Chương 9: Bộ đồ ăn cố nhân
Âm thanh sau cầu thang lại vang lên , Phó Thính Hạ nghe thấy quay đầu lại nhìn , hóa ra là nam nhân trung niên vừa nãy.
Nam nhân trung niên ngượng ngùng đem tiền vừa rồi Phó Thính Hạ đưa cho vợ gã để trên mặt bàn nói: "Cái gác mái nhà chúng ta như thế nào có thể thu ngươi mười nguyên tiền một tháng đâu, một tháng một khối tiền là được rồi."
Phó Thính Hạ cười nói: "Không có việc gì, thúc thúc, nơi này gần bệnh viện , ăn cơm tiện."
Trung niên nam nhân kiên quyết lắc đầu: "Không phải nói còn muốn chữa bệnh sao, vừa rồi ta nghe Thủy Linh nói bệnh của ngươi có vẻ không tốt lắm. Cơm ăn cũng không cần phải suy nghĩ nhiều,chỉ là thêm đôi đũa thôi."
Nói xong hắn lấy lại một trương mười nguyên tiền rồi đi xuống, chờ thời điểm hắn lại lên kêu Phó Thính Hạ xuống lầu ăn cơm, quả nhiên sắc mặt dì béo không vui vẻ gì. Trung niên nam nhân lôi kéo Phó Thính Hạ ngồi xuống, Phó Thính Hạ cũng chỉ mặt dày mà ngồi theo.
"Lão Thẩm ngươi buổi sáng không phải nói nhiều việc lo liệu không hết sao?" Dì béo quay đầu trừng mắt nhìn trung niên nam nhân nói nói.
Trung niên nam nhân khó hiểu mà nhìn về phía nàng, dì béo dùng chiếc đũa chỉ chỉ Phó Thính Hạ: "Không phải chúng ta đang có sẵn nhân lực đây sao?"
"Như vậy sao được?!"
"Được rồi!" Phó Thính Hạ cười nói: "Thẩm thúc ngươi cho ta làm đi, dù sao cũng không biết khi nào mới có thể chữa khỏi, coi như dùng sức lao động đổi cơm ăn là tốt rồi."
Lúc này dì béo sắc mặt mới xem như dịu đi. Phó Thính Hạ thấy vậy lén lút thở ra một hơi.
Mới 4h sáng ngày hôm sau , Phó Thính Hạ đã nghe thấy động tĩnh phía dưới tầng . Hắn hít sâu một hơi, xoay người rời giường, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, liền cầm lấy áo sơ mi đi xuống lầu.
Thẩm thúc vừa thấy Phó Thính Hạ có chút tò mỏ hỏi: "Là ta đánh thức ngươi sao?"
"Không có việc gì, không phải nói muốn ta phụ việc sao?" Phó Thính Hạ cuộn lên tay áo sơ mi từ tốn đáp.
"Thật ra không có việc gì, một mình ta có thể làm được. Mặt khác, những người trẻ tuổi như cậu sao mà biết làm."
Phó Thính Hạ cười nói: "Có thể làm hay không chẳng phải làm thử là sẽ biết ngay sao."
Trên thực tế ,hắn đi theo Nguyên Tuấn Nam mười năm, vì để ngừa vạn nhất Nguyên Tuấn Nam có việc cần dùng . Đến cả bánh quẩy hắn cũng học làm, tuy rằng Nguyên gia có đầu bếp chuyên dụng.
Thời điểm trời vừa tờ mờ sáng, dì béo cũng tới hỗ trợ. Khi nàng nhìn thấy tay nghề cao siêu của Phó Thính Hạ trong phòng bếp, cũng há to miệng chẳng khác gì Thẩm thúc.
Mỗi cái bánh bao lá nếp uốn đều làm thật tròn, đặt trong lồng hấp giống như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ. Mỗi cái bánh quẩy cũng có độ dài ngắn giống nhau, đây là kết quả dưới ánh mắt hà khắc khi phẫu thuật của Phó Thính Hạ. Chúng nó cũng từng giúp đỡ Phó Thính Hạ ở Nguyên gia tiêu diệt không ít thời gian nhàn dỗi.
"Chuẩn bị mở cửa đi!" Phó Thính Hạ quay đầu đối diện bọn họ cười nói.
Dì béo cho tới bây giờ còn chưa phục hồi tinh thần lại, trong miệng thầm thì nói: "Mở cửa, mở cửa, mở cửa."
Buổi sáng sau phố thật ra rất náo nhiệt, bởi vì trên đường chen chúc đầy người bán rau dưa cùng hàng rong, cho nên hai vợ chồng nhà dì béo buôn bán cũng có chút sinh ý.
Thủy Linh theo thói quen qua quầy mua mấy cái bánh bao, cắn một miếng đôi mắt phát sáng nói: "Thẩm thúc hôm nay bánh bao thật ngon."
Thẩm thúc vội vàng lắc đầu: "Không phải ta làm."
"Vậy ai làm ? Dì béo?"
"Là ta!" Phó Thính Hạ đứng trong phòng bếp hướng nàng vẫy tay.
"Ngươi?!" Thủy Linh giật mình mà mở to hai mắt.
Dì béo nhìn thoáng qua Phó Thính Hạ, quay đầu lại phân phó nói: "Lão Thẩm, lấy thêm mấy cái bánh bao, ta mang cho Hứa đại phu."
"Được, được." Thẩm thúc thấy lão bà nhà mình khó có dịp hào phóng như vậy cười ha hả mà cầm bao nilon cho vào bốn năm cái .Kết quả dì béo vừa nhìn thấy lại lườm nguýt.
"Giữa trưa ta cũng là đầu bếp, hoan nghênh quang lâm tiểu điếm." Phó Thính Hạ cười nói.
Thủy Linh liên tục gật đầu: "Cơm trưa bao cho ngươi."
Nàng ăn xong sớm một chút. Dì béo liền đi theo cùng nhau đi làm. Chỉ còn lại có Thẩm thúc vừa phải kiểm tra lại nguyên liệu nấu nướng, vừa phải kiểm tra thu nhập , quả thật làm một mình không hết việc . Phó Thính Hạ cười nói: "Thẩm thúc ngươi chỉ cần lo nấu nướng, ta phụ trách bưng bê , dọn dẹp là tốt rồi."
Thẩm thúc vốn đang có chút không yên tâm, nhưng thấy bên ngoài Phó Thính Hạ tính sổ lưu loát, vừa nhanh vừa chuẩn lúc này mới yên lòng.
Tuy nhiên chợ bán thức ăn một lúc nữa sẽ nghỉ, sinh ý bán hàng buổi sáng thu về chẳng đáng bao nhiêu, vậy thì vì cái gì Thẩm thúc còn muốn làm cơm trưa bán, khả năng chính là bởi vì lợi nhuận thực sự không tốt, đành phải kéo lại bằng một chút sinh ý buổi trưa. Thịt muỗi dù ít thì vẫn là thịt, chỉ là người sẽ mệt một ít.
Phó Thính Hạ dùng xà phòng tẩy đi tay dầu mỡ trên mặt trên. Thẩm thúc lo lắng nói: "Ngươi muốn đi bệnh viện?"
"Ân."
"Hứa đại phu cũng không phải là người dễ thuyết phục a......"
Phó Thính Hạ cười nói: "Ta biết, nếu hắn dễ thuyết phục, vậy không phải Hứa Nhất Phu."
Hắn đi dọc theo phía sau phố, thời điểm hiện tại chỉ có lẻ loi mấy quán bán giày mũ . Thời điểm hắn từ đầu phố đi ra , nghênh diện hắn là hai chàng trai trẻ tuổi đang nói chuyện với nhau đang đi về phía hắn.
Phó Thính Hạ cơ hồ mặt tức thì mất đi huyết sắc . Nguyên Tuấn Nam cùng Phó Quân Hạo, hai người kia vì cái gì cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này?
"Này, này! Ngươi rốt cuộc muốn mua đồ hay không? Không mua đừng đứng đằng trước cản đường." Người bán hàng rong thấy hắn cản đường hô lên.
Phó Thính Hạ vội vàng nghiêng người, tùy tay lấy cái mũ trên cùng đội lên đầu, lại mang lên mắt kính, sau đó hỏi: "Cái mũ ta đang đội bao nhiêu tiền?"
"Màu trắng có dây tam khối, cái trên đầu ngươi nhị khối."
Phó Thính Hạ ném một trương mười nguyên cho hắn: "Ta lấy hai cái."
Người bán hàng rong vui mừng khôn xiết, liên thanh nói: "Ngươi chọn lựa, ngươi chọn lựa."
Hai người càng đi càng gần, cuối cùng ở nơi cách bọn họ không xa dừng chân ngắm nghía con phố .Phó Thính Hạ hơi cong lưng, chỉ nghe Phó Quân Hạo bất mãn nói: "Ta thật sự không hiểu ba ba ta thấy tên xấu xí kia quan trọng ở điểm nào, còn bắt ta đưa nó trở về."
"Ba ba ngươi chỉ không muốn hắn lưu lạc ở bên ngoài, tránh để đối thủ nắm trong tay nhược điểm gì ." Thanh âm này Phó Thính Hạ quá quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ cần người này cho dù là chỉ phát ra đơn âm tiết hắn đều có thể nhận ra.
Hắn nắm chặt cái mũ trong tay, hóa ra kiếp trước vị phụ thân kia đã kêu Phó Quân Hạo đi đón mình về, nhưng vì cái gì hắn không xuất hiện?
Phó Quân Hạo vẫn cứ căm giận nói: "Ngươi có tin hay không, ba ba đem ta mắng một trận, hắn cư nhiên vì một tiểu tiện nhân mà mắng ta!"
"Vậy phải trách ngươi, mọi người đều biết ngươi khi dễ Phó Thính Hạ, ba ba ngươi không giáo huấn ngươi hai câu có thể làm ổn được tình hình sao? Nói nữa, ngươi đem Phó Thính Hạ đuổi đi rồi, ngươi ba còn không phải muốn tìm người đem hắn trở về."
Phó Thính Hạ trong lòng cười lạnh, xem ra vẫn là Nguyên Tuấn Nam hiểu biết Phó Thanh Thạch, khả năng bọn họ mới là đồng loại đi.
"Dù sao ta sẽ không đi đón hắn, ngươi tin hay không ta chỉ cần thấy hắn là muốn cho hắn ăn hai đạp! Hắn tốt nhất chết dí ở nơi nông thôn này vĩnh viễn cũng không cần trở lại kinh thành đi. Bằng không ta sẽ cho hắn hiểu, cửa lớn nhà chúng ta không phải kẻ hạ tiện như hắn muốn vào là vào được."
"Ngươi nếu không muốn đón hắn, đã không kéo ta tới nơi này. Ngươi đem ta kéo tới còn không phải là muốn cho ta khuyên Phó Thính Hạ hai câu sao?"
Phó Quân Hạo nói: "Vậy còn ngươi, ngươi không phải cũng muốn cho hắn trở về đi."
Nguyên Tuấn Nam nghe vậy phát ra âm thanh khuynh thường: "Không phải do ngươi, ta sẽ gặp phải loại người như vậy sao ? Ta chỉ cần nhìn đến gương mặt kia của hắn là không thoải mái . Ngươi biết ta nhẫn nhịn vất vả biết bao nhiêu không!"
Phó Quân Hạo cười nói: "Làm khó ngươi. Tuy nhiên bộ dạng giả vờ kia của ngươi đối với hắn thật đúng là giống. Đến ta đôi khi còn tưởng thật . Kẻ xấu xí kia vậy mà tin."
Nguyên Tuấn Nam cười nói: "Ngươi phải biết, ta làm chuyện gì đều phải làm cho thật hoàn mĩ . Tất nhiên đã diễn phải diễn cho giống một chút."
Đúng vậy, diễn đến cực kỳ giống, lừa hắn suốt mười năm. Có lẽ chính xác ra là kiếp trước lừa suốt cả đời, làm hắn thất vọng đến giống trò hề. Phó Thính Hạ túm chặt mũ, hầu như đều không thể hô hấp. Hắn không thể không duỗi tay bỏ đi cúc đầu áo sơ mi.
"Vậy ngươi lại vì cái gì còn đồng ý tới?"
"Quý Cảnh Thiên cũng ở chỗ này, cùng Triệu gia."
"Cảnh Thiên cũng ở đây?!"
"Ân, phỏng chừng là tới xem hạng mục đi."
"Cái huyện thành rách nát như vậy còn có cái hạng mục gì?"
Nguyên Tuấn Nam ý vị thâm trường mà cười nói: "Rách mới có cơ hội xây lại!" Hắn chỉ chỉ đường phố trước mắt: "Thấy nơi này không, đây là đoạn đường trung tâm nhất Thanh Thủy Huyện, nếu đem đất nơi này thu mua trước. Ngươi nói chờ Triệu gia đem nơi này xây dựng lên, Nguyên gia chúng ta tới xây dựng công ty bách hóa thì thế nào?"
Phó Quân Hạo cười nói: "Đúng là người khác vất vả xây kiệu, ngươi nhẹ nhàng ngồi cỗ kiệu. Đúng là chỉ có ngươi."
Phó Thính Hạ nghe khóe miệng vẽ ra một tia cười lạnh. Nguyên Tuấn Nam cùng Phó Quân Hạo xem xong liền trở về. Xa xa vẫn có thể nghe thấy Nguyên Tuấn Nam nói: "Chuyện hùn vốn trên bệnh viện tỉnh lần này đã quyết định xong rồi phải không."
"Đó là đương nhiên, yên tâm đi, trừ bỏ gia gia ngươi ai còn có tư cách làm viện trưởng?"
Phó Thính Hạ đứng thẳng thân thể. Người bán hàng rong thấy hắn cứ đứng đó mới khẩn trương nói: "Vị này...... Ngươi không muốn mua cũng không sao đâu."
"Đương nhiên mua." Phó Thính Hạ lại tùy tiện chọn một cái mũ màu thẫm cùng một cái mũ lưỡi trai trắng, sau đó lập tức mà quay trở về cửa hàng bán đồ ăn sáng của dì béo .
Thẩm thúc thấy Phó Thính Hạ nhanh như vậy liền trở về, lại thần sắc có chút bừng tỉnh, nghĩ lầm hắn bị Hứa Nhất Phu đả kích, liền cố ý cái gì cũng không hỏi.
Chính mình như thế nào sẽ vì một kẻ như vậy mà cố gắng toàn bộ công sức. Mà toàn bộ công sức của hắn, có lẽ đối với bọn họ đó chỉ là chuyện cười. Nghĩ lại mười năm đó, thời điểm bọn họ không biết bao nhiêu lần tụ hội đều là đang chê cười hắn.Chỉ cần nghĩ vậy chút, Phó Thính Hạ liền cảm thấy tâm tình khó có thể bình tĩnh.
Mãi cho đến giữa trưa có khách nhân tới cửa, Phó Thính Hạ hít sâu vài cái nỗ lực mới bình tĩnh tâm tình. Thủy Linh quả thực lôi kéo hứa Nhất Phu tới cửa như đã hứa.
Bình luận truyện