Bá Khí

Chương 42: Thí luyện trường dã ngoại



Tu luyện vài tiếng đồng hồ, tất cả sự mệt mòi rã rời dường như đã bị cuốn trôi. Lúc này, Phong Vân Vô Ngân mặc nguyên quần áo ngủ một lúc, tới hừng đông mới tinh lại. Tinh thần sảng khoái.

- Hôm nay, Tật Phong Bộ của ta đạt cảnh giới đại thành, là lúc ta đi vào thí luyện trường dã ngoại!

Phong Vân Vô Ngân nhảy xuống giường, dắt đoản kiếm vào bên hông, ra khỏi nhà gỗ.

Ngoài phòng, các thiếu niên khác cũng ồ ạt mang theo binh khí, chuẩn bị rời khỏi thành Nham Thạch, đến thí luyện trường sơ cấp tiến hành luyện tập ngày hôm nay.

Lúc này, bọn họ thấy Phong Vân Vô Ngân ra ngoài, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn thẳng Phong Vân Vô Ngân, thần sắc rất cổ quái.

Phong Vân Vô Ngân đương nhiên không quan tâm ánh mắt của người khác, hắn rời khỏi khu nhà gỗ rồi chạy ra ngoài thành Nham Thạch.

- Hừ, tiểu tử này muốn đi đâu? Lẽ nào hắn đúng là muốn ra khỏi thành?

- Hắn coi phong sát lệnh của Đường Thanh như gió thoảng bên tai sao?

- Đi! Mấy huynh, theo sau, nếu như hắn ra khỏi thành, chúng ta nhân tiện tay làm thịt hắn, ở trước mặt Đường Thanh đại ca cũng có thể có chút giao tình.

-Đi!

Một đám thiếu niên như bầy châu chấu gắt gao theo sát Phong Vân Vô Ngân, trong mắt sát khí tầng tầng lớp lớp.

Sau khi tu luyện Tật Phong Bộ đến cảnh giới đại thành, lúc Phong Vân Vô Ngân di chuyển, cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, không thể miêu tả được. Hắn đi thẳng ra ngoài thành Nham Thạch. Phía sau, một đám thiếu niên vân đang nhìn chằm chằm. Các thiếu niên tất cả đều đang cầm binh khí, không ngừng theo sát Phong Vân Vô Ngân giống như ruồi nhặng.

Ra khỏi thành.

Phong Vân Vô Ngân đi thẳng đến sơn cốc chỗ thí luyện tràng sơ cấp kia.

Vừa đi được vài chục bước, Phong Vân Vô Ngân liền cảm thấy bầu không khí có chút quái dị, ngoái đầu nhìn lại, mười mấy tên thiếu niên vẻ mặt tàn độc đang rục rịch theo ở phía sau. Thế như dã thú chuẩn bị bắt mồi!

Nhìn về phía trước, vài đám thiếu niên túm năm tụm ba, có tên đang lau binh khí, có tên hết nhìn đông lại nhìn tây. Khi bọn họ thấy Phong Vân Vô Ngân, con ngươi lập tức sáng rực phấn khởi.

- Bọn họ... Muốn giết ta...

Phong Vân Vô Ngân trong lòng hiểu rõ.

- Xem ra, Đường Thanh tuyên bố phong sát lệnh với ta, những đám thanh niên này muốn thủ tiêu ta, rồi đến chỗ Đường Thanh lấy lòng khoe mẽ.

Đột nhiên, một thiếu niên trong tay cầm trường thương ở phía trước, hăng hái bước lên cản đường, cười nói với Phong Vân Vô Ngân.

- Bằng hữu, ta muốn mượn của ngươi một thứ.

- Hừ?

Phong Vân Vô Ngân dừng lại, thờ ơ nhìn về phía thiếu niên cầm trường thương.

Thiếu niên đó giơ thương lên, cán thương sáng quắc, dao động huyền khí vờn quanh.

- Đem đầu của ngươi, cho ta mượn một lát, thế nào?

Vừa dứt lời, trong mười mấy thiếu niên đằng sau, có mấy người gầm rú nói:

- Lên! Giết tên tiểu tử này đi!

Mấy thiếu niên chặn ở phía trước Phong Vân Vô Ngân cũng đồng loạt xuất binh khí, từ phía trước tấn công Phong Vân Vô Ngân!

Trong phút chốc, giữa lúc sinh tử tồn vong, Phong Vân Vô Ngân dung nạp 104 hạt thiên địa đan điền vào cơ thể, dao động huyền khí tứ phẩm lan tòa khắp toàn thân, Tật Phong Bộ đại thành khiến cho tốc độ của hắn đột ngột tăng cao!

-Vù!

Phong Vân Vô Ngân trong nháy mắt chạy qua hơn mười thước, chỉ một bước đã lẻn đến trước mặt thiếu niên cầm trường thương, hai người giáp mặt nhau! vẻ mặt vô cùng đắc ý của thiếu niên cầm trường thương, nhất thời đông cứng lại!

- Bụp!

Trước khi thiếu niên cầm trường thương kịp phản ứng, Phong Vân Vô Ngân một quyền nện vào mặt hắn, đánh cho mặt hắn nát bét, răng cửa rụng mấy cái, bộ mặt anh tuấn cũng bởi vì xương mùi vờ vụn mà trở nên biến dạng.

Đánh gục thiếu niên cầm trường thương ngã xuống đất, Phong Vân Vô Ngân dưới chân như gió lao về phía trước!

Hắn biết, hôm nay mình bị gần trăm tên thiếu niên vây giết, chỉ cần sơ xảy một cái là rơi vào kết cục loạn đao phân thây. Trong đầu hắn cũng không hề có ý nghĩ sẽ liều mạng chiến đấu, muốn dựa vào tốc độ của Tật Phong Bộ nhanh chóng đột phá vòng vây, xông vào thí luyện trường dã ngoại.

- Hả?

Đám thiếu niên chặn ở phía trước chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Phong Vân Vô Ngân đã lướt qua bên cạnh họ.

Đám thiếu niên phía sau đang xông lên cũng cảm thấy đối thủ phía trước bông trở nên mơ hồ. Một thiếu niên phản ứng khá nhanh kêu lên:

- Tên cẩu vật này luyện thành thân pháp cao cấp, tốc độ vô cùng nhanh! Chúng ta mau đuổi theo!

Kết quả là, đám thiếu niên như ong vỡ tổ triển khai thân pháp, điên cuồng săn đuổi.

Trong đầu Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn không có tạp niệm, chỉ duy nhất một ý nghĩ là vận dụng Tật Phong Bộ đến mức cực hạn, dùng tốc độ mỗi bước 15 thước, liều mạng đi đến thí luyện trường dã ngoại ở trong sơn cốc.

Phía sau truyền đến tiếng gào thét, tiếng chửi rủa, chứng tò truy binh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Phong Vân Vô Ngân.

Tuy nhiên, thân pháp của các thiếu niên rõ ràng có sự chênh lệch nhất định với Phong Vân Vô Ngân, đuổi được mười mấy phút, đại đa số thiếu niên đều bị tụt lại phía sau, thậm chí có người dừng hẳn lại, khom lưng thở dốc.

Vẻn vẹn chỉ có hơn mười thiếu niên vẫn còn duy trì tốc độ đuổi theo, tuy nhiên, khoảng cách giữa bọn họ với Phong Vân Vô Ngân đã không dưới trăm mét.

5 phút tiếp theo, Phong Vân Vô Ngân đã cách xa tên truy binh gần nhất tới vài trăm mét.

Độ nhiên, phía trước bỗng xuất hiện một người, mặt trắng, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, áo mù chỉnh tề, nhãn thần sắc bén, chính là một trong ba gã đạt tu vi thất phẩm của đánh đệ tử mới.

Thiếu niên kia thấy Phong Vân Vô Ngân chạy vội tới, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh liền quát lớn:

- Cẩu vật, nạp mạng đi!

Ngay lập tức, toàn thân thiếu niên khí thế cao ngất, năng lượng huyền khí bao trùm quanh ngươi tòa ra khí tức nóng rực, như một vầng mặt trời lớn đang chiếu rọi, cương dương uy mành.

Song chưởng của thiếu niên đánh ra, gầm nhẹ một tiếng.

- Liệt Hòa Kiêu Dương Thần Chưởng!

Sóng nhiệt dời núi lấp biển hướng thẳng đến Phong Vân Vô Ngân!

Hoa cò bốn phía hoàn toàn bị sức nóng làm cho khô quắt rũ rượi.

Chưởng pháp này, đúng là vũ kỹ công kích Huyền giai cấp thấp đã lựa chọn ở Tàng Kinh tháp. Hắn tư chất hơn người, chỉ trong vài ngày ngắn ngũi đã luyện môn chưởng pháp này đến cảnh giới nhập môn. Hôm nay gặp được Phong Vân Vô Ngân hoảng sợ chạy tới, vừa lúc hắn muốn thử xem uy lực của chưởng pháp.

- Con em hắn, thật là lợi hại! Nhưng ta đã không còn đường lui, bất cứ giá nào cũng phải tiến lên!

Phong Vân Vô Ngân toàn thân vây trong sóng nhiệt, y phục nhất thời bị đốt thành màu đen, lông mi với tóc cũng bị thiêu đốt một ít. Hắn nín thờ, toàn thân huyền khí bao bọc lấy hai chân, tiềm lực bạo phát, đột nhiên tăng tốc, " Vù" một tiếng lướt qua người thiếu niên kia.

Đợi thiếu niên kia thu hồi chưởng pháp, xoay người lại, bóng dáng Phong Vân Vô Ngân đã cách hắn mấy chục mét! Tuy rằng thiếu niên này tu vi cảnh giới đã đạt thất phẩm, thế nhưng tốc độ thân pháp cũng không nhanh, muốn đuổi theo thì đã không kịp nữa.

- Mẹ nó! Tên cẩu vật này lại chạy thoát!

Thiếu niên thấp giọng chửi bới một câu, trên mặt tỏ ra không vui. Tuy nhiên rất nhanh, hắn nhếch miệng cười.

- Kẻ thù của Đường Thanh, nếu ta gặp được, chỉ cần động thủ làm bộ, hà tất phải thật sự giết hắn. Hắn chết hay không, có liên quan gì đến ta? Nhưng môn chưởng pháp của ta vừa rồi thử nghiệm, uy lực vô cùng, nếu ta cố gắng luyện đến cảnh giới đại thành, ngay cả Đường Thanh cùng Tả Quan Hải cũng không phải là đối thủ của ta! Không được, ta phải lập tức quay về thành tu luyện!

Thấy chưởng phong của mình thiêu đốt một mặt đường lớn, hoa cỏ chết héo, thiếu niên cười tươi bước đi.

Phong Vân Vô Ngân tiếp tục chạy gấp.

Vừa trúng chưởng phong nóng rực của thiếu niên kia, quần áo quanh người Phong Vân Vô Ngân đều bị cháy xém, mặc dù không bị thiêu cháy, nhưng cũng khiến hắn thầm nghĩ đối thủ thật lợi hại. Hắn nghĩ, nếu chường đó của đối phương thật sự trúng cơ thể của mình, sợ rằng mình đã cháy rụi

Chạy tiếp mười mấy phút, trên đường không còn gặp phải bất cứ trở ngại gì, Phong Vân Vô Ngân đã có thể thấy đường vào sơn cốc!

Cùng chính lúc Phong Vân Vô Ngân gần tiến vào sơn cốc, Đường Thanh cùng tên thiếu niên thất phẩm khác, cầm tử mẫu thạch tiến vào Khôi Lỗi trường.

Hai người vừa đi, vừa nói chuyện...

- Đường huynh, không biết chúng ta có thể đi qua 1000 thước Khôi Lỗi trường này không?

- Tả huynh, dựa vào võ đạo thiên phú của chúng ta, đối phó với một vài khôi lỗi thì có vấn đề gì? Chỉ là 1000 thước, có thể làm khó dễ được ta sao?

- Nói cũng phải. Được rồi, Đường huynh, ngày hôm qua trước mặt mọi người ngươi đưa ra phong sát lệnh đối phó với tên tiểu tử Phong Vân Vô Ngân. Hôm nay, sợ rằng tên tiểu tử kia nhất định không dám rời khỏi thành Nham Thạch.

- Hừ! Hắn còn dám đi ra? Tả huynh, ta đã nói với ngươi, nếu hắn dám ra khỏi thành nhất định sẽ vây giết!

- Cùng đúng. Trong đám người mới, những người muốn nịnh bợ Đường huynh không ít. Đường huynh nói một câu, tự nhiên sẽ đồng loạt đáp ứng.

Trong lúc đang nói chuyện với nhau, hai người đã tiến vào Khôi Lỗi trường, bắt đầu luyện tập.

Hai gã nam tử trung niên bên ngoài Khôi Lỗi trường nhìn nhau, chau mày.

- Hả? Hình như bọn họ đang nói Phong Vân Vô Ngân?

- ừm. Nghe bọn họ nói, Phong Vân Vô Ngân hình như bị toàn bộ đám người mới vây giết. Ôi, tên Phong Vân Vô Ngân này ngày hôm qua trong khôi lỗi tràng đi qua 910 thước, có thể nói là tư chất vô cùng cao, không ngờ hắn lại chọc giận hai tên cường giả tu vi thất phẩm. Lúc này chỉ sợ là hắn sẽ chết non. Trừ phi hắn không ra khỏi thành.

- A, vậy ngươi cho rằng, hôm nay Phong Vân Vô Ngân có trở lại luyện tập hay không?

- Chắc là sẽ không. Hắn có lè sẽ không dám ra khỏi thành.

- Ha ha, bản thân ta lại cho rằng, Phong Vân Vô Ngân hôm nay sẽ đến luyện tập. Hay là, chúng ta đánh cược?

- Cược thì cược! Dùng 5 viên đan dược cao cấp làm tiền cược, thế nào?

- Cược!

Hai gã nam tử trung niên vừa dứt lời, Phong Vân Vô Ngân đã nhảy vào trong sơn cốc.

- Hả? Phong Vân Vô Ngân!

Hai gã nam tử trung niên vừa thấy Phong Vân Vô Ngân liền trõ mắt nhìn nhau.

Phong Vân Vô Ngân tùy ý gật đầu với hai gã nam tử trung niên, sau đó vận cước lực chạy về phía thí luyện trường dã ngoại.

- Quay lại! Tiểu tử ngươi... Mau quay lại! Đó là thí luyện trường dã ngoại, ngươi chán sống rồi sao? Mau trở về!

Hai gã nam tử trung niên kinh hãi, kêu to.

Nhưng không ngờ, Phong Vân Vô Ngân cũng không quay đầu lại, nhanh chóng biến mất khôi tầm nhìn của họ.

Phong Vân Vô Ngân ỷ vào Tật Phong Bộ vừa tu luyện đến cảnh giới đại thành, hắn lao ra khỏi vòng vây của vài chục tên thiếu niên, xông vào khu vực thí luyện trường dã ngoại cực kỳ nguy hiểm.

Nói cho cùng cũng là may mắn. Trong đám đệ tử mới, từ các thành trì được lựa chọn đến thành Nham Thạch, có lẽ bọn họ cũng không có học qua thân pháp Hoàng giai cao cấp, cho dù có học qua, cũng không tu được đến cảnh giới đại thành như Phong Vân Vô Ngân, bởi vậy tốc độ vẫn thua kém Phong Vân Vô Ngân. Mà nếu như có lựa chọn được bí tịch thân pháp Huyền giai cấp thấp ở Tàng Kinh tháp thành Nham Thạch, thì trong thời gian mấy ngày có lẽ cũng chỉ luyện đến cảnh giới nhập môn mà thôi, tốc độ vẫn không theo kịp Phong Vân Vô Ngân.

Thế nhưng, Phong Vân Vô Ngân hiểu rõ ưu thế về tốc độ này, sợ rằng khó có thể duy trì lâu.

Thời gian sau, có những đệ tử sẽ giống như Phong Vân Vô Ngân, dựa vào đan dược nào đó luyện hoàng giai thân pháp đến cảnh giới đại thành ; Lựa chọn bí tịch huyền giai thân pháp, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

Bời vậy, Phong Vân Vô Ngân tuyệt đối không đắc ý.

Hắn quay đầu lại nhìn một cái, nghĩ thầm, từ nay về sau ta phải gia tăng tu luyện, nếu không, tuyệt đối sẽ không sống lâu được, sớm muộn cũng bị nhóm người Đường Thanh kia giết chết. Còn việc hôm nay bị vây giết, hắn nhất định sẽ đòi lại gấp đôi! Không phải ngươi chết thì là ta chết!

Phong Vân Vô Ngân ngây người vài phút đồng hồ, sau đó cẩn thận đi vào thí luyện tràng dã ngoại.

Đi khoảng vài trăm mét. Phong Vân Vô Ngân ngồi xuống một tảng đá, lấy trong người ra quyển sách giới thiệu thí luyện tràng dã ngoại của ông chủ hiệu thuốc bán lại cho hắn, ti mi đọc.

Trong sách nói đến, thí luyện tràng dã ngoại này, diện tích lãnh thổ rộng lớn, không gì sánh được. Do núi non, rừng rậm, sông ngòi, đồi núi, ao đầm, sa mạc, tất cả các loại địa hình cấu thành. Trong không gian hỗn loạn kỳ hoa dị thảo, thiên tài địa bảo, hang động thác nước, cổ thụ lưu tuyền. Cùng đầy đủ các lại mãnh thú.

Đây là nơi cơ hội cùng sự nguy hiểm song song tồn tại.

Ngoài thành Nham Thạch, tổng cộng có 4 đường có thể thông đến thí luyện tràng dã ngoại. Theo thứ tự là thí luyện tràng sơ cấp, trung cấp, cao cấp, thí luyện tràng đặc thù, 4 thí luyện tràng này, kéo dài đến thí luyện tràng dã ngoại.

Phong Vân Vô Ngân hết sức chuyên chú nghiên cứu địa đồ thí luyện tràng dã ngoại, cùng với những danh mục hoa cỏ cây cối, đặc điểm các loại mành thú, thực lực đẳng cấp, tập tính, khu vực hoạt động mà trong sách miêu tả.

- Ta bây giờ đang ở khu sát ranh giới thí luyện tràng dã ngoại, nơi này cũng không có bất kỳ thảo dược có giá trị gì, cũng không có mành thú thường lui tới.

Phong Vân Vô Ngân vừa lật xem, vừa thì thào nói.

- Ta phải đi tới chỗ này, hoặc là chỗ này, mới có thể tìm thấy quả Man Lực, mà nơi này có mãnh thú thất phẩm, thậm chí bát phẩm thường lui tới. Hơn nửa. cây Hỏa long lại sinh trưởng ở khu vực này, và khu này, cũng có mãnh thú thất phẩm, bát phẩm thường lui tới...

Trong thí luyện tràng dã ngoại, không phải mỗi một khu vực riêng mới có quả Man Lực, cây Hỏa long, có nhiều nơi đều có hai loại kỳ thụ mà Phong Vân Vô Ngân cần. Tuy nhiên, những khu vực này đều không nằm trong những khu vực vùng ven, hầu như đều phải thâm nhập vào bên trong.

Địa đồ của thí luyện tràng dã ngoại này rất lớn, chiếm đa phần của cuốn sách. Phong Vân Vô Ngân chuyên tâm nghiên cứu, tìm được vị trí cách mình gần nhất có quả Man Lực tồn tại, nhưng khu vực có Hỏa long thụ lại cách khu vực quả Man Lực tới hơn mười dặm.

- ừm! Ta sẽ đi khu vực này! Đây là khu vực gần ta nhất, cũng là nơi quả Man Lực và cây Hỏa long cùng sinh trưởng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện