Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
Chương 4
Editor: YuuKết thúc giờ thể dục, tốp năm tốp ba nữ sinh trở về phòng học.
Vân Khê lấy tập giấy ướt ở trong cặp sách ra lau mồ hôi, sau đó cũng đưa cho Trần Nhân và Lâm Manh Manh.
“Này.” Vân Khê mỉm cười nói: “Lau mồ hôi đi.”
Đột nhiên phía sau truyền đến mấy tiếng cười đùa. Là đám Sở Mặc, Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương trở về lớp học.
“Mặc, mày cũng ở sạch quá rồi đó.” Giọng nói của Đàm Thiên truyền tới: “Đánh một trận bóng mà cũng phải thay quần áo sao.”
Vân Khê liếc nhìn Sở Mặc lấy một cái áo phông màu trắng từ trong ngăn bàn ra, sau đó cậu dùng tay gõ một cái thật mạnh lên trán Đàm Thiên, không kiên nhẫn nói: “Ai cần mày quan tâm.” Nói xong, cậu cầm theo cái áo phông đi ra khỏi phòng học.
Vương Kiêu Dương “chậc chậc chậc” rồi lắc đầu, cậu ta nhìn Đàm Thiên, học theo ngữ khí của câu “Ai cần mày quan tâm” mà Sở Mặc vừa nói với Đàm Thiên. Sau đó, còn bổ sung thêm một câu: “Mày cứ ăn cơm của mày, mặc quần áo của mày đi.”
Đàm Thiên nghe vậy thì dùng sức đánh Vương Kiêu Dương một cái thật mạnh, ngược lại Vương Kiêu Dương hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì, cậu ta còn cùng Đàm Thiên đùa giỡn với nhau.
Vân Khê và Lâm Manh Manh đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Trong lúc đùa giỡn, Đàm Thiên không cẩn thận va vào bàn học của Lâm Manh Manh làm sách vở của Lâm Manh Manh lập tức rơi hết xuống đất.
Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên nhất thời dừng động tác đùa giỡn, hai người ngây người đứng yên một chỗ.
“Đàm, Thiên ——” Lâm Manh Manh rống lên như một con sư tử hà đông: “Cậu lập tức ——” Cô ấy còn chưa nói xong, Đàm Thiên đã lập tức chân chó chạy tới nhặt từng quyển sách rơi trên mặt đất lên, ngoài miệng còn câu nệ nói: “Lâm đại tiểu thư, tiểu nhân chỉ là nhất thời lỡ dại, tiểu nhân sẽ giúp người nhặt hết lên.”
Nói xong, cậu ta cẩn thận nhặt từng quyển sách lên rồi để vào góc bàn học của Lâm Manh Manh, còn giúp cô ấy dọn lại cái bàn. Không may, Lâm Manh Manh một chút cũng không cảm kích, cô ấy giật mấy quyển sách bài tập còn sót lại trên tay Đàm Thiên, tức giận nói: “Cút ra chỗ khác đi, đừng có ở đấy mà lắc lư trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, cô ấy nghĩ gì đó rồi bổ sung thêm một câu: “Cậu cứ cẩn thận đấy, đừng để tôi mách với dì là ở trường cậu không nghe giảng, suốt ngày chỉ đi tán gái với chơi game.”
Ngay lập tức, Đàm Thiên bị chọc vào đúng chỗ đau, cậu ta vội vàng cầu xin sự khoan dung, nói: “Đừng mà, Lâm đại tiểu thư, đừng như thế, xin người thủ hạ lưu tình, tiểu nhân sẽ ngày ngày làm trâu làm ngựa cho người, nhất định không chối từ.”
Hiển nhiên, Lâm Manh Manh hoàn toàn không để tâm tới sự cầu xin của cậu ta.
Đàm Thiên không biết nên nói gì, đành phải rụt rè nói với Lâm Manh Manh: “Nếu không chúng ta thương lượng với nhau đi, nhà sách Học Hải mà cậu yêu thích nhất ở cổng trường, tôi sẽ cho cậu một năm làm hội viên ở đó.”
Lâm Manh Manh không chút do dự định cự tuyệt, Đàm Thiên vội vàng nói thêm: “Hơn nữa, tôi còn tôn cậu lên làm vua làm chúa.”
Cậu ta vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một giọng nói giễu cợt: “Mày á?” Trong giọng điệu còn lộ rõ sự khinh thường.
Vân Khê quay đầu lại nhìn, Sở Mặc sau khi thay cái áo phông bị ướt kia ra đang thản nhiên dựa vào cửa phòng học. Hai chân cậu thẳng tắp, áo phông màu đen trên người đã được thay ra. Bây giờ, cậu đang mặc một cái áo phông màu trắng, ở góc phải của áo còn được thêu một mảnh màu đen, nhìn qua có thể thấy nó không hề tầm thường chút nào.
Bên ngoài áo phông là một cái áo vest đồng phục màu xanh nhạt. Trán của cậu hơi ướt, cũng không biết là do mồ hôi hay là vừa mới rửa mặt xong, từng giọt nước theo thái dương trượt xuống. Cậu hồn nhiên đi vào trong phòng học, tùy tiện ném cái áo phông màu đen vào trong ngăn bàn.
“Còn muốn tốn người ta lên làm vua chúa sao?” Cậu chế nhạo Đàm Thiên một câu, sau đó đặt mông ngồi xuống vị trí phía sau Vân Khê: “Đưa người khác lên ngai vàng dễ quá cơ.”
Đàm Thiên nghe vậy có chút bực tức, cậu ta đấm một cái thật mạnh lên bàn Sở Mặc, nói: “Mày không tin năng lực của tao sao?”
Sở Mặc nhàn nhã lấy quyển sách môn học tiếp theo từ trong ngăn bàn ra, thậm chí còn không liếc mắt nhìn cậu ta một cái, uể oải nói: “Chỉ sợ là mày quá ảo tưởng vào năng lực của mình thôi.”
Đàm Thiên nhất thời nghẹn lời, Lâm Manh Manh nghe vậy bật cười thành tiếng.
Đàm Thiên thấy Lâm Manh Manh không còn căng thẳng nữa, lập tức quên mất mình vừa mất điểm trước mặt Sở Mặc, chân chó nói với Lâm Manh Manh: “Tôi mặc kệ có tôn cậu lên làm vua chúa được không, chỉ hy vọng Lâm đại tiểu thư cho tiểu nhân một con đường sống.”
Lâm Manh Manh không nóng không lạnh liếc nhìn Đàm Thiên, hừ một tiếng.
Lúc này, chuông vào học vang lên, học sinh đang sôi nổi trò chuyện trong lớp lập tức quay trở về chỗ của mình. Đàm Thiên vẫn thấy có chút không yên tâm, cậu ta lướt qua đầu Vân Khê nói với Lâm Manh Manh: “Lâm đại tiểu thư, nhớ nói tốt giúp tôi.”
Lâm Manh Manh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai giúp cậu nói tốt chứ.”
Vân Khê nghe vậy nhoẻn miệng cười. Cô cúi đầu chọn lọc sách vở, sau đó rút từ trong ngăn bàn ra quyển sách Ngữ Văn dùng cho tiết học tới.
Dường như, việc ngồi chung với một đám giáo bá trong trường cũng không đau khổ như chính cô tưởng tượng, ngược lại…Cô lập tức lắc đầu rồi gạt bỏ ngay cái ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu mình, chuyên tâm chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Bài học ngày hôm nay chính là bài thơ kinh điển từ thời Nam Tống, “Dương Châu Mạn” của nhà thơ Khương Quỳ.
Giáo viên môn Ngữ Văn giảng bài vô cùng sinh động, những lời thơ được cô ấy diễn giải mang theo hương vị đậm chất thời nhà Tống.
“…Khương Quỳ tình cờ đi ngang qua Dương Châu và chứng kiến được cảnh tượng tiêu điều của Dương Châu sau khi chiến tranh xảy ra. Nhìn nay lại nhớ về lúc xưa, ông than thở về sự hoang tàn của hiện tại, lại nhớ về sự thịnh vượng trước đây. Ông đã viết nên những dòng thơ này để hoài niệm về sự phồn hoa của Dương Châu ngày xưa cùng sự thương nhớ khung cảnh núi non sông nước…”
Nói đến đây, giáo viên Ngữ Văn bỗng dừng lại, nhìn đám học sinh trong lớp học ngồi đến lảo đảo xiêu vẹo, tức giận nói: “Các anh chị nhìn chính mình bây giờ xem, một đám ngồi cũng không ra ngồi, đứng cũng không ra đứng, tất cả mau ngồi thẳng lên cho tôi.”
Cô ấy vừa dứt lời, có mấy học sinh giả vờ dịch chuyển một chút.
Giáo viên ngữ văn liếc nhìn mấy nam sinh ngồi ở phía cuối, một đám vẫn còn đang buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài, dường như không để lời nói của cô ấy vào trong đầu. Cô ấy đặt quyển sách Ngữ Văn một cách nặng nề xuống bục giảng, giận dữ đi xuống phía dưới nói: “Mấy nam sinh ở phía dưới đứng hết lên cho tôi, nếu còn buồn ngủ thì đứng lên cho tỉnh táo lại đi.”
“Cậu, cậu, cậu, còn cả cậu nữa.” Cô ấy gõ một cái thật mạnh lên đầu bọn Đàm Thiên: “Những người bị tôi gõ đầu thì mau đứng dậy cho tỉnh táo đi, mùa xuân còn chưa tới đâu mà ngủ mê mệt thế hả.”
Mấy nam sinh bị gõ đầu có chút bất mãn, không tình nguyện di ghế trên mặt đất phát ra mấy tiếng kẽo kẹt. Đám nam sinh chần chừ đứng lên.
Đàm Thiên bất mãn nói: “Cô, tại sao cô chỉ chỉ điểm nam sinh bọn em vậy, chẳng lẽ nữ sinh không nằm bò ra sao ạ?”
Cậu ta vừa nói xong, các nữ sinh trong lớp sôi nổi phản biện lại. Giáo viên Ngữ Văn liếc nhìn cậu ta một cái, không có ý tốt nói: “Thật sao? Tại sao tôi lại không phát hiện ra nhỉ? Cậu nhìn nữ sinh ngồi bên cạnh mình xem.” Cô ấy chỉ vào Vân Khê, nói: “Người ta từ đầu đến cuối đều ngồi thẳng chăm chú nghe giảng, cũng chưa một lần nằm bò ra bàn. Mà cậu nhìn chính mình xem.” Cô ấy chọc vào trán Đàm Thiên, nói tiếp: “Trông có giống một miếng thịt mỡ nằm bò trên bàn không, sao, định chiên thịt mỡ à? Chiên lâu thế không sợ cháy mất sao?”
Giáo viên Ngữ Văn vừa dứt lời, toàn bộ lớp học đều cười phá lên. Vân Khê có chút ngại ngùng, cô cúi đầu xuống, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Đàm Thiên bị giáo viên Ngữ Văn mắng một trận chỉ biết cúi đầu chán nản mà nghe. Bỗng nhiên, Sở Mặc lười biếng ở phía sau nảy ra một ý đồ xấu.
Đôi chân của Sở Mặc dài mà thẳng tắp, cậu tỏ vẻ bất cần đứng ở đó, hai tay vẫn đút ở trong túi quần màu đen. Đôi giày bóng rổ màu trắng đen của cậu câu lấy ghế của Đàm Thiên, trong tình huống người khác không phát hiện ra mà kéo ghế của Đàm Thiên dịch chuyển về phía sau.
Vân Khê liếc mắt nhìn thấy động tác nhỏ của Sở Mặc, cô bất ngờ cảnh giác quay đầu lại nhìn. Sở Mặc bị người khác phát hiện đầu tiên có hơi sửng sốt, sau đó cậu nhếch mép cười xấu xa với Vân Khê. Cậu đưa ngón trỏ lên đặt ở trước miệng làm động tác im lặng, động tác nhỏ dưới chân cũng không dừng lại. Chỉ trong chốc lát, ghế của Đàm Thiên liền bị kéo lùi ra xa.
“…Vậy mời nữ sinh ngồi bên phải Đàm Thiên giúp chúng ta đọc diễn cảm bài thơ này một chút.” Giáo viên Ngữ Văn nói.
Vân Khê còn đang đắm chìm trong động tác vừa rồi của Sở Mặc, Lâm Manh Manh nhanh chóng phản ứng, cô ấy dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người Vân Khê một cái, nhỏ giọng nói: “Vân Khê, cô giáo bảo cậu đứng lên đọc bài kìa.”
Vân Khê lập tức phản ứng lại, cô từ từ đứng dậy, cầm quyển sách giáo khoa Ngữ Văn lên, giọng nói mềm mại mà ngọt ngào. Cô chậm rãi đọc: “…Quá xuân phong thập lý/ Tận tề mạch thanh thanh/ Tự Hồ mã khuy giang khứ hậu/ Phế trì kiều mộc/ Do yếm ngôn binh…Túng đậu khấu từ công/ Thanh lâu hảo mộng/ Nan phú thâm tình/ Nhị thập tứ kiều nhưng tại/ Ba tâm đãng lãnh nguyệt vô thanh/ Niệm kiều biên Hồng Dược/ Niên niên trị vì thủy sinh…”
Chờ đến chữ cuối cùng được đọc xong, giáo viên hài lòng gật đầu, cười nói: “Đọc rất tốt, em ngồi xuống đi.”
Lúc Vân Khê định ngồi xuống. Cô vô thức kéo cái ghế phía sau lại, đằng sau truyền tới một tiếng cười khúc khích. Sau đó, ghế bị người kia dùng chân đẩy vào trong tay cô, cô ngồi xuống, bên tai truyền đến tiếng cười vui vẻ, nói: “Sẽ không làm cậu ngã xuống đâu.”
Tai Vân Khê lập tức đỏ ửng lên, cô ngồi xuống khẽ cắn môi dưới, cúi đầu dùng tay trái xoa nhẹ vành tai.
Giáo viên Ngữ Văn cao giọng nói: “Tất cả những người khác cũng ngồi xuống đi.”
Nam sinh trong lớp sôi nổi “vâng” một tiếng, Vân Khê lặng lẽ liếc nhìn Đàm Thiên chuẩn bị ngồi xuống. Chỉ thấy cậu ta hoàn toàn không phòng bị ngồi xuống, “bịch” một tiếng, liền đặt mông ngồi trên mặt đất.
Học sinh trong lớp học bất ngờ tĩnh lặng vài giây, sau đó, tiếng cười giòn giã lập tức phá lên.
“Bíp ——” Đàm Thiên hét lớn lên, xoa mông đứng dậy: “Mẹ nó chứ thằng nào vô đạo đức vậy, dám kéo ghế của ông đây đi sao?” Cậu ta hùng hổ hét lớn.
“Nói cái gì vậy hả.” Giọng nói không vui của giáo viên Ngữ Văn từ trên bục giảng truyền tới: “Được ngồi xuống thì không thích, nếu không thích ngồi thì ra đằng sau đứng đi.”
Đàm Thiên ngậm bồ hòn làm ngọt (*), cậu ta xoa mũi một cái, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.
(*) Ngậm bồ hòn làm ngọt: nhẫn nhục chịu đựng điều đắng cay mà bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ (Nguồn: tratu.soha.vn)
“Shh.” Một tiếng cười nhạo từ phía sau Vân Khê truyền đến. Cô cúi đầu làm như không nghe thấy, liếc mắt liền nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp ở dưới ghế mình. Đôi giày bóng rổ màu trắng đen được buộc chặt bằng dây giày màu đen. Cô cắn môi vùi đầu vào những ghi chú trên quyển sách.
Vân Khê lấy tập giấy ướt ở trong cặp sách ra lau mồ hôi, sau đó cũng đưa cho Trần Nhân và Lâm Manh Manh.
“Này.” Vân Khê mỉm cười nói: “Lau mồ hôi đi.”
Đột nhiên phía sau truyền đến mấy tiếng cười đùa. Là đám Sở Mặc, Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương trở về lớp học.
“Mặc, mày cũng ở sạch quá rồi đó.” Giọng nói của Đàm Thiên truyền tới: “Đánh một trận bóng mà cũng phải thay quần áo sao.”
Vân Khê liếc nhìn Sở Mặc lấy một cái áo phông màu trắng từ trong ngăn bàn ra, sau đó cậu dùng tay gõ một cái thật mạnh lên trán Đàm Thiên, không kiên nhẫn nói: “Ai cần mày quan tâm.” Nói xong, cậu cầm theo cái áo phông đi ra khỏi phòng học.
Vương Kiêu Dương “chậc chậc chậc” rồi lắc đầu, cậu ta nhìn Đàm Thiên, học theo ngữ khí của câu “Ai cần mày quan tâm” mà Sở Mặc vừa nói với Đàm Thiên. Sau đó, còn bổ sung thêm một câu: “Mày cứ ăn cơm của mày, mặc quần áo của mày đi.”
Đàm Thiên nghe vậy thì dùng sức đánh Vương Kiêu Dương một cái thật mạnh, ngược lại Vương Kiêu Dương hoàn toàn không cảm thấy đau đớn gì, cậu ta còn cùng Đàm Thiên đùa giỡn với nhau.
Vân Khê và Lâm Manh Manh đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Trong lúc đùa giỡn, Đàm Thiên không cẩn thận va vào bàn học của Lâm Manh Manh làm sách vở của Lâm Manh Manh lập tức rơi hết xuống đất.
Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên nhất thời dừng động tác đùa giỡn, hai người ngây người đứng yên một chỗ.
“Đàm, Thiên ——” Lâm Manh Manh rống lên như một con sư tử hà đông: “Cậu lập tức ——” Cô ấy còn chưa nói xong, Đàm Thiên đã lập tức chân chó chạy tới nhặt từng quyển sách rơi trên mặt đất lên, ngoài miệng còn câu nệ nói: “Lâm đại tiểu thư, tiểu nhân chỉ là nhất thời lỡ dại, tiểu nhân sẽ giúp người nhặt hết lên.”
Nói xong, cậu ta cẩn thận nhặt từng quyển sách lên rồi để vào góc bàn học của Lâm Manh Manh, còn giúp cô ấy dọn lại cái bàn. Không may, Lâm Manh Manh một chút cũng không cảm kích, cô ấy giật mấy quyển sách bài tập còn sót lại trên tay Đàm Thiên, tức giận nói: “Cút ra chỗ khác đi, đừng có ở đấy mà lắc lư trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, cô ấy nghĩ gì đó rồi bổ sung thêm một câu: “Cậu cứ cẩn thận đấy, đừng để tôi mách với dì là ở trường cậu không nghe giảng, suốt ngày chỉ đi tán gái với chơi game.”
Ngay lập tức, Đàm Thiên bị chọc vào đúng chỗ đau, cậu ta vội vàng cầu xin sự khoan dung, nói: “Đừng mà, Lâm đại tiểu thư, đừng như thế, xin người thủ hạ lưu tình, tiểu nhân sẽ ngày ngày làm trâu làm ngựa cho người, nhất định không chối từ.”
Hiển nhiên, Lâm Manh Manh hoàn toàn không để tâm tới sự cầu xin của cậu ta.
Đàm Thiên không biết nên nói gì, đành phải rụt rè nói với Lâm Manh Manh: “Nếu không chúng ta thương lượng với nhau đi, nhà sách Học Hải mà cậu yêu thích nhất ở cổng trường, tôi sẽ cho cậu một năm làm hội viên ở đó.”
Lâm Manh Manh không chút do dự định cự tuyệt, Đàm Thiên vội vàng nói thêm: “Hơn nữa, tôi còn tôn cậu lên làm vua làm chúa.”
Cậu ta vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một giọng nói giễu cợt: “Mày á?” Trong giọng điệu còn lộ rõ sự khinh thường.
Vân Khê quay đầu lại nhìn, Sở Mặc sau khi thay cái áo phông bị ướt kia ra đang thản nhiên dựa vào cửa phòng học. Hai chân cậu thẳng tắp, áo phông màu đen trên người đã được thay ra. Bây giờ, cậu đang mặc một cái áo phông màu trắng, ở góc phải của áo còn được thêu một mảnh màu đen, nhìn qua có thể thấy nó không hề tầm thường chút nào.
Bên ngoài áo phông là một cái áo vest đồng phục màu xanh nhạt. Trán của cậu hơi ướt, cũng không biết là do mồ hôi hay là vừa mới rửa mặt xong, từng giọt nước theo thái dương trượt xuống. Cậu hồn nhiên đi vào trong phòng học, tùy tiện ném cái áo phông màu đen vào trong ngăn bàn.
“Còn muốn tốn người ta lên làm vua chúa sao?” Cậu chế nhạo Đàm Thiên một câu, sau đó đặt mông ngồi xuống vị trí phía sau Vân Khê: “Đưa người khác lên ngai vàng dễ quá cơ.”
Đàm Thiên nghe vậy có chút bực tức, cậu ta đấm một cái thật mạnh lên bàn Sở Mặc, nói: “Mày không tin năng lực của tao sao?”
Sở Mặc nhàn nhã lấy quyển sách môn học tiếp theo từ trong ngăn bàn ra, thậm chí còn không liếc mắt nhìn cậu ta một cái, uể oải nói: “Chỉ sợ là mày quá ảo tưởng vào năng lực của mình thôi.”
Đàm Thiên nhất thời nghẹn lời, Lâm Manh Manh nghe vậy bật cười thành tiếng.
Đàm Thiên thấy Lâm Manh Manh không còn căng thẳng nữa, lập tức quên mất mình vừa mất điểm trước mặt Sở Mặc, chân chó nói với Lâm Manh Manh: “Tôi mặc kệ có tôn cậu lên làm vua chúa được không, chỉ hy vọng Lâm đại tiểu thư cho tiểu nhân một con đường sống.”
Lâm Manh Manh không nóng không lạnh liếc nhìn Đàm Thiên, hừ một tiếng.
Lúc này, chuông vào học vang lên, học sinh đang sôi nổi trò chuyện trong lớp lập tức quay trở về chỗ của mình. Đàm Thiên vẫn thấy có chút không yên tâm, cậu ta lướt qua đầu Vân Khê nói với Lâm Manh Manh: “Lâm đại tiểu thư, nhớ nói tốt giúp tôi.”
Lâm Manh Manh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai giúp cậu nói tốt chứ.”
Vân Khê nghe vậy nhoẻn miệng cười. Cô cúi đầu chọn lọc sách vở, sau đó rút từ trong ngăn bàn ra quyển sách Ngữ Văn dùng cho tiết học tới.
Dường như, việc ngồi chung với một đám giáo bá trong trường cũng không đau khổ như chính cô tưởng tượng, ngược lại…Cô lập tức lắc đầu rồi gạt bỏ ngay cái ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu mình, chuyên tâm chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Bài học ngày hôm nay chính là bài thơ kinh điển từ thời Nam Tống, “Dương Châu Mạn” của nhà thơ Khương Quỳ.
Giáo viên môn Ngữ Văn giảng bài vô cùng sinh động, những lời thơ được cô ấy diễn giải mang theo hương vị đậm chất thời nhà Tống.
“…Khương Quỳ tình cờ đi ngang qua Dương Châu và chứng kiến được cảnh tượng tiêu điều của Dương Châu sau khi chiến tranh xảy ra. Nhìn nay lại nhớ về lúc xưa, ông than thở về sự hoang tàn của hiện tại, lại nhớ về sự thịnh vượng trước đây. Ông đã viết nên những dòng thơ này để hoài niệm về sự phồn hoa của Dương Châu ngày xưa cùng sự thương nhớ khung cảnh núi non sông nước…”
Nói đến đây, giáo viên Ngữ Văn bỗng dừng lại, nhìn đám học sinh trong lớp học ngồi đến lảo đảo xiêu vẹo, tức giận nói: “Các anh chị nhìn chính mình bây giờ xem, một đám ngồi cũng không ra ngồi, đứng cũng không ra đứng, tất cả mau ngồi thẳng lên cho tôi.”
Cô ấy vừa dứt lời, có mấy học sinh giả vờ dịch chuyển một chút.
Giáo viên ngữ văn liếc nhìn mấy nam sinh ngồi ở phía cuối, một đám vẫn còn đang buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài, dường như không để lời nói của cô ấy vào trong đầu. Cô ấy đặt quyển sách Ngữ Văn một cách nặng nề xuống bục giảng, giận dữ đi xuống phía dưới nói: “Mấy nam sinh ở phía dưới đứng hết lên cho tôi, nếu còn buồn ngủ thì đứng lên cho tỉnh táo lại đi.”
“Cậu, cậu, cậu, còn cả cậu nữa.” Cô ấy gõ một cái thật mạnh lên đầu bọn Đàm Thiên: “Những người bị tôi gõ đầu thì mau đứng dậy cho tỉnh táo đi, mùa xuân còn chưa tới đâu mà ngủ mê mệt thế hả.”
Mấy nam sinh bị gõ đầu có chút bất mãn, không tình nguyện di ghế trên mặt đất phát ra mấy tiếng kẽo kẹt. Đám nam sinh chần chừ đứng lên.
Đàm Thiên bất mãn nói: “Cô, tại sao cô chỉ chỉ điểm nam sinh bọn em vậy, chẳng lẽ nữ sinh không nằm bò ra sao ạ?”
Cậu ta vừa nói xong, các nữ sinh trong lớp sôi nổi phản biện lại. Giáo viên Ngữ Văn liếc nhìn cậu ta một cái, không có ý tốt nói: “Thật sao? Tại sao tôi lại không phát hiện ra nhỉ? Cậu nhìn nữ sinh ngồi bên cạnh mình xem.” Cô ấy chỉ vào Vân Khê, nói: “Người ta từ đầu đến cuối đều ngồi thẳng chăm chú nghe giảng, cũng chưa một lần nằm bò ra bàn. Mà cậu nhìn chính mình xem.” Cô ấy chọc vào trán Đàm Thiên, nói tiếp: “Trông có giống một miếng thịt mỡ nằm bò trên bàn không, sao, định chiên thịt mỡ à? Chiên lâu thế không sợ cháy mất sao?”
Giáo viên Ngữ Văn vừa dứt lời, toàn bộ lớp học đều cười phá lên. Vân Khê có chút ngại ngùng, cô cúi đầu xuống, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Đàm Thiên bị giáo viên Ngữ Văn mắng một trận chỉ biết cúi đầu chán nản mà nghe. Bỗng nhiên, Sở Mặc lười biếng ở phía sau nảy ra một ý đồ xấu.
Đôi chân của Sở Mặc dài mà thẳng tắp, cậu tỏ vẻ bất cần đứng ở đó, hai tay vẫn đút ở trong túi quần màu đen. Đôi giày bóng rổ màu trắng đen của cậu câu lấy ghế của Đàm Thiên, trong tình huống người khác không phát hiện ra mà kéo ghế của Đàm Thiên dịch chuyển về phía sau.
Vân Khê liếc mắt nhìn thấy động tác nhỏ của Sở Mặc, cô bất ngờ cảnh giác quay đầu lại nhìn. Sở Mặc bị người khác phát hiện đầu tiên có hơi sửng sốt, sau đó cậu nhếch mép cười xấu xa với Vân Khê. Cậu đưa ngón trỏ lên đặt ở trước miệng làm động tác im lặng, động tác nhỏ dưới chân cũng không dừng lại. Chỉ trong chốc lát, ghế của Đàm Thiên liền bị kéo lùi ra xa.
“…Vậy mời nữ sinh ngồi bên phải Đàm Thiên giúp chúng ta đọc diễn cảm bài thơ này một chút.” Giáo viên Ngữ Văn nói.
Vân Khê còn đang đắm chìm trong động tác vừa rồi của Sở Mặc, Lâm Manh Manh nhanh chóng phản ứng, cô ấy dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người Vân Khê một cái, nhỏ giọng nói: “Vân Khê, cô giáo bảo cậu đứng lên đọc bài kìa.”
Vân Khê lập tức phản ứng lại, cô từ từ đứng dậy, cầm quyển sách giáo khoa Ngữ Văn lên, giọng nói mềm mại mà ngọt ngào. Cô chậm rãi đọc: “…Quá xuân phong thập lý/ Tận tề mạch thanh thanh/ Tự Hồ mã khuy giang khứ hậu/ Phế trì kiều mộc/ Do yếm ngôn binh…Túng đậu khấu từ công/ Thanh lâu hảo mộng/ Nan phú thâm tình/ Nhị thập tứ kiều nhưng tại/ Ba tâm đãng lãnh nguyệt vô thanh/ Niệm kiều biên Hồng Dược/ Niên niên trị vì thủy sinh…”
Chờ đến chữ cuối cùng được đọc xong, giáo viên hài lòng gật đầu, cười nói: “Đọc rất tốt, em ngồi xuống đi.”
Lúc Vân Khê định ngồi xuống. Cô vô thức kéo cái ghế phía sau lại, đằng sau truyền tới một tiếng cười khúc khích. Sau đó, ghế bị người kia dùng chân đẩy vào trong tay cô, cô ngồi xuống, bên tai truyền đến tiếng cười vui vẻ, nói: “Sẽ không làm cậu ngã xuống đâu.”
Tai Vân Khê lập tức đỏ ửng lên, cô ngồi xuống khẽ cắn môi dưới, cúi đầu dùng tay trái xoa nhẹ vành tai.
Giáo viên Ngữ Văn cao giọng nói: “Tất cả những người khác cũng ngồi xuống đi.”
Nam sinh trong lớp sôi nổi “vâng” một tiếng, Vân Khê lặng lẽ liếc nhìn Đàm Thiên chuẩn bị ngồi xuống. Chỉ thấy cậu ta hoàn toàn không phòng bị ngồi xuống, “bịch” một tiếng, liền đặt mông ngồi trên mặt đất.
Học sinh trong lớp học bất ngờ tĩnh lặng vài giây, sau đó, tiếng cười giòn giã lập tức phá lên.
“Bíp ——” Đàm Thiên hét lớn lên, xoa mông đứng dậy: “Mẹ nó chứ thằng nào vô đạo đức vậy, dám kéo ghế của ông đây đi sao?” Cậu ta hùng hổ hét lớn.
“Nói cái gì vậy hả.” Giọng nói không vui của giáo viên Ngữ Văn từ trên bục giảng truyền tới: “Được ngồi xuống thì không thích, nếu không thích ngồi thì ra đằng sau đứng đi.”
Đàm Thiên ngậm bồ hòn làm ngọt (*), cậu ta xoa mũi một cái, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.
(*) Ngậm bồ hòn làm ngọt: nhẫn nhục chịu đựng điều đắng cay mà bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ (Nguồn: tratu.soha.vn)
“Shh.” Một tiếng cười nhạo từ phía sau Vân Khê truyền đến. Cô cúi đầu làm như không nghe thấy, liếc mắt liền nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp ở dưới ghế mình. Đôi giày bóng rổ màu trắng đen được buộc chặt bằng dây giày màu đen. Cô cắn môi vùi đầu vào những ghi chú trên quyển sách.
Bình luận truyện