Bách Biến Dạ Hành

Chương 110: Hai chiến tuyến



-☉----------☉----------☉-

Không khó khăn lắm để Tử Phong có thể tới lãnh thổ Thiên Sứ và tìm được Thiên thành. Bởi bay được một khoảng thì Tử Phong đã nhìn thấy một tòa thành trì tráng lệ, khung cảnh rực rỡ giữa một nơi đồi hoang núi trọc ở chiến trường viễn cổ này.

Tử Phong cũng không ngu tới mức bay thẳng tới Thiên thành. Khi hắn vừa phát hiện ra Thiên thành thì đã nhanh chóng hạ xuống đất, sau đó đi bộ về Thiên thành.

Những Thiên Sứ ra ngoài săn lùng bảo tàng, hay tìm kiếm kỳ ngộ, hoặc là làm việc riêng gì đó thì không có ai quản. Chỉ khi nào xảy ra chiến đấu toàn cục thì tất cả mới tập trung tham chiến. Vậy nên một Thiên Sứ lang thang bên ngoài rồi trở về Thiên thành như Tử Phong cũng không khiến ai quan tâm tới làm gì. Đặc biệt khí tức của hắn lại chỉ là một Thiên Sứ cấp 5, một chiến lực quá mức bình thường ở chiến trường viễn cổ này.

Đặt chân tới Thiên thành, Tử Phong cũng giống như Hàm Hương lúc trước, đều ngẩn ngơ nhìn ngắm vẻ tráng lệ của những công trình kiến trúc nơi đây. Tử Phong là “dân sống trong rừng” chính hiệu nên gặp cảnh này còn thẫn thờ hơn cả Hàm Hương lúc trước.

“Đám Thiên Sứ này đi đánh nhau mà cũng xây doanh trại hoành tráng thật” - Tử Phong thầm trầm trồ về Thiên thành - “Đây là nơi đẹp nhất mình từng thấy rồi”

Tử Phong tuy trầm trồ trong lòng nhưng vẻ bề ngoài lại tỏ ra bình thường, dù sao hắn cũng đang là một Thiên Sứ cải trang.

Tới được Thiên thành thì Tử Phong mới cười khổ, nói là tìm Minh Nguyệt ở Thiên thành. Nhưng Thiên thành rộng lớn thế này biết tìm ở đâu ra, đó là chưa nói tới Minh Nguyệt có thể dùng Diễn Sinh để cải trang thì còn khó tìm hơn nữa. Bởi so với bát cửu huyền công thì Diễn Sinh của Minh Nguyệt còn lợi hại hơn gấp bội.

Vậy nên bây giờ bài toán khó của Tử Phong chính là làm sao để tìm ra Minh Nguyệt. Chẳng lẽ hóa thành Tử Huyền Long bay lên rồi gào to gọi Minh Nguyệt hay sao? Cách này có vẻ nhanh nhất, mà cũng nhanh chết nhất.

-☉-

Cũng giống như Hàm Hương khi mới tới Thiên thành, Tử Phong đi một đoạn thì đã tới quảng trường trung tâm ở Thiên thành. Và tất nhiên hắn cũng bắt gặp những bức tượng tuyệt đẹp ở giữa quảng trường, những bức tượng điêu khắc diễn tả Thập Thiên của thế hệ đang tham gia vào chiến trường viễn cổ này.

Tử Phong đang ngạc nhiên đến cực độ, hắn đứng trước bức tượng Titania mà không giấu nổi cảm xúc của mình đang bộc lộ hẳn ra bên ngoài. Vì hắn đang tìm Minh Nguyệt, vậy mà đi mới một đoạn đã bắt gặp ngay tượng của Minh Nguyệt rồi sao?

“Nguyệt tỷ tới Thiên thành không bao lâu mà đã được tạc tượng rồi à? nhìn mười ba bức tượng này thì chắc trong đó có mười tượng là nói đến Thập Thiên. Tỷ ấy không chừng đã cải trang thành Thiên Sứ rồi làm gì đó để được tạc tượng sao?”

Tử Phong không hề nghĩ đến chuyện bức tượng Titania trước mắt không phải là Minh Nguyệt. Bởi hắn không thể nào nghĩ tới chuyện đó, hắn chỉ đoán Minh Nguyệt dùng Diễn Sinh cải trang thành Thiên Sứ, sau đó lập được đại công nào đó nên mới được tạc tượng xem như một thành tích phi thường sánh ngang với Thập Thiên. Vì ở đây có tới mười ba bức tượng nên Tử Phong đã loại trừ ngay phương án Minh Nguyệt cải trang vào Thập Thiên, bởi Thập Thiên đã được lập ra trước khi chiến trường viễn cổ mở cửa.

Còn đang mang vẻ kinh ngạc ngắm nhìn bức tượng Titania trước mắt, Tử Phong vội giật bắn người khi hắn bị một ai đó chạm vào vai.

Tử Phong vội quay người lại thì bắt gặp một cô gái Thiên Sứ đang trố mắt nhìn hắn. Cô gái này ngoài mang mái tóc, trang phục và khí tức của Thiên Sứ thì diện mạo của nàng có vẻ rất quen mắt.

Một cô gái xinh đẹp mang theo nét quyến rũ lạ thường, ánh mắt tươi sáng hồn nhiên lại đang kinh ngạc nhìn hắn chả khác gì hắn nhìn vào bức tượng Titania vừa rồi.

- Hàm… - Tử Phong dường như đã nhận ra gương mặt quen thuộc này, hắn quá đỗi kinh ngạc nên buột miệng nói lớn.

Tuy nhiên vừa thốt ra một chữ thì Hàm Hương đã nhanh chóng lấy tay mình bịt miệng hắn lại. Nàng chỉ suýt chút nữa đã chửi hắn là đồ ngốc rồi.

- Hì hì… lâu quá không gặp, chúng ta đi tìm chỗ nào đó nói chuyện nào?

Hàm Hương cười tươi tắn khoác lấy tay Tử Phong rồi nhanh chóng kéo hắn rời khỏi quảng trường. Những Thiên Sứ gần đó nhìn sang thì thấy một nữ Thiên Sứ xinh đẹp đang khoác tay một tên ngố trông có vẻ thân mật nên chỉ cười cho qua mà không để ý đến chuyện tên ấy vừa nói gì đó. Có lẽ hai người này là một cặp lâu ngày gặp lại nên mới vậy.

-☉-

Tử Phong bị Hàm Hương lôi đi theo đúng nghĩa đen. Mặc dù khoác tay trông thân thiết nhưng nàng lại kéo hắn di chuyển luồn lách qua rất nhiều con phố rồi đi tới một dãy những ngôi nhà trông rất giống nhau về hình thức. Đây là dãy nhà trọ, trong đó có một căn là của Hàm Hương.

Hàm Hương nhanh chóng lôi Tử Phong vào nhà rồi đóng sầm cửa lại. Nàng cũng khởi động một cơ quan nào đó trên bức tường. Sau khi cơ quan ấy khởi động, Tử Phong cảm thấy dường như căn nhà này đã được bọc kín trong một loại năng lượng nào đó.

“Anh biết tạo cấm chế ngăn cách nơi này với bên ngoài không?”

Hàm Hương truyền âm vào đầu Tử Phong, dường như nàng sợ những gì nàng nói ra có thể bị phát hiện.

Tử Phong gật đầu rồi bắt đầu kết thủ ấn bằng hai lòng bàn tay, sau đó vận chuyển chân khí tạo ra một kết giới nhỏ. Sau một thời gian ngắn, một cấm chế vô hình đã được tạo ra nhằm ngăn cách không gian nơi này với bên ngoài.

Tử Phong mặc dù không biết cách tạo ra trận pháp vì hắn vẫn còn gặp vấn đề với nó giống như trước kia (khi trận pháp sắp hoàn thành thì luôn bị phá vỡ vì một lý do khó hiểu nào đó, việc này đã được Đại Tượng giải thích là Tử Phong “có thù” với trận pháp). Tuy nhiên về mặt cấm chế thì Tử Phong lại không gặp tình trạng giống như học luyện đan hay trận pháp nên hắn đã theo Mộc Xa học cấm chế. Bởi thằng nhóc da xanh ấy am hiểu về cấm chế vô cùng cao, nó lại có ấn tượng với Tử Phong lúc Tử Phong thoát khỏi cấm chế của nó nên Mộc Xa đã đồng ý truyền thụ những gì nó biết cho Tử Phong. Mặc dù chỉ học được một ít nhưng Tử Phong có thừa khả năng để tạo ra một cấm chế loại ngăn cản không gian để tránh nghe lén như thế này.

- Hay quá, em chỉ hỏi thử thôi, không ngờ anh lại biết tạo cấm chế thật - Hàm Hương cười tươi nói - Trước kia hình như anh không biết về thứ này phải không, theo Nguyệt tỷ một thời gian quả thật là tiến bộ không ít nha.

- À… cái này không phải tỷ ấy dạy tôi đâu - Tử Phong gãi đầu nói - Là cơ duyên gặp được một thằng nhóc mộc tinh linh dạy đấy.

- Xì… - Hàm Hương bĩu môi - Lại xưng hô tôi tôi cô cô nữa rồi, lần trước vì chưa quen nên em không để ý, lần này anh phải đổi cách xưng hô đi.

- Vậy gọi cô là… muội đi - Tử Phong ngập ngừng nói - Hương muội, hồ ly tiểu muội, muội muội… như vậy nghe cũng được đó.

Hàm Hương khẽ cười duyên, nụ cười trông thật quyến rũ nói:

- Phong ca, ca chỉ xem muội là một đứa em gái thôi sao - Hàm Hương nghiêng đầu qua một bên, trông điệu bộ vô cùng đáng yêu rồi cười - Thôi được rồi, tiểu muội không ép Phong ca ca nữa vậy hì hì.

Hàm Hương vội kéo một cái ghế rồi lại gần cửa sổ rồi ngồi xuống, nàng hướng ánh mắt nhìn ra ngoài quảng trường, nhìn vào bức tượng Titania rồi cất giọng trong trẻo:

- Ca tới tìm Nguyệt tỷ sao?

Tử Phong không hiểu sao Hàm Hương lại có vẻ lảng tránh ánh mắt của hắn lúc nhìn nàng như vậy, nhưng hắn nghe Hàm Hương nhắc tới chuyện chính nên nhanh chóng trả lời.

- Đúng rồi, sao cô… à sao muội biết?

Hàm Hương quay mặt lại nhìn hắn rồi nói:

- Lúc nãy nhìn Phong ca ngắm bức tượng ấy cả buổi là đủ biết rồi - Hàm Hương hơi chần chừ rồi hỏi - Mà sao ca biết Nguyệt tỷ ở đây? Đến muội cũng vô tình biết thôi, nếu không gặp tỷ ấy thì muội cũng không biết Nguyệt tỷ đang ở Thiên thành đâu?

- Muội gặp Nguyệt tỷ rồi sao? - Tử Phong có vẻ mừng rỡ.

Nhìn vẻ mừng rỡ ấy của Tử Phong, Hàm Hương gật đầu rồi cười nói:

- Ừm… muội gặp rồi, nhưng không phải là gặp mặt, muội chỉ nhìn thấy tỷ ấy từ xa thôi. Còn tỷ ấy có lẽ không biết muội đang ở đây đâu.

Tử Phong gặng hỏi Hàm Hương việc nàng đã gặp Minh Nguyệt như thế nào. Hàm Hương cũng không dấu giếm điều gì, nàng kể hết mọi chuyện từ lúc nàng ở Yêu thành cho tới hiện tại. Hàm Hương nói luôn cả chuyện nàng đoán Tử Phong và Minh Nguyệt sẽ tìm đến địa điểm trên bản đồ được mảnh kim loại có chứa bát cửu huyền công nên Hàm Hương đã tìm đến đây. Cả chuyện Hàm Hương ẩn mình ở Thiên thành như thế nào, rồi tình cờ phát hiện ra Minh Nguyệt lúc âm dương lực của Minh Nguyệt bộc phát ra. Rồi chuyện Minh Nguyệt cải trang thành Titania Tuyết Như, và tất nhiên Hàm Hương cũng nói luôn cho Tử Phong biết, bức tượng ở quảng trường kia không phải là Minh Nguyệt, mà là một người khác.

Tử Phong đi từ hết bất ngờ này tới bất ngờ nọ, về cái bản đồ mà hắn nhận được trong khối kim loại xấu xí kia ngờ đâu chính là chỉ dẫn tới biển lửa. Mà biển lửa ấy phong ấn Huyền Cơ, lẽ nào… nó có liên quan tới Huyền Cơ?

Chuyện đó tạm thời bỏ qua, bởi Tử Phong còn đang ngơ ngẩn trước chuyện Titania Tuyết Như và Minh Nguyệt lại không phải là một người như hắn nghĩ. Nhắc tới chuyện này đúng là nhức đầu khó hiểu. Nhưng có vẻ như Minh Nguyệt biết tất cả nên nàng mới đóng vai của Tuyết Như hoàn hảo như vậy. Chuyện này Tử Phong thầm nhủ nhất định phải hỏi rõ Minh Nguyệt sau khi gặp lại mới được.

Sau khi Hàm Hương kể xong chuyện của nàng thì tới lượt Tử Phong nói ra chuyện của hắn và Minh Nguyệt. Từ lúc Minh Nguyệt bị môi trường nơi này hấp thụ sinh cơ khi vừa đặt chân tới chiến trường viễn cỗ. Sau đó may mắn được đưa tới Thần Thụ Giới mà Minh Nguyệt đã vượt qua tình cảnh nguy hiểm. Tuy nhiên sau đó Tử Phong hoàn toàn mất liên lạc với Minh Nguyệt nên hắn cũng không kể được gì nhiều.

Tuy nhiên Hàm Hương lại có vẻ thích nghe cả chuyện hắn ở Thần Thụ Giới đã sống thế nào nên hắn cũng “ngây thơ” mà kể ra hết cả. Từ vụ bị đám tinh linh lừa đảo, cho tới luyện tập thế nào, bị đám tinh linh nhóc con ấy hành hạ ra sao. Nhất là con bé Thủy Linh hiền lành nhưng lém lỉnh, thằng nhóc Mộc Xa am hiểu nhiều nhưng nghĩ siêu lâu, cho tới mấy đứa hỏa tinh linh dễ nổi nóng, hay đám kim tinh linh thô lỗ, nói chung là rất nhiều chuyện để kể.

-☉-

- Ở đó vui thật đấy - Hàm Hương sau khi nghe kể xong thì cười vui vẻ nói - Muội thích cô bé Thủy Linh đó, ước gì có nó bên mình suốt thì chắc vui lắm nhỉ hì hì.

- Con bé ấy hay bày trò lắm - Tử Phong xua tay cười khổ - Mỗi lần nó bực bội hay vui vẻ thì toàn tìm người khác mà dìm vào bọc nước thôi… nguy hiểm lắm.

- Ha ha ha ha ha - Hàm Hương ôm bụng cười - Vậy là Phong ca bị nó nhận nước nhiều rồi nên sợ á?

Tử Phong không trả lời mà chỉ cúi đầu lúng túng. Đúng là hắn bị “dìm” quá nhiều lần đến mức không đếm được nữa.

Hàm Hương trông thấy dáng vẻ này của Tử Phong càng khiến nàng ôm bụng cười hơn nữa.

Tuy nhiên cả hai chỉ trò chuyện vui vẻ được ít lâu. Không khí im lặng đã xuất hiện khi nhắc tới Minh Nguyệt. Cả Tử Phong lẫn Hàm Hương đều không biết làm cách nào để gặp được Minh Nguyệt trong trường hợp này cả. Minh Nguyệt lại còn đóng vai Tuyết Như, một trong Thập Thiên mà còn ở trong cung điện trung tâm thì làm sao có thể vào được? Minh Nguyệt mà không ra mặt thì chỉ còn cách mà Tử Phong nghĩ đến lúc đầu thôi: Hóa thành Tử Huyền Long rồi bay lên gào to gọi Minh Nguyệt, tìm ra nhanh mà cũng dễ chết nhanh, tóm lại là nguy hiểm tột cùng.

- Lúc nãy sao muội nhận ra ta đang biến thành Thiên Sứ vậy? - Tử Phong chợt hỏi - Từ nơi này nhìn ra quảng trường cũng tương đối xa, đừng nói với ta là… cái gì mà mùi hương đặc biệt gì gì đó.

- Phong ca đoán đúng rồi, là mùi hương đặc biệt của ca đó hì hì - Hàm Hương cười tươi - Không nhờ nó thì muội khó mà tìm ra Phong ca đang dùng bát cửu huyền công hóa thành Thiên Sứ đó nha. Mà xem này, cả hai ta đều dùng bát cửu huyền công, đều biến thành Thiên Sứ, nhưng đều giữ lại diện mạo khuôn mặt như trước, cũng nhờ nó nên ca mới nhận ra muội đúng không? Trùng hợp nhỉ?

Tử Phong gật đầu, vì đúng là hắn có thể biến đổi dung mạo, nhưng hắn nghĩ giữ lại để biết đâu gặp Minh Nguyệt thì nàng còn nhận ra hắn, mặc dù có hơi lo xa cho khả năng Minh Nguyệt không nhìn ra. Còn Hàm Hương thì có vẻ cũng suy nghĩ giống hắn nên mới giữ lại diện mạo, chứ nếu không nàng đã không giữ vẻ xinh đẹp dễ nổi bật ấy để ẩn thân kiểu này làm gì.

- Mà lúc đó Phong ca cũng quá bất cẩn - Hàm Hương chợt nói - Tự dưng lại nhìn chằm chằm tượng của Titania như muốn ăn tươi nuốt sống bức tượng vậy, như thế dễ gây chú ý lắm, đám Thiên Sứ khác còn nghĩ ca là tên dâm tặc vô lễ với thần tượng của chúng nữa.

“Ặc… dâm tặc vô lễ” Tử Phong cảm thấy mình bị nói xấu thì phải, hắn làm gì có cái ý nghĩ đó.

- Lúc đó ta nghĩ đó là tượng của Nguyệt tỷ nên hơi bất ngờ thôi - Tử Phong chống chế.

- Vậy còn lúc gặp muội thì sao? - Hàm Hương cười lém lỉnh nói - Tự dưng lại gọi to tên muội lên, những cái tên như thế rất khác với tên Thiên Sứ. Ca mà gọi lên thì dễ gây nghi ngờ, nhất là đang có tin đồn trong Thiên thành này có kẻ xâm nhập… mà Phong ca biết cái tin đồn đó từ đâu mà ra rồi đấy. Muội mà bị lộ, thì…

Tử Phong ra vẻ có lỗi, hắn đành cười trừ với Hàm Hương, đúng là lúc đó hắn bất cẩn thật. Vì hắn đâu thể nào nghĩ tới cô nàng hồ ly chỉ nói chuyện với hắn một lần lúc trước lại có thể gặp lại ở nơi này cơ chứ.

- Hì hì… mà ca biết tên của muội ở Thiên thành này là gì không? - Hàm Hương lại cười, nét cười mang nét nhí nhảnh như đánh đố hắn.

- Sao mà ta biết được, với lại tên của đám Thiên Sứ thật khó đọc, tên muội tự đặt chắc cũng vậy.

- Không khó đâu, dễ đọc lắm - Hàm Hương bĩu môi đáp - Sau này ở Thiên thành này ca phải gọi muội bằng cái tên Lyly đó…

- Lyly… tên thì dễ đọc, nhưng hơi kỳ - Từ Phong nói ngay không cần nghĩ.

Hàm Hương còn đang chờ hắn khen cái tên dễ đọc, ấy vậy mà hắn có khen là dễ đọc nhưng còn chêm vào tên nàng đặt “hơi kỳ”. Tên kỳ nhông này đúng là không biết gì về tâm lý của con gái cả.

- A… kỳ là kỳ thế nào? - Hàm Hương vội nói - Muội lấy nó từ tộc của muội, là hồ ly đó, hai chữ ly gọi là Lyly… tên nghe hay thế mà ca lại bảo.

- À… ừ… nghe cũng hay.

- Mới bảo kỳ mà bây giờ đã đổi lại thành hay - Hàm Hương có vẻ dỗi - Ca đang nịnh lấy lòng muội phải không?

- Không, ta nói hay là cách đặt tên của muội hay, lấy chữ ly của hồ ly… chứ với ta thì tên Lyly vẫn kỳ kỳ thế nào ấy.

- Đồ đầu đất!

Hàm Hương buột miệng nói một câu, sau đó nàng vội che miệng như sợ hắn nghe thấy. Tử Phong tất nhiên đã nghe nhưng lại chả hiểu câu Hàm Hương vừa nói là có ý gì nên hắn cũng chẳng quan tâm.

-☉-

Đúng lúc Hàm Hương che miệng lại. Tử Phong thoáng cám thấy một hình ảnh lóe lên trong đầu hắn. Loại tình cảnh này hắn đã gặp một lần, đó là lúc tham gia vào vòng loại tranh đoạt sừng Ngọc Kỳ Lân ở Hữu Phần. Khi đó Tử Phong đã thấy trước được cảnh tượng cả nhóm sắp bị tấn công, dường như hình ảnh này sẽ xuất hiện khi hắn gặp phải tình cảnh nguy hiểm.

Và lúc này hình ảnh điềm báo lại lóe lên lần nữa, đặc biệt là cảm giác mang lại cho Tử Phong vô cùng nguy hiểm khiến hắn không thể không phản ứng ngay được.

Hàm Hương còn đang che tay trên miệng thì chợt thấy một luồng chân khí tím đậm bao bọc lấy Tử Phong. Dường như hắn đang dùng huyền thuật của Tử Huyền Long thì phải? Nhưng dùng ở đây thì chẳng khác nào tự sát, chẳng lẽ muốn bại lộ thân thận giữa lòng địch hay sao? Nhưng Hàm Hương không nghĩ Tử Phong lại thiếu suy nghĩ đến vậy, trừ khi… cả hai đã bị lộ. Hàm Hương đã chuẩn bị tâm thái để đối phó với tính cảnh nguy hiểm nhất.

Hàm Hương cũng không chần chừ mà vội chuyển thành trạng thái Yêu nhân, đôi mắt biến hoàn toàn thành một màu tím, chín cái đuôi bồng bềnh xuất hiện ngay sau lưng, trên đầu xuất hiện một đôi tai hồ ly, cả mái tóc cũng đổi thành màu tím quen thuộc.

Hàm Hương vừa biến thân thì Tử Phong đã dùng tới cực hạn thời gian, mọi thứ xung quanh Tử Phong thoáng một cái đã biến thành một bộ phim quay chậm đến cực độ. Còn Tử Phong thì được bao bọc bởi một lớp chân khí tím đã lướt nhanh tới Hàm Hương.

Một tay Tử Phong ôm chầm lấy Hàm Hương vào người, một tay đã chém một nhát cực mạnh về phía trước.

Thanh Thiên đao trên tay Tử Phong dùng toàn lực phá vỡ cả căn nhà được bao trùm bởi một lớp bảo vệ mà Hàm Hương đã dùng cơ quan tạo ra từ trước.

Vừa chém vỡ lớp phòng vệ của căn nhà, sau lưng Tử Phong đã xuất hiện một đôi cánh rồng. Tử Phong tay ôm chặt lấy Hàm Hương, cả người phóng mạnh lên cao, phá nát cả căn nhà rồi bay lên không trung.

Nói thì chậm, nhưng mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh. Hàm Hương chỉ thấy mình vừa biến thân thì Từ Phong đã hóa thành một luồng ánh sáng tím lao về phía mình. Hàm Hương còn đang bất ngờ thì nàng đã cảm thấy dường như nàng đã bị Tử Phong ôm vào lòng, đúng lúc đó cả căn nhà này vỡ nát rồi Tử Phong ôm theo nàng bay thẳng lên cao.

Chưa dừng lại ở đó, Tử Phong và Hàm Hương vừa thoát khỏi căn nhà thì một chùm sáng chói mắt từ trên không trung đã đùng đùng bắn xuống căn nhà ấy.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng cả Thiên thành. Trung tâm vụ nổ là một cột sáng khổng lồ mang theo khí tức hủy diệt vô cùng mạnh bạo. Cả căn nhà mà Hàm Hương và Tử Phong vừa ở nháy mắt đã bị tan nát đến bụi phấn cũng không còn, mảnh đất nơi đó chỉ còn lại một cái hố sâu không thấy đáy. Nếu cả hai vừa rồi vẫn còn ở đó, nếu không thoát nhanh chóng khỏi đó thì với đòn tấn công vừa rồi, không biết liệu hai người có chịu đựng nổi hay không? Có khi đã tan xác mất rồi.

-☉-

Mọi thứ diễn ra trong nháy mắt, dư âm của vụ nổ vẫn còn vang vọng. Hàm Hương chỉ yên lặng ôm chặt lấy Tử Phong bởi nàng vẫn còn kinh ngạc trước sự việc vừa xảy ra. Quả thật hắn đã cứu nàng một mạng, nếu không có Tử Phong, nàng khó có thể thoát khỏi cảnh đó cho dù có biết trước đi chăng nữa. Bởi sự việc xảy ra quá nhanh, đặc biệt là vì có cấm chế ngăn cách do Tử Phong đặt ra trong phòng lúc trước nên nàng cũng không có cảm nhận gì nhiều về những thứ bên ngoài.

Tử Phong và Hàm Hương lơ lửng trên không trung Thiên thành. Đáng lẽ hắn đã ôm theo Hàm Hương nhanh chóng thoát khỏi nơi này rồi, bởi cả hai đều đã bị lộ. Nhưng Tử Phong vẫn ở lại là vì hắn đang nhìn về một người, một nữ Thiên Sứ đang lơ lửng gần khu vực vừa bị tấn công đó.

Người có thể khiến Tử Phong dừng lại mà không chạy trốn chỉ có thể là người mà hắn đang tìm ở Thiên thành này: Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt trong bộ dạng Thiên Sứ, sáu cánh sau lưng khẽ lay động khiến nàng bay nhẹ lên cao đến ngang tầm với Tử Phong và Hàm Hương.

Xung động vừa rồi đã khiến toàn bộ Thiên thành chú ý, tất cả đều hướng mắt nhìn lên trên. Khi nhận ra bóng dáng Tử Phong trên cao thì toàn bộ Thiên Sứ đều đỏ mắt muốn xông lên tiêu diệt. Vì đó có thể chính là kẻ xâm nhập mà Thập Thiên đang truy lùng.

Tuy nhiên khi nhìn thấy Minh Nguyệt đối diện với Tử Phong gần đó. Đám Thiên Sứ đã chuyển từ tức giận sang cuồng nhiệt, bởi Minh Nguyệt trong mắt họ bây giờ chính là Titania Tuyết Như, nữ Thập Thiên hùng mạnh, thần tượng trong lòng của hầu hết Thiên Sứ ở đây. Đòn tấn công khủng bố vừa rồi hẳn là Tuyết Như đã tạo ra nên càng khiến đám Thiên Sứ thêm ngưỡng mộ mà không ai bay lên cao nữa, bởi bọn họ đang trông chờ được nhìn thấy Tuyết Như ra tay.

Tử Phong một tay ôm Hàm Hương, một tay cầm Thanh Thiên đao, chính là thanh đao mà Minh Nguyệt tặng cho hắn, nhưng người tặng đao cho hắn lại đang đối diện với hắn tựa như kẻ thù.

Tử Phong nhìn về Minh Nguyệt, mái tóc trắng, diện mạo nàng vẫn thế, chỉ khác là sáu cánh Thiên Sứ ở sau và gương mặt dường như không có nét băng lãnh ngày thường, tuy nhiên có vẻ như đó chỉ là Minh Nguyệt đang che giấu mà thôi. Nhưng ánh mắt như muốn giết hắn kia của Minh Nguyệt là thế nào? Đừng nói là đóng vai Tuyết Như đến mức chân thật như thế chứ? Vừa rồi tấn công khủng bố như vậy chẳng lẽ cũng là do nàng làm?

Tử Phong không nói gì cả mà chỉ im lặng, bởi hắn biết bây giờ mà lỡ gọi tên tỷ ấy hay tỏ ra quen biết thì có thể phá hỏng kế hoạch của Minh Nguyệt. Nhưng không nói gì mà đứng đây thì còn nguy hiểm hơn, e là lát sau đám Thập Thiên xuất hiện thì có mà chạy đằng trời cũng chết. Năng lực của Tử Phong hay Hàm Hương bây giờ còn chưa có tư cách để động chạm tới đám đó, nhìn đòn tấn công suýt lấy mạng cả hai vừa rồi là biết.

Minh Nguyệt dường như không quan tâm tới những điều mà Tử Phong đang thầm nghĩ, nàng chỉ khẽ cười, nụ cười ma mãnh nhưng mang nét chết chóc chậm rãi nói:

- Tới đây… đã là đường cùng rồi... Chết đi! Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện