Chương 654: Cùng chung hoạn nạn
Có ý tứ gì?
Thường Lệ Na càng trừng lớn con mắt, ngọn lửa bát quái cháy hừng hực!
Người đàn ông cũng lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài:
- Cô bé ngốc, Anh... Anh cũng không biết làm sao nữa!
Trần Thương không hiểu người đàn ông sao có thể nói ra hai chữ “cô bé" này.
Dù sao đối mặt với phụ nữ lớn hơn mình nhiều tuổi thì hai chữ "cô bé” này đúng là quá nặng nề.
Trang điểm trên mặt người phụ nữ đã nước mắt cuốn trôi, xem ra là thật xúc động.
“Trần Thương đột nhiên cảm thấy, đứng trước tình yêu tất cả mọi thứ đều không phải là vấn đề, tối thiểu nhất hai người là yêu nhau thực lòng.
Nghĩ đến vết thương trên mông, Trần Thương thậm chí cảm thấy đây là bằng chứng cho tình yêu của hai người.
Dù sao... Cũng là bạn cùng chung hoạn nạn đi... ?
Đang lúc Trần Thương quyết định đánh gãy hai người này tiếp tục thể hiện tình cảm.
Người phụ nữ lại nói:
- Nếu không... Chúng mình tìm bọn họ nói chuyện?
Người đàn ông lập tức biến sắc:
- Như vậy... Như vậy được không?
Người phụ nữ thất hồn lạc phách:
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cũng không thể rời khỏi đây?
Người đàn ông thở dài, thanh âm có chút nghẹn ngào, nói:
- Anh cũng không biết làm sao nữa, em cũng nghe thấy con trai của em nói đó, cậu ta nói muốn dẫn người chém anh, thấy anh một lần sẽ đánh anh một lăn, đánh chết mới thôi!
- Nếu như em không giải quyết xong chuyện con trai của em, chúng ta... Chúng ta cực kỳ phiền phức, anh mới 30, anh không muốn chết...
Người đàn ông nói xong câu cuối cùng, ủy khuất khóc lên
Mà vừa mới uống một hớp nước, Trần Thương không nhịn được toàn bộ phun trên mặt Thường Lệ Na.
Mà Thường Lệ Na tựa hồ ngoảnh mặt làm ngơ....
rừng hai mắt nhìn chằm chằm hai người này, cô không thể tưởng tượng rung động đến tâm can!
Cái quỷ gì?
Ngay cả Trần Thương không quá ưa thích bát quái cũng không nhịn được mong đợi kịch bản tiếp tục.
Lúc này, người phụ nữ dìu người đàn ông đứng
- Đi thôi, bảo bối, về nhà đi.
Người đàn ông sững sờ:
- Về nhà ai?
Người phụ nữ cũng do dự một chút:
- Hay là, về nhà anh?
Cơ thế người đàn ông khẽ run rẩy, vội vàng lắc đầu, ủy khuất sắp khóc:
- Anh sợ cha anh sẽ đánh chết anh.
Hai người như thế vừa đi vừa nói, rời khỏi phòng cấp cứu.
Nhìn bóng lưng hai người dần biến mất.
Trần Thương đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật rất khó..
Đây quả thật là tình yêu hai bên gia đình đều không tán thành.
Trong lúc nhất thời nghẹn lời, không biết nên đánh giá như thế nào.
Trách không được hai người bị chém một dao cũng không báo cảnh sát.
Không quản là cha người đàn ông chém đến, hay là con trai người phụ nữ chém đến, một dao kia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
Thật khó!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bình luận truyện