Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn
Chương 7
Thủy Y Mễ vô cùng không tình mà nguyện đỏ mặt, cúi xuống hôn trên mặt hắn một cái, sau đó chạy đi rất nhanh.
Đông Nhật Dương nhanh tay lẹ mắt đem cô lại kéo trở lại, "Bà xã, em ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu nhiều quá rồi."
Nói xong, hắn một tay ấn cô vào trong ngực, hung hăng hôn đôi môi mềm mại của cô, bất chấp cô dãy dụa mà thưởng thức hết tư vị ngọt ngào của cô,một bàn tay của hắn nắm lấy cái ót, đưa đầu lưỡi nóng rực dây dưa cùng đầu lưỡi thơm tho, chỉ trong chốc lát đã làm cánh môi son non mềm của cô hôn cho sưng đỏ . ..
Giống như qua một thế kỷ , hắn mới lưu luyến rời khỏi cánh môi mê người này. . .
"Bảo bối, đây mới gọi là hôn." giọng nói hùng hậu vang lên bên tai cô.
"Anh . . . . ." gương mặt ửng đỏ, cái miệng nhỏ hé mở không ngừng thở gấp.
Đông Nhật Dương nở nụ cười hết sức rực rỡ, hài lòng đưa mắt nhìn phiến môi mềm sưng đỏ, con ngươi bống trở nên tối tăm hơn, sâu không lường được.
"Như vậy. . . . . . như vậy là được rồi chứ?" Cô nũng nịu, gương mặt đỏ ửng vẫn không dịu bớt
"Có thể..." Đông Nhật Dương cười …..
"Vậy ngày mai em có thể đi Ngự Trù Phường rồi." Nghĩ tới đây, chuyện xấu hổ vừa rồi cũng không cần so đo với hắn nữa.
"Anh nói em có thể đi Ngự Trù Phường lúc nào?" Đông Nhật Dương cố giả bộ kinh ngạc nhìn về phía cô
"Nhưng anh mới vừa nói. . . . . ." Cô cố gắng nhắc lại nguyên lời hắn vừa nói.
"Bảo bối, em là hỏi anh “nhưng mà cái gì?” Mà anh cũng không có đồng ý sẽ dẫn em đi Ngự Trù Phường nha." Hắn đứng dậy tiến tới trước mặt cô, đưa ngón trỏ ra trước mặt cô nhẹ nhàng lắc lắc.
" Đông Nhật Dương, anh lại còn ăn vạ!" Thủy Y Mễ cực kỳ tức giận, hy sinh nụ hôn lại không được như mình muốn, đúng là thua thiệt lớn!
"Không thể nói lung tung được nha." Hắn cười đến hết sức rực rỡ, lộ ra hàm răng trắng toát, "Anh bây giờ có thể nói cho em biết “nhưng mà cái gì” rồi, có muốn nghe hay không đây?"
"Em không muốn nghe nhưng mà cái gì, em muốn đi Ngự Trù Phường!" Thủy Y Mễ tức giận dậm chân, hung tợn trừng hắn.
"Vậy coi như xong." Hai tay hắn xoa xoa vào nhau, gương mặt đầy tiếc nuối.
"Anh. . . . . ." Vốn là mặt đỏ vì thẹn thì giờ đã biến thành vì giận mà đỏ bừng, cuối cùng không đấu lại được thế lực ác ma, đành rũ hai vai xuống, bộ mặt tức giận, "Nhưng mà cái gì?"
Không đi được Ngự Trù Phường, nhưng cũng muốn biết mình bỏ ra nụ hôn kia đổi lấy cái gì
"Nhưng ngày mai anh còn phải đi có việc, không thể dẫn em đi Ngự Trù Phường được, chờ anh trở lại sau đó sẽ dẫn em đến đó xem một vòng." Sau khi nói xong, hắn như không có chuyện gì , thay áo ngủ xong liền vén chăn lên nằm xuống
Hồi lâu, Thủy Y Mễ mới lấy lại được tinh thần.
"A. . . . . ."
Đông Nhật Dương che lỗ tai, hưng phấn nhìn nàng cô hét to, khóe môi không tự chủ được lần nữa cong lên.
" Đông Nhật Dương, anh đùa bỡn em, đáng ghét!" Sau khi thét chói tai, ý thức được tất cả đều là hắn dụ mình mở tâm, Thủy Y Mễ giận đến mức vội vàng cầm cái gối ôm nơi ghế tụa bên cạnh giường ném về phía hắn, "Anh quá ghê tởm!"
Đông Nhật Dương nghiêng đầu tránh cái gói cô ném tới , sau đó thong thả ung dung nói: "Bảo bối, là tại em không muốn nghe hết câu nói của anh nha."
"Nếu không phải là anh cố ý nói giỡn thì tại sao em lại như vậy chứ." Cô cực kỳ tức giận, cảm giác từ đầu tới đuôi mình giống như con chuột bạch bị hắn chơi đùa
"Anh oan uổng quá!" Cố làm ra vẻ uất ức, Đông Nhật Dương hứng thú ngẩng cao học theo cô mà náo động.
"Anh. . . . . ." Cô nói không lại hắn, "Hừ, không thèm để ý anh nữa."
"Em tức giận?" Bỗng dưng, hắn đứng dậy duỗi tay một cái kéo cô ngã vào giường
"Hừ." Cô nặng nề hừ tức, quay đầu đi không thèm nhìn hắn.
"Anh đi công tác bao lâu còn chưa có định đấy." Hắn cũng không gấp mà lạnh nhạt nói: "Nếu như tâm tình không tốt, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không về được , còn nếu tâm tình tốt, có thể 2, 3 ngày liền làm xong công việc và nhanh chóng trở về "
Thủy Y Mễ vừa nghe thấy thế liền chột dạ, cái này không thể được, cô đã chờ lâu như vậy mà bây giờ còn phải chờ thêm nửa tháng nữa, cô không đủ kiên nhẫn đâu nha.
"Được rồi, em không tức giận." Cô lập tức bày khuôn mặt tươi cười vội vàng lấy lòng đại lão gia, "Ông xã, anh phải trở về sớm chút nha." Sau đó, đôi tay vẫn còn ở trên bả vai của hắn vội vân vê. . . bóp bóp, cố gắng thu phục hắn.
Mà Đông Nhật Dương rất không khách khí hưởng thụ hai vai được cô xoa bóp, đối với nụ cười lớn nhưng vẻ mặt không cam lòng của cô làm như không thấy.
Thủy Y Mễ bị hắn ăn triệt để, bàn về thủ đoạn,cô căn bản cũng không phải là đối thủ của đại hồ ly Đông Nhật Dương hắn; bàn về thông minh, trong đầu nhỏ của cô chỉ chứa có thức ăn, thông minh lấy đâu ra mà nhiều, nói tóm lại, Tiểu Bạch Thỏ nếu muốn đấu thắng hồ ly giảo hoạt, thì còn non lắm!
Thủy Y Mễ mãi mới chờ được đến ngày Đông Nhật Dương trở lại, không cần suy nghĩ liền trốn việc về nhà
"Quản gia, Đại Thiếu Gia trở về chưa?" Mới vào cửa nhà cô đã hỏi ngay quản gia
"Đại Thiếu Gia gọi điện thoại nói cậu ấy từ phi trường trực tiếp về thẳng công ty rồi, buổi tối mới trở về ăn cơm." Quản gia cung kính trả lời.
"Cái gì?" Cô thất vọng kêu lên, "Tại sao như vậy?"
" Thủy Y Mễ, anh tôi chỉ là đi công tác có mấy ngày, cô liền hỏi lung tung này kia mấy ngày,cô có hay không lo quá nhiều chuyện rồi, đây là Đông gia, không phải là Thủy gia nhà giàu mới nổi, không được láo xược!" Đông Nguyệt Nha từ trên lầu đi xuống, liền vừa lúc trông thấy cô hỏi han gấp gáp, rất là khó chịu.
Thủy Y Mễ không phải ngu ngốc, cô biết Đông Nguyệt Nha vẫn luôn có địch ý với cô, chỉ là rất buồn bực, tại sao mình chưa từng đắc tội với Đông Nguyệt Nha mà từ đại học đến bây giờ cô ấy luôn căm thù cô?
"Nguyệt Nha, cô tại sao lại ghét tôi?" Vấn đề này cô đã giấu trong lòng rất lâu rồi, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Đông Nguyệt Nha vẻ mặt đột nhiên có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh cô khôi phục dáng vẻ cao ngạo điêu ngoa
"Hừ, cô chọc người khác ghét còn cần lý do gì sao?"
"Nguyệt Nha, tôi thật đáng ghét như vậy sao?" Thủy Y Mễ dĩ khổ sở nhìn cô, "Nói thế nào chúng ta đều là người một nhà, không thể cùng vui vẻ sống chung sao?"
"Người nào với cô chúng ta là người một nhà!" Đông Nguyệt Nha thẹn quá hóa giận, "Cô ngay cả một chút cũng không sánh bằng chị Nhan Như, Thủy mập béo ! "
"Đông Nguyệt Nha!" Một tiếng gầm giận dữ từ cửa truyền đến, Đông Nhật Dương bình thường với người khác luôn là mỉm cười chào đón giờ phút này đang mặt lạnh khiển trách em gái mình: "Lập tức nói xin lỗi!"
Thủy Y Mễ vốn là rất đau lòng, nhưng bị sự tức giận của Đông Nhật Dương làm cho hoảng sợ mà tan thành mây khói, đôi mắt tròn trịa thẳng tắp dõi theo từng bước từng bước của hắn đi về phía các cô.
"Em. . . . . . Em không nói sai." Đông Nguyệt Nha lần đầu tiên thấy anh trai có vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc như thế, chột dạ giải thích.
"Còn nói xạo?" Gương mặt Đông Nhật Dương càng lạnh lẽo, " gia sư của Đông gia chính là dạy cho em nói những lời vũ nhục chị dâu của mình?"
"Em không thừa nhận cô ta là chị dâu của em." Đông Nguyệt Nha tùy hứng mà hướng hắn hô lớn.
"Cô ấy không cần em thừa nhận, anh thừa nhận là được rồi." Đông Nhật Dương phát ra âm thanh tàn khốc mà nói với cô: "Nếu như không lập tức nói xin lỗi, em đừng mong lấy được dù chỉ là một xu tiền tiêu vặt tháng này."
"Anh!" Đông Nguyệt Nha không thể tin được, anh trai cô thế nhưng vì Thủy Y Mễ mà đối xử với cô như vậy.
"Thôi đi, Nhật Dương." Thủy Y Mễ ở bên cạnh cảm thấy làm như vậy có chút hơi quá, "Em không nghĩ gì đâu , anh bỏ qua đi."
"Em là chị dâu, nó phải tôn trọng em chứ không được phép xỉ nhục em!" Đông Nhật Dương quyết tâm dạy dỗ em gái hắn một lần.
"Cô không cần giả bộ tốt bụng." Đông Nguyệt Nha trợn mắt lên giận dữ nhìn Thủy Y Mễ nếu không phải là bởi vì cô ta thì cô cũng sẽ không bị anh trai mắng.
"Đông Nguyệt Nha, Đông gia nuôi dạy em thế này sao?" Thái độ của em gái khiến cho hắn vô cùng tức giận, đôi mày nhíu lại.
"Hừ, em không xin lỗi, có chết cũng không!" Gào xong, Đông Nguyệt Nha khóc xoay người chạy lên lâu.
Đông Nhật Dương vẫn đang trong cơn giận dữ, lạnh lùng phân phó với quản gia: "Hôm nay không ai được phép đưa cơm lên cho nó ăn, ai dám trộm đưa tôi sẽ đuổi việc ngay lập tức"
"Anh không cần tức giận Thủy Y Mễ vừa nghe đến mệnh lệnh của hắn, gấp gáp níu lấy ống tay áo của hắn, "Làm sao có thể không để cho cô ấy ăn cơm đây?"
Ở trong mắt Thủy Y Mễ, ăn là một việc lớn, không có gì so ăn là trọng yếu hơn.
Đông Nhật Dương cúi đầu nhìn chằm chằm ống tay áo bị hai bàn tay trắng mập nắm lấy, tức giận lập tức tiêu tán hết.
"Không cho nó một chút giáo huấn, về sau nó sẽ càng ngày càng vô pháp vô thiên."
"Vậy cũng không thể trừng phạt phải nặng như vậy a!" Ăn cơm là chuyện liên quan đến sinh mạng nha !
"Chỉ có emcảm thấy ăn ít một bữa là chuyện lớn, không chừng với nha đầu kia lại là một cơ hội giảm cân đấy." Đông Nhật Dương bị bộ dáng khẩn trương của cô chọc cười, cô chính là như vậy,phản ứng hồn nhiên thẳng thắn, khiến cho lòng hắn nảy sinh tình cảm khác thường.
"Vậy. . . . . ."
"Em nói giúp nó, phạt em tối nay cũng không được ăn cơm." Đông Nhật Dương bắt lấy nhược điểm của cô mà uy hiếp cô.
Đông Nhật Dương vội vàng che miệng, sợ mình khống chế không được lại nói ra lời gì không nên nói .
"Ngoan." Đông Nhật Dương hài lòng cười gật đầu, đưa tay xoa lại đầu tóc đang rối bù cả cô, "Nghe quản gia nói, mấy ngày nay anh đi công tác, em ngày ngày đều hỏi đến anh?"
"Em mới không có." phủ nhận quá nhanh làm cho người ta cảm thấy nàng chột dạ, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi chứ sao.
"Hả?" Đông Nhật Dương vẻ mặt tiếc nuối, "Anh còn tưởng rằng là do người khác quá mức nhớ anh, thì ra là không phải nha, đáng tiêc anh còn nghĩ trở lại liền lập tức đưa em đến Ngự Trù Phường ăn bữa ăn tối, xem ra là không cần thiết rồi."
"Đợi chút." Ngự Trù Phường, ba chữ này giống như là có ma lực, đem lý trí của Thủy Y Mễ trở lại hết, "Đúng á, em là ngày ngày đều hỏi quản gia á." Vì Ngự Trù Phường, mặt mũi đều không quan trọng.
"Thật?" Đông Nhật Dương dáng vẻ không tin, "Mới vừa rồi là ai trả lời rất nhanh là không có?"
"Ai nha, mặc kệ, tối nay anh phải dẫn em đi." Thủy Y Mễ giẫm chân, ôm cánh tay của hắn, vội vàng lay động.
Khóe miệng Đông gia không ngừng mở rộng nụ cười, tròng mắt đen thoáng qua từng tia ánh sáng.
"Tốt lắm, hiện tại liền dẫn em đi, vậy được rồi chứ?" Trong giọng nói Đông Nhật Dương hàm chứa sự cưng chiều mà ngay cả hắn cũng không biết .
"Oa, Đông Nhật Dương, anh thật là một người tốt!" Thủy Y Mễ hưng phấn nhảy lên, dùng sức ôm lấy hắn.
Khóe mắt Đông Nhật Dương giật giật, "Hiện tại anh chính là người tốt rồi hả ? Mới vừa rồi là ai còn thở phì phò kêu anh là siêu cấp bại hoại chứ?"
"Ngài đại nhân có đại lượng, xin không cần cùng tiểu nữ tử này so đo á." Cô dùng hai cánh tay trắng noãn nhẹ nhàng lay động cánh tay của hắn, làm một bộ dáng kiều mỵ đáng yêu làm nũng với hắn.
Hắn cúi đầu liền nhìn thấy bộ dáng cô đang chu cái miệng nhỏ nhắn để lấy lòng hắn, lòng của Đông Nhật Dương chợt rung động, cái cảm giác rung động đó lại xông lên đỉnh đầu.
Mấy ngày này, thời gian chung đụng cùng Thủy Y Mễ càng dài. Loại cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt, rõ ràng cô không phải mỹ nhân tuyệt thế, lại càng không thông minh tài trí, hoàn toàn không giống như suy nghĩ lựa chọn bạn đời của hắn, nhưng hắn lại cứ khăng khăng chọn cô, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện chọn.
A, lúc nào thì Đông Nhật Dương hắn lại vì cái tình cảm trai gái này mà bị khốn nhiễu rồi hả ?
"Đi thôi." Đông Nhật Dương lắc lắc đầu, đem tất cả nghi ngờ quẳng sạch, xoay người đi tới cửa chính
"Chờ em một chút." Thủy Y Mễ đuổi theo phía sau hắn, vừa chạy vừa kêu, chỉ sợ hắn không mang theo mình.
Sau một tiếng, hai người bọn họ xuất hiện ở cửa Ngự Trù Phường , Thủy Y Mễ ngẩng đầu ngắm tấm biển cổ kính, tâm tình cực kỳ kích động.
Mặc dù khách của Ngự Trù Phường chủ yếu là nhân sĩ thượng lưu, nhưng nếu lấy tài lực của Thủy gia cô vẫn là có thể đi vào để thưởng thức, chỉ là từ trước đến giờ cô luôn lấy nguyên tắc giữ tâm tình vui vẻ để dùng cơm, đối với những quy củ của Ngự Trù Phường thật sự không cách nào tán thành.
Hừ, cái gì gọi là chỉ tiếp khách quý? Những người không phải khách Vip thì không tiếp đãi? Đây quả thực là kỳ thị chứ sao.
"Thế nào?" Đông Nhật Dương nghiêng đầu thấy vẻ mặt cô đầy căm phẫn, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Tâm tâm niệm niệm muốn tới Ngự Trù Phường, thế mà khi đến đây lại bày ra vẻ mặt tức giận? Thật là khiến người ta không hiểu nổi, Đông Nhật Dương đầu óc mơ hồ.
" Đông Nhật Dương, Ngự Trù Phường các anh có kỳ thị!" Thủy Y Mễ đơn thuần thẳng thắn không chút suy nghĩ, liền đem suy nghĩ trong đầu nói ra.
"Hả?" lúc này Đông Nhật Dương có thể cảm nhận được chuyện ly kỳ, có người nói qua Ngự trù Phường cao nhã, cổ kính, liên tiếp ca ngợi , từ xưa tới nay chưa từng có ai từng nói với hắn lời bình luận kỳ quái "Ngự Trù Phường có kỳ thị" này.
"Emnói xem, thế nào là có kỳ thị hả ?"
"Ngự Trù Phường chỉ tiếp người đặt trước, hơn nữa còn phải là khách vip mới được đăth trước." Nói đến đây cô không nhịn được oán trách, nhớ ngày đó côliều lĩnh mạo hiểm đi tới nơi này, nghĩ nếm thử một chút này để cho thỏa trí tò mò về món ăn thất truyền nổi tiếng, ai ngờ bị chận ngoài cửa, điều này thật sự là quá khinh người.
"Anh nói đây không phải là kỳ thị thì là cái gì?" Cô nắm chặt quả đấm kích động mà quơ đi quơ lại trước mặt hắn, "Nếu là chỗ ăn cơm thì sao phải phân cấp bậc đây? Đối với thức ăn thì ai ai mà chẳng như nhau!"
Khuôn mặt mỉm cười của Đông Nhật Dương đột nhiên cứng đờ, lời của cô giống như xối nước lên đầu hắn.
Đúng vậy a, hắn tại sao không có nghĩ đến điểm này nhỉ? Ngự Trù Phường ngay từ đầu đã được định vị là phục vụ xã hội thượng lưu, nó coi thường đám người đại chúng có mức tiêu dùng khổng lồ này, thức ăn thì không nên phân biệt đẳng cấp, như vậy sẽ chỉ làm cho mọi người sinh ra cảm giác xa cách, cuối cùng sẽ mất đi suy nghĩ muốn thưởng thức và ca ngợi bọn họ.
Đông Nhật Dương nhanh tay lẹ mắt đem cô lại kéo trở lại, "Bà xã, em ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu nhiều quá rồi."
Nói xong, hắn một tay ấn cô vào trong ngực, hung hăng hôn đôi môi mềm mại của cô, bất chấp cô dãy dụa mà thưởng thức hết tư vị ngọt ngào của cô,một bàn tay của hắn nắm lấy cái ót, đưa đầu lưỡi nóng rực dây dưa cùng đầu lưỡi thơm tho, chỉ trong chốc lát đã làm cánh môi son non mềm của cô hôn cho sưng đỏ . ..
Giống như qua một thế kỷ , hắn mới lưu luyến rời khỏi cánh môi mê người này. . .
"Bảo bối, đây mới gọi là hôn." giọng nói hùng hậu vang lên bên tai cô.
"Anh . . . . ." gương mặt ửng đỏ, cái miệng nhỏ hé mở không ngừng thở gấp.
Đông Nhật Dương nở nụ cười hết sức rực rỡ, hài lòng đưa mắt nhìn phiến môi mềm sưng đỏ, con ngươi bống trở nên tối tăm hơn, sâu không lường được.
"Như vậy. . . . . . như vậy là được rồi chứ?" Cô nũng nịu, gương mặt đỏ ửng vẫn không dịu bớt
"Có thể..." Đông Nhật Dương cười …..
"Vậy ngày mai em có thể đi Ngự Trù Phường rồi." Nghĩ tới đây, chuyện xấu hổ vừa rồi cũng không cần so đo với hắn nữa.
"Anh nói em có thể đi Ngự Trù Phường lúc nào?" Đông Nhật Dương cố giả bộ kinh ngạc nhìn về phía cô
"Nhưng anh mới vừa nói. . . . . ." Cô cố gắng nhắc lại nguyên lời hắn vừa nói.
"Bảo bối, em là hỏi anh “nhưng mà cái gì?” Mà anh cũng không có đồng ý sẽ dẫn em đi Ngự Trù Phường nha." Hắn đứng dậy tiến tới trước mặt cô, đưa ngón trỏ ra trước mặt cô nhẹ nhàng lắc lắc.
" Đông Nhật Dương, anh lại còn ăn vạ!" Thủy Y Mễ cực kỳ tức giận, hy sinh nụ hôn lại không được như mình muốn, đúng là thua thiệt lớn!
"Không thể nói lung tung được nha." Hắn cười đến hết sức rực rỡ, lộ ra hàm răng trắng toát, "Anh bây giờ có thể nói cho em biết “nhưng mà cái gì” rồi, có muốn nghe hay không đây?"
"Em không muốn nghe nhưng mà cái gì, em muốn đi Ngự Trù Phường!" Thủy Y Mễ tức giận dậm chân, hung tợn trừng hắn.
"Vậy coi như xong." Hai tay hắn xoa xoa vào nhau, gương mặt đầy tiếc nuối.
"Anh. . . . . ." Vốn là mặt đỏ vì thẹn thì giờ đã biến thành vì giận mà đỏ bừng, cuối cùng không đấu lại được thế lực ác ma, đành rũ hai vai xuống, bộ mặt tức giận, "Nhưng mà cái gì?"
Không đi được Ngự Trù Phường, nhưng cũng muốn biết mình bỏ ra nụ hôn kia đổi lấy cái gì
"Nhưng ngày mai anh còn phải đi có việc, không thể dẫn em đi Ngự Trù Phường được, chờ anh trở lại sau đó sẽ dẫn em đến đó xem một vòng." Sau khi nói xong, hắn như không có chuyện gì , thay áo ngủ xong liền vén chăn lên nằm xuống
Hồi lâu, Thủy Y Mễ mới lấy lại được tinh thần.
"A. . . . . ."
Đông Nhật Dương che lỗ tai, hưng phấn nhìn nàng cô hét to, khóe môi không tự chủ được lần nữa cong lên.
" Đông Nhật Dương, anh đùa bỡn em, đáng ghét!" Sau khi thét chói tai, ý thức được tất cả đều là hắn dụ mình mở tâm, Thủy Y Mễ giận đến mức vội vàng cầm cái gối ôm nơi ghế tụa bên cạnh giường ném về phía hắn, "Anh quá ghê tởm!"
Đông Nhật Dương nghiêng đầu tránh cái gói cô ném tới , sau đó thong thả ung dung nói: "Bảo bối, là tại em không muốn nghe hết câu nói của anh nha."
"Nếu không phải là anh cố ý nói giỡn thì tại sao em lại như vậy chứ." Cô cực kỳ tức giận, cảm giác từ đầu tới đuôi mình giống như con chuột bạch bị hắn chơi đùa
"Anh oan uổng quá!" Cố làm ra vẻ uất ức, Đông Nhật Dương hứng thú ngẩng cao học theo cô mà náo động.
"Anh. . . . . ." Cô nói không lại hắn, "Hừ, không thèm để ý anh nữa."
"Em tức giận?" Bỗng dưng, hắn đứng dậy duỗi tay một cái kéo cô ngã vào giường
"Hừ." Cô nặng nề hừ tức, quay đầu đi không thèm nhìn hắn.
"Anh đi công tác bao lâu còn chưa có định đấy." Hắn cũng không gấp mà lạnh nhạt nói: "Nếu như tâm tình không tốt, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không về được , còn nếu tâm tình tốt, có thể 2, 3 ngày liền làm xong công việc và nhanh chóng trở về "
Thủy Y Mễ vừa nghe thấy thế liền chột dạ, cái này không thể được, cô đã chờ lâu như vậy mà bây giờ còn phải chờ thêm nửa tháng nữa, cô không đủ kiên nhẫn đâu nha.
"Được rồi, em không tức giận." Cô lập tức bày khuôn mặt tươi cười vội vàng lấy lòng đại lão gia, "Ông xã, anh phải trở về sớm chút nha." Sau đó, đôi tay vẫn còn ở trên bả vai của hắn vội vân vê. . . bóp bóp, cố gắng thu phục hắn.
Mà Đông Nhật Dương rất không khách khí hưởng thụ hai vai được cô xoa bóp, đối với nụ cười lớn nhưng vẻ mặt không cam lòng của cô làm như không thấy.
Thủy Y Mễ bị hắn ăn triệt để, bàn về thủ đoạn,cô căn bản cũng không phải là đối thủ của đại hồ ly Đông Nhật Dương hắn; bàn về thông minh, trong đầu nhỏ của cô chỉ chứa có thức ăn, thông minh lấy đâu ra mà nhiều, nói tóm lại, Tiểu Bạch Thỏ nếu muốn đấu thắng hồ ly giảo hoạt, thì còn non lắm!
Thủy Y Mễ mãi mới chờ được đến ngày Đông Nhật Dương trở lại, không cần suy nghĩ liền trốn việc về nhà
"Quản gia, Đại Thiếu Gia trở về chưa?" Mới vào cửa nhà cô đã hỏi ngay quản gia
"Đại Thiếu Gia gọi điện thoại nói cậu ấy từ phi trường trực tiếp về thẳng công ty rồi, buổi tối mới trở về ăn cơm." Quản gia cung kính trả lời.
"Cái gì?" Cô thất vọng kêu lên, "Tại sao như vậy?"
" Thủy Y Mễ, anh tôi chỉ là đi công tác có mấy ngày, cô liền hỏi lung tung này kia mấy ngày,cô có hay không lo quá nhiều chuyện rồi, đây là Đông gia, không phải là Thủy gia nhà giàu mới nổi, không được láo xược!" Đông Nguyệt Nha từ trên lầu đi xuống, liền vừa lúc trông thấy cô hỏi han gấp gáp, rất là khó chịu.
Thủy Y Mễ không phải ngu ngốc, cô biết Đông Nguyệt Nha vẫn luôn có địch ý với cô, chỉ là rất buồn bực, tại sao mình chưa từng đắc tội với Đông Nguyệt Nha mà từ đại học đến bây giờ cô ấy luôn căm thù cô?
"Nguyệt Nha, cô tại sao lại ghét tôi?" Vấn đề này cô đã giấu trong lòng rất lâu rồi, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Đông Nguyệt Nha vẻ mặt đột nhiên có chút không tự nhiên, nhưng rất nhanh cô khôi phục dáng vẻ cao ngạo điêu ngoa
"Hừ, cô chọc người khác ghét còn cần lý do gì sao?"
"Nguyệt Nha, tôi thật đáng ghét như vậy sao?" Thủy Y Mễ dĩ khổ sở nhìn cô, "Nói thế nào chúng ta đều là người một nhà, không thể cùng vui vẻ sống chung sao?"
"Người nào với cô chúng ta là người một nhà!" Đông Nguyệt Nha thẹn quá hóa giận, "Cô ngay cả một chút cũng không sánh bằng chị Nhan Như, Thủy mập béo ! "
"Đông Nguyệt Nha!" Một tiếng gầm giận dữ từ cửa truyền đến, Đông Nhật Dương bình thường với người khác luôn là mỉm cười chào đón giờ phút này đang mặt lạnh khiển trách em gái mình: "Lập tức nói xin lỗi!"
Thủy Y Mễ vốn là rất đau lòng, nhưng bị sự tức giận của Đông Nhật Dương làm cho hoảng sợ mà tan thành mây khói, đôi mắt tròn trịa thẳng tắp dõi theo từng bước từng bước của hắn đi về phía các cô.
"Em. . . . . . Em không nói sai." Đông Nguyệt Nha lần đầu tiên thấy anh trai có vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc như thế, chột dạ giải thích.
"Còn nói xạo?" Gương mặt Đông Nhật Dương càng lạnh lẽo, " gia sư của Đông gia chính là dạy cho em nói những lời vũ nhục chị dâu của mình?"
"Em không thừa nhận cô ta là chị dâu của em." Đông Nguyệt Nha tùy hứng mà hướng hắn hô lớn.
"Cô ấy không cần em thừa nhận, anh thừa nhận là được rồi." Đông Nhật Dương phát ra âm thanh tàn khốc mà nói với cô: "Nếu như không lập tức nói xin lỗi, em đừng mong lấy được dù chỉ là một xu tiền tiêu vặt tháng này."
"Anh!" Đông Nguyệt Nha không thể tin được, anh trai cô thế nhưng vì Thủy Y Mễ mà đối xử với cô như vậy.
"Thôi đi, Nhật Dương." Thủy Y Mễ ở bên cạnh cảm thấy làm như vậy có chút hơi quá, "Em không nghĩ gì đâu , anh bỏ qua đi."
"Em là chị dâu, nó phải tôn trọng em chứ không được phép xỉ nhục em!" Đông Nhật Dương quyết tâm dạy dỗ em gái hắn một lần.
"Cô không cần giả bộ tốt bụng." Đông Nguyệt Nha trợn mắt lên giận dữ nhìn Thủy Y Mễ nếu không phải là bởi vì cô ta thì cô cũng sẽ không bị anh trai mắng.
"Đông Nguyệt Nha, Đông gia nuôi dạy em thế này sao?" Thái độ của em gái khiến cho hắn vô cùng tức giận, đôi mày nhíu lại.
"Hừ, em không xin lỗi, có chết cũng không!" Gào xong, Đông Nguyệt Nha khóc xoay người chạy lên lâu.
Đông Nhật Dương vẫn đang trong cơn giận dữ, lạnh lùng phân phó với quản gia: "Hôm nay không ai được phép đưa cơm lên cho nó ăn, ai dám trộm đưa tôi sẽ đuổi việc ngay lập tức"
"Anh không cần tức giận Thủy Y Mễ vừa nghe đến mệnh lệnh của hắn, gấp gáp níu lấy ống tay áo của hắn, "Làm sao có thể không để cho cô ấy ăn cơm đây?"
Ở trong mắt Thủy Y Mễ, ăn là một việc lớn, không có gì so ăn là trọng yếu hơn.
Đông Nhật Dương cúi đầu nhìn chằm chằm ống tay áo bị hai bàn tay trắng mập nắm lấy, tức giận lập tức tiêu tán hết.
"Không cho nó một chút giáo huấn, về sau nó sẽ càng ngày càng vô pháp vô thiên."
"Vậy cũng không thể trừng phạt phải nặng như vậy a!" Ăn cơm là chuyện liên quan đến sinh mạng nha !
"Chỉ có emcảm thấy ăn ít một bữa là chuyện lớn, không chừng với nha đầu kia lại là một cơ hội giảm cân đấy." Đông Nhật Dương bị bộ dáng khẩn trương của cô chọc cười, cô chính là như vậy,phản ứng hồn nhiên thẳng thắn, khiến cho lòng hắn nảy sinh tình cảm khác thường.
"Vậy. . . . . ."
"Em nói giúp nó, phạt em tối nay cũng không được ăn cơm." Đông Nhật Dương bắt lấy nhược điểm của cô mà uy hiếp cô.
Đông Nhật Dương vội vàng che miệng, sợ mình khống chế không được lại nói ra lời gì không nên nói .
"Ngoan." Đông Nhật Dương hài lòng cười gật đầu, đưa tay xoa lại đầu tóc đang rối bù cả cô, "Nghe quản gia nói, mấy ngày nay anh đi công tác, em ngày ngày đều hỏi đến anh?"
"Em mới không có." phủ nhận quá nhanh làm cho người ta cảm thấy nàng chột dạ, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi chứ sao.
"Hả?" Đông Nhật Dương vẻ mặt tiếc nuối, "Anh còn tưởng rằng là do người khác quá mức nhớ anh, thì ra là không phải nha, đáng tiêc anh còn nghĩ trở lại liền lập tức đưa em đến Ngự Trù Phường ăn bữa ăn tối, xem ra là không cần thiết rồi."
"Đợi chút." Ngự Trù Phường, ba chữ này giống như là có ma lực, đem lý trí của Thủy Y Mễ trở lại hết, "Đúng á, em là ngày ngày đều hỏi quản gia á." Vì Ngự Trù Phường, mặt mũi đều không quan trọng.
"Thật?" Đông Nhật Dương dáng vẻ không tin, "Mới vừa rồi là ai trả lời rất nhanh là không có?"
"Ai nha, mặc kệ, tối nay anh phải dẫn em đi." Thủy Y Mễ giẫm chân, ôm cánh tay của hắn, vội vàng lay động.
Khóe miệng Đông gia không ngừng mở rộng nụ cười, tròng mắt đen thoáng qua từng tia ánh sáng.
"Tốt lắm, hiện tại liền dẫn em đi, vậy được rồi chứ?" Trong giọng nói Đông Nhật Dương hàm chứa sự cưng chiều mà ngay cả hắn cũng không biết .
"Oa, Đông Nhật Dương, anh thật là một người tốt!" Thủy Y Mễ hưng phấn nhảy lên, dùng sức ôm lấy hắn.
Khóe mắt Đông Nhật Dương giật giật, "Hiện tại anh chính là người tốt rồi hả ? Mới vừa rồi là ai còn thở phì phò kêu anh là siêu cấp bại hoại chứ?"
"Ngài đại nhân có đại lượng, xin không cần cùng tiểu nữ tử này so đo á." Cô dùng hai cánh tay trắng noãn nhẹ nhàng lay động cánh tay của hắn, làm một bộ dáng kiều mỵ đáng yêu làm nũng với hắn.
Hắn cúi đầu liền nhìn thấy bộ dáng cô đang chu cái miệng nhỏ nhắn để lấy lòng hắn, lòng của Đông Nhật Dương chợt rung động, cái cảm giác rung động đó lại xông lên đỉnh đầu.
Mấy ngày này, thời gian chung đụng cùng Thủy Y Mễ càng dài. Loại cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt, rõ ràng cô không phải mỹ nhân tuyệt thế, lại càng không thông minh tài trí, hoàn toàn không giống như suy nghĩ lựa chọn bạn đời của hắn, nhưng hắn lại cứ khăng khăng chọn cô, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện chọn.
A, lúc nào thì Đông Nhật Dương hắn lại vì cái tình cảm trai gái này mà bị khốn nhiễu rồi hả ?
"Đi thôi." Đông Nhật Dương lắc lắc đầu, đem tất cả nghi ngờ quẳng sạch, xoay người đi tới cửa chính
"Chờ em một chút." Thủy Y Mễ đuổi theo phía sau hắn, vừa chạy vừa kêu, chỉ sợ hắn không mang theo mình.
Sau một tiếng, hai người bọn họ xuất hiện ở cửa Ngự Trù Phường , Thủy Y Mễ ngẩng đầu ngắm tấm biển cổ kính, tâm tình cực kỳ kích động.
Mặc dù khách của Ngự Trù Phường chủ yếu là nhân sĩ thượng lưu, nhưng nếu lấy tài lực của Thủy gia cô vẫn là có thể đi vào để thưởng thức, chỉ là từ trước đến giờ cô luôn lấy nguyên tắc giữ tâm tình vui vẻ để dùng cơm, đối với những quy củ của Ngự Trù Phường thật sự không cách nào tán thành.
Hừ, cái gì gọi là chỉ tiếp khách quý? Những người không phải khách Vip thì không tiếp đãi? Đây quả thực là kỳ thị chứ sao.
"Thế nào?" Đông Nhật Dương nghiêng đầu thấy vẻ mặt cô đầy căm phẫn, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Tâm tâm niệm niệm muốn tới Ngự Trù Phường, thế mà khi đến đây lại bày ra vẻ mặt tức giận? Thật là khiến người ta không hiểu nổi, Đông Nhật Dương đầu óc mơ hồ.
" Đông Nhật Dương, Ngự Trù Phường các anh có kỳ thị!" Thủy Y Mễ đơn thuần thẳng thắn không chút suy nghĩ, liền đem suy nghĩ trong đầu nói ra.
"Hả?" lúc này Đông Nhật Dương có thể cảm nhận được chuyện ly kỳ, có người nói qua Ngự trù Phường cao nhã, cổ kính, liên tiếp ca ngợi , từ xưa tới nay chưa từng có ai từng nói với hắn lời bình luận kỳ quái "Ngự Trù Phường có kỳ thị" này.
"Emnói xem, thế nào là có kỳ thị hả ?"
"Ngự Trù Phường chỉ tiếp người đặt trước, hơn nữa còn phải là khách vip mới được đăth trước." Nói đến đây cô không nhịn được oán trách, nhớ ngày đó côliều lĩnh mạo hiểm đi tới nơi này, nghĩ nếm thử một chút này để cho thỏa trí tò mò về món ăn thất truyền nổi tiếng, ai ngờ bị chận ngoài cửa, điều này thật sự là quá khinh người.
"Anh nói đây không phải là kỳ thị thì là cái gì?" Cô nắm chặt quả đấm kích động mà quơ đi quơ lại trước mặt hắn, "Nếu là chỗ ăn cơm thì sao phải phân cấp bậc đây? Đối với thức ăn thì ai ai mà chẳng như nhau!"
Khuôn mặt mỉm cười của Đông Nhật Dương đột nhiên cứng đờ, lời của cô giống như xối nước lên đầu hắn.
Đúng vậy a, hắn tại sao không có nghĩ đến điểm này nhỉ? Ngự Trù Phường ngay từ đầu đã được định vị là phục vụ xã hội thượng lưu, nó coi thường đám người đại chúng có mức tiêu dùng khổng lồ này, thức ăn thì không nên phân biệt đẳng cấp, như vậy sẽ chỉ làm cho mọi người sinh ra cảm giác xa cách, cuối cùng sẽ mất đi suy nghĩ muốn thưởng thức và ca ngợi bọn họ.
Bình luận truyện