Chương 14: Bộ đồ ăn nguyên bộ hộp
Thủy Linh "Nga" một tiếng, lập tức xoay người chạy đi chuẩn bị. Mẹ Linh Tử nhìn Phó Thính Hạ hoang mang hỏi: "Tử, tử cái gì cung, ngươi, các ngươi muốn làm sao?"
"Chúng ta phải làm kiểm tra, cho nên mời mọi người ra ngoài."
"Kiểm tra thì kiểm tra đi, vì cái gì muốn chúng ta đi ra ngoài?" mẹ Linh Tử đầy mặt cảnh giác nói: "Đến lúc đó sao chúng ta biết được mấy người ở bên trong làm gì?"
Thủy Linh đã vội vàng kéo tới chân giá, Phó Thính Hạ không nhiều lời cùng mẹ Linh Tử dây dưa: "Vậy ba Linh Tử nhất định phải đi ra ngoài, ngươi muốn ở lại vậy tùy ngươi."
Chờ ba Linh Tử đi ra ngoài, Thủy Linh cùng Phó Thính Hạ đem Linh Tử đau đến đầy mặt đổ mồ hôi đặt chân lên giá, sau đó động thủ cởi quần nàng.
Mẹ Linh Tử kinh hãi, xông lên trước nói: "Phó Thính Hạ ngươi muốn làm gì? Định dở trò lưu manh à!"
"Ta hiện tại đang hoài nghi nữ nhi ngươi có thai ngoài tử cung, cho nên phải làm kiểm tra. Ngươi nếu còn che ở nơi này, nữ nhi ngươi sẽ chết, chết ở trong tay của ngươi." Phó Thính Hạ lạnh lùng thốt: "Ngươi lựa chọn đi."
"Ngươi nói dối!" Linh Tử mẹ vừa định phủ nhận. Tuy nhiên không biết vì cái gì khi tiếp xúc với ánh mắt Phó Thính Hạ lạnh như băng lại ngừng, lại nhìn thoáng qua sắc mặt đau đến trắng bệch nữ nhi, lại nhìn thoáng qua quần của nàng cuối cùng cắn răng nói: "Phó Thính Hạ, nếu là cuối cùng chứng minh ngươi nói bậy, ta nhất định đi đồn công an báo ngươi là kẻ lưu manh!"
"Xin cứ tự nhiên! Hiện tại ngươi có thể tránh ra, đừng làm trở ngại ta!"
Mẹ Linh Tử thấy phía dưới nữ nhi trần như nhộng, còn mở ra đùi đành phải nghiêng đi mặt quay đầu ra cửa.
Phó Thính Hạ ngồi xổm xuống lấy một ống máu, quơ quơ ống tiêm: "Không ngưng huyết."
Thủy Linh sắc mặt trắng bệch nói: "Thính Hạ, ta, chúng ta hiện tại đem nàng đưa đi bệnh viện đi."
"Không còn kịp rồi, phải lập tức phẫu thuật! Trong bụng nàng đã xuất huyết, hẳn là phôi thai đã phá, đến không được tỉnh thành, sẽ bị sốc do chảy máu mà chết."
Thủy Linh sắc mặt tái nhợt mà phe phẩy đầu: "Không được, Thính Hạ, chính là ta không làm được. Nếu phẫu thuật, nàng vẫn là sẽ chết, sẽ chết ở chỗ này, chết ở trên tay của ta."
Phó Thính Hạ nâng lên mặt nói: "Ta phẫu thuật."
"Thính Hạ!!" Thủy Linh mở to hai mắt hô.
"Đi tới gian giải phẫu cách vách chuẩn bị." Phó Thính Hạ kéo qua xe đẩy, đem Linh Tử ôm lên trên, đắp lên chăn đơn hướng ra phía ngoài đẩy đi.
Thủy linh có chút hoảng loạn, nhưng lại theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của Phó Thính Hạ.
Ba Linh Tử cùng mẹ Linh Tử nghe nói phải làm phẫu thuật đã hoảng thành một đoàn. Mẹ Linh Tử khóc đến mềm cả người nước mắt , nước mũi giàn giụa. Phó Thính Hạ lạnh lùng thốt: "Đừng ở trong sân cãi cọ ầm ĩ gây trở ngại giải phẫu, trở về chuẩn bị tiền giải phẫu đi!"
Sau khi mọi thứ đều ổn thoả, Phó Thính Hạ hít sâu một hơi, sau đó mang lên khẩu trang, cầm lấy dao phẫu thuật nói: "Thủy Linh, nếu bây giờ ngươi không tiến vào gian giải phẫu này, về sau sẽ không vào được."
Thủy Linh ở cửa rối rắm mà nhìn phòng giải phẫu. Nàng nắm chặt tay , dùng hết toàn lực, tuy nhiên chân lại như bị đông cứng.
Phó Thính Hạ ngẩng đầu nhìn nàng: "Thủy Linh, ta cần ngươi, nàng cũng cần ngươi, ngươi không thể cứu thai phụ kia , nhưng ngươi có thể cứu nàng, cầu xin ngươi, cứu nàng đi!"
Thủy Linh từng bước một đến gần bàn giải phẫu . Đi đến bên kia bàn , Phó Thính Hạ đã thành công mà mở ra khoang bụng. Nhìn khoang bụng đỏ tươi huyết nhục, nàng đột nhiên cảm thấy trong đầu vẫn luôn thanh tỉnh dường như mơ hồ, cả người đều nhẹ nhàng.
Nhưng giây tiếp theo kỹ thuật ngoại khoa thành thạo của Phó Thính Hạ lại làm nàng choáng váng, từ hắn tay sau đó ngơ ngác mà nhìn mặt hắn.
"Xem đủ rồi phải không, xem đủ rồi thỉnh để ý đối với người bệnh." Phó Thính Hạ cũng không ngẩng đầu lên chỉ đạo.
Thủy Linh phục hồi tinh thần lại theo bản năng mà phản bác nói: "Ngươi, ngươi căn bản là không cần ta!"
"Đương nhiên cần!" Phó Thính Hạ ngẩng đầu lên cười nói: "Ta hiện tại là đang cần một người có bằng bác sĩ chính thức."
Thủy Linh minh bạch ý của hắn, trong chốc lát mới nhỏ giọng nói: "Chuyện này không có khả năng giấu được sư phó, cũng giấu không được."
Phó Thính Hạ hơi rũ hạ mi mắt, không trả lời nàng.
Quý Cảnh Thiên đứng ở ngoài cửa sổ nhìn hai người trong nhà phẫu thuật, người phía sau nhỏ giọng nói: "Hình như không phải nữ đại phu kia phẫu thuật a?"
Quý Cảnh Thiên nhìn lướt qua Thủy Linh lạnh lùng thốt: "Không phải."
"Chính là bệnh viện huyện chỉ có hai bác sĩ, nói như vậy tiểu tử kia là không có giấy phép hành nghề sao?"
Quý Cảnh Thiên nhìn thiếu niên trong phòng phẫu thuật.Bởi vì tư thế cúi đầu, tóc ngắn đen nhánh hơi hơi buông xuống, bởi vậy cổ trắng nõn cổ cũng lộ ra một độ cung tinh tế.Có lẽ là do khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, Quý Cảnh Thiên mạc danh mà cảm thấy tư thế này thực mê người.Hắn đối với việc này có chút khiếp sợ, thậm chí vượt qua việc Phó Thính Hạ thực hiện kỹ thuật phẫu thuật một cách thuần thục .
"Ngươi mang theo camera chứ." Quý Cảnh Thiên nghiêng đi mặt tới hỏi.
"Vâng, vẫn mang theo, vốn là muốn chụp lén nữ đại phu kia."
"Lấy tới."
Người phía sau đem camera từ trong bao lấy ra đưa cho Quý Cảnh Thiên. Quý Cảnh Thiên đưa máy ảnh vào sát cửa sổ chụp một tấm.
Người phía sau kinh hỉ nói: "Đúng vậy, đây chính là chứng cứ, tiểu tử này sẽ không thể làm nghề y. Đừng nói làm đệ tử của Nhất Phu, chỉ sợ hắn muốn làm bác sĩ cũng không được."
Quý Cảnh Thiên lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, đem camera để vào túi xách, sau đó xoay người rời đi.
Hắn đi tới cửa vừa vặn thấy ba Linh Tử mang theo mẹ Linh Tử từ một chiếc tay vịn trên máy kéo nhảy xuống. Quý Cảnh Thiên quét bọn họ liếc mắt một cái, liền lập tức rời đi.
Phó Thính Hạ làm xong giải phẫu chậm rãi đi ra khỏi phòng giải phẫu gỡ xuống mặt nạ bảo hộ. Hắn xoay cổ, nhìn thoáng qua bốn phía, nửa khép con mắt ngửa đầu ở trong sân thở dài một cái, cởi quần áo phẫu thuật trên người tùy ý vắt lên xe đẩy để bên ngoài, sau đó hướng ra phía ngoài mà đi.
Thủy Linh đuổi theo lớn tiếng nói: "Thính Hạ, ngươi đi đâu?"
Phó Thính Hạ cũng không quay đầu lại nói: "Về nhà, giúp ta cùng sư phó nói một tiếng...... Cảm ơn, còn có...... Thực xin lỗi."
Nói xong hắn liền đi ra ngoài cửa. Thủy Linh muốn đuổi theo nhưng lại bị ba mẹ Linh Tử vây quanh.
Phó Thính Hạ suốt đêm thu thập đồ đạc , để lại cho vợ chồng dì béo một ngàn đồng rồi rời đi .Sau đó đáp chuyến xe sáng sớm nhất trở lại thôn.
Tống Thính Hà đang ngồi trong sân nhà chải đầu cho con rối gỗ màu hồng. Nàng thấy có một thiếu niên đứng ngoài cửa mỉm cười với nàng .Hắn lớn lên rất giống đại ca nửa năm không gặp , chỉ là trên mặt đại ca có một vết chàm đỏ thật lớn ,
Phó Thính Hạ khom lưng hướng nàng giang hai tay:"Thính Hà!"
Đúng là đại ca, Tống Thính Hà lập tức hoan hô hướng tới Phó Thính Hạ chạy vội qua .
Tống Đại Lực nghe thấy âm thanh ồn áo ngoài sân liền đi ra , thấy là Phó Thính Hạ cũng ngây ngẩn cả người.Sau một lúc lâu mới nói năng lộn xộn: "Ca, ca, mặt ngươi đã chữa khỏi ."
"Không phải đã chữa được hết , tuy nhiên đã tốt lên rất nhiều. Chỉ là sau này vẫn là phải chú ý không ra ngoài nắng." Phó Thính Hạ xách xách túi trong tay cười nói: "Không nói cái này nữa .Nửa năm ta mua cho các ngươi không ít thứ , đến đây đi."
Hai người lập tức hoan hô vây quanh Phó Thính Hạ vào phòng, Tống Đại Lực một bên đưa đồ vào miệng một bên hỏi: "Ca, nửa năm nay hóa ra ngươi đều ở bên ngoài chữa bệnh a, trách không được ba ba hướng kinh thành gọi vài lần điện thoại, người bên kia cũng không chịu kêu ngươi ra tới tiếp điện thoại. Ba còn tưởng rằng ngươi vẫn luôn giận hắn chứ."
"Ta như thế nào sẽ giận ba." Phó Thính Hạ nói.Xem ra Phó gia căn bản không nói cho cha kế biết mình không trở lại kinh thành. Như vậy cũng tốt, người Phó gia ít nhất sẽ biết chính mình cùng cha kế ít liên lạc , sẽ giúp cha kế ít đi chút phiền toái.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nước chảy. Phó Thính Hạ mở ra đại môn, thấy cha kế đang rửa mặt bên ngoài.
Cha kế xoay người thấy Phó Thính Hạ mặc một kiện áo lông vũ màu đen mỉm cười đứng ở cửa hô hắn một tiếng ba ba.Cha kế đôi mắt tức khắc ngây dại, cái gáo trong tay lắc lư rồi rơi trên mặt đất.
"Hảo, thật sự hảo!" Cha kế hai mắt đều là nước mắt nói năng lộn xộn: "Minh Nghi, Minh Nghi, Thính Hạ tốt lắm."
Phó Thính Hạ nghe thấy cha kế kêu tên mẫu thân vành mắt cũng hồng theo cười nói: "Ân, hảo, ta đã đi gặp bác sĩ."
Cha kế kích động mà chân tay luống cuống: "Không được, không được, phải mời khách, phải mời khách, muốn mời toàn thôn ăn cơm."
Nói xong hắn cũng không quay đầu lại để lại Phó Thính Hạ một mình rồi đi. Phó Thính Hạ ở sau lưng hắn nói: "Ba, không cần lãng phí tiền."
Tống Đại Lực ở sau lưng hắn vui vẻ: "Để cho ba mời khách đi, về sau không cần tiết kiệm tiền chữa bệnh. Ta cũng làm phiền người toàn thôn một tháng đây này."
Phó Thính Hạ duỗi tay búng vào trán hắn một cái: "Đã biết, là đại ca thiếu ngươi."
"Ta nhưng chưa nói đại ca thiếu ta!" Tống Đại Lực vuốt đầu ngượng ngùng, sau đó dựa sát vào Phó Thính Hạ nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, lần trước ngươi nói sẽ mang chúng ta vào trong thành."
Phó Thính Hạ cười nói: "Yên tâm đi, số tiền kia ta đã cho thuê mấy căn phòng, hai năm về sau, tiền kiếm được sẽ đủ cho chúng ta lên kinh thành sinh hoạt, hơn nữa giá phòng cũng lên không tồi."
Tống Đại Lực hưng phấn mà nói: "Chúng ta sẽ trở thành người kinh thành !"
"Cho nên ngươi phải hảo hảo đọc sách biết không?"
Tống Đại Lực vừa nghe nói đọc sách lập tức liền lộ ra một bộ dáng đau đầu, vội vàng đổi đề tài. Bọn họ chưa tán gẫu bao lâu, đã có thôn dân tới cửa, mỗi người đều vây quanh Phó Thính Hạ xem một vòng.
Sau đó liên tục mấy ngày nhà Phó Thính Hạ không dứt người đến thăm . Phó Thính Hạ cười trừ khi bị mọi người coi là động vật mà vây xem. Cha kế khí phách hăng hái liền chào mừng mấy ngày liền, cơ hồ mỗi thôn dân đều mời tới rồi. Tuy nhiên một nhà Tống Khánh Quốc lại chưa bao giờ tới, vài lần ở trên đường gặp được, đại bá là vẻ mặt coi thường, thím càng toát ra vẻ cừu hận .
Nhìn cũng có thể hiểu, Phó Thính Hạ mặt tốt lên.Tống Kiến Dân chẳng còn giá trị gì nữa . Trong thôn , người không muốn mặt mình tốt lên chắc chỉ có nhà đại bá đi .
Qua mấy ngày, ba mẹ Linh Tử đã trở lại.Phó Thính Hạ ngẫu nhiên gặp phải bọn họ, mẹ Linh Tử nhiệt tình làm Phó Thính Hạ đều cảm thấy có chút quỷ dị.
Tới gần cuối năm, nãi nãi cuối cùng khai đại ân kêu đại bá tới truyền lời gọi bọn hắn qua.
"Hơn phân nửa là lại muốn tiền, muốn đồ." Tống Đại Lực khinh bỉ nói.
Tống Thính Hà lập tức khẩn trương, trong phòng nàng còn có kẹo đại ca cho, tuy rằng nó hơi đắng, ăn thì ngọt quá, tuy nhiên nàng chưa ăn qua loại kẹo như vậy bao giờ.Đại ca gọi nó là chocolate. Nàng mấy lần đều luyến tiếc ăn, mỗi ngày đều chỉ liếm một chút. Nhà đại bá liệu có đem chocolate cướp đi không.
Phó Thính Hạ đặt tay lên đầu nàng cười nói: "Yên tâm đi, đại ca sẽ không để đại bá lấy đồ của các ngươi đâu. Nếu họ đòi tiền đưa tiền là được. Đại ca ở bên ngoài chữa bệnh có đi làm công, kiếm được không ít tiền."
Tống Đại Lực không cao hứng nói: "Ta đoán nãi nãi khẳng định là đã biết đi, bằng không nói như thế nào lại gọi ngươi cùng ba qua."
Phó Thính Hạ cười, nhà đại bá không mời ăn cơm, cho nên hắn cùng cha kế ăn xong cơm chiều mới hướng đi tới nhà đại.
Làm hắn ngoài ý muốn chính là nãi nãi cư nhiên sắc mặt thực hòa ái: "Nghe nói Thính Hạ là tính toán ở tại trong huyện đọc sách."
Cha kế hơi có chút bất an nói: "Hài tử trở lại kinh thành, miễn cưỡng trở về khả năng thi không được tốt."
"Đọc sách ở huyện cũng tốt, vừa vặn cùng Kiến Dân làm bạn, Kiến Dân còn có thể truyền kinh nghiệm cho nó."
Cha kế trên mặt hiện lên sắc mặt vui mừng: "Mẹ, mẹ ngươi không trách Thính Hạ?!"
Phó Thính Hạ trong lòng lại vừa động.
Nãi nãi nhìn thoáng qua Thính Hạ, đem chân một lần nữa bàn bàn: "Đều là huynh đệ trong nhà, sao phải nói xa cách như vậy."
Cha kế liên tục gật đầu: "Mẹ nói đúng lắm, mẹ nói đúng lắm."
Nãi nãi lại nói: "Thính Hạ, ngươi đi ra ngoài, ta có lời phải với ba ngươi."
Phó Thính Hạ vừa vặn cũng có việc phải làm, liền sảng khoái mà đứng dậy đi.
Chờ Phó Thính Hạ bước chân đã đi xa, nãi nãi mới nhìn cha kế nói: "Thính Hạ nếu đã ở lại đây, vậy hãy định hôn nhân cho nó đi. Mẹ Linh Tử hôm nay tới cùng ta nói chuyện kết hôn."
Bình luận truyện