Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ
Chương 61: Trình Lam phản kích
Trình Lam nói xong không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa,
cô sợ những giọt nước mắt, sẽ từng giọt rơi xuống khuôn mặt kêu ngạo mà quật cường của cô.
Trái tim khó chịu, một cảm giác tê dài vị tuyệt vọng vào tình yêu dâng lên.
Cô quay người định đi, thì nhìn thấy mặt cô phục vụ, hiện lên nụ cười đắc ý.
Trình Lam nghi ngờ, không lẽ cô ta cố tình gây ra việc này.
không biết vì sao, sau khi có thai,
cô thường hay đa nghi, lo lắng đủ điều.
Mất đi sự cảnh giác, không còn thói quen, quan sát của một sát thủ nên có.
Không lẽ khi mang thai phụ nữ điều trở nên đần độn.
Trình Lam nghĩ Lôi Lạc Thiên yêu cô như vậy, với tính tình của anh ta,
không thể nào đụng vào phụ nữ khác.
Chắc chắn là cô ta dỡ trò.
Trình Lam tức giận trong lòng.
Được cô đừ trách tôi, chỉ tại cô đụng ai không đụng,
lại đụng vào người đàn ông của Trình Lam tôi.
Cô quay người định đi, Lôi Lạc Thiên bước nhanh qua chụp lấy cánh tay cô.
Nét mặt tức giận, cặp mắt đen thẩm, nhìn vào chỉ thấy những tia máu đỏ vì phẩn nộ mà hiện lên.
Anh tức giận không biết trong lòng cô, anh ở vị trí nào.
Sao cô nhìn thấy anh, cùng người phụ nữ khác mà không ghen, không tức giận, không dành giựt, chỉ dễ dàng buông tay.
Không lẽ tình yêu của bọn họ không đáng để cô đấu tranh.
Trình Lam không hiểu suy nghĩ trong lòng anh.
Chỉ nghĩ rằng anh tức giận vì cô tháo bỏ chiếc nhẩn cưới của hai người.
Lôi Lạc Thiên không hề để ý đến người xung quanh.
“Tại sao em lại tới đây?
Tại sao lại ăn mặc như thế này?”
Giọng nói mạnh mẽ hơi rung vì kèm nén sự phẩn nộ trong lòng vang lên.
Anh tức giận không biết làm sao với cô, đành nói sang qua chuyện khác.
Đường Tam và Mạc Gia Yến nghe anh hỏi vậy, liền lui về phía sau lưng Tề Phong và Tề Phú.
Họ biết lúc nầy Lôi Lạc Thiên đang tức giận vô cùng, không muốn làm vật hy sinh.
Trình Lam nhìn thẳng vào mắt anh, không hề sợ hãi, không bối rối chỉ có sự can đảm và không khuất phục.
“Tới đây thì sao? Anh đến được thì sao em không thể.”
Nói xong cô nhìn vào quần áo mặc trên người mình.
Nhìn sang cô phục vụ nói.
“So với cô ta, thì ăn mặc như thế này có đáng là gì đau.”
Lôi Lạc Thiên không còn cách nào với cô.
Sao trước mặt tất cả mọi người,
anh luôn là người cao cao tại thượng.
Lời nói ra như là thánh chỉ,
còn ở trước mặt Trình Lam,
anh luôn là người nhượng bộ,
thua không còn manh giáp.
“Em muốn như thế nào?”
Vừa nói anh vừa vương tay qua eo Trình Lam, ôm cô vào lòng.
Lôi Lạc Thiên đành xuống nước, giọng nói nhỏ nhẹ,
anh không muốn cô tức giận,
ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Không ghen thì thôi, từ từ anh cũng sẽ biết trong lòng cô, anh ở vị trí nào.
Lôi Lạc Thiên tự nói với bản thân mình.
Tất cả mọi người điều kinh ngạc,
sắc mặt của cô phục vụ tái nhợt,
trong mấy năm cô làm làm việc tại đây, đây lần đầu tiên cô nghe Lôi Lạc Thiên dùng giọng điệu nhỏ nhẹ như vậy nói chuyện.
Tràn Hao đứng một bên, thọc Mạnh Hùng một cái.
“Hùng mình có nhìn nhầm không?
Thiên lại có một bộ mặt đáng yêu như vậy?”
Mạnh Hùng cười nói.
“Đúng là anh hùng khó qua được ải mỹ nhân.”
“Không, mình sẽ không bao giờ vì một cây, mà bỏ cả một khu rừng.”
“Tôi sẽ chờ xem, sao nầy cậu sẽ vì một cây, mà đốt sạch cả khu rừng.”
Mạnh Hùng cười nói với Tràn Hao.
Tràn Hao chỉ tay vào mình nói.
“Mình, không có khả năng đó.”
Trình Lam thấy Lôi Lạc Thiên xuống nước nhỏ, bất đầu ra oai với cô phục vụ.
Trình Lam nhìn cô phục vụ nói với giọng khinh miệt,
“Anh đừng đụng vào em, người anh thật bẩn.”
Lôi Lạc Thiên biết tính ưa sạch sẽ của cô, cũng giống như anh.
Vừa rồi đụng vào cô ta, anh có cảm giác bài xích.
Không phải vì sự xuất hiện đột ngột của Trình Lam,
thì anh đã lên phòng của mình ở tầng trên tắm rửa.
Lôi Lạc Thiên lập tức cởi áo khoát ngoài màu đen, hiệu Prada phát hành có số lượng.
Quăng qua cho Tề Phong nói.
“Quăng vào thùng rắc.”
Lời nói tuyệt tình của anh làm trái tim cô phục vụ đau nhói.
Một cái áo đất tiền như vậy,
chỉ vì cô đụng vào mà ghê tởm đến nổi phải quăng đi.
Trình Lam nhìn nét mặt u buồn của cô ta, không còn vẽ đắc ý vừa rồi, không còn lời nói sắc bén nữa.
“Anh có đụng vào cô ta chưa?”
Lôi Lạc Thiên nhìn Trình Lam
nói một cách quả quyết.
“Ngoại trừ em ra, không hề đụng vào ai.”
Lời nói đơn giản mà mang hàm ý sau xa.
Mạc Gia Yến, Đường Tam và 3 cô phục vụ điều hâm mộ Trình Lam.
Có được một người đàn ông u tú,
Có tiền mà không ăn chơi như Lôi Lạc Thiên làm chồng,
dù chết bọn họ cũng mãn nguyện.
Trình Lam nhìn cô phục vụ đắc ý nói.
“Cô thấy chưa, anh ta là của Trình Lam tôi, dù cô có dùng thủ đoạn,
dâng hiến bản thân mình đi chân nữa,
Trình Lam tôi cam đoan với cô,
anh ấy sẽ không đụng vào một sợ tóc của cô.”
Một lời tiên bố bá đạo của Trình Lam, làm tất cả mọi người điều kinh ngạc.
Mạnh Hùng đứng một bên khen ngợi.
“Hao, cậu thấy chưa, cô ta thật lợi hại.
Bị người ta kích tướng mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh mà ứng phó.
Không phải người phụ nữ nào cũng làm được.
Trình Lam là một người có mưu trí, có sự bình tĩnh, quyết đoán và hành sự quả quyết.
Đúng là xứng đáng với danh hiệu sát thủ số 1 Tử Thần.”
cô sợ những giọt nước mắt, sẽ từng giọt rơi xuống khuôn mặt kêu ngạo mà quật cường của cô.
Trái tim khó chịu, một cảm giác tê dài vị tuyệt vọng vào tình yêu dâng lên.
Cô quay người định đi, thì nhìn thấy mặt cô phục vụ, hiện lên nụ cười đắc ý.
Trình Lam nghi ngờ, không lẽ cô ta cố tình gây ra việc này.
không biết vì sao, sau khi có thai,
cô thường hay đa nghi, lo lắng đủ điều.
Mất đi sự cảnh giác, không còn thói quen, quan sát của một sát thủ nên có.
Không lẽ khi mang thai phụ nữ điều trở nên đần độn.
Trình Lam nghĩ Lôi Lạc Thiên yêu cô như vậy, với tính tình của anh ta,
không thể nào đụng vào phụ nữ khác.
Chắc chắn là cô ta dỡ trò.
Trình Lam tức giận trong lòng.
Được cô đừ trách tôi, chỉ tại cô đụng ai không đụng,
lại đụng vào người đàn ông của Trình Lam tôi.
Cô quay người định đi, Lôi Lạc Thiên bước nhanh qua chụp lấy cánh tay cô.
Nét mặt tức giận, cặp mắt đen thẩm, nhìn vào chỉ thấy những tia máu đỏ vì phẩn nộ mà hiện lên.
Anh tức giận không biết trong lòng cô, anh ở vị trí nào.
Sao cô nhìn thấy anh, cùng người phụ nữ khác mà không ghen, không tức giận, không dành giựt, chỉ dễ dàng buông tay.
Không lẽ tình yêu của bọn họ không đáng để cô đấu tranh.
Trình Lam không hiểu suy nghĩ trong lòng anh.
Chỉ nghĩ rằng anh tức giận vì cô tháo bỏ chiếc nhẩn cưới của hai người.
Lôi Lạc Thiên không hề để ý đến người xung quanh.
“Tại sao em lại tới đây?
Tại sao lại ăn mặc như thế này?”
Giọng nói mạnh mẽ hơi rung vì kèm nén sự phẩn nộ trong lòng vang lên.
Anh tức giận không biết làm sao với cô, đành nói sang qua chuyện khác.
Đường Tam và Mạc Gia Yến nghe anh hỏi vậy, liền lui về phía sau lưng Tề Phong và Tề Phú.
Họ biết lúc nầy Lôi Lạc Thiên đang tức giận vô cùng, không muốn làm vật hy sinh.
Trình Lam nhìn thẳng vào mắt anh, không hề sợ hãi, không bối rối chỉ có sự can đảm và không khuất phục.
“Tới đây thì sao? Anh đến được thì sao em không thể.”
Nói xong cô nhìn vào quần áo mặc trên người mình.
Nhìn sang cô phục vụ nói.
“So với cô ta, thì ăn mặc như thế này có đáng là gì đau.”
Lôi Lạc Thiên không còn cách nào với cô.
Sao trước mặt tất cả mọi người,
anh luôn là người cao cao tại thượng.
Lời nói ra như là thánh chỉ,
còn ở trước mặt Trình Lam,
anh luôn là người nhượng bộ,
thua không còn manh giáp.
“Em muốn như thế nào?”
Vừa nói anh vừa vương tay qua eo Trình Lam, ôm cô vào lòng.
Lôi Lạc Thiên đành xuống nước, giọng nói nhỏ nhẹ,
anh không muốn cô tức giận,
ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Không ghen thì thôi, từ từ anh cũng sẽ biết trong lòng cô, anh ở vị trí nào.
Lôi Lạc Thiên tự nói với bản thân mình.
Tất cả mọi người điều kinh ngạc,
sắc mặt của cô phục vụ tái nhợt,
trong mấy năm cô làm làm việc tại đây, đây lần đầu tiên cô nghe Lôi Lạc Thiên dùng giọng điệu nhỏ nhẹ như vậy nói chuyện.
Tràn Hao đứng một bên, thọc Mạnh Hùng một cái.
“Hùng mình có nhìn nhầm không?
Thiên lại có một bộ mặt đáng yêu như vậy?”
Mạnh Hùng cười nói.
“Đúng là anh hùng khó qua được ải mỹ nhân.”
“Không, mình sẽ không bao giờ vì một cây, mà bỏ cả một khu rừng.”
“Tôi sẽ chờ xem, sao nầy cậu sẽ vì một cây, mà đốt sạch cả khu rừng.”
Mạnh Hùng cười nói với Tràn Hao.
Tràn Hao chỉ tay vào mình nói.
“Mình, không có khả năng đó.”
Trình Lam thấy Lôi Lạc Thiên xuống nước nhỏ, bất đầu ra oai với cô phục vụ.
Trình Lam nhìn cô phục vụ nói với giọng khinh miệt,
“Anh đừng đụng vào em, người anh thật bẩn.”
Lôi Lạc Thiên biết tính ưa sạch sẽ của cô, cũng giống như anh.
Vừa rồi đụng vào cô ta, anh có cảm giác bài xích.
Không phải vì sự xuất hiện đột ngột của Trình Lam,
thì anh đã lên phòng của mình ở tầng trên tắm rửa.
Lôi Lạc Thiên lập tức cởi áo khoát ngoài màu đen, hiệu Prada phát hành có số lượng.
Quăng qua cho Tề Phong nói.
“Quăng vào thùng rắc.”
Lời nói tuyệt tình của anh làm trái tim cô phục vụ đau nhói.
Một cái áo đất tiền như vậy,
chỉ vì cô đụng vào mà ghê tởm đến nổi phải quăng đi.
Trình Lam nhìn nét mặt u buồn của cô ta, không còn vẽ đắc ý vừa rồi, không còn lời nói sắc bén nữa.
“Anh có đụng vào cô ta chưa?”
Lôi Lạc Thiên nhìn Trình Lam
nói một cách quả quyết.
“Ngoại trừ em ra, không hề đụng vào ai.”
Lời nói đơn giản mà mang hàm ý sau xa.
Mạc Gia Yến, Đường Tam và 3 cô phục vụ điều hâm mộ Trình Lam.
Có được một người đàn ông u tú,
Có tiền mà không ăn chơi như Lôi Lạc Thiên làm chồng,
dù chết bọn họ cũng mãn nguyện.
Trình Lam nhìn cô phục vụ đắc ý nói.
“Cô thấy chưa, anh ta là của Trình Lam tôi, dù cô có dùng thủ đoạn,
dâng hiến bản thân mình đi chân nữa,
Trình Lam tôi cam đoan với cô,
anh ấy sẽ không đụng vào một sợ tóc của cô.”
Một lời tiên bố bá đạo của Trình Lam, làm tất cả mọi người điều kinh ngạc.
Mạnh Hùng đứng một bên khen ngợi.
“Hao, cậu thấy chưa, cô ta thật lợi hại.
Bị người ta kích tướng mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh mà ứng phó.
Không phải người phụ nữ nào cũng làm được.
Trình Lam là một người có mưu trí, có sự bình tĩnh, quyết đoán và hành sự quả quyết.
Đúng là xứng đáng với danh hiệu sát thủ số 1 Tử Thần.”
Bình luận truyện