Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 23: Đạo Sư Lập Uy



Nếu hôm qua là khóa lý luận ma pháp, vậy thì hôm nay chắc là khóa ứng dụng rồi. Lưu Sâm đặt rất nhiều kỳ vọng vào lớp này, nên hắn đã vào lớp học từ sớm. Phòng học này không lớn lắm, chỉ rộng bằng một lớp học bình thường, đèn đóm cũng sáng sủa, học viên chia nhau ngồi hai bên, ở giữa là một lối đi khá lớn nối thẳng tới bục giảng. Nếu có ai hỏi phòng học của thế giới ma pháp có chỗ nào khác biệt với phòng học của thế giới hiện đại thì câu trả lời nằm ngay tại cái bục giảng kia, bởi vì nó khá cao, có lẽ người ta muốn mượn chiều cao của bục giảng để biểu lộ địa vị của đạo sư hơn hẳn người bình thường.

Nhưng vị đạo sư đang tiến vào phòng này lại đặc biệt khác hẳn.

Lưu Sâm đã gặp qua người này. Y chính là người hôm qua đã kiểm tra ma pháp của hắn, là người có mái tóc được chải chuốt rất tươm tất, tên là Lôi Nặc Tư. Ngoài vóc người thấp bé ra, còn lại tất cả các bộ phận đều rất phù hợp với tên gọi của y. Đương nhiên, tuổi tác của y chắc cũng đáng vai thúc thúc của hắn.

Lôi Nặc Tư bước nhanh trên lối đi, khi còn cách bục giảng hơn một trượng thì thân thể của y đột nhiên bốc lên rồi thong thả bay về phía bục giảng. Với khoảng cách hơn một trượng đó, y bay mất khoảng bảy, tám giây.

Các học viên đều đưa mắt nhìn y đầy vẻ khâm phục thêm bảy, tám phút nữa. Trong phòng học không được phép vỗ tay tán thưởng, vì vậy mà ông ta không hề cản trở các học viên tỏ lòng kính trọng đối với sư phó.

- Các nữ sĩ và tiên sinh!

Thanh âm của y hơi trầm thấp và có mang mấy phần lôi cuốn:

- Hôm nay chúng ta sẽ học về lực tương tác của nguyên tố ma pháp. Có lẽ ở trong lớp này có một số bạn học đã học qua đề tài này, nhưng hôm nay lớp chúng ta có khá nhiều bạn học mới, vậy thì chúng ta cũng cần học lại từ đầu.

Lưu Sâm để ý thấy rằng ở trong phòng học này đang có người chú ý tới hắn, mà đối phương không những chỉ chú ý tới hắn mà còn chú ý tới những bạn học mà ngày hôm qua đã trải qua kiểm tra ma pháp với hắn. Xem ra học viện chia lớp cũng có chỗ không hợp lý lắm, vì ở đây có cả học viên mới lẫn cũ, có người đã vào từ mấy tháng trước, có người hôm nay mới vào học lần đầu tiên, rồi còn ngày mai, ngày kia chắc sẽ còn thêm người vào học nữa. Vậy thì lớp học sẽ rất hỗn loạn, còn sư phó thì cứ phải dạy tới dạy lui những đề tài đã giảng qua rồi.

Thế nhưng lại không có ai phản đối!

- Các ngươi có lẽ cũng biết, lực tương tác của nguyên tố ma pháp là then chốt do ma pháp sư thao túng. Nếu nói chú ngữ là loại ngôn ngữ giao tiếp, vậy thì hiển nhiên lực tương tác là mối quan hệ giữa ngươi và nguyên tố ma pháp. Chỉ cần mối quan hệ giữ được tốt, vậy thì vị bằng hữu kỳ diệu đó của chúng ta sẽ ban tặng cho ngươi một lực lượng thần kỳ, giúp ngươi hoàn thành những nhiệm vụ mà bản thân ngươi vốn không thể làm được. Mà trình độ ma pháp càng cao thì sự yêu cầu về tinh hoa của nguyên tố lại càng cao. Bất cứ lúc nào chúng ta cũng cần phải hiểu rõ vị bằng hữu đó cần gì và tâm tình hỷ, nộ, ái, ố của nó....

