Bà Xã Thư Ký

Chương 8



Ở trong phòng làm việc, Trình Hạo Hiên nhảy mũi nhiều lần, thật không biết làm sao? Chẳng lẽ không có Lạc Điềm Hân là không được sao?

Nhìn hồ sơ chất đống như núi trên bàn, lúc này mới phát hiện ra, mấy ngày nay, tốc độ xử lý hồ sơ của mình xuống đi rất nhiều lần.

Trước kia, hồ sơ đưa vào đây đều đã được Lạc Điềm Hân xử lý qua, anh chỉ sửa đổi vài chỗ rồi ký tên là được, không ngờ không có cô ở đây, việc cần mình xử lý sẽ nhiều như vậy, anh đang hoài nghi, những người dưới lầu cố ý chỉnh anh.

Anh phiền não mà ném hồ sơ trong tay, không muốn xem nữa! Một chút suy nghĩ cũng không có.

Đến bây giờ, anh không nghĩ ra được, là mình quá dứt khoát, hay là cô quá dứt khoát, sau khi đi khỏi, cô cũng không trở lại?

Cũng không biết có phải là bị anh dọa sợ hay không, nhưng ngày đó, anh rất giận! Cô lại không tin anh, còn cho anh một cái tát trước mặt cấp dưới như vậy, anh làm sao có thể xuống dưới được nữa! (3T: Gặp mặt cấp dưới dưới lầu)

Mặc kệ nói thế nào, sai đều là cô, nếu cô không nghi ngờ anh như vậy, chuyện này sẽ không xảy ra.

Lúc này, mẹ Trình tức giận đá cửa phòng làm việc, "Trình Hạo Hiên, xem con đã làm chuyện tốt gì?"

Trình Hạo Hiên nhìn thấy mẹ, biết mình không thể an bình, "Mẹ! Chuyện gì?"

"Còn hỏi mẹ chuyện gì? Cái tên nhóc xấu xa này, lại làm ra chuyện như vậy, con mau trả con dâu cho mẹ!" Mẹ Trình thật muốn bổ đầu của anh ra, xem bên trong chứa cái gì?

Xem ra mẹ đã nghe nói từ nơi nào rồi.

"Sao con không nói gì? Con mau nói cho mẹ biết, chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Bà chỉ biết là chia tay, nhưng chuyện rõ ràng, Lạc Điềm Hân không chịu nói.

Nếu không chịu nói, bà chỉ có thể tới hỏi đứa con trai này, nếu đứa con trai này không chịu nói, bà bất chấp tất cả, đánh con trai một trận trước tiên.

"Không có chuyện như vậy! Mẹ đừng hỏi!" Anh không muốn nói!

Hôm nay mẹ Trình không nghe được đáp án, sẽ không đi, "Nói, rốt cuộc là con làm gì Hân Hân? Để nó đau khổ như vậy? Có phải con trước dâm sau bỏ? Chiếm được rồi vứt bỏ?" (3T: Taz dịch sát luôn đấy =w=)

Tại sao mọi người đều nghĩ như vậy? Anh chính là người đàn ông xấu xa sao? Anh muốn đối tốt với cô, nhưng cô không muốn tin tưởng anh, mình có cách gì?

"Con là loại đó đàn ông sao? Là cô ấy hiểu lầm con." Nếu Trình Hạo Hiên không nói rõ với mẹ, đoán chừng bà lại nói lung tung một trận.

"Hiểu lầm cái gì? Sao lại vô duyên vô cớ hiểu lầm con?" Mẹ Trình không hiểu, không có lửa làm sao có khói, anh làm gì thì mới làm cho người ta hiểu lầm chứ?

Trình Hạo Hiên Hiên đành phải kể chuyện ngày đó cho bà biết.

"Là phụ nữ, thấy một màn như vậy sẽ hiểu lầm! Nếu là hiểu lầm, chỉ cần con giải thích rõ là được rồi!" Chuyện đơn giản như vậy, chẳng lẽ muốn người mẹ như bà dạy sao?

"Không cần!" Anh mới không cần, như vậy là thừa nhận cô không sai?

Mẹ Trình cắn răng trợn mắt, giận dữ nói "Tại sao không cần?"

"Con không sai, là cô ấy hiểu lầm con, hơn nữa cô ấy còn tát con một cái!" Giọng điệu này, anh không dễ dàng nuốt xuống như vậy.

Mẹ Trình giận, đập bàn, "Con có phải là đàn ông không? Đại trượng phu co được dãn được, vì một chút chuyện nhỏ như vậy, làm một người phụ nữ tức giận, còn ở nơi này nói nhảm như vậy, con cảm thấy con nên sao? Mặt mũi quan trọng hay là vợ quan trọng?"

Anh không nói nhất định phải cưới người phụ nữ này, là mẹ quyết định mà thôi.

Mẹ Trình nhìn một bộ không quan tâm của con trai, càng tức giận.

"Rõ ràng là con chỉ thích nó, tại sao phải làm nó đau lòng? Chẳng lẽ lúc nó đau lòng, con không đau lòng sao?"

Trình Hạo Hiên Hiên nhớ lại, lúc cô tới, thấy anh cùng Tưởng Anna quần áo xốc xếch, vẻ mặt đau khổ, nhưng mà tim của anh cũng đau khổ, còn có sợ, sợ cô sẽ tức giận!

Sự thật chứng minh, cô giận thật, hơn nữa còn vô cùng tức giận.

"Con thích nó, không phải sao? Bằng không sẽ không buồn phiền ở chỗ này, mà không đi tìm nó, bởi vì không muốn thừa nhận mình yêu nó, hơn nữa nó làm con mất mặt trước mặt cấp dưới!"

Đúng vậy! Mẹ nói đúng, anh không bỏ được, nhưng tới nay, đã lâu như vậy rồi mà cô chưa từng nói thích anh! Chỉ có anh chủ động, cô chưa từng nói với anh một câu thích, không phải sao? Cô thích anh không?

"Được rồi, mẹ, con sẽ suy nghĩ!"

Mẹ Trình nhìn sắc mặt của con trai, đoán chừng là nghĩ thông suốt rồi, bà cũng không có cách tham dự, chỉ có thể ở bên cạnh thúc giục mà thôi, "Vậy cũng tốt! Mẹ cho con thời gian, nhưng không thể quá lâu, nếu con dâu của mẹ chạy, con nhất định sẽ đẹp mặt!"

Mẹ Trình uy hiếp nói.

Tiễn mẹ Trình xong, Trình Hạo Hiên suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc là nên xử lý chuyện này như thế nào đây? Rốt cuộc là bọn họ yêu nhau, hay chỉ có anh đơn phương? Nếu như lúc này mình đi cầu hòa, cô sẽ tha thứ anh sao? Nhưng như thế có chút mất mặt? Rõ ràng không phải một mình anh có lỗi!

Lạc Điềm Hân cảm thấy mình không nên đến đây, làm cô cảm thấy xa lạ.

Nhưng Chu Man Man để Giang Hách dẫn cô tới, hơn nữa còn trang điểm lộng lẫy xuất hiện.

Cả ngày bị Chu Man Man kéo đi làm tóc, trang điểm, hơn nữa cô (LĐH) còn dậy rất sớm, đi theo cô (CMM), vì dạ tiệc từ thiện gì đó vào tối nay.

Vì để cô đi lại ở xã hội thượng lưu, Chu Man Man thật đúng là hao tâm tổn sức! Còn đem chồng thân ái cho cô mượn.

"Giang Hách, em không quen! Em muốn về!" Lạc Điềm Hân kéo tay Giang Hách nói.

Chung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn cô, hơn nữa cô còn tinh tường cảm thấy, bởi vì lễ phục trên người mình, cái váy này thiết kế để lưng trần tới eo, rất là hấp dẫn, cô rõ ràng nói không muốn, nhưng mà Chu Man Man lại kiên quyết bắt cô mặc, hơn nữa còn nhét cô vào trong xe ngay lập tức, không cho xuống xe.

Còn có một nguyên nhân khác, Giang Hách xuất hiện ở tiệc tối, luôn có vợ làm bạn, nhưng lần này lại đổi thành cô, khiến tất cả mọi người tò mò về quan hệ của hai người.

Quen biết đã lâu, coi Lạc Điềm Hân như đứa em gái, anh chỉ có thể cười xin lỗi, "Hân Hân, em biết, lần này là Man Man nhờ, anh không thể không làm! Hơn nữa em đi rồi, bạn gái của anh làm sao bây giờ? Sẽ làm chuyện cười cho mọi người!"

Sao cô có cảm giác, hiện tại mọi người đang cười cô?

"Lát nữa, anh muốn giới thiệu bạn của anh cho em! Cho nên em không thể đi!" Lần này Giang Hách gánh vác công việc người làm mai, càng không thể rời đi.

Lạc Điềm Hân chỉ có thể chu cái miệng nhỏ, đi theo bên cạnh anh, trước kia, cô cũng đi theo Trình Hạo Hiên tới nơi như vậy, nhưng đa số, cô chỉ làm nền, đến lúc đó, mình ăn là được, không trở thành tiêu điểm giống như vậy.

Giang Hách mang cô đi tới trước mặt hai người đàn ông, vì cô giới thiệu.

Cô biết một người trong đó, có lui tới với Trình thị, mọi người đã gặp mặt vài lần, vốn là quen biết. Tiếp theo, Giang Hách tới chỗ những người khác nói chuyện, để cô lại cho hai người kia. Thật ra thì cô cũng không để ý, nhưng hai người đàn ông này vừa nhìn thì không phải là loại cô thích! Mặc dù rất đẹp trai, nhưng mà cô không có cách thích bọn họ.

Trình Hạo Hiên vừa họp xong, liếc mắt thì thấy Lạc Điềm Hân ở giữa.

Tại sao cô lại ở chỗ này? Sao lại cùng hai người đàn ông trò chuyện vui vẻ như vậy?

Tối nay cô rất đẹp! Toàn thân tản ra mùi vị phụ nữ nồng đậm, hơn nữa bốn phía đều có ánh mắt nhìn chăm chú vào cô.

Lạc Điềm Hân thoáng nghiêng người, mới để Trình Hạo Hiên phát hiện huyền bí trong đó, lưng của cô lại là một mảnh trống không, phần lớn nước da phơi bày ra.

Đáng chết, người phụ nữ này rời khỏi anh thì trở nên lớn mật như vậy sao? Lại dám phơi bày nước da hoàn mỹ kia trước mặt nhiều người đàn ông như vậy? Thật ra thì chỉ có một mình anh.

Nhưng mà bây giờ, hai người bọn họ không có một chút quan hệ gì, anh có quyền gì mà đi ngăn cản cô không được mặc quần áo như vậy? Trình Hạo Hiên buồn bực, cầm một ly rượu trên tay từ nhân viên phục vụ, uống một hớp. Đi tới một góc ngồi xuống, nhìn cô cười như con bướm hoa.

Trước kia có tiệc rượu, rất ít tìm cô tới bổ sung, chỉ có lúc không tìm được người mới kéo cô đi, hơn nữa đều rất gấp, cô căn bản không kịp ăn mặc cái gì, tới cửa hàng quần áo, cầm một bộ quần áo mà thôi.

Hơn nữa, nếu đến hội trường bình thường, hai người bọn họ sẽ tách ra hành động, không quấy nhiễu chuyện đối phương, đến lúc kết thúc, hai người mới gặp lại, sau đó đưa cô về nhà, căn bản không có cái gì.

Nhưng tối nay, cô không giống nhau! Đặc biệt xinh đẹp! Cảm giác làm lóa mắt anh.

Lạc Điềm Hân cảm thấy không nói chuyện nổi nữa, ý bảo Giang Hách tới cứu cô, nhưng người đàn ông kia giống như Trình Hạo Hiên, sẽ không nhìn sắc mặt người khác, chỉ có thể dựa vào mình. Sau khi thoát khỏi bạn của Giang Hách, tùy tiện cầm một chút thức ăn, đi tới ban công của tiệc rượu, cô vô luận tham gia bữa tiệc bao nhiêu lần, cuối cùng cô đợi ở đây.

"Hô, nơi này thật thoải mái!" Lạc Điềm Hân nhìn bầu trời đêm nói.

Cảm giác như thế, làm cô nhớ tới buổi tối ở cùng Trình Hạo Hiên trên biệt thự ở chân núi ngắm những vì sao.

Mặc dù có chút tức giận, nhưng đó là một buổi tối tốt đẹp.

Thật ra thì cô không muốn kết thúc, nhưng là một màn kia đã đả kích cô, phá vỡ tất cả những ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp của cô.

Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện bên người cô.

"Tiểu thư, có thể tâm sự cùng tôi không?" Một người đàn ông dáng dấp coi như là không tệ nói với cô.

Lạc Điềm Hân nhìn người đàn ông này, chuông báo động trong lòng lập tức vang lên. Cô có thể không trả lời, được không?

"Tiểu thư, tôi cảm thấy em thật quen mắt! Chúng ta đã gặp ở nơi nào?" Người đàn ông cười hì hì nói.

Mánh khóe cũ như vậy, bây giờ còn có người dùng sao?

"Thật xin lỗi, tôi không biết anh! Hơn nữa, tôi không nghĩ là tôi đã gặp anh!" Lạc Điềm Hân nhìn thức ăn trong đĩa, cô chỉ muốn ăn cái gì đó mà thôi.

Lạc Điềm Hân thấy vẻ mặt của hắn trở nên bỉ ổi, một tay vòng qua eo của cô, nơi bị phơi bày (lưng), dọa cô giật mình, vội vàng nghiêng người né tránh hắn đụng vào, "Làm ơn tự trọng!"

"Có quan hệ gì? Tôi thấy em là phụ nữ Giang Hách nuôi dưỡng? Đã như vậy, vậy chúng ta vui đùa một chút!" Người đàn ông không biết xấu hổ nói lời nói chán ghét.

Lạc Điềm Hân tức giận, trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn, muốn ra ngoài, lại bị hắn cản lại.

"Anh đừng tới đây! Tôi sẽ kêu!" Cô rất hồi hộp, chưa từng có chuyện xảy ra như vậy.

"Tùy tiện! Nếu em có cơ hội kêu, chắc là tiếng rên rỉ dễ nghe!"

Lạc Điềm Hân chán ghét, tiếp tục nhìn hắn chằm chằm , nhưng người đàn ông lại đẩy cô tới tường, hơn nữa áp chế cô. Cái đĩa trên tay đã rơi trên mặt đất, hơn nữa còn bể ngổn ngang.

Không được? Bên trong là bữa tiệc ồn ào náo động, căn bản sẽ không có người chú ý cô rời đi.

Giang Hách! Cứu mạng !

Cô mới lẩm nhẩm trong lòng, người đàn ông ở trước mắt liền bị nắm lên, hơn nữa còn bị đánh một trận, mà người cứu cô lại là Trình Hạo Hiên, Lạc Điềm Hân bị kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi), ngây ngốc nhìn anh.

"Biến, nể mặt mũi cha mày, tao tha cho mày, lần sau còn dám đụng tới cô ấy, tao làm thịt mày!" Trình Hạo Hiên hung dữ nói với cùng người đàn ông kia, người đàn ông kia lấy được tự do, liền chạy.

Trình Hạo Hiên Hiên quay đầu, lại nhìn thấy Lạc Điềm Hân đang sợ hãi, cởi áo khoác tây trang của mình xuống, mặc trên người cô, che kín tấm lưng xinh đẹp của cô, "Sao em không cẩn thận như vậy? Một mình đến ban công? Nếu anh không thấy, em không biết em sẽ xảy ra chuyện gì sao?" Trình Hạo Hiên khẩn trương nói, đã quên lời nói ngày đó, anh không muốn nhìn cô nữa.

Lạc Điềm Hân không được tự nhiên xoay người, không muốn thấy anh, mặc dù không biết tại sao anh ở chỗ này, nhưng rất cảm kích anh cứu cô, "Cám ơn!"

"Tại sao em đến nơi này?" Nếu không có vé mời của bữa tiệc này, không thể tiến vào.

Lạc Điềm Hân nhìn phương xa, "Tôi theo người khác tới đấy!"

"Tại sao tới?" Bữa tiệc như vậy, cô không có tiền, cô tới nơi này làm gì?

"Sao anh hỏi nhiều vậy? Tổng giám đốc Trình, tôi muốn làm cái gì, là chuyện liên quan đến anh?" Lạc Điềm Hân nhịn không được nói, rốt cuộc là anh hỏi đủ chưa? Cảm giác của cô bây giờ như là bắt vợ.

Trình Hạo Hiên yên lặng nhìn cô, chuyện không liên quan đến anh thật? Vậy anh vừa cứu cô làm cái gì?

Trình Hạo Hiên bị lời của cô chọc giận, như người đàn ông kia, đè cô ở trên tường.

"Đáng chết, anh muốn hỏi thì thế nào?"

Lạc Điềm Hân kinh ngạc nhìn anh, anh muốn làm cái gì?

Trình Hạo Hiên nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô, có chút không đành lòng, tại sao cô sợ hãi anh như vậy?

Anh cúi đầu hôn môi của cô, mút hồi lâu đến không còn cảm giác.

"Không. . . . . ." Cô đẩy anh ra, "Chúng ta đã chia tay! Anh. . . . . ."

Chia tay? Đáng chết, lúc này mà cô còn nói về điều này? Lúc này, Trình Hạo Hiên trong cơn giận dữ, cô không nhắc tới cái này cũng may, nhắc tới thì anh không nhịn được lửa giận trong lòng.

Nếu cô không hiểu lầm anh, hai người bọn họ sẽ chia tay sao?

Anh hôn môi của cô, mang theo sự trừng phạt, cho đến khi môi của cô vừa đỏ vừa sưng, anh mới cam lòng buông ra.

Lạc Điềm Hân hoa lê đái vũ (*) nhìn tới trước anh, “Tại sao anh làm như vậy?"

*Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Trình Hạo Hiên Hiên không nói lý do, dù sao thì cô cũng không tin, không phải sao?

"Nếu anh không nói lý do, cũng đừng chạm vào tôi!" Lạc Điềm Hân đẩy anh ra, không đứng gần anh như vậy nữa, vì như vậy, sẽ làm hơi thở của cô trở nên rối loạn.

"Hân Hân. . . . . ." Trình Hạo Hiên kêu lên một tiếng, nhưng không nói gì tiếp theo.

Lạc Điềm Hân trả áo khoác lại cho anh, "Tiệc tối đã bắt đầu, tôi đi trước!"

Trình Hạo Hiên Hiên nhìn bóng lưng cô, tại sao anh cảm thấy bọn họ trở xa vời như vậy?

Lạc Điềm Hân ngồi xuống bên cạnh Giang Hách, vừa mới đi toilet sửa sang, nhưng mà mắt còn hồng.

"Em làm sao vậy?" Giang Hách cảm thấy kỳ quái.

Lạc Điềm Hân lắc đầu một cái, cho anh một nụ cười yên tâm.

Cách đó không xa, Trình Hạo Hiên cũng ngồi xuống, lúc này anh mới biết, thì ra cô đi cùng Giang Hách.

Anh biết Giang Hách đã kết hôn rồi, tại sao cô cùng Giang Hách xuất hiện ở đây? Không phải là cô rời khỏi anh không bao lâu thì tìm Giang Hách chứ?

Nhìn cô cười với Giang Hách, anh đã cảm thấy rất chướng mắt.

Kế tiếp là hoạt động đấu thầu của tiệc tối, lợi dụng hoạt động đấu giá, quyên góp cho cơ quan từ thiện, đầu tiên là một cái dây chuyền ngọc trai đặc biệt đẹp.

"Thật là đẹp!"

"Em thích?" Giang Hách hỏi.

Lạc Điềm Hân gật đầu, nhưng lại nói: "Thích! Nhưng Man Man thích hơn! Anh hẳn biết, không bằng anh mua, tặng cho Man Man!"

Giang Hách mỉm cười, "Anh cũng có ý đó!"

Lạc Điềm Hân cũng cười, anh làm sao có thể không nghĩ tới Man Man ở mọi lúc? Thật là một đôi khiến người ta hâm mộ.

Trình Hạo Hiên Hiên chú ý tới nét mặt của Lạc Điềm Hân, cô thích sợi giây chuyền kia?

Lúc đầu, anh tới nơi này ngồi một chút mà thôi, cũng không định mua cái gì, tiền có thể quyên góp, nhưng mà không mua những thứ không dùng được, có điều nếu Lạc Điềm Hân vui vẻ, vậy thì không giống nhau.

Giang Hách dẫn đầu lên giá, "20 vạn!"

Lạc Điềm Hân thấy một sợi dây chuyền mà nhiều tiền như vậy, cảm thấy có chút nôn, nhưng mà Giang Hách là người có tiền, muốn mua đồ cho vợ, đương nhiên không thể rẻ!

Trình Hạo Hiên nói tiếp: "30 vạn!"

Giang Hách liếc mắt nhìn Trình Hạo Hiên, thấy được khiêu khích trong mắt anh, xem ra là muốn nhằm vào anh (GH).

Anh nói với Lạc Điềm Hân bên cạnh: "Em nói, anh ta đấu thầu sợi dây chuyền này có phải vì em hay không?"

Lạc Điềm Hân bị anh nói đến đỏ mặt, không phải chứ? Có lẽ là anh (THH) đưa cho người yêu mới của anh bây giờ?

"Đừng đoán mò, anh ra giá đi! Anh phải tặng cho Man Man đấy!"

Giang Hách tiếp tục ra giá.

Hai người anh truy tôi đuổi, đem giá tiền kéo lên 150 vạn, những ông chủ khác đã tạm ngừng ra giá sớm, không tính gia nhập cuộc chiến tranh này.

"Đừng ra giá nữa, quá mắc! Sợi giây chuyền kia căn bản không đáng giá!" Mặc kệ vì nguyên nhân gì, anh lại hét giá cao như vậy, nhưng mà muốn mua một dây chuyền đắt như vậy cho Man Man, Man Man đoán chừng sẽ tức giận?

Giang Hách vẫn cười, "Yên tâm, anh là tình thế bắt buộc, anh không sao, lát nữa anh sẽ buông tay, cũng muốn nhìn anh ta (THH) làm sao?"

Khi Trình Hạo Hiên hét giá tiền 180 vạn, Giang Hách không theo nữa, người cuối cùng sở hữu sợi dây chuyền này là Trình Hạo Hiên.

"Trời ạ! Anh ta điên rồi!" Lạc Điềm Hân thấy sợi giây chuyền kia nhiều nhất là 50 - 60 vạn, nhưng là bây giờ, giá trị con người lại khác nhau hoàn toàn.

Giang Hách nói một cách đầy ẩn ý sâu xa: "Vì phụ nữ, nhiều tiền hơn nữa, người ta cũng sẽ cho."

Lạc Điềm Hân làm bộ như nghe không hiểu lời của anh, "Hiện tại anh vừa tham dự, anh không thích những thứ phía sau?"

"Ừm! Em muốn về?" Giang Hách lật xem ghi chép vật phẩm đấu giá phía sau một lượt, hỏi.

"Ừm! Mệt mỏi! Em muốn về !" Lạc Điềm Hân bị chuyện ngày hôm nay ầm ĩ một phen, đã không còn tâm tình.

Giang Hách lắc đầu một cái, "Hân Hân, thật ra thì em nên nói chuyện với anh ta một chút!"

"Nói chuyện gì? Chúng em cũng đã kết thúc, còn nói gì?" Lạc Điềm Hân liếc Trình Hạo Hiên một cái, phát hiện anh cũng đang nhìn cô, mới vội vàng thu hồi ánh mắt lại.

"Chẳng lẽ em không cảm thấy, tối nay anh ta như vậy là vì em?" Giang Hách dắt tay của cô, mang cô rời khỏi hội trường.

“Em không cảm thấy!" Có lẽ là anh tặng quà cho người phụ nữ khác mà thôi, mặc dù đắt một chút.

Giang Hách cười, "Xem ra không nhốt em vào phòng, để thời gian cho hai người giải thích, hai người sẽ không hiểu được đối phương."

Lạc Điềm Hân cảm thấy Giang Hách quá nhiều chuyện đi?

"Ai cần anh lo, anh nên quản vợ của anh chứ? Trễ như vậy mà còn ở bên ngoài, anh sẽ không sợ vợ anh nói anh đang ăn vụng sao?"

"Đi cùng với em, cô ấy tin tưởng mười vạn!" Giang Hách không tổn thương cô! Chỉ bàn việc.

Lạc Điềm Hân hừ lạnh một tiếng, người đàn ông này cùng Trình Hạo Hiên hư hỏng giống nhau.

Vẻ mặt Lạc Điềm Hân buồn thiu, nhìn báo hôm nay.

Cái tựa đề này thật lớn đi? Hình ảnh quá rõ ràng? Nếu như bị người trong nhà thấy, nhất định sẽ hỏi.

Chuông cửa vang lên, cô đi mở cửa, thấy Giang Hách cùng Chu Man Man.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt mất hứng của Giang Hách, "Anh nói, làm sao bây giờ?"

Chu Man Man trực tiếp đi vào phòng khách, hoàn toàn không cần tiếp đãi, cầm tờ báo lên, lát sau rồi cười to, Giang Hách cũng mỉm cười.

"Cười cái gì mà cười? Hiện tại tớ thành người thứ ba rồi!" Sớm biết như vậy, sẽ không nghe hai người, đi tham gia bữa tiệc! Hơn nữa phóng viên trong bữa tiệc lại nhiều như vậy? Hiện tại thật là tiếng xấu lan xa rồi.

Chu Man Man nhìn tờ báo từ đầu đến cuối qua một lần, thật ra thì cô đã xem ở nhà rồi, nhưng mỗi bài báo đều không giống nhau, cho nên cô lại xem thêm một lần.

"Người nào? Người thứ ba là vợ chồng chúng tớ." Chu Man Man không chút để ý nói.

Lạc Điềm Hân lấy tờ báo từ trên tay cô, "Đừng xem! Thật là ghét!"

"Thật ra thì như vậy cũng tốt! Tối thiểu có thể nói cho Trình Hạo Hiên, cậu là hoa lại có chủ!" Chu Man Man nhạo báng nói.

Lạc Điềm Hân trừng mắt nhìn Chu Man Man, "Làm ơn, tớ không tính cái này, là cha mẹ của tớ, được không? Nếu để bọn họ thấy, trời cũng sập xuống!"

Chu Man Man dứt khoát nói: "Yên tâm, trời sập xuống thì có Hách! Anh ấy sẽ chống giúp chúng ta."

Thật không chịu nổi người phụ nữ này! Lạc Điềm Hân thở dài, "Chỉ hy vọng bọn họ không xem TV, không đọc báo!"

"Đoán là chưa thấy, hiện tại chưa gọi điện thoại!" Giang Hách an ủi cô nói.

Vừa nói xong, chuông điện thoại liền vang lên.

"Giang Hách, cái đồ quạ đen này!" Lạc Điềm Hân chưa bao giờ biết lời của anh lại linh như vậy!

Giang Hách cũng xấu hổ, anh không cố ý.

Lạc Điềm Hân lấy điện thoại di động ra, nhưng số hiển thị không phải điện thoại nhà, là Trình Hạo Hiên .

Cô nhìn bọn họ một cái, "Là Trình Hạo Hiên!"

"Ôi chao, rốt cuộc đã gọi tới! Mau nhận!" Chu Man Man cười nói.

Cô đã sớm dự đoám, Trình Hạo Hiên xem báo, nhất định sẽ tìm Lạc Điềm Hân , tối hôm qua Giang Hách nói tình hình bữa tiệc cho cô biết, xem ra hai người có thể giải quyết chuyện này rất nhanh.

Nhận sao? Cô không muốn! Lạc Điềm Hân do dự.

Chu Man Man đoạt lấy điện thoại, để Giang Hách giúp một tay nghe điện thoại, "Anh nhận!"

"Này, đừng quậy!" Lạc Điềm Hân muốn lấy lại điện thoại.

Giang Hách hiểu ý vợ, lập tức nhận điện thoại, còn thuận tiện mở loa ngoài, "Này, chào anh!"

Đối phương trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Lạc Điềm Hân có ở đó không?"

"Cô ấy à?" Giang Hách nhìn Lạc Điềm Hân một cái, chỉ thấy cô khẩn trương nhìn điện thoại di động, "Đang tắm!"

Chu Man Man cười đến muốn chết! Lần này là muốn chỉnh chết anh ta!

Trình Hạo Hiên Hiên đoán chừng đã tức điên, thật lâu sau mới nặn ra mấy câu từ trong kẽ răng, "Bây giờ anh ở nhà cô ấy?"

Qua điện thoại, Lạc Điềm Hân biết hiện tại anh rất tức giận, như muốn lao ra từ trong điện thoại.

"Được rồi, đừng ồn ào!" Cô lấy điện thoại, tự mình nhận, "Có chuyện gì không?"

Trình Hạo Hiên đã tận lực đè nén lửa giận của mình, nhưng ngay cả anh cũng cảm thấy hiện tại không thể không tức giận.

"Vừa rồi là Giang Hách?"

Cô nhìn bộ mặt mong đợi của hai vợ chồng, "Ừm!"

"Lập tức đuổi anh ta ra ngoài! Anh muốn đến nhà của em! Anh có chuyện muốn nói với em!" Trình Hạo Hiên khẩn cấp hạ mệnh lệnh nói.

Lạc Điềm Hân không chịu nổi giọng ra lệnh như vậycủa anh, cô không phải là cấp dưới của anh, tại sao phải nói với cô như vậy?

"Tại sao phải nghe lời anh? Anh có chuyện gì thì nói trong điện thoại là được, tôi không rảnh!"

Trình Hạo Hiên lặp lại lần nữa, liền cúp điện thoại, hoàn toàn không nghe lời cô nói.

Lạc Điềm Hân nhìn chằm chằm điện thoại, cái gì vậy? Rốt cuộc là muốn thế nào?

"Thế nào? Anh ta muốn tới sao?" Chu Man Man tò mò hỏi.

"Ừm!" Lạc Điềm Hân gật đầu.

Giang Hách ôm vợ, "Vậy chúng ta đi!"

Chu Man Man không nghĩ vậy, "Đừng! Chúng ta trốn ở đây, xem một chút đi?"

"Chu Man Man!" Cô (CMM) cố ý muốn nhìn chuyện cười của cô (LĐH)?

"Hân Hân, tớ là vì cậu, được không? Nếu như hai người không thể nói chuyện, đánh nhau, chúng tớ có thể cứu cậu ra ngoài trước!"

"Không cần! Tớ có thể ứng phó!" Lạc Điềm Hân cám ơn ý tốt của cô, cô chỉ muốn xem kịch mà thôi.

Giang Hách cũng giúp, "Đi thôi! Quấy rầy người ta như vậy, nếu không hòa hợp lại thì làm sao?"

"Em không muốn hòa hợp với anh ta!" Lạc Điềm Hân không phải vì vậy mà đuổi bọn họ ra ngoài .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện