Bá Yêu Mưu Tình

Chương 31



Phong Cẩm Thành vừa vào nhà đã trông thấy con gái đang chạy tới chạy lui, mới mấy ngày không gặp con, hình như đã cao một chút rồi, Tiểu Tuyết nhìn thấy cha, hai chân nhỏ xíu liền chạy tới : "Ba, ba. . . . . ." Tiểu Tuyết biết nói rất muộn, nhưng giờ đã học được rất nhiều từ, nói cũng rõ ràng hơn, giọng nói giòn tan trong trẻo cộng thêm bộ dáng xinh đẹp, khiến người khác phải động lòng.

Phong Cẩm Thành buông hành lý trong tay, khẽ ngồi xổm xuống, dùng tay ôm lấy tiu Tuyết, sau đó nhấc bổng cô bé lên, tiu Tuyết vô cùng thích thú mà cười khanh khách, Phong Cẩm Thành ôm tiu Tuyết vào phòng khách liền trông thấy bảo mẫu đang dọn dẹp mấy món đồ chơi của Tiu Tuyết, cũng không thấy bóng dáng của Kê Thanh đâu.

Phong Cẩm Thành có chút thất vọng, cúi đầu hỏi con: "Mẹ đâu?" Vừa dứt lời, Kê Thanh liền từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một đĩa táo đã gọt vỏ, hiện giờ Tiểu Tuyết giai đoạn tốn hơi thừa lời, thích gặm những món đồ cứng, cho nên khi cho cô ăn táo, cô bé cũng sẽ không vui rồi, cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại như cái trống nhỏ.

Kê Thanh liền đem quả táo cắt thành nhiều hình thù khác nhau, quả nhiên Tiểu Tuyết trông thấy như vậy rất thích, từ trong ngực của Phong Cẩm Thành giãy giụa đòi xuống, cái miệng nhỏ nhắn còn gọi : "Tiểu Tuyết muốn ăn táo , ăn táo . . . . . ."

Thân thể nhỏ bé uốn éo của Tiểu Tuyết, Phong Cẩm Thành cũng đành phải để bé xuống, người giúp việc cũng thật biết chuyện, liền hiểu ý đến dụ dỗ Tiểu Tuyết đi lên phòng trẻ ăn táo, để lại không gian riêng cho Phong Cẩm Thành cùng Kê Thanh.

Đây là một căn nhà hai lầu, so với biệt thự thì nhỏ hơn một chút, sau khi bảo mẫu ôm Tiểu Tuyết lên lầu rồi, Phong Cẩm Thành mới vòng hai tay ra, từ phía sau ôm lấy Kê Thanh thấp giọng nói: "Bà xã, sao em lại đón con về rồi vậy? Thời gian của chúng ta còn không đủ . . . . . ."

Ôm Kê Thanh trong ngực, hỏa khí đang chất chứa trong người của Phong Cẩm Thành trong mấy ngày nay liền tan biến hết, môi của hắn ngậm lấy vành tai của cô, bàn tay thì không ngừng hoạt động , mò mẫm đến nút áo trước ngực cô.

Nhưng tay của hắn lại bị Kê Thanh kéo ra, nhẹ nhàng tránh thoát đồng thời lãnh đạm nói: "Anh đi công tác chắc là đã rất mệt mỏi, em đã pha nước xong rồi, anh mau đi tắm đi!"

Phong Cẩm Thành có chút bất mãn khi bị Kê Thanh tránh né, bước lên trước một bước, giữ lấy hai vai của Kê Thanh, quan sát mặt của cô, ngón tay năng cằm của cô lên, hai mắt của Kê Thanh lại cụp xuống tránh né không muốn nhìn hắn, vết thâm quầng ở mắt rất rõ ràng, sắc mặt cô cũng không được tốt, hàm răng trắng mịn của cô đang khe khẽ cắn lấy môi dưới, sau khi quan sát hắn biết rõ, cô đang giận hắn.

Phong Cẩm Thành khẽ cúi đầu, nói nhỏ: "Còn giận sao? Vì chuyện nhỏ như vậy , với lại trong điện thoại anh cũng đã nói xin lỗi rồi!"

Kê Thanh liền mở mắt, trong con ngươi kia chợt bắn ra tia nhìn sắc bén, khiến cho Phong Cẩm Thành không khỏi sửng sốt: "Phong Cẩm Thành, hôn nhân của hai ta coi như là tuân theo lệnh của cha mẹ, cho dù anh không muốn hay không thích em, thì em cũng đã rời đi, nhưng sao anh lại còn tìm cách để kiếm em trở về, có phải trong mắt của anh, em chính là một miếng thịt ăn thì không ngon nhưng bỏ đi thì lại tiếc không, nếu như anh còn coi em là vợ của anh, có phải cũng nên cho em có được sự tôn trọng căn bản nhất hay không, ít nhất cũng phải suy nghĩ cho em một chút, Trương Lộ là em gái của mẹ kế em, nếu như anh muốn cùng cô ấy thì nên nói với em một tiếng, em sẽ toại nguyện cho hai người, danh hiệu cùng vị trí Phong phu nhân em cũng không tiếc, em đây có thể chắp hai tay mà nhường lại . . . . ."

Từng lời từng chữ Kê Thanh nói ra, đều khiến Phong Cẩm Thành toát mồ hôi, đợi cô nói xong, sắc mặt của Phong Cẩm Thành của đã tối sầm lại: "Em có ý gì đây? Mấy ngày này rất khó chịu và buồn chán phải không! Anh vừa về đến đã tra hỏi anh."

"Em đang bới móc?" Kê Thanh chợt cười một tiếng, xoay người đi đến góc phòng khách, trực tiếp cầm lấy cuốn tạp chí mà quăng cho hắn : "Hai người giống như tài tử giai nhân, xứng đôi vừa lứa, tâm đầu ý hợp, hâm mộ lẫn nhau, phát sinh tình ý cũng là chuyện đương nhiên, Phong Cẩm Thành không phải anh đã nói với em là ở Paris anh không gặp cô ấy sao? Tại sao lại có tấm hình hai người cùng dùng bữa tối dưới ánh nến lãng mạng ở bờ sông Seine này đây, chẳng lẽ là quỷ sao . . . . . ."

Phong Cẩm Thành hít một hơi thật sâu, khẽ ngước đầu liếc nhìn lên lầu, khẽ ôm lấy eo của Kê Thanh đi lên: "Lên trên rồi nói, con đang ở trên lầu . . . . . ."

"Anh mau thả em ra, bỏ em xuống, Phong Cẩm Thành, anh là đồ khốn kiếp, anh là tên vô liêm sỉ, không biết xấu hổ. . . . . ."

Kê Thanh điên cuồng giãy giụa vừa đá vừa đạp, Phong Cẩm Thành cũng chưa từng nghĩ đến một Kê Thanh luôn thích an tĩnh và im lặng lại có lúc lại phản ứng cùng cay cú như thế, bị ngón tay của nàng cào đến cổ, không đến một giây, cánh tay của hắn đã buông lỏng, đặt cô xuống đất sau đó xoay người lại đem cánh cửa đóng lại.

Lúc này động tác của Kê Thanh cũng rất lưu loát, sau khi vùng vẫy thoát ra, liền chạy qua bên kia giường trốn, đồng thời Kê Thanh dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn, cả người cô giống như một con thỏ vậy, con ngươi cũng đỏ bừng.

Phong Cẩm Thành sờ sờ cổ của mình, vết thương bị vợ hắn cào có chút rát, hắn cau mày nhìn Kê Thanh, giọng nói rất tỉnh táo nói: "Em đợi anh về chỉ để cãi nhau với anh thôi àh? Là vì Trương Lộ sao? Anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh và cô ấy là trong sạch không có xảy ra chuyện gì cả? Anh gặp cô ấy ở Paris chỉ là tình cờ, rồi cùng nhau ăn cơm, cũng không chỉ có một mình anh không thôi, còn có mấy người phụ trách trong đài truyền hình nữa, mà những tay săn ảnh lại rất giỏi về việc săn những tấm ảnh mập mờ này, nhưng đó chũng chỉ là mánh khóe của họ để cạnh tranh, thu hút người xem mà thôi . . . . . ."

Lời của Phong Cẩm Thành còn chưa nói hết, liền bị Kê Thanh cắt đứt: "Phong Cẩm Thành, anh không cần phải dùng những lời này để giải thích, em thừa nhận em là một người phụ nữ tầm thường, em cũng biết ghen và cũng sẽ hiểu lầm, em không phải một người vợ đảm đang, cũng không phải là người phụ nữ biết xã giao, không thích hợp lên phòng khách cũng không vào bếp được, thật sự em đã rất mệt mỏi, Phong Cẩm Thành van cầu anh hãy thả tự do cho em đi . . . . . ."

Diệp Trì cho xe dừng ở trước cửa hội quán, sau đó xuống xe, cũng không khỏi vì lạnh mà giật mình, mắt thấy tết Nguyên Đán sắp đến rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, nhất là vào đêm gió phương Bắc thổi về, thật sự lạnh thấu xương, thời tiết như vậy đáng lý hắn nên ở nhà với vợ con cùng ngồi bên lò sưởi, nhưng ai bảo số của hắn lại khổ như vậy, cũng là vì Phong Cẩm Thành kia thôi, xem ra hắn dọn ra ở riêng cũng là vô ích .

Vốn dĩ hai ngày trước hắn còn thấy Phong Cẩm Thành đắc ý, Diệp Trì thầm nghĩ, nhất định trong ngoài hài hòa, nên cả người hắn mới thoải mái như vậy, bình thường nhìn gương mặt của hắn rất lãnh đạm và ít khi cười, nay thay đổi cũng bởi vì vợ con đã đoàn tụ rồi, tên nhóc Cẩm Thành này còn gì không mãn nguyện nữa chứ.

Nhưng cuộc sống tốt đẹp này của hắn chỉ mới được vài ngày ngắn ngủn, lại trở nên tồi tệ, thật không hiểu nổi hai người này nữa, còn giày vò lẫn nhau làm gì. . . . . . Diệp Trì thở dài, đi vào, đẩy cánh cửa bao sương, vốn nghĩ hắn đang say bí tỉ, nhưng lại không ngờ Phong Cẩm Thành lại đang hết sức thanh tỉnh.

Mặc dù bình rượu trên bàn đã cạn sạch, nhưng nhìn ánh mắt của hắn vẫn còn lý trí cùng tỉnh táo, trong nhóm của hắn từ trước đến nay Phong Cẩm Thành luôn là người tỉnh táo và lý trí nhất, cuộc sống thoải mái, mọi chuyện đối với hắn đều thuận lợi, thời kỳ tuổi trẻ ngông cuồng thì Cẩm Thành cũng là người có vẻ chững chạc nhất.

Nhưng giờ hắn lớn tuổi cũng sẽ có chút hồ đồ rồi, xì căn đan gần đây của Cẩm Thành gây huyên náo đến long trời lở đất, Diệp Trì sao lại không biết chứ, Diệp Trì hắn cũng không đến nỗi hồ đồ mà lú lẫn, Phong Cẩm Thành đối với vợ như thế nào, có bao nhiêu chân thật thì hắn chỉ cần nhìn qua cũng có thể rất rõ ràng, nhưng tại sao Cẩm Thành lại không chú ý đến chuyện cánh truyền thông sẽ chĩa mũi nhọn vào vợ hắn và tổn thương cô ấy, tại sao hắn lại khiến xì căng đan lan truyền đi như thế, vả lại nữ chính của vụ xì căng đan lại là em gái của mẹ kế vợ, khiến chuyện này rối tung như một mớ bòng bong.

Phong Cẩm Thành nhìn thấy hắn liền ngoắc ngoắc tay: "Diệp Trì, cậu đã đến rồi, tôi muốn tìm một người để tâm sự . . . . ." Diệp Trì đi tới, cầm lấy chai rượu trên bàn, khẽ cùng Phong Cẩm Thành chạm chai một cái, sau đó ngửa cổ uống một hớp: "Cẩm Thành, nếu tôi nói chuyện xì căng đan lần này của cậu đã có chút nguội! Vợ của cậu cũng còn đó vẫn chưa có bỏ chạy, nếu như là hiểu lầm thì tốt nhất cậu nên mau giải thích với cô ấy, chứ sao lại một mình chạy đến đây uống rượu giải sầu?"

Trước mắt Phong Cẩm Thành chợt xẹt qua hình ảnh của Kê Thanh, thời điểm trước khi cô cùng hắn gây gổ, hắn còn cảm thấy cô là cố tình gây sự, nhưng sau khi nghĩ lại hình dáng cùng lời cầu xin buông tha cho cô kia, hắn có thể nhìn ra từ trong ra ngoài của cô lộ ra sự mệt mỏi.

Lần này Kê Thanh khiến cho hắn đau lòng hơn bất cứ lúc nào, cảm giác nhức nhối cùng đau đớn này, khiến lục phủ ngủ tạng của hắn cũng bị khuấy động không yên, hắn bị tổn thương cả người tức giận nhất thời hắn không suy nghĩ nhiều liền lặn mất tăm, thậm chí Phong Cẩm Thành không dám đối mặt với Kê Thanh, liền xoay người trốn tránh, từ trước đến nay đây cũng là lần đầu tiên Phong Cẩm Thành làm lính đào ngũ trốn chạy trước mặt vợ của mình.

Hắn suy nghĩ thật lâu, cũng không thể hiểu nổi, nếu như vợ của hắn chỉ vì chuyện hắn giấu cô gặp gỡ Trương Lộ ở Paris, thì chuyện cũng không nghiêm trọng như thế, trong một giây kia Phong Cẩm Thành cảm thấy chuyện Kê Thanh tức giận cũng không phải là chuyện một sớm một chiều mà xảy ra, giống như đã tích lũy rất lâu rồi mới bộc phát ra, tức giận cùng uất ức tuôn trào giống như ngọn núi lửa phun trào, cho nên khó chịu của cô mới lộ ra nhiều như vậy.

Phong Cẩm Thành thở dài nói : "Diệp Trì, tôi và Trương Lộ chẳng có gì cả? Tôi cũng đã giải thích với cô ấy rồi."

"Như vậy còn chưa được." Diệp Trì thật sự không hiểu nổi hai người này, muốn hành hạ lẫn nhau.

Phong Cẩm Thành khẽ cười khổ : "Vấn đề là hiện tại cô ấy không muốn nghe tôi giải thích, cô ấy muốn tôi trả tự do cho cô ấy, tôi thậm chí còn không dám nghe hết lời cô ấy nói, tôi sợ cô ấy lại nhắc đến hai chữ ly hôn, thì có lẽ tôi sẽ không nhịn được mà đánh cô ấy mất, tôi đã muốn đánh một cô gái như vậy, là do cô ấy đã tổn thương lòng của tôi, khiến lý trí của tôi có chút hỗn loạn."

Diệp Trì nghiêng đầu quan sát Phong Cẩm Thành rất lâu, hỏi thêm một câu: "Cẩm Thành, cậu yêu Kê Thanh không?"

"Yêu àh?" Phong Cẩm Thành không biết, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, Kê Thanh rất để ý chuyện này, vì vậy có một lần hắn giả say mượn rượu để nói lời yêu với cô, thật không ngờ liền thành công bắt được vợ của hắn, nhưng Phong Cẩm Thành lại không hiểu rõ từ này.

Cẩm Thành suy nghĩ một lát, có chút chần chờ hỏi lại Diệp Trì: "Yêu là sao?"

Diệp Trì choáng một chút sau đó cũng vui vẻ giải thích :"Yêu … Từ này rất khó giải thích rõ ràng, hiện tại tôi cũng không hiểu hết được hàm ý của nó, tôi chỉ là giải thích cho cậu theo cách nhìn đơn giản của tôi, yêu chính là cậu cần có cô ấy, muốn ở bên nhau và sống với cô ấy trọn đời trọn kiếp, không những chỉ là kiếp này thôi mà thậm chí còn muốn đến kiếp sau cũng không nhàm chán. Dĩ nhiên hai người cũng không thể nào mãi mãi mặn nồng yêu thương lẫn nhau như thời kỳ mới cưới được, nhưng điều quan trọng là hai người phải tôn trọng lẫn nhau, nói vậy thì phải xem lại cậu trước! Nếu đổi lại vị trí cho nhau, vợ của cậu ở bờ sông Seine cùng người đàn ông khác dùng cơm tối, sau khi về nước lại bị báo chí đồn thổi, tung tin để tạo xì căn đan, thì cậu sẽ cảm thấy thế nào"

"Cô ấy dám. . . . . ." Ngón tay Phong Cẩm Thành đang cầm chai rượu liền xiết chặt, hung hăng ném đi :" Nếu cô ấy dám như vậy, tôi sẽ xử lý cô ấy ngay. . . . . ."

Kê Thanh ngồi ở trên giường ngẩn người một lúc lâu, sau đó khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn Tiểu Tuyết, bé con chỉ là vui chơi mệt mỏi nên giờ đã ngủ rất say, mái tóc của Tiểu Tuyết rất mềm, có vài cọng tóc mái che trên trán cùng mắt của cô bé, Kê Thanh nhẹ nhàng dùng tay vuốt qua, lộ ra cái trán nhỏ của Tiểu Tuyết, hai mắt đang nhắm lại càng nhìn càng giống hệt Phong Cẩm Thành, cũng không biết Tiểu Tuyết đang mơ thấy gì mà cái miệng nhỏ nhắn khẽ cười, đột nhiên lại cười khanh khách mấy tiếng, hết sức trong trẻo.

Kê Thanh hơi sửng sốt một lúc, nhưng cũng không khỏi mỉm cười, làm trẻ con thật tốt, chỉ cần vui vẻ sống mọi chuyện đều không quan tâm, mặc dù đôi lúc cũng sẽ không được như ý, nhưng chỉ cần khóc một trận thật lớn là hết, cô mơ hồ nhớ lại khi cô còn nhỏ cũng đã từng như vậy, đã trải qua một cuộc sống đơn giản, nhưng hôm nay cuộc sống của cô lại thật nặng nề giống như trên lưng đang đeo một quả núi khổng lồ, ngày ngày đè nén lên người cô.

Trước đây Kê Thanh cũng có suy nghĩ qua, nếu không thể ép buộc được Phong Cẩm Thành thay đổi, cô có thể vì Tiểu Tuyết mà cùng Phong Cẩm Thành hòa bình chung sống trở thành vợ chồng bình thường cũng được, nhưng hiện tại Kê Thanh phát hiện chuyện này khó hơn tưởng tượng của cô, cô cảm thấy mình khó có thể làm được.

Một Trương Lộ đã gây rối rắm mấy năm nay, thật ra thì Kê Thanh cũng tin tưởng quan hệ giữa Phong Cẩm Thành cùng Trương Lộ không có gì, nếu quả thật có chuyện gì thì cũng chỉ là chuyện mập mờ giữa nam và nữ? Trương Lộ theo hắn nhiều năm như vậy chắc là muốn ngồi vào vị trí Phong phu nhân? Kê Thanh cũng thấy mệt mỏi thay cho cô ấy.

Mà cho dù mình chặn được một Trương Lộ, phía sau còn có thêm hai ba Trương Lộ nữa, cô không cách nào xử lý hết được, chỉ cần ngày nào đó cô còn là Phong phu nhân, thì cô chính là cái gai trong mắt người khác, trải qua mấy ngày nay cô cảm thấy so với thời gian hai năm bỏ nhà đi còn mệt mỏi hơn.

Lúc đó cô cũng sẽ không hiểu lầm, không ghen tỵ, không uất ức, cô chỉ cần trốn vào một góc thành phố khác để nhớ cùng hoài niệm một chút, ngược lại khi đó được tự do tự tại, Kê Thanh rõ ràng hơn ai hết, khi cô ở bên cạnh Phong Cẩm Thành, thì cô lại không thể khống chế được tâm tình của chính mình, ghen tỵ cùng hiểu lầm đi đôi với nhau rồi lại xảy ra rắc rối . . . . . .

Mấy ngày trôi qua, cô hoàn toàn có thể yên tâm, con gái của cô cũng đã gặp được ông nội và bà nội, hai ông bà cũng thương yêu Tiểu Tuyết như vậy, nếu Tiểu Tuyết không có mẹ ở bên cạnh thì chắc cũng không đến nỗi? Nếu như cô cùng Phong Cẩm Thành ly hôn, cô cũng sẽ thử thăm dò xem quyền nuôi con, nhưng chỉ có điều là về phía Phong Cẩm Thành có chút khó. . . . . .

Phía ngoài cửa vang lên một tiếng, Kê Thanh nhanh chóng nằm xuống đồng thời nhắm hai mắt lại, bây giờ cô không muốn đối mặt với Phong Cẩm Thành đang say này, người đàn ông này rất biết lợi dụng cơ hội, lần trước sau khi uống say về nhà, chỉ cần một câu nói ‘Anh yêu em’ là liền khiến cô bỏ đi áo giáp phòng bị, bây giờ nghĩ lại thấy bản thân mình thật khờ khạo, đó chỉ là thủ đoạn của Phong Cẩm Thành mà thôi.

Cửa bị đẩy ra, mang theo hương vị nhàn nhạt của rượu, mùi vị cũng không nồng nặc, giống như hắn uống cũng không nhiều rượu, Kê Thanh nhắm mắt lại giả bộ ngủ, cô có thể cảm nhận rõ ràng vị trí bên cạnh bị đè nén xuống, ánh mắt nóng rực dán lên trên mặt cô, hắn khẽ thở dài, cô cảm thấy mùi rượu nồng hơn, cái trán của cô cảm nhận được một mảnh mềm mại cùng nóng bỏng. . . . . .

Người Kê Thanh có chút cứng ngắc, cũng may Phong Cẩm Thành đã đứng lên đi ra ngoài rồi, sau khi cửa phòng khép lại được một giây, Kê Thanh liền mở mắt ra, cô vốn muốn cãi nhau một trận với người đàn ông bá đạo này, dù sao lúc đầu cũng là do cô khơi mào chọc giận hắn.

Khi Kê Thanh nói ra những lời đó, cô cũng biết rõ hai người không còn đường lui nữa, lấy kiêu ngạo của Phong Cẩm Thành mà nói, thì những lời nói đó còn có tác dụng hơn so với việc hai người cãi nhau.

Kê Thanh thầm nghĩ như vậy cũng tốt, cũng đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng thật sự không nghĩ đến ngày hôm sau tỉnh lại, tất cả cả mọi chuyện lại giống như chư từng xảy ra vậy, tan biến như không khí vậy, hai ngày trước còn lo lắng không yên, nhưng hôm nay cô lại dậy thật sớm, tâm tình cô vui vẻ và ấm áp như thời tiết bên ngoài vậy.

Lúc ăn điểm tâm sáng Phong Cẩm Thành luôn có thói quen đọc báo, thỉnh thoảng quan sát người giúp việc đút Tiểu Tuyết ăn cơm, sắc mặt cũng không tệ, nhìn vẻ mặt ôn hòa lúc ăn cơm, Phong Cẩm Thành liền ôm lấy Tiểu Tuyết nói với Kê Thanh một câu :" Cha hôm qua có gọi điện thoại đến nói nhớ Tiểu Tuyết, chúng ta nên qua đó thay đổi không khí đi."

Kê Thanh nhíu mày, Phong Cẩm Thành để tờ báo xuống, quan sát dáng vẻ lãnh đạm của cô mà nói :" Đây là dịp rất tốt, con gái cũng nên đi ra ngoài vận động một chút, chỉ ở trong nhà sẽ rất buồn bực, không tốt cho sức khỏe!" Phong Cẩm Thành khoác vai Kê Thanh và ôm lấy Tiểu Tuyết đi, Kê Thanh cũng chỉ có thể trầm mặc.

Ngồi ở trong xe Kê Thanh có cảm giác mình giống như khúc củi mục vậy, đã nói đến chuyện buông tha như vậy, cũng đã giày vò hắn mấy ngày nay mà cũng không giải quyết được gì, cô thật không phải là đối thủ của Phong Cẩm Thành, cô tiến một bước, hắn lại lùi một bước, cô lùi một bước, hắn tiến một bước, cô hung hăng ra một đón, giống như đang đánh vào bông gòn vậy, mỗi khi gặp mặt Phong Cẩm Thành cô đều muốn tìm cách gây gỗ với hắn nhưng cô lại không biết mở lời như thế nào.

Kê Thanh nghiêng đầu nhìn khung cảnh phía ngoài cửa sổ, khí trời thật sự rất tốt, gió cũng không lớn, ánh mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp làm cho không khí trở nên ấm hơn, mùa đông khắc nghiệt mà có khí trời như vậy cũng rất hiếm, tuy là trong xe không mở nhạc, nhưng cũ,ng không yên tĩnh, bảo mẫu ngồi ở bang ghế sau cùng Tiểu Tuyết, cô bé nằm ở bên cửa sổ, chỉ chỉ trỏ trỏ đồng thời hỏi một vài thứ, nhìn cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng hấp dẫn, cái miệng nhỏ xíu từ khi lên xe đến giờ cũng không ngừng qua. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện