Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em

Chương 12: 12: Tôi Trả Một Mạng Lại Cho Anh




“Vậy thì anh còn muốn thế nào đây?”
Cô ngẩng mặt lên, dáng vẻ ương ngạnh như khi còn ở hội sở Minh Khê, “Cha tôi đã chết rồi! Tôi và anh cũng đã ly hôn! Bạc Lương Thần, anh còn muốn dây dưa đến khi nào nữa!”
“Năm đó, Chung Quốc Ngụy đã hại chết hai mạng người, đó chính là cha mẹ tôi.

Bây giờ ông ta đã chết, cũng chỉ là một mạng đền hai mạng mà thôi.” Anh gằn giọng xuống, như thể đang kết án cô.

Bạc Lương Thần ra sức nắm lấy chiếc cằm của cô, mạnh đến nỗi khiến xương như thể muốn phát ra tiếng trật khớp, nhưng Chung Hi chỉ ngây ra mà không nói một lời nào.

Chính lúc này, từ trong ánh mắt sâu thẳm xen lẫn vẻ chán ghét của Bạc Lương Thần, Chung Hi dường như hiểu ra điều gì đó.

Một mạng đền hai mạng.

Hóa ra cô vẫn nợ anh một mạng.


“Nếu đã như vậy thì cứ dùng cái mạng của tôi để trả nốt cho anh, như vậy lại vừa hay?” Đôi môi nhợt nhạt của cô lẩm bẩm, cố ép bản thân không rơi nước mắt, vẻ bướng bỉnh của cô khiến người khác không khỏi đau lòng, ngay cả Bạc Lương Thần cũng không khỏi động lòng.

Có lẽ máu đã dồn lên não, cũng có lẽ chính sự tuyệt vọng tột độ, không còn đường nào để đi đã khiến Chung Hi trong thoáng chốc mất đi niềm tin.

Lúc này, cô dường như quyết tâm ôm lấy cái chết.

Một chiếc xe tải chạy như tên bắn đến, vút qua vai của Bạc Lương Thần.

Toàn thân Bạc Lương Thần run lên, khi phản ứng được thì đã chậm hơn nửa nhịp, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, tiếng xe và người va vào nhau vang vọng.

Xe giảm tốc với tiếng phanh gấp chói tai, tài xế nhanh chóng xuống xe nhưng trước mặt đã là một người phụ nữ gục trong vũng máu.

“Xảy xảy ...!xảy ra án mạng rồi! Bớ người ta!” Người lái xe hét lên.

Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi ‘120’, thế nhưng liền bị một lực rất lớn đẩy ra.

Bạc Lương Thần bước nhanh lên trước, ngồi xuống ôm lấy người phụ nữ đang chảy đầy máu, cả người đang toát ra hơi lạnh như băng.

Anh không ngờ rằng sự kiên cường mạnh mẽ của người phụ nữ này lại vượt xa tưởng tượng của anh.

“Lão Chu, lập tức lái xe đến bệnh viện.”
Trong lúc mê man, Chung Hi dường như ngửi thấy một chút mùi thuốc lá nhẹ quanh mình.

Kèm theo là giọng nói trầm đang sai khiến người khác của một người đàn ông, những ngón tay thô ráp của anh không ngừng vỗ vào mặt cô, "Chung Hi, tinh lại đi, không được ngủ."
Nhưng cô thật sự rất mệt, rất buồn ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, cô sẽ bắt gặp hình bóng cha đang đứng ngược sáng đưa tay về phía cô, “Tiểu Hi, cha nhớ con, đến với cha nào …”
Chung Hi cuối cùng cũng nhắm mắt lại.


Nhìn chằm chằm vào những ngón tay nhuốm máu của cô, những ngón tay từng vò nhăn nhúm và để lại vết máu trên chiếc áo vest anh mặc nay đã buông thõng, gương mặt Bạc Lương Thần trở nên thật khó coi, anh ngước đầu bảo tài xế, “Chạy nhanh hơn nữa đi.”
Trong bệnh viện, sau tám giờ phẫu thuật, Chung Hi đã tỉnh dậy, nhưng khắp người lại là những cơn đau bất thường.

Cô cố chịu đựng cơn đau ngồi dậy, cố gắng rút dây truyền dịch trên mu bàn tay ra, nhưng ngay lập tức bị y tá vừa vào phòng thay băng chặn lại.

“Cô Hi, tốt nhất là cô không nên cử động.

Cô vừa gặp tai nạn xe và bị sẩy thai.

Cô đang rất yếu và cần phải nghỉ ngơi.”
Chung Hi ngừng lại, sắc mặt tái nhợt, như thể hoàn toàn không nghe rõ, "Chị vừa bảo sao? Sảy thai?"
“Vâng, cô Hi, cô không biết sao? Cô mang thai hơn một tháng rồi! Chỉ là thật đáng tiếc, đứa nhỏ này đã…”
Nói đến đây, y tá lại cảm thấy có chút thương tiếc, nhưng cô ta vẫn tiếp tục nói, “Cô Hi ...!cô đừng buồn quá, nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt, rồi thì sẽ có con thôi.”
Y tá thay thuốc cho cô xong thì rời phòng bệnh với nỗi thấp thỏm, để lại một mình Chung Hi với đầu óc quay cuồng.

Đứa con…
Đứa con của cô...!

Cô đưa tay lên vuốt bụng, nước mắt cuối cùng cũng rơi lã chã xuống, cô không ngờ rẳng mình có một đứa con, chính là cùng với Bạc Lương Thần… trong đám tang ngày hôm đó.

Tất cả những điều này liệu có phải đã nói lên giữa cô và Bạc Lương Thần thật chất là một mối nghiệt duyên.

Cô cười trong nước mắt, rồi khóc trong tiếng cười, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, ánh mắt giờ đây lại bị thu hút bởi một mặt dây chuyền hình nửa trái tim trên bàn đầu giường.

Chung Hi có ấn tượng về nó, chính là sau khi tai nạn xảy ra, lúc Bạc Lương Thần ôm lấy cô, chính cô đã tháo nó từ người anh xuống.

Cô nhặt nó lên, nhìn ngắm nó, và sắc mặt dần dần thay đổi.

Đây chính là mặt dây chuyền mà cô đã đánh mất sau khi cứu Bạc Lương Thần nhiều năm về trước!
Và chiếc mặt dây chuyền mà cô đã làm mất từ lâu lại được Bạc Lương Thần luôn đeo theo bên mình!?
Chuyện này đã nói lên điều gì?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện