Bà Xã Ngốc Của Diệp Tổng
Chương 5
Nhân Nhân bị Diệp Hạo hôn mà thất thần trong giây lát, đôi tay nhỏ nhắn như em bé đánh một cái vào miệng anh " Người... xấu "
Vì cô không thường nói chuyện nên giọng nói hơi khàn nhưng rõ ràng mang chút nũng nịu của trẻ con. Diệp Hạo quả là nhặt được bảo bối mà, sao cô lại đáng yêu như vậy cơ chứ? Đôi mắt hồ ly điển hình của gian thương cong cong
" Sao anh lại là người xấu cơ chứ? Chẳng phải anh vừa làm em cười sao? "
Cái đầu nhỏ nhắn của Nhân Nhân bắt đầu suy nghĩ, hai hàng lông mày cũng dính lại.... rõ ràng ông nói cô lớn rồi... nói cô không được để người lạ chạm vào, vì họ đều là người xấu. Nhưng mà.... anh rõ ràng giúp cô ra khỏi tủ quần áo nên Nhân Nhân mới không bị ngộp a, còn dỗ Nhân Nhân nữa, còn... còn chọc Nhân Nhân cười nữa. Nhưng mà... nhưng mà... ông chẳng phải đã nói như vậy sao
Nhìn hai hàng lông mày cô sắp dính chặt vào nhau, cô còn ngây ngô như vậy rõ ràng là không chút giả tạo. Rõ ràng lớn như vậy mà cứ như đứa trẻ 5 tuổi, trong lòng Diệp Hạo khẽ động, không muốn cô suy nghĩ nhiều nữa tiếp tục hỏi
" Anh là Diệp Hạo còn em tên gì nào? "
Thấy khuôn mặt ngốc ngốc đáng yêu của cô còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, Diệp Hạo không hề mất kiên nhẫn hai bàn tay to nâng khuôn mặt của cô lên, buộc đôi mắt to tròn của cô nhìn thẳng vào mắt anh
" Anh là Diệp Hạo, nhóc con em tên gì? "
Chỉ thấy cô bĩu môi một cái " Ông nói Nhân Nhân 18 tuổi rồi a, không phải nhóc đâu "
Diệp Hạo bật cười lần nữa ôm cô vào lòng " Được rồi, được rồi. Nhân Nhân lớn rồi nha "
Không nghe giọng anh toàn mùi bỡn cợt, cái đầu nho nhỏ của Nhân Nhân rát phối hợp gật đầu vài cái trong lòng còn tán dương anh rất nghe lời quên mất việc anh vừa hôn cô giờ lại đang ôm chặt cô như vậy
Có bạn nào muốn đọc tiếp không?:)))
Vì cô không thường nói chuyện nên giọng nói hơi khàn nhưng rõ ràng mang chút nũng nịu của trẻ con. Diệp Hạo quả là nhặt được bảo bối mà, sao cô lại đáng yêu như vậy cơ chứ? Đôi mắt hồ ly điển hình của gian thương cong cong
" Sao anh lại là người xấu cơ chứ? Chẳng phải anh vừa làm em cười sao? "
Cái đầu nhỏ nhắn của Nhân Nhân bắt đầu suy nghĩ, hai hàng lông mày cũng dính lại.... rõ ràng ông nói cô lớn rồi... nói cô không được để người lạ chạm vào, vì họ đều là người xấu. Nhưng mà.... anh rõ ràng giúp cô ra khỏi tủ quần áo nên Nhân Nhân mới không bị ngộp a, còn dỗ Nhân Nhân nữa, còn... còn chọc Nhân Nhân cười nữa. Nhưng mà... nhưng mà... ông chẳng phải đã nói như vậy sao
Nhìn hai hàng lông mày cô sắp dính chặt vào nhau, cô còn ngây ngô như vậy rõ ràng là không chút giả tạo. Rõ ràng lớn như vậy mà cứ như đứa trẻ 5 tuổi, trong lòng Diệp Hạo khẽ động, không muốn cô suy nghĩ nhiều nữa tiếp tục hỏi
" Anh là Diệp Hạo còn em tên gì nào? "
Thấy khuôn mặt ngốc ngốc đáng yêu của cô còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, Diệp Hạo không hề mất kiên nhẫn hai bàn tay to nâng khuôn mặt của cô lên, buộc đôi mắt to tròn của cô nhìn thẳng vào mắt anh
" Anh là Diệp Hạo, nhóc con em tên gì? "
Chỉ thấy cô bĩu môi một cái " Ông nói Nhân Nhân 18 tuổi rồi a, không phải nhóc đâu "
Diệp Hạo bật cười lần nữa ôm cô vào lòng " Được rồi, được rồi. Nhân Nhân lớn rồi nha "
Không nghe giọng anh toàn mùi bỡn cợt, cái đầu nho nhỏ của Nhân Nhân rát phối hợp gật đầu vài cái trong lòng còn tán dương anh rất nghe lời quên mất việc anh vừa hôn cô giờ lại đang ôm chặt cô như vậy
Có bạn nào muốn đọc tiếp không?:)))
Bình luận truyện