bọn cô không thể thành công báo án mà còn bứt dây động rừng?!
Mặt cô trắng bệch, cả người phát rét ngồi yên trên ghế salon. Làm thế nào bây giờ? Cô có lòng tốt giúp người bây giờ lại biến thành chuyện xấu sao?
Đại Miêu nhìn cô có vẻ hoảng loạn nên nhảy đến bên cạnh Sơ Ngữ, lo lắng nói, "Ngôn Ngôn, chị không sao chứ?"
Nhị Lang Thần cũng đi tới cà vào chân cô.
Sơ Ngữ liền bình tĩnh lại, sờ đầu bọn nó nói, "Chị không sao đâu, trước đó không suy nghĩ kĩ bây giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy!"
Cũng đúng, động vật dù sao cũng không giống người, không có cách nào nói ra hung thủ mà những cảnh sát kia hiển nhiên cũng sẽ không giống cô, có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật. Vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể giải quyết như vậy. Suy nghĩ A Bố đi lạc mới tìm cảnh sát giúp lại là suy nghĩ hợp lí nhất trong lúc đó.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới A Bố đi báo án.
Không có lí do gì thì cảnh sát cũng không thể vô duyên vô cớ tùy tiện lục soát nhà dân. Nếu là người dân tố cáo thì ít ra bọn họ còn có thể có lý do xông vào, còn đây lại là vì một con chó...
Kế hoạch có quá nhiều sơ sót, Sơ Ngữ cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến nước này. Cô không phải là nhân viên cảnh sát chuyên nghiệp, làm việc vẫn còn thiếu suy xét. Nhưng mà bây giờ không phải là lúc nên trách cứ bản thân, việc cần làm trước hết là nên cứu vãn tình hình thế nào.
Nếu như cô là hung thủ gặp cảnh sát đến nhà, chuyện thứ nhất phải làm chính là dọn dẹp sạch sẽ các phần thi thể trong tủ lạnh. Như vậy thứ nhất, cảnh sát phá án sẽ khó khăn hơn.
"Ngôn Ngôn, nếu không để gâu qua bên kia rình thử đi xem hắn định làm gì." Nhị Lang Thần đề nghị.
"Không được, rất không an toàn! Đó là một tên hung thủ giết người phân thây biến thái, hắn ngay cả người cũng dám giết, huống chi là động vật?" Sơ Ngữ chợt nhớ tới cái gì, "A Bố thì sao? Nó dẫn cảnh sát đi tới đó chưa trở về hả?"
"Không về được, A Bố bị chủ nhân của nó kêu vào, gâu thấy nó sợ lắm, nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Sơ Ngữ cả kinh, "Tiêu rồi, A Bố rất có thể sẽ bị Hình Thiên Hải giận cá chém thớt hại chết."
Cô suy tư một lúc liền quyết định, "Được rồi, đừng để ý cảnh sát có thể nghi ngờ chị hay không, chúng ta đi báo án trước đi."
Cho dù A Bố là con chó nhưng ở trong mắt Sơ Ngữ, nó cũng là một sinh mạng. Huống chi sau khi cô có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật, những con vật này ở trong mắt cô không có gì khác loài người. Bọn nó cũng có suy nghĩ, cũng có vui buồn hờn giận, mỗi một con đều có cá tính rõ ràng, để cho Sơ Ngữ trơ mắt nhìn A Bố chết đi, cô không làm được.
Sơ Ngữ đang chuẩn bị đi đến đồn cảnh sát báo án thì Đại Miêu chợt vui vẻ nói, "Ngôn Ngôn, chị mau nhìn đi, A Bố trở lại rồi!"
Sơ Ngữ vội vàng nhìn ra phía ngoài, con chó từ phố đối diện đang chạy như điên lại đây không phải A Bố thì là gì?
Sơ Ngữ vạn phần vui mừng mở cửa tiệm, "A Bố, sao em trốn ra được?"
A Bố không lên tiếng, chạy vào trong tiệm hết chống đỡ nổi nữa liền ngã xuống, Sơ Ngữ lúc này mới phát hiện cả người nó ướt đẫm mồ hôi, lớn tiếng thở hào hển, tứ chi hơi co quắp, chóp mũi khô ráo... Sơ Ngữ nhanh chóng đoán được, đây là do mất nước cộng thêm mất sức tạo thành liền vội vàng chuẩn bị bổ sung chất lỏng cho nó.
Lúc này A Bố dùng sức há miệng, từ trong miệng rơi ra một miếng máu thịt mơ hồ có xương trong đó. Da đầu Sơ Ngữ tê dại vội hỏi, "Đây là thi thể của Tống Duyệt?"
A Bố đã không còn sức gật đầu, chỉ nháy mắt một cái.
"Giỏi lắm A Bố, em làm rất tốt!" Có thể đem thi thể Tống Duyệt ra ngoài có thể cho cảnh sát biết được vụ án này nghiêm trọng thế nào. Không cần phải nói gì, chính bọn họ sẽ điều tra tiếp.
Sơ Ngữ lập tức nói với Nhị Lang Thần, "Chị giúp hồi sức cho A Bố, Nhị Lang Thần, nhờ em khổ cực một lần vậy, lại đi tới đồn cảnh sát một chuyến, đưa cái này đến trước mặt cảnh sát."
"Được! Ngôn Ngôn, gâu đi đây."
Nhị Lang Thần lập tức ngậm lấy khối thịt A Bố nhả ra, xoay người rời đi.
Sơ Ngữ bỗng nhiên nói, "Chờ một chút..."
Nhị Lang Thần quay đầu nhìn cô, Sơ Ngữ quấn quít một chút nói, "Được rồi, em đi đi, trên đường chú ý an toàn."
Nhị Lang Thần liền xoay người rời đi.
Sơ Ngữ vốn định nói cho Nhị Lang Thần kêu nó tránh Giản Diệc Thừa ra, dù sao anh đã thấy Nhị Lang Thần và Đại Miêu ở cùng với cô, nhất định có thể nhận ra Nhị Lang Thần là thú nuôi của cô. Nhưng mà Sơ Ngữ suy nghĩ một chút lại thôi, đồn cảnh sát tai mắt phi thường, bọn họ muốn kiểm tra cô cũng không gạt được, dứt khoát cứ như vậy đi, binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn, chờ tra được ra cô rồi hãy nói.
Nhị Lang Thần chạy như điên về phía đồn cảnh sát thành phố vốn chỉ cách ba con phố, lúc này so khi chạy về hồi nãy thuận lợi hơn chút.
Lúc nó đến cục thì mọi người đang chuẩn bị tan làm.
Lâm Lang lanh mắt liếc một lần liền thấy được Nhị Lang Thần, vui vẻ nói, "Hắc, mày lại tới à? Thế nào, lần trước giúp chúng ta phá đại án lần này tới đòi lãnh thưởng à? Chậc, để khen ngợi mày tao mời mày đi ăn cơm!" Nói xong quay đầu lại hỏi Lý Trường Phong, "Đội trưởng Lý có thanh toán hay không ạ?"
Bên cạnh có người trêu ghẹo nói, "Hắc tiểu Lâm, cậu đang mượn chó ăn mừng à, thay đổi phương pháp kiếm cơm chùa ăn à?"
Một đám người cười rộ lên, Lý Trường Phong cười một tiếng, "Phải, cậu cũng đừng đòi thanh toán nhé, bữa cơm này tôi mời! Đi thôi, tất cả đều đi, mọi người tụ họp một chút cũng cho chó công thần này một lễ hội nào!"
"Thật tốt quá, đội trưởng Lý hiếm thấy mời cơm, không làm thịt thì rất đáng tiếc nha! Chợ đêm thẳng tiến thôi!"
"Thôi bỏ đi, đồ ăn chợ đêm ăn lúc nào chả được? Chọn như vậy là đang chế giễu xem thường đội trưởng Lý rồi."
Đang lúc mọi người hứng thú ngẩng cao đầu thảo luận nên đi đâu ăn, một giọng nói tỉnh táo lạ thường đột ngột chen vào, "Sợ rằng mọi người không ăn được bữa tiệc lớn rồi..."
Mọi người quay đầu, Giản Diệc Thừa đang đứng cạnh bên con chó mực, trước mặt nó là một khối máu thịt mơ hồ có xương. Giản Diệc Thừa mang bao tay cầm lên quan sát chốc lát rồi ngước mắt nhìn người trong phòng làm việc, "Là thi thể của con người."
Bình luận truyện