Bá Đạo Yêu Em
Chương 4: Nguy hiểm
Edit: TieuKhang
Bầu không khí giờ đây tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Nhóm con tin ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, không ai dám thở mạnh.
Thanh Hà ôm cô bé mà thấy tay chân lạnh buốt, nhưng vẫn khoác tay lên vai cô bé an ủi. Cô bé đã quá hoảng sợ nên chỉ vùi mặt trong ngực cô chứ không dám thò đầu ra.
Nhất Ngạn nhìn chung quanh một lượt thấy mọi người đang trong cơn khủng hoảng bất an.
Ba tên cướp đứng lâu thấm mệt nên ngồi xuống chỗ cạnh bàn thờ nghỉ xả hơi. Tên mặt sẹo thô lỗ vứt cây súng xuống, với tay bóc cái bánh bao chay trong dĩa đồ cúng há to miệng ngoạm một cái rồi nhai ngấu nghiến.
“Phụt” Miếng bánh bao chay phun ra vương vãi ra đất, hắn ta chửi mắng ầm ĩ, “Mẹ nó, bánh gì mà cứng còn hơn đá nữa?”
Tên trùm khăn bước qua, “Đại ca, bỏ đi, chúng ta ngày thường cũng ăn mấy thứ này mà, thôi kệ đi...”
“Ngậm họng đi!” Tên mặt sẹo trừng mắt liếc hắn một cái.
Tên trùm khăn lặp tức ngậm miệng lại.
Thời gian nửa tiếng nhanh chóng trôi qua, bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng còi. Tên mặt sẹo kéo một phụ nữ tới chắn trước người rồi đá văng cánh cửa miếu ra, giữa hiện trường mấy cảnh sát vũ trang đã chuẩn bị súng vác vai, đạn lên nòng sẵn sàng chống trả với bọn chúng. Trên đỉnh đầu vang lên tiếng “loa loa loa“.
Lần này đổi qua đội trưởng Trần Kiện Phong cầm loa nói, “Máy bay trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng, xin mau sớm thả con tin ra.”
“Bớt nói xàm đi, giờ cho trực thăng đến đỗ ở tầng lầu cao nhất đi!” Tên trùm khăn xách súng chỉa vào những con tin ngồi trên đất, lùa tất cả mọi người như lùa vịt ra phía ngoài. Gã lùn cũng xách súng đứng giữa hai con tin để phòng ngừa không may cảnh sát vũ trang bắn mình.
Ba tên cướp kè kè kiềm kẹp con tin đi qua khoảng sân, sau đó tiến về phía khu buôn bán ở hướng Đông.
Con đường nhỏ hẹp chỉ rộng tầm bốn năm mét, hai bên đường cửa hàng mọc san sán nhau, cách con đường ấy không xa có tòa cao ốc ba tầng nằm giữa một cửa hàng bách hóa tổng hợp và một tòa văn phòng, chung quanh còn có vài cái tháp và đất trống của người dân bỏ hoang.
Ba tên cướp đã gần đến cửa hàng bách hóa tổng hợp kia.
Hơn mười cảnh sát nép người sau xe và nương theo vật cản hai bên đường để tiếp cận những kẻ bắt cóc.
Nữ cảnh sát Ngưu Lỵ nói với đội trưởng Trần Kiện Phong, “Đội trưởng, nếu để bọn họ vào được tòa nhà đó, chúng ta sẽ rất khó tóm được bọn họ.”
Trần Kiện Phong đang rối rắm nhức đầu nên tức giận nói, “Chứ có thể làm sao? Chẳng lẽ mặc kệ con tin bị bắn chết? Nếu để tin này truyền ra ngoài thì chúng ta còn đứng nổi trong ngành nữa hay không?”
Ngưu Lỵ nói, “Nhưng cũng đã có người chết rồi. Cho dù chúng ta không nổ súng thì báo chí cũng sẽ đăng tin, chi bằng cứ quyết định hy sinh bắn chết hết đám cướp này đi, như vậy còn có thể cứu được nhiều người khác. Nếu để cho bọn cướp rời đi, một khi tiến vào địa phận Miến Điện thì sẽ không thể khống chế được bọn chúng nữa, nếu cấp trên quở trách xuống chúng ta cũng vẫn bị kỷ luật mà thôi. Huống hồ, để tổn thất chiếc máy bay trực thăng chúng ta cũng đảm đương không nổi, nơi đây vẫn còn trong biên giới của quân đội 119 đóng tạm. Nếu để bị mất, ngài về làm sao ăn nói với Bành tướng quân?”
Vừa nhắc tới người này, đầu Trần Kiện Phong lại muốn nổ tung. Nói tới vị Bành tướng quân này, ông ta nổi tiếng là người keo kiệt và luôn bao che khuyết điểm của mình nhất trong cả quân đội 119, tồi bại vô sỉ vốn chẳng xứng đáng làm một tướng quân chút nào, ngược lại giống kẻ lưu manh đầu đường xó chợ hơn. Lúc anh ta gọi về nội tuyến cho quân đội 119 xin giúp đỡ, vốn không ôm hy vọng gì, nào ngờ người nghe điện thoại là giọng của một người thanh niên mà anh ta không hề quen biết. Càng kỳ lạ hơn chính là, không ngờ máy bay vậy mà thật sự được điều tới.
Lúc đó rối loạn nên chưa kịp suy nghĩ, một lòng chỉ muốn làm ổn định mấy tên cướp, giờ nghĩ lại mới thấy đúng là mình đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay. Có lẽ đầu óc mình bị lừa đá rồi hay sao ấy mới đi nhận mấy việc khùng điên này.Trần Kiện Phong đang rầu rĩ thì tiếng súng đùng đoàng ầm ầm vang lên bên tai.
Ba tên cướp vẫn đang tiến về phía cao ốc thì cảnh sát đột ngột nổ súng, bắn trúng vai của gã lùn. Tên mặt sẹo quyết định rất nhanh, kéo cò lên bán xả điên cuồng và kéo luôn theo mấy con tin tiến vào tòa văn phòng ba tầng.
Những con tin còn lại được một số cảnh sát đuổi tới kịp thời ứng cứu và đưa vào bệnh viện. Số còn lại lập tức tiến vào tòa văn phòng.
“Là ai nổ súng?” Trán Trần Kiện Phong nổi đầy gân xanh.
Mấy người cảnh sát đều lắc đầu.
Trần Kiện Phong quay đầu lại nhìn Ngưu Lỵ, Ngưu Lỵ lập tức lắc đầu, “Tôi đúng thật là có ý đó, nhưng nãy giờ tôi luôn đứng bên cạnh bên ngài mà, tôi nào có cơ hội để ra tay?”
Trần Kiện Phong chống nạnh với đầu óc trống rỗng, mồ hôi thì tuôn như tắm. Theo tình hình trước mắt thì số con tin đã chết ít nhất tám người, trách nhiệm lớn như thế sao anh ta có thể gánh vác nổi?
Tòa nhà văn phòng đã cũ kỹ, cách trang trí bên trong cũng lỗi thời bởi trải qua nhiều năm không được tu sửa.
Con đường hành lang mênh mông u tối không ánh sáng ăn thông luông tuồng về phía trước, như một cánh cửa khổng lồ nuốt chửng hết mọi thứ. Dọc theo đường đi sâu vào trong, lớp sơn trên vách tường đều bị bong tróc hết chỉ còn những dấu vết ố vàng dơ bẩn loang lổ nhem nhuốc. Trong số người bị bắt vào có cả Bạch Nhất Ngạn, Thanh Hà và bé gái nọ, cộng thêm hai con tin đang bị kiềm kẹp nữa thì tổng cộng có mười một người.
Gã lùn bị bắn trúng vai trái, tuy không gần tim nhưng đã bị thương khá nặng. Tên trùm khăn vừa dìu gã vừa lùa đám con tin vào sát trong cùng, men theo con đường an toàn đi vào một kho hàng.
Kho hàng không lớn chỉ rộng tầm hai mươi lăm mét vuông, vật dụng chất đống lộn xộn như thể quanh năm suốt tháng không ai vào dọn dẹp, khắp nơi đều bị đóng bụi lớp lớp.
Trong kho hàng không có một cánh cửa sổ nào, chỉ có chút ánh sáng chiếu xuyên qua từ cánh cửa thông gió đang mở rộng phía bên dưới cánh cửa.
Tên trùm khăn đứng ngay cửa giúp gã lùn xử lý sơ vết thương. Tên mặt sẹo đứng bên cạnh bọn họ thì cầm súng nhắm vào đám con tin đang ngồi chồm hồm trên mặt đất.
Cảnh sát cũng chạy tới ở bên ngoài nói vọng vào mấy lời theo lệ như “thả con tin ra” này nọ. Nhưng nghe qua giọng nói thì dường như bọn họ ở cách hiện trường rất xa, từ chỗ đầu bậc thang đi vào tới vị trí an toàn này khoảng cách ít nhất cũng được mười mấy thước.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Sau khi xử lý xong vết thương, thương tích của gã lùn đã coi như tạm ổn. Có điều, nếu không lấy viên đạn kia ra sớm thì cánh tay này của gã có thể sẽ bị phế bỏ.
“Trong đám các người có ai biết chăm sóc y tế không?” Tên mặt sẹo lạnh lùng mở miệng, họng súng đen ngòm vẫn chỉa thẳng vào mọi người.
Không có ai trả lời.
“Đùng...” Một phụ nữ béo mập ngồi bên cạnh Thanh Hà liền ngã nhào ra đất. Sau khi co giật vài cái thì tắt thở luôn. Dòng máu nóng hổi chảy tràn qua chân nhuốm đỏ cả đôi giày ba-ta màu trắng của cô.
Thanh Hà giơ tay lên, “Tôi... tôi từng học qua một chút sơ cứu.”
“Tới đây!” Tên mặt sẹo hét lớn rồi rút cây mã tấu từ bên hông ra nhét vào tay cô. Thanh Hà hít vào một hơi thật sâu giọng run run nói, “Không có dao giải phẩu và dụng cụ y tế sẽ không làm phẫu thuật được. Vả lại, tôi chỉ biết sơ cứu sơ sơ chứ không có kinh nghiệm...”
“Câm họng đi con quỷ cái! Thằng ba nó mà chết thì đám chúng mày đừng hòng mong sống sót!” Tên trùm khăn rống to.
Thanh Hà đành phải nhận lấy con dao rồi vạch áo xem vết thương trên vai của gã lùn. Viên đạn ghim vào rất sâu, cô hít sâu một hơi nói, “Không có rượu cồn, không thể nào khử độc được.”
“Con đàn bà thúi, bộ mày giỡn với ông à?” Tên trùm khăn túm lấy tóc định đánh cô.
Nhất Ngạn đứng dậy, “Đừng nên động tay động chân, vì làm thế cũng chả có ích gì đâu.”
Tên mặt sẹo cảnh giác quay nòng súng chĩa vào cậu.
Nhất Ngạn cười giơ cao hai tay, “Không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn nói nếu không có rượu cồn thì có thể nung đỏ con dao để sát trùng.”
Da đầu Thanh Hà đau đến tê dại nên vội vàng gật đầu, “Đúng đó.”
Đạo lý này tin chắc rằng ai cũng biết, nhưng trong hoàn cảnh căng thẳng như thế nào còn ai đủ bình tĩnh để suy nghĩ đâu. Tên trùm khăn nghe vậy mới thả Thanh Hà miệng thì liên tục mắng chửi.
Tay Thanh Hà run run nhưng vẫn ráng gắng để mình bình tĩnh lại.
“Không có vải hả?” Nhất Ngạn ung dung móc từ trong túi áo ra một chiếc khăn lông ngắn còn chưa gỡ mạc, “Hôm nay lúc ra ngoài vừa hay có mua một cái để dùng.” Tên mặt sẹo đi qua đoạt lấy chiếc khăn.
Thanh Hà nghiêng đầu hít thở rồi nhận lấy khăn mặt và con dao được nung đỏ của tên mặt sẹo đưa tới, dùng sức cắt một đường lên miệng vết thương.
Trán cô tuôn ra lấm tấm mồ hôi, thời gian lâu tới mức như thể trải qua cả một thế kỷ mới đem được viên đạn kia ra. Máu tươi tuôn xối xả cô liền dùng khăn mặt cầm máu.
Lúc còn bé, khi gia đình vẫn còn giàu có, cô giáo đến nhà dạy kèm tại nhà có dạy cô môn sơ cứu này. Mấy năm qua, những khi rảnh rỗi cô cũng hay làm công việc sơ cứu mấy ca đơn giản giúp đỡ mọi người. Trong ký ức, mỗi lần như thế chị gái sẽ sờ lên tóc cô yêu thương nói, “Thanh Hà cô công chúa nhỏ của chúng ta là ngoan nhất.”
Giờ đang ở trong hoàn cảnh này không hiểu sao cô lại chợt nhớ tới những chuyện xa xưa đó... Thanh Hà cảm thấy phần xúc cảm trỗi dậy khó mà kiềm nén, lòng cũng trào dâng chua xót.
“Đại ca, em ổn rồi.” Gã lùn nói với tên mặt sẹo.
Tên mặt sẹo nói, “Không thể kéo dài thêm nữa.” Nói xong đi qua cúi người nói nhỏ với gã lùn và tên trùm khăn bên cạnh điều gì đó, sau đó ba người gật đầu rồi hô to vài tiếng, kế tiếp lùa hết đám con tin vào phòng chứa đồ.
Cảnh sát vào cửa cầu thang từ phía cuối đường hành lang, cầm súng chĩa vào bọn họ, “Bỏ vũ khí xuống, các người hết đường thoát rồi!”
Tên mặt sẹo trực tiếp xả súng về hướng cảnh sát đồng thời kéo một con tin ra chắn trước mặt. Ba tên cướp kiềm kẹp nhóm con tin lùi dần vào cửa thoát hiểm ở phía sau, thoát thân từ cổng thoát hiểm màu vàng.
Cầu thang bên trong lối thoát hiểm vẫn còn vương vãi những mảnh miễn thủy tinh vỡ vụn đỏ sẫm, Thanh Hà cùng mấy con tin bị đẩy lên hết ở tầng cao nhất. Khi đến đầu bậc thang cuối cùng thì bị cản lại bởi một tấm lướt sắt lan can, ngan cản con đường đi lên tầng lầu.
Để xác nhận cửa ra có an toàn hay không, tên mặt sẹo cầm súng chỉa vào một con tin quát, “Xuống dưới!”
Mọi người đành phải lùi lại đi xuống lối thoát hiểm ở tầng cuối.
Từ trên nhìn xuống chỉ thấy được khúc cua chính giữa cầu thang chứ không thấy được tình hình thực tế ở tầng cuối cùng, trong lòng máy con tin đều thấy lo lắng sợ hãi.
Tiếng cổng sắt vừa được mở ra ngay lập tức trên sân thượng vang lên tiếng vang ‘Loảng xoảng loảng xoảng’, nghe qua hình như là tiếng ngã đổ của chai lọ thủy tỉnh. Sau đó một mùi gì đó rất gay mũi tỏa ra từ tầng chót.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì tiếng cổng sắt đã nặng nề vang lên rồi đóng luôn lại.
Đầu bậc thang trở lại yên tĩnh không còn chút âm thanh gì nữa.
Một lát sau cuối cùng mọi người cũng biết nguyên nhân của sự bất an kia là gì.
Dòng chất lỏng màu vàng đục chảy xuống từ đầu bậc thang, kế tiếp là cuồn cuộn lớp lớp từng luồng khói dày đặc.
Không ngờ mấy tên bắt cóc kia lại cho đóng cửa rồi cho đổ xăng xuống từ trên cao với ý định muốn thiêu sống nhóm con tin tại nơi này!
Cảnh sát bị nhốt bên ngoài cửa thoát hiểm cũng không vào được bên trong.
Bầu không khí giờ đây tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Nhóm con tin ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, không ai dám thở mạnh.
Thanh Hà ôm cô bé mà thấy tay chân lạnh buốt, nhưng vẫn khoác tay lên vai cô bé an ủi. Cô bé đã quá hoảng sợ nên chỉ vùi mặt trong ngực cô chứ không dám thò đầu ra.
Nhất Ngạn nhìn chung quanh một lượt thấy mọi người đang trong cơn khủng hoảng bất an.
Ba tên cướp đứng lâu thấm mệt nên ngồi xuống chỗ cạnh bàn thờ nghỉ xả hơi. Tên mặt sẹo thô lỗ vứt cây súng xuống, với tay bóc cái bánh bao chay trong dĩa đồ cúng há to miệng ngoạm một cái rồi nhai ngấu nghiến.
“Phụt” Miếng bánh bao chay phun ra vương vãi ra đất, hắn ta chửi mắng ầm ĩ, “Mẹ nó, bánh gì mà cứng còn hơn đá nữa?”
Tên trùm khăn bước qua, “Đại ca, bỏ đi, chúng ta ngày thường cũng ăn mấy thứ này mà, thôi kệ đi...”
“Ngậm họng đi!” Tên mặt sẹo trừng mắt liếc hắn một cái.
Tên trùm khăn lặp tức ngậm miệng lại.
Thời gian nửa tiếng nhanh chóng trôi qua, bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng còi. Tên mặt sẹo kéo một phụ nữ tới chắn trước người rồi đá văng cánh cửa miếu ra, giữa hiện trường mấy cảnh sát vũ trang đã chuẩn bị súng vác vai, đạn lên nòng sẵn sàng chống trả với bọn chúng. Trên đỉnh đầu vang lên tiếng “loa loa loa“.
Lần này đổi qua đội trưởng Trần Kiện Phong cầm loa nói, “Máy bay trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng, xin mau sớm thả con tin ra.”
“Bớt nói xàm đi, giờ cho trực thăng đến đỗ ở tầng lầu cao nhất đi!” Tên trùm khăn xách súng chỉa vào những con tin ngồi trên đất, lùa tất cả mọi người như lùa vịt ra phía ngoài. Gã lùn cũng xách súng đứng giữa hai con tin để phòng ngừa không may cảnh sát vũ trang bắn mình.
Ba tên cướp kè kè kiềm kẹp con tin đi qua khoảng sân, sau đó tiến về phía khu buôn bán ở hướng Đông.
Con đường nhỏ hẹp chỉ rộng tầm bốn năm mét, hai bên đường cửa hàng mọc san sán nhau, cách con đường ấy không xa có tòa cao ốc ba tầng nằm giữa một cửa hàng bách hóa tổng hợp và một tòa văn phòng, chung quanh còn có vài cái tháp và đất trống của người dân bỏ hoang.
Ba tên cướp đã gần đến cửa hàng bách hóa tổng hợp kia.
Hơn mười cảnh sát nép người sau xe và nương theo vật cản hai bên đường để tiếp cận những kẻ bắt cóc.
Nữ cảnh sát Ngưu Lỵ nói với đội trưởng Trần Kiện Phong, “Đội trưởng, nếu để bọn họ vào được tòa nhà đó, chúng ta sẽ rất khó tóm được bọn họ.”
Trần Kiện Phong đang rối rắm nhức đầu nên tức giận nói, “Chứ có thể làm sao? Chẳng lẽ mặc kệ con tin bị bắn chết? Nếu để tin này truyền ra ngoài thì chúng ta còn đứng nổi trong ngành nữa hay không?”
Ngưu Lỵ nói, “Nhưng cũng đã có người chết rồi. Cho dù chúng ta không nổ súng thì báo chí cũng sẽ đăng tin, chi bằng cứ quyết định hy sinh bắn chết hết đám cướp này đi, như vậy còn có thể cứu được nhiều người khác. Nếu để cho bọn cướp rời đi, một khi tiến vào địa phận Miến Điện thì sẽ không thể khống chế được bọn chúng nữa, nếu cấp trên quở trách xuống chúng ta cũng vẫn bị kỷ luật mà thôi. Huống hồ, để tổn thất chiếc máy bay trực thăng chúng ta cũng đảm đương không nổi, nơi đây vẫn còn trong biên giới của quân đội 119 đóng tạm. Nếu để bị mất, ngài về làm sao ăn nói với Bành tướng quân?”
Vừa nhắc tới người này, đầu Trần Kiện Phong lại muốn nổ tung. Nói tới vị Bành tướng quân này, ông ta nổi tiếng là người keo kiệt và luôn bao che khuyết điểm của mình nhất trong cả quân đội 119, tồi bại vô sỉ vốn chẳng xứng đáng làm một tướng quân chút nào, ngược lại giống kẻ lưu manh đầu đường xó chợ hơn. Lúc anh ta gọi về nội tuyến cho quân đội 119 xin giúp đỡ, vốn không ôm hy vọng gì, nào ngờ người nghe điện thoại là giọng của một người thanh niên mà anh ta không hề quen biết. Càng kỳ lạ hơn chính là, không ngờ máy bay vậy mà thật sự được điều tới.
Lúc đó rối loạn nên chưa kịp suy nghĩ, một lòng chỉ muốn làm ổn định mấy tên cướp, giờ nghĩ lại mới thấy đúng là mình đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay. Có lẽ đầu óc mình bị lừa đá rồi hay sao ấy mới đi nhận mấy việc khùng điên này.Trần Kiện Phong đang rầu rĩ thì tiếng súng đùng đoàng ầm ầm vang lên bên tai.
Ba tên cướp vẫn đang tiến về phía cao ốc thì cảnh sát đột ngột nổ súng, bắn trúng vai của gã lùn. Tên mặt sẹo quyết định rất nhanh, kéo cò lên bán xả điên cuồng và kéo luôn theo mấy con tin tiến vào tòa văn phòng ba tầng.
Những con tin còn lại được một số cảnh sát đuổi tới kịp thời ứng cứu và đưa vào bệnh viện. Số còn lại lập tức tiến vào tòa văn phòng.
“Là ai nổ súng?” Trán Trần Kiện Phong nổi đầy gân xanh.
Mấy người cảnh sát đều lắc đầu.
Trần Kiện Phong quay đầu lại nhìn Ngưu Lỵ, Ngưu Lỵ lập tức lắc đầu, “Tôi đúng thật là có ý đó, nhưng nãy giờ tôi luôn đứng bên cạnh bên ngài mà, tôi nào có cơ hội để ra tay?”
Trần Kiện Phong chống nạnh với đầu óc trống rỗng, mồ hôi thì tuôn như tắm. Theo tình hình trước mắt thì số con tin đã chết ít nhất tám người, trách nhiệm lớn như thế sao anh ta có thể gánh vác nổi?
Tòa nhà văn phòng đã cũ kỹ, cách trang trí bên trong cũng lỗi thời bởi trải qua nhiều năm không được tu sửa.
Con đường hành lang mênh mông u tối không ánh sáng ăn thông luông tuồng về phía trước, như một cánh cửa khổng lồ nuốt chửng hết mọi thứ. Dọc theo đường đi sâu vào trong, lớp sơn trên vách tường đều bị bong tróc hết chỉ còn những dấu vết ố vàng dơ bẩn loang lổ nhem nhuốc. Trong số người bị bắt vào có cả Bạch Nhất Ngạn, Thanh Hà và bé gái nọ, cộng thêm hai con tin đang bị kiềm kẹp nữa thì tổng cộng có mười một người.
Gã lùn bị bắn trúng vai trái, tuy không gần tim nhưng đã bị thương khá nặng. Tên trùm khăn vừa dìu gã vừa lùa đám con tin vào sát trong cùng, men theo con đường an toàn đi vào một kho hàng.
Kho hàng không lớn chỉ rộng tầm hai mươi lăm mét vuông, vật dụng chất đống lộn xộn như thể quanh năm suốt tháng không ai vào dọn dẹp, khắp nơi đều bị đóng bụi lớp lớp.
Trong kho hàng không có một cánh cửa sổ nào, chỉ có chút ánh sáng chiếu xuyên qua từ cánh cửa thông gió đang mở rộng phía bên dưới cánh cửa.
Tên trùm khăn đứng ngay cửa giúp gã lùn xử lý sơ vết thương. Tên mặt sẹo đứng bên cạnh bọn họ thì cầm súng nhắm vào đám con tin đang ngồi chồm hồm trên mặt đất.
Cảnh sát cũng chạy tới ở bên ngoài nói vọng vào mấy lời theo lệ như “thả con tin ra” này nọ. Nhưng nghe qua giọng nói thì dường như bọn họ ở cách hiện trường rất xa, từ chỗ đầu bậc thang đi vào tới vị trí an toàn này khoảng cách ít nhất cũng được mười mấy thước.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Sau khi xử lý xong vết thương, thương tích của gã lùn đã coi như tạm ổn. Có điều, nếu không lấy viên đạn kia ra sớm thì cánh tay này của gã có thể sẽ bị phế bỏ.
“Trong đám các người có ai biết chăm sóc y tế không?” Tên mặt sẹo lạnh lùng mở miệng, họng súng đen ngòm vẫn chỉa thẳng vào mọi người.
Không có ai trả lời.
“Đùng...” Một phụ nữ béo mập ngồi bên cạnh Thanh Hà liền ngã nhào ra đất. Sau khi co giật vài cái thì tắt thở luôn. Dòng máu nóng hổi chảy tràn qua chân nhuốm đỏ cả đôi giày ba-ta màu trắng của cô.
Thanh Hà giơ tay lên, “Tôi... tôi từng học qua một chút sơ cứu.”
“Tới đây!” Tên mặt sẹo hét lớn rồi rút cây mã tấu từ bên hông ra nhét vào tay cô. Thanh Hà hít vào một hơi thật sâu giọng run run nói, “Không có dao giải phẩu và dụng cụ y tế sẽ không làm phẫu thuật được. Vả lại, tôi chỉ biết sơ cứu sơ sơ chứ không có kinh nghiệm...”
“Câm họng đi con quỷ cái! Thằng ba nó mà chết thì đám chúng mày đừng hòng mong sống sót!” Tên trùm khăn rống to.
Thanh Hà đành phải nhận lấy con dao rồi vạch áo xem vết thương trên vai của gã lùn. Viên đạn ghim vào rất sâu, cô hít sâu một hơi nói, “Không có rượu cồn, không thể nào khử độc được.”
“Con đàn bà thúi, bộ mày giỡn với ông à?” Tên trùm khăn túm lấy tóc định đánh cô.
Nhất Ngạn đứng dậy, “Đừng nên động tay động chân, vì làm thế cũng chả có ích gì đâu.”
Tên mặt sẹo cảnh giác quay nòng súng chĩa vào cậu.
Nhất Ngạn cười giơ cao hai tay, “Không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn nói nếu không có rượu cồn thì có thể nung đỏ con dao để sát trùng.”
Da đầu Thanh Hà đau đến tê dại nên vội vàng gật đầu, “Đúng đó.”
Đạo lý này tin chắc rằng ai cũng biết, nhưng trong hoàn cảnh căng thẳng như thế nào còn ai đủ bình tĩnh để suy nghĩ đâu. Tên trùm khăn nghe vậy mới thả Thanh Hà miệng thì liên tục mắng chửi.
Tay Thanh Hà run run nhưng vẫn ráng gắng để mình bình tĩnh lại.
“Không có vải hả?” Nhất Ngạn ung dung móc từ trong túi áo ra một chiếc khăn lông ngắn còn chưa gỡ mạc, “Hôm nay lúc ra ngoài vừa hay có mua một cái để dùng.” Tên mặt sẹo đi qua đoạt lấy chiếc khăn.
Thanh Hà nghiêng đầu hít thở rồi nhận lấy khăn mặt và con dao được nung đỏ của tên mặt sẹo đưa tới, dùng sức cắt một đường lên miệng vết thương.
Trán cô tuôn ra lấm tấm mồ hôi, thời gian lâu tới mức như thể trải qua cả một thế kỷ mới đem được viên đạn kia ra. Máu tươi tuôn xối xả cô liền dùng khăn mặt cầm máu.
Lúc còn bé, khi gia đình vẫn còn giàu có, cô giáo đến nhà dạy kèm tại nhà có dạy cô môn sơ cứu này. Mấy năm qua, những khi rảnh rỗi cô cũng hay làm công việc sơ cứu mấy ca đơn giản giúp đỡ mọi người. Trong ký ức, mỗi lần như thế chị gái sẽ sờ lên tóc cô yêu thương nói, “Thanh Hà cô công chúa nhỏ của chúng ta là ngoan nhất.”
Giờ đang ở trong hoàn cảnh này không hiểu sao cô lại chợt nhớ tới những chuyện xa xưa đó... Thanh Hà cảm thấy phần xúc cảm trỗi dậy khó mà kiềm nén, lòng cũng trào dâng chua xót.
“Đại ca, em ổn rồi.” Gã lùn nói với tên mặt sẹo.
Tên mặt sẹo nói, “Không thể kéo dài thêm nữa.” Nói xong đi qua cúi người nói nhỏ với gã lùn và tên trùm khăn bên cạnh điều gì đó, sau đó ba người gật đầu rồi hô to vài tiếng, kế tiếp lùa hết đám con tin vào phòng chứa đồ.
Cảnh sát vào cửa cầu thang từ phía cuối đường hành lang, cầm súng chĩa vào bọn họ, “Bỏ vũ khí xuống, các người hết đường thoát rồi!”
Tên mặt sẹo trực tiếp xả súng về hướng cảnh sát đồng thời kéo một con tin ra chắn trước mặt. Ba tên cướp kiềm kẹp nhóm con tin lùi dần vào cửa thoát hiểm ở phía sau, thoát thân từ cổng thoát hiểm màu vàng.
Cầu thang bên trong lối thoát hiểm vẫn còn vương vãi những mảnh miễn thủy tinh vỡ vụn đỏ sẫm, Thanh Hà cùng mấy con tin bị đẩy lên hết ở tầng cao nhất. Khi đến đầu bậc thang cuối cùng thì bị cản lại bởi một tấm lướt sắt lan can, ngan cản con đường đi lên tầng lầu.
Để xác nhận cửa ra có an toàn hay không, tên mặt sẹo cầm súng chỉa vào một con tin quát, “Xuống dưới!”
Mọi người đành phải lùi lại đi xuống lối thoát hiểm ở tầng cuối.
Từ trên nhìn xuống chỉ thấy được khúc cua chính giữa cầu thang chứ không thấy được tình hình thực tế ở tầng cuối cùng, trong lòng máy con tin đều thấy lo lắng sợ hãi.
Tiếng cổng sắt vừa được mở ra ngay lập tức trên sân thượng vang lên tiếng vang ‘Loảng xoảng loảng xoảng’, nghe qua hình như là tiếng ngã đổ của chai lọ thủy tỉnh. Sau đó một mùi gì đó rất gay mũi tỏa ra từ tầng chót.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì tiếng cổng sắt đã nặng nề vang lên rồi đóng luôn lại.
Đầu bậc thang trở lại yên tĩnh không còn chút âm thanh gì nữa.
Một lát sau cuối cùng mọi người cũng biết nguyên nhân của sự bất an kia là gì.
Dòng chất lỏng màu vàng đục chảy xuống từ đầu bậc thang, kế tiếp là cuồn cuộn lớp lớp từng luồng khói dày đặc.
Không ngờ mấy tên bắt cóc kia lại cho đóng cửa rồi cho đổ xăng xuống từ trên cao với ý định muốn thiêu sống nhóm con tin tại nơi này!
Cảnh sát bị nhốt bên ngoài cửa thoát hiểm cũng không vào được bên trong.
Bình luận truyện