Bá Khí

Chương 112: Phong vân vô ngân ra sân



Cùng lúc đó các thiếu đương gia khác cũng đang hành động giống y như vậy.

Lúc nàỵ Lý Vạn Tiên lên tiếng:

Thi đấu bát đầu đi. Hai vị thiếu đương gia đầu tiên lên thi đấu... À, liền bắt đầu từ Thiếu môn chủ Khâu Chí Cương của Liệt Hỏa môn đi. Khâu Chí Cương Thiếu môn chủ, lệnh bài trong tay ngươi là chữ số gì?

Trong khu vực của Liệt Hỏa môn, một thanh niên tóc đỏ đứng dậy giơ lên lệnh bài trong tay, cao giọng nói:

Lý Vạn Tiên đại nhân, lệnh bài trong tay ta ghi con số 4.

Đúng lúc này trong khu vực của Thiết Phiến đảo, một thanh niên lưng hùm vai gấu đứng bật dậy, cũng cất giọng Ồm Ồm:

Lệnh bài trong tay ta cũng ghi số 4 đây!

Như vậy trận thi đấu đầu tiên vòng thứ nhất sẽ là Thiếu môn chủ Liệt Hỏa môn Khâu Chí Cương đối chiến với thiếu đảo chủ Thiết Phiến đảo Mông Liệt. Mời hai vị lên võ đài.

Lý Vạn Tiên tuyên bố.

Đại hội tuyển rể mà vạn người chú mục đã chính thức bắt đầu!

Cùng với hiệu lệnh của Lý Vạn Tiên, 108 vị thiếu đương gia đều nhận được một khối kim bài, hiểu biết đơn giản về quy tắc thi đấu, đại hội tuyển rể đã chính thức bắt đầu khai mạc.

Vòng thứ nhất sẽ từ 108 vị thiếu đương gia lựa chọn ra người mạnh hơn để tiến vào vòng trong. Nói cách khác, người thua sẽ bị loại trực tiếp.

Trận thi đấu đầu tiên sẽ là Thiếu môn chủ Liệt Hỏa môn Khâu Chí Cương đánh với thiếu đảo chủ Thiết Phiến đảo Mông Liệt.

Thiếu môn chủ, tu vi của ngài đã đạt tới Hậu Thiên thập phẩm, là thiên chi kiêu tử, chắc chắn sẽ thẳng!

Mấy gã cường giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh của Liệt Hỏa môn đi theo đang cố gắng động viên Khâu Chí Cương.

Thiểu đảo chủ, ngài còn trẻ, lần này tới tham gia đại hội tuyển rể, mục tiêu rất rõ ràng, chính là được giao thủ cùng cường giả, mở mang tầm mắt, tích lũy kinh nghiệm. Lấy thiên phú tài tình của thiếu đảo chủ, tương lai chính là thuộc về thiểu đảo chủ! Chẳng qua dù là ôm mục đích học tập mà tới, không đoạt được ba vị trí đứng đầu nhưng vòng thứ nhất này vẫn có thể thuận lợi vượt qua! Thiểu đảo chủ hãy nhớ, vũ kỹ Thiết Phiến đảo chúng ta coi trọng sát lục, khi lên võ đài đừng nên nương tay, dốc toàn lực mà ứng phó!

Vài tên tùy tùng Tiên Thiên của Thiết Phiến đảo cũng đang ân cần chi dạy cho Mông Liệt.

Vùng đất bằng phẳng ở giữa quảng trường rộng lớn.

Bốn phía xung quanh ngồi thành một vòng, ở giữa để ra một khoảng không gian dài rộng vài chục mét làm võ đài.

Khâu Chí Cương cùng Mông Liệt đi lên võ đài, đối mặt với nhau, trong ánh mắt đều lóe lên sự khiêu khích cùng căm ghét, khí thế toàn thân đang tăng lên hừng hực, sau khoảnh khắc sẽ bùng nổ xảy ra chém giết.

Tiếng bàn tán huyên náo ở bốn phía cũng đang dần dần hạ xuống, đại đa số người ở đây đều tập trung sự chú ý của mình lên võ đài.

Chỉ có Để Huyền, Phong Lực Hành cùng với một số ít anh tài tuấn kiệt mới tỏ ra không mấy quan tâm, cũng không đem toàn bộ sự chú ý của mình đặt lên trên trận quyết đấu này.

Trong hư không, Lý Vạn Tiên mỉm cười chăm chú nhìn trận so tài, thường thường quay sang trao đổi ý kiến cùng với những cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh bên cạnh mình.

Đứng rồi, thành chủ đại nhân, thiếu niên vừa nãy phát sinh xung đột với Đế Huyền hình như chính là thiểu đảo chủ Đông Hải Nộ Chùy Đảo, tên gọi Quách Khiếu Thiên. Lại nói, Đông Hải Nộ Chùy Đảo chẳng qua chỉ là một tiểu đảo nằm ngoài rìa lành thổ đế quốc Chiến Tần, thế lực rất yếu. Không nghĩ tới lại sinh ra được một thiếu đảo chủ nóng tính như vậy. Dám xung đột chính diện cùng với Đế Huyền, ta cũng không biết nên khen hắn có khí phách hay là mắng hắn không biết tốt xấu đây.

Một cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh vẫn còn quan tâm tới cuộc xung đột vừa rồi lên tiếng:

Chẳng qua, thành chủ đại nhân đã nói, trên người thiếu niên họ Quách kia cũng không hề có bất kỳ một bí bảo có thể hấp thu thiên địa linh khí nào, mà là dựa vào công pháp đặc thù để hút cạn thiên địa linh khí trên quảng trường chi trong nháy mắt, chẳng lẽ thiên phú cùng tu vi của thiếu niên họ Quách so với Đế Huyền còn cao hơn sao?

Lý Vạn Tiên đột nhiên bât cười nói:

Chưa nói tới gì tới thiên phú. Thiếu niên họ Quách này tu luyện một môn bí thuật thượng cổ tên là Yêu Thai Bí Thuật. Hoàn toàn bỏ đi đan điền của mình, ở bên trong đan điền gieo xuống một viên nội đan của mănh thú Tiên Thiên, dùng các loại năng lượng để bồi dưỡng. Người tập võ chúng ta ngay cả đan điền cũng không cần, quả thực chính là một việc khó có thể tưởng tượng nổi. Ta không vừa mắt thiếu niên họ Quách này, tầm nhìn quá hạn hẹp, chi biết tới cái lợi trước mắt!

A, thì ra là thế!

Vài gã cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh bừng tinh đại ngộ.

Thực sự là ngu xuẩn! Vì truy cầu sức mạnh nhất thời mà ngay cả đan điền cũng bỏ đi! Như vậy... Thành chủ đại nhân, thiếu niên họ Quách này không thể nào tạo thành sự uy hiếp đối với Đế Huyền được!

Trong rất nhiều thiếu niên ở đây, ngoại trừ Phong Lực Hành có tư cách đánh một trận cùng Đế Huyền, phần thẳng vào khoảng ba bảy ra, những người còn lại đều không phải đối thủ của Đế Huyền! Chênh lệch rất lớn!

Lý Vạn Tiên khẳng định.

Lúc này tâm thần Phong Vân Vô Ngân cũng đang đặt lên trận quyết đấu trên võ đài. Không hề có chút phân tâm, tuy rằng đôi bên giao chiến, tu vi và chiến lực chưa hắn sẽ cao, nhưng những trận đọ sức kiểu này, xem nhiều, suy ngẫm nhiều, nói không chừng cũng có ích lợi đối với tu vi của bản thân, trong nháy mắt sẽ đạt tới sự đốn ngộ nào đó.

Trên lôi đài.

Mái tóc đỏ của Khâu Chí Cương đang dựng ngược lên như cương châm, không trung trên đỉnh đầu liệt hỏa phừng phừng, không khí cũng đều bị thiêu đốt phát ra những tiếp lụp bụp, sau một khắc, một cự thủ được hình thành từ liệt hỏa tinh khiết, to bằng cái vại nước, giữa năm ngón tay còn có những phù văn cổ xưa huyền ảo quấn quanh, uy thế bất phàm.

Mông Liệt nghiến răng nghiến lợi lôi ra một cây quạt xếp nhìn tựa như một cây gậy sắt, quạt xếp được chế tạo từ huyền thiết tinh khiết, mở ra khép vào đều phát ra âm thanh kim loại ma sát đến chói tai, mơ hồ có thể thấy được trên mặt chiếc quạt có khắc rất nhiều đồ án Km Cương phục ma, trông vô cùng sống động.

Bại cho ta! Đại Hỏa Diễm Chưởng!

Khâu Chí Cương đột nhiên quát lên một tiếng, lao ra như một mũi tên về phía Mông Liệt, người chưa tới nhưng cự chưởng hỏa diễm trên đỉnh đầu đã tới trước, ầm ầm vỗ xuống với khí thể nghiêng trời lệch đất, tựa như muốn trực tiếp đập chết Mông Liệt ngay tại chỗ.

Ha ha ha! Chút tài mọn! Phá!

Mông Liệt cười mắng một tiếng, quạt sắt bỗng mở ra, một pho tượng Kim Cương khắc trên mặt quạt đột ngột hiện ra từ trong hư không, rồi ngay lập tức mở rộng miệng nuốt trọn lấy cự chưởng hỏa diêm mà Khâu Chí Cương toàn lực bắn ra.

Mông Liệt bay lên tung cước, như một tia chớp đá trúng Khâu Chí Cương. Khâu Chí Cương bị đá bắn ra xa hơn mười thước, xương cốt khắp cơ thể vang lên tiếng vỡ vụn răng rắc, sau đó bi thảm rơi xuống đất, không còn nhúc nhích, chẳng rõ sống chết.

Ta thắng! Ha ha ha! Người này quá yếu ớt! Thực sự là quá yếu ớt!

Mông Liệt vui vẻ cười ha hả.

Thiếu môn chủ!

Mấy vị tùy tùng Tiên Thiên của Liệt Hỏa môn sắc mặt kịch biến, nhịn không được muốn xông lên võ đài kiểm toa xem Khâu Chí Cương sống chết ra sao. Không nghĩ tới bông nhiên có một luồng lực đạo vô hình bông nhiên mạnh mẽ ngăn cản bọn họ lại.

Các vị bằng hữu Liệt Hỏa môn, không cần nóng ruột!

Trong hư không, Lý Vạn Tiên bình tĩnh cười nói. Chợt hắn nhẹ nhàng vung tay lên, một cô hạo nhiên chi khí bông nhiên ùa lên bao bọc lấy Khâu Chí Cương đang nằm bẹp một đống trên võ đài.

Một sự tình tựa như kỳ tích bỗng nhiên xuất hiện.

Thân thể Khâu Chí Cương như một miếng bọt biển khô héo gặp nước, nhanh chóng hấp thu toàn bộ luồng hạo khí này, sau đó hắn lập tức đứng dậy, toàn thân không hề có chút thương tích nào, tinh thần sáng láng.

A?

Ngay cả bản thân Khâu Chí Cương cũng không thể nào tin nổi việc xảy ra trước mắt, nhịn không được sờ nắn lại xương cốt toàn thân, hoàn hảo không tổn hại chút nào, cũng không có bất kỳ dấu vết nứt gãy, ngay cả lục phủ ngũ tạng bị nghiền nát cũng đã được chữa trị hoàn toàn.

Khâu Chí Cương sửng sốt... Vừa rồi bị trúng phải một cước của Mông Liệt, kinh mạch xương cốt toàn thân hắn vỡ vụn từng tấc một, nội tạng cũng bị nghiền nát thành cặn bã, rõ ràng chắc chắn sẽ chết. Nhưng lúc này?

Là Xuân Phong Hóa Vũ Quyết! Xuân Phong Hóa Vũ Quyết có thể cứu người chết sống lại! Phàm vân còn được nửa hơi thở là có thể chữa trị hoàn toàn trong nháy mắt!

Mấy gã trưởng lão Tiên Thiên của Liệt Hỏa môn kinh hãi hô lên, vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng, lập tức hét lớn:

Thiếu môn chủ, mau quay lại!

Khâu Chí Cương lúc này mới kịp phản ứng, khom người thật sâu về phía Lý Vạn Tiên ở giữa không trung, sau đó vô cùng hàn học liếc mắt nhìn Mông Liệt rồi mới lui về phía sau.

Trận thi đấu đầu tiên, thiếu đảo chủ Thiết Phiến đảo Mông Liệt giành chiến thắng.

Lý Vạn Tiên mỉm cười:

Thiểu môn chủ Khâu Chí Cương, ngươi thua vì đã quá tham công liều lĩnh, vừa lên đã xuất thủ toàn lực, được ăn cả ngã về không. Tuy ràng ngươi thua nhưng thiên phú không tệ, trong vòng mười năm tất sẽ tấn chức Tiên Thiên cảnh. Được rồi, ngươi có thể tới chỗ Phượng Tử Y lĩnh một quyển bí kíp huyền khí Huyền giai cấp thấp, một số đan dược trung cấp và cao cấp, 1 vạn lượng hoàng kim. Sau khi lĩnh thưởng xong, ngươi có thể tiếp tục ở lại nơi này quan chiến, nhưng cũng có thể trở lại khách sạn để nghỉ ngơi. Mông Liệt, chúc mừng ngươi thăng cấp. Ngươi có thể quay về nghỉ ngơi hoặc cũng có thể lưu lại theo dõi những trận đấu kể tiếp.

Ngừng lại một chút, Lý Vạn Tiên thoải mái nói:

Chư vị xin yên tâm, có bản nhân ở đây, đại hội tuyển rể lần này nhất định sẽ không xuất hiện tử thương.

Tốt quá! Lý Vạn Tiên đại nhân hành xử chu đáo, thật khiến mọi người khâm phục.

Rất nhiều tán tu đều lên tiếng khen hay.

Tuy ràng Khâu Chí Cương bị thua, thế nhưng thiên phú của hắn lại được Lý Vạn Tiên tán thưởng, nói rằng trong vòng mười năm hắn nhất định sẽ tiến vào Tiên Thiên cảnh, hơn nữa còn vạch ra một vài nhược điểm sơ hở của hắn khi đối chiến. Bởi vậy vẻ mặt của Khâu Chí Cương vô cùng mừng rỡ và sùng bái, không hề có một chút cảm giác tuyệt vọng khi bị thua trận nào cả.

Lý Vạn Tiên này quả thực là nhân kiệt một đời!

Ngay cả Phong Vân Vô Ngân trong lòng cũng đều bội phục vạn phần đối với cách thức xử sự của Lý Vạn Tiên.

Thi đấu tiếp tục.

Trận thi đấu thứ hai, vị thiếu đương gia có vị trí thứ hai tính từ phía đông của quảng trường lập tức đứng dậy ước chiến.

Con số trên lệnh bài của ta là 23. Xin hỏi ở đây vị bằng hữu nào có cùng

con số trên lệnh bài với tại hạ?

Vừa nói, hắn vừa nhanh chóng bước lên võ đài.

Thiếu niên này một thân áo xanh, mặt mũi nhợt nhạt, nhưng biểu tình trên khuôn mặt lại rất quỷ dị, hơn nữa còn pha lân cả sự đắc ý, trong lời lẽ cũng ẩn chứa một vẻ kiêu căng lạnh lẽo, tựa như muốn nói... ai cùng rút phải số 23 giống ta thì lên đây mà nhận lấy cái chết!

A, không ngờ ở ngay trận thi đấu thứ hai kẻ này đã phải lên đài tỉ thí rồi.

Lực chú ý của Phong Vân Vô Ngân càng thêm tập trung.

Cũng không kỳ quái, thiểu niên áo xanh này chính là kẻ cùng đánh với Phong Vân Vô Ngân một trận vào tối hôm qua.

Chính là nhân vật thiên tài thân kiêm hai môn tuyệt học của Thần Thủy tông cùng u Minh đảo.

Thiếu đảo chủ u Minh đảo, Trần Thái Hư!

Uhm, thiếu niên áo xanh này tuy rằng cuồng ngạo, nhưng người ta cũng có vốn liếng để cuồng ngạo.

Phong Vân Vô Ngân cũng phải âm thầm gật đầu:

Hắn tu luyện môn vũ kỹ Địa giai trung cấp, một khi thi triển liền có thể hô mưa gọi gió, vô cùng kinh khủng. Chỉ khi nào ta gọi cả hai giao long tí cùng xuất hiện thì mới có thể thắng được hắn ta. Đương nhiên vừa rồi ta hấp thu toàn bộ lượng thiên địa linh khí kia, giao long tí đã được rèn luyện thêm rất nhiều, thần lực bạo tăng, hôm nay dù cho chỉ sử dụng một chiếc giao long tí cũng đã đủ để chiến thắng thiểu niên áo xanh này rồi.

Phong Vân Vô Ngân thầm tính toán trong lòng.

Đúng lúc này một thanh âm bình thản vang lên:

A, là Trần huynh củaU Minh đảo. Thực sự là trùng hợp, lệnh bài mà ta rút được cũng vừa vặn ghi con số 23. Trần huynh, tại hạ chính là đối thủ của ngươi.

Theo sau tiếng nói nhàn nhạt này, một thân ảnh hiên ngang anh tuấn bước ra từ trong khu vực ghế ngồi, lững thững nhàn nhã đi lên võ đài.

Điềm đạm, tiêu sái, ưu nhã, không hề giống với hình tượng của một người lên võ đài đánh nhau, mà lại giống như đang dạo chơi trong khuôn viên nhà mình.

Để Huyền!

Đối thủ của thiểu niên áo xanh Trần Thái Hư lại chính là Đế Huyền!

- Là ngươi?

Biểu tình đắc ý dào dạt trên khuôn mặt thiếu niên áo xanh Trần Thái Hư trong nháy mắt đã trở nên đông cứng!

Mẹ nó chứ! Bản thiếu gia quá xui xẻo! Ngay vòng thi đấu đầu tiên đã đụng phải thằng nhãi Đế Huyền này rồi. Thật là quá xui xẻo!

Trong lòng Trần Thái Hư âm thầm kêu gào, ngũ tạng lục phủ cũng trở nên đẳng ngẳt.

Trần huynh, mời xuất chiêu đi.

Đế Huyền khẽ cười nói.

Trong hư không.

Lý Vạn Tiên cùng với rất nhiều cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh, Cương Khí cảnh đều tập trung toàn bộ ánh mắt lên trên võ đài. Tất cả đều tỏ ra đặc biệt chú ý đến trận đẩu này.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, người có cơ hội lớn nhất đạt được vị trí đầu của đại hội tuyển rể lần này chính là Đế Huyền.

Hắn vừa mới lên sân liền đã khiến cho trận thi đẩu lần này trở nên hấp dẫn mọi người.

Mọi người đều biết Đế Huyền rất mạnh nhưng rốt cuộc hắn mạnh tới trình độ nào?

Thành chủ đại nhân, trận thi đẩu này có thể nói là rất quan trọng.

Một cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh ánh mắt sắc bén lên tiếng:

Đế Huyền mạnh mẽ, mọi người đều biết, nhưng thiếu niên áo xanh Trần Thái Hư kia thoạt nhìn cũng không phải là kẻ yếu. Quanh thân Trần Thái Hư toàn ngập quỷ khí âm trầm, ở trong đó còn kèm theo cả theo linh khí hệ thủy rất nồng đậm... Thân kiêm hai môn tuyệt học! Không thể coi thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện