Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 51: Mật địa



“Không thoải mái à?” giọng Tiêu Phục Huyên bỗng vang lên.

Ô Hành Tuyết ngạc nhiên, thầm nghĩ mình còn chưa nói gì cả mà.

Tiêu Phục Huyên lại nói, “Ta cảm nhận được.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Chuyện này cũng có thể cảm nhận được à?

Tiêu Phục Huyên đáp “Ừm”, giọng nói y trầm thấp vờn quanh tim trong sự rung động khẽ khàng khiến chàng ngưa ngứa cõi lòng.

Cuối cùng, đại ma đầu cũng nhận thấy cái thứ khí kình này có hơi thái quá rồi đó. Thế nhưng lúc trước tự chàng chủ động đề nghị Tiêu Phục Huyên đừng rút ra mà bây giờ lại nuốt lời thì chẳng thành hành xử vô lý thiếu quyết đoán mất rồi.

Ừ thì lúc trước chàng từng khẳng khái mà nói “ma đầu xưa nay có nói lý bao giờ” nhưng giờ còn để câu đó trong đầu đâu. Cũng có khi là bị Thiên Túc thượng tiên nói được nói tới làm chàng quên béng đi mất rồi.

Giờ phút này, chàng thấy lòng mình cũng như bị tách đôi linh phách ra vậy.

Một nửa muốn giữ dáng vẻ bình thản thong dong, mưa gió không sờn và nói: Chỉ là không quen cách truyền âm đó thôi mà, dù gì cũng đâu đến mức cần phải “nuốt lời” đâu chứ.

Nửa kia lại nói: Tới như vậy mà chưa đến mức cần phải “nuốt lời” hả? Chính mày cũng thấy hơi thái quá còn gì.

Đại ma đầu lặng thinh một hồi, cảm thấy hai nửa này lép bép còn ồn ào hơn mấy câu xằng xiên của Ninh Hoài Sam, thấy phiền nhiễu quá mức bèn quét sạch một phát cho bay biến hết.

Chàng yên ắng trong lòng chưa được bao lâu mới bất chợt phát giác… ban nãy mình chỉ suy nghĩ bừa một chút mà đã bị Thiên Túc thượng tiên nghe được và trả lời lại.

Vậy mà bây giờ mình đắn đo xem “nuốt lời hay không nuốt lời” cả một buổi mà Thiên Túc chả nói tiếng nào.

Ô Hành Tuyết: “?”

“Tiêu Phục Huyên,” Ô Hành Tuyết gọi.

Khí kình rung động, Thiên Túc thượng tiên đáp “Ừm” một tiếng.

Ô Hành Tuyết: “Ta vừa đắn đo chút chuyện, ngươi có nghe thấy không?”

Thiên Túc nói, “Không nghe.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Cái này gọi là điếc có chọn lọc hả?

Đại ma đầu nhìn chòng chọc người kế bên.

Tiêu Phục Huyên để yên cho chàng nhìn chòng chọc một hồi mới dời mắt sang. “Sao thế?”

Đại ma đầu: “…”

Mãi một hồi sau, chàng mới bật được một câu, “Không sao hết.”

Nhưng lòng chàng tự hỏi… Năm xưa, những người trên Tiên Đô bảo Tiêu Phục Huyên không hiểu tình người là bị mù hết rồi phải không?

***

Các đệ tử phòng hộ của nhà họ Phong mau chóng cầm đèn lồ ng chạy vội đến, trước cúi người hành lễ với Phong Huy Minh và hô, “Thưa trưởng lão.”

Kế đến mới chuyển sang Phong Thù Lan và gọi, “Thưa tiên trưởng…”

Chỉ nhìn thứ tự thưa gửi của bọn họ cũng có thể thấy rõ địa vị của Phong Huy Minh trong môn cao hơn nhiều, thế nhưng bọn đệ tử ai cũng lớn lên trong đệ tử đường nên họ kính trọng Phong Huy Minh, còn với Phong Thù Lan lại có hơi lúng túng.

Chỉ cần nhìn sơ cũng thấy, họ thân thiết với Phong Thù Lan hơn.

“Thưa trưởng lão, những người này là?” các đệ tử phòng hộ huơ đèn lồ ng một phen để soi rõ mặt ba vị khách. Giờ này đã về khuya, sương mù giăng đậm nên họ lướt một lần chưa kịp nhìn rõ mặt mà chỉ thoáng thấy là người lạ.

Cũng có không ít khách khứa ghé thăm nhà họ Phong, thế nhưng khách khứa đến vào giữa đêm có thể đếm vỏn vẹn trên đầu ngón tay — lý do chính là nhờ cứu mạng gấp, hoặc có ý đồ bất minh.

Mà ba vị trước mắt đây hẳn nhiên không phải thuộc lý do sau, bởi họ là người mà Phong Huy Minh và Phong Thù Lan dắt về cơ mà. Thế nhưng trông họ cũng không giống thuộc lý do trước, vì sắc mặt họ chẳng hề âu lo…

So ra thì thấy sắc mặt Phong Huy Minh và Phong Thù Lan tái mét và bồn chồn hơn nhiều.

“Thưa trưởng lão,” các đệ tử phòng hộ không muốn làm khó người khi đang trong tâm trạng như vậy, thế nhưng họ cũng có những quy tắc buộc phải tuân thủ, không còn cách nào khác đành phải hành lễ và nói, “người cũng biết quy củ của gia chủ đấy ạ, sau giờ Tý và trước giờ Thìn là giờ đóng cửa tự kiểm điểm tu hành trong môn nên không tiếp đón khách ngoài. Hiện tại đang là giờ Dần, nếu người muốn dẫn khách vào thì cần báo cho gia chủ, nhưng…”

Đâu chỉ các đệ tử phòng hộ mà ngay đến Phong Huy Minh cũng nào dám làm phiền gia chủ vào tầm giờ này.

Các đệ tử phòng hộ cực kỳ tiến thoái lưỡng nan.

Phong Huy Minh vừa nghe họ muốn bẩm báo gia chủ thì nét mặt càng đen hơn…

Lúc vị công tử kia xuất hiện một cách âm thầm trong Bách Bảo thư các đã là sau giờ Tý, cái giờ được cho là “không tiếp khách” nữa, mà hắn cũng phải tiếp khách đó thôi?!

Hắn đưa một tay ra sau lưng, nhăn mặt và nói với đệ tử phòng hộ, “Các cậu có nghe chuyện đệ tử đường nhận được bùa giấy chưa?”

Đệ tử phòng hộ hơi ngượng ngùng đáp, “Thưa có nghe qua một chút.”

Phong Huy Minh liền nghiêm nét mặt. “Nghe qua rồi mà còn ngán đường ở đây?”

Các đệ tử phòng hộ đưa mắt nhìn nhau. “Chúng con dành phần lớn thời gian đi tuần phòng nên không nghe cụ thể lắm, chỉ biết rằng có một số sư đệ sư muội gặp gian khó nên trưởng lão và tiên trưởng phải dẫn người cứu viện…”

Vừa nãy họ lia mắt một vòng, đếm thấy sau lưng Phong Huy Minh và Phong Thù Lan có hai mươi người đệ tử đông đủ chỉnh tề, vậy hẳn là đã cứu tất cả về rồi.

À không, chắc chắn là được cứu về rồi.

Dù gì bọn họ cũng là một trong số những tiên môn oai phong nhất, xét về danh tiếng thì không thua kém nhà họ Hoa. Phong Huy Minh và Phong Thù Lan lại là hai nhân tài kiệt xuất trong thế hệ họ, hôm nay cả hai người đồng thời xuất môn thì chắc chắn không thể có chuyện gì xảy ra được.

Vị đệ tử phòng vệ đứng đầu sợ chọc tức Phong Huy Minh, bèn khéo léo ngỏ lời khen ngợi, “Các sư huynh sư đệ, sư tỷ sư muội đều bình an trở về là tốt quá rồi, không hổ danh có đích thân trưởng lão và tiên trưởng ra tay, không cúi đầu trước bất cứ hiểm nguy nào —”

Cậu ta vừa ca ngợi, vừa huơ tay ra sau lưng ý bảo mấy đệ tử đằng sau nhanh nhanh đi mời gia chủ đến.

Ngờ đâu nịnh nọt một hồi càng khiến người nghe đen sì mặt hơn nữa.

Không chỉ thế, mà nhìn nét mặt mấy đệ tử đã thoát nạn cũng kỳ lạ, họ ngửa đầu chống trán, rồi thậm chí còn nhân lúc Phong Huy Minh và Phong Thù Lan không để ý đặng đưa mắt ra hiệu liên tục với cậu ta.

Đệ tử phòng hộ bối rối vô cùng, gắng đọc khẩu hình của một vị sư huynh trong nhóm.

Sau một chốc, cuối cùng cậu cũng đọc được…

Vị sư huynh kia nói: Thoát thoát cái rắm.

Đệ tử phòng hộ:?

Vị sư huynh nọ lại vểnh môi chỉ chỉ về phía ba vị khách đến nhà, cường điệu mà múa mép trong thinh lặng: Hiểm nguy tìm đến tận cửa rồi kìa, bằng không mắc gì trưởng lão căng đét mặt vậy, đệ bị ngu hả —

Đệ tử phòng hộ sững người một chút rồi đột nhiên quay ngoắt sang ba vị khách.

“Ta thấy cánh cửa nhà của ngươi ngó bộ không dễ vào,” Ô Hành Tuyết không nhịn nữa mà cất giọng nói với Phong Huy Minh.

Giọng chàng không âm u mà trái lại nghe vào còn thong dong từ tốn, thanh thoát phiêu diêu. Ngặt nỗi Phong Huy Minh từng lĩnh giáo sức ép và tính tình của chàng nên vừa nghe đã cứng đờ cả họng.

“Đệ tử trẻ tuổi còn tuân theo khuôn phép xưa, không biết linh động. Mong Thượng tiên…” Phong Huy Minh cũng không biết địa vị của Ô Hành Tuyết đến đâu, song hắn trước phải gánh chịu sức ép cuồn cuộn tiên khí của người nọ, sau lại gặp người nọ đi cùng Thiên Túc Tiêu Phục Huyên. Như vậy ắt không quá chênh lệch, hắn bèn lấy cách xưng hô tối cao xem như lựa chọn an toàn và nói, “Mong Thượng tiên lượng thứ cho.”

Kết quả là vừa nói xong thì hắn nhận ra hai chữ này cũng không an toàn.

Bởi thoạt đầu Ô Hành Tuyết lộ vẻ ngạc nhiên, tiếp đó cười khẩy một tiếng. Mà nụ cười còn chưa vơi thì nét mặt đã ảm đạm hẳn xuống.

“…”

Phong Huy Minh nhức hết cả đầu. Hắn cảm thấy thật bực bội, bèn toan nhấc tay áo với các đệ tử phòng hộ —

Kiếm phong thuần khiết của nhà họ Phong quét mạnh ra phía ngoài.

Dĩ nhiên, các đệ tử phòng hộ không ngờ được hắn sẽ ra tay như vậy nên ăn trọn cú quét mà không hề đề phòng, kiếm phong đẩy mạnh mấy chục người lùi ra xa hơn mười trượng và đập mạnh vào vách bình phong đá.

“Huy Minh trưởng lão!” Phong Thù Lan hô to!

“Thù Lan, đừng chộn rộn! Ta tự có chừng mực,” Phong Huy Minh trầm giọng gào to giữa luồng kiếm phong quay cuồng, sau đó tung thêm một kiếm nữa —

Ô Hành Tuyết chỉ kịp thấy sương mù dày đặc bao bọc khắp toà thành lập tức tụ về nơi này, các đệ tử nhà họ Phong và cả Phong Thù Lan đều bị sương mù che kín mít không còn bóng dáng và cũng không nghe được tiếng nữa.

Theo hướng mà thanh trường kiếm của Phong Huy Minh vạch ra, hàng trăm ngọn đèn lồ ng hiện lên giữa trời và rọi sáng một con đường giữa màn sương mù.

Phong Huy Minh nói, “Đây là mật địa của nhà họ Phong, những người khác trong gia tộc, kể cả Phong Thù Lan cũng chưa từng đặt chân vào, năm xưa khi gia chủ kể sự việc thần mộc cho tôi nghe cũng đồng thời dẫn vào đây, bên trong đây có giữ tiên tích còn lại của thần mộc sau khi bị phong ấn.”

Ô Hành Tuyết nheo mắt nhìn sang và thấy bao toà lầu các nguy nga của nhà họ Phong đều biến mất sau sương mù dày đặc, chỉ còn lại căn tháp cao ngất mập mờ phía sau màn sương.

Những tầng mái vòm hành lang chỉ lộ ra đường viền góc cong cong nhạt nhoà, thoạt trông còn có bóng dáng của gốc đại thụ ngất trời.

Khi ánh mắt đưa tới toà tháp cao nọ, cảm giác bất nhất mà rối ren ùa đến ập thẳng… về phía Ô Hành Tuyết.

Phong Huy Minh tính nói tiếp gì đó nhưng bất chợt run cầm cập —

Như thể nhiệt độ quanh nhà họ Phong, không, nhiệt độ của cả toà thành đột ngột tuột dốc không phanh.

Dưới chân vang lên những tiếng tanh tách be bé, hắn vừa cúi xuống nhìn liền thấy băng kết một tầng mỏng dưới chân chỉ trong nháy mắt. Khí lạnh lùa ra từ lòng bàn chân và xộc thẳng lên lên, cái lạnh đó buốt đến mức hắn ớn lạnh thành từng cơn, thậm chí máu chảy trong huyết mạch cũng gần như muốn đông cứng lại.

Phong Huy Minh bất chợt giật bắn mình, ngẩng phắt đầu lên đã thấy xung quanh vắng tanh.

Và dưới chân toà tháp cao phía xa xa, một bóng người trải dài trong thầm lặng.

Đó là Ô Hành Tuyết…

Rồi tiếp đó, ánh mắt lạnh lùng của Thiên Túc dời sang.

Một chớp mắt sau, thêm một bóng người xuất hiện bên dưới toà tháp cao.

Để lại Phong Huy Minh và Ninh Hoài Sam mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau trên con đường ngầm.

Ninh Hoài Sam xoa xoa cánh tay và dậm chân mấy cái rồi nói, “Đệt, lạnh chết ta. Ui… nè họ Phong, đoán coi chuyện gì đã xảy ra vào lần trước thành chủ nhà ta như thế này?”

Phong Huy Minh: “…”

Hắn không muốn đoán.

Ánh mắt hắn vẫn giữ nguyên trên bóng hai người đứng đằng xa, trong lòng mau mắn tính toán —

Tất nhiên là hắn không hấp tấp đến mức dẫn người lạ đến đào bí mật nhà mình cho dù người lạ kia có lai lịch thâm sâu bí hiểm như Thượng tiên trên Tiên Đô.

Hắn có thể quyết đoán và nhanh chóng đến vậy cũng nhờ có khu mật địa này.

Rất lâu về trước, khi dẫn hắn vào khu mật địa, gia chủ từng nói, “Khu mật địa này có giữ tàn tướng của thần mộc, ngay đến ta bước vào cũng phải kính cẩn thận trọng, người ngoài không can hệ không dễ gì tuỳ tiện xâm nhập được.”

Khi đó, hắn hỏi, “Nếu tự ý xông vào thì sao ạ?”

Gia chủ đáp, “Là hành động dẫn đến chết không chốn chôn thây.”

Hắn từng thấy những người xông bừa vào đây đã “chết không chốn chôn thây” như thế nào, đến Tiên Đô cũng không cách nào ngăn lại được.

Kế hoạch ban đầu của hắn là dụ bọn họ vào đây rồi bày mẹo để ba người khách này kích động lên hoặc mắc sai lầm nho nhỏ nào đó. Bằng cách đó, hắn không cần tốn nhiều sức cũng có thể giải quyết nhanh gọn mớ phiền phức này.

Ngờ đâu mọi chuyện diễn ra còn suôn sẻ hơn kế hoạch hắn đã dự liệu, chưa cần bày mưu gì mà hai người kia đã xông thẳng về phía trước.

Hiện tại chỉ còn một tên lâu la đứng bên cạnh.

Phong Huy Minh giữ nguyên nét mặt kinh ngạc và toan lừa cả Ninh Hoài Sam đến dưới toà tháp cao đó.

Song chỉ vừa mở miệng ra thì đột ngột im bặt.

Vì hai vị kia còn ngạo mạn hơn hắn nghĩ, ỷ mình là Thượng tiên mà rảo bước chẳng chút kiêng kỵ. Hắn thấy cái tên công tử ép cung hắn tận hai lần nhấc tay lên để chạm vào cánh cổng đen tuyền của toà tháp —

Tới.

Phong Huy Minh khép mắt lại theo bản năng.

Một trận sét bổ ra từ trên đỉnh tháp, ánh sáng trắng rỡ cắt ngang nền đen của không trung. Ngay tiếp đó, một tiếng sấm đùng đùng nhức óc dội vang!

Sấm chớp không thua gì thiên kiếp giáng thẳng xuống, có thể thấy rõ đang thần tốc đánh về phía hai người kia…

Phong Huy Minh chờ một lúc mà không nghe tiếng thét đau đớn hay tiếng va chạm khủng khiếp nào, bèn lặng lẽ hé nhẹ mắt trong cơn tò mò.

Để rồi chứng kiến một khung cảnh khiến hắn phải há hốc mồm đến cả đời này cũng khó lòng quên được.

Cự lôi đột ngột dừng lại trước mặt hai người nọ một lúc rồi nghiễm nhiên đánh đùng đoàng trả ngược về.

Phong Huy Minh: “?”

Tiếp đó, một tiếng động oanh liệt nổ ra.

Khu mật địa mà người không can hệ không thể tuỳ tiện xâm nhập đã mở rộng cửa chào đón hai người họ.

Phong Huy Minh: “???”

Lời tác giả:

Bổ sung chương bị thiếu hôm trước ~ ngủ ngon

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện