Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 3: Năm năm sau, người xưa chưa trở lại.



Vào năm mười hai tuổi, Đường Thi đã từng nói đùa với Bạc Dạ rằng sau này lớn lên cô muốn kết hôn với anh. Năm 22 tuổi đó, cuối cùng cô cũng đã thực hiện được điều ước của mình. Nhưng năm đó, An Mật xuất hiện, lúc đó cô mới biết, hóa ra trong trái tim anh luôn có người khác.

Còn cô, cũng chỉ là một tấm bình phong mà thôi.

An Mật là người anh yêu, vậy cô là gì của anh? Cô chẳng là gì cả. Vào đêm tân hôn, anh bay ra nước ngoài cùng An Mật tận hưởng kỳ nghỉ phép, Đường Thí ngồi trong phòng một mình lặng lẽ chờ đợi cả đêm.

Cho đến khi trời sáng, cuối cùng cô cũng đã hiểu ra rằng có một số người không thể chờ đợi được.

Cô mất năm năm để trái qua cuộc hôn nhân một người này, cô mới nhận ra phá vỡ bức tường phía nam đến mức đổ máu hóa ra lại là một việc đau đớn như vậy.

Bạc Dạ, tôi có thể không quan tâm đến thời gian, không quan tâm đến thể diện mà tiếp tục chờ.

đợi anh, nhưng anh lại đối xử với tôi như vậy. Năm năm kết hôn trong cô đơn để đổi lấy năm năm tù giam, cuộc sống bị bị hủy hoại, anh làm thế nào để trả lại cho tôi, làm thế nào để trả lại cho tôi? ‘

Đường Thi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô đặt tay lên ngực và liên tục hít thở sâu, cô mơ về những gì đã xảy ra trong quá khứ, nó giống như một cơn ác mộng khiến cô không thể thoát khỏi.

Những ký ức này luôn ập đến mỗi khi cô không phòng bị. Mỗi lần như vậy, Đường Thi lại phải trải qua nỗi đau đó “Mẹ ơi, mẹ lại gặp phải ác mộng sao?”

Đường Duy đã ngoan ngoấn đi hâm một ly sữa khi cô tỉnh dậy rồi đưa cho cô: “Mẹ có muốn con kế cho mẹ nghe một câu chuyện không?” Câu bé quá thông minh và hiểu chuyện khiến cô cảm thấy hổ thẹn và đau lòng.

Đường Thi xoa xoa mặt cậu: “Mẹ sẽ kể chuyện cho con nghe? Con muốn nghe gì nào?” “Con không muốn nghe kể chuyện, nếu như mẹ muốn nghe, con có thể kể cho mẹ nghe”

Đường Duy nói với cô: “Bác đã kể cho con nghe rất nhiều.” Bác ở đây là nói đến anh trai của Đường Thi.

Năm đó khi cô sinh con trong tù, là anh trai cô đã cố gắng cứu Đường Duy ra khỏi đó.

“Đều trách mẹ không có thời gian ở cùng với con, vẫn là bác con tốt nhất” Sau khi Đường Thi uống sữa xong liền để cốc lên chiếc bàn cạnh giường: “Mai là cuối tuần, chúng ta sẽ đến công viên giải trí cùng với Bác nhé?”

Khuôn mặt của Đường Duy chính là một phiên bản thu nhỏ của Bạc Dạ, nhưng đôi mắt của Bạc Dạ quá lạnh lùng, còn đôi mắt của Đường Duy thì khác, đôi mắt của cậu bé rất đẹp và dịu dàng Đường Duy còn rất nhỏ nhưng đã hiểu rất nhiều đạo lý mà người lớn mới có thể hiểu, cho nên mới khiến người ta đau lòng như vậy.

Đường Duy rất phấn khích khi nhắc đến công viên giải trí, Đường Thi ôm cậu bé vào lòng, cô nhằm mắt và hít một hơi thật sâu.

Đêm dài đằng đẳng, bình minh khó đến.

xen Ngày hôm sau khi đi ra ngoài, cô chăm chút cho Đường Duy rất cẩn thận, cậu bé đẹp trai giống như một quý ông nhỏ, khiến Đường Thi cảm thấy rất tự hào.

“Trên thế giới này chắc chắn là không có cô gái nào không thích Đường Duy của chúng ta!” “Con cũng nghĩ như vậy!”

Đường Duy tự luyến sờ sờ cảm mình: “Đều trách mẹ của con xinh đẹp, vì vậy mới sinh ra con đẹp trai như vậy”

Cái miệng nhỏ thật là ngọt, đi thôi, chúng ta đi tìm bác con” Anh trai của Đường Thi là Đường Dịch đang mở một phòng làm việc thiết kế độc lập. Mấy hôm nay.

vừa hay anh vừa nhận một đơn đặt hàng lớn, thậm chí ngủ luôn trong studio. Đường Thi bế Đường Duy.

lên xe và giúp cậu thắt dây an toàn, sau đó lái xe đi Sau khi ra tù, Đường Dịch đón cô về, hai người vừa nghe ngóng tin tức của bố mẹ, vừa làm việc nuôi sống nhau như vậy.

‘Đường Thi từng là ột cô gái đầy kiêu hãnh, xinh đẹp và tài năng. Khi còn trẻ, một bản thảo thiết kế của cô đã gây ấn tượng với thương hiệu lớn nhất ở nước ngoài là Lam Huyết, họ đề nghị cô tham gia vào dự án thiết kế mùa xuân, sau đó cô đã ngày càng tỏa sáng và tốt hơn.

Có lẽ gặp Bạc Dạ là một tai nạn trong cuộc đời cô. Một người luôn kiêu ngạo như oô, vì anh mà trở thành một trò cười thảm hại như vậy.

Năm năm trong tù, chẳng qua đó chỉ là sự bắt đầu lại mà thôi. Đừng ai nghĩ đến việc giấm đạp lên cô một lần nữa! Cô thay đối nghệ danh và mở một Studio với anh trai mình. Bây giờ cũng coi như là có một cuộc.

sống thoải mái, không thể nói là giàu có nhưng để nuôi một Đường Duy thì không có chút áp lực nào.

Đường Thi rất vui vì cô không phải là một tay ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp.

Cô có đầu óc và có năng khiếu, vì vậy bất luận là ở đâu khi nào cô đều có thể làm lại từ đầu.

Bạc Dạ đã hủy hoại cô năm năm, nên đừng hòng muốn hủy hoại cô thêm nữa! Lúc lái xe, Đường Thi bật radio lên, Đường Duy ngồi ở một bên chuyển kênh, kết quả đúng lúc đài đang phát tin tức liên quan đến Bạc Dạ.

“Theo những người biết tin tiết lộ, cậu chủ Bạc Dạ nhà họ Bạc cuối tháng này sẽ đến Lam Thành hợp tác với Tập Đoàn Diệp Thị. Cả hai công ty đều gia nhập vào thị trường từ năm năm trước, hiện tại đã có ngưồn vốn hùng hậu và tài lực hưng thịnh.

Vẫn chưa nghe xong Đường Duy đã trực tiếp tắt đi.

Đường Thi sững sờ: “….con không thích sao?” “Con không thích” Đường Duy không suy nghĩ gì mà trả lời: “Bạc Dạ đó, có phải là bố của con không?” Đường Thi cười gượng: “Sao con.

“Sao con lại biết phải không?” Đường Duy chỉ tay vào mình: “Mẹ ơi, lúc con xem tỉ vi đã nhìn thấy mặt của chú ấy, mẹ hãy nhìn mặt của con xem”

Sự thực chứng minh hai người họ là bố con, hóa ra một đứa trẻ năm tuổi có thể nhìn ra câu trả lời Cô nhìn Đường Duy: “Để tránh một ngày nào đó Bạc Dạ lừa con đi, mẹ quyết định tết năm nay sẽ đưa con đi nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ”

Đường Duy nói: “Không cần đâu, nếu như nhà họ Bạc muốn nhận con, nhất định sẽ đi kiểm tra DNA” Chết tiệt! Sao con trai cô có thể thông minh như.

vậy, áp lực của việc làm mẹ thật là lớn! Đường Thi tiếp tục cười một cách gượng gạo: “Hahahaha, con thật thông minh”’ Một lúc sau, Đường Duy khẽ nói lẹ ơi, mẹ không cần phải lo lẳng, con sẽ không đi theo chú ấy đâu” Đường Hoan suýt chút nữa thì đạp phanh, khi cô quay đầu sang nhìn cậu, bàn tay đang nắm lấy vô lăng của cô không ngừng run lên, cô nói: “Sao đột nhiên con lại nói vậy?”

Đường Duy nhìn cô một cách nghiêm túc: “Con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ, con không cần ai cả, cho dù là bố con con cũng không cần” Đôi mắt của Đường Thi đỏ lên: “Tiểu tử thối, ai đã dạy con cái này?” Đường

Duy nhanh chóng bán đứng đồng đội “Bác đã dạy con cách làm mẹ vui đó, còn nói có thể lừa được đồ ăn vặt” Đường Thi bóp còi xe, anh trai chết tiệt, mau trả lại sự cảm động cho cô!

Hai mươi phút sau, ba người tập trung tại cổng công viên giảu trí. Đường Dịch dẫn Đường Duy đi mua vé, để lại Đường Thi đứng một mình ở đó, cô mỉm cười ngắm nhìn tấm lưng một lớn một nhỏ của họ.

Lúc này, một chiếc xe Maybach màu đen đi đến sau lưng họ.

Tâm nhìn của Bạc Dạ nhất thời dừng lại, anh đột nhiên nói với người lái xe: “Dừng lại một chút!” Người lái xe không kịp đề phòng bất ngờ phanh lại, rồi hỏi anh: “Bạc Dạ, chuyện gì Khi Bạc Dạ quay đầu lại nhìn một lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng vừa nấy trên con đường rộng lớn nữa.

Là do bản thân bị hoa mắt sao….tại sao đột nhiên anh lại cảm thấy tấm lưng đó rất giống cô ấy? Anh khó chịu nhẳm mắt lại và hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Tiếp tục đi” “Vâng…” Người lái xe lại khởi động xe, Bạc Dạ dựa vào ghế, đôi mắt bị chia cắt thành từng mảnh nhỏ.

Năm năm rồi, tại sao vẫn còn nhớ đến hình bóng của cô ấy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện