Bạc Vụ

Chương 28



Ăn đồ hộp xong, Quý Vũ Thời hồi phục không ít thể lực.

Sau khi ăn xong, chuyện đầu tiên cậu làm chính là đi tới phòng vệ sinh ở trong căn phòng nhỏ súc miệng. Nói thật, nếu không phải không có lựa chọn thì cậu sẽ không ăn thức ăn đóng hộp, cậu là người kén ăn.

Xét ra thì Tống Tình Lam còn xoi mói hơn cả cậu, thế nhưng trong tình huống cần phải có người bảo trì thể lực, cậu vẫn cố ép chính mình ăn hết.

Súc miệng xong, Tống Tình Lam còn kén chọn hơn cậu đã đứng bên cửa thông gió hỏi: "Quý cố vấn, trước đây cậu từng thấy qua những chữ này chưa?"

Căn phòng nhỏ này được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt bàn, trong tủ đều không có vật gì cả, vì đề phòng bọn họ bỏ trốn, người râu ria không hề để lại bất cứ công cụ gì.

Cửa thông gió là dạng cửa trong ngoài đều có thể ra ngoài, chỉ cần nhập đúng mật khẩu.

Tống Tình Lam tới mấy ngày, đã thử qua vô số mật mã nhưng không thành không.

Quý Vũ Thời đi tới xem thử.

Cậu chưa từng thấy qua kiểu chữ này.

Cũng là bảng điều khiển mật mã kiểu bàn phím, thế nhưng không có số, chỉ có những ký hiệu với hình thù kỳ quái có chút bất đồng, thoạt nhìn có lẽ là đại biểu cho con số.

Nếu như đối ứng với chữ số Ả Rập từ 1 tới 9 thì các phím còn lại chính là phím mở, phím khóa.

Tống Tình Lam nói: "Mấy ngày nay rảnh rỗi không có chuyện gì làm, tôi xem chúng như số Ả Rập mà thử qua rất nhiều tổ hợp. Thế nhưng không biết mật mã rốt cuộc có mấy con số, cộng thêm hàm nghĩa không nhất định là giống như chúng ta nghĩ, mở không ra."

Mò mẫm như vậy chẳng khác nào là làm chuyện vô ích.

Người có chỉ số IQ cao cũng không thể nào mò ra mật mã từ ký hiệu như thiên thư thế này.

Loại thời điểm này hai người đều tưởng niệm Đoàn Văn vẫn luôn mang theo đủ loại thiết bị công nghệ cao bên người, nếu có Đoàn Văn ở đây thì có thể dùng thiết bị cường ngạnh phá giải mật mã.

"Có thể là ngôn ngữ của người râu ria kia." Quý Vũ Thời nói.

"Người râu ria?" Tống Tình Lam kịp phản ứng, sau đó nói: "Ý cậu là người cao to kia hả? Ổng giống như người rừng ấy, nếu bị nhốt thêm một khoảng thời gian nữa thì tôi chắc cũng giống như ổng."

Râu của Tống Tình Lam đã mọc thành một tầng xanh rì, tốc độ sinh trưởng quả thực rất nhanh, nếu qua thêm một năm nửa năm thì đúng là có thể sánh ngang với người râu ria kia.

Cấu tạo sinh lý cùng hormone giống đực quyết định tới tốc độ sinh trưởng của bộ lông, Tống Tình Lam căn bản không thèm để tâm.

Chính là hai người song song đứng cạnh cửa, từ góc độ của anh nhìn qua thì trùng hợp có thể nhìn thấy phấn cằm sáng bóng cùng da mặt nhẵn nhụi của Quý Vũ Thời.... Quý Vũ Thời chỉ sợ là loại hình râu không dài nổi.

Tống Tình Lam nói tiếp: "Người râu ria này, trước giờ chưa từng nghe qua ngôn ngữ nào giống với âm giọng của ông ta. Quý cố vấn, cậu có chút ấn tượng nào không?"

Quý Vũ Thời lắc đầu: "Không có."

Thời đại tinh nguyên tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật cực cao, con người khi còn sống có thể tiếp xúc với đủ hình thái tin tức tri thức, có người chú ý, cũng có người vô tình quên đi. Chính là Quý Vũ Thời đã nói, chỉ cần đã từng thấy qua, nghe qua, cảm thụ qua thì cậu sẽ không thể quên được.

Bởi vì cậu không có năng lực quên.

Vì thế Tống Tình Lam mới hỏi như vậy.

"Căn cứ theo tập tư liệu về ngôn ngữ địa cầu ở tinh nguyên 1420, hiện giờ trong phạm vi toàn cầu của chúng ta có tầm 7000 loại ngôn ngữ, có rất nhiếu loại đã sắp biến mất." Quý Vũ Thời nhớ lại những lời người râu ria nói: "Cho nên, nếu tôi chưa từng nghe qua kỳ thật cũng rất bình thường."

Lúc này cậu có chút nghi ngờ nói: "Thế nhưng có thể chế tạo được khoang thuyền vũ trụ thì khoa học kỹ thuật nhất định phải nằm ở trong hoàn cảnh lớn, không có khả năng độc lập tự thành. Chữ số Ả Rập đã phố biến rất nhiều năm rồi, vì sao bọn họ lại muốn sử dụng phương thức không thông dụng như vậy?"

Đây cũng là điều Tống Tình Lam không hiểu.

Thông qua cửa sổ thủy tinh phía trên lỗ thông gió, Quý Vũ Thời có thể nhìn thấy một hành lang dài. Giống như căn phòng đang nhốt bọn họ, nó có tường cùng sàn màu trắng, tia sáng sáng rực. Không gian an tĩnh, ở đoạn cuối có một khúc quanh thông qua một hướng khác.

Vết tích trên mặt đất làm Quý Vũ Thời chú ý.

Vết ma sát loang lổ kéo dài từ khúc quanh tới tận cửa phòng bọn họ, hình như là vết kéo.

Quý Vũ Thời hỏi: "Người râu ria kia dùng xích sắt kéo tôi vào à?"

Quý Vũ Thời hỏi thực bình tĩnh, thế nhưng xét tới bản tính thù dai siêu mạnh của cậu, chỉ sợ trong lòng đã đánh một cấu chéo đỏ rực cho người râu ria kia.

Tống Tình Lam đáp một tiếng, sau đó cũng nhìn ra bên ngoài, thoải mái nói: "Tôi thấy người râu ria kia kéo người về phỏng chừng không phải một lần, dấu vết này không phải kéo một lần hai lần là có thể hình thành, cũng không biết là người xui xẻo nào."

Vậy có phải nghĩa là trước khi bọn họ tới thì còn có người khác đã tới nơi này?

Nếu đã từng có người tới thì hiện giờ bọn họ đang ở nơi nào?

Quý Vũ Thời có chút suy nghĩ.

Hai người trở lại giường nghỉ ngơi, đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền tới.

Tựa hồ là tiếng sấm hoặc có vật nặng từ trên trời rơi xuống, tiếng vang chấn động tới mức khoang thuyền cũng rung động.

Bầu trời ngoài cửa sổ trên vách tường nháy mắt lóe sáng rồi lại rất nhanh tối lại.

Tống Tình Lam nhìn ra bên ngoài: "Lại nữa rồi."

Quý Vũ Thời hỏi: "Lại cái gì?"

"Tiếng vang này rất thường xuất hiện nhưng không có quy luật." Tống Tình Lam đã quen với tiếng vang này, anh nói phỏng đoán của mình với Quý Vũ Thời: "Tuy tạm thời không rõ đây là nơi nào nhưng mỗi lần tiếng vang này xuất hiện không lâu thì người râu ria kia lại đẩy xe ra ngoài, sau đó kéo một đống đồ nhặt được mang về. Cậu xem."

Quý Vũ Thời đi qua xem thử, hai người thông qua cửa sổ hình tròn nhìn ra bên ngoài.

Một lát sau, người râu ria quả nhiên đẩy xe đẩy đi ra.

Mặt đất cứng ngắc giá lạnh, nhiệt độ rất thấp.

Người râu ria phà ra hơi thở liền hóa thành sương trắng, hắn quấn một kiện áo bông nhìn không ra màu sắc che kín cơ thể, còng lưng đi tới.

Người râu ria cao cỡ hai mét, vóc người cao lớn, bầu trời rũ thấp ở phía sau tựa hồ vươn tay là có thể chạm tới. Hắn đẩy xe đẩy di chuyển trong thế giới không có cách nào hình dung này, không biết vì sao, từ góc độ của hai người nhìn ra, bóng dáng người râu ria kia đặc biệt cô độc.

Chỉ thấy hắn đi không bao xa thì dừng lại ở bên đường.

Hoa quỳnh quang trong suốt nở ở nơi đó to hơn hẳn những đóa trong núi rác.

Người râu ria kia ngắt đóa hoa xuống cắm vào tay lái, sau đó lại tiếp tục đi tới.

Rất nhanh, bóng dáng người râu ria kia liền biến mất trong hư vô mờ mịt.

"...núi rác." Quý Vũ Thời lẩm bẩm, sau đó nói: "Hắn muốn đẩy xe tới tòa núi rác kia à?"

Cực quang đủ màu hình cuộn sóng xẹt qua bầu trời.

Màu xanh biếc, màu tím, cực quang lóe lên trong con ngươi trong suốt của Quý Vũ Thời, rọi sáng cả gương mặt cậu, ngay cả hàng mi cũng có thể nhìn rõ ràng.

Tống Tình Lam thu hồi tầm mắt: "Ừm, có thể là muốn nhặt đồ, chúng ta đều được hắn nhặt từ đó về."

Sau một khoảng an tĩnh ngắn ngủi.

Quý Vũ Thời không ngừng nghĩ ngợi mở miệng nói: "Tống đội, rất có thể là từ trường."

Cậu rất thông minh, đầu óc xoay chuyển rất nhanh: "Đống trang bị kim loại chất thành núi, còn có đồ hộp này, rất có thể bị từ trường đặc biệt nào đó hút tới nơi này, khoang thuyền con nhộng của chúng ta cũng cùng nguyên lý đó, mỗi lần tiếng vang này xuất hiện thì lại có ngoại vật bị hút tới."

"Cậu nói không sai." Tống Tình Lam biểu thị tán thành, sau đó nói ra suy đoán mà mình nghĩ trong mấy ngày qua: "Tôi nghi ngờ cả khoang thuyền này cùng người râu ria kia cũng bị từ trường thần bí đó hút tới."

Cư nhiên có thể hút đi khoang thuyền con nhộng trong quá trình chuyển tiếp, nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Hai người cũng không tìm ra đáp án.

"Chúng ta phải đi ra ngoài." Tống Tình Lam nói: "Chờ tới lần tiếp theo hắn tới đây, chúng ta phải nắm bắt cơ hội."

*

Người râu ria thật cao hứng.

Lần này hắn thu hoạch được tương đối khá, không chỉ nhặt được một cái nồi mới tinh, một tập tranh, còn nhặt được mấy thùng bia.

Đẩy một xe vật phẩm quay trở lại khoang thuyền, khó có dịp ngâm nga cười khẽ, sau đó vừa xem tập tranh vừa nốc bia.

Sau khi tỉnh rượu thức dậy, người râu ria có chút đau đầu, thật lâu sau mới nhớ ra trong căn phòng nhỏ vẫn còn nhốt hai người xuyên việt.

Hắn không muốn để mấy người "xuyên việt" kia chết đói.

Vì thế hắn chọn chọn lựa lựa, nhìn thấy hộp thịt nhặt được cùng lần nhặt được được người xuyên việt xinh đẹp kia, lại lấy thêm một hộp, chuẩn bị ném vào phòng nhỏ uy cơm.

Chính là vừa mới mở ô vuông nhỏ ra đã nhìn thấy người "xuyên việt" cao lớn ngồi ở cửa, lạnh lùng nhìn mình.

Người cao lớn này đã xuyên tới một khoảng thời gian.

Lúc mới nhặt được người râu ria đã cảm thấy trên người người này tỏa ra khí tức nguy hiểm. Người xuyên việt này có cơ bắp rắn chắc, đường nét thân thể lưu loát, còn có ánh mắt quả quyết, hết thảy đều biểu lộ đây không phải đối tượng dễ trêu chọc. Cho nên, mặc dù thừa dịp người xuyên việt này suy yếu mà nhốt lại nhưng người râu ria hiểu rõ đây mà một con sư tử tàn bạo, chỉ cần chờ tới cơ hội, bất cứ lúc nào có cơ hội sẽ phản công táp mình một ngụm.

Vì thế, đoạn thời gian trước người râu chia chỉ uy cơm một lần một ngày, đồng thời chỉ là mấy món thực phẩm chay không ngon lành lắm, phân lượng cực kỳ ít ỏi.

Người râu ria muốn để người xuyên việt này bảo trì dáng vẻ suy yếu.

Chính là vài ngày như vậy, người xuyên việt kia cũng không bị đói mà thành thật.

Hiện giờ vẫn còn dám nhìn chằm chằm hắn.

Người râu ria thở phì phò xí xô xí xào mắng một trận, sau đó mới ném đồ hộp trong tay vào ô vuông.

Người cao to kia đột nhiên đứng dậy.

Người râu ria cảnh giác, sau đó nhìn thấy người cao to kia dùng ngón tay chỉ chỉ bên cạnh.

Trên mặt đất là một người đang nằm im không nhúc nhích, thảm đắp từ đầu tới chân.

Chỉ có người chết mới đắp như vậy.

Con mắt người râu ria trợn trừng.

Người cao lớn kia mặt không biến sắc nhặt lấy hộp thịt, "tách" một tiếng mở nắp, sau đó độc hưởng----- vì ăn, người cao lớn kia rất có khả năng đã giết chết đồng bạn mặc đồng phục giống như mình.

Người râu ria thật tức giận.

Hắn dùng sức đập cửa thông gió một cái rồi quay đầu rời đi.

Thân thể nặng nề bước đi có chút lảo đảo, tiếng bước chân nặng nề gấp gáp, mang theo tức giận khó diễn tả.

Người râu ria quay trở lại nơi mình thường ở dạo một vòng, ánh mắt rơi tới trên cây súng nhặt được, toàn thân cây súng đen nhánh sáng bóng cực kỳ lãnh khốc, băng năng lượng cũng ở trạng thái đầy, là hàng cao cấp.

Người râu ria cầm lấy súng, lập tức quay trở lại gian phòng nhỏ.

Nhập mật mã, mở cửa thông gió.

Người xuyên việt cao lớn kia vẫn còn cầm đồ hộp trong tay, ngồi một bên lạnh lùng nhìn hắn.

Trong tay người râu ria có súng nhưng hắn chán ghét xử lý thi thể, cũng chán ghét việc xử lý vết máu. Người râu ria huyên thuyên mắng một chuỗi dài, dự tính kéo người xuyên việt này ra ngoài giết chết.

Chính là thi thể nằm dưới đất làm hắn phiền toái không thôi, người râu ria ngồi xổm xuống xốc tấm thảm lên muốn xem một chút, thuận tiện lôi thi thể ra ngoài.

Nào ngờ người bên dưới tấm thảm đột nhiên mở mắt.

Con ngươi đen nhánh của Quý Vũ Thời cực kỳ trầm tĩnh, cứ vậy không chớp mắt nhìn người râu ria, tựa hồ sớm đã đoán được hành vi của hắn.

Người râu ria biến sắc, biết mình mắc bẫy, trong một sát na Quý Vũ Thời đã túm lấy cổ tay hắn, xoay người bật dậy vặn ngược tay người râu ria ra sau lưng.

Người râu ria phản ứng không tính là nhanh nhưng khí lực lại rất lớn.

Hắn chợt vung tay một cái, Quý Vũ Thời chỉ cảm thấy quái lực ập tới, cả người văng ra đập vào vách tường: "Ui!!"

"An fa la ha gen he!!"

Người râu ria phẫn nộ gầm một tiếng, cầm thần miên muốn bóp cò, dự tính một súng bắn chết người xuyên việt xảo trá này.

Sau lưng đau nhức, Quý Vũ Thời bị ném tới choáng váng đầu óc, đau tới ứa nước mắt.

Đối mặt với họng trúng, cậu không tránh né mà còn nhắc nhở: "Ông chọn sai vũ khí rồi."

Có lẽ người râu ria nghe không hiểu, hắn bấm cò súng, sau đó lộ ra biểu tình kinh ngạc, bởi vì khẩu súng này không có chút phản ứng nào!

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, gió lốc lóe lên phía sau lưng người râu ria, là Tống Tình Lam!

Người râu ria vung tay quật thần miên ra phía sau, Tống Tình Lam khom lưng né tránh, giây tiếp theo đã xuất hiện trước mắt người râu ria.

Điều này triệt để chọc giận người râu ria.

Hắn gào lớn, điên cuồng quất súng, Tống Tình Lam đấm thẳng một quyền vào mặt làm người râu ria nổ đom đóm mắt, thần miên trong tay rơi xuống, lảo đảo đưa tay che mũi.

Ngay sau đó Tống Tình Lam từ phía sau lưng dùng cánh tay chặt chẽ khóa cổ hắn!

Cánh tay Tống Tình Lam hệt như một cây kìm sắt, người râu ria bị ghìm tới trợn trắng mắt. Hắn giãy giụa kịch liệt, cả người không ngừng lùi ra sau, hung hăng dộng Tống Tình Lam vào vách tường phía sau!

"Tống đội!!" Quý Vũ Thời đứng dậy.

Người râu ria cao hơn Tống Tình Lam hơn hai mươi cm, thể hình hệt như một con gấu hung hãn, kỹ xảo cận chiến căn bản không dùng tới, hắn chỉ dựa vào sức nặng cùng hình thể, Tống Tình Lam nhiều lần bị dộng mạnh vào tường, một cái, hai cái!

Tống Tình Lam cắn răng, hoàn toàn không có ý buông tay, thậm chí không phát ra chút âm thanh nào.

Tường bị đụng ầm ầm chấn động, người râu ria không những không thể dựa vào hình thể cậy mạnh, ngược lại bị Tống Tình Lam chế trụ không thể động đậy, hít thở không thông mà quỳ rạp xuống đất.

Trong tình cảnh áp chế tuyệt đối như vậy, là người khác chỉ sợ đã sớm bị Tống Tình Lam kẹp chết, thế nhưng người râu ria vẫn nắm chặt tay Tống Tình Lam không từ bỏ!

Này quả thực là hiện trường so bì độ chịu đựng của dã thú.

"Thình thịch!"

Người râu ria đột nhiên buông tay, thân thể cũng mềm nhũn.

Là Quý Vũ Thời ra tay.

Mặt lạnh băng, dùng báng súng thần miên không chút nương tay đánh ngất người râu ria.

"Mẹ kiếp.... suýt chút nữa đã bị dộng chết rồi." Tống Tình Lam chợt thả lỏng hất người râu ria ngã rạp xuống đất, trán túa mồ hôi: "Tên này mà tham gia đô vật đấu vật thì cam đoan đoạt quán quân 1-1."

Người râu ria này không phải là gấu ngựa biến đổi chứ?

Quý Vũ Thời ném thần miên cho Tống Tình Lam, cũng thở phì phò: "Chúng ta đi thôi."

Hiện giờ không phải lúc càm ràm.

Quý Vũ Thời vươn tay, Tống Tình Lam bắt lấy, mượn lực đứng dậy.

Hai người vội vàng rời khỏi căn phòng nhỏ, tiện tay đóng cửa thông gió nhốt người râu ria lại bên trong.

Bọn họ đi theo hành lang có dấu vết loang lổ, quẹo qua cua quẹo, trước mắt liền xuất hiện phòng điều khiển rộng rãi.

Trước đó hai người phân tích không sai, nơi này quả thực là khoang thuyền vũ trụ, thế nhưng thiết bị cùng bố cục hoàn toàn không giống với nhận thức của bọn họ, không có cách nào phân rõ là niên đại nào.

Trong phòng điểu khiển chất đầy các loại vật phẩm, đồng nát sắt vụn, thức ăn, rượu, chúng chiếm hơn phân nửa không gian, cộng thêm sô pha, TV đã bị đào thải từ rất lâu, sách cũ nát, thậm chí còn có một bàn bi lắc, tựa hồ đã nằm trong phòng khách này rất nhiều năm.

Rời khỏi phòng điều khiển, lại vòng ra hành lang, đi qua rất nhiều cửa thông gió, cửa ra khoang thuyền rốt cuộc cũng ở trước mặt bọn họ.

Vừa mở cửa ra, gió lạnh ở bên ngoài hệt như lưỡi sao cứa vào mặt bọn họ.

Tống Tình Lam "rầm" một tiếng đóng cửa lại, sau đó mở cửa khoang chứa đồ ở bên cạnh, tìm được trang phục phòng hộ lưu giữ bên trong.

Số trang phục này thoạt nhìn thực dơ bẩn, cũng không giữ ấm được, thế nhưng Tống Tình Lam vẫn lấy hai kiện ra.

Thấy ánh mắt do dự của Quý Vũ Thời, Tống Tình Lam buồn cười: "Đừng có ghét bỏ nữa, nơi này không có cách nào mua đồ mới cho cậu, tôi đại biểu tổ chức cam đoan, sau này trở về rồi cậu muốn mua mấy món cũng được!"

Quý Vũ Thời: "..."

Tống Tình Lam không nói thêm gì khoác bộ đồ bẩn kia lên người đối phương, sau đó tự mình khoác một bộ khác: "Đi mau!"

Hai người mở cửa thông gió đi ra ngoài.

Lần đầu tiên bước trên mặt đất ở nơi này, chỉ cảm thấy bước chân đặc biệt nặng nề.

Quý Vũ Thời suy đoán có lẽ là do từ trường, trọng lực ở nơi này khác với thế giới của bọn họ.

Nhiệt độ không khí so với tưởng tượng còn thấp hơn, hai người đi thật lâu cũng chỉ đi được một hai trăm mét.

Tầm nhìn nơi này cũng khá thấp, quay đầu nhìn lại, khoang thuyền vũ trụ màu trắng ở phía sau đã biến thành một đạo hư ảnh mờ ảo.

Cực quang không ngừng lóe sáng trên bầu trời, tựa hồ vĩnh viễn không ngừng lại.

Ngoại trừ tiếng bước chân cùng tiếng hít thở của bọn họ, nơi này không còn âm thanh gì khác, càng không có người khác hay bất cứ động vật gì.

Ngay cả khoang thuyền vũ trụ ở sau lưng cũng không còn nhìn thấy, bọn họ tựa hồ đã mất đi phương hướng.

Bởi vì quang cảnh xung quanh đều giống hệt như nhau, không có bất kỳ vật nào để xác định.

May mắn ở dưới đất có lưu lại dấu vết đẩy xe của người râu ria, nó đại biểu bọn họ đang đi về phía núi rác.

Đó là nơi bọn họ đã tới.

Đi cỡ nửa tiếng, Quý Vũ Thời sắp đi hết nổi thì rốt cuộc cũng nhìn thấy tòa núi rác thật cao kia. Khắp núi rác là những đóa hoa dây leo tỏa ra ánh huỳnh quang lấm tấm chiếu sáng nơi này, là thứ mỹ lệ duy nhất trong đống phế tích.

Nơi này không có đường đi gì cả.

"Tiếp tục đi tới." Tống Tình Lam quyết định: "Cậu có muốn nghỉ một chút không?"

Vì nhiệt độ quá thấp, lúc nói chuyện mang theo sương lạnh làm mặt Quý Vũ Thời bị sương giá che phủ, cậu thở phì phò, lắc đầu nói: "Không cần."

Quý Vũ Thời là người rất hiếu thắng, cậu không bao giờ chủ động tỏ ra yếu kém, thế nhưng thật sự không thể kiên trì được, cậu nhất định sẽ nói.

Tống Tình Lam hiểu được điểm này nên cũng không nhắc lại, chỉ hơi giảm chậm tiến độ đi tới.

Anh chưa từng nghĩ tới, cư nhiên lại có ngày mình cùng Quý Vũ Thời gặp phải cảnh ngộ này.

Trước khi xuất phát vẫn luôn cho rằng người này sẽ không có bất kỳ liên quan gì tới mình, thế nhưng biến cố không thể tưởng tượng ập tới, nhiều lần sinh tử gắn bó ở thế giới khác không thể không nói là một loại duyên phận kỳ diệu.

"Anh xem kìa!" Quý Vũ Thời đột nhiên hô.

Hai người cùng ngẩng đầu.

Một màn kỳ huyễn như mộng cảnh xuất hiện.

Trên bầu trời xuất hiện một hình cầu thật lớn có màu bạc, mặt ngoài của nó có thể nhìn thấy rõ miệng núi lửa lớn nhỏ cùng các hố vẫn thạch. Nó đột nhiên xuất hiện, tựa hồ cách bọn họ rất gần, nó lớn tới mức cơ hồ bao trùm bọn họ nơi bọn họ đang ở.

Đó là hư ảnh của một tinh cầu tương tự như mặt trăng.

Vẻn vẹn mười mấy giây, hư ảnh này giống như cực quang, biến mất.

Một màn này quá mức chấn động, hai người qua thật lâu vẫn không nói gì.

Mọi thứ ở nơi này đều không có cách nào dùng lẽ thường giải thích.

"Chúng ta đi thôi." Quý Vũ Thời khôi phục trấn định, tia sáng trong mắt vẫn còn.

Bọn họ cúi đầu tiếp tục đi tới.

Hai người tìm kiếm một thời gian rất dài, gian nan rời khỏi núi rác.

Nhìn ra xa xa, phía trước là một mảnh sương mù mênh mông nhìn không rõ tình cảnh, thậm chí so với trên đường tới còn dày đặc hơn.

Tống Tình Lam vác thần miên trên vai, đưa qua bên cạnh: "Nắm lấy súng đi, chúng ta không thể lạc nhau ra được."

Quý Vũ Thời nghe theo nắm lấy súng, sau đó nói: "Chờ một chút."

Quý Vũ Thời cúi người, học theo người râu ria ở bên chân hái hai đóa hoa huỳnh quang.

Dáng vẻ những đóa hoa này rất đẹp, cánh hoa trong suốt lóng lánh, có thể nhìn thấy rõ đường vân trên cánh hoa, chỉ cần cầm trong tay thì có thể chiếu sáng gương mặt của nhau.

Tống Tình Lam lập tức hiểu ý, dùng nó để chiếu sáng.

Anh nhận lấy một đóa hoa tùy tiện cắm vào túi áo khoác phòng hộ.

Bọn họ lấy súng làm dây thừng, mỗi người một đầu để liên kết với nhau, đảm bảo sẽ không bị lạc.

Sau đó, cùng nhau bước vào hư vô phía trước.

[end 28] 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện