Bá Đạo Vương Gia, Điêu Ngoa Công Tử

Chương 22: Vĩ thanh



Thu phong sinh vị thủy, tiêu sắc động hàn lâm.

Thật sự là đã gần đến cuối thu, cảnh vật trong vương phủ toàn bộ vẫn như cũ! Hoa tươi nở rộ một màu tím đỏ quyến rũ như gấm, nguyên nhân không phải vì hắn, chỉ là bởi vì lão Nhị trong vương phủ hiện nay – Lãnh đại công tử cảm thấy tâm tình thoải mái!

Ở trong một biển hoa vô biên vô hạn, một mỹ nhân thanh tú xinh đẹp tuyệt diễm rúc vào trong lòng một nam tử cao lớn anh tuấn bát phàm! Anh hùng giai nhân ghép thành đôi làm cho vô số người phi thường hâm mộ. Người không biết chuyện sẽ còn lầm tưởng rằng vị mỹ nhân kia chính là một danh môn khuê tú tri gia đáp lễ, nam tử kia lại là một hào khí hiệp nghĩa chi sĩ hành tẩu giang hồ! Hai người đứng ở nơi đó, giống như thiên tác chi hợp (ông trời tác hợp)!!! Đương nhiên, để nhận định một việc là đúng thì không thể chỉ nhìn hiện tượng bên ngoài!

Sờ cái bụng nhô cao của mình, Lãnh Tà Dương hiếm khi có được một tia ngại ngùng: “Tà, ngươi nói coi, bộ dạng ta như vậy có phải là rất khó nhìn hay không a? Dù sao một người nam nhân mang thai hài tử quả thật là chuyện vô cùng quái dị lại không thể chấp nhận được.”

Lãng Tà ôn nhu chụp lên tay hắn, cảm thụ tiểu sinh mệnh trong bụng kia đang lớn dần theo từng tháng, an ủi hắn nói: “Sao lại vậy, Tà Dương là xinh đẹp nhất! Hơn nữa, còn vì ta, mà hy sinh thân thể mình như vậy……”

“Vì ngươi, dù là chuyện gì ta cũng tình nguyện làm!” Lãnh Tà Dương đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng nói.

“Ta biết, ” Lãng Tà càng ôm hắn ghì sát vào lòng mình, “Tà Dương, ngươi vì ta mà chuyện gì cũng làm khiến ta thực cảm động, không bằng, vào ngày tết nguyên tiêu chúng ta thành thân đi?”

Sự tình lần thứ hai loạn về nguyên điểm, Lãnh Tà Dương cười thần bí, ngọt ngào nói: “Ôm xuân thu đại mộng của ngươi thôi!” Chính mình ra mặt cầu hôn y, y cư nhiên lại không đáp ứng, bây giờ mình đáp ứng lời cầu hôn của y chẳng phải là rất mất mặt sao?!

“Tại sao?! Hài tử không bao lâu nữa cũng sẽ được sinh ra a?!” Lãng Tà có một tia lo lắng! Y cũng đã chờ 6 tháng rồi, tại sao Tà Dương vẫn cứng rắn không chịu mở miệng ưng thuận như thế! Vô luận y dùng biện pháp gì đi nữa, cũng chưa từng thuyết phục được!

“Hài tử sinh hay không sinh liên quan gì đến chuyện thành thân của chúng ta a?!” Lãnh Tà Dương trở mình trợn mắt.

“Ngươi cũng sắp sinh nam hài tử cho ta!” Lãng Tà lo lắng nói, ” Người thừa kế tương lai của Vương phủ không thể ngay cả thân phận cũng không được minh xác?!”

Ý kiến bắt đầu không thống nhất: “Ai nói ta nhất định sẽ sinh nam hài?! Ta liền sinh nữ hài cho ngươi xem!” 

Lãng tà bắt đầu đau đầu: ” hảo hảo hảo, nữ hài!”

“Ngươi nói sinh nữ hài liền sinh nữ hài a?! Con là do ngươi sinh mà?!” Rõ ràng bắt bẻ a! Lãng Tà bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “Ngoan cố, ngươi nói sinh cái gì thì chính là sinh cái đó đi!”

“Nếu ta nói sinh ra đầu heo thì sao?”

“…… Chúng ta không nói trước vấn đề này, ” Lãng Tà cảm thấy từ sau khi Lãnh Tà Dương mang thai liền trở nên có chút tố chất thần kinh!, “Chúng ta trước tiên là nói về chuyện thành thân được không?”

“Thành thân, không được!”

“Chúng ta đây khi nào mới có thể thành thân?!”

“Ngươi chậm rãi chờ đi!”

Một cái chờ thì lại thêm vài tháng!

Nói mới nhớ, tất cả những ngự y cao tay trong hoàng cung đều chẳng biết tại sao cáo lão lại nối tiếp cáo lão, xin nghỉ phép tiếp nối xin nghỉ phép! Thề sống chết không bước vào vương phủ nửa bước! Lãng Tà cảm thấy mình khủng bố đến như vậy sao?!

“Lãng Tà, ta muốn giết ngươi…… A……” Toàn bộ vương phủ vào một năm nào đó tháng nào đó một ngày nào đó gà bay chó sủa. Nguyên nhân tất nhiên là do một người nào đó bụng đau đến mức muốn giết người! Nói theo nhân gian, thì chính là, phải, sinh,!!!

Lãng Tà tâm tình khẩn trương cũng muốn giết người! Bên trong phòng Lãnh Tà Dương đau đớn hét lên mắng chửi không ngớt hơn nửa ngày khiến tâm trạng y cũng vơi bớt nỗi lo lắng! Không tồi, còn có khí lực mắng chửi người, xem ra, vẫn là không có vấn đề gì!

Nam nhân mới vừa yên tâm thì đã thấy một gã đại phu kích động từ trong phòng lao tới, quỳ trên mặt đất run rẩy: “Vương gia a! Hiện tại y thuật của chúng ta chỉ sợ……”

“Chỉ sợ cái gì?!” Lãng Tà trừng mắt.

“Thuốc tê này hiệu lực bất quá cũng chỉ duy trì được một canh giờ, mà công tử hắn, muốn rạch bụng để lấy đứa nhỏ ra cũng phải cần…… Ít nhất là ba canh giờ, phỏng chừng đến lúc đó…… Công tử chịu không được……”

“Mổ bụng?!” Lãng Tà rùng mình một cái, thất thanh gọi vào, “Còn muốn mổ bụng?! Chuyện nguy hiểm như thế, lúc trước tại sao không nói?!”

“Công tử nói không được nói cho ngài biết! Hơn nữa, hắn còn nói, hắn không định sinh, hắn sợ đau……” Vị thái y mới tới này cũng đã muốn cáo lão hồi hương!

“Hiện tại là lúc nào!!!!” Lãng Tà điên cuồng hét lên! Thái y muốn khóc.

“Lãng Tà, ô…… Đau quá, đau quá…… Ta không sống nỗi a!!!” Tiếng kêu của Lãnh Tà Dương thê lương vô cùng.

“Ô……” Thạch Lựu sợ tới mức rút người lại thành một khối, “Vương gia…… Công tử…… Có thể hay không…… Chết a……”

“Yêu, nơi này sao lại náo nhiệt như thế a……” Một thanh âm lạnh lùng truyền đến!

Lãng Tà quay đầu lại, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, bắt lấy người tới nói: “Quỷ y, ngươi tới vừa đúng lúc, mau mau cứu lão bà của ta!”

Nam tử bị gọi thành quỷ y, chính là thần y Đại sư huynh, một khốc ca trên mặt có vết đao!

Chỉ thấy quỷ y gật gật đầu, từ trong bao nhỏ lấy ra một bộ y phục quái dị màu trắng mặc vào, đeo bao tay màu trắng, khẩu trang, mũ…… Từng mục từng mục khiến người xem trợn mắt há hốc mồm!

“Được rồi! Gọi nhóm thái y của ngươi tới làm trợ thủ cho ta, ta muốn mổ!”

Đợi tất cả bọn họ vào trong, Thạch Lựu mới chạy tới bên cạnh Lãng Tà cẩn thận hỏi: “Vương gia, hắn đi…… Sao?”

“Hẳn là…… Đi…… Đi……” Lãng Tà thanh tắc ở họng, nói không nên lời! Mổ?! Nghe cũng chưa nghe qua a! Dù sao, quỷ y cũng là bằng hữu hắn tối tin tưởng!

“Cái kia…… Vương gia……” Một đại phu chạy tới hỏi, “Công tử nói, muốn thành thân thì cũng được, bất quá, phải là ngài gả cho hắn, bằng không, hắn chết cũng không sinh đứa nhỏ!”

“……” Thời điểm nào rồi mà còn nói như vậy a, Lãng Tà trầm thanh, “Ta đáp ứng!” Để xem sau khi qua việc này ta làm sao thu phục ngươi!

“A……” Đại phu nghi hoặc mình không phải là đang nghe thấy được cái tin tức nho nhỏ gì đó có thể ở truyền lưu giang hồ chứ a?

“A cái gì a?! Mau không mau cút vào cho ta! Tà Dương mà xảy ra chuyện gì không hay, ta bắt ngươi hỏi tội!” Giận dữ trừng mắt!

“Là là là…..”

“Oa……” Một tiếng khóc của tiểu oa nhi cuối cùng cũng cất lên vang vọng phía chân trời. Mọi người đồng loạt đứng dậy.

“Tà dương thế nào?!” Lãng Tà một phen tiến lên đuổi theo cái người vừa bước ra.

“Nam hay nữ?” Lão Vương phi quan tâm hỏi.

“Công tử thế nào?!” Lần này là Thạch Lựu. Dông dài mãi sau ba canh giờ, mới nhìn thấy chính phái nhân sĩ mới vừa thực hiện xong ca mổ nhàn tản bước đến.

“Sao rồi?” Lãng Tà dùng sức lay động thân thể hắn!

“Không có việc gì không có việc gì, đứa nhỏ tốt lắm, Lãnh công tử của ngươi cũng tốt lắm!” Quỷ y gật đầu.

“Vậy là tốt!” Lãng Tà thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức tiếu trục ngôn khai, “Cảm tạ a, ngươi thật sự là bằng hữu chí cốt a!”

“Làm sao làm sao.” Quỷ y lắc đầu, “Lão bà của ta cũng sắp sinh, cho nên, ta mới thử xem dùng loại phương pháp này có thể thành công hay không, vô luận như thế nào, có thể tìm được một vật thí nghiệm thật sự không phải chuyện dễ dàng gì a! Tái kiến ~”

Lập tức, người nam nhân này ra đi hệt giống như thời điểm hắn tới, diêu vô tung ảnh!

Lãng Tà đầu đầy hắc tuyến, hỗn trướng chết tiệt này! Cư nhiên dám lấy lão bà của y làm thí nghiệm!!! Đối phó chuyện sau này, đầu tiên, mau chân đến xem đứa nhỏ của lão bà mình. “Tà Dương!”

Lãng Tà vào nhà mới phát hiện Lãnh Tà Dương cùng đứa nhỏ đang nằm bên trong một khối băng phi thường lớn, vào thời tiết đầu xuân rét lạnh vẫn phát ra làn khí lạnh lẽo làm người ta khó có thể đến gần. Bọn họ đang ngủ rất say.

“Chuyện gì?!” Lãng Tà giữ chặt một tên đại phu vội vàng hỏi. Chết tiệt, một khối băng quan lớn như thế quỷ y dùng phương pháp gì và vào lúc nào chuyển vô đây?!

“Vị đại phu vô cùng kỳ quái kia nói, trước khi vết thương trên người công tử hoàn toàn khép lại, ngài ấy bắt buộc phải nằm trong khối băng quan này, nếu không, thân thể sẽ xuất hiện bệnh biến rất khó khống chế hoặc là đoán trước! Cái kia, chúc mừng Vương gia, công tử sinh một…… Tiểu vương tử……”

Đại phu đứng một bên nói, hơn nữa âm thầm quyết định, sau này khi ra ngoài sẽ bỏ mặc luôn cái nghề đại phu này, sửa thành viết sách, đem những hiểu biết ở vương phủ viết thành truyện ký, tiêu thụ khẳng định vô cùng hảo a, so với làm một đại phu coi bộ còn có tiền đồ hơn!

Lãng Tà lo lắng phủ phục trước băng quan, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lãnh Tà Dương, còn có tiểu hài tử nho nhỏ toàn thân ửng hồng nằm bên cạnh hắn, từ nay về sau, này, chính là tất cả của y……

Như là cảm ứng được ánh mắt thâm tình của Lãng Tà, Lãnh Tà Dương suy yếu mở mắt, lộ ra một nụ cười tuy tái nhợt nhưng là tuyệt đối sáng lạn, vô thanh vô tức nói với Lãng Tà một câu.

Chết tiệt! Lãng Tà thấp giọng nguyền rủa! Lại khống chế không được mà mỉm cười. Câu Lãnh Tà Dương mới vừa nói: ngươi đã nói, phải gả cho ta……

Như vậy tựa hồ cũng không có cái gì không tốt…… Bất quá, y sẽ không cho hắn cơ hội để đổi ý.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện