Chương 415: Nước bọt cũng có độc
Thế nhưng lúc này không phải lúc dùng nhanh chậm để cân nhắc kỹ thuật.
Trần Thương chính mình cũng không biết có bao nhanh!
Giống như, ổn... Vững như chó!
Khâu chậm, cũng không nghĩa là khâu dày, mà ngược lại, nguyên nhân Trần Thương chậm là tách riêng khâu màng nhầy cùng tầng cơ.
Lúc này, Trần Thương nói với Vương Dũng: 'Khâu thực quản không nên quá dày, không nên quá chặt, lúc
thắt nút cũng phải căng chùng vừa phải.”
Vương Dũng không rõ rằng cho lắm, chỉ có thể xuống dưới kiểm tra sách, nhưng hiện nhớ là được.
Sau đó, sau khi khâu hoàn tất, vá sau vết rách cần để cho thắt lưng bao trùm cuống màng phổi cánh, giống như vá bánh xe, thật ra chính là để bảo hiểm!
Phẫu thuật cho tới bây giờ, đã kết thúc.
Việc cần làm bây giờ là chờ khôi phục.
Trần Thương đưa khâu cho Vương Dũng, gỡ găng tay của mình xuống, nhìn Tiêu Hà nói: "Chủ nhiệm Tiêu, xử lý cho người bệnh cái nắm viện đi, ống thông mũi - dạ dày tạm thời đừng làm, tiếp tục giảm sức ép,
hậu kỳ ta lo lắng trung thất bị nhiễm khuẩn, khoảng thời gian này dùng một chút chất kháng sinh tác dụng rộng."
"Trong mười ngày này không thể ăn cơm, cấm ăn, sau mười ngày làm sạch thực quản, sau đó mới có thể uống nước.
"Dù sao, nước bọt cũng có độc!"
(DG: Nước bọt thật sự có độc, rất nhiều người bệnh bị rạn nứt thực quản cũng bởi vì không chú ý cho nên bị nước bọt của mình gây ra nhiễm khuẩn, dẫn đến tự mình hạ độc chết, vì vậy, theo góc độ y học, nước bọt thật có thể phun chết người! Vì vậy... Nếu như mọi người phun người nào đó, nhớ súc miệng rồi phun.)
Bên ngoài phòng phẫu thuật, người nhà đều đang lo lắng chờ đợi.
Khoảng thời gian này, Tiểu Dương trầm mặc không nói, có chút bất an, có chút lo lắng....
Người vợ lặng lẽ đi sau lưng hẳn, nhẹ nhàng vỗ thân thể Tiểu Dương, không nói nhiều, đơn giản đặt tay ở sau lưng của hắn.
Nhiệt độ cơ thể truyền lại thường sẽ làm cho cho người có một cảm giác có thể dựa vào Tiểu Dương ngẩng đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của vợ, cười nói: "Vợ à, ta không có chuyện gì đâu"
Người vợ ngồi xuống bên cạnh hắn: "Anh đừng quá lo lẳng, lúc khó khăn hơn chúng ta đều có thể vượt qua, đây coi là cái gì? Lại nói, không phải còn có em đây sao?!"
Nghe vậy, cái mũi Tiểu Dương cảm giác hơi chua chua, nước mắt kém chút trào lên mà ra.
Quay người nhìn người phụ nữ quê mùa cục mịch, trên người bởi vì hoàn cảnh nên chỉ mặc một bộ đồ đã cũ, quần áo đều nhiều năm không mua...
Nghĩ tới đây, Tiểu Dương thở dài, trong lòng cười khổ một tiếng, mình thật vô dụng!
Một người phụ nữ tốt như thế, đi theo mình liên tục phải chịu khổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bình luận truyện