Bá Nữ Khiêm Quân
Chương 9: Mày bị ngu ngốc sao?(1)
Editor: Vanila — Vy Vy
“Ba!” Mới sáng sớm, Trần Hiểu Quân đã khó khăn mở mắt dậy, đi tới cửa nhà bếp, “Hôm nay lớp bọn con tổ chức đi dã ngoại, ba có thể gọi cho thầy chủ nhiệm lớp con báo rằng nhà ta có việc nên không đi được không ạ?”
Ba Trần đang bưng đồ ăn sáng từ nhà bếp ra, đặt hết thức ăn lên bàn: “Không phải con đã đăng kí rồi à, tại sao bây giờ lại tự nhiên đổi ý, hơn nữa, lừa gạt thầy giáo là không đúng đâu.”
Trần Hiểu Quân ngồi vào bàn ăn, khó xử khuấy khuấy cốc sữa tươi: “Nếu con sớm biết phải chung tổ với cậu ta, nhất định sẽ không đăng kí.”
“Với ai? Ai bị con ghét tới mức không cả muốn đi dã ngoại?” Ba Trần mơ hồ đoán được đó là ai rồi, nhưng ông vẫn không rõ tại sao con gái mình phải ghét Trình Hiểu Quân đến như vậy.
“Còn có thể là ai, tên chán quỷ kia, con thực sự không muốn ở chung một chỗ với cậu ta?” Tại sao ghét ư, thời gian qua lâu như vậy Trần Hiểu Quân cũng không còn nhớ rõ, chỉ biết một điều duy nhất là cô ghét cậu ta.
Trần Hiểu Quân nói xong tự nhiên muốn uống sữa tươi, nhưng lại bị ba Trần ngăn cản: “Đi rửa mặt đánh răng đã thì mới được ăn sáng.”
Trần Hiểu Quân biết điều hơn, đặt cốc sữa xuống chạy đến bên người ba Trần: “Ba à, ba gọi cho thầy chủ nhiệm xin cho con nghỉ đi, con thật sự không muốn đi…” Vừa nói vừa làm nũng phe phẩy ống tay áo của ông.
“Không được!” Ba Trần dứt khoát cự tuyệt, “Nhanh đi rửa mặt đánh răng rồi dùng cơm.”
“Ba à…!” Trần Hiểu Quân vẫn cố tranh thủ sự ủng hộ của ba mình.
Ba Trần nghiêm túc nhìn đứa con gái luôn luôn ăn quỵt làm nũng mình: “Là tự con quyết định muốn đi, hẳn con phải tự chịu trách nhiệm về quyết định của mình chứ. Ba có thể dạy con làm bài tập, mua cho con những thứ mà con muốn, nhưng chuyện của mình thì con nhất định phải tự mình giải quyết, nếu như con không muốn đi?” Ba Trần hiếm khi nghiêm túc với con gái như thế, “Được thôi, nhưng con tự nói với thầy, ba sẽ không giúp con lừa gạt thầy giáo đâu, con cũng không thể bắt người khác vì con mà đi lừa gạt bất cứ kẻ nào cả.”
“Ba à…” Trần Hiểu Quân một lần nữa buồn bực kêu lên, cô vẫn không tài nào hiểu được lời dặn của ba, nhưng cô biết lần này ba sẽ không giúp mình, hơn nữa cô cũng biết nếu tự mình bảo với thầy Hướng là mình muốn đi, nhất định thầy giáo sẽ không đồng ý.
Ba Trần không nói gì bắt đầu ăn bữa sáng, giằng co chỉ trong chốc lát, Trần Hiểu Quân biết mình không còn hy vọng gì, đành phải nhanh chóng chạy đi rửa mặt.
Ăn bữa sáng xong, Trần Hiểu Quân cùng ba đi đến cửa, đi xuống tầng dưới, không cách nhà Tần Uyển Linh nhiều lắm. Ba Trần gõ cửa, chỉ vài giây sau Tần Uyển Linh đã mở cửa: “Anh muốn đưa Quân Quân đến trường học ạ?”
“Ừ, thuận tiện ghé qua nhà cô rủ Hiểu Quân cùng đi.” Ba Trần kéo con gái ra trước mặt mình, cười đùa: “Cũng bồi dưỡng thêm tình cảm giữa hai đứa nó luôn.”
Tần Uyển Linh nghe xong cũng cười nói: “Được vậy thì tốt quá. Chúng ta lập tức đi luôn, để tôi đi gọi Hiểu Quân, hai người chờ một lát nhé.”
“Tốt, vậy chúng tôi đi xuống trước, đứng ở bãi đỗ xe chờ hai người.” Ba Trần nắm tay con gái dắt xuống tầng dưới.
Tâm trạng Trần Hiểu Quân không tốt lắm nên hôm nay không giống bình thường, nhiệt tình nói chuyện với Tần Uyển Linh, cùng lắm cũng chỉ vô cùng miễn cưỡng nói với Tần Uyển Linh trước khi đi: “Dì, bọn con đi!”
Tần Uyển Linh cười nói biết rồi, sau đó đi vào nhà gọi con trai dậy.
Ba Trần và Tần Uyển Linh đưa hai đứa bé tới trường học, vừa vặn gặp được chủ nhiệm lớp hai đứa nên cùng thầy chủ nhiệm đến phòng làm việc để “Hiểu rõ tình huống”. Chỉ để lại Trần Hiểu Quân trừng mắt lên như con cá vàng nhìn Trình Hiểu Quân.
“Này, chính cậu đã lén báo cáo với dì là hôm đó tôi và cậu không về nhà cùng nhau hả?” Giọng nói biểu đạt rõ ràng tâm trạng của cô lúc này. Sau hôm chán quỷ bị cướp ấy, Trần Hiểu Quân giữa đêm nhận được điện thoại của dì, hỏi cô về trước thì có bị thương gì không…, cô dĩ nhiên sẽ không nói ra chẳng qua mình tức giận quá nên đã bỏ lại chán quỷ. Hôm sau vốn đang muốn tìm chán quỷ tính sổ, nhưng lại phải tạm thời gác chuyện này sang một bên lo vấn đề dã ngoại, giờ thì vấn đề này hoàn toàn trở thành vấn đề chính rồi.
“Tớ không làm thế.” Trình Hiểu Quân ngẩng đầu lên khẳng định, “Tớ kể cho mẹ nghe là giờ tan học cậu đã cứu tớ.”
“Hừ!” Trần Hiểu Quân không tin lời cậu nói, “Cậu không mách mới là lạ, bằng không làm sao dì biết tôi về nhà trước cậu được? Chẳng lẽ do tôi nói? Đừng tưởng rằng dì khen tôi đã cứu tôi và cậu là cậu có thể báo cáo lung tung về tôi đấy.”
“Tớ thật sự không như thế, thật mà..” Hôm ấy cậu đang trên đường về nhà thì gặp phải mẹ, mẹ cậu mới biết là cô về nhà trước đấy chứ. Trình Hiểu Quân rất muốn nói như vậy, nhưng có nói Quân Quân cũng sẽ không tin…
“Không cần nói nữa, không thể tin được cậu lại là một tên tiểu nhân mách lẻo, sau này tốt nhất đừng để tôi biết cậu bán đứng tôi, nếu không tôi sẽ…” Trần Hiểu Quân nhất thời không nghĩ ra mình muốn làm như thế nào, nghĩ một lúc lâu mới bổ sung thêm một câu rất không có lực uy hiếp: “Tôi sẽ đánh cậu!”
Trình Hiểu Quân kiên quyết lắc đầu nói: “Không đâu, tớ sẽ không mách lẻo chuyện về cậu đâu, cậu hãy tin tưởng tớ.” Trình Hiểu Quân cũng không biết tại sao cậu luôn trở nên kém cỏi khi đứng trước mặt Quân Quân như vậy, không biết nên nói như thế nào mới có thể khiến Quân Quân tin tưởng lời nói của cậu…, tình trạng này sẽ không còn tái diễn nữa, cậu chỉ cần nói một lời đơn giản trực tiếp là được.
Trần Hiểu Quân không quan tâm chán quỷ nói gì cả, cô đã quyết định lần sau nếu chán quỷ tố cáo cô đánh cậu một lần nữa… Cô sẽ đánh cậu đến khi cậu không dám mách lẻo nữa mới thôi.
Hai người một trước một sau vào phòng học chưa được bao lâu, thầy giáo đã bước đến thông báo mọi người lên xe chuẩn bị đến hồ Thái Tử. Buổi dã ngoại lần này cả lớp tổng cộng chia làm năm tổ, mỗi tổ tám người, thầy tiện tay chia Trần Hiểu Quân, Xà Âm, Trình Hiểu Quân, còn có năm người khác nữa vào chung một tổ. Hồ Thái Tử vốn là hồ tự nhiên lớn nhất trong cả thành phố, cái tên bắt nguồn từ một câu chuyện: Có một vị thái tử thời Đường đạt được nhiều thành tựu văn học, một lần đi ngang qua chốn này, cảm thấy nơi đây vô cùng thanh bình, lại rất thích sự yên lặng ở đây nên đã ngồi bên bờ hồ ngâm thơ. Giờ đây hồ Thái Tử nhờ có diện tích lớn nên cây cối cổ thụ đều may mắn được bảo tồn, giữ gìn được chút hơi thở thiên nhiên, là một danh lam thắng cảnh không tệ. Một dòng xe đi dọc theo đường lớn, mọi người trong xe vừa thưởng thức phong cảnh hai bên vừa nói cười, không khí vô cùng hòa hợp, chỉ có một nơi: chỗ ngoại lệ, đó chính là nơi Trần Hiểu Quân ngồi cạnh Trình Hiểu Quân gần đó.
Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân ngồi ở xe chính giữa: những bạn học ở giữa, phía trước lẫn phía sau đều vui vẻ hàn huyên một chút về nơi này nơi nọ, đang ngồi bên này chòi qua bên kia: tạo thành từng nhóm lớn nhỏ:, chỉ có một mình Trần Hiểu Quân bất hòa: không nói chuyện với chán quỷ, cũng không có ý đổi vị trí ngồi để Xà Âm nói chuyện với cậu, coi cậu như {người vô hình}.
Trình Hiểu Quân vốn không thể nào nói chuyện tình yêu, một loại người mà người khác không thể nói chuyện cùng như cậu, chắc là cậu cũng không biết chủ động nói chuyện với người ta, vậy nên cuối cùng cả chiếc xe chỉ còn lại mỗi mình Trình Hiểu Quân ngồi trong xe tay cầm bọc sách “Không người nào hỏi thăm”.
Đại khái 45′ phút sau đoàn người mới đến hồ Thái Tử, thầy giáo dẫn mọi người đến địa điểm hoạt động xong thì sẽ để các tổ tự do hoạt động, hơn nữa còn nhắc nhở trước khi nấu cơm trưa đừng quên sưu tầm những hòn đá cảnh. Năm tổ sau khi tiếp nhận mệnh lệnh liền lập tức hấp tấp mặc kệ các tổ viên của mình, vứt sự phân công hợp tác của thầy giáo sang một bên.
Trần Hiểu Quân ở trong tổ một, tổ trưởng là Xà Âm, Xà Âm sẽ để tổ viên trong tổ mình tự do hoạt động và tập hợp lúc mười giờ để chuẩn bị nấu cơm trưa. Tất cả mọi người đều hoan hỉ đồng ý với đề nghị của Xà Âm, rồi tự mình đi chơi. Trần Hiểu Quân và Xà Âm tương đương với mức đồng đảng, đương nhiên sẽ chơi chung với nhau rồi, nhưng vấn đề là Trình Hiểu Quân.
Tính cách Trình Hiểu Quân giống hệt con gái, thậm chí còn dịu dàng hơn cả con gái, từ sau khi tới đây mặc dù bạn học không giống như trước kia không muốn chơi cùng cậu, nhưng cậu vẫn không có nhiều bạn bè lắm, gần đây đi cùng cậu chỉ có đúng Xà Âm, chỉ có điều trong lòng Trình Hiểu Quân vẫn mong Quân Quân chơi với cậu, đó là ước muốn lớn nhất của cậu. Trình Hiểu Quân sẽ không chủ động rủ người khác chơi cùng, cho nên khi Xà Âm để tất cả các tổ viên của mình đi chơi riêng thì chỉ còn dư lại ba người Trần Hiểu Quân, Xà Âm và Trình Hiểu Quân.
“Hiểu Quân, cậu cùng bọn tớ đến bờ hồ tìm vỏ sò đi, tớ nghe mẹ nói nơi này có rất nhiều vỏ sò đẹp.” Xà Âm cũng có cá tính riêng, cô rất thích chơi chung với Hiểu Quân ngoạn nhi, nhưng có một người khác lại không trùng ý kiến với cô.
“Âm Âm!” Trần Hiểu Quân kháng nghị, “Tại sao muốn cùng chơi chung với cậu ta, tớ không thích!”
“Cậu không thích thì tớ và Hiểu Quân sẽ tự đi tìm vỏ sò cùng nhau.” Âm âm cũng hơi tức giận rồi, thái độ luôn luôn chán ghét của Quân Quân đối với Hiểu Quân rất không hợp mắt cô. Bất kể cô có phải là bạn thân của Quân Quân hay không, cô có thích Hiểu Quân hay không, là tổ trưởng cô không thể để mặc Hiểu Quân chơi một mình được, “Cậu không đi cũng được, Hiểu Quân chúng ta đi!”
“Xà Âm.” Trình Hiểu Quân do dự một hồi mới nói: “Cậu và Quân Quân đi tìm vỏ sò đi, tớ ở lại chỗ này trông đồ.”
“Không được! ” “Tốt!” Trần Hiểu Quân và Xà Âm nói ra ý kiến cùng một lúc, hai đáp áp hoàn toàn không giống nhau..
“Âm Âm, bản thân cậu ta bảo không đi rồi, chuyện không liên quan đến ta, chúng ta đi tìm vỏ sò nào.” Trần Hiểu Quân vội vàng nói, như vậy là tốt nhất, có thể không cần cùng chơi đùa với cậu ta mà.
“Quân Quân, cậu thật quá đáng, tớ không chơi với cậu được đâu, Hiểu Quân, đi, qua bên kia tìm vỏ sò.” Xà Âm nổi nóng: tức giận lôi Trình Hiểu Quân đi.
“Xà Âm, Quân Quân chỉ có một mình…” Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân chưa đi tới bèn dừng lại gọi Xà Âm, quay đầu đi đến bên cạnh Trần Hiểu Quân, “Quân Quân, cậu cùng đi với chúng tớ chứ, tớ sẽ tìm thật nhiều vỏ sò, rồi tặng tất cả vỏ sò tớ tìm được cho cậu hết, được không?” [*Vanila: Ngọt, ngọt thế, hồi bé chả ai tặng vò sỏ cho ta cả, mà lớn lên lại càng không =))]
“Ai thèm vỏ sò của cậu chứ?” Trần Hiểu Quân không nhịn được liếc chán quỷ một cái rồi chạy về phía Xà Âm, cô chỉ muốn cùng chơi chung với Xà Âm thôi, chứ cô không cần vỏ sò của cậu ta, “Chúng ta đi tìm vỏ sò nào.”
Mạnh miệng! Xà Âm nói thầm trong lòng, rõ ràng lúc nghe Hiểu Quân nói sẽ tặng hết vỏ sò cho cô, cô liền lập tức mở to hai mắt nhìn, còn không chịu thừa nhận: “Nếu cậu vẫn tiếp tục bắt nạt Hiểu Quân, chúng tớ sẽ đi môộ mình mặc kệ cậu.”
Trần Hiểu Quân mất mặt không trả lời được, đành giả lơ thúc giục: “Đi thôi đi thôi, nếu không không tìm không được vỏ sò bây giờ.”
Xà Âm bỏ qua cho cô, gọi Trình Hiểu Quân đứng ở phía sau cùng đi.
Trình Hiểu Quân biết Quân Quân đáp ứng cùng đi chơi với cậu rồi, trên mặt bỗng triển khai một nụ cười mỉm rất thản nhiên, đi theo hai người phía trước tìm vỏ sò vì Quân Quân.
*Vanila: Sao em có cảm giác, bạn Xà Âm love love bạn Hiểu Quân thế nhỉ? Sẵn sàng đá bạn Quân Quân vì bạn Hiểu Quân… Ai đồng ý với em thì giơ tay phát nào =)))))))))))))))))))
“Ba!” Mới sáng sớm, Trần Hiểu Quân đã khó khăn mở mắt dậy, đi tới cửa nhà bếp, “Hôm nay lớp bọn con tổ chức đi dã ngoại, ba có thể gọi cho thầy chủ nhiệm lớp con báo rằng nhà ta có việc nên không đi được không ạ?”
Ba Trần đang bưng đồ ăn sáng từ nhà bếp ra, đặt hết thức ăn lên bàn: “Không phải con đã đăng kí rồi à, tại sao bây giờ lại tự nhiên đổi ý, hơn nữa, lừa gạt thầy giáo là không đúng đâu.”
Trần Hiểu Quân ngồi vào bàn ăn, khó xử khuấy khuấy cốc sữa tươi: “Nếu con sớm biết phải chung tổ với cậu ta, nhất định sẽ không đăng kí.”
“Với ai? Ai bị con ghét tới mức không cả muốn đi dã ngoại?” Ba Trần mơ hồ đoán được đó là ai rồi, nhưng ông vẫn không rõ tại sao con gái mình phải ghét Trình Hiểu Quân đến như vậy.
“Còn có thể là ai, tên chán quỷ kia, con thực sự không muốn ở chung một chỗ với cậu ta?” Tại sao ghét ư, thời gian qua lâu như vậy Trần Hiểu Quân cũng không còn nhớ rõ, chỉ biết một điều duy nhất là cô ghét cậu ta.
Trần Hiểu Quân nói xong tự nhiên muốn uống sữa tươi, nhưng lại bị ba Trần ngăn cản: “Đi rửa mặt đánh răng đã thì mới được ăn sáng.”
Trần Hiểu Quân biết điều hơn, đặt cốc sữa xuống chạy đến bên người ba Trần: “Ba à, ba gọi cho thầy chủ nhiệm xin cho con nghỉ đi, con thật sự không muốn đi…” Vừa nói vừa làm nũng phe phẩy ống tay áo của ông.
“Không được!” Ba Trần dứt khoát cự tuyệt, “Nhanh đi rửa mặt đánh răng rồi dùng cơm.”
“Ba à…!” Trần Hiểu Quân vẫn cố tranh thủ sự ủng hộ của ba mình.
Ba Trần nghiêm túc nhìn đứa con gái luôn luôn ăn quỵt làm nũng mình: “Là tự con quyết định muốn đi, hẳn con phải tự chịu trách nhiệm về quyết định của mình chứ. Ba có thể dạy con làm bài tập, mua cho con những thứ mà con muốn, nhưng chuyện của mình thì con nhất định phải tự mình giải quyết, nếu như con không muốn đi?” Ba Trần hiếm khi nghiêm túc với con gái như thế, “Được thôi, nhưng con tự nói với thầy, ba sẽ không giúp con lừa gạt thầy giáo đâu, con cũng không thể bắt người khác vì con mà đi lừa gạt bất cứ kẻ nào cả.”
“Ba à…” Trần Hiểu Quân một lần nữa buồn bực kêu lên, cô vẫn không tài nào hiểu được lời dặn của ba, nhưng cô biết lần này ba sẽ không giúp mình, hơn nữa cô cũng biết nếu tự mình bảo với thầy Hướng là mình muốn đi, nhất định thầy giáo sẽ không đồng ý.
Ba Trần không nói gì bắt đầu ăn bữa sáng, giằng co chỉ trong chốc lát, Trần Hiểu Quân biết mình không còn hy vọng gì, đành phải nhanh chóng chạy đi rửa mặt.
Ăn bữa sáng xong, Trần Hiểu Quân cùng ba đi đến cửa, đi xuống tầng dưới, không cách nhà Tần Uyển Linh nhiều lắm. Ba Trần gõ cửa, chỉ vài giây sau Tần Uyển Linh đã mở cửa: “Anh muốn đưa Quân Quân đến trường học ạ?”
“Ừ, thuận tiện ghé qua nhà cô rủ Hiểu Quân cùng đi.” Ba Trần kéo con gái ra trước mặt mình, cười đùa: “Cũng bồi dưỡng thêm tình cảm giữa hai đứa nó luôn.”
Tần Uyển Linh nghe xong cũng cười nói: “Được vậy thì tốt quá. Chúng ta lập tức đi luôn, để tôi đi gọi Hiểu Quân, hai người chờ một lát nhé.”
“Tốt, vậy chúng tôi đi xuống trước, đứng ở bãi đỗ xe chờ hai người.” Ba Trần nắm tay con gái dắt xuống tầng dưới.
Tâm trạng Trần Hiểu Quân không tốt lắm nên hôm nay không giống bình thường, nhiệt tình nói chuyện với Tần Uyển Linh, cùng lắm cũng chỉ vô cùng miễn cưỡng nói với Tần Uyển Linh trước khi đi: “Dì, bọn con đi!”
Tần Uyển Linh cười nói biết rồi, sau đó đi vào nhà gọi con trai dậy.
Ba Trần và Tần Uyển Linh đưa hai đứa bé tới trường học, vừa vặn gặp được chủ nhiệm lớp hai đứa nên cùng thầy chủ nhiệm đến phòng làm việc để “Hiểu rõ tình huống”. Chỉ để lại Trần Hiểu Quân trừng mắt lên như con cá vàng nhìn Trình Hiểu Quân.
“Này, chính cậu đã lén báo cáo với dì là hôm đó tôi và cậu không về nhà cùng nhau hả?” Giọng nói biểu đạt rõ ràng tâm trạng của cô lúc này. Sau hôm chán quỷ bị cướp ấy, Trần Hiểu Quân giữa đêm nhận được điện thoại của dì, hỏi cô về trước thì có bị thương gì không…, cô dĩ nhiên sẽ không nói ra chẳng qua mình tức giận quá nên đã bỏ lại chán quỷ. Hôm sau vốn đang muốn tìm chán quỷ tính sổ, nhưng lại phải tạm thời gác chuyện này sang một bên lo vấn đề dã ngoại, giờ thì vấn đề này hoàn toàn trở thành vấn đề chính rồi.
“Tớ không làm thế.” Trình Hiểu Quân ngẩng đầu lên khẳng định, “Tớ kể cho mẹ nghe là giờ tan học cậu đã cứu tớ.”
“Hừ!” Trần Hiểu Quân không tin lời cậu nói, “Cậu không mách mới là lạ, bằng không làm sao dì biết tôi về nhà trước cậu được? Chẳng lẽ do tôi nói? Đừng tưởng rằng dì khen tôi đã cứu tôi và cậu là cậu có thể báo cáo lung tung về tôi đấy.”
“Tớ thật sự không như thế, thật mà..” Hôm ấy cậu đang trên đường về nhà thì gặp phải mẹ, mẹ cậu mới biết là cô về nhà trước đấy chứ. Trình Hiểu Quân rất muốn nói như vậy, nhưng có nói Quân Quân cũng sẽ không tin…
“Không cần nói nữa, không thể tin được cậu lại là một tên tiểu nhân mách lẻo, sau này tốt nhất đừng để tôi biết cậu bán đứng tôi, nếu không tôi sẽ…” Trần Hiểu Quân nhất thời không nghĩ ra mình muốn làm như thế nào, nghĩ một lúc lâu mới bổ sung thêm một câu rất không có lực uy hiếp: “Tôi sẽ đánh cậu!”
Trình Hiểu Quân kiên quyết lắc đầu nói: “Không đâu, tớ sẽ không mách lẻo chuyện về cậu đâu, cậu hãy tin tưởng tớ.” Trình Hiểu Quân cũng không biết tại sao cậu luôn trở nên kém cỏi khi đứng trước mặt Quân Quân như vậy, không biết nên nói như thế nào mới có thể khiến Quân Quân tin tưởng lời nói của cậu…, tình trạng này sẽ không còn tái diễn nữa, cậu chỉ cần nói một lời đơn giản trực tiếp là được.
Trần Hiểu Quân không quan tâm chán quỷ nói gì cả, cô đã quyết định lần sau nếu chán quỷ tố cáo cô đánh cậu một lần nữa… Cô sẽ đánh cậu đến khi cậu không dám mách lẻo nữa mới thôi.
Hai người một trước một sau vào phòng học chưa được bao lâu, thầy giáo đã bước đến thông báo mọi người lên xe chuẩn bị đến hồ Thái Tử. Buổi dã ngoại lần này cả lớp tổng cộng chia làm năm tổ, mỗi tổ tám người, thầy tiện tay chia Trần Hiểu Quân, Xà Âm, Trình Hiểu Quân, còn có năm người khác nữa vào chung một tổ. Hồ Thái Tử vốn là hồ tự nhiên lớn nhất trong cả thành phố, cái tên bắt nguồn từ một câu chuyện: Có một vị thái tử thời Đường đạt được nhiều thành tựu văn học, một lần đi ngang qua chốn này, cảm thấy nơi đây vô cùng thanh bình, lại rất thích sự yên lặng ở đây nên đã ngồi bên bờ hồ ngâm thơ. Giờ đây hồ Thái Tử nhờ có diện tích lớn nên cây cối cổ thụ đều may mắn được bảo tồn, giữ gìn được chút hơi thở thiên nhiên, là một danh lam thắng cảnh không tệ. Một dòng xe đi dọc theo đường lớn, mọi người trong xe vừa thưởng thức phong cảnh hai bên vừa nói cười, không khí vô cùng hòa hợp, chỉ có một nơi: chỗ ngoại lệ, đó chính là nơi Trần Hiểu Quân ngồi cạnh Trình Hiểu Quân gần đó.
Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân ngồi ở xe chính giữa: những bạn học ở giữa, phía trước lẫn phía sau đều vui vẻ hàn huyên một chút về nơi này nơi nọ, đang ngồi bên này chòi qua bên kia: tạo thành từng nhóm lớn nhỏ:, chỉ có một mình Trần Hiểu Quân bất hòa: không nói chuyện với chán quỷ, cũng không có ý đổi vị trí ngồi để Xà Âm nói chuyện với cậu, coi cậu như {người vô hình}.
Trình Hiểu Quân vốn không thể nào nói chuyện tình yêu, một loại người mà người khác không thể nói chuyện cùng như cậu, chắc là cậu cũng không biết chủ động nói chuyện với người ta, vậy nên cuối cùng cả chiếc xe chỉ còn lại mỗi mình Trình Hiểu Quân ngồi trong xe tay cầm bọc sách “Không người nào hỏi thăm”.
Đại khái 45′ phút sau đoàn người mới đến hồ Thái Tử, thầy giáo dẫn mọi người đến địa điểm hoạt động xong thì sẽ để các tổ tự do hoạt động, hơn nữa còn nhắc nhở trước khi nấu cơm trưa đừng quên sưu tầm những hòn đá cảnh. Năm tổ sau khi tiếp nhận mệnh lệnh liền lập tức hấp tấp mặc kệ các tổ viên của mình, vứt sự phân công hợp tác của thầy giáo sang một bên.
Trần Hiểu Quân ở trong tổ một, tổ trưởng là Xà Âm, Xà Âm sẽ để tổ viên trong tổ mình tự do hoạt động và tập hợp lúc mười giờ để chuẩn bị nấu cơm trưa. Tất cả mọi người đều hoan hỉ đồng ý với đề nghị của Xà Âm, rồi tự mình đi chơi. Trần Hiểu Quân và Xà Âm tương đương với mức đồng đảng, đương nhiên sẽ chơi chung với nhau rồi, nhưng vấn đề là Trình Hiểu Quân.
Tính cách Trình Hiểu Quân giống hệt con gái, thậm chí còn dịu dàng hơn cả con gái, từ sau khi tới đây mặc dù bạn học không giống như trước kia không muốn chơi cùng cậu, nhưng cậu vẫn không có nhiều bạn bè lắm, gần đây đi cùng cậu chỉ có đúng Xà Âm, chỉ có điều trong lòng Trình Hiểu Quân vẫn mong Quân Quân chơi với cậu, đó là ước muốn lớn nhất của cậu. Trình Hiểu Quân sẽ không chủ động rủ người khác chơi cùng, cho nên khi Xà Âm để tất cả các tổ viên của mình đi chơi riêng thì chỉ còn dư lại ba người Trần Hiểu Quân, Xà Âm và Trình Hiểu Quân.
“Hiểu Quân, cậu cùng bọn tớ đến bờ hồ tìm vỏ sò đi, tớ nghe mẹ nói nơi này có rất nhiều vỏ sò đẹp.” Xà Âm cũng có cá tính riêng, cô rất thích chơi chung với Hiểu Quân ngoạn nhi, nhưng có một người khác lại không trùng ý kiến với cô.
“Âm Âm!” Trần Hiểu Quân kháng nghị, “Tại sao muốn cùng chơi chung với cậu ta, tớ không thích!”
“Cậu không thích thì tớ và Hiểu Quân sẽ tự đi tìm vỏ sò cùng nhau.” Âm âm cũng hơi tức giận rồi, thái độ luôn luôn chán ghét của Quân Quân đối với Hiểu Quân rất không hợp mắt cô. Bất kể cô có phải là bạn thân của Quân Quân hay không, cô có thích Hiểu Quân hay không, là tổ trưởng cô không thể để mặc Hiểu Quân chơi một mình được, “Cậu không đi cũng được, Hiểu Quân chúng ta đi!”
“Xà Âm.” Trình Hiểu Quân do dự một hồi mới nói: “Cậu và Quân Quân đi tìm vỏ sò đi, tớ ở lại chỗ này trông đồ.”
“Không được! ” “Tốt!” Trần Hiểu Quân và Xà Âm nói ra ý kiến cùng một lúc, hai đáp áp hoàn toàn không giống nhau..
“Âm Âm, bản thân cậu ta bảo không đi rồi, chuyện không liên quan đến ta, chúng ta đi tìm vỏ sò nào.” Trần Hiểu Quân vội vàng nói, như vậy là tốt nhất, có thể không cần cùng chơi đùa với cậu ta mà.
“Quân Quân, cậu thật quá đáng, tớ không chơi với cậu được đâu, Hiểu Quân, đi, qua bên kia tìm vỏ sò.” Xà Âm nổi nóng: tức giận lôi Trình Hiểu Quân đi.
“Xà Âm, Quân Quân chỉ có một mình…” Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân chưa đi tới bèn dừng lại gọi Xà Âm, quay đầu đi đến bên cạnh Trần Hiểu Quân, “Quân Quân, cậu cùng đi với chúng tớ chứ, tớ sẽ tìm thật nhiều vỏ sò, rồi tặng tất cả vỏ sò tớ tìm được cho cậu hết, được không?” [*Vanila: Ngọt, ngọt thế, hồi bé chả ai tặng vò sỏ cho ta cả, mà lớn lên lại càng không =))]
“Ai thèm vỏ sò của cậu chứ?” Trần Hiểu Quân không nhịn được liếc chán quỷ một cái rồi chạy về phía Xà Âm, cô chỉ muốn cùng chơi chung với Xà Âm thôi, chứ cô không cần vỏ sò của cậu ta, “Chúng ta đi tìm vỏ sò nào.”
Mạnh miệng! Xà Âm nói thầm trong lòng, rõ ràng lúc nghe Hiểu Quân nói sẽ tặng hết vỏ sò cho cô, cô liền lập tức mở to hai mắt nhìn, còn không chịu thừa nhận: “Nếu cậu vẫn tiếp tục bắt nạt Hiểu Quân, chúng tớ sẽ đi môộ mình mặc kệ cậu.”
Trần Hiểu Quân mất mặt không trả lời được, đành giả lơ thúc giục: “Đi thôi đi thôi, nếu không không tìm không được vỏ sò bây giờ.”
Xà Âm bỏ qua cho cô, gọi Trình Hiểu Quân đứng ở phía sau cùng đi.
Trình Hiểu Quân biết Quân Quân đáp ứng cùng đi chơi với cậu rồi, trên mặt bỗng triển khai một nụ cười mỉm rất thản nhiên, đi theo hai người phía trước tìm vỏ sò vì Quân Quân.
*Vanila: Sao em có cảm giác, bạn Xà Âm love love bạn Hiểu Quân thế nhỉ? Sẵn sàng đá bạn Quân Quân vì bạn Hiểu Quân… Ai đồng ý với em thì giơ tay phát nào =)))))))))))))))))))
Bình luận truyện