Bá Đạo Yêu Em
Chương 11: Khống chế
Edit: TieuKhang
“Gia đình tôi và cậu ấy là chỗ thân quen nhiều năm nên đã biết Nhất Ngạn từ khi còn bé. Trước đây, lúc còn ở núi Bắc tôi rất thích tranh cao thấp kỹ thuật bắn súng với Nhất Ngạn, nhưng tài nghệ không bằng người nên lúc nào cũng thua một bậc.” Khương Biệt than thở nhưng vẻ mặt ngược lại rất tự nhiên nói: “Có cậu ấy bảo vệ cô, tôi rất yên tâm.”
Không!
Thanh Hà thật muốn bật thốt to lên như thế nhưng không tài nào thốt nổi nên lời, mồ hôi lạnh tuôn ra sau lưng cô ướt đẫm như tắm.
“Cô giáo thấy không thoải mái hả?” Nhất Ngạn nói rồi bước vào trong rót một ly nước chanh, sau đó ung dung bước trở lại đưa ly nước đến tận trước mặt cô: “Uống chút nhé!”
“Không... không cần, tôi... tôi không khát.”
“Mặt cô sao thế?” Khương Biệt cũng tỏ ra ngạc nhiên nói: “Thanh Hà là cô giáo của Nhất Ngạn à?”
“Đúng thế.” Nhất Ngạn ngồi xuống cạnh cô nói: “Cô giáo đối với tôi rất tốt, tuyệt đối không hề vì tôi là học sinh mới mà kỳ thị đối xử.”
“Vậy tôi cũng yên tâm rồi.” Nói xong, anh đứng dậy xem đồng hồ trên tay: “Cũng không còn sớm nữa, tôi phải đến đồn cảnh sát rồi.”
Thanh Hà mấp máy môi định nói gì đó nhưng khóe mắt lại liếc thấy nụ cười bí hiểm của Nhất Ngạn, bao lời đã dâng lên cổ cũng phải đành nuốt xuống. Cô chà xát hai bàn tay đã ướt nhẹp mồ hôi.
“Thanh Hà, cô sao vậy?”
“À không… không có gì.” Thanh Hà gượng gạo cười.
Khương Biệt chỉ nghĩ có thể cô đang không khỏe trong người nên sau khi an ủi vài câu thì anh cũng rời đi.
Không gian bỗng chốc yên tĩnh…
Căn phòng khách yên tĩnh đến không có một chút tạp âm gì.
Thanh Hà ngồi cứng đơ một chỗ như người máy, cũng không dám nhúc nhích cử động. Hai người ngồi sát cạnh nhau, vai cô còn rất gần cánh tay cậu ta, nhiệt độ tưởng chừng như muốn bỏng người. Cô thật rất muốn tránh xa cậu ta ra ngay lập tức nhưng cơ thể cứ như bị đóng đinh cứng ngắc, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Một cánh tay vòng qua cổ rồi khoác lên vai cô. Hành động của cậu nhẹ nhàng, êm ái bao nhiêu thì lòng Thanh Hà càng sợ hãi bấy nhiêu: “Cậu... cậu muốn gì?”
“Vậy thì phải hỏi cô mới được.”
“Hỏi tôi làm gì?”
Nhất Ngạn nghiêm mặt nói: “Nếu như không phải lúc vừa mới vào nhà cô đã quyến rũ em thì với định lực của mình, em sẽ không thể nào mất kiềm chế nhanh như vậy được.” Cậu thở dài nói rồi dùng đầu một ngón tay nâng cằm cô lên. Thanh Hà bị ép phải ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm của cậu ta.
“Cậu… cậu không thể làm vậy với tôi, tôi là cô giáo của cậu.”
Cái cớ buồn cười như thế đến cả Thanh Hà cũng thấy mình quá mức hoang đường. Thiếu niên trước mắt này là ma quỷ không sợ trời không sợ đất, cô vốn không thể nào trị nổi cậu ta. Lẽ nào cô chỉ có thể bị động chịu đựng mãi như vậy hay sao?
Nhất Ngạn siết cánh tay ôm chặt cô vào lòng, sau đó cụng đầu mình vào đầu cô rồi hôn lên trán cô hỏi: “Cô giáo có nhớ em không?”
Thanh Hà bị trói buộc run lên bần bật, một chữ cũng không thốt nổi nên lời.
Sao Khương Biệt có thể là bạn thân của cậu ta chứ? Thanh Hà thật không dám tin. Có lẽ anh ta đã bị lừa rồi cũng nên!
Nhất Ngạn thấy ánh mắt đó của cô biết ngay cô đang nghĩ gì, ngả ngớn kéo cằm cô sát vào mặt mình. Môi kề môi chỉ cách nhau trong gang tấc, gần tới mức Thanh Hà còn cảm nhận được hơi nóng phả ra từ giữa răng và môi có thể nướng chín hai gò má cô của cậu ta: “Buông ra.”
Cô cố tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường nhưng giọng điệu thì chẳng có chút sức uy hiếp nào.
“Bảo em buông ra à?” Mặt Nhất Ngạn lạnh đi: “Trên đời này, chưa có một ai dám mở miệng nói kiểu đó với em đâu. Thứ em muốn có thì nhất định sẽ lấy cho bằng được. Muốn em buông tay sao, cô đừng nằm mơ!”
“Tôi không phải là vật phẩm của cậu, cậu dựa vào đâu mà ngang ngược vô lý như vậy?”
“Dựa vào đâu à?” Cậu đột nhiên bật cười khẽ, còn nhướn mày với điệu bộ đậm chất lưu manh: “Dựa vào việc em đã nhìn trúng cô rồi.”
“Cậu...”
Nhất Ngạn từ từ dí sát lại gần rồi nhoài người qua quỳ vào giữa hai chân cô. Thanh Hà bị lấn một hồi co rúc sát vào tận trong góc ghế sô pha, hai chân cô và hai chân cậu gác chồng lên nhau nên không nhúc nhích được. Cô bấu chặt vào da ghế sô pha ở phía sau, trợn mắt to nhìn cậu.
“Sao cô lại sợ em dữ vậy? Em nào có đáng sợ như thế đâu nè?” Cậu cười hì hì lướt ngón tay thon mảnh từ mi tâm trượt dần xuống hai má rồi tiếp tục di chuyển xuống...
Thanh Hà chỉ cảm thấy bàn tay đó thoạt nhìn như một tác phẩm nghệ thuật nhưng nó cũng vô cùng lạnh lẽo khiếp người, lạnh tới nỗi làm cho lỗ chân lông toàn thân cô đều co thắt lại.
Cậu áp mặt mình sát vào má cô, Thanh Hà ngoảnh mặt tránh sang hướng khác nhưng đầu gối đã bị cậu đè lại nên không thể động đậy, chỉ đành phải ngửa đầu ra ghế sô pha phía sau.
Nụ hôn phớt của Nhất Ngạn dừng lại giữa cổ cô.
Đứt quãng, gián đoạn nhưng lại lưu luyến triền miên, không hẳn mãnh liệt nhưng mang đến cảm giác như một tiết tấu có vần có điệu hòa quyện quấn quýt nhau. Giây phút này Thanh Hà thấy mình như đang chơi vơi xóc nẩy giữa cơn sóng biển, hết đợt sóng này tới đợt sóng khác luân phiên không dứt, hô hấp cũng đang dần dồn dập khiến mặt cô đỏ hồng như hoa đào. Trên môi cậu ta như có luồng điện, dịu dàng nhưng tê dại từ từ len lỏi vào trong cơ thể cô.
Cô rất muốn chạy trốn loại cảm giác này nhưng tay chân không thể nào nhấc nổi.
Bàn tay lạnh lẽo của cậu chạm đến ngực áo lót rồi mặc sức vuốt ve bầu ngực no tròn của cô, thưởng thức chơi đùa ra đủ loại hình dạng. Cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sọc chéo xanh trắng, tay áo lá sen, cúc áo cài ở ngực được làm bằng gỗ mộc. Nhất Ngạn thành thạo cởi cúc áo ra, bầu ngực mềm mại căng tròn vừa vặn đầy nắm tay lập tức được giải phóng.
Bầu ngực biến hóa theo mỗi động tác trong tay cậu, cuối cùng bị cậu bóp nhô lên, sau đó há miệng ngậm lấy nụ hoa bé nhỏ hồng hồng rồi dùng đầu lưỡi liếm láp.
Toàn thân Thanh Hà chấn động, nụ hoa kia cũng không chịu nổi mà đỏ bừng và sưng lên dựng đứng.
Nụ hoa kia càng trở nên săn cứng hơn bởi đầu lưỡi của cậu, Nhất Ngạn dùng răng nhay nhay, ngẩng đầu lên nhìn cô cười rất là vô sỉ, còn liếm liếm môi hỏi: “Có cảm giác?”
Thanh Hà lắc đầu như trống bỏi, trong lòng có nỗi khổ mà không thể nói nên lời.
Cô chưa từng thấy loại người nào như vậy. Chẳng những muốn đòi hỏi tra tấn về thể xác mà còn muốn đả kích luôn cả về mặt tinh thần. Cô chưa khi nào thấy xấu hổ và bị động như lúc này, thế nhưng cũng chẳng có cách nào để phản kháng, lúc nào cũng bị cậu ta xỏ mũi dắt đi.
Mắt cô cay cay sau đó từ từ rưng rưng ướt nước.
“Hả... sao thế, khóc rồi à? Sao lại khóc, em có bắt nạt cô đâu?” Cậu thở dài nói khoác mà không biết ngượng, sau đó cúi đầu hôn lên khóe mi đẫm lệ của cô nhưng như vậy chỉ càng khiến cô sợ hãi thêm mà thôi.
Thừa lúc cậu phân tâm, Thanh Hà liền đẩy cậu ra trượt xuống ghế sô pha. Cô che lại vạt áo, liên tục thụt lùi về sau đến tận sát góc tường ở phòng khách.
Tóc cũng rối tung, sợi dây buộc tóc không biết đã đứt từ lúc nào khiến mái tóc đen nhánh mềm mại của cô quấn vào nhau giống như bị ngược đãi vậy. Cô ôm chặt cánh tay, chợt thấy bên cạnh chậu hoa trên kệ cao có để con dao gọt trái cây, đầu óc cô không suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết cầm lấy con dao chĩa về phía cậu ta: “Cậu đừng tới đây!”
Nhất Ngạn rất phối hợp giơ tay lên nhưng vẻ mặt thì ung dung tình tang cứ như đang chơi trò chơi với cô vậy.
Trong tay đang cầm vũ khí nhưng Thanh Hà vẫn không có một chút cảm giác an toàn nào. Tay cô không ngừng run rẩy: “Cậu... mau lui về!”
“Trong phòng này chỉ có hai người chúng ta, em lùi đến đâu cũng như nhau thôi.”
“Lùi về!”
Nhất Ngạn cười gượng: “Được.”
Cậu ta lùi từng bước từng bước về phía sau như thể sau lưng có mắt, sau đó vòng qua một khúc quanh bước lên bậc thang. Căn phòng Thanh Hà đang đứng nằm ở cuối hành lang, hành lang rất hẹp chỉ đủ cho một người di chuyển. Nhất Ngạn bị dồn về cuối hành lang, hai bên trái phải đều có phòng.
Cậu ta ngẩng đầu lên liếc về phía bên phải: “Hình như Khương Biệt đã chuẩn bị cho em căn phòng này.”
“Cậu đi vào đi!” Thanh Hà quơ con dao trong tay ra lệnh.
Nhất Ngạn không tức giận mà chỉ cười cười: “Cô làm như vậy rất dễ khiến mình bị thương, cô bỏ dao xuống trước đã.”
“Đi vào!”
Nhất Ngạn bất lực đành phải thoái lui đến cánh cửa bên phải, tay phải đặt lên chốt cửa.
Thanh Hà dựa lưng vào tường bước từ từ đi đến cánh cửa bên trái, dùng một tay xoay nắm cửa. Khoảnh khắc cửa mở thì trước mắt cô cũng vụt qua một thứ mà cô không nhìn rõ, ngay sau đó con dao trong tay cũng liền biến mất, sau lưng bị hai cánh tay ôm chặt rồi kéo vào bên trong.
Mũi dao lạnh lẽo kề sát vào cổ cô.
Nhất Ngạn vuốt ve cán dao nói nhưng không thèm quay đầu lại. Cậu nhấc nhẹ mũi chân lên, cánh cửa phía sau lập tức khép lại.
“Đừng...” Cảm giác bị mũi dao lạnh lẽo kề sát cổ họng thật sự không dễ chịu chút nào, Thanh Hà ngước cổ nói.
“Đừng? Cô nghĩ em muốn làm gì?” Nhất Ngạn hơi mỉm cười, tung con dao lên sau đó bắt lấy.
Thanh Hà sợ tới chết khiếp, nhắm tịt mắt lại… con dao không rơi xuống người cô, chỉ có sức gió từ con dao tạo ra thì sượt qua cổ cô còn lưỡi dao thì cắt vạt áo phía trước người cô.
Thanh Hà đứng im không dám cử động.
Lưỡi dao lạnh lẽo ma sát trước ngực cô tựa như đầu lưỡi nhớp nháp của loài rắn độc đang tùy ý liếm láp da thịt cô. Cậu ta cảm thấy rất hứng thú, thỏa thích ung dung cắt từng miếng vải trên người cô. Tất cả những thứ che chắn cho cô dần dần biến mất trước mặt cậu ta.
Khi từng miếng vải bị cắt xuống, Thanh Hà cũng lập tức cảm thấy mỗi lúc mỗi lạnh hơn, bao nhiêu tôn nghiêm cũng đều mất sạch, thay vào đó là sự nhục nhã ê chề.
Quần áo từ từ bị cởi sạch sẽ hết trước mặt cậu thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình... Loại cảm giác này, loại sỉ nhục này quả thật không thể diễn tả bằng lời.
Cậu ta không thích lột sạch một lúc mà làm từ từ giống như muốn từ từ tra tấn thần kinh của cô.
Cậu ta hưởng thụ niềm vui trong quá trình này, thưởng thức từng chút khổ sở, sự bối rối và giằng xé trên gương mặt cô. Khóe môi càng lúc càng cong lên, nụ cười càng lúc càng sâu xa nghiền ngẫm.
Cuối cùng nửa người trên của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt cậu ta. Nửa người dưới là một chiếc váy dài tới eo màu trắng tinh để lộ ra cái rốn. Vòng eo vừa khít với váy không dư miếng thịt thừa nào, đường cong cũng tuyệt đẹp không nói thành lời.
Thanh Hà chỉ có thể dùng hai tay che ngực, đầu cúi thấp, bờ môi tím tái.
“Ngẩng đầu lên.” Nhất Ngạn cười nói rồi dùng mũi dao nâng cằm cô lên. Tay trái Thanh Hà che ở trước ngực, tay phải đặt lên tay trái với dáng vẻ phòng bị, nhưng nhìn từ góc độ của cậu thì nửa kín nửa hở như vậy càng rất quyến rũ, càng có sức hấp dẫn, chưa kể đến hai cánh tay mềm mại như ẩn như hiện.
“Có cơ thể xinh đẹp thế này hẳn là cô nên cảm thấy tự hào mới đúng, sao phải che che giấu giấu?” Nhất Ngạn nói: “Em đã gặp qua rất nhiều người đẹp, toàn là mỹ nữ tranh giành nhau cởi đồ trước mặt đàn ông thôi.”
“Đồ không biết xấu hổ!”
“Mắng tới mắng lui cũng chỉ có mấy câu này, em nghe đến chán rồi.” Cậu ta dùng tay móc móc lỗ tai, than thở lắc đầu.
Thanh Hà vừa tức vừa thẹn nhưng nói không lại cậu ta nên lồng ngực dâng trào cảm giác uất nghẹn không thể trào ra, cũng không thể ép xuống làm cho cô cực kỳ khó chịu.
Nhất Ngạn nhìn cô chằm chằm, sau đó phà hơi vào mặt cô hỏi: “Cô có muốn biết em định làm gì không?”
Thanh Hà mở to hai mắt nhìn cậu ta.
Đột nhiên cả người cô bị cậu ta nhấc bổng khiêng lên vai sau đó đi tới giường. Thanh Hà liều mạng hét toáng lên, dùng cả tay lẫn chân đánh đá cậu ta nhưng vẫn bị cậu ta ném xuống chiếc giường mềm mại.
“Gia đình tôi và cậu ấy là chỗ thân quen nhiều năm nên đã biết Nhất Ngạn từ khi còn bé. Trước đây, lúc còn ở núi Bắc tôi rất thích tranh cao thấp kỹ thuật bắn súng với Nhất Ngạn, nhưng tài nghệ không bằng người nên lúc nào cũng thua một bậc.” Khương Biệt than thở nhưng vẻ mặt ngược lại rất tự nhiên nói: “Có cậu ấy bảo vệ cô, tôi rất yên tâm.”
Không!
Thanh Hà thật muốn bật thốt to lên như thế nhưng không tài nào thốt nổi nên lời, mồ hôi lạnh tuôn ra sau lưng cô ướt đẫm như tắm.
“Cô giáo thấy không thoải mái hả?” Nhất Ngạn nói rồi bước vào trong rót một ly nước chanh, sau đó ung dung bước trở lại đưa ly nước đến tận trước mặt cô: “Uống chút nhé!”
“Không... không cần, tôi... tôi không khát.”
“Mặt cô sao thế?” Khương Biệt cũng tỏ ra ngạc nhiên nói: “Thanh Hà là cô giáo của Nhất Ngạn à?”
“Đúng thế.” Nhất Ngạn ngồi xuống cạnh cô nói: “Cô giáo đối với tôi rất tốt, tuyệt đối không hề vì tôi là học sinh mới mà kỳ thị đối xử.”
“Vậy tôi cũng yên tâm rồi.” Nói xong, anh đứng dậy xem đồng hồ trên tay: “Cũng không còn sớm nữa, tôi phải đến đồn cảnh sát rồi.”
Thanh Hà mấp máy môi định nói gì đó nhưng khóe mắt lại liếc thấy nụ cười bí hiểm của Nhất Ngạn, bao lời đã dâng lên cổ cũng phải đành nuốt xuống. Cô chà xát hai bàn tay đã ướt nhẹp mồ hôi.
“Thanh Hà, cô sao vậy?”
“À không… không có gì.” Thanh Hà gượng gạo cười.
Khương Biệt chỉ nghĩ có thể cô đang không khỏe trong người nên sau khi an ủi vài câu thì anh cũng rời đi.
Không gian bỗng chốc yên tĩnh…
Căn phòng khách yên tĩnh đến không có một chút tạp âm gì.
Thanh Hà ngồi cứng đơ một chỗ như người máy, cũng không dám nhúc nhích cử động. Hai người ngồi sát cạnh nhau, vai cô còn rất gần cánh tay cậu ta, nhiệt độ tưởng chừng như muốn bỏng người. Cô thật rất muốn tránh xa cậu ta ra ngay lập tức nhưng cơ thể cứ như bị đóng đinh cứng ngắc, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Một cánh tay vòng qua cổ rồi khoác lên vai cô. Hành động của cậu nhẹ nhàng, êm ái bao nhiêu thì lòng Thanh Hà càng sợ hãi bấy nhiêu: “Cậu... cậu muốn gì?”
“Vậy thì phải hỏi cô mới được.”
“Hỏi tôi làm gì?”
Nhất Ngạn nghiêm mặt nói: “Nếu như không phải lúc vừa mới vào nhà cô đã quyến rũ em thì với định lực của mình, em sẽ không thể nào mất kiềm chế nhanh như vậy được.” Cậu thở dài nói rồi dùng đầu một ngón tay nâng cằm cô lên. Thanh Hà bị ép phải ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm của cậu ta.
“Cậu… cậu không thể làm vậy với tôi, tôi là cô giáo của cậu.”
Cái cớ buồn cười như thế đến cả Thanh Hà cũng thấy mình quá mức hoang đường. Thiếu niên trước mắt này là ma quỷ không sợ trời không sợ đất, cô vốn không thể nào trị nổi cậu ta. Lẽ nào cô chỉ có thể bị động chịu đựng mãi như vậy hay sao?
Nhất Ngạn siết cánh tay ôm chặt cô vào lòng, sau đó cụng đầu mình vào đầu cô rồi hôn lên trán cô hỏi: “Cô giáo có nhớ em không?”
Thanh Hà bị trói buộc run lên bần bật, một chữ cũng không thốt nổi nên lời.
Sao Khương Biệt có thể là bạn thân của cậu ta chứ? Thanh Hà thật không dám tin. Có lẽ anh ta đã bị lừa rồi cũng nên!
Nhất Ngạn thấy ánh mắt đó của cô biết ngay cô đang nghĩ gì, ngả ngớn kéo cằm cô sát vào mặt mình. Môi kề môi chỉ cách nhau trong gang tấc, gần tới mức Thanh Hà còn cảm nhận được hơi nóng phả ra từ giữa răng và môi có thể nướng chín hai gò má cô của cậu ta: “Buông ra.”
Cô cố tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường nhưng giọng điệu thì chẳng có chút sức uy hiếp nào.
“Bảo em buông ra à?” Mặt Nhất Ngạn lạnh đi: “Trên đời này, chưa có một ai dám mở miệng nói kiểu đó với em đâu. Thứ em muốn có thì nhất định sẽ lấy cho bằng được. Muốn em buông tay sao, cô đừng nằm mơ!”
“Tôi không phải là vật phẩm của cậu, cậu dựa vào đâu mà ngang ngược vô lý như vậy?”
“Dựa vào đâu à?” Cậu đột nhiên bật cười khẽ, còn nhướn mày với điệu bộ đậm chất lưu manh: “Dựa vào việc em đã nhìn trúng cô rồi.”
“Cậu...”
Nhất Ngạn từ từ dí sát lại gần rồi nhoài người qua quỳ vào giữa hai chân cô. Thanh Hà bị lấn một hồi co rúc sát vào tận trong góc ghế sô pha, hai chân cô và hai chân cậu gác chồng lên nhau nên không nhúc nhích được. Cô bấu chặt vào da ghế sô pha ở phía sau, trợn mắt to nhìn cậu.
“Sao cô lại sợ em dữ vậy? Em nào có đáng sợ như thế đâu nè?” Cậu cười hì hì lướt ngón tay thon mảnh từ mi tâm trượt dần xuống hai má rồi tiếp tục di chuyển xuống...
Thanh Hà chỉ cảm thấy bàn tay đó thoạt nhìn như một tác phẩm nghệ thuật nhưng nó cũng vô cùng lạnh lẽo khiếp người, lạnh tới nỗi làm cho lỗ chân lông toàn thân cô đều co thắt lại.
Cậu áp mặt mình sát vào má cô, Thanh Hà ngoảnh mặt tránh sang hướng khác nhưng đầu gối đã bị cậu đè lại nên không thể động đậy, chỉ đành phải ngửa đầu ra ghế sô pha phía sau.
Nụ hôn phớt của Nhất Ngạn dừng lại giữa cổ cô.
Đứt quãng, gián đoạn nhưng lại lưu luyến triền miên, không hẳn mãnh liệt nhưng mang đến cảm giác như một tiết tấu có vần có điệu hòa quyện quấn quýt nhau. Giây phút này Thanh Hà thấy mình như đang chơi vơi xóc nẩy giữa cơn sóng biển, hết đợt sóng này tới đợt sóng khác luân phiên không dứt, hô hấp cũng đang dần dồn dập khiến mặt cô đỏ hồng như hoa đào. Trên môi cậu ta như có luồng điện, dịu dàng nhưng tê dại từ từ len lỏi vào trong cơ thể cô.
Cô rất muốn chạy trốn loại cảm giác này nhưng tay chân không thể nào nhấc nổi.
Bàn tay lạnh lẽo của cậu chạm đến ngực áo lót rồi mặc sức vuốt ve bầu ngực no tròn của cô, thưởng thức chơi đùa ra đủ loại hình dạng. Cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sọc chéo xanh trắng, tay áo lá sen, cúc áo cài ở ngực được làm bằng gỗ mộc. Nhất Ngạn thành thạo cởi cúc áo ra, bầu ngực mềm mại căng tròn vừa vặn đầy nắm tay lập tức được giải phóng.
Bầu ngực biến hóa theo mỗi động tác trong tay cậu, cuối cùng bị cậu bóp nhô lên, sau đó há miệng ngậm lấy nụ hoa bé nhỏ hồng hồng rồi dùng đầu lưỡi liếm láp.
Toàn thân Thanh Hà chấn động, nụ hoa kia cũng không chịu nổi mà đỏ bừng và sưng lên dựng đứng.
Nụ hoa kia càng trở nên săn cứng hơn bởi đầu lưỡi của cậu, Nhất Ngạn dùng răng nhay nhay, ngẩng đầu lên nhìn cô cười rất là vô sỉ, còn liếm liếm môi hỏi: “Có cảm giác?”
Thanh Hà lắc đầu như trống bỏi, trong lòng có nỗi khổ mà không thể nói nên lời.
Cô chưa từng thấy loại người nào như vậy. Chẳng những muốn đòi hỏi tra tấn về thể xác mà còn muốn đả kích luôn cả về mặt tinh thần. Cô chưa khi nào thấy xấu hổ và bị động như lúc này, thế nhưng cũng chẳng có cách nào để phản kháng, lúc nào cũng bị cậu ta xỏ mũi dắt đi.
Mắt cô cay cay sau đó từ từ rưng rưng ướt nước.
“Hả... sao thế, khóc rồi à? Sao lại khóc, em có bắt nạt cô đâu?” Cậu thở dài nói khoác mà không biết ngượng, sau đó cúi đầu hôn lên khóe mi đẫm lệ của cô nhưng như vậy chỉ càng khiến cô sợ hãi thêm mà thôi.
Thừa lúc cậu phân tâm, Thanh Hà liền đẩy cậu ra trượt xuống ghế sô pha. Cô che lại vạt áo, liên tục thụt lùi về sau đến tận sát góc tường ở phòng khách.
Tóc cũng rối tung, sợi dây buộc tóc không biết đã đứt từ lúc nào khiến mái tóc đen nhánh mềm mại của cô quấn vào nhau giống như bị ngược đãi vậy. Cô ôm chặt cánh tay, chợt thấy bên cạnh chậu hoa trên kệ cao có để con dao gọt trái cây, đầu óc cô không suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết cầm lấy con dao chĩa về phía cậu ta: “Cậu đừng tới đây!”
Nhất Ngạn rất phối hợp giơ tay lên nhưng vẻ mặt thì ung dung tình tang cứ như đang chơi trò chơi với cô vậy.
Trong tay đang cầm vũ khí nhưng Thanh Hà vẫn không có một chút cảm giác an toàn nào. Tay cô không ngừng run rẩy: “Cậu... mau lui về!”
“Trong phòng này chỉ có hai người chúng ta, em lùi đến đâu cũng như nhau thôi.”
“Lùi về!”
Nhất Ngạn cười gượng: “Được.”
Cậu ta lùi từng bước từng bước về phía sau như thể sau lưng có mắt, sau đó vòng qua một khúc quanh bước lên bậc thang. Căn phòng Thanh Hà đang đứng nằm ở cuối hành lang, hành lang rất hẹp chỉ đủ cho một người di chuyển. Nhất Ngạn bị dồn về cuối hành lang, hai bên trái phải đều có phòng.
Cậu ta ngẩng đầu lên liếc về phía bên phải: “Hình như Khương Biệt đã chuẩn bị cho em căn phòng này.”
“Cậu đi vào đi!” Thanh Hà quơ con dao trong tay ra lệnh.
Nhất Ngạn không tức giận mà chỉ cười cười: “Cô làm như vậy rất dễ khiến mình bị thương, cô bỏ dao xuống trước đã.”
“Đi vào!”
Nhất Ngạn bất lực đành phải thoái lui đến cánh cửa bên phải, tay phải đặt lên chốt cửa.
Thanh Hà dựa lưng vào tường bước từ từ đi đến cánh cửa bên trái, dùng một tay xoay nắm cửa. Khoảnh khắc cửa mở thì trước mắt cô cũng vụt qua một thứ mà cô không nhìn rõ, ngay sau đó con dao trong tay cũng liền biến mất, sau lưng bị hai cánh tay ôm chặt rồi kéo vào bên trong.
Mũi dao lạnh lẽo kề sát vào cổ cô.
Nhất Ngạn vuốt ve cán dao nói nhưng không thèm quay đầu lại. Cậu nhấc nhẹ mũi chân lên, cánh cửa phía sau lập tức khép lại.
“Đừng...” Cảm giác bị mũi dao lạnh lẽo kề sát cổ họng thật sự không dễ chịu chút nào, Thanh Hà ngước cổ nói.
“Đừng? Cô nghĩ em muốn làm gì?” Nhất Ngạn hơi mỉm cười, tung con dao lên sau đó bắt lấy.
Thanh Hà sợ tới chết khiếp, nhắm tịt mắt lại… con dao không rơi xuống người cô, chỉ có sức gió từ con dao tạo ra thì sượt qua cổ cô còn lưỡi dao thì cắt vạt áo phía trước người cô.
Thanh Hà đứng im không dám cử động.
Lưỡi dao lạnh lẽo ma sát trước ngực cô tựa như đầu lưỡi nhớp nháp của loài rắn độc đang tùy ý liếm láp da thịt cô. Cậu ta cảm thấy rất hứng thú, thỏa thích ung dung cắt từng miếng vải trên người cô. Tất cả những thứ che chắn cho cô dần dần biến mất trước mặt cậu ta.
Khi từng miếng vải bị cắt xuống, Thanh Hà cũng lập tức cảm thấy mỗi lúc mỗi lạnh hơn, bao nhiêu tôn nghiêm cũng đều mất sạch, thay vào đó là sự nhục nhã ê chề.
Quần áo từ từ bị cởi sạch sẽ hết trước mặt cậu thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình... Loại cảm giác này, loại sỉ nhục này quả thật không thể diễn tả bằng lời.
Cậu ta không thích lột sạch một lúc mà làm từ từ giống như muốn từ từ tra tấn thần kinh của cô.
Cậu ta hưởng thụ niềm vui trong quá trình này, thưởng thức từng chút khổ sở, sự bối rối và giằng xé trên gương mặt cô. Khóe môi càng lúc càng cong lên, nụ cười càng lúc càng sâu xa nghiền ngẫm.
Cuối cùng nửa người trên của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt cậu ta. Nửa người dưới là một chiếc váy dài tới eo màu trắng tinh để lộ ra cái rốn. Vòng eo vừa khít với váy không dư miếng thịt thừa nào, đường cong cũng tuyệt đẹp không nói thành lời.
Thanh Hà chỉ có thể dùng hai tay che ngực, đầu cúi thấp, bờ môi tím tái.
“Ngẩng đầu lên.” Nhất Ngạn cười nói rồi dùng mũi dao nâng cằm cô lên. Tay trái Thanh Hà che ở trước ngực, tay phải đặt lên tay trái với dáng vẻ phòng bị, nhưng nhìn từ góc độ của cậu thì nửa kín nửa hở như vậy càng rất quyến rũ, càng có sức hấp dẫn, chưa kể đến hai cánh tay mềm mại như ẩn như hiện.
“Có cơ thể xinh đẹp thế này hẳn là cô nên cảm thấy tự hào mới đúng, sao phải che che giấu giấu?” Nhất Ngạn nói: “Em đã gặp qua rất nhiều người đẹp, toàn là mỹ nữ tranh giành nhau cởi đồ trước mặt đàn ông thôi.”
“Đồ không biết xấu hổ!”
“Mắng tới mắng lui cũng chỉ có mấy câu này, em nghe đến chán rồi.” Cậu ta dùng tay móc móc lỗ tai, than thở lắc đầu.
Thanh Hà vừa tức vừa thẹn nhưng nói không lại cậu ta nên lồng ngực dâng trào cảm giác uất nghẹn không thể trào ra, cũng không thể ép xuống làm cho cô cực kỳ khó chịu.
Nhất Ngạn nhìn cô chằm chằm, sau đó phà hơi vào mặt cô hỏi: “Cô có muốn biết em định làm gì không?”
Thanh Hà mở to hai mắt nhìn cậu ta.
Đột nhiên cả người cô bị cậu ta nhấc bổng khiêng lên vai sau đó đi tới giường. Thanh Hà liều mạng hét toáng lên, dùng cả tay lẫn chân đánh đá cậu ta nhưng vẫn bị cậu ta ném xuống chiếc giường mềm mại.
Bình luận truyện