Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 12: 12: Bạch Liên Đánh Trả Anh Công Lại Gặp Mỹ Nhân Mới




Ngày thứ hai, đã biết tin tức hai người chính thức quen nhau, mọi người có thể nói là kinh ngạc tột cùng, nhưng là lại cũng xem như là chuyện đương nhiên.
Hai người thân thế tương đương, một người có gương mặt thanh lệ đẹp đẽ, một người có vẻ ngoài xuất chúng, cũng đều nổi đình nổi đám ở Đại học J, xét về mọi phương diện đều rất xứng đôi.
Duy chỉ có hai người không thế nào vui vẻ.
Một là Trịnh Quân.
Nhìn Ngô Trúc Thanh và Ngụy Hải Đông hai người thân mật quá mức khác hẳn trước đây, hắn cũng  cảm thấy rất không thoải mái, nhướng mày nói câu chúc mừng cho có rồi xoay người đi.
Còn có một người, chính là Nhiêu Bạch.
Cậu mặt màu tái nhợt  nhìn Ngô Trúc Thanh, âm thầm cắn răng.
Ngô Trúc Thanh nửa khép suy nghĩ, hơi hất cằm lên, có chút khinh thường mà nhìn cậu, tay khoác qua cánh tay của Ngụy Hải Đông.
Nhiêu Bạch cắn môi dưới, quay đầu lại, không muốn nhìn thêm một màn cực kỳ nhức mắt này.
Ngô Trúc Thanh cũng không thể bỏ qua dễ dàng, hắn có hơi nhếch miệng đi, ôn tồn nhẹ nhàng nói với Ngụy Hải Đông: “Anh sắp đi thực tập rồi, phòng ở cũng nên dời đi nhỉ! Em đến giúp anh nhé? “
“Không cần đâu!” Nhiêu Bạch đã giúp anh dọn xong rồi mà.
“Không sao cả, để em giúp anh qua bỏ bớt mấy thứ dư thừa.

” ánh nhìn của Ngô Trúc Thanh vẫn liếc xéo qua Nhiêu Bạch trong lúc nói chuyện, Ngụy Hải Đông không biết, thế nhưng Nhiêu Bạch cũng đã hiểu.
Cậu nắm chặc hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói.
Ngô Trúc Thanh lại lên tiếng kêu hắn lại,  “Nhiêu Bạch, hai người tụi anh dọn cũng hơi mệt, em có thể tới giúp một chút được không?”
Ngụy Hải Đông mở miệng,  “Không cần phải thế đâu!”
Thật ra nếu là trước kia, Ngô Trúc Thanh kêu bạn qua giúp anh thấy cũng không có gì, nhưng là ngày hôm qua anh mới còn chịch Nhiêu Bạch ở trong phòng, ngày hôm nay lại kêu cậu qua đó với Ngô Trúc Thanh, nghĩ như thế nào cũng thật quá quái gở.
Anh còn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào với Nhiêu Bạch.
Ngô Trúc Thanh thấp giọng nở nụ cười, “Hải Đông, em hiểu mà, chuyện của hai chúng ta cũng không nên làm phiền người khác.

”  hắn nhẹ nhàng nâng mắt lên, mỉm cười nhìn về phía Nhiêu Bạch,  “Thế nhưng Nhiêu Bạch là bạn của em mà, sẽ không để ý.

Nhiêu Bạch, em nói xem, đúng hay không?”
Một lúc lâu sau Nhiêu Bạch mới gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, khóe miệng đã trở nên run rẩy,  “Không có sao cả, em có thể giúp.



Ba người tới nhà của Ngụy Hải Đông.
Gian phòng vẫn giống như ngày hôm qua lúc Ngụy Hải Đông mới rời đi, những vật dụng như sô pha tủ lạnh cũng đã được bọc bằng bao lại để không bị bụi.
Ngô Trúc Thanh vào trong là đã tiến thẳng đến phòng ngủ của Ngụy Hải Đông, đẩy cửa ra, sau đó đứng yên ở trong đó.
Ngụy Hải Đông không hiểu mà thấy hơi căng thẳng, ngày hôm qua anh mới cùng Nhiêu Bạch vẫn còn đang nảy lửa ở chỗ kia, cũng không biết lúc đi Nhiêu Bạch đã dọn dẹp sạch sẽ chưa.
Anh nghiêng người, thấy giường rất gọn gàng.
Ngô Trúc Thanh nghiêng người cười nói:  “Hồi nhỏ anh thích đá chăn lúc ngủ, lại không  thích phải đi gấp chăn màn, không nghĩ đến giờ lại ngăn nắp như thế.

Giỏi quá.


Nói rồi hắn đưa đầu ra hôn khóe miệng của Ngụy Hải Đông một cái, ánh mắt lại lướt qua bờ vai của anh,  lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhiêu Bạch ở sau lưng.
Hắn đi vào phòng, thấy vali ở bên cạnh.
Quần áo đều đã được gấp mang đi, trong tủ treo quần áo chỉ còn  treo có mỗi một cái áo sơ mi trắng lẻ loi ở trong, giống như là đang khiêu khích trắng trợn, chính là cái áo mà ngày hôm qua Nhiêu Bạch mặc kia.
Ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh, trực tiếp tự tay lấy xuống cái áo sơ mi, tiếng giá áo va vào ở trong hộc tủ, gây ra âm thanh, “Áo này cũ rồi, vứt đi! Lần sau em mua áo mới cho anh.” nói xong cũng ngay trước Nhiêu Bạch giống như đang ném thứ rác rưởi gì mà quăng vào thùng rác.
“Ah… ” Ngụy Hải Đông từng bước cảm giác có gì đó không đúng, ngày hôm nay Ngô Trúc Thanh làm sao lại quạu cọ tới thế, cái áo này anh mới mua không được một tuần.

Thế nhưng hai người đều đang ở chỗ mà mắt của anh không nhìn tới để phân cao thấp với nhau, cho nên anh vẫn nhìn không thấy cơn sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt giữa hai người.
Ngô Trúc Thanh lại nhìn chung quanh một chút,  “Xem ra đúng là đã thu dọn xong hết rồi” hắn nhìn về phía Nhiêu Bạch, mang trên mặt một nụ cười chân thành, “Thật xin lỗi, để cho em phải đi một chuyến vô ích.”
Nhiêu Bạch suýt chút nữa đã nghiến muốn nát hàm, cúi đầu ánh mắt quật cường không gì sánh được, vẫn như thế giả vờ mạnh mẽ mà lắc đầu, “Không sao cả.”
“Tụi anh còn phải qua nhà mới bên kia, không tiễn em được.

Hôm nào sẽ bồi thường cho em.” Ngô Trúc Thanh kéo tay Ngụy Hải Đông, lên tiếng tiễn khách.
Vị trí của hai người sau một đêm đã xảy ra sự thay đổi long trời lỡ đất, ngày hôm qua Nhiêu Bạch tựa vào ở cửa mà đâm Ngô Trúc Thanh, bây giờ lại thành Ngô Trúc Thanh như đã thành một nửa chủ nhà mà muốn cậu rời đi.

Đôi tay kia ngày hôm qua còn đang vuốt ve trên người mình, bây giờ đã nắm chặt tay của người khác.
Nhiêu Bạch cũng đành phải xem như không thấy, “Em đi trước.” cậu cúi đầu đầu nhỏ giọng nói xong rồi mới xoay người đi bộ nhanh hơn một chút.
Vừa nhìn thấy cậu như vậy, biết cậu đang thấy rất tủi thân, Ngụy Hải Đông có chút không đành lòng, chân đi trước cả lý trí mà bước ra một bước, lại bị Ngô Trúc Thanh kéo tay,  “Hải Đông à, chúng ta đi đến chỗ ở mới của anh xem một chút đi.” nói xong ngón tay nhẹ khẽ vuốt vuốt lòng bàn tay của anh, nói một câu mang đầu ẩn ý, “Sáng sớm ngày mai em làm bữa sáng cho anh”
Nhưng mà hai người đến nhà mới cũng không làm ăn được gì.
Hai người đang lúc ôm hôn, điện thoại của Ngụy Hải Đông lại vang lên.
Ngụy Hải Đông có chút mất hứng, anh lấy ra nhìn, là điện thoại của chỗ tòa án anh sẽ thực tập, cũng đành phải nhận, “A lô?”
“Cậu là Ngụy Hải Đông đúng không? Hồ sơ cá nhân của cậu cần phải xác nhận một chút, bây giờ cậu có thể đến xem sao? Bởi vì tuần tới cậu sẽ bắt đầu thực tập, ngày hôm nay nếu như không xong, cuối tuần chúng tôi nghỉ rồi sẽ hơi bất tiện.”
“Vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Ngụy Hải Đông cúp điện thoại, nhìn về phía Ngô Trúc Thanh.
Ngô Trúc Thanh cười nhạt, sờ sờ mặt của anh, “Không sao cả, anh đi đi, em ở đây chờ anh trở về.”
Ngụy Hải Đông gật đầu.
Chạy tới chỗ làm xong Ngụy Hải Đông chuẩn bị trở về, rồi lại nhận được điện thoại của anh trai mình là Ngụy Văn Sở.
Nói là đi xã giao ở bên ngoài, muốn anh cùng đi, giới thiệu để anh làm quen với mấy người.
Ai biết được tối ấy đi xong cũng không có về.
Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, Ngụy Hải Đông phát hiện mình đã về nhà họ Ngụy, lại hoàn toàn mất hết ký ức sao có thể trở về đây.
Anh thấy kỳ quái mà bóp bóp đầu, cảm thấy mơ mơ màng màng, khoảng thời gian tối hôm qua cũng quá mức mờ nhạt bất thường
Lúc này Ngụy Văn Sở đi đến, đang mặc đồ vest, trong tay lại mang một ly nước ép bưởi mật ong, anh thấy Ngụy Hải Đông đang xoa đầu mới hỏi “Em đau đầu à?”
Ngụy Hải Đông gật đầu,  “Dạ, ngày hôm qua là thế nào vậy anh? “
Ngụy Văn Sở đem ly nước ép bưởi mật ong đưa cho Ngụy Hải Đông, bàn tay nhẹ nhàng bóp bóp đầu cho em trai mình,  “Không có chuyện gì, có một kẻ nào đó không biết điều, dám làm cho em uống rượu có bỏ thuốc”, nói đến đây trong mắt anh lóe lên ánh lạnh lẽo, thần sắc có chút nguy hiểm.
“Có thuốc?” Ngụy Hải Đông nhíu mày, mới nghe được cái từ này anh còn tưởng rằng đó là ma tuý, thế nhưng trong đầu anh lại đột nhiên hiện lên một cảnh tượng, là hình ảnh một người đàn ông thấy không rõ mặt đang ngồi dạng ra trên người mình, đầu ngửa lên mà không ngừng di chuyển lên xuống.
Anh ho khan vài tiếng,  ” Là loại thuốc dạng kia! Người con trai ngày hôm qua kia là…  “
Ngụy Văn Sở nhìn về phía ánh mắt của anh, chỉ nhìn thấy đầy mê hoặc trong mắt, mới ngẩng đầu nhìn bức tranh treo trên tường, như không quan tâm mà nói rằng:  “Nó ‘sạch’, em không cần lo.


Không biết nên nói cái gì, Ngụy Hải Đông đột nhiên nghĩ tới Ngô Trúc Thanh, bèn tự tay đi tìm điện thoại di động của mình, Ngụy Văn Sở từ trong túi móc ra, “Em đang tìm cái này? “
“Dạ đúng”  anh cầm điện thoại, phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ của Ngô Trúc Thanh.

Anh gãi đầu một cái, aiz lên một tiếng.
Ngụy Văn Sở cầm lên ly nước anh đã uống xong, đột nhiên để tay ở trên vai của anh, “Anh có biết chuyện em với Ngô Trúc Thanh chính thức quen nhau rồi, thế nhưng cũng không cần để ý đến chuyện đêm qua, tình cảm là tình cảm, dục vọng là dục vọng, hiểu chưa? Không cần phải thấy tội lỗi vì chuyện này.”
Ngụy Hải Đông ngơ ngơ gật đầu, thật ra nói chuyện với anh trai ruột của mình mà lại nói mấy câu thế này, anh vẫn còn có chút ngượng ngùng.
“Cuối tuần đừng ra ngoài nữa, ở nhà chơi với mẹ đi! ” Ngụy Văn Sở lại nhéo nhéo tai của  anh mà dặn dò, Ngụy Hải Đông gật đầu.
Ngày mai là sinh nhật của mẹ Ngụy, bà cũng không thích làm lớn, cuối cùng vẫn chỉ muốn người nhà quây quần tụ họp bên bàn ăn, làm sinh nhật cho bà.
Chờ tới khi Ngụy Văn Sở rời khỏi phòng, anh gọi điện thoại cho Ngô Trúc Thanh.
Điện thoại lập tức đã được nhận, bên trong truyền tới một giọng nói yếu ớt nhỏ xíu, “Anh đang ở đâu.”
“Xin lỗi, ngày hôm qua anh trai anh dắt đi tiếp khách, say quá nên về nhà luôn.”
“Thật vậy à?”
Trong điện thoại nghe tiếng động luc cục, là do Ngô Trúc Thanh đỡ người dậy, đêm qua cả một đêm hắn không ngủ, nằm trong chăn, trong đầu của hắn toàn nghĩ tới cảnh Ngụy Hải Đông đi qua chỗ của Nhiêu Bạch, cảnh anh ôm hôn làm tình với Nhiêu Bạch, vừa nghĩ tới hắn đã rơi lệ ngay, khóc suốt một đêm.
Nhưng nghe thấy Ngụy Hải Đông nói là trở về nhà, trái tim kia của hắn lại như đang đập lại một lần nữa, “Anh không có đi — “
“Đi chỗ nào? ” Ngụy Hải Đông nghi hoặc.
“Không có gì.

” Ngô Trúc Thanh liền vội vàng lắc đầu, lộ ra nụ cười, “Vậy giờ anh đã tính về chưa?”
“Xin lỗi em, cuối tuần này là sinh nhật mẹ anh nên anh ở nhà với mẹ.


“Trời ạ thế mà em cũng quên được, vậy nhờ anh gửi lời với dì nói là em chúc dì sinh nhật vui vẻ, hôm nào để em gửi quà cho dì sau.


“Ừm.”
Cúp điện thoại, Ngụy Hải Đông mới phát hiện Nhiêu Bạch có gửi một tin nhắn cho anh.
[ Em, còn có thể đi tìm  gặp anh được không? ]
Ngụy Hải Đông còn chưa nghĩ kỹ nên làm cái gì bây giờ, cho nên chỉ có thể vờ như nhìn không thấy.
Hai ngày này mẹ Ngụy vui vui vẻ vẻ trải qua, gần đến lúc Ngụy Hải Đông phải đi làm, lại nhíu mày lo lắng cho anh, “Con nói xem, trong tòa án bận rộn thế, con có chịu đươc không? Mẹ thấy con gầy thế này…”
“Mẹ à –” Ngụy Hải Đông thở dài một hơi.
Cha Ngụy ở bên cạnh làm bộ xem báo, do thật ra nếu ông mở miệng khuyên, thì kết cục nhất định sẽ là bị vợ bỗng nhiên hờn dỗi.
Ngụy Văn Sở từ sau ôm bả vai của mẹ Ngụy, khuyên nhủ:  “Mẹ à, Đông Đông cũng đã lớn rồi mà, là một đứa con trai đầu đội trời chân đạp đất rồi, cho nó được rèn luyện vất vả chút một tốt.



Nghe vậy mẹ Ngụy cũng chỉ đành phải thất vọng mất mát mà gật gật đầu.
Ngụy Hải Đông nhìn thoáng qua anh trai đầy cảm kích, sau đó mới lái xe lên chỗ làm.
Bởi vì đi thực tập, cho nên để cho anh làm thực tập sinh cho trợ lý quan tòa.
Chỗ được sắp xếp cho anh là phòng làm việc của chánh án, Tề Hàn Bách.
Phòng làm việc của chán án ở  trong góc, có thể là nguyên nhân do không gian, chỗ làm việc của chánh án cũng là tách ra với những người khác.
Đi gặp những đồng nghiệp khác xong rồi, Ngụy Hải Đông đang muốn đi gặp chánh án, lại bị một nhân viên thư ký kéo lại,  “Cậu phải ăn nói cẩn thận một chút với chánh án đó, chánh án của chúng ta nghiêm nghị lắm.”
Ngụy Hải Đông chăm chú gật gật đầu, đi vào phòng làm việc bên cạnh.
Cửa không khóa nên có thể thấy cảnh tượng bên trong.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, nói tuổi còn trẻ nhưng thật ra cũng có hơn ba mươi tuổi rồi, chỉ là cái tuổi mà làm tới chức chánh án vẫn là hiếm thấy.
Người rất gầy, đeo kính, dưới khóe mắt có một  chấm nốt ruồi nhỏ, thoạt nhìn rất cao ngạo lạnh lùng.
“Xin chào anh, em là thực tập sinh mới tới.” Ngụy Hải Đông gõ cửa.
Nghe được tiếng nói Tề Hàn Bách ngẩng đầu lên, xuyên qua lớp kiếng mắt mà nhìn anh bằng ánh nhìn lạnh như băng, vươn tay, “Hồ sơ đâu.


Ngụy Hải Đông đem hồ sơ của mình đưa cho y.
Tề Hàn Bách nhìn một chút, lại sửa sang lại trên bàn một chút,  “Đã biết, về sau cậu làm việc ở chỗ này đi.”
Chỗ này ở giữa có một cái bàn ngăn cách, chia làm hai bên.
“Dạ…… Nhưng là vừa rồi em đi qua chỗ phòng xử lý vụ án, các anh ấy đã có để sẵn chỗ cho em.


Tề Hàn Bách lại ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Nhìn đôi mắt xếch hẹp dài của hắn, Ngụy Hải Đông đột nhiên cảm thấy chính mình dường như đã quên lời cảnh cáo từ viên thư ký kia.
Cho rằng sẽ bị nghe giáo huấn, Tề Hàn Bách lại cúi đầu, cầm bút máy nhìn hồ sơ, bình tĩnh nói rằng:  “Cậu đi theo tôi thực tập, làm việc ở đây đi.”
Ngụy Hải Đông lúc này mới ngoan ngoãn đem đồ đạc của mình đặt ở chỗ bàn làm việc bên kia.
[  Lời tác giả
Anh trai là một trong những người góp sức biến Đông Đông thành tra nam ].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện