Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn
Chương 35: Tình cũ không rủ cũng đến
Theo cách nói của Cốc Tâm thì cô ấy vô tình nhìn thấy chương trình phát sóng trực tiếp của Lương Trản khi đang lướt Weibo, sau khi nhấp vào rồi xác nhận lại trong trí nhớ của mình, đó là một cựu học sinh cùng trường cấp ba, vì vậy cô ấy đã vào xem Weibo của Lương Trản một lượt.
Lương Trản: “…”
“Tiếp đó mình đã nhìn thấy Kỷ Đồng Quang.” Cô ấy thờ dài một tiếng: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba, mình chưa một lần gặp lại anh ấy, không ngờ rằng anh ấy gần như không thay đổi chút nào.”
“Là con người sao có thể mười năm mà không thay đổi dù chỉ một chút chứ?” Lương Trản phản bác lại theo bản năng.
“Nhưng anh ấy thực sự không hề thay đổi, vẫn giống như hồi đó.” Cốc Tâm nói.
Năm đó, có thể nói Cốc Tâm đã theo đuổi Kỷ Đồng Quang một cách oanh liệt, nhưng đáng tiếc là Kỷ Đồng Quang lại không hề rung động, sau đó nửa năm cuối cấp anh còn không đến trường cấp ba số hai lấy một lần.
Vào trước kỳ thi tuyển đại học, cô ấy đã đến trường cấp ba Thực Nghiệm số một để tìm anh một lần và xin thông tin liên lạc của anh. Kết quả anh lại nói rằng vì để chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên anh đã đưa điện thoại của mình cho ba mẹ giữ rồi.
Cốc Tâm: “Vậy cậu cho mình biết số điện thoại được không, đợi đến khi kỳ thi kết thúc mình sẽ tới tìm cậu sau?”
Anh do dự một hồi, sau đó cũng cho cô ấy.
Sau khi lấy được số điện thoại, Cốc Tâm đã gọi đến không chỉ một lần, nhưng đáng tiếc là chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của tổng đài: “Số điện thoại bạn đang gọi hiện đã tắt máy.”
Vì vậy, cô ấy đã kiên nhẫn chờ đến khi kỳ thi đại học kết thúc. Lần này âm thanh trong điện thoại đã thay đổi thành: “Số điện thoại bạn đang gọi đã ngừng hoạt động.”
Cốc Tâm suýt chút nữa tức giận mà chết, cô ấy đã đi hỏi một số bạn ở trường cấp ba Thực Nghiệm, nhưng cuối cùng không nghe ngóng được chút thông tin nào khiến mình có thể tiếp tục công cuộc theo đuổi anh.
Sau đó, đã đến lúc xem xét điểm số để điền vào phiếu nguyện vọng, Cốc Tâm cảm thấy dựa vào thành tích của Kỷ Đồng Quang chắc chắn anh sẽ thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, vì vậy cô ấy đã nghiến răng nghiến lợi điền vào một trong những trường đại học ở thủ đô.
Khi đó, tất cả đều điền vào phiếu nguyện vọng trước sau đó mới biết được điểm số của mình, đến khi biết kết quả thi đại học của Kỷ Đồng Quang, toàn bộ trường cấp ba Thực Nghiệm đều không thể tin nổi và Cốc Tâm cũng chẳng còn cơ hội để thay đổi phiếu nguyện vọng của mình nữa.
Sau khi lên đại học, cuộc sống bỗng trở nên phong phú hơn, khiến Cốc Tâm dần bỏ lại sau lưng việc theo đuổi một người nhưng thất bại này.
Nếu như lần này không tình cờ nhìn thấy Kỷ Đồng Quang trong video phát sóng trực tiếp của Lương Trản thì có lẽ cô ấy sẽ không cố ý nghĩ đến người đã ở trong quá khứ này nữa.
Rất tiếc là chẳng có nếu như.
Cô ấy mới từ miền Bắc xa xôi đến thành phố S, cuối cùng lại tình cờ phát hiện ra ánh trăng sáng trong thời niên thiếu của mình.
“Điều này chứng tỏ rằng mình và anh ấy vẫn còn duyên phận với nhau.” Cô ấy nói với Lương Trản: “Ông trời cũng cảm thấy mình nên thử lại một lần nữa, biết đâu lại thành công.”
“Á…” Lương Trản nhất thời cảm thấy lòng mình có chút phức tạp: “Nhưng mình không thể tiết lộ thông tin liên lạc của anh ấy nếu không có sự đồng ý của đối phương.”
“Hai người là bạn lớn lên cùng nhau mà còn để ý tới chuyện này sao?”
Lương Trản lần thứ hai cảm thấy bất lực: “….”
Cốc Tâm vẫn kiên trì bám riết không chịu buông: “Nếu cậu thực sự cảm thấy khó xử thì có thể giúp mình hẹn anh ấy đi ăn cũng được.”
Lương Trản ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Mình sẽ hỏi giúp cậu, nếu anh ấy đồng ý thì mình sẽ đưa thông tin liên lạc của anh ấy cho cậu, cậu thấy có được không?”
“Mình sợ rằng anh ấy sẽ lập tức từ chối nếu biết đó là mình mất.”
“……Lương Trản thật sự không biết phải nói gì vào lúc này.
Cũng may Cốc Tâm là một cô gái không thích làm khó người khác, sau vài tiếng thở dài, cô ấy đã đồng ý với kiến nghị của Lương Trản và nói rằng nếu Kỷ Đồng Quang đồng ý cô ấy sẽ mời cô đi ăn tối để cảm ơn.
Lương Trản: “Không, không cần đâu.”
Cốc Tâm mỉm cười: “Cậu đừng khách sáo như vậy, dù sao thì chúng ta cũng là bạn cùng trường với nhau mà.”
Lương Trản vừa muốn cười đáp lại thì đột nhiên nghe thấy điện thoại của mình rung lên. Cô cau mày, liếc nhìn một cái, phát hiện là Lộ Thanh Dương.
“A lô?”
“A lô là anh đây.” Ngữ khí hiếm khi nôn nóng của Lộ Thanh Dương từ bên kia truyền tới: “Hôm nay em có đi làm không?”
“Có, sao vậy?” Cô cảm thấy khó hiểu.
“Anh đưa ba đi tham quan, đột nhiên ông ấy nói mình bị đau răng dữ dội, anh thấy một bên mặt của ông ấy sưng tấy, liền đưa tới bệnh viện số 4 thành phố lấy số vào khám, kết quả là phía trước còn những bảy, tám người đang xếp hàng, ông ấy lại thấy đau liên tục, anh đang đưa ông ấy tới chỗ em khám, một lát nữa là tới rồi.”
Lương Trản nghe vậy liền hiểu ra vấn đề: “Được, đừng lo lắng, em sẽ giúp anh dặn dò nhân viên dưới lầu trước.”
Lộ Thanh Dương: “Phiền em nhé!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô đứng dậy nói với Cốc Tâm: “Cậu ngồi đây nhé, tôi xuống lầu có chút việc.”
Cốc Tâm gật đầu: “Không sao, cậu cứ bận đi.”
Nói với đồng nghiệp một tiếng về việc “cấp cứu” cũng không phải là việc gì to tát, Lương Trản xuống dưới nói ngắn gọn vài câu, đã có vài đồng nghiệp đáp rằng lát nữa họ có thời gian rảnh, nên lát nữa người đến cứ đưa thẳng vào phòng khám là được.
Lương Trản thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn nhé, lát nữa mời mọi người uống cafe.”
“Việc nhỏ ấy mà.” Đồng nghiệp xua tay nói một câu đưa chuyện: “Bạn cô đau răng à?”
“Ba của bạn tôi.” Cô giải thích: “Dù sao thì cũng nhờ cả vào cô đó nhé.”
Vì Cốc Tâm vẫn còn ngồi trên lầu, nên nói thêm vài câu Lương Trản quay lại văn phòng của mình.
Khi bước vào, cô thấy chiếc cốc trước mặt Cốc Tâm đã trống không, nên rót thêm chút nước vào đó.
“Cảm ơn cậu.”
“Không cần.”
Thực ra, sau khi Lương Trản đồng ý giúp Cốc Tâm hỏi Kỷ Đồng Quang một tiếng, thì không biết nên nói chuyện gì khác với cô ấy. Dù là bạn học cùng cấp ba với nhau, nhưng hầu như họ không nói chuyện với nhau được bao nhiêu lần, thậm chí mối quan hệ còn có phần hơi tế nhị.
Vào thời điểm đó Cốc Tâm một lòng một dạ với Kỷ Đồng Quang và hoàn toàn phớt lờ những chàng trai có ý đồ với cô ấy, cộng thêm cô ấy chưa từng thành công, nên nó đã trở thành đề tài bàn tán mọi lúc mọi nơi của mọi người.
Khi những người đó nói về Cốc Tâm thì Lương Trản chính là đối tượng thường xuyên bị lôi ra so sánh nhất. Mặc dù bản thân Lương Trản chưa từng bày tỏ sự khinh thường hay ghét bỏ Cốc Tâm, nhưng bởi vì những lời so sánh nhàm chán này vô tình đã khiến cô đứng ở phía đối lập với hoa khôi trường.
Lúc này, sau mười năm, hai người ngồi cùng với nhau, bất luận là nói chuyện gì đi chăng nữa vẫn sẽ cảm thấy rất khó xử. Nhưng không nói những điều này chẳng lẽ lại nói về Kỷ Đồng Quang?
Quên đi, Lương Trản thầm nghĩ.
Ngay khi cô đang nghĩ nên nói gì tiếp theo thì cửa văn phòng bị đẩy ra.
“Cái gì nhỉ, ba anh đã đặc biệt dặn dò, nói đã làm phiền em rồi, nhất định phải mời em đi ăn, tối nay em có rảnh không?”
Lộ Thanh Dương vội vàng truyền tải lời nhắn của ba mình, cộng thêm đối tượng là Lương Trản nên không cần phải khách sáo, anh ta vừa đẩy cửa vào đã đi thẳng đến bàn cô.
Ban đầu anh ta không để ý tới Cốc Tâm, chỉ nghĩ đó là một bệnh nhân của Lương Trản, kết quả là vừa dừng lại liền nghe thấy một giọng nói có chút hoài nghi từ bên cạnh truyền tới: “Lộ… Lộ Thanh Dương?”
Lộ Thanh Dương vội vàng quay đầu nhìn sang. Anh ta như chết lặng trong khoảnh khắc nhìn thấy Cốc Tâm.
Tình huống quái quỷ gì thế này?
Thấy anh ta sững sờ không nói nên lời, Cốc Tâm vội vàng tự giới thiệu: “Tôi là Cốc Tâm, lớp A7 trường cấp ba số hai, cậu không nhớ tôi sao?”
Lộ Thanh Dương: “Nhớ, nhớ, một đại mỹ nhân thế này thì sao mà không nhớ cơ chứ?”
Cốc Tâm che miệng cười: “Cậu nói lời này trước mặt Lương Trản có ổn không?”
Lộ Thanh Dương: “?” Không phải chứ, cái này thì có gì là không ổn?
Cốc Tâm lại tiếp tục: “Nhưng hai người lại ở bên nhau rồi, tôi không thể ngờ tới đó.”
“Còn nhớ lúc đó hai người đột ngột chia tay, cả trường đều vô cùng tiếc nuối.”
Lộ Thanh Dương: “?” Không phải, đâu có đâu, cậu đừng có nói nhảm!
——
Gòi xong, đủ bộ “các nhân vật nổi tiếng” nhất hai trường cấp ba chuẩn bị “đoàn tụ” chăng:)))
Lương Trản: “…”
“Tiếp đó mình đã nhìn thấy Kỷ Đồng Quang.” Cô ấy thờ dài một tiếng: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba, mình chưa một lần gặp lại anh ấy, không ngờ rằng anh ấy gần như không thay đổi chút nào.”
“Là con người sao có thể mười năm mà không thay đổi dù chỉ một chút chứ?” Lương Trản phản bác lại theo bản năng.
“Nhưng anh ấy thực sự không hề thay đổi, vẫn giống như hồi đó.” Cốc Tâm nói.
Năm đó, có thể nói Cốc Tâm đã theo đuổi Kỷ Đồng Quang một cách oanh liệt, nhưng đáng tiếc là Kỷ Đồng Quang lại không hề rung động, sau đó nửa năm cuối cấp anh còn không đến trường cấp ba số hai lấy một lần.
Vào trước kỳ thi tuyển đại học, cô ấy đã đến trường cấp ba Thực Nghiệm số một để tìm anh một lần và xin thông tin liên lạc của anh. Kết quả anh lại nói rằng vì để chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên anh đã đưa điện thoại của mình cho ba mẹ giữ rồi.
Cốc Tâm: “Vậy cậu cho mình biết số điện thoại được không, đợi đến khi kỳ thi kết thúc mình sẽ tới tìm cậu sau?”
Anh do dự một hồi, sau đó cũng cho cô ấy.
Sau khi lấy được số điện thoại, Cốc Tâm đã gọi đến không chỉ một lần, nhưng đáng tiếc là chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của tổng đài: “Số điện thoại bạn đang gọi hiện đã tắt máy.”
Vì vậy, cô ấy đã kiên nhẫn chờ đến khi kỳ thi đại học kết thúc. Lần này âm thanh trong điện thoại đã thay đổi thành: “Số điện thoại bạn đang gọi đã ngừng hoạt động.”
Cốc Tâm suýt chút nữa tức giận mà chết, cô ấy đã đi hỏi một số bạn ở trường cấp ba Thực Nghiệm, nhưng cuối cùng không nghe ngóng được chút thông tin nào khiến mình có thể tiếp tục công cuộc theo đuổi anh.
Sau đó, đã đến lúc xem xét điểm số để điền vào phiếu nguyện vọng, Cốc Tâm cảm thấy dựa vào thành tích của Kỷ Đồng Quang chắc chắn anh sẽ thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, vì vậy cô ấy đã nghiến răng nghiến lợi điền vào một trong những trường đại học ở thủ đô.
Khi đó, tất cả đều điền vào phiếu nguyện vọng trước sau đó mới biết được điểm số của mình, đến khi biết kết quả thi đại học của Kỷ Đồng Quang, toàn bộ trường cấp ba Thực Nghiệm đều không thể tin nổi và Cốc Tâm cũng chẳng còn cơ hội để thay đổi phiếu nguyện vọng của mình nữa.
Sau khi lên đại học, cuộc sống bỗng trở nên phong phú hơn, khiến Cốc Tâm dần bỏ lại sau lưng việc theo đuổi một người nhưng thất bại này.
Nếu như lần này không tình cờ nhìn thấy Kỷ Đồng Quang trong video phát sóng trực tiếp của Lương Trản thì có lẽ cô ấy sẽ không cố ý nghĩ đến người đã ở trong quá khứ này nữa.
Rất tiếc là chẳng có nếu như.
Cô ấy mới từ miền Bắc xa xôi đến thành phố S, cuối cùng lại tình cờ phát hiện ra ánh trăng sáng trong thời niên thiếu của mình.
“Điều này chứng tỏ rằng mình và anh ấy vẫn còn duyên phận với nhau.” Cô ấy nói với Lương Trản: “Ông trời cũng cảm thấy mình nên thử lại một lần nữa, biết đâu lại thành công.”
“Á…” Lương Trản nhất thời cảm thấy lòng mình có chút phức tạp: “Nhưng mình không thể tiết lộ thông tin liên lạc của anh ấy nếu không có sự đồng ý của đối phương.”
“Hai người là bạn lớn lên cùng nhau mà còn để ý tới chuyện này sao?”
Lương Trản lần thứ hai cảm thấy bất lực: “….”
Cốc Tâm vẫn kiên trì bám riết không chịu buông: “Nếu cậu thực sự cảm thấy khó xử thì có thể giúp mình hẹn anh ấy đi ăn cũng được.”
Lương Trản ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Mình sẽ hỏi giúp cậu, nếu anh ấy đồng ý thì mình sẽ đưa thông tin liên lạc của anh ấy cho cậu, cậu thấy có được không?”
“Mình sợ rằng anh ấy sẽ lập tức từ chối nếu biết đó là mình mất.”
“……Lương Trản thật sự không biết phải nói gì vào lúc này.
Cũng may Cốc Tâm là một cô gái không thích làm khó người khác, sau vài tiếng thở dài, cô ấy đã đồng ý với kiến nghị của Lương Trản và nói rằng nếu Kỷ Đồng Quang đồng ý cô ấy sẽ mời cô đi ăn tối để cảm ơn.
Lương Trản: “Không, không cần đâu.”
Cốc Tâm mỉm cười: “Cậu đừng khách sáo như vậy, dù sao thì chúng ta cũng là bạn cùng trường với nhau mà.”
Lương Trản vừa muốn cười đáp lại thì đột nhiên nghe thấy điện thoại của mình rung lên. Cô cau mày, liếc nhìn một cái, phát hiện là Lộ Thanh Dương.
“A lô?”
“A lô là anh đây.” Ngữ khí hiếm khi nôn nóng của Lộ Thanh Dương từ bên kia truyền tới: “Hôm nay em có đi làm không?”
“Có, sao vậy?” Cô cảm thấy khó hiểu.
“Anh đưa ba đi tham quan, đột nhiên ông ấy nói mình bị đau răng dữ dội, anh thấy một bên mặt của ông ấy sưng tấy, liền đưa tới bệnh viện số 4 thành phố lấy số vào khám, kết quả là phía trước còn những bảy, tám người đang xếp hàng, ông ấy lại thấy đau liên tục, anh đang đưa ông ấy tới chỗ em khám, một lát nữa là tới rồi.”
Lương Trản nghe vậy liền hiểu ra vấn đề: “Được, đừng lo lắng, em sẽ giúp anh dặn dò nhân viên dưới lầu trước.”
Lộ Thanh Dương: “Phiền em nhé!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô đứng dậy nói với Cốc Tâm: “Cậu ngồi đây nhé, tôi xuống lầu có chút việc.”
Cốc Tâm gật đầu: “Không sao, cậu cứ bận đi.”
Nói với đồng nghiệp một tiếng về việc “cấp cứu” cũng không phải là việc gì to tát, Lương Trản xuống dưới nói ngắn gọn vài câu, đã có vài đồng nghiệp đáp rằng lát nữa họ có thời gian rảnh, nên lát nữa người đến cứ đưa thẳng vào phòng khám là được.
Lương Trản thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn nhé, lát nữa mời mọi người uống cafe.”
“Việc nhỏ ấy mà.” Đồng nghiệp xua tay nói một câu đưa chuyện: “Bạn cô đau răng à?”
“Ba của bạn tôi.” Cô giải thích: “Dù sao thì cũng nhờ cả vào cô đó nhé.”
Vì Cốc Tâm vẫn còn ngồi trên lầu, nên nói thêm vài câu Lương Trản quay lại văn phòng của mình.
Khi bước vào, cô thấy chiếc cốc trước mặt Cốc Tâm đã trống không, nên rót thêm chút nước vào đó.
“Cảm ơn cậu.”
“Không cần.”
Thực ra, sau khi Lương Trản đồng ý giúp Cốc Tâm hỏi Kỷ Đồng Quang một tiếng, thì không biết nên nói chuyện gì khác với cô ấy. Dù là bạn học cùng cấp ba với nhau, nhưng hầu như họ không nói chuyện với nhau được bao nhiêu lần, thậm chí mối quan hệ còn có phần hơi tế nhị.
Vào thời điểm đó Cốc Tâm một lòng một dạ với Kỷ Đồng Quang và hoàn toàn phớt lờ những chàng trai có ý đồ với cô ấy, cộng thêm cô ấy chưa từng thành công, nên nó đã trở thành đề tài bàn tán mọi lúc mọi nơi của mọi người.
Khi những người đó nói về Cốc Tâm thì Lương Trản chính là đối tượng thường xuyên bị lôi ra so sánh nhất. Mặc dù bản thân Lương Trản chưa từng bày tỏ sự khinh thường hay ghét bỏ Cốc Tâm, nhưng bởi vì những lời so sánh nhàm chán này vô tình đã khiến cô đứng ở phía đối lập với hoa khôi trường.
Lúc này, sau mười năm, hai người ngồi cùng với nhau, bất luận là nói chuyện gì đi chăng nữa vẫn sẽ cảm thấy rất khó xử. Nhưng không nói những điều này chẳng lẽ lại nói về Kỷ Đồng Quang?
Quên đi, Lương Trản thầm nghĩ.
Ngay khi cô đang nghĩ nên nói gì tiếp theo thì cửa văn phòng bị đẩy ra.
“Cái gì nhỉ, ba anh đã đặc biệt dặn dò, nói đã làm phiền em rồi, nhất định phải mời em đi ăn, tối nay em có rảnh không?”
Lộ Thanh Dương vội vàng truyền tải lời nhắn của ba mình, cộng thêm đối tượng là Lương Trản nên không cần phải khách sáo, anh ta vừa đẩy cửa vào đã đi thẳng đến bàn cô.
Ban đầu anh ta không để ý tới Cốc Tâm, chỉ nghĩ đó là một bệnh nhân của Lương Trản, kết quả là vừa dừng lại liền nghe thấy một giọng nói có chút hoài nghi từ bên cạnh truyền tới: “Lộ… Lộ Thanh Dương?”
Lộ Thanh Dương vội vàng quay đầu nhìn sang. Anh ta như chết lặng trong khoảnh khắc nhìn thấy Cốc Tâm.
Tình huống quái quỷ gì thế này?
Thấy anh ta sững sờ không nói nên lời, Cốc Tâm vội vàng tự giới thiệu: “Tôi là Cốc Tâm, lớp A7 trường cấp ba số hai, cậu không nhớ tôi sao?”
Lộ Thanh Dương: “Nhớ, nhớ, một đại mỹ nhân thế này thì sao mà không nhớ cơ chứ?”
Cốc Tâm che miệng cười: “Cậu nói lời này trước mặt Lương Trản có ổn không?”
Lộ Thanh Dương: “?” Không phải chứ, cái này thì có gì là không ổn?
Cốc Tâm lại tiếp tục: “Nhưng hai người lại ở bên nhau rồi, tôi không thể ngờ tới đó.”
“Còn nhớ lúc đó hai người đột ngột chia tay, cả trường đều vô cùng tiếc nuối.”
Lộ Thanh Dương: “?” Không phải, đâu có đâu, cậu đừng có nói nhảm!
——
Gòi xong, đủ bộ “các nhân vật nổi tiếng” nhất hai trường cấp ba chuẩn bị “đoàn tụ” chăng:)))
Bình luận truyện