Bách Luyện Thành Thần
Chương 140: Tuyệt mệnh loạn đấu!
“Ầm ầm…”
Bức tượng đầu tiên bị kéo từ từ về phía chữ “Càn”.
La Chinh nhớ rằng, trong ghi chép của Xa Đạo Tử có ghi hai chữ “Càn tam”, vậy thì trên chữ “Càn” phải kéo tới ba bức tượng.
Sau khi nàng ta kéo xong bức tượng đầu tiên thì cúi đầu tiếp tục suy tính, sau đó lại kéo bức tượng thứ hai đến bên trên chữ “Càn”.
Một lúc sau, nàng ta lại suy tính rồi kéo bức tượng thứ ba tới trên chữ “Càn”.
La Chinh khẽ gật đầu. Tuy nàng ta chỉ nhận mình tinh thông, nhưng xem ra vẫn có chút khiêm tốn, chữ đầu tiên tính toán không lệch chút nào so với Xa Đạo Tử, chính là “Càn tam”, hi vọng tiếp theo nàng ta có thể tính toán chính xác toàn bộ.
Sau khi ba bức tượng đều đặt trên chữ “Càn” thì trên chữ “Càn” to lớn liền tản ra một luồng ánh sáng màu vàng, hiển nhiên đây là kết quả chính xác.
Mọi người nhìn thấy thấy vậy thì cũng tin tưởng hơn.
“Tài nghệ trận pháp của Vân tỷ cũng không thường!”
“Đâu chỉ là tinh thông? Rõ ràng đã đạt đến cảnh giới đại sư trận pháp!”
Mọi người thi nhau nịnh bợ.
Vân tỷ lắc lắc đầu, gạt mái tóc dài ra phía sau, tiện thể nói: “Mọi người đừng vui mừng quá sớm, chữ đầu tiên của trận pháp là dễ nhất, càng về sau sẽ càng phức tạp hơn, tỉ lệ sai sót cũng càng lớn!”
Nói xong, nàng tiếp tục cúi đầu tính toán.
Sau đó nàng lôi sáu bức tượng đặt lên chữ “Khôn”, kết quả này ăn khớp với kết quả của Xa Đạo Tử.
Thấy nàng ta tính toán chính xác hai chữ, La Chinh cũng tin tưởng hơn nhiều.
Tiếp theo, Vân tỷ lại đặt hai bức tượng lên chữ “Khảm”, ngay sau đó lại đặt chín bức tượng lên chữ “Ly”.
Cả bốn chữ đều chính xác, tản ra ánh sáng màu vàng vô cùng chói mắt, nhưng mọi người lại nhìn chằm chằm vào đó, trên mặt có chút vui mừng.
“Xem ra lần thăm dò này, hẳn là không có nguy hiểm gì, chúng ta ngay lập tức có thể chia nhau bảo vật tối cao của tiên nhân rồi!” Một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh hưng phấn nói.
Tiếp theo, là tới chữ cái thứ năm trong bát quái, chữ “Đoài”.
La Chinh nhớ kết quả tính toán của Xa Đạo Tử là “Đoài tứ”, tức là nên đặt bốn bức tượng lên trên chữ “Đoài”.
Vân tỷ không ngừng phóng chân nguyên của nàng ra, liên tiếp kéo bốn bức tượng lên trên chữ “Đoài”, nhưng sau đó nàng lại có ý đồ kéo thêm bức tượng thứ năm!
“Dừng!” Thấy Vân tỷ đang muốn kéo bức tượng thứ năm, La Chinh quả quyết lên tiếng ngăn cản.
Đây dù sao cũng là việc trọng đại, không thể lơ là, La Chinh không hy vọng vì sai lầm của nàng ta mà khởi động cơ quan trong Tiên Phủ, khiến bản thân cũng xuống địa ngục theo.
“Thằng nhãi chết tiệt, có chuyện gì?” Hoàng lão trợn mắt, hung dữ hỏi.
“Trên chữ Đoài, chỉ có thể đặt bốn bức tượng thì phải? Có phải ngươi tính nhầm rồi hay không?” La Chinh hỏi Vân tỷ.
Vân tỷ cau mày, trên mặt cũng có chút chần chừ: “Vừa rồi đích thực ta đã tính qua, nhưng cũng không tin vào kết quả này lắm. Ta cũng không chắc rốt cuộc là bốn, hay là năm bức tượng…”
La Chinh lắc đầu, khẳng định: “Vậy thì chỉ có bốn thôi!”
“Vậy sao? Nhưng kết quả ta tính ra, hình như là năm bức.” Mặt Vân tỷ đầy vẻ không chắc chắn.
“Vậy thì là năm bức! Vân tỷ, đừng nghe tên nhóc này ăn nói linh tinh, làm ảnh hưởng tới mạch suy nghĩ của tỷ.” Một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh nói: “Thằng nhãi chết tiệt, hiện tại bọn ta không giết ngươi đã là đặc biệt khai ân rồi, nếu như người còn ăn nói xằng bậy, làm rối mạch suy nghĩ của Vân tỷ, ta sẽ lập tức giết ngươi!”
Hoàng lão cũng gật đầu: “Ngươi đừng để tên nhóc này lừa gạt, hắn chỉ mong sao chúng ta phạm sai lầm, muốn chúng ta chết chung một chỗ với hắn, mưu đồ mới độc ác làm sao!”
Hai người này chẳng thèm nói đạo lý như vậy, La Chinh cũng có chút nóng nảy: “Bây giờ ta với các ngươi như châu chấu cùng trên một sợi dây, việc gì phải nói dối để lừa các ngươi chứ?”
“Đừng nói nữa!” Chân nguyên không ngừng nhấp nháy trên người Hoàng lão: “Thằng nhãi kia, còn nói một câu nữa, ta lập tức giết ngươi.”
Ngũ Nhạc Tán Nhân và vài vị cường giả Chiếu Thần Cảnh ở bên kia cũng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, phát ra tầng tầng ánh sáng, uy thế vô cùng.
Dưới sự áp bức của uy thế này, La Chinh cũng chỉ có thể chọn cách im miệng.
Sau một hồi chần chừ, Vân tỷ mấp máy môi, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng bản thân.
“Ầm ầm…”
Ngay khi bức tượng thứ năm được kéo đến trên chữ “Đoài”, mọi người nghe thấy tiếng “lạch cạch” truyền tới. Chữ “Đoài” kia không hề biến thành màu vàng mà biến thành màu đỏ tươi!
Thấy vậy, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi. Lúc này họ mới hiểu ra, La Chinh quả thực đã đúng!
Nhưng lúc này nói gì cũng đều đã muộn, thế giới này không có thuốc hối hận mà uống.
Chỉ nhìn thấy trận bát quái kia đột nhiên chuyển động, sau đó chầm chậm dừng lại, từ trung tâm bát quái tản ra một làn sương mù hai màu đen trắng, mà làn sương mù này tạo thành bốn chữ lớn.
“Tuyệt Mệnh Loạn Đấu!”
“Bốn chữ này có ý nghĩa gì?”
“Nguy hiểm, bốn chữ này vừa nhìn là biết nguy hiểm!”
Sắc mặt đám cường giả Chiếu Thần Cảnh trắng bệch. Với sức mạnh của Tiên Phủ, lần này e rằng bọn họ không có cơ hội sống sót.
Đợi sau khi bốn chữ kia biến mất, đột nhiên một đường chân nguyên được phun ra từ trong bát quái. Luồng chân nguyên này vừa xuất hiện liền phóng về phía Vân tỷ, bao gọn nàng ta vào bên trong, sau đó từ trên người Vân tỷ bắn về phía vị cường giả Chiếu Thần Cảnh bên cạnh, tiếp tục bao phủ lấy người này, rồi trong nháy mắt lại bao cả Hoàng lão vào bên trong.
Đợi đến khi luồng chân nguyên tiến về phía La Chinh, hắn đột ngột nhảy lên muốn tránh, nhưng tốc độ di chuyển của chân nguyên quá nhanh, quá quỷ dị, hắn vừa nhảy lên, luồng nhân nguyên kia giống như cũng có tư duy vậy, nhanh chóng chuyển biến phương hướng bao cả hắn vào trong.
Đến đây, tất cả mọi người trong đình nghỉ mát đều bị luồng chân nguyên liên kết lại.
“Luồng chân nguyên này trói buộc mình, rốt cuộc là định làm gì?” La Chinh cúi đầu nhìn luồng chân nguyên cố định ở giữa eo, nhất thời cũng không hiểu rõ chuyện gì.
Có điều, một luồng ý thức bắt đầu hiện ra trong óc, La Chinh liền hiểu ý đồ của luồng chân nguyên này!
Cái gọi là Tuyệt Mệnh Loạn Đấu, chính là tất cả những người bị chân nguyên kết nối ở đây sẽ chiến đấu với nhau, cuối cùng chỉ có một người có thể sống sót.
Sắc mặt của mọi người cũng đều từ vẻ mờ mịt biến thành kinh hoàng.
Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Điều này chính là muốn họ tự giết lẫn nhau!
Dù nói mâu thuẫn giữa bảy đại sĩ tộc cũng không nhỏ, rất nhiều khi những đại sĩ tộc này đều ở trong trạng thái cạnh tranh lẫn nhau, nhưng hiện tại bọn họ dù gì cũng là chiến hữu cùng thăm dò Tiên Phủ, bảo họ chém giết lẫn nhau khi thần trí tỉnh táo là chuyện vô cùng khó khăn.
Khó có thể chém giết lẫn nhau nhưng nhất trí đối ngoại thì vô cùng dễ dàng.
Ít nhất, trước mắt bọn họ có một “người ngoài” đáng để đồng lòng chống lại, đó chính là La Chinh.
“Cái gì mà Tuyệt Mệnh Loạn Đấu hay không loạn đấu, trước hết cứ giết tên nhóc đeo mặt nạ này đi!” Ngày từ đầu Hoàng lão đã rục rịch, muốn nhanh chóng trừ khử La Chinh trước. Giờ đã có lý do đường đường chính chính nên Hoàng lão vừa nói xong, xương cốt toàn thân phát ra tiếng nổ, sau đó chân nguyên toàn thân điên cuồng thiêu đốt, bổ nhào về phía La Chinh.
Đương nhiên La Chinh sẽ không đứng yên tại chỗ khoanh tay chịu chết, hắn nhanh chóng lùi về sau.
Trong nháy mắt Hoàng lão vừa bổ về phía La Chinh, liền có một đường kiếm ý trực tiếp đâm thẳng về phía Hoàng lão, đường kiếm ý này vô cùng sắc bén, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, kiếm ý đã trực tiếp xuyên qua ngực Hoàng lão!
Hoàng lão dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía sau, liền thấy Ngũ Nhạc Tán Nhân cầm thanh Linh Lung Ngọc Kiếm trong tay, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, Tuyệt Mệnh Loạn Đấu này chỉ có một người có thể sống sót, người đó khẳng định là ta!”
Ngũ Nhạc Tán Nhân nhìn nhận vấn đề rõ ràng hơn nhiều so với Hoàng lão. Trong Tuyệt Mệnh Loạn Đấu chỉ một người có thể sống nên những cường giả Chiếu Thần Cảnh khác mới là đối thủ thực sự của bản thân. Theo hắn nhận định, La Chinh chỉ là một tên Nửa Bước Tiên Thiên nhỏ bé, chắc chắn sẽ bị xử lý nên căn bản không cần quan tâm.
Cũng chính nhờ loại suy nghĩ này, đã cứu La Chinh một mạng.
Vừa rồi một đám cường giả Chiếu Thần Cảnh còn muốn ra tay với La Chinh, nhưng lúc này đã tự chém giết lẫn nhau.
Vị Vân tỷ giúp đỡ mọi người phá giải bát quái kia đang bị hai vị cường giả Chiếu Thần Cảnh truy sát!
Tuy không gian của đình nghỉ mát này rất lớn, nhưng ngoài La Chinh ra, những người khác đều là cường giả Chiếu Thần Cảnh, thiêu đốt chân nguyên nên tốc độ của các bên cực nhanh, chút không gian này muốn trốn cũng không nổi.
Chỉ phút chốc, trong đình nghỉ mát to như vậy, chân nguyên với đủ loại màu sắc cứ liên tiếp hiện lên không ngừng. Các cường giả Chiếu Thần Cảnh của Hoàng gia, Dư gia, Vân gia đều tự thi triển sát chiêu mạnh nhất của bản thân, chân nguyên liên tục giao nhau giữa không trung, ánh sáng rực rỡ, uy thế mãnh liệt.
Những người có thể vào Chiếu Thần Cảnh ở đây đều là người vô cùng thông minh, nếu lúc này không dốc hết sức lực, rất có thể người chết sẽ là mình.
Trong tình huống người người bất an, La Chinh lại là người an toàn nhất.
Không ít người khi truy sát hoặc chạy trốn, thỉnh thoảng sẽ dừng lại nhìn La Chinh, nhưng ý thức được tên nhóc này mới chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên thì liền lướt qua, căn bản không muốn ra tay với hắn.
Chỉ cần giải quyết những người khác trước rồi sau đó quay lại giải quyết tên nhóc này dễ như trở bàn tay. Nếu lúc này ra tay với La Chinh, thì còn phải mạo hiểm bị những cường giả Chiếu Thần Cảnh khác đánh lén, thế nên mọi người đều tạm thời bỏ qua hắn.
La Chinh nhìn đường chân nguyên liên kết bản thân ở phía trước, trên mặt lộ ra một tia cười khổ. Xem ra không cần biết kết quả chém giết của đám người này ra sao, bản thân mình ít nhất cũng sẽ phải đối mặt với một cường giả Chiếu Thần Cảnh.
Lần trước La Chinh lợi dụng Ngũ Trảo Kim Long của Hứa Hưu, suýt chút nữa giết chết Hứa Hưu, đó cũng là bởi có một phần may mắn nhất định.
Nếu nói về thực lực, e rằng bản thân hắn vẫn chưa phải là đối thủ của cường giả Chiếu Thần Cảnh.
“Làm sao đây?” Nhìn đám cường giả Chiếu Thần Cảnh đang hỗn chiến, La Chinh lại có chút thời gian suy nghĩ.
Chính lúc này, một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh đột nhiên triệu hồi ra một con chim ưng khổng lồ. Vừa xuất hiện, nó đã phát ra một tiếng kêu sắc nhọn, sau đó lao đến giết Ngũ Nhạc Tán Nhân.
Ánh sáng xanh trên người Ngũ Nhạc Tán Nhân lóe lên, Ngọc Kiếm trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, tránh khỏi con chim ưng khổng lồ đang nhào đến, đồng thời lại phóng một kiếm về phía vị cường giả Chiếu Thần Cảnh nọ.
Hai người ác chiến như vậy nên vị cường giả Chiếu Thần Cảnh kia không thể phân tâm điều khiển con chim ưng khổng lồ do chân nguyên hóa thành, mà nó lại cứ không ngừng bay lượn phía trên đỉnh đầu của La Chinh.
Bức tượng đầu tiên bị kéo từ từ về phía chữ “Càn”.
La Chinh nhớ rằng, trong ghi chép của Xa Đạo Tử có ghi hai chữ “Càn tam”, vậy thì trên chữ “Càn” phải kéo tới ba bức tượng.
Sau khi nàng ta kéo xong bức tượng đầu tiên thì cúi đầu tiếp tục suy tính, sau đó lại kéo bức tượng thứ hai đến bên trên chữ “Càn”.
Một lúc sau, nàng ta lại suy tính rồi kéo bức tượng thứ ba tới trên chữ “Càn”.
La Chinh khẽ gật đầu. Tuy nàng ta chỉ nhận mình tinh thông, nhưng xem ra vẫn có chút khiêm tốn, chữ đầu tiên tính toán không lệch chút nào so với Xa Đạo Tử, chính là “Càn tam”, hi vọng tiếp theo nàng ta có thể tính toán chính xác toàn bộ.
Sau khi ba bức tượng đều đặt trên chữ “Càn” thì trên chữ “Càn” to lớn liền tản ra một luồng ánh sáng màu vàng, hiển nhiên đây là kết quả chính xác.
Mọi người nhìn thấy thấy vậy thì cũng tin tưởng hơn.
“Tài nghệ trận pháp của Vân tỷ cũng không thường!”
“Đâu chỉ là tinh thông? Rõ ràng đã đạt đến cảnh giới đại sư trận pháp!”
Mọi người thi nhau nịnh bợ.
Vân tỷ lắc lắc đầu, gạt mái tóc dài ra phía sau, tiện thể nói: “Mọi người đừng vui mừng quá sớm, chữ đầu tiên của trận pháp là dễ nhất, càng về sau sẽ càng phức tạp hơn, tỉ lệ sai sót cũng càng lớn!”
Nói xong, nàng tiếp tục cúi đầu tính toán.
Sau đó nàng lôi sáu bức tượng đặt lên chữ “Khôn”, kết quả này ăn khớp với kết quả của Xa Đạo Tử.
Thấy nàng ta tính toán chính xác hai chữ, La Chinh cũng tin tưởng hơn nhiều.
Tiếp theo, Vân tỷ lại đặt hai bức tượng lên chữ “Khảm”, ngay sau đó lại đặt chín bức tượng lên chữ “Ly”.
Cả bốn chữ đều chính xác, tản ra ánh sáng màu vàng vô cùng chói mắt, nhưng mọi người lại nhìn chằm chằm vào đó, trên mặt có chút vui mừng.
“Xem ra lần thăm dò này, hẳn là không có nguy hiểm gì, chúng ta ngay lập tức có thể chia nhau bảo vật tối cao của tiên nhân rồi!” Một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh hưng phấn nói.
Tiếp theo, là tới chữ cái thứ năm trong bát quái, chữ “Đoài”.
La Chinh nhớ kết quả tính toán của Xa Đạo Tử là “Đoài tứ”, tức là nên đặt bốn bức tượng lên trên chữ “Đoài”.
Vân tỷ không ngừng phóng chân nguyên của nàng ra, liên tiếp kéo bốn bức tượng lên trên chữ “Đoài”, nhưng sau đó nàng lại có ý đồ kéo thêm bức tượng thứ năm!
“Dừng!” Thấy Vân tỷ đang muốn kéo bức tượng thứ năm, La Chinh quả quyết lên tiếng ngăn cản.
Đây dù sao cũng là việc trọng đại, không thể lơ là, La Chinh không hy vọng vì sai lầm của nàng ta mà khởi động cơ quan trong Tiên Phủ, khiến bản thân cũng xuống địa ngục theo.
“Thằng nhãi chết tiệt, có chuyện gì?” Hoàng lão trợn mắt, hung dữ hỏi.
“Trên chữ Đoài, chỉ có thể đặt bốn bức tượng thì phải? Có phải ngươi tính nhầm rồi hay không?” La Chinh hỏi Vân tỷ.
Vân tỷ cau mày, trên mặt cũng có chút chần chừ: “Vừa rồi đích thực ta đã tính qua, nhưng cũng không tin vào kết quả này lắm. Ta cũng không chắc rốt cuộc là bốn, hay là năm bức tượng…”
La Chinh lắc đầu, khẳng định: “Vậy thì chỉ có bốn thôi!”
“Vậy sao? Nhưng kết quả ta tính ra, hình như là năm bức.” Mặt Vân tỷ đầy vẻ không chắc chắn.
“Vậy thì là năm bức! Vân tỷ, đừng nghe tên nhóc này ăn nói linh tinh, làm ảnh hưởng tới mạch suy nghĩ của tỷ.” Một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh nói: “Thằng nhãi chết tiệt, hiện tại bọn ta không giết ngươi đã là đặc biệt khai ân rồi, nếu như người còn ăn nói xằng bậy, làm rối mạch suy nghĩ của Vân tỷ, ta sẽ lập tức giết ngươi!”
Hoàng lão cũng gật đầu: “Ngươi đừng để tên nhóc này lừa gạt, hắn chỉ mong sao chúng ta phạm sai lầm, muốn chúng ta chết chung một chỗ với hắn, mưu đồ mới độc ác làm sao!”
Hai người này chẳng thèm nói đạo lý như vậy, La Chinh cũng có chút nóng nảy: “Bây giờ ta với các ngươi như châu chấu cùng trên một sợi dây, việc gì phải nói dối để lừa các ngươi chứ?”
“Đừng nói nữa!” Chân nguyên không ngừng nhấp nháy trên người Hoàng lão: “Thằng nhãi kia, còn nói một câu nữa, ta lập tức giết ngươi.”
Ngũ Nhạc Tán Nhân và vài vị cường giả Chiếu Thần Cảnh ở bên kia cũng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, phát ra tầng tầng ánh sáng, uy thế vô cùng.
Dưới sự áp bức của uy thế này, La Chinh cũng chỉ có thể chọn cách im miệng.
Sau một hồi chần chừ, Vân tỷ mấp máy môi, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng bản thân.
“Ầm ầm…”
Ngay khi bức tượng thứ năm được kéo đến trên chữ “Đoài”, mọi người nghe thấy tiếng “lạch cạch” truyền tới. Chữ “Đoài” kia không hề biến thành màu vàng mà biến thành màu đỏ tươi!
Thấy vậy, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi. Lúc này họ mới hiểu ra, La Chinh quả thực đã đúng!
Nhưng lúc này nói gì cũng đều đã muộn, thế giới này không có thuốc hối hận mà uống.
Chỉ nhìn thấy trận bát quái kia đột nhiên chuyển động, sau đó chầm chậm dừng lại, từ trung tâm bát quái tản ra một làn sương mù hai màu đen trắng, mà làn sương mù này tạo thành bốn chữ lớn.
“Tuyệt Mệnh Loạn Đấu!”
“Bốn chữ này có ý nghĩa gì?”
“Nguy hiểm, bốn chữ này vừa nhìn là biết nguy hiểm!”
Sắc mặt đám cường giả Chiếu Thần Cảnh trắng bệch. Với sức mạnh của Tiên Phủ, lần này e rằng bọn họ không có cơ hội sống sót.
Đợi sau khi bốn chữ kia biến mất, đột nhiên một đường chân nguyên được phun ra từ trong bát quái. Luồng chân nguyên này vừa xuất hiện liền phóng về phía Vân tỷ, bao gọn nàng ta vào bên trong, sau đó từ trên người Vân tỷ bắn về phía vị cường giả Chiếu Thần Cảnh bên cạnh, tiếp tục bao phủ lấy người này, rồi trong nháy mắt lại bao cả Hoàng lão vào bên trong.
Đợi đến khi luồng chân nguyên tiến về phía La Chinh, hắn đột ngột nhảy lên muốn tránh, nhưng tốc độ di chuyển của chân nguyên quá nhanh, quá quỷ dị, hắn vừa nhảy lên, luồng nhân nguyên kia giống như cũng có tư duy vậy, nhanh chóng chuyển biến phương hướng bao cả hắn vào trong.
Đến đây, tất cả mọi người trong đình nghỉ mát đều bị luồng chân nguyên liên kết lại.
“Luồng chân nguyên này trói buộc mình, rốt cuộc là định làm gì?” La Chinh cúi đầu nhìn luồng chân nguyên cố định ở giữa eo, nhất thời cũng không hiểu rõ chuyện gì.
Có điều, một luồng ý thức bắt đầu hiện ra trong óc, La Chinh liền hiểu ý đồ của luồng chân nguyên này!
Cái gọi là Tuyệt Mệnh Loạn Đấu, chính là tất cả những người bị chân nguyên kết nối ở đây sẽ chiến đấu với nhau, cuối cùng chỉ có một người có thể sống sót.
Sắc mặt của mọi người cũng đều từ vẻ mờ mịt biến thành kinh hoàng.
Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Điều này chính là muốn họ tự giết lẫn nhau!
Dù nói mâu thuẫn giữa bảy đại sĩ tộc cũng không nhỏ, rất nhiều khi những đại sĩ tộc này đều ở trong trạng thái cạnh tranh lẫn nhau, nhưng hiện tại bọn họ dù gì cũng là chiến hữu cùng thăm dò Tiên Phủ, bảo họ chém giết lẫn nhau khi thần trí tỉnh táo là chuyện vô cùng khó khăn.
Khó có thể chém giết lẫn nhau nhưng nhất trí đối ngoại thì vô cùng dễ dàng.
Ít nhất, trước mắt bọn họ có một “người ngoài” đáng để đồng lòng chống lại, đó chính là La Chinh.
“Cái gì mà Tuyệt Mệnh Loạn Đấu hay không loạn đấu, trước hết cứ giết tên nhóc đeo mặt nạ này đi!” Ngày từ đầu Hoàng lão đã rục rịch, muốn nhanh chóng trừ khử La Chinh trước. Giờ đã có lý do đường đường chính chính nên Hoàng lão vừa nói xong, xương cốt toàn thân phát ra tiếng nổ, sau đó chân nguyên toàn thân điên cuồng thiêu đốt, bổ nhào về phía La Chinh.
Đương nhiên La Chinh sẽ không đứng yên tại chỗ khoanh tay chịu chết, hắn nhanh chóng lùi về sau.
Trong nháy mắt Hoàng lão vừa bổ về phía La Chinh, liền có một đường kiếm ý trực tiếp đâm thẳng về phía Hoàng lão, đường kiếm ý này vô cùng sắc bén, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, kiếm ý đã trực tiếp xuyên qua ngực Hoàng lão!
Hoàng lão dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía sau, liền thấy Ngũ Nhạc Tán Nhân cầm thanh Linh Lung Ngọc Kiếm trong tay, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, Tuyệt Mệnh Loạn Đấu này chỉ có một người có thể sống sót, người đó khẳng định là ta!”
Ngũ Nhạc Tán Nhân nhìn nhận vấn đề rõ ràng hơn nhiều so với Hoàng lão. Trong Tuyệt Mệnh Loạn Đấu chỉ một người có thể sống nên những cường giả Chiếu Thần Cảnh khác mới là đối thủ thực sự của bản thân. Theo hắn nhận định, La Chinh chỉ là một tên Nửa Bước Tiên Thiên nhỏ bé, chắc chắn sẽ bị xử lý nên căn bản không cần quan tâm.
Cũng chính nhờ loại suy nghĩ này, đã cứu La Chinh một mạng.
Vừa rồi một đám cường giả Chiếu Thần Cảnh còn muốn ra tay với La Chinh, nhưng lúc này đã tự chém giết lẫn nhau.
Vị Vân tỷ giúp đỡ mọi người phá giải bát quái kia đang bị hai vị cường giả Chiếu Thần Cảnh truy sát!
Tuy không gian của đình nghỉ mát này rất lớn, nhưng ngoài La Chinh ra, những người khác đều là cường giả Chiếu Thần Cảnh, thiêu đốt chân nguyên nên tốc độ của các bên cực nhanh, chút không gian này muốn trốn cũng không nổi.
Chỉ phút chốc, trong đình nghỉ mát to như vậy, chân nguyên với đủ loại màu sắc cứ liên tiếp hiện lên không ngừng. Các cường giả Chiếu Thần Cảnh của Hoàng gia, Dư gia, Vân gia đều tự thi triển sát chiêu mạnh nhất của bản thân, chân nguyên liên tục giao nhau giữa không trung, ánh sáng rực rỡ, uy thế mãnh liệt.
Những người có thể vào Chiếu Thần Cảnh ở đây đều là người vô cùng thông minh, nếu lúc này không dốc hết sức lực, rất có thể người chết sẽ là mình.
Trong tình huống người người bất an, La Chinh lại là người an toàn nhất.
Không ít người khi truy sát hoặc chạy trốn, thỉnh thoảng sẽ dừng lại nhìn La Chinh, nhưng ý thức được tên nhóc này mới chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên thì liền lướt qua, căn bản không muốn ra tay với hắn.
Chỉ cần giải quyết những người khác trước rồi sau đó quay lại giải quyết tên nhóc này dễ như trở bàn tay. Nếu lúc này ra tay với La Chinh, thì còn phải mạo hiểm bị những cường giả Chiếu Thần Cảnh khác đánh lén, thế nên mọi người đều tạm thời bỏ qua hắn.
La Chinh nhìn đường chân nguyên liên kết bản thân ở phía trước, trên mặt lộ ra một tia cười khổ. Xem ra không cần biết kết quả chém giết của đám người này ra sao, bản thân mình ít nhất cũng sẽ phải đối mặt với một cường giả Chiếu Thần Cảnh.
Lần trước La Chinh lợi dụng Ngũ Trảo Kim Long của Hứa Hưu, suýt chút nữa giết chết Hứa Hưu, đó cũng là bởi có một phần may mắn nhất định.
Nếu nói về thực lực, e rằng bản thân hắn vẫn chưa phải là đối thủ của cường giả Chiếu Thần Cảnh.
“Làm sao đây?” Nhìn đám cường giả Chiếu Thần Cảnh đang hỗn chiến, La Chinh lại có chút thời gian suy nghĩ.
Chính lúc này, một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh đột nhiên triệu hồi ra một con chim ưng khổng lồ. Vừa xuất hiện, nó đã phát ra một tiếng kêu sắc nhọn, sau đó lao đến giết Ngũ Nhạc Tán Nhân.
Ánh sáng xanh trên người Ngũ Nhạc Tán Nhân lóe lên, Ngọc Kiếm trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, tránh khỏi con chim ưng khổng lồ đang nhào đến, đồng thời lại phóng một kiếm về phía vị cường giả Chiếu Thần Cảnh nọ.
Hai người ác chiến như vậy nên vị cường giả Chiếu Thần Cảnh kia không thể phân tâm điều khiển con chim ưng khổng lồ do chân nguyên hóa thành, mà nó lại cứ không ngừng bay lượn phía trên đỉnh đầu của La Chinh.
Bình luận truyện