Lôi Nặc Tư nói một thôi một tràng, nhưng chung quy cũng vẫn quay về phần lý thuyết như là tôn trọng nguyên tố ma pháp, lý giải nguyên tố ma pháp, đạo lý nhất trí, vv.....chẳng qua cách giảng của y tương đối sinh động hơn, khiến nó dễ lọt tai hơn. Thế nhưng Lưu Sâm vẫn rầu rĩ không vui, tại sao nguyên tố ma pháp của mình và những gì y nói lại khác nhau như thế? Những phần tử nhỏ bé đó ngoài lần đầu tiên hắn đọc chú ngữ thì chúng có chút phản ứng tự phát ra, còn bây giờ thì chúng đều nằm yên chờ nghe hắn điều khiển. Nếu hắn khiến chúng chạy tới cánh tay thì chúng sẽ không chạy xuống chân, nếu hắn muốn chúng xếp thành hàng mà xuất phát, phóng ra chặt đứt cành cây hoặc là chém vào mu bàn tay của Cách Lỗ Tư thì chúng cũng quyết sẽ không chạy đi nơi khác để tán gái. Hoặc giả sau này hắn đừng khách khí, sai chúng thi hành mệnh lệnh và nói ra một tiếng "mời" có được không?

Thi hành mệnh lệnh? Lưu Sâm bị ý nghĩ này của mình dọa cho giật mình kinh sợ. Chẳng lẽ chỗ khác biệt giữa hắn và bọn chúng nằm ở chỗ hắn phát ra mệnh lệnh, còn bọn chúng thì chấp hành mệnh lệnh, mà bọn chúng lại đi thỉnh cầu nguyên tố ma pháp giúp đỡ cho bọn chúng? Một là nguyên tố ma pháp làm nô lệ cho mình, hoặc hai là nguyên tố ma pháp làm chủ nhân?

- Vị bạn học này, à ừ, Lưu Sâm đúng không?

Chẳng biết Lôi Nặc Tư đã đến trước mắt hắn từ bao giờ, tay y gõ gõ vào cái mộc bài có ghi tên đang để trên bàn, rồi cất giọng lạnh lùng hỏi:

- Ngày hôm qua ngươi đã nêu ra một câu hỏi quái đản, nhưng không biết hôm nay lại đã nghĩ ra điều quái gở gì nữa đây?

Lưu Sâm hơi kinh hãi, hắn vội lấy lại tinh thần. Các học viên khác đều quay sang nhìn hắn, có người nhìn hắn với vẻ châm chọc, có người tỏ ra đầy phản cảm, có người dường như thích thú chờ xem náo nhiệt, vv....Một vị cô nương xinh đẹp ngồi kế bên thì có phản ứng khá tích cực một chút. Vẻ mặt của nàng ta lộ rõ nét chế giễu. Việc "lấy điểm" ở trong lớp là bệnh cũ của hắn, đương nhiên cũng không tệ, nhưng chẳng lẽ phải dùng tới phương thức này hay sao?

- Ta không có nghĩ gì hết, Lôi Nặc Tư đạo sư!

Lưu Sâm đứng lên, rồi cung cung kính kính trả lời.

- Chắc ngươi lại muốn hỏi: "không biết có biện pháp nào có thể khiến cho vị bằng hữu kỳ diệu này đối với mình tốt hơn một chút", phải không?

- Ta không có nghĩ như thế!

Lưu Sâm có phần hơi tức giận, trong ánh mắt của đạo sư rõ ràng là đang tỏ ý khinh thị hắn.

- Ta cho ngươi biết một việc.

Lôi Nặc Tư nói:

- Trong số học viên của ta, người có thành tích tốt nhất đã là ma pháp sư cấp một, nhưng không một ai dám ở trước mặt ta mà nói một câu vô lễ. Ban cấp một của ta hoàn toàn tôn trọng quy tắc ma pháp, nên được xem là mẫu mực của toàn thể học viện. Ta có thể khiến cho học viên của ta bị khai trừ, nhưng ta không muốn kẻ đó sau khi bị khai trừ rồi mà vẫn chưa biết rõ những điều cơ bản nhất của ma pháp nữa. Biết chưa? Điều đó sẽ làm mất uy danh của bổn học viện, và cũng khiến cho những người làm đạo sư như ta cũng bị cười chê theo.

Lời y vừa dứt, ở xung quanh đó liền vang lên mấy tiếng cười khì, rõ ràng cười nhạo Lưu Sâm hắn.

Lưu Sâm thoáng đỏ mặt lên, rồi lớn tiếng nói:

- Đạo sư, câu hỏi mà hôm qua ta nêu ra là sự thắc mắc của bản thân ta, chứ không phải là muốn khiêu khích ai, và lại càng không có ý khiêu khích với quy tắc ma pháp. Cả viện trưởng cũng không tính toán chuyện đó rồi kia mà.

Ý hắn muốn nói là cả viện trưởng cũng không để bụng, vậy tại sao Lôi Nặc Tư lại còn châm chích hắn? Sở dĩ hắn nói vậy là vì hắn không muốn chống chọi với đạo sư ngay trong buổi học đầu tiên.

- Viện trưởng không tính toán với ngươi, đó là vì ngươi không xứng để cùng tranh luận với ông ta. Nhưng hôm nay ngươi đã vào lớp của ta, vậy ta nói thế nào thì ngươi phải nghe theo như thế. Nếu nghe không lọt một chữ thì cái gì cũng đều sẽ không hiểu. Bây giờ ngươi đã nghe rõ ta nói gì chưa?

Lưu Sâm hít sâu một hơi rồi đáp:

- Nghe rõ!

Đạo sư lại nói:

- Cuối cùng thì cũng nghe hiểu! Ngươi hãy lập lại những lời ta vừa nói lúc nãy xem, nếu ngươi nói không được thì phải ngồi lại đây suốt ba ngày, không được ra khỏi phòng dù chỉ nửa bước.

Lập uy! Rốt cuộc thì Lưu Sâm cũng hiểu ra, có lẽ đây là phương thức mà các sư phó thường dùng để răn đe các học viên mới vào lớp, thường là thông qua sự nghiêm phạt đối với các học viên để đạt được hiệu quả lập uy, rồi từ đó về sau, mỗi một lời y nói ra sẽ không có ai dám dị nghị gì cả. Nhưng lão đạo sư này đã chọn sai người rồi, và y cũng dùng sai ngữ khí nốt. Nếu Lôi Nặc Tư dùng ngữ khí bình hòa rồi lấy quy định của học viện ra mà ép hắn vào khuôn khổ, vậy thì Lưu Sâm sẽ còn quý trọng y, nhưng y lại dùng loại ngữ khí khinh miệt và thần thái khiêu khích để đạt tới mục đích trừng phạt, vậy thì Lưu Sâm không thể tiếp nhận được. Dù là A Khắc Lưu Tư ngang ngược bá đạo hay là Lưu Sâm đã quen đi học thì cũng đều không thể tiếp thụ được.

- Chẳng lẽ ngay cả lời này của ta mà ngươi nghe cũng không hiểu? Chắc là hôm qua kiểm tra, ta đã nhìn lầm rồi, cỡ như ngươi phải trở xuống học cấp ngoại hạng thôi!

Y vừa dứt lời thì cả phòng học đều phá lên cười ầm ĩ. Lưu Sâm lớn tiếng nói:

- Lôi Nặc Tư đạo sư, ngươi muốn ta lập lại những gì ngươi đã nói, đúng không?

- Đúng vậy! Nói nghe thử xem!

Lưu Sâm cung cung kính kính nói:

- Những lời giảng giải của đạo sư rất sinh động và thâm ảo, ta vốn ngu dốt nên không thể nhớ hết toàn bộ, mà chỉ có thể lập lại ý tứ của những lời đó mà thôi. Ý chính của đạo sư muốn nói là nguyên tố ma pháp rất đáng tôn kính, vì nó là sứ giả của thần. Ngày hôm qua viện trưởng cũng có nói, người có thể tiến nhập vào cảnh giới đại thành của ma pháp thì mới có tư cách để làm bằng hữu của nguyên tố ma pháp. Trong khi đó, với vị trí của chúng ta đây, kể cả đạo sư ở trong đó, cũng đều không có cái tư cách này, mà chúng ta chỉ có thể làm người hầu, còn nguyên tố mới là chủ nhân. Mấy chữ "bằng hữu kỳ diệu" mà đạo sư vừa nhắc tới đó chỉ là một loại tôn xưng thôi, đúng không?

Những lời này tuy làm giảm giá trị của đạo sư, nhưng Lôi Tư Nặc cũng chỉ là một ma đạo, tuyệt không dám xưng "đại thành", vì vậy mà y chỉ có thể gật đầu:

- Chính là như thế!

- Rốt cuộc ta cũng hiểu rõ được ý tứ của đạo sư. Chú ngữ là chìa khóa mở cửa phòng, mà lực tương tác của ma pháp thì lại là thủ đoạn hầu hạ chủ nhân. Chúng ta cần phải trăm phương ngàn kế để hầu hạ chủ nhân, chủ nhân vào phòng, chúng ta không còn là chúng ta nữa, mà chúng ta lại chính là nữ nô của chủ nhân!

Tất cả mọi người đều sửng sốt, giảng giải lý luận về ma pháp như vậy có phải là quá thô tục hay không? Nhưng những lời hắn nói đều có cùng ý nghĩa với lời của đạo sư, hơn nữa lại còn sống động hơn nhiều lắm. Tuy đạo sư dùng hai chữ "bằng hữu" để hình dung, nhưng nếu mình phải hết sức nhìn mặt "bằng hữu" là nguyên tố ma pháp để làm việc, vậy đó có còn là bằng hữu nữa hay không? Nhưng hai chữ "nữ nô" thì thích hợp hơn nhiều lắm! Đây là vấn đề về việc định vị, hắn nói như vậy thì lại càng rõ ràng rất nhiều.

Ánh mắt của Lưu Sâm dừng lại trên mặt của một nữ sinh ngồi gần đó. Lúc nãy nha đầu này phát ra tiếng cười lớn nhất đây. Thế rồi Lưu Sâm lại nói tiếp:

- Biết được điều này rồi, vậy thì công việc hầu hạ sau này sẽ rất dễ dàng...Chủ nhân muốn uống rượu, vậy thì ngươi cứ khiến hắn say, hai tay nâng đỡ. Chủ nhân muốn ngủ, vậy thì ngươi cứ xoa bóp, đấm đấm lên lưng. Chủ nhân muốn khoái hoạt, vậy thì ngươi cũng có thể bồi tiếp hắn....

Hắn vừa nói tới đây, cả phòng học đều phá lên cười, rõ ràng là thích thú với sự so sánh này.

Nữ sinh kia nghe vậy thì không biết có tư vị gì, chỉ thấy sắc mặt nàng ta đỏ bừng lên, rồi cuối cùng cũng kêu lên:

- Tại sao....tại sao lại là ta....tại sao lại nhìn ta?

- Bởi vì nguyên tố ma pháp ở trước mặt, bất luận kẻ nào cũng đều là nô lệ của nó, tất nhiên ngươi cũng không ngoại lệ!

Nữ sinh nọ đứng bật dậy:

- Ta....ta không.....

- Ngươi không phải là nô lệ? Chẳng lẽ ngươi không tôn trọng nguyên tố ma pháp? Muốn bị khai trừ hả?

Lưu Sâm cười lạnh:

- Cả Lôi Nặc Tư đạo sư đây cũng phải tự nhận là nô bộc của nguyên tố ma pháp, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình còn cao cường hơn y nữa sao? Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.vn

Tự nhận là nô bộc thì có sao? Chẳng lẽ làm nô bộc thì nhất định phải nói hạ lưu tới như vậy? Thế nhưng các nữ nô mà phải làm những chuyện như vậy thì rất là bình thường kia mà. Nữ sinh kia quay sang nói với đạo sư:

- Đạo sư, hắn....hắn.....hắn khi dễ người ta!

Nói xong thì nàng ta lại bật khóc hu hu.

Lôi Nặc Tư còn chưa kịp mở miệng thì Lưu Sâm đã phản bác:

- Đây là lý giải ý tứ của đạo sư, nếu như người hầu hạ nguyên tố ma pháp chủ nhân được thư thái, tất chủ nhân sẽ ban tặng cho ngươi lực lượng thần kỳ. Đó là vinh dự lớn nhất, cớ sao lại là khi dễ người ta?

Nghe xong lời của hắn, các học viên đều lộ ra biểu tình rất kỳ quái, nam thì lộ rõ nét dâm đãng, còn nữ thì bối rối lúng túng. Lý giải ma pháp đến trình độ dâm đãng như hắn dường như có vẻ sai, nhưng lại rất thấu triệt.

Đạo sư ho khan mấy tiếng rồi nói:

- Khóa học hôm nay rất sinh động, tan lớp!

Thế rồi đạo sư là người đầu tiên rời khỏi lớp, còn nữ sinh kia là người thứ hai, giống hệt như là bị người ta lăng nhục xong thì bỏ chạy một mạch vậy. Lưu Sâm xốc lại chồng sách ma pháp, hắn vừa đứng lên thì một nam sinh ở trước mặt đã giơ ngón cái lên và nói:

- Huynh đệ, cừ lắm!

Lưu Sâm giả ngây ngô, nói:

- Đạo sư giảng giải quá thâm ảo, ta thật sự không thể thuật lại từ đầu chí cuối những lời nói của ông ta, vì vậy nên chỉ đành dựa theo sự lý giải của mình mà thuật lại một lượt, tuy không thông lắm, nhưng may mà đạo sư rộng rãi bỏ qua và không chấp nhất....

Những người đứng xung quanh nghe vậy thì đều cười ồ lên, một trong số đó hạ giọng nói:

- Nha đầu đó vốn là tình phụ của Lôi Nặc Tư, bình thường ngang ngược quen rồi, những lời vừa rồi của bạn học nói ra nghe thật hay!

Thì ra là tình phụ của Lôi Tư Nặc, thảo nào khi y châm chích mình thì ả không hề cố kỳ mà lại tỏ ra cực kỳ hứng thú. Lưu Sâm vểnh tai lên, rồi lớn tiếng hỏi:

- Bạn học kia nói gì thế? Ta nghe không rõ? Ngươi nói vị cô nương vừa rồi có vấn đề với việc lý giải ma pháp à? Phải rồi, ta cũng nghĩ vậy đấy....đi thôi, trong này ồn quá!

Nói xong thì hắn quay người bỏ đi, để lại cả đám học viên đứng ngơ ngẩn ra đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện