Bạch Cốt Đạo Cung
Quyển 1 - Chương 9: Đồng tử
Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
***
“Nhưng sư phụ của ta thực sự bị bệnh mà, đã ba ngày rồi người vẫn chưa thể xuống giường.” Đồng tử nói bằng giọng yếu ớt. Bấy giờ nó đang mặc trên người một thân đạo bào màu xanh rất rộng, tóc búi lên theo kiểu của đạo sĩ, lông mày của thằng bé rất nhạt.
Thanh niên kia tiếp tục nói: “Ở đây nhiều phòng như thế, lại không có nổi một gian tịnh thất hay sao?”
“Đã có người trú cả rồi. Sư phụ trước giờ chưa từng để ý chuyện ai vào ở, cũng chưa đuổi ai đi bao giờ.” Đồng tử nói tiếp.
“Hừ, Hồ Bất Chấp cho kẻ khác trú, lại không để sư phụ ta trú, lẽ nào không coi sư phụ ta ra gì?” Nói đến đây, đôi mắt gã híp lại. Gã nói tiếp, trong giọng nói đanh thép của gã chứa đựng sát ý: “Nghe đâu, Thông Thiên Quán này đã từng có người gia nhập Thiên Diễn Đạo Phái. Nhưng ngươi hẳn không biết, Thiên Diễn Đạo Phái cũng sắp diệt vong rồi.”
Nói rồi, một tay gã nắm đồng tử trước mặt quăng đi, gã bước vọt lên, xông thẳng về phía phòng của lão đạo sĩ.
Lại nói, Bất Chấp Đạo Nhân tuy sống nơi trần thế, song lão cũng có pháp thuật. Ở Bạch Nguyên Châu này, lão đại khái cũng có được địa vị hơn người, ấy là bởi Thông Thiên Quán đã từng có một đồng tử vào được Thiên Diễn Đạo Phái. Mặc dù bọn họ không biết Thanh Dương Tử hai mươi năm về trước đã bị trục xuất khỏi sư môn, song lại biết đến tình cảnh bất ổn hiện thời của Thiên Diễn Đạo Phái. Đây là chuyện lớn, dù là người trong chốn phàm trần cũng có nghe nói đến.
Đồng tử nóng lòng, liền nhào ra cản đường thanh niên hông giắt kiếm, nhưng nào có thể cản nổi. Nó duỗi tay kéo thì bị thanh niên đó nắm quăng một cái, ngã nhào xuống đất.
“Đừng có vào mà, đừng, xin huynh đó, sư phụ ta bệnh nặng lắm, không thể ra gió được.”
Đạo đồng đó tên gọi Hoàng Linh, được Bất Chấp Đạo Nhân nuôi nấng từ thuở nhỏ, rất ít khi xuống núi. Tuy trong lòng sợ hãi, nó vẫn gắng sức ngăn chặn thanh niên đeo kiếm ấy.
Nó bò dậy từ trên mặt đất, vừa đuổi theo vừa kêu gào.
Đến lúc này, từ trong các gian phòng còn lại của đạo quán cũng không ngớt có người đi ra. Bọn họ thảy đều biết, quán chủ của Thông Thiên Quán - Bất Chấp Đạo Nhân - quả thực không hề đổ bệnh. Tuy nói, tu sỹ nhân gian so với Thanh Dương Tử chẳng qua đều chỉ như người leo cây bắt cá(*), song họ sống đến một, hai trăm năm là chuyện rất bình thường, càng không thể đổ bệnh tật gì.
Kỳ thực, Bất Chấp Đạo Nhân đã bị kẻ khác đả thương, sự việc xảy ra khoảng một tháng trước. Người đánh Bất Chấp Chân Nhân trọng thương gọi là Liệt Viêm Lão Tổ. Người trung niên khoác áo cẩm bào bấy giờ đang đứng bên ngoài chắp tay nhìn trời chính là huynh đệ của Liệt Viêm lão tổ, tên gọi Nguyên Trì, không chỉ tu vi cao, mà còn là một vị vương gia tiêu dao của Nguyên Quốc.
Còn Liệt Viêm Lão Tổ kia vốn tên là Nguyên Thận, từ nhỏ đã bái Liệt Viêm Lão Tổ đời trước làm thầy. Hai mươi năm trước, lão trở thành Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ tư, uy chấn thiên hạ. Bất Chấp Chân Nhân tìm đến chỗ Liệt Viêm Lão Tổ mà chỉ bị thương chứ chưa chết, ấy đã là chuyện nhiều mà người không thể ngờ đến.
Những người vừa bước ra khỏi các gian phòng kia đều là kẻ tu hành. Bọn họ chiếm cứ các gian phòng trong đạo quán mà chưa hề có sự đồng ý của Bất Chấp Chân Nhân. Mà họ cho rằng chuyện đó cũng chẳng cần thiết, bởi lẽ chỗ dựa lớn nhất của Bất Chấp Đạo Nhân là Thiên Diễn Đạo Phái nay đã như ngọn đèn treo trước gió: sự việc này đã không còn là bí mật chi đối với những người tu hành.
Trong số đó, thậm chí còn có kẻ cho rằng, một khi Bất Chấp Đạo Nhân nhắm mắt xuôi tay rồi, Thông Thiên Quán này ắt phải thay người chấp chưởng. Mà dù lão chẳng chết, thì cũng nên thay người thôi.
Những người trú trong các gian phòng bên cạnh cũng bước ra xem gã thanh niên kia vọt về phía tịnh thất của Bất Chấp Chân Nhân. Bọn họ đương nhiên đều biết gã thanh niên này. Gã ta tên gọi Kiềm Thất, là đệ tử đắc ý nhất, luôn theo bên mình Nguyên Trì.
Kiềm Thất đang cảm thấy hết sức khoái chí.
Đến nay gã vẫn còn nhớ rõ, vài năm về trước, khi sư phụ đưa gã đến Thông Thiên Quán này, người đã từng hỏi Bất Chấp, rằng: “Chân nhân xem đệ tử này của ta thế nào?”
Bấy giờ, Bất Chấp Chân Nhân chỉ lạnh lùng nhìn Kiềm Thất mà chẳng nói một lời. Với một đứa trẻ lớn lên trong sự tán thưởng, xưng tụng của người khác như Kiềm Thất, ánh mắt lạnh lùng ấy của Bất Chấp Chân Nhân cũng đồng nghĩa với sự miệt thị, không coi gã vào đâu.
Về sau, trong một pháp hội, Kiềm Thất được nghe ai đó nói rằng Bất Chấp Chân Nhân kỳ thực có bình phẩm riêng về gã. Lão nói gã tâm địa hẹp hòi, không đủ để kế thừa “đại thống”. “Đại thống” mà lão nhắc đến ở đây không chỉ những ngai vị đế vương của nhân gian, mà có ý nói Kiềm Thất không đủ khả năng để kế tục vị trí thủ tọa đệ tử của Tiêu Dao Vương Nguyên Trì. Khoảng thời gian đó cũng chính là lúc Tiêu Dao Vương Nguyên Trì đang quyết định người sẽ trở thành đệ tử thủ tọa chân truyền của mình.
Bất Chấp Chân Nhân rốt cuộc có nói lời đó thực hay không, Kiềm Thất hoàn toàn không cân nhắc đến. Cảm giác khoái chí dấy lên trong lòng lúc này đã gần như nuốt trọn lấy gã. Phía trước kia chính là cửa gian tịnh thất, gã đương nghĩ nên xô cánh cửa đó như thế nào. Một lão già đã từng cao cao tại thượng, từng dùng ánh mắt khinh miệt nhìn gã, nay lại sắp xuất hiện trước mặt gã, sắp sửa phô ra dáng vẻ kinh hãi.
Hoàng Linh bò dậy từ trên nền đất, cấp tốc đuổi theo. Nó nhào đến ôm lấy chân Kiềm Thất, lớn tiếng kêu gào, van nài: “Ta cầu xin huynh, đừng có vào mà, sư phụ ta đang lập bắc tinh thất đẩu trận pháp để hộ mệnh. Huynh mà bước vào, sư phụ bị quấy nhiễu sẽ lập tức hồn bay phách tán. Cầu xin huynh…”
Thanh niên tên gọi Kiềm Thất kia hoàn toàn không để tâm đến Hoàng Linh. Gã chỉ vung chân đá về phía sau một cái, đồng tử bị đá trúng lồng ngực, văng ra, lăn mấy vòng trên mặt đất.
Kiềm Thất đã đến trước cửa. Ý niệm vừa lóe lên, gã liền cất chân đá ngay vào cánh cửa. Phải lôi thôi với Hoàng Linh đã khiến gã bừng bừng lửa giận, lại thêm nhiều người chứng kiến đến thế, cũng khiến gã ít nhiều cảm thấy mất mặt.
Kiềm Thất vung một chân đạp thẳng vào cánh cửa.
“Đừng mà…”
Cùng với tiếng kêu tuyệt vọng của Hoàng Linh, một cái chân khác đột nhiên xuất hiện từ trên cánh cửa, ấn thẳng vào giữa ngực của Kiềm Thất.
Mà cái chân đó, lại chỉ là một khối cầu màu vàng do ánh sáng ngưng kết lại mà thành, xuất hiện thình lình, không hề có dấu hiệu báo trước.
Cùng lúc đó, từ bên trong gian phòng vang lên một giọng nói cứng rắn:
“Cút!”
Kiềm Thất kinh hãi đến thất sắc, gã hoàn toàn không có cách gì chống cự. Vừa nghe giọng nói ấy cất lên, thân thể của Kiềm Thất đã vuột khỏi sự khống chế của gã, văng lên, bay vọt ra ngoài. Cả người gã đập lên một cái đỉnh lớn ở trong hậu điện, linh quang tứ tán.
“Ầm” một tiếng, Kiềm Thất té ập xuống đất. Gã vật vã bò dậy, hết nhìn trên lại nhìn dưới, thấy thân thể mình không bị tổn thương gì, nhưng linh lực trong thể nội đã bị một cước ấy đá cho văng tứ tán cả. Những kẻ khác cũng trông thấy, từng người, từng người một đều kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa gian tịnh thất.
Chính vào lúc đó, lại có một giọng nói cất lên từ bên trong gian thất: “Quỳ xuống.”
Chỉ nghe “phịch” một tiếng, Kiềm Thất đã quỳ ngay xuống đất. Gương mặt gã lộ rõ vẻ xấu hổ, dường như gã đang dốc sức đấu tranh, nhưng thân thể vẫn tuyệt nhiên không thể động đậy được.
Đến lúc này, tất cả những kẻ tu hành, bao gồm cả Tiêu Dao Vương Nguyên Trì, đều như đóng băng tại chỗ, bởi chẳng ai trong số họ nhìn ra được đấy là công phu gì.
“Thông Thiên Quán này từ lúc nào có được một vị cao nhân như thế? Lại còn đang ở trong phòng của Bất Chấp nữa…”
Chuyện này đã khiến những kẻ vừa đến Thông Thiên Quán đã tự mình đi tìm phòng trú bất giác phải chột dạ.
Duy chỉ có Hoàng Linh gào to một tiếng rồi nhanh chóng lao đến chỗ gian thất. Nhưng khi đến trước cửa, nó lại chẳng dám đẩy cửa tiến vào, bởi nó biết bên trong gian thất ấy, sư phụ đã bày trận pháp hộ mệnh. Nó sợ sẽ làm đứt sinh mạch của sư phụ.
“Sư phụ, có phải là người đấy không?”
Giọng nói yếu ớt của nó vừa dứt, cánh cửa đó đột nhiên lại bốc ra một khối cầu ánh sáng màu vàng.
Trong chớp mắt, khối quang cầu đã nuốt chửng lấy nó.
oooOoOoOooo
Ánh lửa lập lòe hiện lên trước mắt đạo đồng.
Ánh lửa phát ra từ những ngọn đèn dầu nhựa thông trên nền đất và trên tường trong gian tịnh thất.
Lửa đèn tí tách cháy, chưa có ngọn đèn nào bị dập tắt.
Những ngọn đèn này được bày thành hình thất tinh bắc đẩu lập thể, nhằm hút lấy hỏa độc trong người Bất Chấp Chân Nhân.
Liền đó, đồng tử trông thấy sư phụ mình bấy giờ vẫn đương nằm trên giường chưa hồi tỉnh. Trước đấy, khi ở bên ngoài cửa, đạo đồng đã ấp ủ hy vọng rằng sư phụ của nó đã tỉnh lại rồi.
Sau đó, nó mới phát giác, thì ra bản thân nó không phải đang đứng trong phòng, mà thực ra lại đang ở bên trong cánh cửa. Rất nhanh, nó lại phát hiện ra còn có một người nữa đang đứng bên cạnh mình. Người này dáng dấp thon gọn, cao ráo, trông còn rất trẻ. Y vận đạo bào màu tía, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.
Tuy cảm thấy hơi sợ hãi, Hoàng Linh vẫn gắng gượng áp chế nỗi sợ trong lòng, nói: “Đa tạ chân nhân đã ra tay ngăn cản gã Kiềm Thất đó xông vào. Xin chân nhân cho tiểu đạo biết đạo danh của ngài, để ngày sau khi sư phụ của tiểu đạo tỉnh lại, cũng tiện nói với người là ai đã ra tay trượng nghĩa.”
Nói xong lời đó mà lòng nó thấp thỏm. Thằng bé chỉ mong sao người này là bằng hữu của sư phụ chứ không phải địch nhân gì. Tuy trước mắt, người này đã ngăn cản Kiềm Thất bước vào, song y vị tất đã là bằng hữu của sư phụ.
Hoàng Linh ngẩng đầu nhìn, vị chân nhân bên cạnh ấy cũng cúi đầu nhìn nó.
Trong sát na ánh mắt thằng bé và tử bào chân nhân chạm nhau, nó cảm thấy nhãn thần của người này tựa như đao quang xẹt qua, vạch thấu tâm địa nó, lại hóa ra một dòng sông băng bao bọc lấy, khiến đạo đồng như bị phong bế trong một lớp băng lạnh giá.
Tiểu đạo sĩ run lẩy bẩy. Cảm xúc của nó bấy giờ tựa như đã đông cứng. Nhưng khi có một bàn tay vỗ về trên đầu nó, nỗi kinh sợ đã nhanh chóng tan chảy cùng với lớp băng giá, cùng với đó là cảm giác ấm áp, dễ chịu, như thể có một dòng suối ấm đang chảy trôi trong lòng nó.
Sau đó, đạo đồng lại trông thấy vị chân nhân kia mỉm cười với nó, mới vừa nãy y còn khiến nó chỉ trong sát na đã cảm thấy khủng hoảng đến tột độ. Tiếng người đó cất lên bên tai đạo đồng: “Ta tên Thanh Dương Tử. Ngươi yên tâm, không ai có thể làm hại sư phụ của ngươi được nữa.”
Hoàng Linh định thần lại, sau đó nói: “Thì ra là Thanh Dương Tử Chân nhân, cái ân hôm nay, tiểu đạo nhất định sẽ ghi khắc trong lòng. Pháp lực của tiểu đạo thấp kém, không thể báo đền, chỉ có thể vì chân nhân khắc một tấm bia trường sinh...”
Thằng bé nói đến đây, đột nhiên lại như nhớ ra chuyện gì, nó hỏi tiếp bằng giọng run run: “Chân nhân... đến từ thượng giới ư?”
Thanh Dương Tử thấy sự kỳ vọng lấp lánh trong ánh mắt nó, y gật đầu. Sau đó, y lại nghe thấy giọng nói run rẩy của Hoàng Linh cất lên, thằng bé cấp tốc hỏi: “Phải chăng chân nhân đến từ Thiên Diễn Đạo Phái?”
“Ừm.”
Lời đáp nhẹ nhàng này của Thanh Dương Tử, khi lọt vào tai của Hoàng Linh lại như thanh âm giáng xuống từ nơi thượng giới. Bóng đen u ám, lạnh lẽo vốn vây phủ trong lòng nó, nay như bị ánh dương xua tan, hồng hoa khai nở rợp tâm địa. Cùng lúc đó, lại chợt có nước mắt óng ánh ứa ra từ đôi mắt đạo đồng. Ban nãy, khi ở bên ngoài, dù bị Kiềm Thất bắt nạt đến thế thằng bé vẫn không hề khóc lóc, vậy mà lúc này nước mắt nó lại tuôn thành dòng, không sao kiềm được. Thằng bé nói bằng giọng rưng rức: “Sư huynh, huynh đến rồi. Huynh phải báo thù cho sư phụ, sư tỷ nha!”
“Đệ yên tâm, bất luận là kẻ nào, thù này nhất định phải báo.” Thanh Dương Tử trầm giọng nói, tiếp đó lại hỏi vị sư tỷ mà Hoàng Linh vừa nhắc đến là vị sư tỷ nào.
“Là Cốc Nhi sư tỷ, tỷ ấy bị đệ tử của Liệt Viêm Lão Tổ bắt đi, không cam lòng chịu nhục nên tự vẫn mất rồi. Sau đó, sư phụ tìm đến Liệt Viêm Cung báo thù cho sư tỷ thì lại bị Liệt Viêm Lão Tổ đánh trọng thương.”
Nghe thấy lời này của Hoàng Linh, Thanh Dương Tử đã hiểu ra thân phận của vị Cốc Nhi sư tỷ này.
Đệ tử bị kẻ khác bắt đi rồi tự vẫn, bản thân mình đi báo thù cho đệ tử lại bị đánh trọng thương, sống chết không rõ… Thanh Dương Tử có thể hình dung được trong lòng Bất Chấp Chân Nhân phải đau đớn đến mức nào.
Lửa giận cùng sát ý bốc lên, mỗi lúc một thịnh trong lòng y, oán ma lại như muốn hiển hóa thành hình. Đồng thời, ác ma giết chóc cũng đang trỗi dậy...
- ---------------------------------
Chú thích của người dịch:
(*) “Leo cây bắt cá”: thành ngữ, leo lên cây để tìm bắt cá, ý nói làm việc sai phương hướng ngay từ đầu, có cố gắng đến mấy cũng chẳng thu được kết quả gì. Như hạng tu sĩ nhân gian được Thân Vẫn Chỉ Tiêm đề cập đến ở đây, phương pháp tu hành của họ đã lầm lạc ngay từ đầu thì có nỗ lực tu thêm cũng chẳng lợi ích gì.
***
“Nhưng sư phụ của ta thực sự bị bệnh mà, đã ba ngày rồi người vẫn chưa thể xuống giường.” Đồng tử nói bằng giọng yếu ớt. Bấy giờ nó đang mặc trên người một thân đạo bào màu xanh rất rộng, tóc búi lên theo kiểu của đạo sĩ, lông mày của thằng bé rất nhạt.
Thanh niên kia tiếp tục nói: “Ở đây nhiều phòng như thế, lại không có nổi một gian tịnh thất hay sao?”
“Đã có người trú cả rồi. Sư phụ trước giờ chưa từng để ý chuyện ai vào ở, cũng chưa đuổi ai đi bao giờ.” Đồng tử nói tiếp.
“Hừ, Hồ Bất Chấp cho kẻ khác trú, lại không để sư phụ ta trú, lẽ nào không coi sư phụ ta ra gì?” Nói đến đây, đôi mắt gã híp lại. Gã nói tiếp, trong giọng nói đanh thép của gã chứa đựng sát ý: “Nghe đâu, Thông Thiên Quán này đã từng có người gia nhập Thiên Diễn Đạo Phái. Nhưng ngươi hẳn không biết, Thiên Diễn Đạo Phái cũng sắp diệt vong rồi.”
Nói rồi, một tay gã nắm đồng tử trước mặt quăng đi, gã bước vọt lên, xông thẳng về phía phòng của lão đạo sĩ.
Lại nói, Bất Chấp Đạo Nhân tuy sống nơi trần thế, song lão cũng có pháp thuật. Ở Bạch Nguyên Châu này, lão đại khái cũng có được địa vị hơn người, ấy là bởi Thông Thiên Quán đã từng có một đồng tử vào được Thiên Diễn Đạo Phái. Mặc dù bọn họ không biết Thanh Dương Tử hai mươi năm về trước đã bị trục xuất khỏi sư môn, song lại biết đến tình cảnh bất ổn hiện thời của Thiên Diễn Đạo Phái. Đây là chuyện lớn, dù là người trong chốn phàm trần cũng có nghe nói đến.
Đồng tử nóng lòng, liền nhào ra cản đường thanh niên hông giắt kiếm, nhưng nào có thể cản nổi. Nó duỗi tay kéo thì bị thanh niên đó nắm quăng một cái, ngã nhào xuống đất.
“Đừng có vào mà, đừng, xin huynh đó, sư phụ ta bệnh nặng lắm, không thể ra gió được.”
Đạo đồng đó tên gọi Hoàng Linh, được Bất Chấp Đạo Nhân nuôi nấng từ thuở nhỏ, rất ít khi xuống núi. Tuy trong lòng sợ hãi, nó vẫn gắng sức ngăn chặn thanh niên đeo kiếm ấy.
Nó bò dậy từ trên mặt đất, vừa đuổi theo vừa kêu gào.
Đến lúc này, từ trong các gian phòng còn lại của đạo quán cũng không ngớt có người đi ra. Bọn họ thảy đều biết, quán chủ của Thông Thiên Quán - Bất Chấp Đạo Nhân - quả thực không hề đổ bệnh. Tuy nói, tu sỹ nhân gian so với Thanh Dương Tử chẳng qua đều chỉ như người leo cây bắt cá(*), song họ sống đến một, hai trăm năm là chuyện rất bình thường, càng không thể đổ bệnh tật gì.
Kỳ thực, Bất Chấp Đạo Nhân đã bị kẻ khác đả thương, sự việc xảy ra khoảng một tháng trước. Người đánh Bất Chấp Chân Nhân trọng thương gọi là Liệt Viêm Lão Tổ. Người trung niên khoác áo cẩm bào bấy giờ đang đứng bên ngoài chắp tay nhìn trời chính là huynh đệ của Liệt Viêm lão tổ, tên gọi Nguyên Trì, không chỉ tu vi cao, mà còn là một vị vương gia tiêu dao của Nguyên Quốc.
Còn Liệt Viêm Lão Tổ kia vốn tên là Nguyên Thận, từ nhỏ đã bái Liệt Viêm Lão Tổ đời trước làm thầy. Hai mươi năm trước, lão trở thành Liệt Viêm Lão Tổ đời thứ tư, uy chấn thiên hạ. Bất Chấp Chân Nhân tìm đến chỗ Liệt Viêm Lão Tổ mà chỉ bị thương chứ chưa chết, ấy đã là chuyện nhiều mà người không thể ngờ đến.
Những người vừa bước ra khỏi các gian phòng kia đều là kẻ tu hành. Bọn họ chiếm cứ các gian phòng trong đạo quán mà chưa hề có sự đồng ý của Bất Chấp Chân Nhân. Mà họ cho rằng chuyện đó cũng chẳng cần thiết, bởi lẽ chỗ dựa lớn nhất của Bất Chấp Đạo Nhân là Thiên Diễn Đạo Phái nay đã như ngọn đèn treo trước gió: sự việc này đã không còn là bí mật chi đối với những người tu hành.
Trong số đó, thậm chí còn có kẻ cho rằng, một khi Bất Chấp Đạo Nhân nhắm mắt xuôi tay rồi, Thông Thiên Quán này ắt phải thay người chấp chưởng. Mà dù lão chẳng chết, thì cũng nên thay người thôi.
Những người trú trong các gian phòng bên cạnh cũng bước ra xem gã thanh niên kia vọt về phía tịnh thất của Bất Chấp Chân Nhân. Bọn họ đương nhiên đều biết gã thanh niên này. Gã ta tên gọi Kiềm Thất, là đệ tử đắc ý nhất, luôn theo bên mình Nguyên Trì.
Kiềm Thất đang cảm thấy hết sức khoái chí.
Đến nay gã vẫn còn nhớ rõ, vài năm về trước, khi sư phụ đưa gã đến Thông Thiên Quán này, người đã từng hỏi Bất Chấp, rằng: “Chân nhân xem đệ tử này của ta thế nào?”
Bấy giờ, Bất Chấp Chân Nhân chỉ lạnh lùng nhìn Kiềm Thất mà chẳng nói một lời. Với một đứa trẻ lớn lên trong sự tán thưởng, xưng tụng của người khác như Kiềm Thất, ánh mắt lạnh lùng ấy của Bất Chấp Chân Nhân cũng đồng nghĩa với sự miệt thị, không coi gã vào đâu.
Về sau, trong một pháp hội, Kiềm Thất được nghe ai đó nói rằng Bất Chấp Chân Nhân kỳ thực có bình phẩm riêng về gã. Lão nói gã tâm địa hẹp hòi, không đủ để kế thừa “đại thống”. “Đại thống” mà lão nhắc đến ở đây không chỉ những ngai vị đế vương của nhân gian, mà có ý nói Kiềm Thất không đủ khả năng để kế tục vị trí thủ tọa đệ tử của Tiêu Dao Vương Nguyên Trì. Khoảng thời gian đó cũng chính là lúc Tiêu Dao Vương Nguyên Trì đang quyết định người sẽ trở thành đệ tử thủ tọa chân truyền của mình.
Bất Chấp Chân Nhân rốt cuộc có nói lời đó thực hay không, Kiềm Thất hoàn toàn không cân nhắc đến. Cảm giác khoái chí dấy lên trong lòng lúc này đã gần như nuốt trọn lấy gã. Phía trước kia chính là cửa gian tịnh thất, gã đương nghĩ nên xô cánh cửa đó như thế nào. Một lão già đã từng cao cao tại thượng, từng dùng ánh mắt khinh miệt nhìn gã, nay lại sắp xuất hiện trước mặt gã, sắp sửa phô ra dáng vẻ kinh hãi.
Hoàng Linh bò dậy từ trên nền đất, cấp tốc đuổi theo. Nó nhào đến ôm lấy chân Kiềm Thất, lớn tiếng kêu gào, van nài: “Ta cầu xin huynh, đừng có vào mà, sư phụ ta đang lập bắc tinh thất đẩu trận pháp để hộ mệnh. Huynh mà bước vào, sư phụ bị quấy nhiễu sẽ lập tức hồn bay phách tán. Cầu xin huynh…”
Thanh niên tên gọi Kiềm Thất kia hoàn toàn không để tâm đến Hoàng Linh. Gã chỉ vung chân đá về phía sau một cái, đồng tử bị đá trúng lồng ngực, văng ra, lăn mấy vòng trên mặt đất.
Kiềm Thất đã đến trước cửa. Ý niệm vừa lóe lên, gã liền cất chân đá ngay vào cánh cửa. Phải lôi thôi với Hoàng Linh đã khiến gã bừng bừng lửa giận, lại thêm nhiều người chứng kiến đến thế, cũng khiến gã ít nhiều cảm thấy mất mặt.
Kiềm Thất vung một chân đạp thẳng vào cánh cửa.
“Đừng mà…”
Cùng với tiếng kêu tuyệt vọng của Hoàng Linh, một cái chân khác đột nhiên xuất hiện từ trên cánh cửa, ấn thẳng vào giữa ngực của Kiềm Thất.
Mà cái chân đó, lại chỉ là một khối cầu màu vàng do ánh sáng ngưng kết lại mà thành, xuất hiện thình lình, không hề có dấu hiệu báo trước.
Cùng lúc đó, từ bên trong gian phòng vang lên một giọng nói cứng rắn:
“Cút!”
Kiềm Thất kinh hãi đến thất sắc, gã hoàn toàn không có cách gì chống cự. Vừa nghe giọng nói ấy cất lên, thân thể của Kiềm Thất đã vuột khỏi sự khống chế của gã, văng lên, bay vọt ra ngoài. Cả người gã đập lên một cái đỉnh lớn ở trong hậu điện, linh quang tứ tán.
“Ầm” một tiếng, Kiềm Thất té ập xuống đất. Gã vật vã bò dậy, hết nhìn trên lại nhìn dưới, thấy thân thể mình không bị tổn thương gì, nhưng linh lực trong thể nội đã bị một cước ấy đá cho văng tứ tán cả. Những kẻ khác cũng trông thấy, từng người, từng người một đều kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa gian tịnh thất.
Chính vào lúc đó, lại có một giọng nói cất lên từ bên trong gian thất: “Quỳ xuống.”
Chỉ nghe “phịch” một tiếng, Kiềm Thất đã quỳ ngay xuống đất. Gương mặt gã lộ rõ vẻ xấu hổ, dường như gã đang dốc sức đấu tranh, nhưng thân thể vẫn tuyệt nhiên không thể động đậy được.
Đến lúc này, tất cả những kẻ tu hành, bao gồm cả Tiêu Dao Vương Nguyên Trì, đều như đóng băng tại chỗ, bởi chẳng ai trong số họ nhìn ra được đấy là công phu gì.
“Thông Thiên Quán này từ lúc nào có được một vị cao nhân như thế? Lại còn đang ở trong phòng của Bất Chấp nữa…”
Chuyện này đã khiến những kẻ vừa đến Thông Thiên Quán đã tự mình đi tìm phòng trú bất giác phải chột dạ.
Duy chỉ có Hoàng Linh gào to một tiếng rồi nhanh chóng lao đến chỗ gian thất. Nhưng khi đến trước cửa, nó lại chẳng dám đẩy cửa tiến vào, bởi nó biết bên trong gian thất ấy, sư phụ đã bày trận pháp hộ mệnh. Nó sợ sẽ làm đứt sinh mạch của sư phụ.
“Sư phụ, có phải là người đấy không?”
Giọng nói yếu ớt của nó vừa dứt, cánh cửa đó đột nhiên lại bốc ra một khối cầu ánh sáng màu vàng.
Trong chớp mắt, khối quang cầu đã nuốt chửng lấy nó.
oooOoOoOooo
Ánh lửa lập lòe hiện lên trước mắt đạo đồng.
Ánh lửa phát ra từ những ngọn đèn dầu nhựa thông trên nền đất và trên tường trong gian tịnh thất.
Lửa đèn tí tách cháy, chưa có ngọn đèn nào bị dập tắt.
Những ngọn đèn này được bày thành hình thất tinh bắc đẩu lập thể, nhằm hút lấy hỏa độc trong người Bất Chấp Chân Nhân.
Liền đó, đồng tử trông thấy sư phụ mình bấy giờ vẫn đương nằm trên giường chưa hồi tỉnh. Trước đấy, khi ở bên ngoài cửa, đạo đồng đã ấp ủ hy vọng rằng sư phụ của nó đã tỉnh lại rồi.
Sau đó, nó mới phát giác, thì ra bản thân nó không phải đang đứng trong phòng, mà thực ra lại đang ở bên trong cánh cửa. Rất nhanh, nó lại phát hiện ra còn có một người nữa đang đứng bên cạnh mình. Người này dáng dấp thon gọn, cao ráo, trông còn rất trẻ. Y vận đạo bào màu tía, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.
Tuy cảm thấy hơi sợ hãi, Hoàng Linh vẫn gắng gượng áp chế nỗi sợ trong lòng, nói: “Đa tạ chân nhân đã ra tay ngăn cản gã Kiềm Thất đó xông vào. Xin chân nhân cho tiểu đạo biết đạo danh của ngài, để ngày sau khi sư phụ của tiểu đạo tỉnh lại, cũng tiện nói với người là ai đã ra tay trượng nghĩa.”
Nói xong lời đó mà lòng nó thấp thỏm. Thằng bé chỉ mong sao người này là bằng hữu của sư phụ chứ không phải địch nhân gì. Tuy trước mắt, người này đã ngăn cản Kiềm Thất bước vào, song y vị tất đã là bằng hữu của sư phụ.
Hoàng Linh ngẩng đầu nhìn, vị chân nhân bên cạnh ấy cũng cúi đầu nhìn nó.
Trong sát na ánh mắt thằng bé và tử bào chân nhân chạm nhau, nó cảm thấy nhãn thần của người này tựa như đao quang xẹt qua, vạch thấu tâm địa nó, lại hóa ra một dòng sông băng bao bọc lấy, khiến đạo đồng như bị phong bế trong một lớp băng lạnh giá.
Tiểu đạo sĩ run lẩy bẩy. Cảm xúc của nó bấy giờ tựa như đã đông cứng. Nhưng khi có một bàn tay vỗ về trên đầu nó, nỗi kinh sợ đã nhanh chóng tan chảy cùng với lớp băng giá, cùng với đó là cảm giác ấm áp, dễ chịu, như thể có một dòng suối ấm đang chảy trôi trong lòng nó.
Sau đó, đạo đồng lại trông thấy vị chân nhân kia mỉm cười với nó, mới vừa nãy y còn khiến nó chỉ trong sát na đã cảm thấy khủng hoảng đến tột độ. Tiếng người đó cất lên bên tai đạo đồng: “Ta tên Thanh Dương Tử. Ngươi yên tâm, không ai có thể làm hại sư phụ của ngươi được nữa.”
Hoàng Linh định thần lại, sau đó nói: “Thì ra là Thanh Dương Tử Chân nhân, cái ân hôm nay, tiểu đạo nhất định sẽ ghi khắc trong lòng. Pháp lực của tiểu đạo thấp kém, không thể báo đền, chỉ có thể vì chân nhân khắc một tấm bia trường sinh...”
Thằng bé nói đến đây, đột nhiên lại như nhớ ra chuyện gì, nó hỏi tiếp bằng giọng run run: “Chân nhân... đến từ thượng giới ư?”
Thanh Dương Tử thấy sự kỳ vọng lấp lánh trong ánh mắt nó, y gật đầu. Sau đó, y lại nghe thấy giọng nói run rẩy của Hoàng Linh cất lên, thằng bé cấp tốc hỏi: “Phải chăng chân nhân đến từ Thiên Diễn Đạo Phái?”
“Ừm.”
Lời đáp nhẹ nhàng này của Thanh Dương Tử, khi lọt vào tai của Hoàng Linh lại như thanh âm giáng xuống từ nơi thượng giới. Bóng đen u ám, lạnh lẽo vốn vây phủ trong lòng nó, nay như bị ánh dương xua tan, hồng hoa khai nở rợp tâm địa. Cùng lúc đó, lại chợt có nước mắt óng ánh ứa ra từ đôi mắt đạo đồng. Ban nãy, khi ở bên ngoài, dù bị Kiềm Thất bắt nạt đến thế thằng bé vẫn không hề khóc lóc, vậy mà lúc này nước mắt nó lại tuôn thành dòng, không sao kiềm được. Thằng bé nói bằng giọng rưng rức: “Sư huynh, huynh đến rồi. Huynh phải báo thù cho sư phụ, sư tỷ nha!”
“Đệ yên tâm, bất luận là kẻ nào, thù này nhất định phải báo.” Thanh Dương Tử trầm giọng nói, tiếp đó lại hỏi vị sư tỷ mà Hoàng Linh vừa nhắc đến là vị sư tỷ nào.
“Là Cốc Nhi sư tỷ, tỷ ấy bị đệ tử của Liệt Viêm Lão Tổ bắt đi, không cam lòng chịu nhục nên tự vẫn mất rồi. Sau đó, sư phụ tìm đến Liệt Viêm Cung báo thù cho sư tỷ thì lại bị Liệt Viêm Lão Tổ đánh trọng thương.”
Nghe thấy lời này của Hoàng Linh, Thanh Dương Tử đã hiểu ra thân phận của vị Cốc Nhi sư tỷ này.
Đệ tử bị kẻ khác bắt đi rồi tự vẫn, bản thân mình đi báo thù cho đệ tử lại bị đánh trọng thương, sống chết không rõ… Thanh Dương Tử có thể hình dung được trong lòng Bất Chấp Chân Nhân phải đau đớn đến mức nào.
Lửa giận cùng sát ý bốc lên, mỗi lúc một thịnh trong lòng y, oán ma lại như muốn hiển hóa thành hình. Đồng thời, ác ma giết chóc cũng đang trỗi dậy...
- ---------------------------------
Chú thích của người dịch:
(*) “Leo cây bắt cá”: thành ngữ, leo lên cây để tìm bắt cá, ý nói làm việc sai phương hướng ngay từ đầu, có cố gắng đến mấy cũng chẳng thu được kết quả gì. Như hạng tu sĩ nhân gian được Thân Vẫn Chỉ Tiêm đề cập đến ở đây, phương pháp tu hành của họ đã lầm lạc ngay từ đầu thì có nỗ lực tu thêm cũng chẳng lợi ích gì.
Bình luận truyện