Bách Khoa Yêu Thương
Chương 17: Nương quá đáng quá a
A Đỏ khoái chí trêu chọc, trị được con nhỏ dân tộc tâm trạng Đỏ phởn dễ sợ. Đỏ bật nhạc sàn, đầu gật gật đầy phiêu du, chân nhảy nhót tưng tửng, người múa may quay cuồng như trúng tà. Tiếng bass vang dội như tiếng bom, tội nghiệp A Nhạn ở dưới hầm, có khác gì chịu khủng bố ngay trong thời bình?
-"Xin lỗi A Đỏ, ta đã sai rồi."
-"Ta cầu xin A Đỏ, hãy thả ta ra, ta chịu hết nổi rồi."
-"Xin A Đỏ hãy xuống giải thoát cho ta, ta nguyện dâng tặng A Đỏ một ngàn nụ hôn nóng hôi hổi."
Đỏ nheo mắt thưởng thức rượu vang, đắm chìm trong những giấc mộng đẹp đẽ. Cứ tưởng tượng đến phân cảnh được A Nhạn dâng tặng một ngàn nụ hôn, lòng hắn lại bất giác rộn rã. Cánh môi của Nhạn mềm là thế, thắm là vậy, chạm vào thích phải biết!
Nhưng rồi, tiếng choang kinh hoàng đã kéo hắn trở về với thực tại. Vội vã vặn nhỏ nhạc, khẩn trương mở cửa hầm, A Đỏ gần như chết sững...chiếc hộp pha lê đựng phiếu bé ngoan đã vỡ tan thành những mảnh vụn, trán A Nhạn sưng tấy nhưng ánh mắt vẫn nhìn hắn đầy ngoan cường, miệng ngậm khư khư phiếu bé ngoan của hắn, mặt vênh đầy thách thức.
A Đỏ tá hoả chạy tới cởi trói cho Nhạn, hạ mình năn nỉ ỉ ôi, ngặt nỗi Nhạn ương ngạnh không chịu. Nhạn ngúng nguẩy đi lên như một bà hoàng, chễm trệ ngả người trên giường của Đỏ, hất hàm ra lệnh.
-"Lau nhà đi."
-"Gì? Bà điên hả?"
Đỏ gân cổ lên quát, cơ mà ngón tay nhỏ nhỏ xinh xinh của Nhạn đang mân mê tờ phiếu bé ngoan nhỏ xíu, Nhạn bâng quơ đánh tiếng.
-"Rách lúc nào chả biết được đâu."
-"Đồ...đồ đàn bà ngoa độc."
Đỏ tức tím mặt mà vẫn phải nén hoả khí, bất đắc dĩ cầm chổi lau nhà nhúng vào thùng nước rồi đưa qua đưa lại. Từ thở bé tới giờ đây là lần đầu tiên Đỏ lau phòng của chính mình, Đỏ cũng không biết là nhúng chổi xong phải vắt nước mới được lau, thành ra càng lau càng bẩn, càng chùi càng nhem nhuốc.
Nhạn trên giường cầm điều khiển mở hết kênh này tới kênh kia, rốt cuộc dừng lại ở chương trình phóng sự con đường đến trường của những em bé miền cao, vừa xem vừa thích thú vẫy tay như thể chào dân bản nhà mình, gương mặt rạng rỡ khó tả.
-"Người dân miền núi đi học cũng khổ ghê nhỉ?"
Đỏ hỏi bâng quơ, Nhạn đáp chân thành.
-"Ừ a, vượt qua ba quả đồi, năm con suối, đi từ lúc mặt trời còn chưa thức giấc tới khi nắng chang chang vẫn chưa tới trường a."
-"Dốt, sao không mua siêu xe mà lái?"
Nhạn méo mặt, có Đỏ dốt ý. Xe nào trèo đồi lội suối được đây a? Đỏ nghe Nhạn phân tích thấy mình hơi ngây thơ thật, tiếp tục cặm cụi lau nhà. Nhạn nhất thời không để ý, khi ngẩng đầu lên mới thấy phòng Đỏ hiện là một biển nước. Nước chảy lênh láng trên sàn, mặc dù cửa hầm cạnh giường ngủ thiết kế khá cao nhưng nước cũng đang chảy tí tách xuống bên dưới. Đỏ đứng một góc, hai ống quần ướt sũng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, phấn khởi báo cáo.
-"Xong rồi đấy, đợi nước rút là nhà sạch, trả phiếu bé ngoan cho tui đi."
Nhạn còn muốn chọc Đỏ thêm chút nữa nhưng quân tử nhất ngôn sao có thể nuốt lời, đành xếp ngay ngắn hai chiếc phiếu bé ngoan cạnh đầu giường. Đoạn, Nhạn rón rén bước xuống sàn, nước mát ghê, mát lạnh như nước suối, bất chợt Nhạn nhớ suối ở bản, nhớ thầy nương, nhớ A Tuyết, nhớ những buổi chiều đem gùi ra suối vừa rửa rau vừa ca hát cùng gái bản.
"Em là cô nương bản Lan Hồ Điệp
Hai má em hồng hồng, đôi môi em xinh xinh
Em biết thổi cơm dẻo, em biết làm nương rẫy, em biết chăm con ngoan,
Hỡi người thương anh đừng nhòm em nha,
Muốn rước em xin mang lợn đến nhà,
Để thầy nương em làm cỗ..."
Nhạn vô tư hát vang, giọng ca đầy trong trẻo thánh thót, người làm nhà A Đỏ dưới lầu nghe đến rụng rời chân tay, hoảng hốt không hiểu chuyện gì xảy ra. Riêng Đỏ cứ như người mất hồn, ánh mắt đờ đẫn dán chặt theo từng điệu múa của Nhạn, miệng ngập ngừng mở lời.
-"Mấy...mấy...con?"
-"Mấy con gì cơ?"
Nhạn ngây ngô ngơ ngác, Đỏ bực bội quát.
-"Mấy con lợn chứ còn mấy còn gì nữa? Để thầy nương làm cỗ ý?"
Nhạn bấy giờ mới ngộ ra vấn đề, hai tai đỏ bừng như cà chua chín, ngượng ngịu chạy qua đấm Đỏ bùm bụp. Người Đỏ còn đỏ hơn nữa, ban đầu Nhạn tưởng đỏ bình thường, đỏ xí hổ, ai dè sau mới biết, hắn bệnh.
Bệnh dị ứng với bụi, bệnh thật như đùa.
Quản gia chạy lên la oai oái, mắng Nhạn liên hồi. Đáng mắng chứ, cái tội lau có cái nhà mà biến thành cái hồ, rồi đã dặn cậu chủ da dẻ nhạy cảm không chịu được bụi mà nó chả nghe gì sất. Ông thương cậu nên ông mới quát Nhạn, thế mà cậu bênh Nhạn cậu lớn tiếng đuổi ông đi, ông tủi thân ôm mặt chạy xuống bếp khóc tức tưởi.
-"Đừng giận lão ấy, tính hay dỗi nhưng thương tui lắm, xưa tui ốm toàn đút cháo tui ăn."
A Đỏ thỏ thẻ tâm sự, A Nhạn trố mắt ngạc nhiên hỏi.
-"Ơ, vậy nương ngươi đâu?"
-"Tui không có nương."
Đỏ mệt mỏi kéo chăn trùm kín mít. Ba hắn có bao nhiêu vợ, ai là vợ hôn phối chính thức ai là vợ nhỏ bên ngoài, ai chỉ là tình nhân hắn cũng không nhớ chính xác nữa. Căn bản khi vui thì ba hắn sủng người này, khi buồn lại tìm đến người kia, cứ thay như thay áo, hắn gặp ai cũng chào một tiếng mẹ, nhưng rốt cuộc chả biết ai mới là mẹ sinh ra mình?
-"Cậu Vương ơi em đặt cháo với thuốc ngoài cửa nhé, ông Thắng nhờ em nhắn với cậu là ông ấy còn bận viết đơn xin thôi việc."
-"Bảo lão nghỉ luôn đi, khỏi viết."
Đỏ gắt, phía dưới có người nghe thấy tủi thân rống lên đầy thảm khốc. Phía trên Nhạn thương tình ra ngoài cửa bê đồ, rón rén đi vào phòng, ngồi ở một góc giường xúc thìa cháo, hiền hiền nựng Đỏ.
-"Đừng buồn, ngươi không có nương thì từ giờ ta làm nương ngươi."
Nhạn nhất thời thấy Đỏ đáng thương nên mủi lòng, hào hiệp đề nghị. Đỏ nghe ngứa tai ghê lắm nhưng vẫn cố nén tỏ vẻ bình thường ra điều kiện.
-"Nuốt lời là chó."
-"Gớm, là con của chó luôn."
Nhạn vô tư khẳng định. Đỏ tỉnh bơ lò dò bò tới nằm ghé vào lòng Nhạn, tay ôm chặt bên hông của Nhạn, miệng ríu rít làm màu.
-"Nương ơi nương, lưng Đỏ nó cứ bị nóng nóng làm sao ý, nương xoa lưng cho Đỏ với."
Khi Nhạn nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc thì đã quá muộn, Đỏ như con cún nhỏ rúc rúc vào bụng Nhạn, phụng phịu ỉ ôi, bị Nhạn véo tai thì oang oang ăn vạ.
-"Nương không giữ lời a."
Còn bắt chước cách nói của Nhạn, rõ điên mà.
-"Ai bảo ta không giữ lời?"
-"Nương đánh Đỏ a, nương là nương mà nương hắt hủi Đỏ a."
-"Hủi hủi cái khỉ, nương ngươi chỉ có vậy thôi, ngươi nốc không thì bảo?"
Đỏ thấy Nhạn cáu cáu rồi nên đành ngoan ngoãn ăn cháo, tuy nhiên thi thoảng liếc thấy cánh môi kia căng mịn lại không kiềm được thỏ thẻ.
-"Nương ơi cháo bị dây ra miệng rồi ý, nương ăn nốt hộ A Đỏ đi, kẻo phí của trời mười đời không có đâu a."
Nhạn nổi cơn tam bành, vả cho thằng con hoang hai cái tưởng như sái cả quai hàm. Đoạn hừng hừng khí thế bỏ về. Trong khi Đỏ cứ ngồi trên giường cười chẳng khép được miệng, Nhạn về tới kí túc mà khó chịu chẳng để đâu cho hết.
Mắt hắn cứ chớp chớp a, lông mày hắn rậm đen lánh a, hắn ám Nhạn ghê a. Nhạn giặt áo quần liền thấy hắn hiện hình trong chậu nước, Nhạn chơi bài tiến lên với Duyên Như Ánh lại thấy cái mặt hắn cười hề hề ngay giữa con Át Cơ. Nhạn muốn khùng luôn a.
Có đứa dập cả bộ bài, lên giường tắt đèn dưới sự ngơ ngác của ba đứa kia. Như thở dài ngồi vào bàn tiếp tục ôn thi, chỉ còn hai tuần nữa là tới kì thi chọn đội tuyển thi Olympic Toán sinh viên nên đợt này bà ấy cũng khá chăm. Ánh thì chẹp miệng bỏ về giường chụp ảnh tự sướng với mấy cái túi hàng hiệu mới mua, công nghệ giờ kể cũng ảo, chụp với cái nền dán giấy hoa lá cành ở kí túc mà xong thế nào như tự sướng ở khách sạn năm sao sang chảnh.
Còn mình Duyên chẳng có ai chơi cùng liền mở điện thoại ra đọc những đoạn chat với thầy Hải, vừa đọc vừa tủm tỉm cười. Cười rung giường hại Nhạn chả ngủ được, bật dậy làm thêm bài tập Giải Tích II, thi thoảng có chỗ khó lại lon ton ra hỏi Như.
-"Bà đăng ký thi Olympic với tui cho vui."
-"Hâm, tui thi sao nổi, bài khó trong sách còn chả nghĩ ra. Mà Như này...hỏi cái này nha, giả bộ có một đứa con trai ý, cái đứa đó chả phải hình mẫu nam nhân của đứa con gái, nhưng đứa con gái cứ nhắm mắt lại thấy đứa con trai, là bị gì a?"
-"Bị điên a!!!!"
Như nữa, còn cố ý trêu Nhạn, ghét cái mặt. Nhạn gõ đầu Như một cái rồi bĩu môi không thèm nói chuyện, Như biết Nhạn một đêm mất ngủ cơ mà mặc kệ. Sớm tinh mơ hôm sau đã thấy có người cầm bịch xôi đợi Nhạn dưới sân kí túc xá, Như biết là đợi Nhạn, chỉ là Ánh không biết, chạy xuống ôm hôn người yêu thắm thiết hại Vương bối ra bối rối gọi với theo ai kia.
-"Nhạn ăn xôi không Nhạn?"
Nhạn chẳng đáp mà cứ đi phăng phăng, Đỏ quay sang bảo Ánh.
-"Cục cưng vào trước đi, anh ra công viên với Nhạn đây."
Thành thật, hồn nhiên, hại Ánh tý sặc tiết. Lên phòng trút giận với đống váy áo của Nhạn, vừa vò vừa cắt vừa hét.
-"Bà giết, bà chém chết mày."
-"Bà rồ hả? Vương có cả tá người yêu, thêm hay bớt Nhạn có gì đâu mà cứ sồn sồn lên thế?"
Duyên thắc mắc, Như đồng tình móc mỉa.
-"Chẳng biết nếu hai đứa bay cùng được sủng thì đứa nào là chính phi đứa nào là thứ phi nhỉ?"
-"Tất nhiên chị Nhạn nhà tui là hậu cung chi chủ rồi, mấy em lơ mơ chị đạp cho phát hết đường cứng."
Duyên Như cười đùa phớ lớ, chỉ mỗi Ánh máu nóng ngùn ngụt. Cao Bá Vương vẫn vậy, thỉnh thoảng đi với cô thấy em nào ngon hơn, hắn vẫn háo sắc chạy qua thả thính như vậy. Nhưng cớ sao những đứa khác không làm Ánh bực bội như Nhạn? Phải chăng là vì, Ánh sợ Nhạn gái dân tộc có bùa?
Không rõ bùa gì nhỉ? Bùa gì mà khiến A Đỏ cứ cun cút bám theo nhì nhèo.
-"Nương đi tập thể dục a? Cho A Đỏ đi với nương với a...nương chậm chậm thôi A Đỏ đuổi không kịp a."
-"A a cái con khỉ."
-"Nương cũng nói thế mà a? A Đỏ bé bỏng của nương cũng nói giống nương thôi a."
Nương nương với chả nương, A Nhạn muốn nổ đầu luôn rồi, hầm hầm quay người đá vào chân thằng con khốn nạn, gào to hết sức có thể.
-"CÚTTTTTTTT."
-"Sao nương lại đuổi A Đỏ? Nương giận Đỏ chuyện gì a?"
-"Giận giận cái thằng cha nhà ngươi."
Trong khi Nhạn tức lộn ruột thì Đỏ vẫn cứ mặt trơ trán bóng, thơm trộm vào má Nhạn một cái rồi chạy vụt lên phía trước. Máu trong người Nhạn cứ như bị đổ dồn hết về cơ mặt, nóng phừng phừng cầm dép chạy đuổi theo Đỏ đòi tính sổ. Đỏ chạy được một đoạn thì bất chợt dừng lại, đứng đợi Nhạn lia dép tới. Hắn tránh chiếc dép ngon ơ, sau đó lao ra khoá chặt hai tay Nhạn, ghé tai Nhạn ấm ức nũng nịu.
-"A Đỏ thương nương A Đỏ mới thơm nương, vậy mà nương lại đuổi đánh A Đỏ, nương quá đáng quá a."
-"Xin lỗi A Đỏ, ta đã sai rồi."
-"Ta cầu xin A Đỏ, hãy thả ta ra, ta chịu hết nổi rồi."
-"Xin A Đỏ hãy xuống giải thoát cho ta, ta nguyện dâng tặng A Đỏ một ngàn nụ hôn nóng hôi hổi."
Đỏ nheo mắt thưởng thức rượu vang, đắm chìm trong những giấc mộng đẹp đẽ. Cứ tưởng tượng đến phân cảnh được A Nhạn dâng tặng một ngàn nụ hôn, lòng hắn lại bất giác rộn rã. Cánh môi của Nhạn mềm là thế, thắm là vậy, chạm vào thích phải biết!
Nhưng rồi, tiếng choang kinh hoàng đã kéo hắn trở về với thực tại. Vội vã vặn nhỏ nhạc, khẩn trương mở cửa hầm, A Đỏ gần như chết sững...chiếc hộp pha lê đựng phiếu bé ngoan đã vỡ tan thành những mảnh vụn, trán A Nhạn sưng tấy nhưng ánh mắt vẫn nhìn hắn đầy ngoan cường, miệng ngậm khư khư phiếu bé ngoan của hắn, mặt vênh đầy thách thức.
A Đỏ tá hoả chạy tới cởi trói cho Nhạn, hạ mình năn nỉ ỉ ôi, ngặt nỗi Nhạn ương ngạnh không chịu. Nhạn ngúng nguẩy đi lên như một bà hoàng, chễm trệ ngả người trên giường của Đỏ, hất hàm ra lệnh.
-"Lau nhà đi."
-"Gì? Bà điên hả?"
Đỏ gân cổ lên quát, cơ mà ngón tay nhỏ nhỏ xinh xinh của Nhạn đang mân mê tờ phiếu bé ngoan nhỏ xíu, Nhạn bâng quơ đánh tiếng.
-"Rách lúc nào chả biết được đâu."
-"Đồ...đồ đàn bà ngoa độc."
Đỏ tức tím mặt mà vẫn phải nén hoả khí, bất đắc dĩ cầm chổi lau nhà nhúng vào thùng nước rồi đưa qua đưa lại. Từ thở bé tới giờ đây là lần đầu tiên Đỏ lau phòng của chính mình, Đỏ cũng không biết là nhúng chổi xong phải vắt nước mới được lau, thành ra càng lau càng bẩn, càng chùi càng nhem nhuốc.
Nhạn trên giường cầm điều khiển mở hết kênh này tới kênh kia, rốt cuộc dừng lại ở chương trình phóng sự con đường đến trường của những em bé miền cao, vừa xem vừa thích thú vẫy tay như thể chào dân bản nhà mình, gương mặt rạng rỡ khó tả.
-"Người dân miền núi đi học cũng khổ ghê nhỉ?"
Đỏ hỏi bâng quơ, Nhạn đáp chân thành.
-"Ừ a, vượt qua ba quả đồi, năm con suối, đi từ lúc mặt trời còn chưa thức giấc tới khi nắng chang chang vẫn chưa tới trường a."
-"Dốt, sao không mua siêu xe mà lái?"
Nhạn méo mặt, có Đỏ dốt ý. Xe nào trèo đồi lội suối được đây a? Đỏ nghe Nhạn phân tích thấy mình hơi ngây thơ thật, tiếp tục cặm cụi lau nhà. Nhạn nhất thời không để ý, khi ngẩng đầu lên mới thấy phòng Đỏ hiện là một biển nước. Nước chảy lênh láng trên sàn, mặc dù cửa hầm cạnh giường ngủ thiết kế khá cao nhưng nước cũng đang chảy tí tách xuống bên dưới. Đỏ đứng một góc, hai ống quần ướt sũng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, phấn khởi báo cáo.
-"Xong rồi đấy, đợi nước rút là nhà sạch, trả phiếu bé ngoan cho tui đi."
Nhạn còn muốn chọc Đỏ thêm chút nữa nhưng quân tử nhất ngôn sao có thể nuốt lời, đành xếp ngay ngắn hai chiếc phiếu bé ngoan cạnh đầu giường. Đoạn, Nhạn rón rén bước xuống sàn, nước mát ghê, mát lạnh như nước suối, bất chợt Nhạn nhớ suối ở bản, nhớ thầy nương, nhớ A Tuyết, nhớ những buổi chiều đem gùi ra suối vừa rửa rau vừa ca hát cùng gái bản.
"Em là cô nương bản Lan Hồ Điệp
Hai má em hồng hồng, đôi môi em xinh xinh
Em biết thổi cơm dẻo, em biết làm nương rẫy, em biết chăm con ngoan,
Hỡi người thương anh đừng nhòm em nha,
Muốn rước em xin mang lợn đến nhà,
Để thầy nương em làm cỗ..."
Nhạn vô tư hát vang, giọng ca đầy trong trẻo thánh thót, người làm nhà A Đỏ dưới lầu nghe đến rụng rời chân tay, hoảng hốt không hiểu chuyện gì xảy ra. Riêng Đỏ cứ như người mất hồn, ánh mắt đờ đẫn dán chặt theo từng điệu múa của Nhạn, miệng ngập ngừng mở lời.
-"Mấy...mấy...con?"
-"Mấy con gì cơ?"
Nhạn ngây ngô ngơ ngác, Đỏ bực bội quát.
-"Mấy con lợn chứ còn mấy còn gì nữa? Để thầy nương làm cỗ ý?"
Nhạn bấy giờ mới ngộ ra vấn đề, hai tai đỏ bừng như cà chua chín, ngượng ngịu chạy qua đấm Đỏ bùm bụp. Người Đỏ còn đỏ hơn nữa, ban đầu Nhạn tưởng đỏ bình thường, đỏ xí hổ, ai dè sau mới biết, hắn bệnh.
Bệnh dị ứng với bụi, bệnh thật như đùa.
Quản gia chạy lên la oai oái, mắng Nhạn liên hồi. Đáng mắng chứ, cái tội lau có cái nhà mà biến thành cái hồ, rồi đã dặn cậu chủ da dẻ nhạy cảm không chịu được bụi mà nó chả nghe gì sất. Ông thương cậu nên ông mới quát Nhạn, thế mà cậu bênh Nhạn cậu lớn tiếng đuổi ông đi, ông tủi thân ôm mặt chạy xuống bếp khóc tức tưởi.
-"Đừng giận lão ấy, tính hay dỗi nhưng thương tui lắm, xưa tui ốm toàn đút cháo tui ăn."
A Đỏ thỏ thẻ tâm sự, A Nhạn trố mắt ngạc nhiên hỏi.
-"Ơ, vậy nương ngươi đâu?"
-"Tui không có nương."
Đỏ mệt mỏi kéo chăn trùm kín mít. Ba hắn có bao nhiêu vợ, ai là vợ hôn phối chính thức ai là vợ nhỏ bên ngoài, ai chỉ là tình nhân hắn cũng không nhớ chính xác nữa. Căn bản khi vui thì ba hắn sủng người này, khi buồn lại tìm đến người kia, cứ thay như thay áo, hắn gặp ai cũng chào một tiếng mẹ, nhưng rốt cuộc chả biết ai mới là mẹ sinh ra mình?
-"Cậu Vương ơi em đặt cháo với thuốc ngoài cửa nhé, ông Thắng nhờ em nhắn với cậu là ông ấy còn bận viết đơn xin thôi việc."
-"Bảo lão nghỉ luôn đi, khỏi viết."
Đỏ gắt, phía dưới có người nghe thấy tủi thân rống lên đầy thảm khốc. Phía trên Nhạn thương tình ra ngoài cửa bê đồ, rón rén đi vào phòng, ngồi ở một góc giường xúc thìa cháo, hiền hiền nựng Đỏ.
-"Đừng buồn, ngươi không có nương thì từ giờ ta làm nương ngươi."
Nhạn nhất thời thấy Đỏ đáng thương nên mủi lòng, hào hiệp đề nghị. Đỏ nghe ngứa tai ghê lắm nhưng vẫn cố nén tỏ vẻ bình thường ra điều kiện.
-"Nuốt lời là chó."
-"Gớm, là con của chó luôn."
Nhạn vô tư khẳng định. Đỏ tỉnh bơ lò dò bò tới nằm ghé vào lòng Nhạn, tay ôm chặt bên hông của Nhạn, miệng ríu rít làm màu.
-"Nương ơi nương, lưng Đỏ nó cứ bị nóng nóng làm sao ý, nương xoa lưng cho Đỏ với."
Khi Nhạn nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc thì đã quá muộn, Đỏ như con cún nhỏ rúc rúc vào bụng Nhạn, phụng phịu ỉ ôi, bị Nhạn véo tai thì oang oang ăn vạ.
-"Nương không giữ lời a."
Còn bắt chước cách nói của Nhạn, rõ điên mà.
-"Ai bảo ta không giữ lời?"
-"Nương đánh Đỏ a, nương là nương mà nương hắt hủi Đỏ a."
-"Hủi hủi cái khỉ, nương ngươi chỉ có vậy thôi, ngươi nốc không thì bảo?"
Đỏ thấy Nhạn cáu cáu rồi nên đành ngoan ngoãn ăn cháo, tuy nhiên thi thoảng liếc thấy cánh môi kia căng mịn lại không kiềm được thỏ thẻ.
-"Nương ơi cháo bị dây ra miệng rồi ý, nương ăn nốt hộ A Đỏ đi, kẻo phí của trời mười đời không có đâu a."
Nhạn nổi cơn tam bành, vả cho thằng con hoang hai cái tưởng như sái cả quai hàm. Đoạn hừng hừng khí thế bỏ về. Trong khi Đỏ cứ ngồi trên giường cười chẳng khép được miệng, Nhạn về tới kí túc mà khó chịu chẳng để đâu cho hết.
Mắt hắn cứ chớp chớp a, lông mày hắn rậm đen lánh a, hắn ám Nhạn ghê a. Nhạn giặt áo quần liền thấy hắn hiện hình trong chậu nước, Nhạn chơi bài tiến lên với Duyên Như Ánh lại thấy cái mặt hắn cười hề hề ngay giữa con Át Cơ. Nhạn muốn khùng luôn a.
Có đứa dập cả bộ bài, lên giường tắt đèn dưới sự ngơ ngác của ba đứa kia. Như thở dài ngồi vào bàn tiếp tục ôn thi, chỉ còn hai tuần nữa là tới kì thi chọn đội tuyển thi Olympic Toán sinh viên nên đợt này bà ấy cũng khá chăm. Ánh thì chẹp miệng bỏ về giường chụp ảnh tự sướng với mấy cái túi hàng hiệu mới mua, công nghệ giờ kể cũng ảo, chụp với cái nền dán giấy hoa lá cành ở kí túc mà xong thế nào như tự sướng ở khách sạn năm sao sang chảnh.
Còn mình Duyên chẳng có ai chơi cùng liền mở điện thoại ra đọc những đoạn chat với thầy Hải, vừa đọc vừa tủm tỉm cười. Cười rung giường hại Nhạn chả ngủ được, bật dậy làm thêm bài tập Giải Tích II, thi thoảng có chỗ khó lại lon ton ra hỏi Như.
-"Bà đăng ký thi Olympic với tui cho vui."
-"Hâm, tui thi sao nổi, bài khó trong sách còn chả nghĩ ra. Mà Như này...hỏi cái này nha, giả bộ có một đứa con trai ý, cái đứa đó chả phải hình mẫu nam nhân của đứa con gái, nhưng đứa con gái cứ nhắm mắt lại thấy đứa con trai, là bị gì a?"
-"Bị điên a!!!!"
Như nữa, còn cố ý trêu Nhạn, ghét cái mặt. Nhạn gõ đầu Như một cái rồi bĩu môi không thèm nói chuyện, Như biết Nhạn một đêm mất ngủ cơ mà mặc kệ. Sớm tinh mơ hôm sau đã thấy có người cầm bịch xôi đợi Nhạn dưới sân kí túc xá, Như biết là đợi Nhạn, chỉ là Ánh không biết, chạy xuống ôm hôn người yêu thắm thiết hại Vương bối ra bối rối gọi với theo ai kia.
-"Nhạn ăn xôi không Nhạn?"
Nhạn chẳng đáp mà cứ đi phăng phăng, Đỏ quay sang bảo Ánh.
-"Cục cưng vào trước đi, anh ra công viên với Nhạn đây."
Thành thật, hồn nhiên, hại Ánh tý sặc tiết. Lên phòng trút giận với đống váy áo của Nhạn, vừa vò vừa cắt vừa hét.
-"Bà giết, bà chém chết mày."
-"Bà rồ hả? Vương có cả tá người yêu, thêm hay bớt Nhạn có gì đâu mà cứ sồn sồn lên thế?"
Duyên thắc mắc, Như đồng tình móc mỉa.
-"Chẳng biết nếu hai đứa bay cùng được sủng thì đứa nào là chính phi đứa nào là thứ phi nhỉ?"
-"Tất nhiên chị Nhạn nhà tui là hậu cung chi chủ rồi, mấy em lơ mơ chị đạp cho phát hết đường cứng."
Duyên Như cười đùa phớ lớ, chỉ mỗi Ánh máu nóng ngùn ngụt. Cao Bá Vương vẫn vậy, thỉnh thoảng đi với cô thấy em nào ngon hơn, hắn vẫn háo sắc chạy qua thả thính như vậy. Nhưng cớ sao những đứa khác không làm Ánh bực bội như Nhạn? Phải chăng là vì, Ánh sợ Nhạn gái dân tộc có bùa?
Không rõ bùa gì nhỉ? Bùa gì mà khiến A Đỏ cứ cun cút bám theo nhì nhèo.
-"Nương đi tập thể dục a? Cho A Đỏ đi với nương với a...nương chậm chậm thôi A Đỏ đuổi không kịp a."
-"A a cái con khỉ."
-"Nương cũng nói thế mà a? A Đỏ bé bỏng của nương cũng nói giống nương thôi a."
Nương nương với chả nương, A Nhạn muốn nổ đầu luôn rồi, hầm hầm quay người đá vào chân thằng con khốn nạn, gào to hết sức có thể.
-"CÚTTTTTTTT."
-"Sao nương lại đuổi A Đỏ? Nương giận Đỏ chuyện gì a?"
-"Giận giận cái thằng cha nhà ngươi."
Trong khi Nhạn tức lộn ruột thì Đỏ vẫn cứ mặt trơ trán bóng, thơm trộm vào má Nhạn một cái rồi chạy vụt lên phía trước. Máu trong người Nhạn cứ như bị đổ dồn hết về cơ mặt, nóng phừng phừng cầm dép chạy đuổi theo Đỏ đòi tính sổ. Đỏ chạy được một đoạn thì bất chợt dừng lại, đứng đợi Nhạn lia dép tới. Hắn tránh chiếc dép ngon ơ, sau đó lao ra khoá chặt hai tay Nhạn, ghé tai Nhạn ấm ức nũng nịu.
-"A Đỏ thương nương A Đỏ mới thơm nương, vậy mà nương lại đuổi đánh A Đỏ, nương quá đáng quá a."
Bình luận truyện