Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 68: Em không cần tiêm, An Thần, em không tiêm đâu!



Edit: Ninô

Beta: Vân

Nếu không phải chữa trị kịp thời thì nếu để lâu, trì hoãn điều trị sẽ dễ dàng chuyển sang ác tính như thở khò khè, viêm mũi, viêm kết mạc, viêm phổi, làm cho hệ thống miễn dịch suy yếu, nghiêm trọng hơn sẽ dẫn tới suy tim, tổn hại tới thận, tính mạng sẽ bị đe dọa."

Thái độ An Thần chuyển từ trắng sang đen vô số lần. Đầu óc anh đã hoàn toàn rối loạn. Anh tuyệt nhiên không để người phụ nữ của mình bị làm sao.

"Nhiệm vụ hiện tại của cậu là tìm ra cách chữa trị tận gốc chứng dị ứng này, càng nhanh càng tốt!"

Lưu Hoa: "..."

Đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn những vết mẩm đỏ trên mặt Tô Thiển từ từ biến mất, tảng đá đè nặng trong lòng anh lúc này mới được gỡ xuống.

Vuốt nhẹ đầu cô, anh kẽ đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô.

"Sau này, anh sẽ không bao giờ để em thế này nữa." Đáy lòng An Thần tự nhủ.

Nhiễm Mạn bưng bát cháo nóng vừa nấu vào phòng, đôi mắt đã đỏ hoe ngồi xuống bên cạnh, cô chưa từng nhìn thấy Tô Thiển phải khổ sở như thế, vừa rồi cô còn sợ tới mức phát khóc.

Tô Thiển đầu đau như búa bổ, ngủ không yên giấc, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt một lúc rồi mở mắt, thấy An Thần và Nhiễm Mạn nhìn chằm chằm mình với ánh mắt lo lắng. "Em muốn uống nước..."

An Thần vội đỡ cô tựa đầu vào gối: "Còn thấy khó chịu không?"

Tô Thiển đập đập đầu mình: " Nhức đầu..."

An Thần ôm cô chặt trong ngực, rồi mặt dán lên trán cô, quát to: "Bác sĩ! Mau tới đây!!!"

Vừa mới nói xong, đám bác sĩ đã lo lắng vọt vào phòng bệnh.

"Vợ tôi nhức đầu!!!"

"Tôi hiểu!!!" Bác sĩ xoay người đi ra ngoài, khi vào mang theo kim tiêm.

Tô Thiển sợ hãi kêu lên: "Em không muốn tiêm, An Thần, em không tiêm đâu!”

"Không nghe thấy gì sao? Vợ tôi không muốn tiêm, nghĩ cách khác đi!" An Thần rống to, ôm chặt Tô Thiển. Đáng chết, nhìn người phụ nữ của mình khó chịu tới mức này, lòng anh đau gần chết.

Nếu có thể, mọi sự đau đớn này, anh sẽ chịu hết!

Bác sĩ khổ sở không biết phải làm thế nào: "An thiếu gia, trước mắt chỉ có cách này mới có thể hết đau."

"Khốn kiếp, nghĩ cách khác cho tôi!"

An Thần nháy mắt dâng lên cơn bão cấp 12, lương cao mà chỉ để nuôi một đám phế vật thế này thôi sao? Không thấy vợ anh vì đau mà thành ra thế này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện