Bà Xã Cứng Đầu

Chương 4: Phế một cánh tay



Bàn tay Chu Tước nắm chặt lấy tay Chu Tịnh.

"Đừng sợ."

" Bọn mày nếu dám động tay chân thì đừng trách tao ác." Chu Tước cao giọng, nếu là người quen biết với cô sẽ biết rằng cô đang tức giận.

"Con đàn bà như mày mà dám làm loạn ở đây. Hôm nay tụi tao khiến mày có đi mà không có về." một trong 20 tên áo đen lên tiếng.

"Xông lên."

Rất nhanh đám người đã bắt lấy được Chu Tịnh và Chu Tước.

"Buông ra! Lũ dơ bẩn." Chu Tước mắng chửi, hai tay bị bọn chúng giữ chặt. Dù sao đi nữa cô cũng chỉ là một người chân yếu tay mềm thì làm sao mà đánh thắng bọn chúng.

"Còn già mồm. Hôm nay tao phải xem kẻ nào dám tới phá đám Nam Thịnh." Tên đội trưởng đội bảo vệ hung hãn muốn tháo mặt nạ của Chu Tước xuống.

"Không cần... Chó chết..." Chu Tước giãy giụa.

"Dừng tay!" Phó Mặc lên tiếng, lúc này đám người trong phòng liền tản ra.

Phó Mặc dẫn đầu đám người tiến về phía trước. Tuy hắn là chủ của một công ty vệ sĩ hàng đầu nước Z nhưng trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà tập hợp được 20 người vệ sĩ là quá giỏi rồi.

"Còn đứng đó tạo nét. Mau qua cứu em." Chu Tước hận không thể lột da của tên tự luyến kia, cánh tay cô sắp bị bẻ gãy rồi này.

Dù muốn làm anh hùng cũng phải lựa chỗ chứ, Phó Mặc đáng ghét. Phó Mặc chết bầm, cô không muốn ai lột mặt nạ của mình ra nhất là ở chỗ này.

"Xông lên! Bắt lấy bọn chúng " Phó Mặc lao lên phía trước, thân thủ nhanh nhẹn tiến về phía cô đạp mạnh hai tên đang giữ cô.

Chu Tước vừa thoát khỏi ràng buộc liền chạy tới đỡ Chu Tịnh dậy, thấy đống hỗn loạn sau đó lại thấy tên dẫn chương trình đang bò lê trên đất mà trốn khiến cô cười khinh bỉ.

Chu Tước cầm lấy thanh sắt mà đám người kia mang tới, tiêu sái bước tới chặn trước mặt tên đó.

Cô vung một gậy lên mặt lão, cơ hồ liền nghe thấy âm thanh răng rắc. Lão sợ hãi la lên ôm lấy đầu của mình máu từ mồm và mũi trào ra trông rất đáng sợ. Chu Tước cũng không chịu dừng tay mà dùng thanh sắt đập liên tiếp vào tay lão.

"Hôm nay tôi phế tay của ông, phải nhớ động vào Chu gia liền phải trả cái giá gấp trăm lần." Cô vứt mạnh thanh sắt xuống đất. Khi quay sang thì toàn bộ đám người của Nam Thịnh đã nằm bệt xuống đất. Khách khứa cũng chạy toán loạn ra ngoài.

"Đi thôi." Tuy nhìn thấy sự sợ hãi của Chu Tịnh nhưng cô cũng không định an ủi Chu Tịnh.

Dù sao cô cũng quen với tính cách thô lỗ này rồi. 2 năm thời gian không phải là dài nhưng cũng đủ để cô nhiễm tật xấu của đám vệ sĩ ở công ty Phó Mặc.

Tuy không tới mức giết người không ghê tay nhưng ít nhất là khi thấy máu cũng không sợ.

Trở về biệt thự, do cần phải giải quyết đống rắc rối ở Nam Tịnh nên Phó Mặc đi trước. Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại Chu Tịnh và Chu Tước.

Chu Tước đưa cho Chu Tịnh một ly nước rồi ngồi xuống ghế.

"Thật đáng sợ... Tiểu Tước hức hức... Suýt nữa là chị bị đem bán... Hức hức." Chu Tịnh dựa vào vai Chu Tước nức nở.

"Được rồi, được rồi tiểu Tịnh đừng khóc có em ở đây." Chu Tước vỗ về Chu Tịnh hệt như cô mới là chị.

"Tiểu Tước... Hức... Em đúng là đồ vô lương tâm... Hức hức vì sao lại không về nhà hức hức... Chị nhớ em... Cực kỳ nhớ em... Chị còn tưởng suốt đời không thể gặp em nữa." Chu Tịnh nức nở.

"Em sợ mọi người vẫn giận em chuyện năm đó." Vừa nghĩ tới đây cô liền cười gượng gạo.

"A... Tiểu Tước nửa năm trước... Bà đã mất... Tiểu Tước mọi người là trách lầm em... Xin lỗi, xin lỗi" Chu Tịnh đau khổ, nửa năm trước bà nội cô mất, toàn bộ bí mật mới được phơi bày. Hóa ra Chu Tịnh vốn không phải là người hại chết Từ Ly mà là cô ta giả chết, bà nội vì bị uy hiếp bởi chuyện xấu hổ lúc trẻ nên mới hợp tác cùng cô ta hại Chu Tước.

"Tiểu Tước... Bà nói là rất hối hận... Bà rất dằn vặt... Tiểu Tước hức hức..."

"Suỵt! Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa. Được không?"

Dù như thế nào chuyện họ tổn thương cô, mãi mãi cô cũng không quên. Nhất là khi ba tát mạnh vào mặt cô, đuổi cô khỏi Chu gia. Bởi vì cô đã khiến bà nội lên cơn đau tim...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện