Bắc Thành Thiên Nhai
Chương 45
Đêm hôm đó, Lâm Trạch hồn bay phách lạc đi qua Bắc Thành Thiên Nhai, không ngừng cúi đầu nhìn điện thoại, dãy số đó ở Trùng Khánh.
Như vậy có nghĩa là Tư Đồ Diệp đã về đây từ lâu, nhưng tại sao không quay về bên anh? Bởi vì thất vọng sao? Hay là không biết phải đối mặt với anh như thế nào?
Lâm Trạch đeo dép lê, vào trong khu trung tâm thương mại tìm một chỗ ngồi. Anh mặc chiếc áo phông dúm dó, quần đùi thể thao, lúc ngẩng đầu nhìn bức tường thủy tinh của Starbucks, thấy phản chiếu khuôn mặt phờ phạc bã bời cùng đôi mắt choán đầy sự kích động của mình. Anh lại gọi điện, bên kia vẫn tắt máy.
Lâm Trạch gửi tin nhắn: [Sao không quay về bên em, anh hận em tới vậy sao? Rốt cục em đã làm sai điều gì? Anh nói đi, em xin lỗi anh có được không? Đừng tra tấn em bằng việc hành hạ chính mình, em yêu anh, Tư Đồ.]
Dù như thế nào đi nữa, quay về là được rồi. Dù Trùng Khánh rộng lớn tới thế thì cũng có giới hạn mà thôi, nhất định sẽ tìm thấy anh ấy. Lâm Trạch suy nghĩ rất lâu, lại gọi điện cho Trịnh Kiệt.
Trịnh Kiệt: “Làm gì đó, tình yêu à, nhớ tôi hả?”
Lâm Trạch: “Ông đang ở đâu?”
Trịnh Kiệt: “Bắc Thành Thiên Nhai.”
Lâm Trạch: “Ông về Giang Bắc rồi?”
Trịnh Kiệt: “Tình yêu ơi, qua đây ngồi không? Tiệm cà phê Fisco ở cổng Bách Hóa Viễn Đông đó, giới thiệu gái đẹp cho ông.”
Lâm Trạch đứng dậy đi qua luôn, ở hành lang bên ngoài quán cà phê anh nhìn thấy Trịnh Kiệt đang ngồi cùng một cô gái trang điểm rất xinh đẹp.
Trịnh Kiệt vẫy tay với anh, huýt sáo.
Lâm Trạch đi qua, Trịnh Kiệt nói: “Tình yêu tới rồi.”
Cô gái quay đầu. Là Dung Dung.
“A Trạch.” Dung Dung cười nói.
Giọng nói cô nhuốm sự dịu dàng mà Lâm Trạch đã lâu không nghe thấy, thoáng chốc đã chữa lành vết thương lòng của anh. Lâm Trạch tiến đến ôm cô, không hỏi vì sao cô lại ở bên Trịnh Kiệt tại đây vào lúc này, chỉ là cảm xúc phát ra từ sâu thẳm nội tâm – thật vui khi gặp lại cô.
Lâm Trạch: “Thật vui khi thấy em.”
Dung Dung cười nói: “Em cũng vậy.”
Trịnh Kiệt đã không còn sa sút như lúc trước nữa, y ném cho Lâm Trạch chiếc thẻ hội viên rồi bảo: “Uống gì đi, ông tự gọi đi.”
Lâm Trạch mua cốc Mocha quay lại, dựa vào ghế. Anh rất mệt, nhưng tâm trạng rất tốt. Dung Dung và Trịnh Kiệt im lặng nhìn anh mãi, rất lâu sau Trịnh Kiệt mới nói: “Ông khóc gì đấy hả?”
Lâm Trạch lắc đầu, nửa tiếng trước anh mới khóc một lần, bị phát hiện rồi.
Trịnh Kiệt và Lâm Trạch cùng nghiêng người tới ôm lấy nhau. Dung Dung hứng thú hỏi: “A Trạch, có phải anh ở một mình rất cô đơn không? Hay anh chuyển qua đây đi, ở hai người không phải tốt hơn à? Phòng thì cho thuê, lấy tiền thuê trả tiền phòng cũng hay mà.”
Lâm Trạch vội nói: “Không được không được, như… như thế quá loạn. Anh không biết bắt đầu nói từ đâu.”
Anh nghĩ vài giây rồi nói: “Tư Đồ Diệp quay lại rồi.”
Dung Dung vui mừng reo lên, Trịnh Kiệt lại trưng bộ mặt ghen tuông hỏi: “Ờ, biết ngay ông không nhớ tôi mà.”
Lâm Trạch cười to, đạp cho y một cú, Trịnh Kiệt vung tay đánh bay dép anh, Lâm Trạch vội nói: “Đừng đùa nữa!”
Dung Dung hỏi: “Anh ta ly dị rồi?”
Lâm Trạch chưa từng giấu giếm Dung Dung chuyện của Tư Đồ Diệp. Anh vừa đi lấy lại dép xỏ ngón khom người đeo lại vào chân, vừa nói với Dung Dung: “Nhưng giờ anh không biết anh ấy ở đâu…”
Lâm Trạch kể lại cho hai người quá trình quen biết “Hoằng”, rồi mãi cho tới tối hôm nay anh gọi điện thoại cho Tư Đồ Diệp, Trịnh Kiệt và Dung Dung đều im lặng lắng nghe. Lâm Trạch nói: “Giờ anh ấy tắt nguồn rồi, không liên lạc được, chẳng biết ở đâu, nhưng số điện thoại thì của Trùng Khánh.”
Trịnh Kiệt lo lắng hỏi: “Hay là bị tàn tật thật?”
Lâm Trạch: “Dù có tàn tật tôi cũng sẽ chăm sóc anh ấy, quan trọng là tôi không biết anh ấy ở đâu.”
Trịnh Kiệt: “Tìm người giúp vậy, ngày mai tôi đi với ông. Tôi quen một khách hàng có vợ làm ở bên bưu chính viễn thông, để tôi nhờ chị ta giúp tra xem vị trí của số điện thoại đó…”
Dung Dung mỉm cười nói: “Anh vẫn hấp tấp như vậy…”
Lâm Trạch giật mình, biết Dung Dung chắc chắn muốn nói gì đó, bèn hỏi cô: “Em thấy sao, Dung Dung?”
Dung Dung nghĩ một lát rồi nói: “Em cảm thấy, nếu em là anh, em sẽ không hy vọng đối phương… đối phương dùng cách này để tìm em.” Cô nhìn Trịnh Kiệt rồi nói: “Tất nhiên là, nếu đối phương trực tiếp tìm tới em thì em cũng không thể nói gì, nhưng vẫn luôn cảm thấy… không hoàn mỹ cho lắm? Bọn con gái chúng em với bọn đàn ông các anh có quan điểm khác nhau về tình yêu, có khi nào anh Diệp nghĩ như thế không, em cũng không rõ nữa.”
Bàn tay nắm chặt cốc cà phê của Lâm Trạch hơi run lên, anh nói: “Vậy em sẽ làm như thế nào? Anh sợ anh ấy lại chạy nữa.”
Dung Dung nói: “Không đâu, anh ấy quay lại là quý lắm rồi, dù nói như vậy cũng không đúng lắm… nhưng mà, haizz…”
Lâm Trạch như thể tìm thấy chiếc phao cứu mạng, chỉ hỏi: “Vậy theo ý của em, anh nên để ý bên mình, nghĩ cách tìm thấy anh ấy sao?”
Dung Dung: “Có lẽ anh ấy cũng muốn được anh tìm về chăng?”
Dung Dung dò hỏi nhìn Trịnh Kiệt, Trịnh Kiệt duỗi khớp ngón tay, bóp khục khục, cười nói: “Không – biết – được. Em thông minh như vậy, em giúp A Trạch nghĩ cách đi.”
Dung Dung liếc anh, Lâm Trạch nói: “Chúng ta nói chuyện đi, mặc kệ cậu ấy…”
Trịnh Kiệt tỏ vẻ “hai người hùa nhau ức hiếp tôi”, Dung Dung ghé qua nói: “Nếu anh ấy muốn được anh tìm thấy, thì sẽ vô thức làm một vài chuyện để anh tìm thấy mà.”
Trong giây phút đó, Lâm Trạch chợt vỡ ra điều gì đó. Đúng rồi, nếu Tư Đồ Diệp thực lòng hy vọng có thể ở bên anh, thì trong lời nói sẽ lơ đãng để lộ một vài dấu vết tin tức, vì anh ấy mong Lâm Trạch sẽ đến tìm mình, hy vọng có thể quay về.
“Nhưng vì sao anh ấy không gọi điện luôn cho anh?” Lâm Trạch nói: “Trước khi anh ấy rời đi anh đã tỏ ý muốn cùng anh ấy bên nhau rồi.”
Dung Dung cười đáp: “Không biết, có lẽ tính cách anh ấy như vậy chăng? Em cảm thấy anh ấy là người rất mâu thuẫn. Em cũng rất phục anh ấy, vừa có lòng tự trọng rất cao, vừa yêu anh không chút hèn mọn, dứt khoát mạnh mẽ vô cùng… Có cảm giác như là ‘anh yêu em, nhưng điều đó không liên quan tới em, hãy cứ để anh yêu em thật chậm rãi’.”
Lâm Trạch ừ tiếng, chậm chạp gật đầu, nghĩ thầm bọn em đúng là ân nhân cứu mạng của anh… Nghĩ tới chuyện này, anh lại nhìn Trịnh Kiệt, không biết sao hôm nay y lại ở cùng Dung Dung, cũng chẳng nói gì với mình.
Trịnh Kiệt khẽ vuốt tóc Lâm Trạch. Lâm Trạch ngồi một mình uống cà phê, trong lòng chấn động như trời long đất lở, hết thảy suy nghĩ đều là Tư Đồ Diệp. Nhưng đối với Trịnh Kiệt, chắc hẳn y thấy chuyện của Tư Đồ Diệp chỉ là chuyện vặt, có lẽ y nghĩ rằng anh ta đã về là tốt rồi, sớm muộn cũng sẽ tìm được người thôi, chẳng cần gấp gáp mà làm gì.
Trịnh Kiệt: “Ra nước ngoài phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy.”
Dung Dung: “Biết rồi mà, đừng có nói mãi nữa, lại phát bệnh Đường Tăng rồi.”
Trịnh Kiệt: “Em có một mình thì ăn bơn bớt đi chút, sắp thành quả bóng không đi được rồi, lại còn thích ăn cay, thế thì ở được chỗ nào cơ chứ?”
Dung Dung: “Mẹ em sẽ gửi ớt cho em mà, với đâu ra chuyện em tự nấu cơm.”
Trịnh Kiệt: “Đồ đạc đã thu dọn xong chưa, mấy ngày nữa anh tiễn em đi.”
Dung Dung: “Thôi, mẹ em nhìn thấy anh lại thấy bực mình, vừa cười cái đã sắp cãi nhau được rồi, chẳng thể hiểu nổi hai người, kiếp trước là kẻ thù của nhau chắc?”
Trịnh Kiệt hứng thú nói: “Cô anh thì thích em lắm, mẹ em lại ghét anh như thế, thật là bất công với anh.”
Dung Dung tức giận nói: “Ai bảo anh xấu như thế?”
Trịnh Kiệt trợn trừng mắt: “Anh mà xấu hả?! Đệch mẹ anh mà còn xấu, thế ai mới đẹp hở? Em nói đi, Bắc Thành Thiên Nhai có bao nhiêu trai đẹp thì hai người ngồi bàn em là đẹp trai nhất rồi đó, còn ở đó mà chê anh nữa.”
Dung Dung biến sắc: “Lại chửi bậy rồi!”
Trịnh Kiệt lè lưỡi, không dám ho he gì nữa. Lâm Trạch không kìm được bật cười, Dung Dung nói: “Kiểu như A Trạch mới đẹp trai, đồ mặt dày.”
Trịnh Kiệt: “Xì~~~”
Lâm Trạch vốn rất đau lòng, lại bị cái đôi này chọc cho dở khóc dở cười.
Lâm Trạch: “Em sắp ra nước ngoài hả?”
Dung Dung gật đầu, cúi đầu sờ cái đồng hồ trên cổ tay mình, khẽ nói: “Thứ ba tuần sau đi.”
Lâm Trạch: “Anh đi tiễn em nhé.”
Dung Dung: “Thôi ạ, anh mà rảnh thì giúp em giám sát cái tên đại ngốc này là được.”
Lâm Trạch: “Giám sát gì?”
Dung Dung không nói gì, Trịnh Kiệt bĩu môi. Lâm Trạch nghĩ thầm giám sát xem y có năng đi xem mắt, lên mạng thả thính không hả, chẳng trách nào im re rồi. Anh nghĩ một lát, tính thay đổi bầu không khí, kéo ghế dịch về phía Dung Dung nói: “Này, Dung Dung, anh nói cho em một chuyện.”
Dung Dung: “?”
Lâm Trạch: “Mới đây ấy, em biết Trịnh Kiệt làm gì không? Cậu ấy ở trong nhà xem GV anh giấu…”
Trịnh Kiệt tức khắc nói: “A Trạch! Ông đừng nói nữa!”
Dung Dung: “GV là gì ạ?”
Lâm Trạch: “Chính là video đồng tính đó, bên trong là hai người đàn ông…”
Dung Dung: “…”
Lâm Trạch: “Sau khi xem xong thì nôn luôn… Anh hahahaha…”
Dung Dung: “Hahahahahaha….”
Lâm Trạch: “Xem tới mức cả người nổi hết da gà da vịt…”
Mặt Trịnh Kiệt đỏ như đít khỉ, muốn đánh Lâm Trạch, nhưng lại không thể đánh nổi. Dung Dung nằm bò ra bàn cười điên, Lâm Trạch chợt nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim hồi trước trên ngón tay áp út của cô, hóa ra cô vẫn chưa tháo xuống. Đó chính là chiếc nhẫn Lâm Trạch giúp Trịnh Kiệt mua!
Lâm Trạch đột nhiên hiểu ra.
Lâm Trạch nói: “Sau khi cậu ấy chia tay em thì không thể đón nhận bất kỳ ai khác, nói tới mấy lần là cả đời này chỉ yêu có mình em, thà rằng cùng anh sống cũng sẽ không kết hôn với bất kỳ cô gái nào khác nữa, em là mối tình đầu của cậu ấy, cũng là…”
Trịnh Kiệt ôm vẻ mặt như đưa đám, đứng lên, ngồi ra hẳn một bên.
Dung Dung mím môi, trong đôi mắt lấp lánh nước mắt.
Lâm Trạch: “… Cũng chính là người duy nhất cậu ấy yêu, trên thế gian này trừ em ra, thì còn ai có thể đón nhận cậu ấy vào lúc cậu ấy nợ hơn năm triệu, không có công việc, không có tiền tiết kiệm, không xe không nhà? Ra nước ngoài học xong thì về đi, anh giao người anh em tốt nhất của anh cho em đó.”
Dung Dung gật đầu, mắt rưng rưng lệ, thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Kiệt quay lưng lại với bọn họ, cô đơn ngắm phong cảnh. Phố mới lên đèn, toàn thành phố sáng rạng đèn hoa, như khung cảnh tráng lệ trong cơn mơ.
Rất lâu sau, Dung Dung đứng lên, đi qua đá ghế Trịnh Kiệt. Trịnh Kiệt ngẩng đầu lên, Lâm Trạch nhìn ra được y đã khóc.
Trịnh Kiệt cầm Tây trang và túi của Dung Dung, y đứng lên nói: “Anh đưa em về.”
Dung Dung: “A Trạch, em đi đây, không cần tiễn em, bye bye.”
Lâm Trạch cười nói: “Bye, lúc nào nghỉ quay về thì cùng nhau đi chơi.”
Trịnh Kiệt nắm tay Dung Dung, đi vào Bắc Thành Thiên Nhai đèn hoa huy hoàng.
Lâm Trạch vẫn ngồi bên bàn nhỏ, ấn loa ngoài, gọi điện thoại cho Tư Đồ Diệp, bên đó vẫn tắt máy.
Sau khi tâm sự với Dung Dung một lúc, giờ tâm trạng anh đã khá lên nhiều, nhưng anh vẫn không kìm được nghĩ quàng nghĩ xiên, nhỡ Tư Đồ Diệp nghĩ quẩn tự sát thì biết làm sao? Giờ anh ấy đang làm gì? Về nhà trọ khóc sao? Hay là đang đọc sách? Tối hôm nay anh ấy có ngủ được không? Sao lúc nào cũng bướng bỉnh ngang ngược như thế? Lâm Trạch kích động muốn đánh Tư Đồ Diệp, đánh anh ấy một trận tơi bời, rồi lại ôm lấy Tư Đồ Diệp hôn.
Càng lúc Lâm Trạch càng đau lòng. Anh lại nghĩ tới chuyện tự sát, chắc không đâu… Tư Đồ Diệp chỉ hơi nhạy cảm chứ không tới mức làm chuyện đó. Cả lúc về ly hôn mà anh ấy cũng không tự sát mà… Đúng rồi, ly hôn, anh ấy ly hôn thành công rồi sao? Chắc hẳn là thất bại rồi, nhưng có thể quay về đây là tốt rồi, lần này dù như nào đi nữa cũng không được chửi bới anh ấy nữa.
Chỉ cần có thể dỗ được anh ấy, thì bản thân Lâm Trạch có làm một người “hai mươi tư hiếu” cũng không vấn đề. (*) Không cần làm tình, không làm cũng được, chỉ cần có thể sống bên nhau là đã rất hạnh phúc rồi. Sao Tư Đồ Diệp lại cực đoan quyết tuyệt như vậy, rốt cục anh ấy muốn gì đây?!
(*) Hai mươi tư hiếu là 24 tấm gương hiếu thảo. Các bạn có thể tham khảo 24 điều này ở đây
Anh nghĩ đến một đống thứ, đầu óc như quá tải sắp nổ tung rồi. Anh liên tục nghĩ ngợi, không ngừng gọi cho Tư Đồ Diệp, bỗng chốc rất muốn đập tan điện thoại, rồi lại muốn điên cuồng gào thét giữa màn đêm này.
Trịnh Kiệt quay về, liếc mắt nhìn anh.
“Đã cho chó ăn chưa?” Trịnh Kiệt hỏi.
Lâm Trạch đáp: “Cho ăn rồi.”
Trịnh Kiệt: “Đến chỗ tôi ngủ đi, nói chuyện cái, mang cả chó qua.”
Lâm Trạch thở dài, đứng lên về nhà với Trịnh Kiệt. Ngày mai là cuối tuần, lại là cuối tuần, cũng may là cuối tuần đó! Giờ đây Lâm Trạch cần phải làm rõ tất cả mọi chuyện. Anh về nhà đưa chó ra ngoài, Trịnh Kiệt tò mò đi vào xem phòng của người thuê mới, bên trong loạn tùng bậy chẳng dọn dẹp gì hết, trên giường còn vứt một đống đồ lót, sau đó được Lâm Trạch cầm cạp quần đi giặt.
Trịnh Kiệt: “Người này làm gì vậy?”
Lâm Trạch nhún vai, nói: “Nghỉ việc ở nhà, tối đến chẳng biết đi đâu, chắc là đi gay bar.”
Trịnh Kiệt dắt chó, hai người gọi xe về nhà Trịnh Kiệt ở Nam Bình. Sau khi Lâm Trạch đến nhà Trịnh Kiệt thì như zombie nằm vật ra sô pha, gào thét một lúc. Trịnh Kiệt nói: “Ông làm gì thế?”
Lâm Trạch cười to, đến ban công lấy một cái thùng giấy dẹt, làm ổ tạm thời cho Alaska. Không biết mà vì sao mà khi đến nhà Trịnh Kiệt, anh lại cảm thấy nơi này mới là nhà của mình.
Trịnh Kiệt rót hai cốc nước đá trái cây ra. Lâm Trạch cầm lấy uống một ngụm, nói: “Rượu đâu? Lấy rượu trắng ra đây, cái này không đủ độ.”
Lâm Trạch đè phẳng hết mấy cái gối ôm, Trịnh Kiệt lấy một chai Hennessy ở chỗ cao trên vách ngăn xuống, tiện tay tắt đèn chính đi rồi bật đèn nhỏ. Ánh đèn mông lung bao phủ một góc căn phòng, năm cái gối ôm xếp chồng lên nhau. Lúc dựa người lên, cả người lún sâu vào sô pha, như tựa vào đống cỏ khô.
Điều hòa mở rất dễ chịu, đầu CD vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, Lâm Trạch và Trịnh Kiệt mỗi người một cốc Hennessy thêm nước, nằm theo hai hướng khác nhau trên sô pha, đầu kê sát kề, cực kỳ thỏa mãn.
Lâm Trạch thở ra một hơi, không biết lúc này Tư Đồ Diệp đang ở đâu… Chỗ anh ấy ở chắc chắn rất đơn sơ.
Trịnh Kiệt hỏi: “Ông nghĩ ra cách gì không?”
Lâm Trạch: “Không biết nữa, nói chuyện ông trước đi, hôm nay Dung Dung nói gì thế? Hai người vẫn liên hệ với nhau hả?”
Trịnh Kiệt ừ tiếng, kể: “Trước đây vẫn luôn liên hệ với nhau, à chỉ thỉnh thoảng thôi. Hôm qua em ấy nói em ấy không chịu được nữa, em ấy không thể mất tôi. Ra nước ngoài học hai năm, sau khi về mặc kệ cha mẹ nói gì, em ấy vẫn sẽ lấy tôi. Tôi nói hay là ăn cơm trước kẻng đi, sinh con đã, tôi nuôi nó, để em ấy yên tâm ra nước ngoài… Kết quả bị em ấy mắng cho tơi bời.”
Lâm Trạch cười tới mức suýt nữa thì sặc rượu, anh vuốt ve mái tóc Trịnh Kiệt, cảm thấy tên này vẫn ngốc nghếch như thế.
“Em ấy bảo ông đợi em ấy hả?”
“Ừ.” Trịnh Kiệt chăm chăm uống rượu, nhìn con chó đang lộ đầu ra trong hộp giấy, không biết đang nghĩ gì.
Lâm Trạch: “Em ấy sẽ về nước đúng thời gian chứ?”
Trịnh Kiệt: “Không biết nữa.”
Lâm Trạch: “Ông đồng ý đợi hả?”
Trịnh Kiệt: “Đợi chứ.”
Lâm Trạch gật đầu, Trịnh Kiệt bưng cốc lên, cho Alaska uống tí rượu, Lâm Trạch vội ngăn y, Alaska ngửi ngửi rồi co giò chạy biến.
Trịnh Kiệt hỏi: “Còn ông?”
Lâm Trạch: “Tôi cũng không biết… Tôi sắp điên rồi, làm sao tìm anh ấy đây? Anh ấy vẫn tắt máy suốt, cứ như mò kim đáy biển…”
Trịnh Kiệt: “Có manh mối nào không, ông đừng hoảng, nghĩ kỹ lại đã? Anh ta có nói anh ta đang làm công việc gì không? Trọ ở đâu?”
Lâm Trạch: “Anh ấy bán hàng.”
Trịnh Kiệt: “Bán hàng có rất nhiều kiểu, làm thêm ở cửa hàng nhỏ cũng gọi là bán hàng, làm bất động sản cũng gọi là bán hàng.”
Lâm Trạch nghĩ tới lần đầu tiên gặp Tư Đồ Diệp, anh ta bán cà phê ở Starbucks, bèn nói: “Có lẽ là nhân viên cửa hàng, chỉ là không biết cửa hàng nào.”
Trịnh Kiệt hỏi: “Anh ta có tàn tật không?”
Lâm Trạch không trả lời, lòng đau âm ỉ, đúng là tạo nghiệp quá rồi. Nếu biết như này thì đã không bắt anh ấy về, Trịnh Kiệt nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi, nếu bị bệnh hoặc vận động khó khăn thì sau này ông bù đắp cho anh ta là được.”
Lâm Trạch: “Phải tìm được anh ấy đã, giờ nghĩ cái đó cũng có được gì đâu, nếu anh ấy vận động khó khăn thì… Thôi không nghĩ cái đấy nữa, là nhân viên ở cửa hàng nào được nhỉ?”
Trịnh Kiệt: “Còn có manh mối nào không?”
Lâm Trạch: “Lương thấp, chỉ có một ngàn tám.”
Trịnh Kiệt: “Thế đúng rồi, chắc là cửa hàng nhỏ.”
Lâm Trạch gật đầu, nhớ tới một chuyện, lại nói: “Bình thường không chơi bời gì, rất ít lên mạng, phần lớn thời gian đều đọc sách, mua sách lậu, có thể gần chỗ ở có cầu vượt hoặc có đường ngầm, hoặc có thể mua sách ở chợ đêm.”
Trịnh Kiệt: “Tôi cảm thấy có thể anh ta ở Sa Bình Bá.”
Sa Bình Bá đúng là đủ các điều kiện này, nhưng khả năng vẫn không cao lắm, ví dụ như một số chỗ ở Nam Bình, Thạch Kiều Phố, thậm chí nội thành Trùng Khánh đều có khả năng. Chỉ là nhiều khả năng nhất ở Sa Bình Bá thôi.
Lâm Trạch: “Anh ấy còn biết thổi ocarina, trước đây anh ấy chưa từng nói biết nhạc cụ nào, có thể là mới học gần đây, nên vẫn chưa quen… Không, Trịnh Kiệt…”
Lâm Trạch có một linh cảm mãnh liệt rằng, có lẽ Tư Đồ Diệp đang ở Từ Khí Khẩu.
Từ Khí Khẩu là một cổ trấn của Trùng Khánh, ở bên sông Gia Lăng, cổ trấn có bán sáo cầu, ocarina, đồ lưu niệm, là nơi khách du lịch thích đến. Hồi Lâm Trạch học đại học, người bản địa Trùng Khánh đều thích tới Từ Khí Khẩu, pha trà trên thuyền ven sông, đánh mạt chược.
Mấy năm gần đây du lịch bắt đầu hot, người tới mỗi lúc một nhiều, cứ đến đợt lễ hoặc kỳ nghỉ là người ở Từ Khí Khẩu đông như kiến, đâu đâu cũng là du khách. Tư Đồ Diệp nói cuối tuần bận tới mức mệt sắp chết, rất có thể là đang ở chỗ đó!
Càng có khả năng hơn là… công việc anh ấy mới tìm được chính là bán ocarina ở cửa hàng!
“Ngày mai tôi sẽ đi Từ Khí Khẩu xem xem.” Lâm Trạch nói.
“Ngày mai tôi phải tăng ca rồi.” Trịnh Kiệt bất lực nói.
Lâm Trạch: “Tôi tự đi một mình cũng được.”
Cả hai khẽ chạm cốc vào nhau, tạo nên tiếng vang nho nhỏ.
Trịnh Kiệt nói: “Chúc ông thành công. Cố lên, A Trạch.”
Như vậy có nghĩa là Tư Đồ Diệp đã về đây từ lâu, nhưng tại sao không quay về bên anh? Bởi vì thất vọng sao? Hay là không biết phải đối mặt với anh như thế nào?
Lâm Trạch đeo dép lê, vào trong khu trung tâm thương mại tìm một chỗ ngồi. Anh mặc chiếc áo phông dúm dó, quần đùi thể thao, lúc ngẩng đầu nhìn bức tường thủy tinh của Starbucks, thấy phản chiếu khuôn mặt phờ phạc bã bời cùng đôi mắt choán đầy sự kích động của mình. Anh lại gọi điện, bên kia vẫn tắt máy.
Lâm Trạch gửi tin nhắn: [Sao không quay về bên em, anh hận em tới vậy sao? Rốt cục em đã làm sai điều gì? Anh nói đi, em xin lỗi anh có được không? Đừng tra tấn em bằng việc hành hạ chính mình, em yêu anh, Tư Đồ.]
Dù như thế nào đi nữa, quay về là được rồi. Dù Trùng Khánh rộng lớn tới thế thì cũng có giới hạn mà thôi, nhất định sẽ tìm thấy anh ấy. Lâm Trạch suy nghĩ rất lâu, lại gọi điện cho Trịnh Kiệt.
Trịnh Kiệt: “Làm gì đó, tình yêu à, nhớ tôi hả?”
Lâm Trạch: “Ông đang ở đâu?”
Trịnh Kiệt: “Bắc Thành Thiên Nhai.”
Lâm Trạch: “Ông về Giang Bắc rồi?”
Trịnh Kiệt: “Tình yêu ơi, qua đây ngồi không? Tiệm cà phê Fisco ở cổng Bách Hóa Viễn Đông đó, giới thiệu gái đẹp cho ông.”
Lâm Trạch đứng dậy đi qua luôn, ở hành lang bên ngoài quán cà phê anh nhìn thấy Trịnh Kiệt đang ngồi cùng một cô gái trang điểm rất xinh đẹp.
Trịnh Kiệt vẫy tay với anh, huýt sáo.
Lâm Trạch đi qua, Trịnh Kiệt nói: “Tình yêu tới rồi.”
Cô gái quay đầu. Là Dung Dung.
“A Trạch.” Dung Dung cười nói.
Giọng nói cô nhuốm sự dịu dàng mà Lâm Trạch đã lâu không nghe thấy, thoáng chốc đã chữa lành vết thương lòng của anh. Lâm Trạch tiến đến ôm cô, không hỏi vì sao cô lại ở bên Trịnh Kiệt tại đây vào lúc này, chỉ là cảm xúc phát ra từ sâu thẳm nội tâm – thật vui khi gặp lại cô.
Lâm Trạch: “Thật vui khi thấy em.”
Dung Dung cười nói: “Em cũng vậy.”
Trịnh Kiệt đã không còn sa sút như lúc trước nữa, y ném cho Lâm Trạch chiếc thẻ hội viên rồi bảo: “Uống gì đi, ông tự gọi đi.”
Lâm Trạch mua cốc Mocha quay lại, dựa vào ghế. Anh rất mệt, nhưng tâm trạng rất tốt. Dung Dung và Trịnh Kiệt im lặng nhìn anh mãi, rất lâu sau Trịnh Kiệt mới nói: “Ông khóc gì đấy hả?”
Lâm Trạch lắc đầu, nửa tiếng trước anh mới khóc một lần, bị phát hiện rồi.
Trịnh Kiệt và Lâm Trạch cùng nghiêng người tới ôm lấy nhau. Dung Dung hứng thú hỏi: “A Trạch, có phải anh ở một mình rất cô đơn không? Hay anh chuyển qua đây đi, ở hai người không phải tốt hơn à? Phòng thì cho thuê, lấy tiền thuê trả tiền phòng cũng hay mà.”
Lâm Trạch vội nói: “Không được không được, như… như thế quá loạn. Anh không biết bắt đầu nói từ đâu.”
Anh nghĩ vài giây rồi nói: “Tư Đồ Diệp quay lại rồi.”
Dung Dung vui mừng reo lên, Trịnh Kiệt lại trưng bộ mặt ghen tuông hỏi: “Ờ, biết ngay ông không nhớ tôi mà.”
Lâm Trạch cười to, đạp cho y một cú, Trịnh Kiệt vung tay đánh bay dép anh, Lâm Trạch vội nói: “Đừng đùa nữa!”
Dung Dung hỏi: “Anh ta ly dị rồi?”
Lâm Trạch chưa từng giấu giếm Dung Dung chuyện của Tư Đồ Diệp. Anh vừa đi lấy lại dép xỏ ngón khom người đeo lại vào chân, vừa nói với Dung Dung: “Nhưng giờ anh không biết anh ấy ở đâu…”
Lâm Trạch kể lại cho hai người quá trình quen biết “Hoằng”, rồi mãi cho tới tối hôm nay anh gọi điện thoại cho Tư Đồ Diệp, Trịnh Kiệt và Dung Dung đều im lặng lắng nghe. Lâm Trạch nói: “Giờ anh ấy tắt nguồn rồi, không liên lạc được, chẳng biết ở đâu, nhưng số điện thoại thì của Trùng Khánh.”
Trịnh Kiệt lo lắng hỏi: “Hay là bị tàn tật thật?”
Lâm Trạch: “Dù có tàn tật tôi cũng sẽ chăm sóc anh ấy, quan trọng là tôi không biết anh ấy ở đâu.”
Trịnh Kiệt: “Tìm người giúp vậy, ngày mai tôi đi với ông. Tôi quen một khách hàng có vợ làm ở bên bưu chính viễn thông, để tôi nhờ chị ta giúp tra xem vị trí của số điện thoại đó…”
Dung Dung mỉm cười nói: “Anh vẫn hấp tấp như vậy…”
Lâm Trạch giật mình, biết Dung Dung chắc chắn muốn nói gì đó, bèn hỏi cô: “Em thấy sao, Dung Dung?”
Dung Dung nghĩ một lát rồi nói: “Em cảm thấy, nếu em là anh, em sẽ không hy vọng đối phương… đối phương dùng cách này để tìm em.” Cô nhìn Trịnh Kiệt rồi nói: “Tất nhiên là, nếu đối phương trực tiếp tìm tới em thì em cũng không thể nói gì, nhưng vẫn luôn cảm thấy… không hoàn mỹ cho lắm? Bọn con gái chúng em với bọn đàn ông các anh có quan điểm khác nhau về tình yêu, có khi nào anh Diệp nghĩ như thế không, em cũng không rõ nữa.”
Bàn tay nắm chặt cốc cà phê của Lâm Trạch hơi run lên, anh nói: “Vậy em sẽ làm như thế nào? Anh sợ anh ấy lại chạy nữa.”
Dung Dung nói: “Không đâu, anh ấy quay lại là quý lắm rồi, dù nói như vậy cũng không đúng lắm… nhưng mà, haizz…”
Lâm Trạch như thể tìm thấy chiếc phao cứu mạng, chỉ hỏi: “Vậy theo ý của em, anh nên để ý bên mình, nghĩ cách tìm thấy anh ấy sao?”
Dung Dung: “Có lẽ anh ấy cũng muốn được anh tìm về chăng?”
Dung Dung dò hỏi nhìn Trịnh Kiệt, Trịnh Kiệt duỗi khớp ngón tay, bóp khục khục, cười nói: “Không – biết – được. Em thông minh như vậy, em giúp A Trạch nghĩ cách đi.”
Dung Dung liếc anh, Lâm Trạch nói: “Chúng ta nói chuyện đi, mặc kệ cậu ấy…”
Trịnh Kiệt tỏ vẻ “hai người hùa nhau ức hiếp tôi”, Dung Dung ghé qua nói: “Nếu anh ấy muốn được anh tìm thấy, thì sẽ vô thức làm một vài chuyện để anh tìm thấy mà.”
Trong giây phút đó, Lâm Trạch chợt vỡ ra điều gì đó. Đúng rồi, nếu Tư Đồ Diệp thực lòng hy vọng có thể ở bên anh, thì trong lời nói sẽ lơ đãng để lộ một vài dấu vết tin tức, vì anh ấy mong Lâm Trạch sẽ đến tìm mình, hy vọng có thể quay về.
“Nhưng vì sao anh ấy không gọi điện luôn cho anh?” Lâm Trạch nói: “Trước khi anh ấy rời đi anh đã tỏ ý muốn cùng anh ấy bên nhau rồi.”
Dung Dung cười đáp: “Không biết, có lẽ tính cách anh ấy như vậy chăng? Em cảm thấy anh ấy là người rất mâu thuẫn. Em cũng rất phục anh ấy, vừa có lòng tự trọng rất cao, vừa yêu anh không chút hèn mọn, dứt khoát mạnh mẽ vô cùng… Có cảm giác như là ‘anh yêu em, nhưng điều đó không liên quan tới em, hãy cứ để anh yêu em thật chậm rãi’.”
Lâm Trạch ừ tiếng, chậm chạp gật đầu, nghĩ thầm bọn em đúng là ân nhân cứu mạng của anh… Nghĩ tới chuyện này, anh lại nhìn Trịnh Kiệt, không biết sao hôm nay y lại ở cùng Dung Dung, cũng chẳng nói gì với mình.
Trịnh Kiệt khẽ vuốt tóc Lâm Trạch. Lâm Trạch ngồi một mình uống cà phê, trong lòng chấn động như trời long đất lở, hết thảy suy nghĩ đều là Tư Đồ Diệp. Nhưng đối với Trịnh Kiệt, chắc hẳn y thấy chuyện của Tư Đồ Diệp chỉ là chuyện vặt, có lẽ y nghĩ rằng anh ta đã về là tốt rồi, sớm muộn cũng sẽ tìm được người thôi, chẳng cần gấp gáp mà làm gì.
Trịnh Kiệt: “Ra nước ngoài phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy.”
Dung Dung: “Biết rồi mà, đừng có nói mãi nữa, lại phát bệnh Đường Tăng rồi.”
Trịnh Kiệt: “Em có một mình thì ăn bơn bớt đi chút, sắp thành quả bóng không đi được rồi, lại còn thích ăn cay, thế thì ở được chỗ nào cơ chứ?”
Dung Dung: “Mẹ em sẽ gửi ớt cho em mà, với đâu ra chuyện em tự nấu cơm.”
Trịnh Kiệt: “Đồ đạc đã thu dọn xong chưa, mấy ngày nữa anh tiễn em đi.”
Dung Dung: “Thôi, mẹ em nhìn thấy anh lại thấy bực mình, vừa cười cái đã sắp cãi nhau được rồi, chẳng thể hiểu nổi hai người, kiếp trước là kẻ thù của nhau chắc?”
Trịnh Kiệt hứng thú nói: “Cô anh thì thích em lắm, mẹ em lại ghét anh như thế, thật là bất công với anh.”
Dung Dung tức giận nói: “Ai bảo anh xấu như thế?”
Trịnh Kiệt trợn trừng mắt: “Anh mà xấu hả?! Đệch mẹ anh mà còn xấu, thế ai mới đẹp hở? Em nói đi, Bắc Thành Thiên Nhai có bao nhiêu trai đẹp thì hai người ngồi bàn em là đẹp trai nhất rồi đó, còn ở đó mà chê anh nữa.”
Dung Dung biến sắc: “Lại chửi bậy rồi!”
Trịnh Kiệt lè lưỡi, không dám ho he gì nữa. Lâm Trạch không kìm được bật cười, Dung Dung nói: “Kiểu như A Trạch mới đẹp trai, đồ mặt dày.”
Trịnh Kiệt: “Xì~~~”
Lâm Trạch vốn rất đau lòng, lại bị cái đôi này chọc cho dở khóc dở cười.
Lâm Trạch: “Em sắp ra nước ngoài hả?”
Dung Dung gật đầu, cúi đầu sờ cái đồng hồ trên cổ tay mình, khẽ nói: “Thứ ba tuần sau đi.”
Lâm Trạch: “Anh đi tiễn em nhé.”
Dung Dung: “Thôi ạ, anh mà rảnh thì giúp em giám sát cái tên đại ngốc này là được.”
Lâm Trạch: “Giám sát gì?”
Dung Dung không nói gì, Trịnh Kiệt bĩu môi. Lâm Trạch nghĩ thầm giám sát xem y có năng đi xem mắt, lên mạng thả thính không hả, chẳng trách nào im re rồi. Anh nghĩ một lát, tính thay đổi bầu không khí, kéo ghế dịch về phía Dung Dung nói: “Này, Dung Dung, anh nói cho em một chuyện.”
Dung Dung: “?”
Lâm Trạch: “Mới đây ấy, em biết Trịnh Kiệt làm gì không? Cậu ấy ở trong nhà xem GV anh giấu…”
Trịnh Kiệt tức khắc nói: “A Trạch! Ông đừng nói nữa!”
Dung Dung: “GV là gì ạ?”
Lâm Trạch: “Chính là video đồng tính đó, bên trong là hai người đàn ông…”
Dung Dung: “…”
Lâm Trạch: “Sau khi xem xong thì nôn luôn… Anh hahahaha…”
Dung Dung: “Hahahahahaha….”
Lâm Trạch: “Xem tới mức cả người nổi hết da gà da vịt…”
Mặt Trịnh Kiệt đỏ như đít khỉ, muốn đánh Lâm Trạch, nhưng lại không thể đánh nổi. Dung Dung nằm bò ra bàn cười điên, Lâm Trạch chợt nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim hồi trước trên ngón tay áp út của cô, hóa ra cô vẫn chưa tháo xuống. Đó chính là chiếc nhẫn Lâm Trạch giúp Trịnh Kiệt mua!
Lâm Trạch đột nhiên hiểu ra.
Lâm Trạch nói: “Sau khi cậu ấy chia tay em thì không thể đón nhận bất kỳ ai khác, nói tới mấy lần là cả đời này chỉ yêu có mình em, thà rằng cùng anh sống cũng sẽ không kết hôn với bất kỳ cô gái nào khác nữa, em là mối tình đầu của cậu ấy, cũng là…”
Trịnh Kiệt ôm vẻ mặt như đưa đám, đứng lên, ngồi ra hẳn một bên.
Dung Dung mím môi, trong đôi mắt lấp lánh nước mắt.
Lâm Trạch: “… Cũng chính là người duy nhất cậu ấy yêu, trên thế gian này trừ em ra, thì còn ai có thể đón nhận cậu ấy vào lúc cậu ấy nợ hơn năm triệu, không có công việc, không có tiền tiết kiệm, không xe không nhà? Ra nước ngoài học xong thì về đi, anh giao người anh em tốt nhất của anh cho em đó.”
Dung Dung gật đầu, mắt rưng rưng lệ, thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Kiệt quay lưng lại với bọn họ, cô đơn ngắm phong cảnh. Phố mới lên đèn, toàn thành phố sáng rạng đèn hoa, như khung cảnh tráng lệ trong cơn mơ.
Rất lâu sau, Dung Dung đứng lên, đi qua đá ghế Trịnh Kiệt. Trịnh Kiệt ngẩng đầu lên, Lâm Trạch nhìn ra được y đã khóc.
Trịnh Kiệt cầm Tây trang và túi của Dung Dung, y đứng lên nói: “Anh đưa em về.”
Dung Dung: “A Trạch, em đi đây, không cần tiễn em, bye bye.”
Lâm Trạch cười nói: “Bye, lúc nào nghỉ quay về thì cùng nhau đi chơi.”
Trịnh Kiệt nắm tay Dung Dung, đi vào Bắc Thành Thiên Nhai đèn hoa huy hoàng.
Lâm Trạch vẫn ngồi bên bàn nhỏ, ấn loa ngoài, gọi điện thoại cho Tư Đồ Diệp, bên đó vẫn tắt máy.
Sau khi tâm sự với Dung Dung một lúc, giờ tâm trạng anh đã khá lên nhiều, nhưng anh vẫn không kìm được nghĩ quàng nghĩ xiên, nhỡ Tư Đồ Diệp nghĩ quẩn tự sát thì biết làm sao? Giờ anh ấy đang làm gì? Về nhà trọ khóc sao? Hay là đang đọc sách? Tối hôm nay anh ấy có ngủ được không? Sao lúc nào cũng bướng bỉnh ngang ngược như thế? Lâm Trạch kích động muốn đánh Tư Đồ Diệp, đánh anh ấy một trận tơi bời, rồi lại ôm lấy Tư Đồ Diệp hôn.
Càng lúc Lâm Trạch càng đau lòng. Anh lại nghĩ tới chuyện tự sát, chắc không đâu… Tư Đồ Diệp chỉ hơi nhạy cảm chứ không tới mức làm chuyện đó. Cả lúc về ly hôn mà anh ấy cũng không tự sát mà… Đúng rồi, ly hôn, anh ấy ly hôn thành công rồi sao? Chắc hẳn là thất bại rồi, nhưng có thể quay về đây là tốt rồi, lần này dù như nào đi nữa cũng không được chửi bới anh ấy nữa.
Chỉ cần có thể dỗ được anh ấy, thì bản thân Lâm Trạch có làm một người “hai mươi tư hiếu” cũng không vấn đề. (*) Không cần làm tình, không làm cũng được, chỉ cần có thể sống bên nhau là đã rất hạnh phúc rồi. Sao Tư Đồ Diệp lại cực đoan quyết tuyệt như vậy, rốt cục anh ấy muốn gì đây?!
(*) Hai mươi tư hiếu là 24 tấm gương hiếu thảo. Các bạn có thể tham khảo 24 điều này ở đây
Anh nghĩ đến một đống thứ, đầu óc như quá tải sắp nổ tung rồi. Anh liên tục nghĩ ngợi, không ngừng gọi cho Tư Đồ Diệp, bỗng chốc rất muốn đập tan điện thoại, rồi lại muốn điên cuồng gào thét giữa màn đêm này.
Trịnh Kiệt quay về, liếc mắt nhìn anh.
“Đã cho chó ăn chưa?” Trịnh Kiệt hỏi.
Lâm Trạch đáp: “Cho ăn rồi.”
Trịnh Kiệt: “Đến chỗ tôi ngủ đi, nói chuyện cái, mang cả chó qua.”
Lâm Trạch thở dài, đứng lên về nhà với Trịnh Kiệt. Ngày mai là cuối tuần, lại là cuối tuần, cũng may là cuối tuần đó! Giờ đây Lâm Trạch cần phải làm rõ tất cả mọi chuyện. Anh về nhà đưa chó ra ngoài, Trịnh Kiệt tò mò đi vào xem phòng của người thuê mới, bên trong loạn tùng bậy chẳng dọn dẹp gì hết, trên giường còn vứt một đống đồ lót, sau đó được Lâm Trạch cầm cạp quần đi giặt.
Trịnh Kiệt: “Người này làm gì vậy?”
Lâm Trạch nhún vai, nói: “Nghỉ việc ở nhà, tối đến chẳng biết đi đâu, chắc là đi gay bar.”
Trịnh Kiệt dắt chó, hai người gọi xe về nhà Trịnh Kiệt ở Nam Bình. Sau khi Lâm Trạch đến nhà Trịnh Kiệt thì như zombie nằm vật ra sô pha, gào thét một lúc. Trịnh Kiệt nói: “Ông làm gì thế?”
Lâm Trạch cười to, đến ban công lấy một cái thùng giấy dẹt, làm ổ tạm thời cho Alaska. Không biết mà vì sao mà khi đến nhà Trịnh Kiệt, anh lại cảm thấy nơi này mới là nhà của mình.
Trịnh Kiệt rót hai cốc nước đá trái cây ra. Lâm Trạch cầm lấy uống một ngụm, nói: “Rượu đâu? Lấy rượu trắng ra đây, cái này không đủ độ.”
Lâm Trạch đè phẳng hết mấy cái gối ôm, Trịnh Kiệt lấy một chai Hennessy ở chỗ cao trên vách ngăn xuống, tiện tay tắt đèn chính đi rồi bật đèn nhỏ. Ánh đèn mông lung bao phủ một góc căn phòng, năm cái gối ôm xếp chồng lên nhau. Lúc dựa người lên, cả người lún sâu vào sô pha, như tựa vào đống cỏ khô.
Điều hòa mở rất dễ chịu, đầu CD vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, Lâm Trạch và Trịnh Kiệt mỗi người một cốc Hennessy thêm nước, nằm theo hai hướng khác nhau trên sô pha, đầu kê sát kề, cực kỳ thỏa mãn.
Lâm Trạch thở ra một hơi, không biết lúc này Tư Đồ Diệp đang ở đâu… Chỗ anh ấy ở chắc chắn rất đơn sơ.
Trịnh Kiệt hỏi: “Ông nghĩ ra cách gì không?”
Lâm Trạch: “Không biết nữa, nói chuyện ông trước đi, hôm nay Dung Dung nói gì thế? Hai người vẫn liên hệ với nhau hả?”
Trịnh Kiệt ừ tiếng, kể: “Trước đây vẫn luôn liên hệ với nhau, à chỉ thỉnh thoảng thôi. Hôm qua em ấy nói em ấy không chịu được nữa, em ấy không thể mất tôi. Ra nước ngoài học hai năm, sau khi về mặc kệ cha mẹ nói gì, em ấy vẫn sẽ lấy tôi. Tôi nói hay là ăn cơm trước kẻng đi, sinh con đã, tôi nuôi nó, để em ấy yên tâm ra nước ngoài… Kết quả bị em ấy mắng cho tơi bời.”
Lâm Trạch cười tới mức suýt nữa thì sặc rượu, anh vuốt ve mái tóc Trịnh Kiệt, cảm thấy tên này vẫn ngốc nghếch như thế.
“Em ấy bảo ông đợi em ấy hả?”
“Ừ.” Trịnh Kiệt chăm chăm uống rượu, nhìn con chó đang lộ đầu ra trong hộp giấy, không biết đang nghĩ gì.
Lâm Trạch: “Em ấy sẽ về nước đúng thời gian chứ?”
Trịnh Kiệt: “Không biết nữa.”
Lâm Trạch: “Ông đồng ý đợi hả?”
Trịnh Kiệt: “Đợi chứ.”
Lâm Trạch gật đầu, Trịnh Kiệt bưng cốc lên, cho Alaska uống tí rượu, Lâm Trạch vội ngăn y, Alaska ngửi ngửi rồi co giò chạy biến.
Trịnh Kiệt hỏi: “Còn ông?”
Lâm Trạch: “Tôi cũng không biết… Tôi sắp điên rồi, làm sao tìm anh ấy đây? Anh ấy vẫn tắt máy suốt, cứ như mò kim đáy biển…”
Trịnh Kiệt: “Có manh mối nào không, ông đừng hoảng, nghĩ kỹ lại đã? Anh ta có nói anh ta đang làm công việc gì không? Trọ ở đâu?”
Lâm Trạch: “Anh ấy bán hàng.”
Trịnh Kiệt: “Bán hàng có rất nhiều kiểu, làm thêm ở cửa hàng nhỏ cũng gọi là bán hàng, làm bất động sản cũng gọi là bán hàng.”
Lâm Trạch nghĩ tới lần đầu tiên gặp Tư Đồ Diệp, anh ta bán cà phê ở Starbucks, bèn nói: “Có lẽ là nhân viên cửa hàng, chỉ là không biết cửa hàng nào.”
Trịnh Kiệt hỏi: “Anh ta có tàn tật không?”
Lâm Trạch không trả lời, lòng đau âm ỉ, đúng là tạo nghiệp quá rồi. Nếu biết như này thì đã không bắt anh ấy về, Trịnh Kiệt nghĩ một lúc rồi nói: “Thôi, nếu bị bệnh hoặc vận động khó khăn thì sau này ông bù đắp cho anh ta là được.”
Lâm Trạch: “Phải tìm được anh ấy đã, giờ nghĩ cái đó cũng có được gì đâu, nếu anh ấy vận động khó khăn thì… Thôi không nghĩ cái đấy nữa, là nhân viên ở cửa hàng nào được nhỉ?”
Trịnh Kiệt: “Còn có manh mối nào không?”
Lâm Trạch: “Lương thấp, chỉ có một ngàn tám.”
Trịnh Kiệt: “Thế đúng rồi, chắc là cửa hàng nhỏ.”
Lâm Trạch gật đầu, nhớ tới một chuyện, lại nói: “Bình thường không chơi bời gì, rất ít lên mạng, phần lớn thời gian đều đọc sách, mua sách lậu, có thể gần chỗ ở có cầu vượt hoặc có đường ngầm, hoặc có thể mua sách ở chợ đêm.”
Trịnh Kiệt: “Tôi cảm thấy có thể anh ta ở Sa Bình Bá.”
Sa Bình Bá đúng là đủ các điều kiện này, nhưng khả năng vẫn không cao lắm, ví dụ như một số chỗ ở Nam Bình, Thạch Kiều Phố, thậm chí nội thành Trùng Khánh đều có khả năng. Chỉ là nhiều khả năng nhất ở Sa Bình Bá thôi.
Lâm Trạch: “Anh ấy còn biết thổi ocarina, trước đây anh ấy chưa từng nói biết nhạc cụ nào, có thể là mới học gần đây, nên vẫn chưa quen… Không, Trịnh Kiệt…”
Lâm Trạch có một linh cảm mãnh liệt rằng, có lẽ Tư Đồ Diệp đang ở Từ Khí Khẩu.
Từ Khí Khẩu là một cổ trấn của Trùng Khánh, ở bên sông Gia Lăng, cổ trấn có bán sáo cầu, ocarina, đồ lưu niệm, là nơi khách du lịch thích đến. Hồi Lâm Trạch học đại học, người bản địa Trùng Khánh đều thích tới Từ Khí Khẩu, pha trà trên thuyền ven sông, đánh mạt chược.
Mấy năm gần đây du lịch bắt đầu hot, người tới mỗi lúc một nhiều, cứ đến đợt lễ hoặc kỳ nghỉ là người ở Từ Khí Khẩu đông như kiến, đâu đâu cũng là du khách. Tư Đồ Diệp nói cuối tuần bận tới mức mệt sắp chết, rất có thể là đang ở chỗ đó!
Càng có khả năng hơn là… công việc anh ấy mới tìm được chính là bán ocarina ở cửa hàng!
“Ngày mai tôi sẽ đi Từ Khí Khẩu xem xem.” Lâm Trạch nói.
“Ngày mai tôi phải tăng ca rồi.” Trịnh Kiệt bất lực nói.
Lâm Trạch: “Tôi tự đi một mình cũng được.”
Cả hai khẽ chạm cốc vào nhau, tạo nên tiếng vang nho nhỏ.
Trịnh Kiệt nói: “Chúc ông thành công. Cố lên, A Trạch.”
Bình luận truyện