Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
Chương 12
Editor: YuuHoàng hôn từ từ buông xuống ngoài cửa sổ.
Sở Mặc vừa mới tắm xong, cậu đi ra khỏi phòng tắm. Không khí nóng tràn ngập bên trong phòng, vừa mở cửa ra, không khí lan tỏa ra bên ngoài, hòa lẫn cùng với không khí lạnh trong phòng ngủ, cuối cùng trả lại không khí an tĩnh cho căn phòng.
Phần thân trên cậu để trần, quanh hông quấn một chiếc khăn tắm màu xanh biển, trong tay cầm một chiếc khăn lông màu trắng tùy ý lau mái tóc nâu còn ẩm ướt. Thỉnh thoảng một vài giọt nước văng ra theo xương quai xanh chảy xuống, xẹt qua vùng bụng gầy nhưng rắn chắc, sau đó chìm hoàn toàn trong chiếc khăn tắm màu xanh biển.
Cậu cầm lấy ly nước trên bàn, rót một ít nước, lại bỏ thêm một vài viên đá trong tủ lạnh vào trong ly. Nước lạnh cùng đá viên xâm nhập vào trong khoang miệng, xẹt qua yết hầu, rồi đi xuống dạ dày nóng bỏng.
Cơn lạnh buốt kích thích xâm nhập làm sự tỉnh táo của cậu trở về, dục vọng cháy bỏng vì vậy cũng hạ nhiệt đi.
Đôi mắt cậu đen nhánh, để lộ ra thần sắc rõ ràng, đôi môi vì uống nước đá bắt đầu phiếm đỏ, gương mặt đẹp trai tuấn lãng, đẹp trai tới nỗi làm người đối diện cũng phải nín thở.
Cậu mở khóa điện thoại, tìm đến album và bấm vào bức ảnh mới nhất.
Trong bức ảnh là một cô gái đang múa ba lê trong chiếc váy múa ren trắng.
Ngón tay cái của cậu vô thức lướt trên màn hình, từ gương mặt hoàn hảo của cô gái xuống đến cổ, đến vai, rồi bộ ngực đầy đặn, đến vòng eo thon gọn một vòng tay có thể ôm hết, xuống đến hai chân thẳng tắp, cuối cùng là mũi chân đang nhón lên.
Si ngốc.
Cậu nhếch khóe miệng, rõ ràng mới chỉ khai giảng được mấy ngày, vậy mà cậu đã để ý tới cô gái ngồi trước mình rồi.
Cô gái đó sẽ múa ba lê.
Cái lưng của cô gái đó lúc nào cũng thẳng đứng, kể cả lúc đi đường bước đi cũng như là đang nhảy múa.
Cô gái đó mỗi khi tức giận đều nhìn cậu bằng đôi mắt đen trong veo như những trái nho căng mọng, lúc cúi đầu còn có thể ngửi thấy được mùi hoa hồng dịu nhẹ trên đỉnh đầu.
Đầu lưỡi chạm vào hàm trên, môi cậu nhếch lên, mỉm cười tinh nghịch.
Dục vọng so với chính cậu tưởng còn mãnh liệt hơn rất nhiều.
Tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao đi vào trong gara từ ngoài cửa sổ vang lên.
Sở Mặc tắt điện thoại đi, ném lên góc bàn, mở cửa phòng.
Một giọng nói dịu dàng vang lên ở tầng dưới: “Mặc à, mau xuống đây đi, anh trai của con đã trở về.”
Sở Mặc lười biếng “vâng” một tiếng, về phòng thay quần áo rồi đi xuống dưới nhà.
Mà Sở Từ đã ngồi ở trên sofa khoanh tay chờ cậu xuống.
“Tắm xong rồi?” Sở Từ liếc nhìn đỉnh đầu còn ướt của Sở Mặc, không nóng không lạnh hỏi.
Sở Mặc thản nhiên “vâng” một tiếng rồi ngồi xuống sofa bên cạnh Sở Từ, lấy điện thoại ra chuẩn bị bắt đầu một ván game.
“Tắm mưa như vậy, để dì Vương nấu cho một bát súp gừng, đừng ỷ vào thân thể tuổi trẻ mà quăng quật mù quáng, cũng không biết gọi điện thoại cho anh, tan học gặp trời mưa thì để anh tới đón.” Sở Từ rút một điếu thuốc từ bao thuốc lá trên bàn trà rồi châm lửa.
Sở Mặc không ngẩng đầu lên, sự chú ý của cậu hoàn tập tập trung vào những hình ảnh chuyển động trên màn hình điện thoại: “Anh bận rộn như thế, chờ anh tới đón thì biết đến bao giờ.”
“Không thì em có thể gọi cho tiểu K, cậu ta sẽ sắp xếp một chiếc xe tới đón em.”
“Không cần phải phiền phức như vậy.” Sở Mặc cảm thấy rất phiền khi anh trai mình tùy ý sắp xếp tất cả mọi chuyện như vậy. Cậu thay đổi tư thế ngồi trên sofa: “Em có chân, em sẽ tự đi.”
Sở Từ quá lười để so đo với Sở Mặc như một bà mẹ chồng, anh ta hút một hơi thuốc, nói: “Kỳ thi như thế nào?”
Các vấn đề ở trường anh ta nắm rất rõ ràng, từ các giáo viên trong lớp cho đến hiệu trưởng trường học không ai là không nhận quà cũng như là ăn bữa cơm với anh ta. Những việc xảy ra ở trong trường học người làm anh trai như anh ta có khi còn nắm rõ hơn em trai đang đi học của mình.
Ngón tay của Sở Mặc thuần thục lướt trên màn hình, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Còn có thể như thế nào chứ, biết trước đề thi, nếu không anh nghĩ em có thể tự mình thi vào lớp đứng đầu khối sao?” Thái độ của Sở Mặc đối với anh trai mình khá tùy ý, Sở Từ cũng không quan tâm, buồn phiền hút thêm hai ngụm thuốc lá.
“Em mà còn như vậy anh sẽ lập tức đưa em ra nước ngoài. Hoa Kỳ, Canada, Anh quốc, Úc, tùy em chọn lựa. Ra nước ngoài học mấy năm, lấy được bằng tốt nghiệp thì về tiếp quản công ty của ba.” Sở Từ dập tắt điếu thuốc trong tay.
Sở Mặc nghe vậy xong nhăn chặt mày lại.
Cậu ném điện thoại trong tay xuống, không kiên nhẫn rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá trên bàn trà ra: “Anh không thấy phiền sao, lúc nào cũng muốn đưa em ra nước ngoài. Từ tiểu học đến trung học, em như vậy là làm phiền anh sao, một hai không thể nhắm mắt làm ngơ à.” Giọng điệu của cậu có hơi lớn, mang theo rất nhiều sự bất mãn.
Sở Từ nhìn bộ dạng hút thuốc của Sở Mặc, nhăn mày lại, không hài lòng nói: “Tốt không học, mọi thứ xấu thì đều học hết. Đưa em ra nước ngoài cũng vì muốn tốt cho em, ở nhà quen được mẹ nuông chiều, không biết thành ra cái gì nữa rồi.” Nói xong nhăn chặt mày lại.
Sở Mặc khinh thường “shh” một tiếng, cậu nói: “Đấy không phải là những thứ em học được lúc còn nhỏ đi theo sau mông anh trai sao. Đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, có cái nào không phải là anh mang tới đâu.” Bộ dạng vô cùng thản nhiên coi những thứ đó là lẽ thường tình.
Đối với chuyện này, Sở Từ thật sự không còn gì để nói, cái trách nhiệm cũng không có cách nào có thể đùn đẩy cho người khác được. Trước kia lúc anh ta còn sa chân trong vũng bùn, lúc nào cũng mang theo Sở Mặc, anh em bọn họ chuyện gà bay chó sủa nào cũng đã từng trải qua, quả thực giờ nghĩ lại đó đúng là lịch sử đen tối mà.
“Quên đi.” Sở Từ thở dài nói: “Em liệu hồn mà nên người đi, một ngày nào đó chọc tới ba, không sớm thì muộn cũng ném em ra ngoài thôi.” Mà hiện tại, anh ta cũng chỉ có thể che chở được Sở Mặc ngày nào hay ngày đó thôi.
Sở Mặc nhả ra một hơi thuốc, cợt nhả cười với anh trai cậu, nói: “Anh, không phải còn có anh sao. Năm đó anh còn không ra hồn người hơn em lúc này, ba cũng có ném anh ra ngoài đâu. Hơn nữa, không phải còn có mẹ sao.” Đang nói chuyện, mẹ của Sở Mặc và Sở Từ, Ôn Lâm mang theo một cái bát ra tới.
Bà cười nhìn hai anh em, nhu hòa nói: “Sao vậy, có chuyện gì mà nhắc tới mẹ thế?” Nói xong liền đem cái bát sứ trong tay đưa cho Sở Mặc, nói: “Mặc Mặc, mau uống bát canh gừng này đi, dì Vương vừa mới nấu vì con đó.”
Sở Mặc miễn cưỡng nhận lấy bát, oán giận nói: “Mẹ, mẹ nấu canh gừng làm gì, con có bị cảm đâu.”
Ôn Lâm nhỏ giọng dạy dỗ: “Đề phòng vẫn hơn chứ, mau uống nhanh lúc còn nóng đi, mồ hôi ra thì sẽ không bị cảm đâu.”
Sở Mặc đầy mâu thuẫn nhăn mặt lại, cuối cùng dường như là hạ quyết tâm, một hơi uống cạn sạch bát canh gừng. Nước gừng nóng bỏng theo yết hầu đi vào trong dạ dày, nóng rát một mảnh, đầu lưỡi vừa cay vừa tê rần. Ôn Lâm vội vàng đưa một miếng mứt hoa quả tới trước miệng Sở Mặc, trong lời nói có chút oán trách mà ngọt ngào: “Lớn như vậy rồi mà còn sợ uống canh gừng.”
Sở Từ có chút không quen với bộ dạng của Sở Mặc lúc được Ôn Lâm chiều chuộng, anh ta khẽ nói một câu: “Nghe nói em với nữ sinh trường Nhị Trung bên cạnh chia tay rồi?”
Ôn Lâm đầy mặt kinh ngạc, bà hỏi Sở Mặc: “Mặc Mặc, con bắt đầu yêu đương từ lúc nào?”
Sở Mặc cảm thấy đau đầu vô cùng.
Cậu liếc nhìn Sở Từ một cái, không tiếng động chỉ trích anh ta nhiều lời.
Sở Từ coi như là không nhìn thấy.
Sở Mặc giải thích với Ôn Lâm: “Mẹ, đều là chuyện đã qua, sớm cùng người ta chia tay rồi ạ.”
Ôn Lâm đánh một cái thật mạnh vào cánh tay cậu, chỉ trích cậu: “Tại sao lại chia tay? Cô gái đó có cái gì không tốt, tại sao một hai phải chia tay với người ta hả?”
“Không có gì ạ.” Sở Mặc vuốt tóc, giữa hai hàng lông mày hiện lên không chút nào kiên nhẫn: “Chỉ là không thích nữa, nên là chia tay thôi ạ.” Giọng nói hoàn toàn chỉ là trả lời cho có lệ.
Ôn Lâm có chút tức giận, bà nhìn đứa con trai đã cao hơn 1m8 của mình, muốn nói chuyện với cậu hoàn toàn phải ngước nhìn lên, trịnh trọng nói: “Nếu không thích tại sao lúc trước lại muốn ở bên cạnh nhau? Tình cảm là thứ có thể đem ra để trêu đùa sao?”
Sở Mặc không còn gì để nói, chỉ có thể ngồi yên ở một bên nghe Ôn Lâm lải nhải, đối với Sở Từ càng thêm oán giận.
Mà Sở Từ ngồi ở sofa bên cạnh lại tỏ vẻ mình không liên quan, còn dành chút thời gian đi tới tủ lạnh trong phòng bếp mở một chai bia ra để uống.
Ôn Lâm càng nói càng thấy tức giận, bà dùng ngón tay trỏ chọc lên trán Sở Mặc, giận sôi máu nói: “Con nhìn con xem, lại dám đùa giỡn với tình cảm của một cô gái như vậy. Sao, con cho rằng chính mình tuyệt vời lắm sao, cho rằng vóc dáng mình cao lớn một chút, lớn lên đẹp trai một chút là muốn làm gì với người ta thì làm sao. Anh trai con có nhiều tiền, cũng đẹp trai hơn con, nhưng cũng đâu có đùa giỡn với tình cảm của cô gái khác. Con mới lớn đầu bao nhiêu tuổi mà đã muốn ngao du thiên hạ rồi hả? Sớm hay muộn cũng phải bảo ba con đưa con ra nước ngoài để mẹ không phải nhìn thấy nữa.” Sau khi nói xong, sự thất vọng không tiêu tán đi mà ngược lại còn có xu thế tăng lên.
Cái gì mà kêu anh cậu so với cậu nhiều tiền hơn lại đẹp trai hơn chứ?
Sở Mặc há miệng muốn phản bác, nhưng lời nói vừa đến đầu lưỡi, nghĩ nghĩ lại dừng lại.
Cùng mẹ mình tranh luận thì thắng thế nào được chứ.
Lúc này, Sở Từ đứng dậy, đặt tay lên vai Ôn Lâm, giọng nói tràn đầy sự sủng nịnh dỗ dành Ôn Lâm, nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, tâm can tức giận lên sẽ làm gia tăng các nếp nhăn trên mặt, lúc đấy không còn xinh đẹp nữa đâu ạ. Trước tiên mẹ cứ đi nghỉ ngơi đi ạ, để con giáo huấn tên nhóc này cho.” Nói xong còn đỡ Ôn Lâm đưa bà lên tầng.
Sở Từ từ trên tầng xuống thì thấy Sở Mặc đang ngồi trên sofa một mình. Cậu tự rót cho mình một cốc bia, nửa người nằm liệt trên sofa. Giọng nói của anh ta hiếm khi thấy đứng đắn như vậy: “Nói cho anh biết, cô gái đó đã chọc gì tới em, đã làm gì mà em không nói chuyện với người ta.”
Sở Mặc điềm đạm nói: “Vốn dĩ là không có cảm giác, lúc sau ở chung mới phát hiện ra cô ta quá dính người, cũng quản quá nhiều, tóm lại là không thích hợp, nên chia tay thôi.” Lời ít mà ý nhiều.
Sở Từ biết rằng cái thứ tình cảm như này không thể ép buộc được, anh ta nói mấy lời thấm thía với Sở Mặc: “Vẫn là không đủ thích người ta.” Cho nên mới nói lời chia tay nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
Sở Mặc nhún vai: “Có lẽ vậy.” Cậu nói.
Sở Từ vỗ vai Sở Mặc, vừa định mở miệng nói thêm vài điều, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Sở Mặc: “Anh, anh còn yêu chị Tiểu Vân không?”
Sở Từ sửng sốt, trong nháy mắt đầu óc anh ta đều trở nên trống rỗng, ngay sau đó, lại trầm mặt một lúc lâu.
“Anh không biết nữa.” Một lát sau, giọng nói của Sở Từ như là vang tới từ một chân trời xa xôi, mang theo cảm xúc không rõ ràng: “Yêu hay không, có lẽ chỉ khi gặp được cô ấy, anh mới có thể biết được đáp án.” Mà trước khi gặp lại cô ấy, trái tim anh ta cũng đã mất đi cảm giác yêu thương một ai đó.
Sở Mặc nhìn ánh mắt phảng phất sự mất mát buồn bã của Sở Từ, vỗ vai anh ta, nói: “Anh, người luôn yêu cầu em phải nhìn về phía trước là anh.” Nói xong đưa cho anh ta một cốc bia.
Sở Từ ngẩng đầu nhấm nháp từng ngụm bia.
Từng ngụm bia xâm nhập vào trong cuống họng, là sự chua xót vô tận.
Sở Từ nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của Sở Mặc, dường như anh ta có thể thấy được sự non nớt nhưng lại khí phách kiêu ngạo ở trong đó. Anh ta bất lực nhếch khóe miệng lên, giơ tay xoa đầu Sở Mặc, nói: “Sở Mặc, anh hy vọng sau này em cứ như vậy mà sống, đừng học theo anh trai em.” Mất đi người mà em yêu nhất rồi, sau này hối tiếc cũng không kịp nữa.
Sở Mặc dường như đã hiểu ra.
Nhưng cậu cũng không nói thêm gì nữa.
Sở Từ nhìn Sở Mặc, tay phải nắm chặt lại đấm vào ngực Sở Mặc, anh ta nói: “Đừng nhìn anh trai em như vậy, anh là đàn ông, không dễ bị tổn thương như vậy đâu.”
“Này.” Anh ta lấy từ trong túi quần ra một chiếc khóa xe cùng với logo sáng bóng thẩy vào trong lòng bàn tay Sở Mặc: “Chiếc xe em muốn, ngày hôm qua vừa về đến cảng Thiên Tân. Hôm nay đã được chuyển về bằng đường hàng không.”
Là chiếc xe thể thao Sở Mặc tâm tâm niệm niệm muốn có.
Hai mắt Sở Mặc sáng lên: “Cảm ơn anh.” Cậu yêu thích sờ sờ cái chìa khóa xe không buông.
“Đi đâu đấy.” Sở Từ nhìn theo bóng dáng rời đi của Sở Mặc.
“Cùng bọn Đàm Thiên hẹn đi thử xe.” Sở Mặc giơ chìa khóa xe trong tay lên, chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Shh, tiểu tử thúi.” Sở Từ uống một ngụm bia, nhìn theo bóng dáng Sở Mặc khẽ cười.
“Nhớ về sớm một chút.”
“Vâng, biết rồi.”
Tiếng đóng cửa truyền đến.
Sở Mặc vừa mới tắm xong, cậu đi ra khỏi phòng tắm. Không khí nóng tràn ngập bên trong phòng, vừa mở cửa ra, không khí lan tỏa ra bên ngoài, hòa lẫn cùng với không khí lạnh trong phòng ngủ, cuối cùng trả lại không khí an tĩnh cho căn phòng.
Phần thân trên cậu để trần, quanh hông quấn một chiếc khăn tắm màu xanh biển, trong tay cầm một chiếc khăn lông màu trắng tùy ý lau mái tóc nâu còn ẩm ướt. Thỉnh thoảng một vài giọt nước văng ra theo xương quai xanh chảy xuống, xẹt qua vùng bụng gầy nhưng rắn chắc, sau đó chìm hoàn toàn trong chiếc khăn tắm màu xanh biển.
Cậu cầm lấy ly nước trên bàn, rót một ít nước, lại bỏ thêm một vài viên đá trong tủ lạnh vào trong ly. Nước lạnh cùng đá viên xâm nhập vào trong khoang miệng, xẹt qua yết hầu, rồi đi xuống dạ dày nóng bỏng.
Cơn lạnh buốt kích thích xâm nhập làm sự tỉnh táo của cậu trở về, dục vọng cháy bỏng vì vậy cũng hạ nhiệt đi.
Đôi mắt cậu đen nhánh, để lộ ra thần sắc rõ ràng, đôi môi vì uống nước đá bắt đầu phiếm đỏ, gương mặt đẹp trai tuấn lãng, đẹp trai tới nỗi làm người đối diện cũng phải nín thở.
Cậu mở khóa điện thoại, tìm đến album và bấm vào bức ảnh mới nhất.
Trong bức ảnh là một cô gái đang múa ba lê trong chiếc váy múa ren trắng.
Ngón tay cái của cậu vô thức lướt trên màn hình, từ gương mặt hoàn hảo của cô gái xuống đến cổ, đến vai, rồi bộ ngực đầy đặn, đến vòng eo thon gọn một vòng tay có thể ôm hết, xuống đến hai chân thẳng tắp, cuối cùng là mũi chân đang nhón lên.
Si ngốc.
Cậu nhếch khóe miệng, rõ ràng mới chỉ khai giảng được mấy ngày, vậy mà cậu đã để ý tới cô gái ngồi trước mình rồi.
Cô gái đó sẽ múa ba lê.
Cái lưng của cô gái đó lúc nào cũng thẳng đứng, kể cả lúc đi đường bước đi cũng như là đang nhảy múa.
Cô gái đó mỗi khi tức giận đều nhìn cậu bằng đôi mắt đen trong veo như những trái nho căng mọng, lúc cúi đầu còn có thể ngửi thấy được mùi hoa hồng dịu nhẹ trên đỉnh đầu.
Đầu lưỡi chạm vào hàm trên, môi cậu nhếch lên, mỉm cười tinh nghịch.
Dục vọng so với chính cậu tưởng còn mãnh liệt hơn rất nhiều.
Tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao đi vào trong gara từ ngoài cửa sổ vang lên.
Sở Mặc tắt điện thoại đi, ném lên góc bàn, mở cửa phòng.
Một giọng nói dịu dàng vang lên ở tầng dưới: “Mặc à, mau xuống đây đi, anh trai của con đã trở về.”
Sở Mặc lười biếng “vâng” một tiếng, về phòng thay quần áo rồi đi xuống dưới nhà.
Mà Sở Từ đã ngồi ở trên sofa khoanh tay chờ cậu xuống.
“Tắm xong rồi?” Sở Từ liếc nhìn đỉnh đầu còn ướt của Sở Mặc, không nóng không lạnh hỏi.
Sở Mặc thản nhiên “vâng” một tiếng rồi ngồi xuống sofa bên cạnh Sở Từ, lấy điện thoại ra chuẩn bị bắt đầu một ván game.
“Tắm mưa như vậy, để dì Vương nấu cho một bát súp gừng, đừng ỷ vào thân thể tuổi trẻ mà quăng quật mù quáng, cũng không biết gọi điện thoại cho anh, tan học gặp trời mưa thì để anh tới đón.” Sở Từ rút một điếu thuốc từ bao thuốc lá trên bàn trà rồi châm lửa.
Sở Mặc không ngẩng đầu lên, sự chú ý của cậu hoàn tập tập trung vào những hình ảnh chuyển động trên màn hình điện thoại: “Anh bận rộn như thế, chờ anh tới đón thì biết đến bao giờ.”
“Không thì em có thể gọi cho tiểu K, cậu ta sẽ sắp xếp một chiếc xe tới đón em.”
“Không cần phải phiền phức như vậy.” Sở Mặc cảm thấy rất phiền khi anh trai mình tùy ý sắp xếp tất cả mọi chuyện như vậy. Cậu thay đổi tư thế ngồi trên sofa: “Em có chân, em sẽ tự đi.”
Sở Từ quá lười để so đo với Sở Mặc như một bà mẹ chồng, anh ta hút một hơi thuốc, nói: “Kỳ thi như thế nào?”
Các vấn đề ở trường anh ta nắm rất rõ ràng, từ các giáo viên trong lớp cho đến hiệu trưởng trường học không ai là không nhận quà cũng như là ăn bữa cơm với anh ta. Những việc xảy ra ở trong trường học người làm anh trai như anh ta có khi còn nắm rõ hơn em trai đang đi học của mình.
Ngón tay của Sở Mặc thuần thục lướt trên màn hình, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Còn có thể như thế nào chứ, biết trước đề thi, nếu không anh nghĩ em có thể tự mình thi vào lớp đứng đầu khối sao?” Thái độ của Sở Mặc đối với anh trai mình khá tùy ý, Sở Từ cũng không quan tâm, buồn phiền hút thêm hai ngụm thuốc lá.
“Em mà còn như vậy anh sẽ lập tức đưa em ra nước ngoài. Hoa Kỳ, Canada, Anh quốc, Úc, tùy em chọn lựa. Ra nước ngoài học mấy năm, lấy được bằng tốt nghiệp thì về tiếp quản công ty của ba.” Sở Từ dập tắt điếu thuốc trong tay.
Sở Mặc nghe vậy xong nhăn chặt mày lại.
Cậu ném điện thoại trong tay xuống, không kiên nhẫn rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá trên bàn trà ra: “Anh không thấy phiền sao, lúc nào cũng muốn đưa em ra nước ngoài. Từ tiểu học đến trung học, em như vậy là làm phiền anh sao, một hai không thể nhắm mắt làm ngơ à.” Giọng điệu của cậu có hơi lớn, mang theo rất nhiều sự bất mãn.
Sở Từ nhìn bộ dạng hút thuốc của Sở Mặc, nhăn mày lại, không hài lòng nói: “Tốt không học, mọi thứ xấu thì đều học hết. Đưa em ra nước ngoài cũng vì muốn tốt cho em, ở nhà quen được mẹ nuông chiều, không biết thành ra cái gì nữa rồi.” Nói xong nhăn chặt mày lại.
Sở Mặc khinh thường “shh” một tiếng, cậu nói: “Đấy không phải là những thứ em học được lúc còn nhỏ đi theo sau mông anh trai sao. Đánh nhau, hút thuốc, uống rượu, có cái nào không phải là anh mang tới đâu.” Bộ dạng vô cùng thản nhiên coi những thứ đó là lẽ thường tình.
Đối với chuyện này, Sở Từ thật sự không còn gì để nói, cái trách nhiệm cũng không có cách nào có thể đùn đẩy cho người khác được. Trước kia lúc anh ta còn sa chân trong vũng bùn, lúc nào cũng mang theo Sở Mặc, anh em bọn họ chuyện gà bay chó sủa nào cũng đã từng trải qua, quả thực giờ nghĩ lại đó đúng là lịch sử đen tối mà.
“Quên đi.” Sở Từ thở dài nói: “Em liệu hồn mà nên người đi, một ngày nào đó chọc tới ba, không sớm thì muộn cũng ném em ra ngoài thôi.” Mà hiện tại, anh ta cũng chỉ có thể che chở được Sở Mặc ngày nào hay ngày đó thôi.
Sở Mặc nhả ra một hơi thuốc, cợt nhả cười với anh trai cậu, nói: “Anh, không phải còn có anh sao. Năm đó anh còn không ra hồn người hơn em lúc này, ba cũng có ném anh ra ngoài đâu. Hơn nữa, không phải còn có mẹ sao.” Đang nói chuyện, mẹ của Sở Mặc và Sở Từ, Ôn Lâm mang theo một cái bát ra tới.
Bà cười nhìn hai anh em, nhu hòa nói: “Sao vậy, có chuyện gì mà nhắc tới mẹ thế?” Nói xong liền đem cái bát sứ trong tay đưa cho Sở Mặc, nói: “Mặc Mặc, mau uống bát canh gừng này đi, dì Vương vừa mới nấu vì con đó.”
Sở Mặc miễn cưỡng nhận lấy bát, oán giận nói: “Mẹ, mẹ nấu canh gừng làm gì, con có bị cảm đâu.”
Ôn Lâm nhỏ giọng dạy dỗ: “Đề phòng vẫn hơn chứ, mau uống nhanh lúc còn nóng đi, mồ hôi ra thì sẽ không bị cảm đâu.”
Sở Mặc đầy mâu thuẫn nhăn mặt lại, cuối cùng dường như là hạ quyết tâm, một hơi uống cạn sạch bát canh gừng. Nước gừng nóng bỏng theo yết hầu đi vào trong dạ dày, nóng rát một mảnh, đầu lưỡi vừa cay vừa tê rần. Ôn Lâm vội vàng đưa một miếng mứt hoa quả tới trước miệng Sở Mặc, trong lời nói có chút oán trách mà ngọt ngào: “Lớn như vậy rồi mà còn sợ uống canh gừng.”
Sở Từ có chút không quen với bộ dạng của Sở Mặc lúc được Ôn Lâm chiều chuộng, anh ta khẽ nói một câu: “Nghe nói em với nữ sinh trường Nhị Trung bên cạnh chia tay rồi?”
Ôn Lâm đầy mặt kinh ngạc, bà hỏi Sở Mặc: “Mặc Mặc, con bắt đầu yêu đương từ lúc nào?”
Sở Mặc cảm thấy đau đầu vô cùng.
Cậu liếc nhìn Sở Từ một cái, không tiếng động chỉ trích anh ta nhiều lời.
Sở Từ coi như là không nhìn thấy.
Sở Mặc giải thích với Ôn Lâm: “Mẹ, đều là chuyện đã qua, sớm cùng người ta chia tay rồi ạ.”
Ôn Lâm đánh một cái thật mạnh vào cánh tay cậu, chỉ trích cậu: “Tại sao lại chia tay? Cô gái đó có cái gì không tốt, tại sao một hai phải chia tay với người ta hả?”
“Không có gì ạ.” Sở Mặc vuốt tóc, giữa hai hàng lông mày hiện lên không chút nào kiên nhẫn: “Chỉ là không thích nữa, nên là chia tay thôi ạ.” Giọng nói hoàn toàn chỉ là trả lời cho có lệ.
Ôn Lâm có chút tức giận, bà nhìn đứa con trai đã cao hơn 1m8 của mình, muốn nói chuyện với cậu hoàn toàn phải ngước nhìn lên, trịnh trọng nói: “Nếu không thích tại sao lúc trước lại muốn ở bên cạnh nhau? Tình cảm là thứ có thể đem ra để trêu đùa sao?”
Sở Mặc không còn gì để nói, chỉ có thể ngồi yên ở một bên nghe Ôn Lâm lải nhải, đối với Sở Từ càng thêm oán giận.
Mà Sở Từ ngồi ở sofa bên cạnh lại tỏ vẻ mình không liên quan, còn dành chút thời gian đi tới tủ lạnh trong phòng bếp mở một chai bia ra để uống.
Ôn Lâm càng nói càng thấy tức giận, bà dùng ngón tay trỏ chọc lên trán Sở Mặc, giận sôi máu nói: “Con nhìn con xem, lại dám đùa giỡn với tình cảm của một cô gái như vậy. Sao, con cho rằng chính mình tuyệt vời lắm sao, cho rằng vóc dáng mình cao lớn một chút, lớn lên đẹp trai một chút là muốn làm gì với người ta thì làm sao. Anh trai con có nhiều tiền, cũng đẹp trai hơn con, nhưng cũng đâu có đùa giỡn với tình cảm của cô gái khác. Con mới lớn đầu bao nhiêu tuổi mà đã muốn ngao du thiên hạ rồi hả? Sớm hay muộn cũng phải bảo ba con đưa con ra nước ngoài để mẹ không phải nhìn thấy nữa.” Sau khi nói xong, sự thất vọng không tiêu tán đi mà ngược lại còn có xu thế tăng lên.
Cái gì mà kêu anh cậu so với cậu nhiều tiền hơn lại đẹp trai hơn chứ?
Sở Mặc há miệng muốn phản bác, nhưng lời nói vừa đến đầu lưỡi, nghĩ nghĩ lại dừng lại.
Cùng mẹ mình tranh luận thì thắng thế nào được chứ.
Lúc này, Sở Từ đứng dậy, đặt tay lên vai Ôn Lâm, giọng nói tràn đầy sự sủng nịnh dỗ dành Ôn Lâm, nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, tâm can tức giận lên sẽ làm gia tăng các nếp nhăn trên mặt, lúc đấy không còn xinh đẹp nữa đâu ạ. Trước tiên mẹ cứ đi nghỉ ngơi đi ạ, để con giáo huấn tên nhóc này cho.” Nói xong còn đỡ Ôn Lâm đưa bà lên tầng.
Sở Từ từ trên tầng xuống thì thấy Sở Mặc đang ngồi trên sofa một mình. Cậu tự rót cho mình một cốc bia, nửa người nằm liệt trên sofa. Giọng nói của anh ta hiếm khi thấy đứng đắn như vậy: “Nói cho anh biết, cô gái đó đã chọc gì tới em, đã làm gì mà em không nói chuyện với người ta.”
Sở Mặc điềm đạm nói: “Vốn dĩ là không có cảm giác, lúc sau ở chung mới phát hiện ra cô ta quá dính người, cũng quản quá nhiều, tóm lại là không thích hợp, nên chia tay thôi.” Lời ít mà ý nhiều.
Sở Từ biết rằng cái thứ tình cảm như này không thể ép buộc được, anh ta nói mấy lời thấm thía với Sở Mặc: “Vẫn là không đủ thích người ta.” Cho nên mới nói lời chia tay nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
Sở Mặc nhún vai: “Có lẽ vậy.” Cậu nói.
Sở Từ vỗ vai Sở Mặc, vừa định mở miệng nói thêm vài điều, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của Sở Mặc: “Anh, anh còn yêu chị Tiểu Vân không?”
Sở Từ sửng sốt, trong nháy mắt đầu óc anh ta đều trở nên trống rỗng, ngay sau đó, lại trầm mặt một lúc lâu.
“Anh không biết nữa.” Một lát sau, giọng nói của Sở Từ như là vang tới từ một chân trời xa xôi, mang theo cảm xúc không rõ ràng: “Yêu hay không, có lẽ chỉ khi gặp được cô ấy, anh mới có thể biết được đáp án.” Mà trước khi gặp lại cô ấy, trái tim anh ta cũng đã mất đi cảm giác yêu thương một ai đó.
Sở Mặc nhìn ánh mắt phảng phất sự mất mát buồn bã của Sở Từ, vỗ vai anh ta, nói: “Anh, người luôn yêu cầu em phải nhìn về phía trước là anh.” Nói xong đưa cho anh ta một cốc bia.
Sở Từ ngẩng đầu nhấm nháp từng ngụm bia.
Từng ngụm bia xâm nhập vào trong cuống họng, là sự chua xót vô tận.
Sở Từ nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của Sở Mặc, dường như anh ta có thể thấy được sự non nớt nhưng lại khí phách kiêu ngạo ở trong đó. Anh ta bất lực nhếch khóe miệng lên, giơ tay xoa đầu Sở Mặc, nói: “Sở Mặc, anh hy vọng sau này em cứ như vậy mà sống, đừng học theo anh trai em.” Mất đi người mà em yêu nhất rồi, sau này hối tiếc cũng không kịp nữa.
Sở Mặc dường như đã hiểu ra.
Nhưng cậu cũng không nói thêm gì nữa.
Sở Từ nhìn Sở Mặc, tay phải nắm chặt lại đấm vào ngực Sở Mặc, anh ta nói: “Đừng nhìn anh trai em như vậy, anh là đàn ông, không dễ bị tổn thương như vậy đâu.”
“Này.” Anh ta lấy từ trong túi quần ra một chiếc khóa xe cùng với logo sáng bóng thẩy vào trong lòng bàn tay Sở Mặc: “Chiếc xe em muốn, ngày hôm qua vừa về đến cảng Thiên Tân. Hôm nay đã được chuyển về bằng đường hàng không.”
Là chiếc xe thể thao Sở Mặc tâm tâm niệm niệm muốn có.
Hai mắt Sở Mặc sáng lên: “Cảm ơn anh.” Cậu yêu thích sờ sờ cái chìa khóa xe không buông.
“Đi đâu đấy.” Sở Từ nhìn theo bóng dáng rời đi của Sở Mặc.
“Cùng bọn Đàm Thiên hẹn đi thử xe.” Sở Mặc giơ chìa khóa xe trong tay lên, chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Shh, tiểu tử thúi.” Sở Từ uống một ngụm bia, nhìn theo bóng dáng Sở Mặc khẽ cười.
“Nhớ về sớm một chút.”
“Vâng, biết rồi.”
Tiếng đóng cửa truyền đến.
Bình luận truyện