Bà Xã Của Tôi Ai Dám Theo Đuổi

Chương 2



Theo lời Tào Thiệu Trạch thì chỉ là một tiết mục của đài truyền hình, đặc biệt giới thiệu các lĩnh vực chuyên môn của các doanh nhân, gần đây muốn giới thiệu Tào Thiệu Trạch. Tiết mục này có tỉ lệ người xem TV rất cao, đối với “ Tình” có thể tạo được tiếng tăm lớn, Tào Thiệu Trạch cũng rất coi trọng chuyện này.

Trong đó có một mốc quan trọng, chính là Tào Thiệu Trạch tự giới thiệu phương thức kinh doanh cùng cách quản lý của mình, vì thế anh cần một người mẫu phối hợp cho phần thuyết minh của anh, cho nên người mẫu này có ý nghĩa rất quan trọng.

Khi Lý Ý Di biết mình trong lúc vô tình đã đáp ứng với người ta chuyện quan trọng như vậy, muốn đổi ý cũng không còn kịp, bởi vì tiết mục đó sẽ diễn ra vào chính ngày hôm sau.

Cô không thể tưởng tượng nổi, Tào Thiệu Trạch nói cho cô hai tuần suy nghĩ, thế nhưng anh lại không chừa đường lui cho bản thân, nếu như, cuối cùng cô không đồng ý, hôm sau phỏng vấn anh dự định sẽ làm sao bây giờ? Đối với hành động điên cuồng không chừa lại đường lui của anh, Lý Ý Di không nói nên lời từ chối anh.

Hôm đó chụp hình, Lý Ý Di tựa như di vào đường hầm kì diệu đến với thế giới của những con rối gỗ, tất cả đều làm cô cảm thấy xa lạ, mà cô chỉ việc làm theo chỉ thị của người khác, nhiếp ảnh gia bảo cô đứng ở chỗ nào, dùng bộ dạng gì đi về phía Tào Thiệu Trạch thì cô liền làm như thế.

Tào Thiệu Trạch rất thường nhìn cô, cô không dám nhìn xuống phía dưới, anh làm cho cô mỉm cười, cô không dám có biểu hiện đau khổ, ngày kế tiếp cô hoàn toàn không biết mình đã trải qua những gì.

Một mình cô mà từ đầu tới cuối thay tới bốn năm bộ quần áo, trên người đeo đồ trang sức còn nhiều hơn cô đeo cả một đời, kiểu tóc cũng thay đổi liên tục, Tào Thiệu Trạch đặt nội dung chủ đề là “đa dạng”, thì ra tất cả đều là cô……

Đợi đếnlúc nhân viên chụp hình rời đi, Lý Ý Di vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, bên trong cửa tiệm nhân viên đang quét dọn làm cho cô đứng cũng không được mà ngòi cũng không xong.

Tào Thiệu Trạch vừa trở về từ tổ chụp ảnh, không để ý đến người chung quanh, lặng lẽ đi đến sau lưng Lý Ý Di, vươn hai ngón tay nhẹ nhang búng vào vành tay cô.

“A!” Lý Ý Di bị giật mình, ở sau lưng, Tào Thiệu Trạch cười trộm, cảm giác thành tựu khi gian kế được thực hiện.

“Kết thúc rồi sao?” Cô hỏi, cả ngày cứ ngây dại, cái gì cũng không biết.

“Kết thúc rồi, Ý Di, hôm nay thật cảm ơn cô!”

“ Vậy tôi đi trước đây.” Lý Ý Di nghĩ mình ơt lại cũng không có việc gì làm, đang muốn đi lại bị Tào Thiệu Trạch giữ lại.

“ Cô mặc đẹp như vậy là muốn đi đâu à?” Anh cười hỏi.

“A, đúng rồi, tôi đi thay lại quần áo.” Lý Ý Di quên mình còn mặc quần áo người khác, đi về hướng phòng thay quần áo nhưng vẫn bị Tào Thiệu Trạch kéo lại.

“Cô hiểu lầm rồi! Ý tôi là nếu ăn mặc xinh đẹp như vậy mà không đi ăn tối thì có phải rất lãng phí không?”

Tào Thiệu Trạch đoán tính tình của cô cũng giống anh, hoặc là nói tác phong của anh rất phổ biến, anh lôi kéo Lý Ý Di đi về hướng thang máy, bởi vì chung quanh có rất nhiều người đang nhìn nên Lý Ý Di cũng không muốn cùng anh giằng cô, vì vậy để anh lôi kéo đi ra ngoài.

Ngồi trong xe Tào Thiệu Trạch, Lý Ý Di có cảm giác như bản thân bị người ta lừa.

Lúc này đã qua thời gian cơm tối, đường phố cũng vắng hơn, Tào Thiệu trạch vừa lái xe vừa trò chuyện cùng cô, nhìn qua tâm tình rất tốt.

“ Ý Di, cô muốn ăn gì?” Anh hỏi.

“Không cần.” Lý Ý Di từ chối, nói: “ Tôi về nhà là được rồi, mới vừa rồi nghe nhân viên nói muốn mở một bữa tiệc chúc mừng, anh chạy ra đây như vậy sao được.”

“Lễ chúc mừng? Tôi không biết.”

“ Lúc anh không có ở đó bọn họ đã lén lút thảo luận, nói là muốn cho anh bất ngờ, hình như địa điểm cũng đã chọn xông rồi.”

“Ai kêu bọn họ không nói cho tôi, để bọn họ tự đi chúc mừng cũng tốt, không có tôi ở đó bọn họ càng tự tại. Ý Di, chúng ta ăn cơm ở đâu đây? Cô mệt mỏi cả ngày nhất định rất đói bụng?”

Lý Ý Di ở trong lòng than thở, mặc dù cô rất tán thưởng Tào Thiệu Trạch cố chấp, nhưng mà có nhiều lúc anh lại cố chấp như một đứa bé.

“Nếu cô không nói, tôi liền thay cô quyết định vậy.”

“Vậy ăn phở xào tốt lắm!” Lý Ý Di vội nói ra từ vừa nảy ra trong lòng.

“Phở?” Tào Thiệu Trạch nhìn cô một cái, “Phở là cái gì?”

“Anh chưa từng ăn phở xào?” Lý Ý Di đột nhiên nhớ ra anh lớn lên ở Châu Âu, cũng chỉ mới về nước được hơn nửa năm mà thôi.

Tào Thiệu Trạch lắc đầu một cái, vẫn như cũ nông nổi nói: “Không cần gấp gáp, cô chỉ cần nói cho tôi biết nhà hang nào bán là được.”

“Nhà hàng?” Cái này là làm khó Lya Ý Di rồi, cô chưa từng đến nhà hàng ăn phở xào.

Kết quả, Lý Ý Di dẫn Tào Thiệu Trạch tới một chợ đem cách chỗ nhà cô hai con đường, ở ngoài đường tìm một vị trí ngồi xuống.

Tào Thiệu Trạch hết nhìn bên phải lại quay sang nhìn bên trái, có vẻ rất hứng thú đối với chợ đêm, nhưng Lý Ý Di lại cảm thấy hối hận khi dẫn anh tới nơi này, sau khi bọn họ ngồi xuống thì không cách nào yên tâm ăn phở được, không biết có phải là do cô bị ảo giác hay không mà cô cảm giác mọi người qua đường đều đang nhìn bọn họ.

Tào Thiệu Trạch đối với món phở xào này cảm thấy rất có hứng thú, không thuần thục cầm lên chiếc đũa, không ngừng đưa vào trong miệng, còn không ngừng khen ngon, lão bản bị dụ dỗ lại tạng hai người một ly nước uống.

Đang ăn hào hứng, điện thoại của Tào Thiệu Trạch bỗng vang lên, anh một bên lẩm bẩm tối khuya sẽ là ai gọi, một bên nhận điện thoại, vẻ mặt từ không kiên nhẫn chuyển thành xin lỗi, “A! Thật xin lỗi, tôi quên mất! Tôi hôm nay không đi được rồi, làm phiền mọi người giúp tôi hủy bỏ.”

Anh muốn đi đâu sao? Lý Ý Di không có thói quen nghe lén điện thoại của người khác, nhưng lại không ngừng được suy nghĩ muốn nghe nội dung cuộc điện thoại.

Lại nghe Tào Thiệu Trạch nói: “Đúng vậy, đúng vậy, giúp tôi nói tiếng xin lỗi với các quản lý.”

Lý Ý Di uống một ngụm nước, thiếu chút nữa là phun hết cả ra, Tào Thiệu Trạch cúp điện thoại, thấy cô bộ dáng nhếch nhác, hướng cô cười một tiếng, giải thích: " Bạn của tôi có giúp tôi đặt một phòng ăn, nhưng tôi quên nói cho họ biết tôi có việc không đi được."

"Anh có hẹn với nguời ta ăn cơm sao?" Nhìn dáng vẻ anh bàng quang như vậy, Lý Ý Di thấy khẩn trương thay anh.

" Đúng vậy, tôi có hẹn cô ấy ăn cơm." Tào Thiệu Trạch cười hì hì, lại tiếp tục gắp phở xào lên say sưa ân ngon lành.

Lý Ý Di mất nửa ngày mới hiểu được ý tứ của anh, cô không biết phải nói gì để diễn tả tâm tình của mình lúc này.

"Anh đã đặt sẵn phòng ăn rồi hả? Đặt phòng ăn rồi còn tới ăn phở xào?" Cô thử dò xét hỏi.

"Bởi vì em muốn ăn cái này." Tào Thiệu Trạch giống như là đương nhiên nói: "Nếu đã muốn mời em ăn cơm đương nhiên là phải ăn món em thích rồi, tôi là sợ ngộ nhỡ em không nghĩ ra được muốn ăn cái gì, không có nơi để đi cho nên mới chuẩn bị trước, chỉ la nhưng cai kia không quan trọng, quan trọng nhất là em cảm thấy vui vẻ."

Đối với việc anh coi "trọng mình" Lý Ý Di rất cảm động nhưng cũng Thấy thật ngại, "tôi ăn cái gì cũng được, anh làm như thế tôi sẽ rất ngại."

"Đây là để cảm ơn em mà, hôm nay nếu không nhờ có em giúp một tay tiết mục lần này của tôi đã thất bại rồi."

Có cần khoa trương như vậy không, Lý Ý Di hỏi anh: "Tôi biểu hiện có được không?"

"Di nhiên, em không biết mọi người đều nhìn em không rời mắt nổi sao? Tại sao lại nghi ngờ mình như vậy?"

Tào Thiệu Trạch mặt mày hớn hở khiến Lý Ý Di xác định không phải là bản thân suy nghĩ nhiều, tất cả mọi người đang nhìn bên này.

"Bọn họ chẳng qua la cảm thấy kì quái thôi?" Cô bị biến thành tượng người loay hoay một ngay, thời gian soi gương cũng không có, nhưng suy nghĩ một chút, Tào Thiệu Trạch ở trên người cô làm một phen "công trình" đến cả mẹ ruột cũng muốn không nhận ra cô.

Tao Thiệu Trạch đột nhiên trừng cô, dọa cô giật minh, anh nghiêm mặt nói: "Ý Di em không thể không có lòng tin đối với mình như vậy!"

“Cũng không phải là không tin…..”Lý Ý Di cúi đầu nhìn mình mặc một chiếc áo sơ mi cổ rộng in hoa văn bằng sắt nung ( chỗ này ta cũng không hiểu aaaaaaaaa…), còn kẹp chút dây chuyền làm trang sức, phía dưới là một cái quần ngắn màu trắng, cô không tưởng tượng ra được mình mặc y phục như vậy thì sẽ thành bộ dáng gì.

Trong lời nói không được tự nhiên, luôn cảm giác mình giống yêu tinh tu luyện thành người, nhưng laowif này mà nói ra chắc chắn Tào Thiệu Trạch sẽ trở mặt.

“Được rồi! Cơm nước xong tôi mang em đi một chỗ, chứng kinh điều này.” Tào Thiệu Trạch không biết lại nghĩ tới cái gì.

Tính cách Tào Thiệu Trạch vốn là nhiệt tình như vậy, còn chịu văn hóa nước Pháp hun đúc, người như vậy rất dẽ thân cận, cùng người như vậy ở chung Lý Ý Di cũng không ghét, nhưng anh thường xuyên nhiệt tình cùng cố chấp làm cô có chút không chịu nổi.

Bọn họ còn chưa biết nhau được mấy ngày nhưng cô có thể khẳng định nếu như cô có một anh trai hoặc em trai như vậy chắc chắn cô sẽ phát điên mất.

Ăn cơm xong, rõ ràng nơi này chỉ cánh nhà mình hai con đường nhưng Tào Thiệu Trạch lại kiên trì bắt cô ngồi vào trong xe của anh, đi hơn nửa giờ tới một quảng trường.

Bọn họ dừng xe ở dưới lầu một cao ốc, Tào Thiệu Trạch dẫn cô vào thang máy nhấn tầng thứ 23.

“Đây là nơi nào?” Lý Ý Di hỏi.

Tào Thiệu Trạch thực tự hào cười nói: “Nơi này là phòng làm việc tôi chọn trúng, nó vốn là phòng học vũ điệu, sau lại cho thuê, tôi liền mướn, bây giờ còn đang lắp đặt thiết bị, cho nên có chút hỗn loạn.”

“Không có gì á…, nhưng chúng ta tới nơi này làm gì?”

“Em có biết tôi vì sao lại mướn nơi này làm phòng làm việc không? Địa điểm vắng vẻ, giao thông cũng không thuận lợi.” tào Thiệu Trạch thần bí nói: “Bởi vig nơi này có một mặt gương thần kì!”

“Gương?”

“Cinderella xuyên y kính, em chưa từng nghe qua sao?”

Lý Ý Di nhìn anh nói xong nhưng chỉ có thể nhìn anh mất hứng mà lắc đầu, bày tỏ là không biết.

Tào Thiệu Trạch giống như là đã ngờ tới, rất kiên nhẫn giả thích cho cô, “ Người mướn phòng học vũ điệu trước kia nói cho tôi biết, bởi vì những người nhìn vào chiếc gương này cuộc sống sau này sẽ rất thuận lợi, còn có thể thành ngôi sao, cho nên bọn họ liền đặt tên cho chiếc gương này là ‘Cinderella xuyên y kính’. Truyền thuyết như vậy không phải rất đẹp sao? Em luôn không tự tin như vậy, tôi cảm thấy em rất cần thiết đi nhìn chiếc gương này.”

Lý Ý Di thiếu chút nữa muốn ngất đi, anh lái xe mang cô đi xa như vậy chỉ là để nhìn một chiếc gương?

"Nếu là soi gương thì ở đâu cũng có thể soi được mà, thí dụ như bây giờ ở trong thang máy cũng có thể soi." Cô chỉ vào hình ảnh của hai người ở trong thang máy.

Cũng không phải là cô tự ti, chỉ là cô không có khái niệm đẹ xấu, cô vân luôn cảm thấy cách ăn mặc của mình rất thỏa đáng, nhưng dường như người khác không cho là vậy, nếu như cô thay đổi bề ngoài có thể làm cho đường tình duyên của bản thân thuận lợi hơn thì cũng không có gì là không tốt.

Trong thang máy là hình ảnh một cô gái với mái tóc dài uốn quăn xõa xuống vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ, toàn thân mặc một bộ̣ y phục cân xứng phối hợp với một đôi giày màu xanh đế bằng, đừng nói là mẹ cô mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra mình nữa rồi.

Như thế thì thế nào? Cũng chỉ là một chút thay đổi theo ý của người kia là nói cho dù cô có thay đổi thành thế nào thì vẫn chỉ là cô mà thôi, cô nghĩ không ra, chỉ cần như vậy là có thể thay đổ cái nhìn của người khác đối với cô sao? Bởi vì không nghì ra cho nên không cảm thấy có gì đặc biệt.

"Vậy làm sao em một chút cũng không hưng phấn, không cảm thấy mình đẹp sao?" Tào Thiệu Trạch gấp đến độ đem đầu của cô xoay lại đối diêṇ với cửa kính trong thang máy, đối với việc cô không biết thưởng thức mình là không thể chấp nhận, "Ý Di, em cần một ám hiệu, cần tạo ra lòng tin với mình, vì vây em cần một chiếc gương thân ki."

̀Thật là, cô cũng không phải là người khiếm khuyết cái gì ma cần á́m hiệu.

###

Hai người nói quq nói lại chẳng mấy chốc thang máy đẵ lên đến tâng 23, Tào Thiệu Trạch móc ra một cái chìa khóa, đi đến trước một cánh cửa bình thường, mở cửa ra, Lý Ý Di theo Tào Thiệu Trạch đi vào trong, Tào Thiệu Trạch mở đèn lên, Lý Ý Di nhìn quanh căn phòng nhất thời choáng váng.

Bên trong căn phòng rất rộng lớn, còn có một vai cong cụ lắp đặt thiết bị của công nhân lưu lại, dưới đất còn có..... một chiếc gương bị vỡ̃.

Ban đầu tất cả các mặt tường đều là kính, nhất định là ban ngày đã xảy ra tai nạn, kính bể đầy đất, trong đó phần lớn. đã được quét lại thành từng đống chỉ còn sót lại một ít có thê là công nhân vộ kết thúc công việc vân tùy tiện để trên mặt đất, nếu không chú ý đạp phải tất dễ bị thương.

Lý Ý Di rất muốn an ủi Tào Thiệu Trạch mấy câu nhưng lại nhớ đến bản thân chưa từng an ủi người khác, không có kinh nghiêm nên lại thôi.

"Trời ạ...." Tào Thiệu Trạch che miệng, "Tôi rõ ràng đã nhắc bọn họ phải bảo quản nó thật tốt .“

"Có lẽ là trong quá trình lắp đặt đã xảy ra sự cổ, cũng có thể là bọn họ nghe lầm chỉ thị của anh...." Lý Ý Di cũng chỉ có thể nói: "Anh đừng quá khổ sở."

"Tại sao có thể như vậy! Xảy ra chuyện lớn như vậy mà họ cũng không báo với tôi một tiếng, quan trọng nhất là Cinderela xuyên y kính bị hủy, nếu em mà thấy chiếc gương khổng lồ ấy nhất định sẽ rất vui vẻ!"

Không đối với mặ tường giống như gương sẽ chỉ làm cô cảm thấy xấu hổ thôi... Lý Ý Di suy tư liên tục còn nói với anh, mặc,dù tôi khô biết rõ cái này có tamc dụng an ủi gì hay không, nhưng nếu nó thật thần kì như lời nói thì phòng học vũ diệu này cung̃ không có đóng cửa để cho thuê rồi, như vậy tôi nghĩ đây cũng chỉ là một lời đồn đại mà thôi."

"Nhưng em không cảm thấy truyền thuyết này là một chuyên tình rất đẹp sao?" Tào Thiệu Trạch chán nản dựa vào tường ngồi trên đất, "Coi như là mộ chiếc gương bình thường, cũng không phải là mặ kia, cinderela của tôi không còn nữa....."

Tâmbtình của anh thực sự là đang xuống dốc nhưng suy nghĩ vừa rồi lại rất thuần tuý, khiến Lý Ý Di không thể nào mặc kệ, lương tâm của cô sẽ nói cô quá lạnh lùng.

"Ách, Tào tiên sinh...."

"Gọi tôi Thiệu Trạch."

"Thiệu Trạch, tôi chưa từng nói cho anh biết tôi làm việc gì?" Cô xác định mình chưa từng nói với anh cho nên nói tiếp. "Tôi làm việc ở cục nghiên cứu khoa học quốc gia."

"À?" Tào Thiệu Trạch chợt ngẩ đầu lên, "Ý Di em là nhà khoa học sao?"

"Chỉ là công việc nhìn chút cố liệu cũ kĩ thôi." Lý Ý di mặt hơi nóng, cô rất ít khi cùng ngườ khác chủ động nói về công việc của mình. "Nếu như là anh chỉ muốn để cho tôi tin tưởng mình rất đẹp, truyền thuyết cô bé lọ lem gì đó tôi cũng không muốn, phải nói là tôi cũng không có tốt đẹp như vậy."

"Khi còn bé, những người bạn nhỏ xung quanh luôn đàm luận về Doremon, mọi người hỏi rôi muốn cái gì từ nó thì tôi cũng chỉ muốn cái túi Bách Bảo để xem nguyên lý không gian bốn chiều có thậ hay không.... Tóm lại, tôi vốn là một người như vậy đấy. Tôi cũng không phải là không thích làm đẹp, ngược lại tôi rất là thích, bản chất của tôi không hề thay đổi, bản thân tôi cũng không có tiến bộ gì, phải nói thế nào đây, đột phá?́"

"Ý Di, mặc dù tôi không hiểu rõ ý của em, nhưng cả thấy em rất giỏi." Tào Thiệu Trạch vẻ mặt sùng bái, "Tôi vốn tưởng rằng em đối với việc tôi tạo hình cho em không hài lòng, nói như vậy là em muốn lột xác về nội tâm chứ không phải là bề ngoài hả? Không hổ là nhà khoa học, tôi không nhìn lầm người, em quả nhiên không giống người khác."

"Tôi không phải là nhà khoa học gì cả." Lý Ý Di ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, "Hơn nữa tôi cũng không có giỏi như vậy. Dĩ nhiên trở nên xinh đẹp là chuyện tốt,thành thật ra còn không bằng nói tôi không có mắt, không biết thưởng thức." Thay vì nói thay đổi ngoại hình của mình còn không bằng nói vô muốn thay đổi tính tình để hòa hợp với mọi người chung quanh, chính vì biết mình như vây cho nên mới không cảm thấy có gì vui mừng.

"Thẩm mĩ của bản thân chính là do đại đa số mọi người áp đặt ra ngoài. Mỗi người á́nh mămt bất đồng cũng là chuyện rất bình thường, cách ăn mặc trước kia của em tôi rất thích, bây giờ cũng thích, quan trọng là em cũng thích ánh mắt của tôi. Làm tiết mục rất quan trọng nhưng là tiết mục khách mà em lại là khách của tôi, nếu như tôi tạo hình mà khiến em không hài lòng thì cho dù ngườ khác có nói thế nào cũng vô dụng, đây cũng là điều làm thợ trang điêm cảm thấy tự ái."

́"Hả? Nói như vậy là trong lúc vô tình tôi đã làm tổn thương lòng tư ái của anh?" Lý Ý Di cả thấy buồn cười, khó trách cinderella anh cũng mời ra được.

"Cũng có chút á." Tào thiệ Tracḥ gãi gãi đầu, "Quay đầu lại lại là em cho tôi niềm tin. Tôi thật sự là thất bại."

Hai người rơi vào trầm mặc, cũng cảm thấy mình đủ nhàm chán, bận dộn một ngày, không nghỉ ngơi thật tốt lại chạy tới đây đàm luận cái này, giống như đây là chuyệ rất quan trọng vậy.

"Thật xin lỗi, con người tôi khi kích động lên sẽ bất chấp hậu quả, em nhất định là mệt chết đi được, tôi còn lôi em chạy tới chạy lui." Tào Thiệu Trạch tuy là đang nói xin lỗi nhưng lại không nhịn được mà bật cười.

Lý Ý Di càng thêm xác định mình không nên làm người, một câu lễ phép ca ngợi cũng không nói, hơn nữa cô còn là con gái. Cô cũng không phải Venus, cô xấu xí thì có quan hệ gì đâu, cùng cô thảo luận cái vấn đề này đúng là đã làm khó một ng̣ười nghiêm túc như Tào Thiệu Trạch rồi.

"Tôi rât tốt nhưng gương của anh thì làm sao đây, không phải nó rât quý sao?" Cô rất tiếc hâṇn cho anh nha, không phả là vì nó nên anh mới thuê căn phòng này sao?̀

Tào Thiệu Trạch lấy lại tinh thần đứng lên, lại khôi phục giống như lúc trước, "Em nói đúng, đẹp hay không là do bẩm sinh, không phải do mình áp đặt, cứ xem như chiếc gương đó thực sự có ma lực, nhưng trên đời này có bao nhiêu cinderella? Có khi lại soi ra một ác ma cũng không chừng ấy chứ, cho nên không thể quá mê tín.

"Á, anh hình như xem rất nhiều truyện cổ tích nha."

"Hơn nữa còn đều là những truyện mà các nữ sinh thích xem, tôi còn từng vì tiểu mỹ nhân ngư mà rơi lệ, còn em?" Tào Thiệu Trạch có cảm giác tự hào không giải thích được.

"Cá biến thành người là điều không thể rồi, biến thành bọt lại càng không có tính khoa học đi, loại chuyện đó căn bản là không thể xảy ra, anh đừng khổ sở." Lý Ý Di an ủi.

"Ý di, em nói thật giống với mẹ của anh, như vậy không hay...."

Lý Ý Di liếc anh một cái, "Nếu như nước ấm có thể vượt qua cenlsius 3000 độ như vậỵ sinh vật sẽ biến thành khí, có người bị sét đánh hiến thành tro cũng là vì nguyên nhân này. Trong cơ thể con người, thanh kinh hóa chất gặp nhiệt độ trong nháy mắt sẽ khô, như vậy so với trạng thá́i khí vẫn còn rất khác biệt chứ đừng nói là biến thành bọt, hơn nữa nước biển cũng không có cenlsius 3000 độ, vậy làm sao người có thể biến thành bọt đây?"

Tào Thiệu Trạch nghe mà ngốc đến phát lăng, nửa ngày sau mới chậm rãi nói: "Ý Di, đó là truyện cổ tích mà."́

"Nhưng cũng sẽ lừa gạt người, còn nữa, mới vừa rồi anh nói nếu soi chiếc gương kia thì sẽ hạnh phúc, cho dù thật sự có chiếc gương đó cũng chỉ là vấn đề tỉ lê, quả thật có rất nhiều chuyện trùng hợp, nhiều trùng hợp cũng sẽ thành truyền thuyết, nói cho cùng cũng chỉ là vấn đề tỉ lệ, giống như có người mua phim màu trong tốp đứng đầụ, thí dụ như Kennedy gia đình huyề thoại, ngẫ nghĩ kĩ nguyên nhân trong đó cũng có thể tìm ra được nguyên lý."

̣A, Tào Thiệu Trạch thật sự tin tưởng cái gì Doremon,... Căn bản không đánh động được cô, Tào Thiệu Trạch hết sức khổ não vỗ vỗ chán, một tay đẩy cô đi ra cửa, vừa đi vừa khuyên can, "Ý Di,coi như là vấn đề tỉ lệ, nhưng cũng sẽ tạo ra cho người ta hy vọng, không phải sao?"

"Nhưng muốn bước về phía trước thì không thể trầm mê trong những thứ kia." Lý Ý Di nghiêm trang nói.

"Nói thí dụ như mỹ nữ và dã thú em khẳng định chưa biết. Nếu như một người có thể thiện lương thì cho dù bề ngoài có xấu xí cũng sẽ biết thưởng thức bản thân, đây không phải là chuyện rất tốt sao?"

"Vậy sao?" Lý Ý Di dưới sự dẫn đường của anh đi vào thang máy, hai người chỉ lo ngươi một lời ta một câu, "Thưởng thức nội tâm của nhau ngược lại là chuyên rất tốt, thế nhưng không phải nói Quasimono còn có người con sao? Mà cái dã thú đó, trước không nói đến việc biến thành dã thú là có thật hay không, hắn căn bản là người chuyên cưỡng bức dân nữ,làm chuyện phạm pháp, chẳng lẽ đứa bé cũng phải học theo hắn, thícy người nào liền đem người ta giam lại? Như vậy không phải xã hội sẽ loạn sao?"

Tào Thiệu Trạch bị cô nói cho á khẩu không trả lời được, nhưng anh làm sao có thể nhận thua, "Không không, em tại sao có thể suy nghĩ đơn thuần tốt đẹp như vậy? Công chúa Bạch Tuyết, Thuỵ mĩ nhân, họ sẽ khóc đấy."

"Anh là nói những người kia đang ngủ bị nam nhân cưỡng hôn xong còn phải yêu đối phương sao?"

Tào Thiệu Trạch thậ sâu cả nhận được tuổi thơ của mình đã bị ô uếu rồi. Hai người ban đầu là nói về chuyện Lý Ý Di đẹp hay xấu, bây giờ lại đàm luận chuyện cổ tích.

Thời gian trôi qua Lý Ý Di không biết bản thân trở về nhà dưới tình huống nào, mà hai người tranh luận cũng không có kết quả, ai cũng không thuyết phục được ai, hai người ai cũng không thèm nói nhiề nhiề nửa câu nhưng là nhất định muốn phân ra thắng bại, Tào Thiệu Trạch muốn bảo vệ tuổi thơ của hàng tỉ bạn nhỏ trên thế giới, mà Lý Ý Di lại hoàn toàn nghiêng về phía khoa học, để cho Lý Ý Di kinh sợ đó là nghị lực của Tào Thiệu Trạch vượt qua tưởng tượng củả cô.

Tư ̀sau lần chia tay đó, Tào Thiệu Trạch không những không có cắt đứt liên lạc vối cô, còn trrong lúc cấp bách bớt chút thời gian gọi điện cho cô nói đã tìm ra luận điểm mới để chứng minh chuyện cổ tích trên thế giới này là rất tốt đẹp.

Mà Lý Ý Di đang ở nhà đọc sách hay đang làm báo cáo, bất kể là đang làm gì, chỉ cần là dưới tình huống cho phéṕ cô cũng sẽ bớt chút thời gian ra cùng anh đàm luận, bác bỏ luận điểm mới của anh.

́

Có một đoạn thời gian các đồng nghiệp của cô đều cho rằng cô ra nhập tổ chức tà giáo gì nên lấy tên các nhân vật trong chuyện cô ̉tích. Cô làm sao có thể giải thích với mọi người đây, nhât́ định sẽ bị cười chết, nhưng chính cô cũng cảm thấy vui vẻ, không biết anh có cảm thấy như vậy không.

Tào Thiệu Trạch là ngươi theo chủ nghĩa lãng mạǹ, còn cô lại theo chủ nghĩa hiện thực, nhưng bọn họ cũng rất hợp nhau, đề tài người khác cảm thấy nhàm chán nhưng cô lại cảm thấy rất vui vẻ.

Bọn họ đều là người bận rộn, nhưng trong một tháng này, bọn họ lại thỉnh thoảng gọi điện thoại trò chuyêṇ từ cổ tích tới các món ăn, thức ăn ngon lại hàn huyên tới chuyện phong cảnh, có khi là các sinh vật kĩ thuật, thực vật, chưa từng có phương diện nào thống nhất, cũng chưa thuyết phục được bên kia, chẳng qua là cảm thấy đề tà này không sao thì cũng rất tự nhiên chuyể sang đề tài khác.

Tào Thiệu Trạch trở thành một vị bằng hữu thần kì của cô, để cô quên mất bọn họ quen biết chưa tới một tháng, mà gặp mặt mới chỉ có hai lần. Quan trọng nhất là Lý Ý Di quên mất tình huống quen biết anh, cho đến một tháng sau trên ti vi truyền ra kì sưu tập của Tào Thiệu Trạch.

Lập Tức Lý Ý Di trở thành tâm điểm cho người ta bàn tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện