Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 66: Đáp lễ
Chắc hẳn đêm nay, không một ai trong Chiếu Dạ thành có thể ngủ.
Sau khi niêm phong tự dựng của Tước Bất Lạc bị giải trừ bởi ba mươi ba đợt thiên lôi kinh thiên động địa, phàm là tà ma yêu đạo trong thành còn có hai chân để chạy thì hầu như đều có mặt ở đấy. Còn nếu không thể phân thân thì cũng thả bùa giấy, con rối, và đủ thứ loại vật phẩm để giúp chúng dò la.
Bởi vậy, mỗi toà lầu các bao quanh Tước Bất Lạc đều ngập người, có một số kẻ không thích bon chen còn bu cả l3n đỉnh mái nhà. Nhìn thoáng qua sẽ thấy rất nhiều bóng đen di chuyển qua lại, có gần có xa, vây quanh thành vòng.
Rất có cảm giác quần ma tề tựu.
Giữa tiếng ồn ã, có người bật hỏi, “Lúc trước chúng mày thấy thành chủ ở đây hả?”
“Chưa thấy rõ mặt.”
Có người chỉnh lại, “Thành chủ đời trước.”
“Trước hay không còn chưa biết.”
“Đúng, này còn phải chờ xem.”
“Vậy tức là thành chủ trở lại thật hả?”
“Mày hỏi cái câu ai cũng biết, Ninh Hoài Sam với Phương Trữ đi theo thành chủ lâu nhất nên cũng được xếp làm tâm phúc đúng không? Mà trước đây hai người họ còn không mở được cổng chính Tước Bất Lạc, vậy thì còn ai khác mở được nữa?”
Có kẻ cất giọng giễu cợt, “Nhắc tới chuyện này mới nhớ, tao cũng phải thở dài một câu thật đáng thương.”
“Ai đáng thương?”
“Họ Ninh với họ Phương chứ ai.”
“Hửm… tại sao thế?”
“Tao nghe đâu trước khi Thương Lang Bắc Vực sụp đổ thì Ninh Hoài Sam và Phương Trữ rời khỏi thành đúng không?”
“Ừ đúng. Hôm đó ngay lúc tao vừa về thành thì gặp bọn họ đi ra, lúc đi dắt theo một ít người à, làm tao còn tưởng chỉ ra ngoài thường thường để tìm người sống. Giờ nghĩ lại mới thấy không chừng là đi tới Thương Lang Bắc Vực thật.”
Kẻ chế giễu kia lại tiếp tục, “Nên tao mới nói chúng nó vừa ngu ngốc vừa đáng thương, cũng là yêu ma tu tà đạo với nhau cần gì phải trung thành như vậy. Mà trung rồi có được nhận lại gì đâu, tư cách vào cửa còn không có kia kìa. Trong mắt thành chủ, chúng chỉ là hai con chó không hơn.”
Ninh Hoài Sam đang vung bùa để theo dõi động tĩnh bên ngoài sân thì nghe lọt tai mấy câu vừa rồi. Cậu ngừng tay một chốc, hồi lâu mới bĩu môi rồi đảo mắt một vòng.
Thật ra, lúc thành chủ vừa xảy ra chuyện hồi năm đó, cậu cũng từng có suy nghĩ như vậy. Bỗng dưng về đến nhà để đối diện với một cánh cổng kín kẽ không vào được sau khi vừa quay lại từ chốn binh hoang mã loạn, thì dù có là ai cũng khó tránh nhói lên sự chán nản và sầu muộn.
Đó cũng là lúc cậu nhận ra lý do mình vẫn luôn ở lại Tước Bất Lạc không hẳn là do sợ hãi, mà lòng cậu cũng đã có phần xem đây như một mái nhà.
Cũng bởi thế mà cậu tức giận thật sự.
Tính tình cậu vốn đã nóng nảy, đợt đó cậu càng bùng nổ chẳng khác nào chó dữ đụng đâu cắn đó. Rốt cuộc cắn trúng đầu Phương Trữ, rồi bị Phương Trữ đè ngược đấm nhau một trận.
Lần đó cậu đánh tới mức… máu me tung toé.
Dĩ nhiên là cái kết của Phương Trữ cũng không khá khẩm gì hơn, sau khi quần nhau một trận xong thì cả hai đều phải bế quan để tĩnh dưỡng một khoảng thời gian dài mới hồi phục.
Có điều trong lúc bế quan, Phương Trữ đã nói với cậu rằng, “Sau khi xuất quan, mày cút ra mà nhìn thử rồi sẽ biết, niêm phong bên ngoài Tước Bất Lạc mà cả tụi mình cũng không vô được không phải do thành chủ hạ, mà cam đoan là Tước Bất Lạc tự mình phong ấn.”
Sau đó Ninh Hoài Sam đến xem thử thật, kết quả suýt chút đã đi tong nửa cái mạng. Thế là cậu đến tìm Phương Trữ đấm nhau thêm một trận nữa, và tiếp tục bế quan hai tháng. Nhưng cậu phải thừa nhận rằng Phương Trữ đã nói đúng.
Những kẻ khác trong Chiếu Dạ thành có thể khó tách biệt và cũng không chú tâm để tách biệt, còn cậu và Phương Trữ đã quá quen thuộc với hơi thở của cấm chế do thành chủ đặt ra nên có thể dễ dàng khẳng định đó không phải do thành chủ thiết lập.
Biết được như vậy giúp cậu thoải mái trong lòng ít nhiều.
Từ hôm đó, cả cậu lẫn Phương Trữ đều đau đáu rằng cái nơi “Tước Bất Lạc” này có điểm khác thường, dường như bản thân nó có linh.
Phương Trữ còn nói, “Không biết chừng sau này sẽ có kẻ lăm le Tước Bất Lạc, nên giờ niêm phong lại cũng là chuyện tốt.”
Nói một lời mà thành sấm thật — tân thành chủ Phong Tiết Lễ vừa tới đã lăm le nơi này.
Hiếm có ai trong Chiếu Dạ thành biết được việc thực chất Ninh Hoài Sam và Phong Tiết Lễ từng đối đầu trực tiếp vào cái hôm Phong Tiết Lễ muốn xông vào Tước Bất Lạc.
Phương Trữ vẫn hay nói tính Ninh Hoài Sam “như chó”, mà Ninh Hoài Sam cũng tự thấy thế thật, vì phải tu độc nên đầu óc và vóc người cậu vẫn trì trệ trong hình dáng thiếu niên, đâm ra tính nết cậu cũng ngưng phát triển ở độ tuổi đó luôn rồi và cực kỳ nóng nảy thiếu kiên nhẫn.
Sau khi nghe Phương Trữ nói, cậu cũng cảm thấy “có kẻ lăm le Tước Bất Lạc”, nên lúc rỗi rãi không có gì làm liền đến “tuần tra” vòng vòng quanh nơi ấy, vừa dịp đụng độ Phong Tiết Lễ.
Đó là lần đầu tiên cậu thấy rõ dáng vẻ Phong Tiết Lễ.
Khí chất toát ra từ trên người hắn cực kỳ thiếu hài hoà. Xuất thân từ tiên môn cho hắn một gương mặt duyên dáng vào hàng “đoan trang mẫu mực”, vậy mà bên cổ hắn lại trổ một hoa văn lớn theo hình đoá hoa kéo dài đến nửa dưới gương mặt. Một nét trổ vừa khéo chạm ngay mép miệng tạo cảm giác khoé miệng bên đó luôn vểnh lên, trong khi bên còn lại vẫn nằm thẳng.
Ninh Hoài Sam chỉ nhìn lướt qua thôi cũng thấy chướng mắt khó chịu. Chưa kể, hắn ta còn muốn bén mảng vào Tước Bất Lạc, chuyện này càng khiến cậu khó chịu cực kỳ.
Vốn là Ninh Hoài Sam có thể đứng ngoài chờ xem Phong Tiết Lễ bị cấm chế đánh ngược lại. Nhưng cậu đã không nén được lửa giận nên hung hãn nhảy bổ vào ngay lập tức.
May mà cậu hung hãn còn có mức độ, biết tận dụng phong ấn tự dựng của Tước Bất Lạc.
Ở Chiếu Dạ thành, ai cũng biết Phong Tiết Lễ bị Tước Bất Lạc cắt lìa một bàn tay, và phải nuôi rất lâu mới trở lại như cũ. Song có một việc không ai biết, kết quả đó là nhờ hành vi khích tướng của Ninh Hoài Sam.
Có điều, hôm đó Ninh Hoài Sam bị thương còn nặng nề hơn, suýt chút đã đi tong một mạng. Sỡ dĩ nói “suýt chút” là bởi vì ngay thời điểm hứng chịu sát chiêu của đối chương, có một tấm chắn đột ngột phóng ra từ trong thân thể và bảo vệ linh phách cậu.
Ban đầu, Ninh Hoài Sam không biết tấm chắn này từ đâu ra, có đến mấy hôm sau cả người cậu đều rét run lạnh cóng như rơi vào hầm băng, bấy giờ cậu mới dần dà hiểu cơ sự diễn ra ngày hôm đó —
Vào một năm nào đó sau khi bước chân vào Tước Bất Lạc mà cậu chẳng còn nhớ rõ, chỉ nhớ lần đó cậu gặp trúc trắc trong quá trình tu luyện, dẫn đến đổ bệnh hết mấy ngày. Lúc ấy, đầu óc cậu bộn bề hỗn loạn nên mắc không ít sai lầm, rồi bị thành chủ gọi tới.
Khi này cậu còn sợ Ô Hành Tuyết mất mật, vừa thấy người nọ nhấc tay lên đã nghĩ mạng mình sắp ngoẻo tới nơi nên thảng thốt nhắm mắt lại. Thế mà chỉ thấy bị úp một chưởng lên đầu.
Cái úp tay kia cũng không nặng, nhưng lúc nó chạm vào da đầu gây tê liệt không khác gì bị dội nước đá từ trên xuống, lạnh đến mức máu cũng đông cứng lại.
Ninh Hoài Sam nhất thời giật run mình, sau một hồi mới mở mắt ra với nét mặt xanh lè và hỏi thành chủ, “Đây là gì thế ạ?”
Thành chủ liếc cậu, trả lời, “Còn gì nữa? Trừng phạt.”
Sau này nhớ lại thì thấy giọng điệu thành chủ giống như nói quá để doạ cậu thôi. Có điều Ninh Hoài Sam lúc xưa sợ muốn phát điên, cứ tưởng thành chủ hạ thuật pháp gì trên người mình. Bởi vậy mà có một khoảng mấy năm sau đó, cậu cứ canh cánh lo sợ mình sẽ tự dưng bị nổ chết bất đắc kỳ tử lúc nào không hay.
Rồi lâu sau không thấy động tĩnh gì, cậu cũng quên bẵng nó đi. Đến khi hứng chịu sát chiêu của Phong Tiết Lễ mới sực ngẫm lại — tấm chắn bảo mệnh ngay thời khắc mấu chốt kia có lẽ chính là thuật pháp thành chủ hạ lên người cậu năm nào.
Tính tình thành chủ thâm trầm khó đoán, không chừng hành động ngày đó chỉ bộc phát từ một phút vui vẻ nhất thời chứ không chứng tỏ được nhiều nhặn gì.
Nhưng mà…
Nhìn đi, làm gì có ai coi cậu với Phương Trữ là chó đâu.
Không một tà ma nào trong Chiếu Dạ thành đàm luận tình cảm, thế nhưng đôi lúc cũng có người đáng để trao tấm lòng trung.
Nên cậu nguyện lòng đi đến Thương Lang Bắc Vực, và giờ đây nguyện lòng ngồi bên bậc thềm canh gác, đảo mắt khi nghe thấy tiếng giễu cợt của những kẻ thèm thuồng bên ngoài sân.
Cậu lấy ra hai tấm phù nữa, dùng một tấm để tìm tung tích của Phương Trữ, tấm còn lại kiểm tra tình hình ngoài sân. Cậu thấy đám tà ma yêu đạo kia tụ tập xung quanh đây nhưng chỉ bàn tán chứ không động thủ, hình như chúng đang rơi vào sự bế tắc âm ỉ nào đó — ai cũng muốn biết thành chủ đời trước quay lại còn giữ được bao nhiêu phần sức lực, muốn biết hiện tại có thể bước vào Tước Bất Lạc đã giải trừ phong ấn hay không.
Nhưng không ai dám tiên phong thử vấn đề đầu tiên cả, tất cả đều đang chờ đợi…
“Nhát cáy,” Ninh Hoài Sam thản nhiên dựa lưng vào bức tường phía sau, đầu tựa vào cánh tay, chống tay trên gối và bỡn cợt mấy kẻ ngoài kia như đang xem trò vui.
Không bao lâu sau, đã có kẻ mất đi kiên nhẫn và xuất chiêu —
Kẻ động thủ đó không ai khác hơn ngoài tên thuộc hạ mặt cười của Phong Tiết Lễ. Tên thuộc hạ đó có một đôi mắt và đôi môi cong lên cả ngày, trông không khác gì ba vòng cung hẹp dài. Cái biểu cảm đó dường như đính chặt trên mặt gã toàn thời gian và không bao giờ thay đổi. Từ đó mà gã có cái tên “Tiếu Hồ” (1).
(1) Tiếu Hồ: Hồ ly cười.
Tiếu Hồ vung tay lên, một lưỡi đao ánh bạc cong vút như trăng lưỡi liềm phóng vọt ra ngoài và đâm thẳng vào Tước Bất Lạc.
Chỉ nghe một tiếng va chạm keng kinh hoàng!
Lưỡi đao đập vào tầng kết giới giữa thinh không, toé lửa ánh kim khắp mọi hướng, áp lực nặng tựa Thái Sơn dội mạnh ra ngoài.
Ánh bạc loé lên trong chớp nhoáng, lưỡi đao văng ngược trở lại.
Dưới áp lực quá khủng khiếp, lưỡi đao bị đẩy ngược tăng tốc còn mang sức công phá mạnh mẽ hơn với tốc độ loáng như một tia sét.
Tiếng gió thét gào xé toạc không trung trong nháy mắt, hai kẻ đứng gần nhất không kịp né đã bị gió đao quét tới, cả người sững sờ.
Trên mặt chúng vẫn giữ nguyên nét cười giễu cợt, ngay khắc tiếp theo đã lìa đầu khỏi cổ, lăn lộc cộc trên mặt đất.
Tiếu Hồ hạ tay xuống muốn bắt lấy thanh loan đao thì chứng kiến cảnh tượng đó, gã khựng cả người nhưng không còn rút tay về kịp nữa. Vừa thấy lòng bàn tay thoắt lạnh, toan với lấy chuôi đao thì đã không cảm giác được ngón tay mình đâu.
Gã trân trối thừ người, thấy một nửa lòng bàn tay mình rơi đạch xuống đất bên cạnh chân.
Người người bao vây đủ bốn bề Tước Bất Lạc, mà hết thảy đều chìm vào sự im lặng chết chóc, rất lâu sau, âm thanh lại lần nữa bất chợt sôi trào.
Ninh Hoài Sam dừng cái chân đang rung rung bắt chéo, đứng thẳng người dậy. Vừa kịp thấy tên Tiếu Hồ kia ôm chặt cánh tay mình, ném một ánh mắt thăm thẳm về phía Tước Bất Lạc rồi ngoảnh đầu len thẳng vào màn đêm, có thể dễ dàng đoán ra là đi báo cáo cho Phong Tiết Lễ.
Ninh Hoài Sam thoáng nhìn qua cửa sổ phòng ngủ, lòng rối bời không rõ có nên đánh tiếng với Thiên Túc trong phòng hay không.
Dù đối với cậu, thằng chó Phong Tiết Lễ không có cửa địch lại một cái móng tay của thành chủ nhà mình nên đếch cần phải sợ. Nhưng cậu vẫn thấy cái tên đó rất ư quỷ dị, khó lường vô cùng.
Cậu đi đến cạnh khung cửa, tay cũng đã vươn lên thì bất chợt nhớ tới lời khuyên mà Phương Trữ bảo mình năm nào.
Phương Trữ nói, “Tuyệt đối không được gõ cửa sổ phòng thành chủ trong thời gian kiếp kỳ, cho dù chỉ bẩm báo đôi ba câu cũng không được.”
Khi đó Ninh Hoài Sam còn rất chi tò mò. “Ủa tại sao? Mày thử chưa?”
“Thử rồi.”
Phương Trữ giơ hai ngón tay lên, nói, “Thứ nhất là sẽ không ai trả lời mày, thậm chí tới một chút động tĩnh cũng không, cơ bản là thành chủ không hề đáp lại. Thứ hai, sau khi thành chủ bỏ phong ấn rồi cũng không nhắc tới chuyện đó nữa, tao còn tưởng ngài không nghe được nên bẩm báo lại một lần, vậy mà nét mặt ngài ấy lúc đó rất là…”
Ninh Hoài Sam: “Rất là thế nào?”
Phương Trữ cũng không biết nên diễn tả thế nào, ngắc ngứ hồi lâu mới nói, “Nói chung rất là phức tạp, mày cứ nhớ đừng chơi dại như vậy là được.”
Hiện tại Phương Trữ không có ở đây, nhưng Ninh Hoài Sam vẫn quyết định tin theo lời khuyên hắn lần này và nhẫn nhịn không gõ cửa.
***
Ninh Hoài Sam trằn trọc không nghỉ. Cậu cẩn thận canh giữ cả một đêm, vừa lo lắng sợ thành chủ trải qua kiếp kỳ gặp vấn đề, vừa lo lắng Phong Tiết Lễ sẽ nhân lúc này mà tìm tới.
May mà đến tận trưa ngày hôm sau, Phong Tiết Lễ cũng chưa tìm đến nhiễu sự…
Tuy vậy, đến gần chính ngọ cậu vẫn gõ cửa sổ, vì sau khi thả ra không biết bao nhiêu phù tìm kiếm thì cậu đã nhận được tin tức, và còn là tin khá tốt —
Cho hay Phương Trữ đã trở lại và đang trên đường đến Tước Bất Lạc.
Tiểu tử kia không biết đã kinh qua cái gì trong dòng quá khứ mà bây giờ nhuốm vẻ mệt nhoài, mặt mũi tái mét, có điều cánh tay bị chặt đứt đã mọc lại như cũ.
Khốn chỗ phù tìm kiếm không hiệu quả bằng mắt thường mà chỉ cảm nhận được sơ bộ, còn tình hình thực tế phải chờ hắn vào trong rồi mới xem xét kỹ hơn được.
Ngặt nỗi…
Thiên Túc đã bọc kín kết giới quanh Tước Bất Lạc, không để lọt một kẽ hở, Ninh Hoài Sam cũng không biết làm sao cho Phương Trữ vào được, mà cậu càng không thể để Phương Trữ lang thang bên ngoài.
Bởi vậy, cậu chỉ còn cách thò đầu đến bên cửa sổ phòng ngủ, chần chờ một chốc rồi cuối cùng hạ quyết tâm gõ cửa sổ, gọi lên theo bản năng, “Thưa thành chủ?”
***
Khi đó, người được Ninh Hoài Sam thưa tên đang tựa mình vào vai Tiêu Phục Huyên, đôi ngươi dài híp lại giữa khi hơi thở hãy còn run rẩy.
Ngón tay chàng vịn trên cánh tay Tiêu Phục Huyên, sắc xanh tái nhợt trước đây đã sớm phai trên đầu ngón, để lại màu trắng nõn nà tưởng chừng trong suốt, thoáng ửng đỏ nhàn nhạt trên khớp xương.
Đây là hệ quả của việc máu dồn về do siết chặt ngón tay quá độ rồi mới dần thả lỏng ra lại.
Sắc đỏ ửng nhàn nhạt tương tự cũng lan khắp cổ, bờ vai, đến sống lưng chàng.
Vì cớ nào mà đến nông nỗi như vậy, Ô Hành Tuyết cũng chẳng thể nhớ rõ. Chàng chỉ còn nhớ ban đầu rõ ràng mình định lừa người kia “dùng khí kình là được rồi”, mà khổ nỗi sau đó khí kình trở thành một thứ nhiễu sự cực kỳ. Kiểu gì mà Tiêu Phục Huyên luôn có thể cảm giác được nỗi lòng chàng…
Thế là mọi thứ hoàn toàn mất kiểm soát.
Rồi tiếp đến một khoảnh khắc nào đó, trong cơn quấy nhiễu của bản năng tà ma, chàng cắn khẽ vào cổ Tiêu Phục Huyên với h@m muốn rạch ra một chút máu. Song ý nghĩ đó vừa nhóm lên đã bị chàng ép ngược trở lại.
Kiếp kỳ đòi hỏi máu là thật, nếu không dùng máu mà dùng những thứ khác thì chẳng qua cũng chỉ là uống rượu độc cho đỡ khát thôi. Thoạt đầu, chàng còn định chỉ giới hạn trong hôn môi và dùng khí kình vì e sợ càng vào sâu sẽ càng nôn nao, càng khó lòng ức chế h@m muốn kia.
Chàng đã từng thấy bọn tà ma bày ra căn phòng toàn máu là máu với khung cảnh hỗn loạn, rồi sau đó thẳng tay vứt bỏ những cái xác đã bị hút rỗng. Chàng căm ghét tột độ cảnh tượng ấy…
Chàng không cách nào dám mường tượng đến việc một ngày nào đó, bản thân mình trở thành cái người ngồi giữa vũng máu, còn bên cạnh là thân thể trống rỗng vô hồn của Tiêu Phục Huyên.
Nhưng sự nhẫn nhịn dồn nén đó mang đến cơ man khổ sở và khốn quẫn…
Cơn rét run không cách nào diệt trừ tận gốc dâng trào phản công như vũ bão, chỉ loáng cái mà rèm mi chàng đã tụ sương.
Và cũng ngay khoảnh khắc đó, Tiêu Phục Huyên đỡ cằm và nâng đầu chàng ngẩng lên.
“Làm gì thế?” Ô Hành Tuyết nghẹn giọng hỏi.
Câu hỏi còn chưa dứt, chàng đã thấy bên cổ mình ngưa ngứa như vừa rách một chút. Từ nơi đấy có máu rỉ ra, chỉ một giọt nhưng có thể cảm nhận rõ rệt nó trượt thẳng một đường xuống trên da…
Tiêu Phục Huyên cúi đầu hôn vào nơi ấy.
Trái cổ Ô Hành Tuyết run run, chàng nhắm mắt lại. Trong não đã mịt mờ trống rỗng, chàng cảm giác máu trong cơ thể mình đổ dồn về chỗ đang được hôn, tiếp đó nghe tiếng Tiêu Phục Huyên hơi né mặt ra, thay bằng hơi thở ấm áp phả vào nơi ấy. Người thấp giọng thầm thì, “Ta chờ ngươi đáp lễ.”
Dường như chính từ câu nói đó…
Con tim chàng đánh nhịp rộn ràng.
Và sau đó là một tràng hỗn loạn khó nhẫn thâu đêm, cho đến tận lúc này.
Vốn khi nhiệt độ thấp cùng cực, cơ thể chàng lạnh đến mức đọng cả sương trên mi. Còn hiện tại đến hơi thở cũng ấm nóng, hàng mi ướt thấm đẫm làn da trên cổ và vai Tiêu Phục Huyên.
Mồ hôi trượt dài một đường xuống dưới, chàng ưỡn cong eo, hơi thở dồn dập run rẩy và đôi mắt híp lại.
Cảm giác mất ý thức và thất thần dần dà nguôi dịu, chàng loáng thoáng nghe có người gọi mình một tiếng “Thành chủ”.
Chàng ngước mặt sang bên cạnh, màn sương mù mờ ướt át bọc trên đôi ngươi còn chưa phai.
Bóng người bên ngoài hắt lên khung cửa, Ninh Hoài Sam không giống Phương Trữ năm xưa, thưa thành chủ xong rồi không tự giác nói tiếp mà lẳng lặng đứng chờ người trả lời.
Trước giờ tà ma hành sự vốn không kiêng dè, năm xưa Tang Dục cũng chẳng mảy may khép nép thu vén trước mặt người khác.
Thế nhưng ma đầu Ô Hành Tuyết lại khác.
Kêu chàng trả lời Ninh Hoài Sam lúc này thì có mà nằm mơ, giọng chàng đã khan cực độ, hoàn toàn không muốn thốt ra một chữ nào. Bởi vậy, chàng thu tầm mắt về, biếng nhác chạm khẽ vào Thiên Túc nhằm ra hiệu cho đối phương trả lời giúp.
***
Ninh Hoài Sam thưa thêm một tiếng “Thành chủ” nữa.
Cấm chế trong phòng ngủ còn y nguyên, bên trong thuần một màu đen ngòm và sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Duy chỉ xuất hiện một sợi kiếm khí ánh vàng len ra từ khe cửa sổ, xếp thành một chữ cao cao trên đầu Ninh Hoài Sam: Nói.
Ninh Hoài Sam: “?”
Lời tác giả:
Để mọi người chờ lâu, mọi người hối cập nhật hay đánh giá nhận xét gì cũng được nha, dù sao mình cũng phải gửi lời xin lỗi mọi người ~ tốc độ đánh máy của mình nhìn chung khá chậm, chương này mình đánh từ hôm qua tới giờ luôn mới xong, chứ không phải mình cố ý không xin nghỉ đâu, bản thân mình cũng không ngờ viết mất thời gian đến vậy QAQ
Còn mấy chương kế tiếp đoán chừng cũng toàn đăng giờ âm phủ không cố định, xin đừng thức đêm chờ ~
Sau khi niêm phong tự dựng của Tước Bất Lạc bị giải trừ bởi ba mươi ba đợt thiên lôi kinh thiên động địa, phàm là tà ma yêu đạo trong thành còn có hai chân để chạy thì hầu như đều có mặt ở đấy. Còn nếu không thể phân thân thì cũng thả bùa giấy, con rối, và đủ thứ loại vật phẩm để giúp chúng dò la.
Bởi vậy, mỗi toà lầu các bao quanh Tước Bất Lạc đều ngập người, có một số kẻ không thích bon chen còn bu cả l3n đỉnh mái nhà. Nhìn thoáng qua sẽ thấy rất nhiều bóng đen di chuyển qua lại, có gần có xa, vây quanh thành vòng.
Rất có cảm giác quần ma tề tựu.
Giữa tiếng ồn ã, có người bật hỏi, “Lúc trước chúng mày thấy thành chủ ở đây hả?”
“Chưa thấy rõ mặt.”
Có người chỉnh lại, “Thành chủ đời trước.”
“Trước hay không còn chưa biết.”
“Đúng, này còn phải chờ xem.”
“Vậy tức là thành chủ trở lại thật hả?”
“Mày hỏi cái câu ai cũng biết, Ninh Hoài Sam với Phương Trữ đi theo thành chủ lâu nhất nên cũng được xếp làm tâm phúc đúng không? Mà trước đây hai người họ còn không mở được cổng chính Tước Bất Lạc, vậy thì còn ai khác mở được nữa?”
Có kẻ cất giọng giễu cợt, “Nhắc tới chuyện này mới nhớ, tao cũng phải thở dài một câu thật đáng thương.”
“Ai đáng thương?”
“Họ Ninh với họ Phương chứ ai.”
“Hửm… tại sao thế?”
“Tao nghe đâu trước khi Thương Lang Bắc Vực sụp đổ thì Ninh Hoài Sam và Phương Trữ rời khỏi thành đúng không?”
“Ừ đúng. Hôm đó ngay lúc tao vừa về thành thì gặp bọn họ đi ra, lúc đi dắt theo một ít người à, làm tao còn tưởng chỉ ra ngoài thường thường để tìm người sống. Giờ nghĩ lại mới thấy không chừng là đi tới Thương Lang Bắc Vực thật.”
Kẻ chế giễu kia lại tiếp tục, “Nên tao mới nói chúng nó vừa ngu ngốc vừa đáng thương, cũng là yêu ma tu tà đạo với nhau cần gì phải trung thành như vậy. Mà trung rồi có được nhận lại gì đâu, tư cách vào cửa còn không có kia kìa. Trong mắt thành chủ, chúng chỉ là hai con chó không hơn.”
Ninh Hoài Sam đang vung bùa để theo dõi động tĩnh bên ngoài sân thì nghe lọt tai mấy câu vừa rồi. Cậu ngừng tay một chốc, hồi lâu mới bĩu môi rồi đảo mắt một vòng.
Thật ra, lúc thành chủ vừa xảy ra chuyện hồi năm đó, cậu cũng từng có suy nghĩ như vậy. Bỗng dưng về đến nhà để đối diện với một cánh cổng kín kẽ không vào được sau khi vừa quay lại từ chốn binh hoang mã loạn, thì dù có là ai cũng khó tránh nhói lên sự chán nản và sầu muộn.
Đó cũng là lúc cậu nhận ra lý do mình vẫn luôn ở lại Tước Bất Lạc không hẳn là do sợ hãi, mà lòng cậu cũng đã có phần xem đây như một mái nhà.
Cũng bởi thế mà cậu tức giận thật sự.
Tính tình cậu vốn đã nóng nảy, đợt đó cậu càng bùng nổ chẳng khác nào chó dữ đụng đâu cắn đó. Rốt cuộc cắn trúng đầu Phương Trữ, rồi bị Phương Trữ đè ngược đấm nhau một trận.
Lần đó cậu đánh tới mức… máu me tung toé.
Dĩ nhiên là cái kết của Phương Trữ cũng không khá khẩm gì hơn, sau khi quần nhau một trận xong thì cả hai đều phải bế quan để tĩnh dưỡng một khoảng thời gian dài mới hồi phục.
Có điều trong lúc bế quan, Phương Trữ đã nói với cậu rằng, “Sau khi xuất quan, mày cút ra mà nhìn thử rồi sẽ biết, niêm phong bên ngoài Tước Bất Lạc mà cả tụi mình cũng không vô được không phải do thành chủ hạ, mà cam đoan là Tước Bất Lạc tự mình phong ấn.”
Sau đó Ninh Hoài Sam đến xem thử thật, kết quả suýt chút đã đi tong nửa cái mạng. Thế là cậu đến tìm Phương Trữ đấm nhau thêm một trận nữa, và tiếp tục bế quan hai tháng. Nhưng cậu phải thừa nhận rằng Phương Trữ đã nói đúng.
Những kẻ khác trong Chiếu Dạ thành có thể khó tách biệt và cũng không chú tâm để tách biệt, còn cậu và Phương Trữ đã quá quen thuộc với hơi thở của cấm chế do thành chủ đặt ra nên có thể dễ dàng khẳng định đó không phải do thành chủ thiết lập.
Biết được như vậy giúp cậu thoải mái trong lòng ít nhiều.
Từ hôm đó, cả cậu lẫn Phương Trữ đều đau đáu rằng cái nơi “Tước Bất Lạc” này có điểm khác thường, dường như bản thân nó có linh.
Phương Trữ còn nói, “Không biết chừng sau này sẽ có kẻ lăm le Tước Bất Lạc, nên giờ niêm phong lại cũng là chuyện tốt.”
Nói một lời mà thành sấm thật — tân thành chủ Phong Tiết Lễ vừa tới đã lăm le nơi này.
Hiếm có ai trong Chiếu Dạ thành biết được việc thực chất Ninh Hoài Sam và Phong Tiết Lễ từng đối đầu trực tiếp vào cái hôm Phong Tiết Lễ muốn xông vào Tước Bất Lạc.
Phương Trữ vẫn hay nói tính Ninh Hoài Sam “như chó”, mà Ninh Hoài Sam cũng tự thấy thế thật, vì phải tu độc nên đầu óc và vóc người cậu vẫn trì trệ trong hình dáng thiếu niên, đâm ra tính nết cậu cũng ngưng phát triển ở độ tuổi đó luôn rồi và cực kỳ nóng nảy thiếu kiên nhẫn.
Sau khi nghe Phương Trữ nói, cậu cũng cảm thấy “có kẻ lăm le Tước Bất Lạc”, nên lúc rỗi rãi không có gì làm liền đến “tuần tra” vòng vòng quanh nơi ấy, vừa dịp đụng độ Phong Tiết Lễ.
Đó là lần đầu tiên cậu thấy rõ dáng vẻ Phong Tiết Lễ.
Khí chất toát ra từ trên người hắn cực kỳ thiếu hài hoà. Xuất thân từ tiên môn cho hắn một gương mặt duyên dáng vào hàng “đoan trang mẫu mực”, vậy mà bên cổ hắn lại trổ một hoa văn lớn theo hình đoá hoa kéo dài đến nửa dưới gương mặt. Một nét trổ vừa khéo chạm ngay mép miệng tạo cảm giác khoé miệng bên đó luôn vểnh lên, trong khi bên còn lại vẫn nằm thẳng.
Ninh Hoài Sam chỉ nhìn lướt qua thôi cũng thấy chướng mắt khó chịu. Chưa kể, hắn ta còn muốn bén mảng vào Tước Bất Lạc, chuyện này càng khiến cậu khó chịu cực kỳ.
Vốn là Ninh Hoài Sam có thể đứng ngoài chờ xem Phong Tiết Lễ bị cấm chế đánh ngược lại. Nhưng cậu đã không nén được lửa giận nên hung hãn nhảy bổ vào ngay lập tức.
May mà cậu hung hãn còn có mức độ, biết tận dụng phong ấn tự dựng của Tước Bất Lạc.
Ở Chiếu Dạ thành, ai cũng biết Phong Tiết Lễ bị Tước Bất Lạc cắt lìa một bàn tay, và phải nuôi rất lâu mới trở lại như cũ. Song có một việc không ai biết, kết quả đó là nhờ hành vi khích tướng của Ninh Hoài Sam.
Có điều, hôm đó Ninh Hoài Sam bị thương còn nặng nề hơn, suýt chút đã đi tong một mạng. Sỡ dĩ nói “suýt chút” là bởi vì ngay thời điểm hứng chịu sát chiêu của đối chương, có một tấm chắn đột ngột phóng ra từ trong thân thể và bảo vệ linh phách cậu.
Ban đầu, Ninh Hoài Sam không biết tấm chắn này từ đâu ra, có đến mấy hôm sau cả người cậu đều rét run lạnh cóng như rơi vào hầm băng, bấy giờ cậu mới dần dà hiểu cơ sự diễn ra ngày hôm đó —
Vào một năm nào đó sau khi bước chân vào Tước Bất Lạc mà cậu chẳng còn nhớ rõ, chỉ nhớ lần đó cậu gặp trúc trắc trong quá trình tu luyện, dẫn đến đổ bệnh hết mấy ngày. Lúc ấy, đầu óc cậu bộn bề hỗn loạn nên mắc không ít sai lầm, rồi bị thành chủ gọi tới.
Khi này cậu còn sợ Ô Hành Tuyết mất mật, vừa thấy người nọ nhấc tay lên đã nghĩ mạng mình sắp ngoẻo tới nơi nên thảng thốt nhắm mắt lại. Thế mà chỉ thấy bị úp một chưởng lên đầu.
Cái úp tay kia cũng không nặng, nhưng lúc nó chạm vào da đầu gây tê liệt không khác gì bị dội nước đá từ trên xuống, lạnh đến mức máu cũng đông cứng lại.
Ninh Hoài Sam nhất thời giật run mình, sau một hồi mới mở mắt ra với nét mặt xanh lè và hỏi thành chủ, “Đây là gì thế ạ?”
Thành chủ liếc cậu, trả lời, “Còn gì nữa? Trừng phạt.”
Sau này nhớ lại thì thấy giọng điệu thành chủ giống như nói quá để doạ cậu thôi. Có điều Ninh Hoài Sam lúc xưa sợ muốn phát điên, cứ tưởng thành chủ hạ thuật pháp gì trên người mình. Bởi vậy mà có một khoảng mấy năm sau đó, cậu cứ canh cánh lo sợ mình sẽ tự dưng bị nổ chết bất đắc kỳ tử lúc nào không hay.
Rồi lâu sau không thấy động tĩnh gì, cậu cũng quên bẵng nó đi. Đến khi hứng chịu sát chiêu của Phong Tiết Lễ mới sực ngẫm lại — tấm chắn bảo mệnh ngay thời khắc mấu chốt kia có lẽ chính là thuật pháp thành chủ hạ lên người cậu năm nào.
Tính tình thành chủ thâm trầm khó đoán, không chừng hành động ngày đó chỉ bộc phát từ một phút vui vẻ nhất thời chứ không chứng tỏ được nhiều nhặn gì.
Nhưng mà…
Nhìn đi, làm gì có ai coi cậu với Phương Trữ là chó đâu.
Không một tà ma nào trong Chiếu Dạ thành đàm luận tình cảm, thế nhưng đôi lúc cũng có người đáng để trao tấm lòng trung.
Nên cậu nguyện lòng đi đến Thương Lang Bắc Vực, và giờ đây nguyện lòng ngồi bên bậc thềm canh gác, đảo mắt khi nghe thấy tiếng giễu cợt của những kẻ thèm thuồng bên ngoài sân.
Cậu lấy ra hai tấm phù nữa, dùng một tấm để tìm tung tích của Phương Trữ, tấm còn lại kiểm tra tình hình ngoài sân. Cậu thấy đám tà ma yêu đạo kia tụ tập xung quanh đây nhưng chỉ bàn tán chứ không động thủ, hình như chúng đang rơi vào sự bế tắc âm ỉ nào đó — ai cũng muốn biết thành chủ đời trước quay lại còn giữ được bao nhiêu phần sức lực, muốn biết hiện tại có thể bước vào Tước Bất Lạc đã giải trừ phong ấn hay không.
Nhưng không ai dám tiên phong thử vấn đề đầu tiên cả, tất cả đều đang chờ đợi…
“Nhát cáy,” Ninh Hoài Sam thản nhiên dựa lưng vào bức tường phía sau, đầu tựa vào cánh tay, chống tay trên gối và bỡn cợt mấy kẻ ngoài kia như đang xem trò vui.
Không bao lâu sau, đã có kẻ mất đi kiên nhẫn và xuất chiêu —
Kẻ động thủ đó không ai khác hơn ngoài tên thuộc hạ mặt cười của Phong Tiết Lễ. Tên thuộc hạ đó có một đôi mắt và đôi môi cong lên cả ngày, trông không khác gì ba vòng cung hẹp dài. Cái biểu cảm đó dường như đính chặt trên mặt gã toàn thời gian và không bao giờ thay đổi. Từ đó mà gã có cái tên “Tiếu Hồ” (1).
(1) Tiếu Hồ: Hồ ly cười.
Tiếu Hồ vung tay lên, một lưỡi đao ánh bạc cong vút như trăng lưỡi liềm phóng vọt ra ngoài và đâm thẳng vào Tước Bất Lạc.
Chỉ nghe một tiếng va chạm keng kinh hoàng!
Lưỡi đao đập vào tầng kết giới giữa thinh không, toé lửa ánh kim khắp mọi hướng, áp lực nặng tựa Thái Sơn dội mạnh ra ngoài.
Ánh bạc loé lên trong chớp nhoáng, lưỡi đao văng ngược trở lại.
Dưới áp lực quá khủng khiếp, lưỡi đao bị đẩy ngược tăng tốc còn mang sức công phá mạnh mẽ hơn với tốc độ loáng như một tia sét.
Tiếng gió thét gào xé toạc không trung trong nháy mắt, hai kẻ đứng gần nhất không kịp né đã bị gió đao quét tới, cả người sững sờ.
Trên mặt chúng vẫn giữ nguyên nét cười giễu cợt, ngay khắc tiếp theo đã lìa đầu khỏi cổ, lăn lộc cộc trên mặt đất.
Tiếu Hồ hạ tay xuống muốn bắt lấy thanh loan đao thì chứng kiến cảnh tượng đó, gã khựng cả người nhưng không còn rút tay về kịp nữa. Vừa thấy lòng bàn tay thoắt lạnh, toan với lấy chuôi đao thì đã không cảm giác được ngón tay mình đâu.
Gã trân trối thừ người, thấy một nửa lòng bàn tay mình rơi đạch xuống đất bên cạnh chân.
Người người bao vây đủ bốn bề Tước Bất Lạc, mà hết thảy đều chìm vào sự im lặng chết chóc, rất lâu sau, âm thanh lại lần nữa bất chợt sôi trào.
Ninh Hoài Sam dừng cái chân đang rung rung bắt chéo, đứng thẳng người dậy. Vừa kịp thấy tên Tiếu Hồ kia ôm chặt cánh tay mình, ném một ánh mắt thăm thẳm về phía Tước Bất Lạc rồi ngoảnh đầu len thẳng vào màn đêm, có thể dễ dàng đoán ra là đi báo cáo cho Phong Tiết Lễ.
Ninh Hoài Sam thoáng nhìn qua cửa sổ phòng ngủ, lòng rối bời không rõ có nên đánh tiếng với Thiên Túc trong phòng hay không.
Dù đối với cậu, thằng chó Phong Tiết Lễ không có cửa địch lại một cái móng tay của thành chủ nhà mình nên đếch cần phải sợ. Nhưng cậu vẫn thấy cái tên đó rất ư quỷ dị, khó lường vô cùng.
Cậu đi đến cạnh khung cửa, tay cũng đã vươn lên thì bất chợt nhớ tới lời khuyên mà Phương Trữ bảo mình năm nào.
Phương Trữ nói, “Tuyệt đối không được gõ cửa sổ phòng thành chủ trong thời gian kiếp kỳ, cho dù chỉ bẩm báo đôi ba câu cũng không được.”
Khi đó Ninh Hoài Sam còn rất chi tò mò. “Ủa tại sao? Mày thử chưa?”
“Thử rồi.”
Phương Trữ giơ hai ngón tay lên, nói, “Thứ nhất là sẽ không ai trả lời mày, thậm chí tới một chút động tĩnh cũng không, cơ bản là thành chủ không hề đáp lại. Thứ hai, sau khi thành chủ bỏ phong ấn rồi cũng không nhắc tới chuyện đó nữa, tao còn tưởng ngài không nghe được nên bẩm báo lại một lần, vậy mà nét mặt ngài ấy lúc đó rất là…”
Ninh Hoài Sam: “Rất là thế nào?”
Phương Trữ cũng không biết nên diễn tả thế nào, ngắc ngứ hồi lâu mới nói, “Nói chung rất là phức tạp, mày cứ nhớ đừng chơi dại như vậy là được.”
Hiện tại Phương Trữ không có ở đây, nhưng Ninh Hoài Sam vẫn quyết định tin theo lời khuyên hắn lần này và nhẫn nhịn không gõ cửa.
***
Ninh Hoài Sam trằn trọc không nghỉ. Cậu cẩn thận canh giữ cả một đêm, vừa lo lắng sợ thành chủ trải qua kiếp kỳ gặp vấn đề, vừa lo lắng Phong Tiết Lễ sẽ nhân lúc này mà tìm tới.
May mà đến tận trưa ngày hôm sau, Phong Tiết Lễ cũng chưa tìm đến nhiễu sự…
Tuy vậy, đến gần chính ngọ cậu vẫn gõ cửa sổ, vì sau khi thả ra không biết bao nhiêu phù tìm kiếm thì cậu đã nhận được tin tức, và còn là tin khá tốt —
Cho hay Phương Trữ đã trở lại và đang trên đường đến Tước Bất Lạc.
Tiểu tử kia không biết đã kinh qua cái gì trong dòng quá khứ mà bây giờ nhuốm vẻ mệt nhoài, mặt mũi tái mét, có điều cánh tay bị chặt đứt đã mọc lại như cũ.
Khốn chỗ phù tìm kiếm không hiệu quả bằng mắt thường mà chỉ cảm nhận được sơ bộ, còn tình hình thực tế phải chờ hắn vào trong rồi mới xem xét kỹ hơn được.
Ngặt nỗi…
Thiên Túc đã bọc kín kết giới quanh Tước Bất Lạc, không để lọt một kẽ hở, Ninh Hoài Sam cũng không biết làm sao cho Phương Trữ vào được, mà cậu càng không thể để Phương Trữ lang thang bên ngoài.
Bởi vậy, cậu chỉ còn cách thò đầu đến bên cửa sổ phòng ngủ, chần chờ một chốc rồi cuối cùng hạ quyết tâm gõ cửa sổ, gọi lên theo bản năng, “Thưa thành chủ?”
***
Khi đó, người được Ninh Hoài Sam thưa tên đang tựa mình vào vai Tiêu Phục Huyên, đôi ngươi dài híp lại giữa khi hơi thở hãy còn run rẩy.
Ngón tay chàng vịn trên cánh tay Tiêu Phục Huyên, sắc xanh tái nhợt trước đây đã sớm phai trên đầu ngón, để lại màu trắng nõn nà tưởng chừng trong suốt, thoáng ửng đỏ nhàn nhạt trên khớp xương.
Đây là hệ quả của việc máu dồn về do siết chặt ngón tay quá độ rồi mới dần thả lỏng ra lại.
Sắc đỏ ửng nhàn nhạt tương tự cũng lan khắp cổ, bờ vai, đến sống lưng chàng.
Vì cớ nào mà đến nông nỗi như vậy, Ô Hành Tuyết cũng chẳng thể nhớ rõ. Chàng chỉ còn nhớ ban đầu rõ ràng mình định lừa người kia “dùng khí kình là được rồi”, mà khổ nỗi sau đó khí kình trở thành một thứ nhiễu sự cực kỳ. Kiểu gì mà Tiêu Phục Huyên luôn có thể cảm giác được nỗi lòng chàng…
Thế là mọi thứ hoàn toàn mất kiểm soát.
Rồi tiếp đến một khoảnh khắc nào đó, trong cơn quấy nhiễu của bản năng tà ma, chàng cắn khẽ vào cổ Tiêu Phục Huyên với h@m muốn rạch ra một chút máu. Song ý nghĩ đó vừa nhóm lên đã bị chàng ép ngược trở lại.
Kiếp kỳ đòi hỏi máu là thật, nếu không dùng máu mà dùng những thứ khác thì chẳng qua cũng chỉ là uống rượu độc cho đỡ khát thôi. Thoạt đầu, chàng còn định chỉ giới hạn trong hôn môi và dùng khí kình vì e sợ càng vào sâu sẽ càng nôn nao, càng khó lòng ức chế h@m muốn kia.
Chàng đã từng thấy bọn tà ma bày ra căn phòng toàn máu là máu với khung cảnh hỗn loạn, rồi sau đó thẳng tay vứt bỏ những cái xác đã bị hút rỗng. Chàng căm ghét tột độ cảnh tượng ấy…
Chàng không cách nào dám mường tượng đến việc một ngày nào đó, bản thân mình trở thành cái người ngồi giữa vũng máu, còn bên cạnh là thân thể trống rỗng vô hồn của Tiêu Phục Huyên.
Nhưng sự nhẫn nhịn dồn nén đó mang đến cơ man khổ sở và khốn quẫn…
Cơn rét run không cách nào diệt trừ tận gốc dâng trào phản công như vũ bão, chỉ loáng cái mà rèm mi chàng đã tụ sương.
Và cũng ngay khoảnh khắc đó, Tiêu Phục Huyên đỡ cằm và nâng đầu chàng ngẩng lên.
“Làm gì thế?” Ô Hành Tuyết nghẹn giọng hỏi.
Câu hỏi còn chưa dứt, chàng đã thấy bên cổ mình ngưa ngứa như vừa rách một chút. Từ nơi đấy có máu rỉ ra, chỉ một giọt nhưng có thể cảm nhận rõ rệt nó trượt thẳng một đường xuống trên da…
Tiêu Phục Huyên cúi đầu hôn vào nơi ấy.
Trái cổ Ô Hành Tuyết run run, chàng nhắm mắt lại. Trong não đã mịt mờ trống rỗng, chàng cảm giác máu trong cơ thể mình đổ dồn về chỗ đang được hôn, tiếp đó nghe tiếng Tiêu Phục Huyên hơi né mặt ra, thay bằng hơi thở ấm áp phả vào nơi ấy. Người thấp giọng thầm thì, “Ta chờ ngươi đáp lễ.”
Dường như chính từ câu nói đó…
Con tim chàng đánh nhịp rộn ràng.
Và sau đó là một tràng hỗn loạn khó nhẫn thâu đêm, cho đến tận lúc này.
Vốn khi nhiệt độ thấp cùng cực, cơ thể chàng lạnh đến mức đọng cả sương trên mi. Còn hiện tại đến hơi thở cũng ấm nóng, hàng mi ướt thấm đẫm làn da trên cổ và vai Tiêu Phục Huyên.
Mồ hôi trượt dài một đường xuống dưới, chàng ưỡn cong eo, hơi thở dồn dập run rẩy và đôi mắt híp lại.
Cảm giác mất ý thức và thất thần dần dà nguôi dịu, chàng loáng thoáng nghe có người gọi mình một tiếng “Thành chủ”.
Chàng ngước mặt sang bên cạnh, màn sương mù mờ ướt át bọc trên đôi ngươi còn chưa phai.
Bóng người bên ngoài hắt lên khung cửa, Ninh Hoài Sam không giống Phương Trữ năm xưa, thưa thành chủ xong rồi không tự giác nói tiếp mà lẳng lặng đứng chờ người trả lời.
Trước giờ tà ma hành sự vốn không kiêng dè, năm xưa Tang Dục cũng chẳng mảy may khép nép thu vén trước mặt người khác.
Thế nhưng ma đầu Ô Hành Tuyết lại khác.
Kêu chàng trả lời Ninh Hoài Sam lúc này thì có mà nằm mơ, giọng chàng đã khan cực độ, hoàn toàn không muốn thốt ra một chữ nào. Bởi vậy, chàng thu tầm mắt về, biếng nhác chạm khẽ vào Thiên Túc nhằm ra hiệu cho đối phương trả lời giúp.
***
Ninh Hoài Sam thưa thêm một tiếng “Thành chủ” nữa.
Cấm chế trong phòng ngủ còn y nguyên, bên trong thuần một màu đen ngòm và sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Duy chỉ xuất hiện một sợi kiếm khí ánh vàng len ra từ khe cửa sổ, xếp thành một chữ cao cao trên đầu Ninh Hoài Sam: Nói.
Ninh Hoài Sam: “?”
Lời tác giả:
Để mọi người chờ lâu, mọi người hối cập nhật hay đánh giá nhận xét gì cũng được nha, dù sao mình cũng phải gửi lời xin lỗi mọi người ~ tốc độ đánh máy của mình nhìn chung khá chậm, chương này mình đánh từ hôm qua tới giờ luôn mới xong, chứ không phải mình cố ý không xin nghỉ đâu, bản thân mình cũng không ngờ viết mất thời gian đến vậy QAQ
Còn mấy chương kế tiếp đoán chừng cũng toàn đăng giờ âm phủ không cố định, xin đừng thức đêm chờ ~
Bình luận truyện