Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 63: Tri kỷ



Những năm đó trên Tiên Đô, tin đồn về Thiên Túc và Linh Vương vừa phong phú vừa đa dạng.

Có một nhóm người nói rằng họ có mối quan hệ thân thiết, là tri kỷ hiếm gặp. Nguyên do đa phần vì vị khách được đón tiếp nhiều nhất ở Toạ Xuân Phong là Thiên Túc, còn người ra vào Nam Song Hạ thường xuyên nhất không tính chính bản thân Thiên Túc, lại chính là Linh Vương.

Một số những người khác lại bảo tính tình họ trái ngược nên thường nảy sinh tranh cãi. Nguyên nhân đại khái của vấn đề này là việc bọn họ thường viện ra đôi ba câu làm cớ mỗi lần tới tới lui lui, mà cái cớ lần nào cũng là “tạ tội”.

Linh Vương không thường ở Tiên Đô, Thiên Túc lại chẳng hay hàn huyên cùng người khác. Những tin đồn lọt đến tai hai người chỉ có từ ít tới ỏi, năm khi mười hoạ mới nghe được thì họ cũng chỉ cười xoà bỏ qua.

Còn những vấn đề tế nhị và tiểu tiết của việc họ thường tới lui thì chỉ hai người mới rõ.

Có lẽ rằng kiếp kỳ lạnh lẽo quá, nên Ô Hành Tuyết đã mơ về một đêm đông giá rét…

Khi chàng dắt hai đồng tử trở về từ nhân gian thì thấy bên mái hiên và thềm cửa sổ ở Toạ Xuân Phong đã đóng những cành băng thật dài.

Thực chất, trên Tiên Đô không tách biệt bốn mùa, cảnh sắc trong viện phủ những toà dao cung ngọc đều hình thành theo sở thích của chủ nhân dao cung. Toạ Xuân Phong là một địa điểm hiếm hoi trên Tiên Đô với trọn vẹn sắc thái bốn mùa nhân gian. Nơi đây đó gió sương mưa tuyết, có cả những buổi nắng trời chói chang.

Trùng hợp vào thời điểm ấy là mùa đông lạnh đến bậc nhất dưới nhân gian, bởi vậy mà Toạ Xuân Phong vốn là một toà dao cung ngọc cũng đã hoá thành một cung điện băng.

Hai tiểu đồng tử hô “Ồ” lên một tiếng rồi hớn hở chạy ào vào, chúng vừa giẫm chân vừa không ngừng xoa bàn tay, mà vẫn táy máy đi vọc từ cành ngọc này tới cành ngọc khác. Sau đó lại ôm vào trong tay mà xuýt xoa th ở dốc thành khói, thảy qua thảy lại giữa hai tay mà không chịu buông. Ô Hành Tuyết nhìn thấy cảnh đó thì dở khóc dở cười, bèn hỏi, “Hai đứa có sở thích quái lạ gì thế?”

Hai tiểu đồng tử giải thích, “Thưa đại nhân, cái này lạnh tay, nhưng mà đẹp.”

Cái rét ở đây quả thật làm người ta lạnh tê tái, thế nhưng cảnh sắc nơi đây thật xứng danh dao cung mây vờn chốn Tiên Đô, nó khiến người ta mãn nhãn toại lòng.

Đứa nhỏ hơn trong hai đứa thầm thì, “Không biết hôm nay chừng nào Thiên Túc đại nhân tới, mấy nhánh băng này bẻ hai ba lần là hỏng hết, nếu muộn quá nhỡ đâu không thấy được nữa.”

Ô Hành Tuyết nói, “Ai nói với ngươi hôm nay y sẽ tới.”

Tiểu đồng tử ngẩn người. “Không phải trước giờ đều vậy sao ạ?”

Ô Hành Tuyết liếc nhìn đỉnh đầu nhóc ta, không nói tiếng nào.

Chẳng rõ tự khi nào, mỗi khi Ô Hành Tuyết quay về Tiên Đô đều gặp Tiêu Phục Huyên trước tiên.

Dường như việc ấy đã nghiễm nhiên trở thành một thói quen chẳng cần nói ra lời, song con nít hồn nhiên cứ lâu lâu phải nhắc đến vài lần thế đó.

Tiểu đồng tử còn lại giũ cổ áo che tay, nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi nói, “Huống hồ lần trước đại nhân còn nói đợi đến lúc Toạ Xuân Phong giăng kín cành băng sẽ bày rượu ngon đợi Thiên Túc đến thưởng thức mà.”

Ô Hành Tuyết tất nhiên nhớ rõ, nhưng vẫn lay lay búi tóc đồng tử, nói: “Hồi nào.”

Tiểu đồng tử “Ai da” lên rồi lầu bầu, “Mới lần trước chứ đâu.”

“Việc chính không nhớ, mà mấy chuyện này thì mở miệng toang toác,” Ô Hành Tuyết biếng lười đánh giá.

Tiểu đồng tử ấm ức vô cùng, nhỏ giọng rù rì, nhưng lòng vẫn mong ngóng sợ Thiên Túc không chiêm ngưỡng được cành băng.

Cậu đồng tử lớn hơn trả lời, “Đừng líu ríu nữa, nhìn đi. Vừa nãy tiên sứ Linh đài có nói đấy thôi, Thiên Túc đại nhân đang ở Tiên Đô nhiều ngày rồi. Giờ đại nhân nhà mình quay về thì chốc nữa ngài ấy sẽ đến thôi.”

Ô Hành Tuyết ủ áo choàng, dạn dĩ khoan thai cất bước vào trong nhà, để lại lời cho hai nhóc, “Hai chú bé, chớ lo lắng nhiều như vậy.”

Tiểu đồng tử nhao nhao không ngơi miệng, chân cũng nhanh chóng nối gót. Có lẽ vì đã lâu chưa được về Tiên Đô nên chúng hăng hái cả người. Đại nhân nhà chúng còn chưa dặn dò tiếng nào mà hai cậu nhóc đã ôm sẵn vò rượu và chuẩn bị dọn chung ra.

Kết quả là sắp xếp tươm tất hết thì bị ngán đường bởi những vị khách bất ngờ.

Giờ đây Ô Hành Tuyết đã chẳng còn nhớ nổi một tí ti rốt cuộc là vì lý do gì, chỉ biết lần ấy có Tang Phụng, Mộng Cô, và cả Hoặc Ca còn đương nhiệm Tuyết Trì ghé sang Toạ Xuân Phong.

Vốn đang nói chuyện linh tinh thôi, mà cuộc trò chuyện ấy lại cứ kéo dài mãi không dứt, nhất là với cái miệng huyên thuyên của Tang Phụng, nói nhiều đến mức chẳng có lấy một khắc để nghỉ ngơi.

Linh Vương hiếm khi lơ là khách khứa, đã có sẵn rượu thì khó lòng chỉ cho họ nhìn mà không được nâng ly.

Phong cảnh sẵn có mà được bồi thêm rượu, các vị tiên hữu đều hứng khởi trong lòng nên ngồi một mạch từ ban trưa cho đến khi trời đã tối mịt.

Đêm hôm ấy, Toạ Xuân Phong cũng theo nhịp nhân gian, khi đến đêm có gió tuyết bay lất phất. Dẫu là thần tiên từng chiêm ngưỡng cảnh sắc thế gian cũng khó thể không nao lòng. Mộng Cô và Hoặc Ca nhân lúc men vui đã vói người ra ngoài tuyết và ngắt mấy cành băng.

Tang Phụng còn cầm theo một vại rượu, cảm thán thành lời, “Vân Hãi nói quả không sai, mỹ tửu xứng đãi giai nhân.”

Khi ông nói câu đấy, Linh Vương chẳng để ý lắng nghe cho lắm.

Bởi khi tuyết rơi ban nãy, chàng thoáng nghe thấy đôi chút âm thanh. Âm thanh như từ một người dừng bước trên mái hiên cao cao, ôm kiếm tựa mình bên một góc ngói cong và âm thầm nhìn về phía họ chốc lát, để rồi khi Tang Phụng dứt câu ấy đã xoay người rời đi.

Trong Toạ Xuân Phong hôm đó, trừ Ô Hành Tuyết ra dường như chẳng một ai cảm nhận được. Giây lát, ngay chính bản thân chàng cũng không biết liệu đó có phải chỉ là ảo giác trong men say hay không.

Tuy thế, dù phải dù không, chung rượu ấy đã cào nhẹ vào lòng, khiến Linh Vương ngỡ ngàng hồi lâu.

Rốt cuộc, chàng đã không nhớ nhóm Tang Phụng rời đi khi nào, chỉ nhớ rằng khi các vị khách đã đi để Toạ Xuân Phong trong bầu không khí tĩnh lặng quá đỗi nặng nề. Tiểu đồng tử đang dùng pháp thuật dọn dẹp vang lên tiếng ly chén leng keng.

Ô Hành Tuyết ngồi nghe giây lát, lòng chẳng cách nào an tĩnh, bất chợt đứng dậy bước ra ngoài qua thềm cửa sổ.

“Thưa đại nhân đi đâu vậy ạ?” Tiểu đồng tử còn đứng trong phòng, hô hỏi một câu.

“Đi hóng gió giải rượu, các ngươi không cần đi cùng,” chàng thản nhiên đáp lời rồi biến mất trong màn đêm.

Ngoài miệng thì nói rằng mình đi hóng gió giải rượu, nhưng vấp chân hai ba lần thế nào lại hóng sang chỗ của Tiêu Phục Huyên.

Chàng trông thấy ánh đèn bên trong Nam Song Hạ, các tiểu đồng tử người đứng kẻ ngồi vô cùng thiếu kỷ luật, tụm năm tụm ba mà ngáp dài hoặc ríu rít nói chuyện, thi thoảng lại có đứa đi vào đi ra, ấy nhưng chẳng thấy bóng dáng chủ nhân bọn chúng đâu.

Ô Hành Tuyết không thấy người trong nhà, liền ngước mắt lên mái hiên cao tối om om trong vô thức.

Và quả thật ở nơi ấy, chàng thấy một bóng người đang ngồi trên hàng mái, co một chân với khuỷu tay gác trên gối, còn thanh kiếm vẫn đang hững hờ trong tay.

Nam Song Hạ là nơi sát khí hưng vượng nhất Tiên Đô, và vị trí trên mái hiên là một trận điểm. Đôi khi Thiên Túc sẽ tĩnh toạ trên điểm ấy để tập trung ngưng thần, trấn áp sát khí.

Nhìn chung, không nên quấy rầy trong những thời điểm như thế, bởi rất dễ khơi dậy bản năng cảnh giác.

Chẳng qua bấy giờ Linh Vương không yên lòng nên quên mất chuyện này.

Chàng đạp chân nhảy lên, nhẹ nhàng đáp trên mái hiên nghiêng nghiêng, tiếp đó toan vươn tay vỗ vai Thiên Túc.

Ngay lập tức bỗng thấy đất trời chao đảo!

Cánh tay vươn ra bị Tiêu Phục Huyên bắt lấy rồi xoay người lại đ è xuống —

Đến khi chàng hoàn hồn lại thì thấy mình đang nằm trên mái hiên, thanh kiếm của Thiên Túc rời vỏ trong nháy mắt, và mũi kiếm suýt xuyên qua người chàng cắm xuống mái ngói ngọc.

Tiêu Phục Huyên đang cầm kiếm với tư thế chống một gối trên đất, cúi đầu nhìn chàng. Đôi mắt hẹp dài khép mở giây lát trước khi y định thần lại.

Viền môi mỏng của y mấp máy, muốn nói chi đó nhưng rồi không nói gì. Hồi lâu sau, y mới nhỏ giọng, “Sao ngươi lại tới đây?”

Thanh kiếm còn cắm một bên, Tiêu Phục Huyên vẫn đang chống một chân không nhúc nhích. Thậm chí kiếm khí còn vởn quanh, thế nhưng chẳng có xu thế tiếp cận Ô Hành Tuyết nữa.

Mà Ô Hành Tuyết cũng hoàn toàn không tránh né, một lúc lâu sau chàng mới nói, “Ta đến xem Thiên Túc đại nhân đang làm gì, xem ban nãy ngươi đi đến nơi nào.”

Tiêu Phục Huyên buông hờ mi mắt nhìn chàng. “Ví như.”

Ô Hành Tuyết: “… Ví như Toạ Xuân Phong.”

Tiêu Phục Huyên không trả lời, trong đôi ngươi lấp lánh bụi sao.

Tựa hồ một lời thừa nhận.

Thừa nhận rằng y đã đến Toạ Xuân Phong, thừa nhận rằng y đã nghe Tang Phụng nói “mỹ tửu xứng đãi giai nhân”, thừa nhận rằng y đã rời đi…

Mái hiên cao cao ở Nam Song Hạ bỗng chốc chìm vào sự yên ắng mờ ám, như đang có một cuộc tranh đấu thầm lặng.

Mãi hồi lâu sau, Tiêu Phục Huyên mới nặng giọng đáp “Ừm” một tiếng rồi thừa nhận, “Ta đến Toạ Xuân Phong, mất vui nên quay trở về.”

Ô Hành Tuyết như bị khẽ khều nhẹ trong tim.

Chàng nhìn người kia, chợt thốt lên vô cớ, “Tiêu Phục Huyên, tri kỷ sẽ không vì những việc thế này mà mất vui.”

Tiêu Phục Huyên lướt nhìn gương mặt của Ô Hành Tuyết, một hồi sau mới trầm giọng, “Đúng thật tri kỷ sẽ không.”

Y nói đoạn, lại nhìn vào mắt Ô Hành Tuyết, thì thầm thật khẽ, “Thế sao Linh Vương đến đây làm gì?”

Ô Hành Tuyết khẽ rê ngón tay bị người giữ chặt, gần như đang vuốt v e ngón tay đối phương. Đôi mắt nhẹ nhàng chớp, chàng nói, “Đến dỗ người.” 

Lời tác giả:

Chương này hơi ngắn nhưng toàn đường!! Ôm mạng bỏ chạy ~

❄︎

“Thế sao Linh Vương đến đây làm gì?”

“Đến dỗ người.” 

(´♡‿♡`)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện