Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 19



Nửa giờ sau, Dương Thiếu Quân xuất hiện trước cổng khu nhà Tô Duy.

Đại Hoàng đã đợi một lúc, thấy xe của anh, sắc mặt khẩn trương một chút, xác định Tô Duy không ở đây, nhanh chóng chui vào xe Dương Thiếu Quân.

Dương Thiếu Quân với cậu nhóc luôn bám đuôi Tô Duy này nhìn thế nào cũng không vừa mắt, tuy anh không biết cảm tình hai người đã tiến triển đến mức nào, nhưng theo bản năng anh nhận thấy sự uy hiếp không hề nhỏ. Anh lạnh lùng nói : “Cậu tìm tôi làm gì ?”

Đại Hoàng liếm môi một cái, nhỏ giọng khẩn cầu : “Cảnh sát Dương, chúng ta tới vườn hoa khu bên cạnh nói chuyện một chút được không ?”

Dương Thiếu Quân nhìn phản ứng của cậu, vừa bực mình vừa buồn cười : “Muốn tránh Tô Duy sao ? Cậu đã làm gì trái với lương tâm vậy ?”

Đại Hoàng lắc đầu, cắn môi dưới, sắc mặt có chút tái nhợt : “Cảnh sát Dương, anh có biết Cao Cẩm không ?”

Dương Thiếu Quân cả người cứng đờ, khó tin nhìn cậu, môi run run, đột nhiên nhấn chân ga, xe chạy như ma đuổi lao tới vườn hoa gần đấy.

Hai người cũng không xuống xe, Dương Thiếu Quân phiền não rút điếu thuốc ra châm lửa, mơ hồ hỏi thăm : “Cao Cẩm là sao ? Tô Duy nhắc tới cậu ta trước mặt cậu sao ?”

Gió rất lớn, bật mãi không lên lửa, anh xoay người đưa lưng về phía gió, lấy tay che cái bật lửa, tiếp tục châm lửa.

Đại Hoàng do dự nói rằng : “Anh biết Cao Cẩm sao ? Hôm qua bác sĩ đi gặp anh ta, sau đó khi về trở nên rất kì quái.”

Bật lửa trong tay Dương Thiếu Quân rơi xuống sàn, thuốc trên miệng cũng rơi xuống.

Anh cố gắng cười nhìn Đại Hoàng : “Em ấy gặp Cao Cẩm sao ? Sao cậu biết ? Cậu biết Cao Cẩm là ai sao ?”

Đại Hoàng yên lặng lắc đầu : “Bác sĩ nói cho tôi biết, anh ấy nói từng thích anh ta, tôi không biết nên mới tới hỏi anh.”

Dương Thiếu Quân giống như bị sét đánh : “Em ấy gặp Cao Cẩm ? Em ấy nói cho cậu biết ?!”

Đại Hoàng gật đầu.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Dương Thiếu Quân đột nhiên run run.

Anh dở khóc dở cười nói : “Cao Cẩm ? Đùa sao ? Cậu ta mười năm trước đã chết rồi…”

Buổi trưa, Đại Hoàng trở về nhà Tô Duy.

Tô Duy đứng ở phòng khách nhìn lọ hoa ngũ sắc Đại Hoàng đem về cắm đến ngẩn người, thấy Đại Hoàng về, anh đút tay vào túi quần : “Em đi đâu ? Sáng sớm đã không thấy bóng dáng.”

Đại Hoàng liếm môi khô khốc, cởi giầy đi vào phòng khách. Cậu kéo Tô Duy ngồi xuống sô pha, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh nói : “Bác sĩ, ngày hôm qua anh đã đáp ứng em hôm nay nói tiếp, anh chuẩn bị xong chưa.”

Tô Duy ngẩn người, đột nhiên cảm thấy chột dạ, không kìm lòng rút tay ra khỏi bàn tay của Đại Hoàng.

Đại Hoàng hỏi : “Có thể nói cho em biết chuyện của Cao Cẩm được không ?”

Tô Duy hoảng hốt mở to mắt nhìn : “Sao em biết cậu ấy ? Em gặp cậu ấy sao ?”

Đại Hoàng lắc đầu : “Đêm qua chính bác sĩ nói cho em biết.”

Tô Duy bình tĩnh trở lại, suy nghĩ một chút, cười khổ nói : “Chuyện rất dài dòng.”

Đại Hoàng nói : “Vậy từ từ nói, em sẽ nghe.”

“Tôi và Cao Cẩm học cùng trung học, lên cấp ba cũng cùng học một trường. Tính tôi và cậu ấy đều khá an tĩnh, cũng hợp nhau…” Tô Duy nheo mắt nhớ lại chuyện cũ, chân mày mang chút u buồn : “Ban đầu tôi thích một nam sinh, cậu ấy giúp tôi hiểu rõ tính hướng của mình. Sau đó lên cấp ba, tôi và Cao Cẩm lại là bạn cùng lớp. Một ngày, cậu bạn tôi thích đột nhiên không… để ý đến tôi nữa, thậm chí còn châm chọc, khiêu khích tôi, Cao Cẩm vẫn ở bên, an ủi tôi. Sau đó tôi biết, anh trai tôi tìm đến nam sinh kia, bảo cậu ấy tránh xa tôi một chút.”

Đại Hoàng nhịn không được hỏi :”Nam sinh kia.. có phải là cảnh sát hư hỏng không ?”

Tô Duy nhìn cậu một chút, khẽ mím môi, không trả lời mà tiếp tục kể : “Tôi và Cao Cẩm rất thích lên sân thượng hóng gió, gió chiều rất dễ chịu, cứ ngồi ngây ngốc cả buổi chiều. Kỳ thực cũng chẳng có bước ngoặt gì, cũng không rõ là ai chủ động, đột nhiên một ngày chúng tôi hôn môi… Sau đó nước chảy thành sông, cứ thế ở chung một chỗ. Chúng tôi giấu rất kĩ, bởi vì cả hai đều không có bạn bè gì, quan hệ này không có người biết đến. Thế nhưng năm cuối cấp…” Khi đó áp lực học tập rất lớn, lại thêm gánh nặng tình cảm cấm kị. Để xóa tan áp lực, Tô Duy và Cao Cẩm nếm thử trái cấm, càng ngày càng không thể vãn hồi. Cứ mỗi cuối tuần, hai thiếu niên lại lén lén lút lút, ở nơi không có ai lưu luyến triền miên, thu được một chút an ủi..

“Chuyện chúng tôi bên nhau bị cha mẹ cậu ấy phát hiện. Cao Cẩm là con một trong nhà, gia cảnh bọn họ cũng không tốt lắm, mọi mong đợi đều ủy thác vào đứa con trai này. Mẹ cậu ấy tới tìm cha mẹ tôi nói chuyện, nhưng cha mẹ tôi bận rộn công việc, thế nên không gặp được người. Bọn họ lại tới trường học, yêu cầu hiệu trưởng đuổi học tôi.. Dù sao cũng đã năm cuối, chuyển trường sẽ ảnh hưởng đến thành tích của Cao Cẩm, bọn họ cũng không thể giúp cậu ấy chuyển trường, nên mới yêu cầu đuổi học tôi. Cha mẹ tôi… rất có tiền, hiệu trưởng không dám đuổi tôi, lúc bọn họ cãi nhau trong phòng hiệu trường, người ngoài đi qua, nghe được, chuyện này lan truyền ra.. Cả khối đều biết..”

“Cao Cẩm không chịu nổi áp lực này, cậu ấy tới tìm tôi, rủ tôi cùng rời bỏ thành phố này, một lần nữa bắt đầu lại. Tôi..” Nói đến đây, thần sắc Tô Duy có chút mờ mịt : “Tôi … đồng ý. Chúng tôi lên xe lửa rời khỏi Thượng Hải.. Tìm được một công trường, ban ngày làm công, buổi tối ngủ trên công trường. Không có tiền, làm việc rất cực khổ, tôi bị bệnh cũng không có tiền mua thuốc. Sau đó chúng tôi bắt đầu cãi nhau, tôi hối hận bảo cậu ấy trở về nhà, chúng tôi căn bản không có năng lực ly khai gia đình tự mình sinh hoạt. Cãi nhau rất nhiều lần, tình cảm cũng đều phai nhạt, cả hai quyết định về nhà.”

“Trở về Thượng Hải, anh trai vô cùng tức giận, cho rằng Cao Cẩm làm hư tôi. Anh buộc cha mẹ Cao Cẩm phải từ chức —— nhà tôi thực ra rất có thế lực. Cả nhà Cao Cẩm bị ép rời khỏi Thượng Hải, tôi cảm thấy khó chịu, trước khi cậu ấy đi liền lén tìm gặp. Tôi và cậu ấy ước định, chờ mười năm khi cả hai đều có bản lĩnh thì gặp lại, khi ấy muốn cùng nhau ở một chỗ, không ai có thể ngăn cản.”

Đại Hoàng nghe chuyện liên tiếp nhíu mày, trái tim như bị ai nắm chặt, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Sau đó, mười năm đến, anh ta trở về tìm anh ?”

Tô Duy gật đầu.

Đại Hoàng nắm chặt tay Tô Duy, đưa lên mặt mình : “Bác sĩ, anh dẫn em đi gặp anh ta được không ?”

Tô Duy có chút cảnh giác hỏi : “Em gặp cậu ấy làm gì ?”

Khóe miệng Đại Hoàng xụ xuống, khổ sở nói : “Bác sĩ, anh thành thực nói cho em biết, anh thích em hay thích anh ta ?”

Tô Duy do dự một chút : “Tôi.. thích.. Nhưng tôi đã đáp ứng cậu ấy. Tôi không thể phản bội.”

Đại Hoàng nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn : “Vậy anh dẫn em đi gặp anh ta một lần, để em nhìn bác sĩ cùng dạng người nào ở một chỗ —— như vậy em cũng dễ dàng hết hy vọng.”

Tô Duy suy nghĩ một chút, thở dài nói : “Được.”

Anh dẫn Đại Hoàng đến chung cư đối diện, lúc lên tới tầng, Đại Hoàng kinh ngạc nói : “Đây là căn hộ đối diện nhà chúng ta sao ?”

Tô Duy cười khổ gật đầu : “Đúng. Em từng nói đối diện như có người nhìn mình. Chính là cậu ấy.”

Tô Duy tiến lên phía trước gõ cửa một cái, thật lâu không có ai mở cửa. Đại Hoàng cứng người nhìn bóng lưng anh, nhịn không được mở miệng : “Bác sĩ..”

Tô Duy cúi người xuống, từ dưới thảm rút ra một chiếc chìa khóa, mở cửa.

Hai người tiến vào phòng, Tô Duy khiếp sợ nhìn căn phòng trống rỗng, không có máy tính, không có kính viễn vọng, cũng không có giường.

Tô Duy không dám tin đi vào, kéo màn cửa sổ, bụi tràn ngập. Cả phòng tích một lớp bụi mỏng, hiển nhiên rất nhiều năm không có ai tiến vào.

Tô Duy không khỏi lắc đầu : “Sao vậy ?.. Cậu ấy dời đi ?”

Đại Hoàng cắn môi một cái, sắc mặt trắng bệch : “Bác sĩ, nơi này căn bản không có người ở.”

Tô Duy kỳ quái nhìn cậu : “Cái gì ?”

Đại Hoàng hỏi : “Anh có số điện thoại anh ta không ?”

Tô Duy ngẩn người, phát hiện mình chưa từng chủ động liên lạc với Cao Cẩm, thế nhưng Cao Cẩm vẫn có thể tìm tới mình. Anh lắc đầu.

Đại Hoàng cười khổ : “Quên đi.. không có gì.. Nếu anh ta chuyển đi rồi, chúng ta trở về thôi.”

Về đề nhà, Tô Duy giam mình trong thư phòng.

Anh có chút bi ai thầm nghĩ. Tại sao lại là mười năm ? Vì sao trước đây anh lại cùng Cao Cẩm định ước mười năm như vậy ? Nếu là chín năm, tám năm.. Có thể mọi thứ sẽ không giống như bây giờ.. chí ít, cũng bớt phiền não hơn.

Đến nửa đêm, Tô Duy ngủ không được, Đại Hoàng lại bỏ thuốc ngủ vào cốc sữa của anh.

Ngày hôm sau, Đại Hoàng ra khỏi cửa từ sáng sớm, thẳng đến tối mới về.

Hôm nay cậu không làm cơm tối, chỉ nói rằng : “Bác sĩ, em sẽ phải rời đi, tối nay anh cùng em ra ngoài ăn một bữa nhé ?”

Tô Duy mơ hồ cảm thấy bất an, miễn cưỡng nặn một nụ cười : “Em nấu ngon hơn bên ngoài, sao lại muốn ra ngoài ăn ?”

Nhưng Đại Hoàng vẫn kiên trì, Tô Duy đành đồng ý.

Bọn họ tới nhà hàng cao cấp lần trước Tô Kiềm hẹn Tô Duy. Đúng lúc này, Tô Kiềm cũng ở đây.

Tô Duy hoảng hốt nhìn anh trai đang ngồi ngay ngắn trong căn phòng, lại nghi ngờ nhìn Đại Hoàng. Đại Hoàng nở nụ cười cổ quái : “Bác sĩ, xin lỗi, là em hẹn anh trai anh tới đây.”

Tô Kiềm cũng không hiểu tại sao : “Cậu rốt cuộc muốn gì ?”

Đại Hoàng đi tới trước mặt Tô Duy, đưa tay lên trán anh, hơi dùng lực ấn : “Bác sĩ, có thể nói cho em biết anh vì sao lại ghét anh trai mình không ?”

Tô Duy ngây người nhìn cậu, trước mắt hiện lên một màn những gì đã qua, lúng túng đáp : “Anh ấy.. ép bạn bè.. rời khỏi tôi..”

Đại Hoàng hỏi tiếp : “Bạn nào của anh ? Dương Thiếu Quân ? Cao Cẩm ?”

Nghe được cái tên Cao Cẩm, Tô Kiềm hơi rùng mình, ly thủy tinh trên bàn rơi xuống đất.

Tô Duy dần dần mờ mịt : “Dương Thiếu Quân.. Cao Cẩm..”

“Cao Cẩm ?!” Tô Kiềm dùng ngữ điệu cổ quái gọi tên này, trong mắt viết đầy khó tin.

Đại Hoàng tăng lực ở tay : “Anh trai anh ép người nhà Cao Cẩm rời khỏi Thượng Hải sao ?”

Tô Duy nói : “Đúng…”

Tô Kiềm mạnh mẽ đứng lên, tức giận nói : “Các người ở đây nói bậy bạ gì thế ? Cậu đang làm gì Tô Duy vậy ?”

Đại Hoàng lạnh lùng đáp : “Tôi chỉ giúp Tô Duy nhớ lại chuyện đã qua. Mời anh yên lặng.”

“Bác sĩ, anh nhớ lại một chút, anh vì sao ghét anh trai anh ?”

Hồi ức giống như trận hồng thủy mạnh mẽ tuôn trào, hốc mắt Tô Duy ẩm ướt : “Anh ấy kiểm tra từng người bạn của tôi, mỗi ngày cùng tài xế đưa tôi đến trường, đón lúc tan học, anh ấy không cho tôi đi chơi cùng bạn bè.. Sinh nhật tôi, anh ấy mời cả lớp, tặng bọn họ lễ vật quý trọng; trường tổ chức đi xem phim, mọi người đều đi xe buýt, anh ấy lại đặc biệt đưa tôi đi.. Các bạn khác đều không dám gặp gỡ, chơi với tôi.. Anh uy hiếp Dương Thiếu Quân, bắt cậu ấy cách xa tôi một chút, uy hiếp muốn để cha mẹ cậu ấy thất nghiệp, Dương Thiếu Quân mắng tôi là Tô nhị thiếu gia, là con mọt không có năng lực.. Tôi rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.”

Tô Kiềm nhịn không được che mắt, nhỏ giọng nói : “Anh rất xin lỗi, A Duy..”

Hai dòng nước mắt khẽ lăn dài. Anh nức nở nói : “Tôi ghét anh trai ? Không, tôi thương anh…”

Ba chữ “Tôi thương anh..” giống như chiếc then chốt, Tô Kiềm cũng không nhịn được nữa, bất chấp hình tượng khóc rống lên.

Đại Hoàng hít mũi một cái, lấy tay áo lau nước mắt Tô Duy : “Như vậy, còn Cao Cẩm ?”

Tô Duy lắc đầu : “Trong đầu tôi rất loạn, Cao Cẩm.. Cao Cẩm làm sao vậy ? Sao cậu ấy trở về ?”

Tô Kiềm run giọng nói : “Chuyện gì xảy ra vậy ? A Duy, ai đã trở về ? Cao Cẩm mười năm trước, đã nhảy lầu chết rồi..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện