Bác Sĩ Thú Y

Chương 84: 84: A… Đừng Mà… Không Cần…





Vừa mới xuống xe, Bạch Lê đã không tự chủ được mà run cầm cập.

Cả người Bạch Lê nóng ran, chỉ với vài câu nói của Thẩm Ám tai cô đã đỏ bừng, nhưng nơi riêng tư lại không biết xấu hổ không ngừng rỉ nước ra ngoài, trên đường đi Bạch Lê luôn cúi thấp đầu xuống không dám nhìn mặt người khác.

Thẩm Ám đã đặt khách sạn từ trước, nhưng lúc hai người đi không mang theo bất kỳ hành lý nào, kể cả… Bao cao su trong hành lý.

Bạch Lê đỏ mặt nghe Thẩm Ám hỏi bao cao su ở quầy lễ tân, mua ba hộp, Bạch Lê nghe thấy người lễ tân to tiếng hỏi kỹ lại, “Ba hộp?”
Bạch Lê cúi gằm mặt xuống, cô chỉ muốn tìm cho mình một cái hố để chui vào.

Thẩm Ám thanh toán tiền, thấy cô đang cúi đầu sắp áp cả mặt vào bụng, anh cười nhẹ một tiếng nắm tay cô đi vào trong.

Ra khỏi thang máy, quẹt thẻ mở cửa phòng xong, anh ngay lập tức đè cô lên cửa hôn môi, trong phòng chưa có bật đèn, cho nên bên trong tối om.

Thị giác không hoạt động được, những giác quan khác càng trở nên nhạy cảm hơn.

Trong lúc Thẩm Ám hôn cô, ngón tay vén áo lông của lên luồn vào trong, bàn tay nóng rực xoa bóp bầu ngực cô, lòng bàn tay vuốt ve đầu vú đã cứng lên.


Bạch Lê nghe thấy tiếng rên rỉ trong cổ họng của chính mình, xen lẫn tiếng thở dốc của Thẩm Ám, sống lưng cô run rẩy, miệng không kìm được mà bật ra tiếng nức nở, giữa hai chân trào ra một lượng lớn nước.

Thẩm Ám mạnh mẽ mút cắn môi cô, đầu lưỡi càn quét khắp khoang miệng Bạch Lê, nụ hôn nóng bỏng di chuyển từ khóe miệng ra đến vành tai, môi mỏng ngậm lấy vành tai mềm mại, mút cắn liếm láp, đầu lưỡi hơi chọc vào, mới chỉ liếm một chút, chân Bạch Lê liền mềm nhũn bật khóc thành tiếng, “A…”
Thẩm Ám cười nhẹ, anh khóa cửa phòng lại, mở điều hòa, vén rèm cửa lên, rồi mới cởi áo khoác ra vất lên ghế.

Anh đi từng bước tới cửa, Bạch Lê đang mềm nhũn dựa vào cửa, tay cô chống ra phía sau, đang định đứng lên thì một cái bóng phủ lấy người cô.

Anh cúi đầu ngậm môi cô, nhẹ nhàng gặm cắn, tay anh cởi áo lông vũ của cô ra, tiếp theo đó là quần.

Ngón tay anh vuốt ve vòng eo nhỏ xinh của Bạch Lê, mỗi một cái đụng chạm của anh đều khiến Bạch Lê run rẩy, cô ôm cổ Thẩm Ám, dụi đầu vào lồng ngực anh, khóe mắt hồng hồng nhỏ giọng rên rỉ.

Quần lót bị cởi ra, một đốt ngón tay cắm vào âm đạo, khuấy đảo vách thịt non ướt dầm dề bên trong.

Ngón tay Bạch Lê nhéo cánh tay Thẩm Ám, cuộn tròn người lại, nức nở như sắp khóc.


Thẩm Ám ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ mút mát, đốt ngón tay từ từ đâm sâu vào âm đạo nhỏ hẹp, ngón tay hơi cong lại moi đào bên trong.

Toàn thân Bạch Lê run rẩy, cô gào khóc nức nở không ngừng, tất cả tiếng rên rỉ đều bị Thẩm Ám nuốt vào trong bụng, cổ tay anh dùng sức, tốc độ quấy đảo của đốt ngón tay tăng lên, bên tai còn có thể nghe thấy cả tiếng nước òm ọp.

Hay tay Bạch Lê cố gắng đẩu cổ tay anh ra, ngửa cổ khóc thành tiếng, “A… Đừng mà… Không cần…”
Cơ thể cô run rẩy kịch liệt, nước dâm tuôn trào không ngớt.

Thẩm Ám cúi đầu liếm đầu ngón tay, sau đó cúi đầu hôn cô, mùi vị dâm loạn ngập tràn trong khoang miệng hai người, cả người Bạch Lê nóng bừng như phát sốt, làn da trắng nõn phủ một tầng hồng phấn.

Thẩm Ám cởi áo sơ mi ra, ngón tay dính đầy nước dâm lau vào áo sơ mi, giọng nói trầm khàn đầy khiêu gợi: “Cởi quần ra giúp anh.


Đầu óc Bạch Lê đã không còn tỉnh táo, nghe được lời này, cô nhìn đũng quần anh theo bản năng, ở giữa quần tây đã cộm lên một khối to, cô khẽ rùng mình, đầu ngón tay vươn ra còn hơi run run.

Cởi xong thắt lưng, cô nhẹ nhàng kéo khóa quần xuống, dương vật trướng to cương cứng bật ra, đánh vào đầu ngón tay cô.

Thẩm Ám sờ mặt cô, giọng nói trầm thấp mê hoặc lòng người.

“Hôm nay em…”
“Không phải muốn ăn sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện