Bá Khí

Chương 20: Chém giết ba người



Bất ngờ, Da Luật Trượng quát to một tiếng:

- Phong Vân Vô Ngân, ta đã thành công kích động sát khí của đám tán tu này, ha ha, ngươi chính là đệ nhất thiên tài của Khâu Hác Thành, ngay cả đại nhân Ngạo Hàn Tông đều ưu ái ngươi, hôm nay chính là cơ hội tốt vạn năm có một, để ngươi độc lập chém giết năm gã tán tu, dương danh thiên hạ! Ta sẽ không ở chỗ này quấy rầy rồi, ha ha!

Vừa dứt lời, Da Luật Trượng nén huyền khí xuống hai chân, không lập tức chạy mà bay vút về phía sau mấy thước, sau đó mới xoay người cuồn cuộn ly khai! Hắn thi triển, chính là một loại thân pháp Hoàng Giai trung cấp của Da Luật gia tộc... Báo Hành Bộ!

Một khi thi triển thân pháp Báo Hành Bộ này, Da Luật Trượng vừa động như gió, ngay lập tức thoát ra hai mươi thước.

Lưu lại đám người Phong Vân Trường Thiên, Hồ Dã, Nạp Lan Phu, Nạp Lan Hoa sợ hãi hoảng hốt lo sợ....

Đột nhiên, trong lòng Phong Vân Vô Ngân tràn đầy sát khí! Mẹ nó, Da Luật Trượng, mượn đao giết người!

- Lũ thối tha, còn muốn giết chúng ta? Cái gì thiên tài Khâu Hác Thành? Đi tìm chết! Chết hết đi! Giết hết nam nhân, còn một nữ oa nhỏ, mấy ca luân phiên cưỡng hiếp! Giải nóng trong người!

Vẻ mặt tráng hán một mắt dữ tợn, bốn gã đồng bạn cũng hắn, cũng tràn đầy sát khí.

Đồng thời, trong sát khí cuồng loạn, khi ánh mắt bọn họ nhìn về phía Nạp Lan Hoa, còn hỗn loạn ý dâm loạn!

- Oa...

Nạp Lan Hoa bắt đầu gào khóc.

- Da Luật Đai ca, không phải nói chỉ giết Phong Vân Vô Ngân thôi sao, ngươi... Vì sao ngươi bỏ chúng ta lại?

Da Luật Trượng ở ngoài mấy chục trượng cười ha ha nói:

- Các ngươi chết cùng Phong Vân Vô Ngân, trên đường đi xuống suối vàng còn có bạn có bè, sẽ không phải cô độc... Ha ha ha!

Âm thanh dần thấp, thân hình Da Luật Trưởng càng lúc càng xa rồi.

- Hóa ra, trước khi tới tham gia trận thí luyện này, mấy gia tộc khác đã bí mật mưu đồ mượn cơ hội này giết ta! Da luật gia tộc! Nạp Lan gia tộc! Trần gia! Hồ gia... Quả nhiên là bọn họ muốn giết ta!

Trong thời gian ngắn, rốt cuộc Phong Vân Vô Ngân đã rõ ràng! Sát khí không thể ngăn chặn bắt đầu khởi động! Nguyên bản, hắn còn cho rằng, thí luyện lần này thuộc về hạng mục hợp tác, cho dù vài tên đệ tử khác muốn nhằm vào chính mình, hẳn là cũng sẽ không để ân oán cá nhân, thiết kế hãm hại chính mình. Nhưng hôm nay, Phong Vân Vô Ngân cảm thấy chính mình thực sự quá mức ngây thơ rồi!

Lòng người xảo quyệt, dĩ nhiên đã tới tình trạng như vậy rồi.

Một chiêu mượn đao giết người này, thực sự vô cùng thâm độc!

Chớp mắt, khí thế trên thân năm gã tán tu liên tiếp kéo lên, sát khí tràn đầy trong mắt. Giống như một lồng khí vô hình, vây đám người Phong Vân Vô Ngân vào trong đó.

Đây là một loại huyết khí sản sinh ra do quanh năm sống giữa ranh giới sống và chết.

Quả thật, năm tán tu này đã bị thương, tu vi huyền khí suy giảm lớn, thế nhưng kinh nghiệm thực chiến và sát tính lại xa xa vượt qua những đệ tử trẻ tuổi trong các đại gia tộc.

Đám người Phong Vân Trường Thiên và Hồ Dã tốt xấu cũng đã dùng qua Thối Thể Đan, cô đọng thân thể, lực bạo phát tứ chi vượt xa võ giả bình thường, thế nhưng lúc này, trước mặt sát khí bạo phát ra của năm gã tán tu, bọn họ xụi lơ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin tha thứ, thậm chí có người không khống chế nổi đại tiểu tiện! Bọn họ căn bản không biết lợi dụng điều kiện thân thể xuất sắc, chạy trốn trối chết.

Năm gã tán tu không muốn tàn sát những tiểu hài tử này quá sớm. Bọn họ đã khống chế được cục diện, chuẩn bị chơi đùa một chút, đi từng bước thong thả tới gần, cố gắng triệt để đánh nát tinh thần lũ tiểu hài tử này, sau đó muốn làm gì thì làm, hành hạ đến chết.

Thời gian ban đầu, linh hồn Phong Vân Vô Ngân cũng bị sát khí của năm gã tán tu kích phát làm băng lãnh, nhưng rất nhanh, loại cảm giác ràng buộc không thoải mái này, từ từ biến mất, thay vào đó chính là sự bình tĩnh khi đứng giữa sinh tử.

- Lẽ nào, bởi vì ta là một người xuyên qua, linh hồn xuyên qua, bởi vậy, linh hồn của ta cường hãn hơn một ít so với người bình thường ở thế giới này!

Khóe mắt dư quang đảo về phía Nạp Lan Phu và Nạp Lan Hoa đang co quắp một bên.

Không có nhiều thời gian tự hỏi, Phong Vân Vô Ngân cầm đoản kiếm trên tay, 104 Thiên Địa Đan Điền xoay quanh thân thể, trong đầu bắt đầu xoay chuyển kiếm chiêu của Độc Cô Cửu Kiếm.

- Được rồi, các huynh đệ, đừng đùa, đàn vật nhỏ được nuông chiều từ bé này có gì để chơi đùa? Nam thì làm thịt, nữ giữ lại vui vẻ!

Tráng hán một mắt chơi chán rồi, hai tay cầm búa giơ lên cao, sát khí tràn ngập ra!

- Đừng... Đừng giết chúng ta...

Phong Vân Trường Thiên vừa kêu thảm một tiếng, năm gã tán tu đã cười lớn, đều xông lên phía trước.

Phanh!

Cự chùy của tráng hán một mắt đánh xuống, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, đầu của Phong Vân Trường Thiên đã bị đập nát vụn, mấy thứ trắng hồng dơ bẩn ồ ồ chảy ra, dính cả một mảnh đất.

Cùng lúc đó, một gã tán tu dùng trường kiếm đâm xuyên qua trái tim Nạp Lan Phu, một gã tán tu dùng chiến phủ bổ đầu Hồ Dã bay lên nửa thước cao, máu tương mạnh mẽ phun ra ngoài...

Trong phút chốc, ba đệ tử được xưng một đời thiên tài của Khâu Hác Thành đã bị toi mạng.

Mà trong lúc các tán tu khác xung phong liều chết, bản thân Phong Vân Vô Ngân đã không bị sát khí của bọn họ ràng buộc, dựa vào tố chất thân thể đã rèn luyện được, hắn nhảy về sau ba mét, lạnh lùng quan sát thực lực của năm gã tán tu.

Năm gã tán tu, phân biệt sử dụng năm loại binh khí khác nhau. Lúc bọn chúng hành hạ đám người Phong Vân Trường Thiên đến chết, đều dựa vào lực lượng thuần túy điều khiển binh khí, không sử dụng một tia huyền khí. Phong Vân Vô Ngân nghĩ lại, liền rõ ràng mấu chốt trong đó...

Thoạt nhìn, năm gã tán tu này xác thực bị thương không giả, bọn họ khong dám đơn giản điều động huyền khí, chỉ đang bảo tồn thực lực, để ứng phó cường giả Hậu Thiên lục phẩm như đám người Da Luật Trượng, hoặc là bọn họ còn đang trong giai đoạn dưỡng thương, bởi vậy, chỉ có thể dùng sát khí bức bách, dùng lực lượng cơ thể để chém giết, tuyệt đối không muốn lãng phí nửa phần huyền khí để tẩm bổ nội thương.

Linh hồn Phong Vân Vô Ngân cường đại, lúc này đang bị vậy trong trạng thái tuyệt đối bình tĩnh, có thể phân tích thấu đáo tình huống hiện tại.

Vài tên tán tu kia giết chết Phong Vân Trường Thiên, Nạp Lan Phu, Hồ Dã, sau đó hơi chút ngạc nhiên nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân ở ngoài mấy thước.

104 đan điền cũng không bị Phong Vân Vô Ngân lập tức thu nạp vào trong cơ thể, khiến hắn thoạt nhìn giống như một cây khô, nặng nề tử khí áp súc tại chỗ, vô hại mà không có nửa tính công kích. Đoản kiếm trong tay hắn, thoạt nhìn như trò chơi của tiểu hài tử trong mắt bọn họ, đơn giản đến cực điểm.

- Di? Tiểu tử này, thật ra không giống người thường... Dĩ nhiên không bị sát khí của chúng ta ràng buộc... Thoạt nhìn cũng bất quá mười một mười hai tuổi, không ngờ lá gan thật lớn!

Một gã cầm chiến phủ trong tay, máu tươi từ trên đó rơi lách tách xuống mặt đất, lẩm bẩm nói.

Tráng hán một mắt liếc nhìn Nạp Lan Hoa đang run run tay, tinh thần tan vỡ, rồi lại phát dục phi thường hoàn mỹ, xinh đẹp khả ái, hắn liếm liếm môi đang khô khốc, nói với tán tu đang cầm chiến phủ trong tay:

- Lão tứ, toàn thân tiểu tử này không có nửa điểm huyền khí ba động, chỉ bất quá bởi vì từng sử dụng đan dược cao cấp, tố chất thân thể cường hãn hơn võ giả bình thường một chút mà thôi, ngươi đi qua chém giết hắn, sau đó chúng ta chơi đùa nữ hài này.

- Lão đại, vậy ta đi.... Cạc cạc...

Tán tu cầm chiến phủ, sải bước về phía Phong Vân Vô Ngân.

Đám người Độc Nhãn bên kia, đã cho rằng chắc chắn đồng bạn sẽ tàn sát Phong Vân Vô Ngân, chỉ bất quá một hạt tro bụi mà thôi, bọn họ không hề quan tâm, mà khẩn cấp cúi người cởi quần áo Nạp Lan Hoa. Nạp Lan Hoa khóc sướt mướt, trước cuồng dã và sát khí của tán tu, ý chí không có chút nào phản kháng, rất nhanh, y phục của nàng đã bị các tán tu ba chân bốn cẳng lột sạch sẽ, da thịt trơn bóng trắng nõn toàn thân lộ ra giữa không khí lạnh lùng ẩm ướt.

- Tiểu tử, ta tiễn ngươi một đoạn đường!

Tán tu cầm chiến phủ tùy ý bổ xuống một búa, trực tiếp bổ vào đầu Phong Vân Vô Ngân. Một búa này chém ra bằng lực lượng tinh khiết của cánh tay, không hàm chứa một tia huyền khí.

- 23 kẽ hở!

Tâm linh Phong Vân Vô Ngân tỉnh táo, trong nháy mắt đã nhìn ra 23 kẽ hở từ trong công kích của tán tu chiến phủ! Phong Vân Vô Ngân giơ kiếm lên, dĩ nhiên phát sau mà đến trước, trực tiếp đâm xuyên phủ ảnh, đâm vào trong cơ thể tán tu, đâm qua ngực xuyên thủng trái tim của tán tu.

Lúc này, tán tu chiến phủ chém ra một búa, còn cách đầu Phong Vân Vô Ngân chừng năm tấc, liền dừng lại bất động. Hai mắt hắn đột nhiên trừng lớn, kinh hãi gần chết nhìn Phong Vân Vô Ngân, đến chết hắn cũng không ngờ được, chính mình sẽ bị chết trong tay một đứa bé mười một mười hai tuổi, toàn thân không có một điểm huyền khí ba động! Bình sinh hắn giết người vô tình, đến chết, nhưng lại không thể nhắm mắt.

Bên kia, bốn gã tán tu thỏa thích chơi đùa Nạp Lan Hoa. Vài giây sau, liền đình chỉ động tác trong tay, lòng đều đang suy nghĩ:

- Di? Lão tứ này là người háo sắc nhất, vì sao hắn không giết tiểu tử kia rồi vội vàng chạy qua đây chơi?

Bốn người đồng thời vừa giương mắt mà nhìn...

Chỉ thấy, thân thể tráng kiện của tán tu chiến phủ, hoàn toàn ngăn trở Phong Vân Vô Ngân. Từ trên bóng lưng nhìn xuống, tán tu đã chém ra một búa, thế nhưng lúc này hắn vẫn bảo trì động tác vung búa, giống như một pho tượng đứng tại chỗ, vô thanh vô tức, có vẻ buồn cười, lại có vẻ quỷ dị.

- Lão tứ! Mẹ nó, ngươi đang đùa cái quái gì!

Tán tu một mắt kêu lớn.

- Lão tứ!

Ba gã tán tu còn lại cũng phát ra tiếng kêu bất mãn, thúc giục nói:

- Nhanh lên qua đây chơi cô nàng này, nắm chặt thời gian, bằng không cao thủ các đại gia tộc chạy tới, chúng ta sẽ không thể chơi được!

Bọn họ kêu vài tiếng, bóng lưng tán tu cầm chiến phủ vẫn không động chút nào!

- Lão... Lão... Lão tam, ngươi và lão nhị cùng nhau đi qua xem...

Trong lòng tán tu một mắt dâng lên một loại dự cảm bất thường.

Một gã tán tu cầm trường kiếm, và một gã cầm cương đao, mơ màng đứng lên, bay thắng về phía tán tu cầm chiến phủ.

Phong Vân Vô Ngân lợi dụng thân thể tán tu chiến phủ, che khuất tầm nhìn của tán tu cầm kiếm và cương đao, đoản kiếm đâm vào trong cơ thể tán tu chiến phủ, như trước vẫn không rút ra, để chống đỡ thi thể của tán tu chiến phủ không bị ngã xuống đất.

Một bước, hai bước... Tán tu cầm trường kiếm và cương đao đã đến gần.

Chớp mắt, 104 hạt Thiên Địa Đan Điền trực tiếp bị Phong Vân Vô Ngân thu nhập thân thể.

Năng lượng huyền khí Hậu Thiên tứ phẩm ba động, tràn nhập ra!

Phong Vân Vô Ngân rút đoản kiếm đâm vào trong cơ thể tán tu chiến phủ, thân hình lướt về bên trái, thi thể tán tu chiến phủ ầm ầm ngã xuống đất.

- A?

Tán tu cầm trường kiếm và tán tu cầm cương đao đồng thời sửng sốt!

Lúc này, tán tu cầm trường kiếm đứng bên trái, chỉ cảm thấy hoa mắt, một thân thể nhỏ nhắn đã vọt tới trước mặt hắn.

Một điểm kiếm quang mang theo năng lượng ba động của huyền khí Hậu Thiên tứ phẩm, trong bóng đêm bộc phát ra một điểm ánh sáng, đâm thẳng vào yết hầu tán tu cầm trường kiếm.

Trong lúc hoảng loạn, tán tu cầm trường kiếm căn bản không kịp chống lại, hắn lại bị thương, tu vi huyền khí lục phẩm của bản thân lúc này chỉ có thể phán ra tiêu chuẩn tứ phẩm, đồng thời tương đương với tu vi huyền khí của Phong Vân Vô Ngân lúc này.

Xuy!

Một kiếm mang theo năng lượng huyền khí, tốc độ cực kỳ nhanh, giống như thiểm điện bất ngờ đâm vào trong yết hầu tán tu cầm trường kiếm.

Chết!

Phong Vân Vô Ngân chém giết tán tu thứ hai xong, nhẹ nhàng rút ra đoản kiếm từ trong yết hầu của tán tu kia, khiến một chùm máu tươi phọt ra.

Phong Vân Vô Ngân căn bản không có nửa phần chần chờ, bạo phát lực lượng cơ thể, tiếp tục nhanh chóng phi về phía tán tu cầm cương đao.

- Tu vi huyền khí Hậu Thiên tứ phẩm!

Tán tu cầm cương đao kinh hô một tiếng, đao chiêu trong nháy mắt hình thành, chém về phía trước mặt Phong Vân Vô Ngân.

Tán tu cầm cương đao này, vốn cũng có tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm, sau khi bị thương, khó khăn lắm phát huy năng lượng huyền khí khoảng chừng tứ, ngũ phẩm. Phải biết rằng, chỉ có năng lượng huyền khí đạt được Hậu Thiên lục phẩm mới có thể ngưng tụ huyền khí trong đao phong kiếm phong, để công kích, khiến lực công kich bội tăng, nhưng hiện tại tuy rằng tán tu cầm cương đao có thể bổ ra một chiêu, thế nhưng cũng chỉ mang theo đao phong bình thường mà thôi.

- 17 kẽ hở!

Đoản kiếm Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng đâm lên, mũi kiếm như độc xà đâm thủng vào trái tim tán tu cầm cương đao.

Phanh! Phanh!

Thi thể tán tu cầm trường kiếm và tán tu cầm cương đao, lần lượt ngả xuống đất.

Phong Vân Vô Ngân không ngừng cố gắng, thân thể tiếp tục đánh về phía tán tu một mắt và một tán tu sử dụng thiết thương ở trước mặt.

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm!

Năng lượng huyền khí tứ phẩm ba động, phun ra nuốt vào bên ngoài thân thể Phong Vân Vô Ngân, như một dầu quái, há mồm thôn phệ đối thủ!

- Là tu vi huyền khí Hậu Thiên tứ phẩm!

Tán tu một mắt tự nhận ánh mắt cao minh, trước đã phán định Phong Vân Vô Ngân là phế vật không chút tu vi, hiện nay, Phong Vân Vô Ngân đột nhiên tuôn ra thực lực huyền khí Hậu Thiên tứ phẩm, hơn nữa liên tiếp chém giết ba gã tán tu, ngươi nói làm sao tán tu một mắt không ngẩn người, làm sao không sợ hãi?

Bất quá, tán tu một mắt cũng là người phản ứng vô cùng nhanh, trong lúc Phong Vân Vô Ngân tấn công tới, bàn tay to của hắn đã hé ra, trực tiếp bắt lấy Nạp Lan Hoa toàn thân xích lõa qua đây, để tại trước mặt, rống to nói:

- Thiếu niên, đồng bạn ngươi ở trong tay ta! Nếu như ngươi không muốn mỹ nhân nũng nịu này chết như vậy, vậy ngươi phải thành thật một chút!

Thế tấn công của Phong Vân Vô Ngân vẫn không dừng, cười lạnh nói:

- Nàng chết hay không? Liên quan gì tới ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện