Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
Khắc Lý đi trước, Pha Tư Đế và Lưu Sâm đi theo sau. Lúc này nàng ghé đầu vào tai Lưu Sâm hỏi:
- Ê Lưu Sâm, chẳng lẽ ngươi không thấy bọn họ rất quá đáng sao?
Tuy là nàng đang nói nhỏ, nhưng thanh âm cũng không nhỏ lắm.
Lưu Sâm nhíu mày:
- Ta chỉ có một thắc mắc, nếu ngươi và ta đều là nam, cùng tiến vào căn đại sảnh này, vậy không biết y sẽ dùng cách gì để lột sạch tiền của chúng ta?
Bởi vì thân phận không giống nhau, nam nữ hữu biệt, nên giá trị tồn tại cũng khác nhau, điều đó còn có lý, nhưng nếu hai người họ đều là nam nhân, vậy thì học viện sẽ dở trò gì?
Pha Tư Đế không biết trả lời thế nào, nhưng Khắc Lý đã có câu giải thích ngay:
- Nếu như hai người đều là nam nhân, vậy chúng ta sẽ tiếp đãi vị tiểu thư này giống như một nam sinh. Chờ cho người nam sinh kia uống xong một chén rượu, vậy chúng ta sẽ tính phí cho ly rượu đó. Rốt cuộc, theo lý thuyết thì kim tệ ở trên người của hai người hẳn sẽ bằng nhau.
Pha Tư Đế thở dài nói:
- Đạo sư tôn kính, ta thấy ngươi nên đi làm thương nhân thì tốt hơn! Nếu ông là thương nhân, nhất định sẽ trở thành một vị thương nhân giàu nhất trên đại lục đấy. Ngươi nghĩ có đúng vậy không, bạn học Lưu Sâm?
Lưu Sâm cũng than thở:
- Bây giờ ta thật sự thấy hận tại sao ngươi không phải là nam sinh chứ. Nếu ngươi là nam, vậy vị cô nương kia sẽ coi trọng ta. Ly rượu giá 43 kim tệ kia thật khiến người ta lưu luyến gì đâu!
Đạo lý rất đơn giản, bởi vì trên người hắn chỉ có nhiều hơn Pha Tư Đế 43 kim tệ thôi.
Pha Tư Đế hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi cũng không phải là ma pháp sư, mà là cường đạo mới đúng. Lúc nào cũng chỉ tơ tưởng tới nữ nhân!
Lưu Sâm mở to hai mắt:
- Sao ngươi biết nghề cũ của ta?
Pha Tư Đế la lên: Truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
- Ta đổi ý rồi, không học ma pháp nữa. Hừ, nếu học cùng ban với ngươi thì ta sẽ tức chết mất!
Lúc này ở phía trước đã thấy xuất hiện một tòa lầu vừa lớn vừa cao, có rất nhiều học viên ra ra vào vào nơi đó, ai nấy cũng đều có dáng dấp ưu nhã, thể hiện thể chất ưu việt của họ. Vừa nhìn thấy ba người, một gã học viên cao gầy liền chạy tới và cất tiếng hỏi từ xa:
- Khắc Lý đạo sư, hôm nay lại phát tài phải không?
Khắc Lý cười nói:
- Đúng vậy, Các Mạn tiên sinh. Liên tiếp mấy ngày rồi ta đều phải đưa học viên vào tả khu, khiến ta bị gầy đi mấy cân. Rốt cuộc hôm nay mới đưa được hai người vào hữu khu đây.
Thanh niên có tên Các Mạn kia liền cười to:
- Ngươi mà gầy à? Ngươi đã kiếm được trên người ta hơn cả ngàn kim tệ, trong mười năm nữa thì ngươi cũng chưa đến nỗi sụt cân đâu.
Chà, hơn ngàn kim tệ lận à? Thì ra còn có người xem tiền như cỏ rác hơn mình nữa.
Theo giọng điệu của Khắc Lý, xem ra tả khu và hữu khu là dành cho học viên khác nhau. Có lẽ hữu khu là nơi nhà giàu, còn tả khu là nơi nhà nghèo rồi. Đương nhiên, đây là cách phân biệt sau khi bọn họ đã nhập học thôi, còn thân phận trước kia chỉ được ấn chứng bằng mấy chữ: tả và hữu.
Lưu Sâm và Pha Tư Đế may mắn trở thành hai kẻ nghèo mới nhất trong khu nhà giàu.
Tiền đã mất rồi, dù có nuối tiếc cũng chẳng ích gì. Pha Tư Đế trong một đêm được bạo phát, nhưng sau đó lại chỉ trong một tích tắc thì đã quay về nguyên hình là một tiểu cô nương mơ mộng. Khi vừa đến căn phòng một người được dành cho nàng, tiểu cô nương liền hiện rõ nét vui mừng trên mặt. Mặc kệ thế nào, nàng rất thích căn phòng này. Nó là một căn phòng sa hoa, dưới đất có trải thảm bằng da thú, có phòng có nhà xí. Căn phòng này tuy không lớn, nhưng không khí và ánh sáng thì rất tốt. Khi kéo màn cửa ra, gió mát từ cánh rừng rậm sẽ thổi vào, nếu ngồi ở cửa sổ lầu ba nhìn xuống, tất cả học viện đều sẽ thu vào tầm mắt hết. Không tệ, phòng kiểu này quả thật không phải chỉ với mấy chục kim tệ là có thể ở vô hạn kỳ được đâu.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Pha Tư Đế liền bước ra mở cửa. Trước mặt nàng là một nam nhân cao lớn bảnh bao, thì ra người đó chính là Lưu Sâm. Hắn mỉm cười rạng rỡ, nói:
- Pha Tư Đế, dường như chúng ta rất có duyên đấy, cả phòng trọ cũng ở cùng một khu.
Pha Tư Đế vui mừng thốt:
- Thật à? Vậy thì hay lắm!
Nàng dường như đã quên mất là đã nói muốn phân rõ giới hạn với hắn, vậy mà bây giờ sau khi biết được mình ở sát vách với hắn, chẳng những nàng không tức chết mà còn tỏ vẻ vui mừng nữa.
Lưu Sâm cười nói:
- Đúng vậy, ở học viện này ta cũng chỉ quen biết mỗi mình ngươi! Nếu được ở cùng một khu, vậy thì chúng ta có thể dễ dàng tham khảo ma pháp với nhau rồi, vậy không tốt sao?
Pha Tư Đế nhíu mày hỏi:
- Nhưng chúng ta đâu có học ma pháp giống nhau? Huống chi, ta nghĩ nếu có tham khảo ma pháp chung một phòng thì phải nên là.......hai nữ nhân mới tốt. Tầng lầu này còn có nữ nhân khác không?
Lưu Sâm đáp:
- Có, kế bên phòng ta cũng có một người, nhưng người đó rất lạnh lùng, coi bộ là tiền bạc cũng bị người ta gạt hết sạch rồi, cả thở cũng không thấy thở nữa. Còn dãy bên đối diện thì cũng có mấy người, ai nấy cũng đều rất xinh đẹp.....
Nói tới đây, hắn chợt dừng lại, bởi vì hắn cảm thấy không tự nhiên. Tại sao mấy người ở gần đây lại toàn là nữ nhân, còn nam nhân thì chưa thấy xuất hiện một tên nào?
Tiểu cô nương vỗ tay vui vẻ:
- Vậy là hay lắm, thật là hay! Nếu tên đạo sư đáng ghét kia mà an bày cho ta ở chung với một đống nam sinh, vậy ta sẽ nghi ngờ hắn có ý trả thù ta!
- Chúng ta nhìn.....nhìn lén một chút!
Lưu Sâm ghé mắt vào cạnh cửa rồi nhìn khắp bốn phía. Một căn phòng gần đó chợt mở cửa, ở bên trong có một người đi ra, đầu tiên là đôi chân mảnh khảnh, nhìn lên cao một chút là bộ ngực đầy đặn cao vút. Người thứ hai đi ra lại có nụ cười rất duyên dáng, sau đó hai nữ nhân ấy cũng đi ra, rồi đến người thứ ba, thứ tư.....
Pha Tư Đế liếc sang Lưu Sâm, thần sắc không được tự nhiên lắm:
- Ta chúc mừng ngươi, bên cạnh đều là nữ nhân!
Lưu Sâm cười khổ:
- Chỉ sợ lão gia hỏa kia sắp xếp nhầm rồi, dám đây là lầu dành riêng cho nữ nhân lắm!
Pha Tư Đế bật cười ầm lên:
- Hay thật! Chơi hay thật! Giờ thì ta không lo bị người khác khi dễ rồi!
Lời như vậy mà cũng nói ra miệng được sao? Lưu Sâm trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó cũng tự lầm bầm nói:
- Ngươi thì không phải lo lắng rồi, nhưng ta lại lo....ta lo đám nữ nhân kia sẽ khi dễ ta!
Tại sao lại như vậy? Sau khi đảo quanh một vòng, rốt cuộc Lưu Sâm cũng hiểu được lý do. Ở đây không phải chỉ có một mình hắn là có diễm phúc như vậy, mà cả tòa cao ốc chín tầng này, mỗi tầng đều có chia thành nhiều khu cá nhân và có tới hơn hai trăm người ở. Hầu như tất cả đều là nam nữ hỗn hợp, hơn nữa lại xảo diệu an bày cho một người nam ở giữa, còn xung quanh đều là nữ, hoặc ngược lại.
Còn lại mấy chục tòa cao ốc khác thì gần như giống nhau, hơn bốn trăm người ở trong một khu, tỷ lệ nam nữ cũng tương đối vừa phải. Toàn bộ hữu khu đều giống vậy, chỉ có bên tả khu thì cứ khoảng mười người cùng giới là ở chung trong một căn phòng lớn mà thôi.
Nghe nói an bày kiểu đó là nhằm mục đích huấn luyện tố chất của con người. Đại đa số các học viên đều là những người trẻ tuổi, nếu có người khác giới ở gần đó, vậy thì dù là nam hay nữ cũng đều có tâm lý muốn hấp dẫn ánh mắt của đối phương. Do đó, bọn họ sẽ cố sức để biểu hiện thật tốt. Tại ma pháp học viện, biện pháp tốt nhất để biểu hiện mình là cố gắng học tập ma pháp. Đây là một loại tâm lý học ở thế giới hiện đại nhưng cũng ứng dụng với dị giới nữa.
Còn loại an bày người khác giới ở trung tâm cũng là một ý đồ của học viện, nhằm tài bồi đối tượng, khiến cho họ ở trong loại hoàn cảnh dị lập đó mà bồi dưỡng nên tính cánh đặc biệt của mình.
Nữ ở dưới ánh mắt của nhiều nam sinh, tất sẽ dưỡng thành khí chất cao ngạo, còn nam ở trong ánh mắt của vô số nữ sinh thì cũng có thể dưỡng thành một loại khí phách. Có thể nói đây là dụng tâm cực khổ của học viện vậy.
Sau khi biết được nguyên nhân cho sự an bày đặc biệt này, Lưu Sâm liền tiếp nhận lời chúc phúc của gã nam sinh có tên là Các Mạn kia (gã là nhi tử của một đại công, và cũng là một nam sinh được ở giữa vòng vây các mỹ nữ). Nhưng hắn có điều không hiểu, đáng lẽ hắn có thể tiếp thu phương thức kích thích của học viện, nhưng tại sao Khắc Lý đạo sư lại biết hắn không tầm thường và để cho hắn trở thành đối tượng cho học viện tài bồi? Chẳng lẽ y thích cái tính hào sảng của hắn hay sao?
Chỉ có một giải thích, tuy Khắc Lý là đạo sư, nhưng lại không giống các đạo sư khác. Y không phụ trách truyền thụ ma pháp, mà địa vị ở trong lòng các học viên cũng không cao, nhưng y là một người làm ăn, tất nhiên là thích những học viên hào sảng chịu xuất tiền. Còn Pha Tư Đế, luận về tướng mạo thì có thể nói là hơn hẳn các nữ hài bình thường, nhưng nàng cũng chỉ được sắp xếp ở chung với các nữ sinh khác, chứ không được ở chung với đám nam sinh để trở thành đối tượng bồi dưỡng, có lẽ cũng là vì tính keo kiệt của nàng mà ra.
Nghe xong lời giải thích đầy đắc ý của Lưu Sâm (trong đó chắc hẳn có pha không ít trí tưởng tượng của hắn), Pha Tư Đế cười nhạt nói:
- Ngươi mà là trong điểm để bồi dưỡng à? Chẳng lẽ bọn họ không sợ sẽ đào tạo ngươi thành một tên đại lưu manh sao?
Nếu quả thật đó là mục đích của học viện, vậy thì Lưu Sâm không cần sự bồi dưỡng, bởi lẽ khi còn ở trên Phong Thần đảo, hắn đã là một tên lưu manh láu cá nhất rồi. Có nơi nào mà bồi dưỡng được một tên lưu manh tốt nhất như Phong Thần đảo đâu? Nơi đó có hoàn cảnh tốt gấp trăm lần ở những nơi khác rồi.
oooOooo
Khai giảng!
Lớp học đầu tiên là Hỗn hợp thức. Tất cả những học viên vừa mới đến đây trong vòng ba ngày đều cùng vào học chung. Do đó mà Lưu Sâm và Pha Tư Đế đều phải kết thúc sự thảo luận về lưu manh của mình. Cả hai cũng thay bộ đồng phục đặc chế do học viện phát, rồi cùng vào một phòng học lớn. Khi mọi người vừa vào hết thì cửa phòng chậm rãi đóng lại, không khí ở trong phòng liền trở nên im phăng phắc.
Ở trên bục giảng, một lão nhân dang rộng đôi tay, từ trên mười ngón tay của lão đều có hỏa quang lấp lóe. Phải chăng lão chính là đạo sư phụ trách giảng dạy Hỏa ma pháp? Lưu Sâm cảm thấy rất hứng thú, bởi vì hắn đã gặp qua khá nhiều Hỏa hệ ma pháp sư ở trên đảo, nhưng thực lực của bọn họ đều quá kém, nhiều lắm thì chỉ có thể khiến cho nước đun sôi mà thôi, chứ so với lão nhân trước mắt thì kém xa.
Lão nhân kia bỗng nhiên vung mạnh hai tay, không gian trong phòng chợt sáng rực lên, mấy chục đóm lửa bay tứ tung trong không trung, rồi mỗi lần chúng va vào tường thì lại nổi lên một tiếng "bùm", áng lửa sáng bừng lên, thì ra mỗi một đóm lửa đã bay trúng ngay vào đầu một ngọn đèn ở trên tường. Lưu Sâm thấy vậy thì giật mình kinh hãi. Chỉ với một lần xuất thủ đó mà hắn đã biết được thực lực của vị đạo sư kia mạnh đến dường nào. Ông ta chỉ vung tay một cái mà đã phát ra bốn, năm chục đóm lửa bay ra cùng một lúc và mỗi một đóm lửa đều bắn trúng một ngọn đèn, tuyệt không sai chạy!
Thế rồi mọi người cùng vỗ tay vang rền, trong âm thanh tán thưởng đó, lão nhân kia hơi khom người rồi hô lớn:
- Xin mời viện trưởng Tố Cách Lạp Tư tiên sinh!
Hơn mười người đang đứng gần ông ta cũng cùng lúc hơi khom người xuống, trong số đó, nam có nữ có, mập có ốm có. Lưu Sâm vì đang đứng khá xa nên không thấy rõ mặt họ, mà chỉ nghe những học viên đứng gần hắn thì thầm bàn tán:
- Nghe nói viện trưởng là một trong chín đại ma đạo của đại lục, ta thật muốn xem ông ta lợi hại tới bậc nào!
- Mấy vị đạo sư kia ai nấy cũng đều rất lợi hại đấy, có biết người vừa xuất thủ là ai không? Ông ta chính là Hỏa hệ đạo sư Cơ Nhĩ đấy.
- Chẳng lẽ ông ta vừa sử dụng tuyệt kỹ thành danh của mình ở trong Ma pháp công hội là Mãn Thiên Tinh? Quả nhiên lợi hại! Vừa xuất thủ thì đã cùng lúc tấn công hơn mười địch thủ, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh.....
Hai cánh cửa sổ ở trên nóc phòng học từ từ được mở ra, ánh nắng chiếu rọi xuống mặt đất, trông giống như tấm màn lớn ở trên sân khấu được kéo lên, mái nhà cao tới mười trượng được hé mở, tất cả học viên đều im phăng phắc và ngẩng đầu nhìn lên nóc.
Chẳng lẽ viện trưởng sẽ từ trên trời hạ xuống? Lưu Sâm cũng ngước mặt nhìn lên, đột nhiên một bóng trắng xuất hiện trong tầm mắt, quả thật là nó đang từ trên không trung hạ xuống, tốc độ rất chậm, phảng phất như là ở bên trên có một sợi dây đang thòng bóng trắng đó xuống đất vậy. Mái tóc của bóng trắng tung bay trong gió, khuôn mặt của nó cũng từ từ lớn dần, thì ra đó là một lão nhân gầy ốm khoảng sáu mươi tuổi.
- Viện trưởng!
Những người ở trên bục giảng đồng loạt đưa tay lên ngực rồi khom lưng chào.
- Viện trưởng!
Các học viên cũng tung hô thật lớn, ai nấy cũng tràn đầy kích thích, bởi vì người có thể đáp xuống từ một nơi cao như vậy, hiển nhiên Phong võ thuật đã đạt tới trình độ phi nhân loại rồi. Trong lòng Lưu Sâm khích động phi thường, hắn muốn học Phong ma pháp, mà người viện trưởng này lại là Phong hệ đại ma đạo, hơn nữa hắn lại có thể nhìn thấy ông ta. Người có Phong ma pháp cao nhất (thuờng là những ma pháp sư đã tiến vào cảnh giới của thần, trình độ vượt xa người thường, nhưng những người này đã sớm không còn thấy hoạt động tại hồng trần nữa, nên căn bản là không thể gặp được họ), chỉ với phương pháp xuất hiện đó thôi thì cũng đủ khiến cho Lưu Sâm có hứng thú với Phong ma pháp càng nhiều hơn nữa.
- Các hài tử!
Ba tiếng đó vừa được thốt lên, tất cả những âm thanh tán thưởng đều dừng lại.
- Ta là Tố Cách Lạp Tư!
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng ông ta đã dùng đến sự ứng dụng kỳ diệu của Phong ma pháp. Thanh âm của ông ta theo gió mà truyền đi rất xa, mới nghe thì tưởng như rất nhỏ, nhưng người đứng ở khá xa như Lưu Sâm mà cũng nghe được rất rõ ràng.
Bình luận truyện