Bách Luyện Thành Thần

Chương 279: Bí ẩn không thể lý giải



Vương Doãn vừa tỉnh dậy nên vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng hắn vừa giơ tay lên liền phát hiện cốt mâu Giao Long của mình không thấy đâu nữa!

“Cốt mâu Giao Long của ta đâu?” Vương Doãn sợ hãi.

Cốt mâu Giao Long này là một món vũ khí vô cùng quan trọng của Vương Doãn, trải qua một thời gian dài sử dụng đã bắt đầu nảy sinh cảm giác tâm ý tương thông, nhưng giờ hắn lại không cảm nhận được sự tồn tại của cốt mâu Giao Long đâu nữa.

“Vương Doãn, có phải ngươi đã cất vũ khí vào nhẫn tu di rồi không?” Từ trưởng lão nhăn mày hỏi.

Từ trưởng lão và Thạch Kinh Thiên cũng không nhìn thấy cốt mâu Giao Long của Vương Doãn, còn tưởng là hắn đã cất đi rồi.

“Không có!” Vương Doãn cũng nghi ngờ mình nhớ nhầm nên đã tìm trong nhẫn tu di một lần nhưng vẫn không tìm thấy cốt mâu Giao Long đâu. “Không thể nào! Cốt mâu Giao Long của ta làm sao có thể biến mất?” Vương Doãn vừa nói, vừa nhìn La Chinh, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.

La Chinh thì xòe tay, tỏ vẻ bản thân căn bản không biết gì.

“Vương Doãn, vừa rồi khi đấu với La Chinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiếng rồng ngâm cuối cùng rốt cuộc là làm sao?” Từ trưởng lão lại hỏi, mặc dù vừa rồi đã hỏi qua La Chinh một lần, nhưng lời nói của La Chinh không giải đáp được nghi ngờ trong lòng ông.

Vương Doãn đang cố gắng nhớ lại hướng đi của cốt mâu Giao Long, nhưng khi hắn đang giao đấu với La Chinh thì bị tiếng rồng ngâm làm cho chấn động rồi ngất đi nên cũng khá mơ hồ.

“Ta chỉ nhớ khi giao đấu với La Chinh đột nhiên có tiếng rồng ngâm kinh khủng truyền tới. Lúc đó đầu óc ta toàn một màu đen, ý thức trở nên mơ hồ, sự việc sau đó hoàn toàn không có ấn tượng.” Vương Doãn lắc đầu, rõ ràng là đang cố gắng nhớ lại.

Nghe Vương Doãn nói vậy, La Chinh thở phào một hơi. Nếu Vương Doãn khẳng định một câu rằng tiếng rồng ngâm kia là do mình tạo ra thì e rằng hôm nay hắn sẽ gặp phiền phức. Dù gì trước đó hắn cũng tung ra chân nguyên Thiên Ma che chắn tầm nhìn nên sẽ dẫn tới nghi ngờ. Đám người Thạch Kinh Thiên và Từ trưởng lão, có ai không phải là tinh anh? Muốn làm họ hồ đồ cũng không đơn giản như vậy.

“Tiếng rồng ngâm đó phát ra từ trong cốt mâu Giao Long của ngươi? Tại sao lại có uy lực như vậy? Lẽ nào cốt mâu Giao Long của ngươi lúc đó tự phát nổ, cho nên mới phóng ra tiếng gầm lớn mạnh như vậy?” Thấy Vương Doãn không nhớ rõ ràng nên Từ trưởng lão liền hỏi ra những suy đoán trong lòng mình.

“Lẽ nào thật sự là như vậy?” Vương Doãn không chắc lắm, mặc dù hắn không nhớ rõ sự việc xảy ra lúc đó, nhưng cuối cùng tiếng rồng ngâm ở xa kia hơn hẳn tiếng ngâm hắn lợi dụng cốt mâu Giao Long để kích phát ra. Tiếng rồng ngâm đó làm hắn chấn động, giống như một cái bàn ủi đang nóng đỏ hung hăng ấn một cái vào tim hắn, e là cả đời này cũng khó phai mờ.

Vấn đề là tiếng rồng ngâm đó từ đâu mà ra?

Vương Doãn vẫn còn nhớ, khi tông sư luyện khí Vương Đại chế tạo cốt mâu Giao Long cho hắn có nói, trong xương sống Giao Long còn ẩn chứa một chút tàn hồn của Giao Long, có điều xương sống và tàn hồn Giao Long này có lẽ đã có lịch sử vài vạn năm rồi. Theo thời gian trôi qua, chút tàn hồn này đã đi đến bờ vực sụp đổ, vô cùng suy yếu.

Nhưng Vương Đại không hề đánh tan chút tàn hồn này mà dùng trận văn phong ấn tàn hồn. Vì theo quan điểm của đại tông sư luyện khí Vương Đại, ông cho rằng tàn hồn này đã mất đi khả năng phản kháng từ lâu, nếu phong ấn ở bên trong thì có thể gia tăng linh tính của cốt mâu Giao Long.

Lẽ nào tàn hồn lúc này đã phá vỡ phong ấn, lập tức lựa chọn tự nổ?

Nghĩ đến đây, Vương Doãn liền nói ra cách nghĩ của mình.

Từ trưởng lão gật đầu. Cho đến hiện giờ, cách giải thích này là gần với sự thực nhất, nhưng trong đó có một nghi vấn rất lớn, đó chính là vấn đề về luồng hào quang kia. Lúc này Từ trưởng lão mới hỏi: “Vương Doãn, ngươi có nhìn thấy có ánh sáng bảy màu cuốn vào trong đầu ngươi không?”

“Ánh sáng bảy màu?” Vương Doãn hơi hoang mang, sau khi hắn ngất đi dĩ nhiên không thể nhìn thấy ánh sáng bảy màu kia.

“Ngươi không cảm nhận được linh hồn của mình mạnh mẽ hơn một phần sao?” Từ trưởng lão hỏi.

“Linh hồn của ta?” Từ trưởng lão vừa nhắc nhở, Vương Doãn lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Linh hồn của bản thân hắn hình như ổn định hơn, cũng càng nhạy cảm hơn! Nói một cách khác, linh hồn của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn!

Với phương pháp của Thanh Vân Tông thì cũng chỉ có thể tạo ra một ít bí dược tu dưỡng linh hồn, nhưng chúng chỉ có tác dụng khôi phục linh hồn nhất định. Nếu muốn tăng mạnh linh hồn, e là phải dùng liên tục suốt mấy chục năm, hơn nữa hiệu quả cũng rất thấp. Nhưng lúc này, cường độ linh hồn của Vương Doãn đã mạnh hơn nhiều so với lúc trước, điều này sao có thể khiến hắn không vui cho được?

Bởi vì cốt mâu Giao Long biến mất, tâm trạng của hắn vô cùng suy sụp và ủ rũ.

Nếu là người khác, e là đã đau lòng đến ngất đi rồi, nhưng Vương Doãn không chỉ có thiên phú cực mạnh, hơn nữa vận may của hắn cũng rất dồi dào! Mặc dù việc cốt mâu Giao Long biến mất quả thực là một đả kích đối với hắn, nhưng hắn lại có tự tin dựa vào vận may của mình mà đạt được sự truyền thừa tốt hơn.

Ví dụ sau khi cốt mâu Giao Long phát nổ, linh hồn của hắn lại có được tiến bộ vượt bậc. Tính ra hắn còn nguyện ý cống hiến cốt mâu Giao Long để tăng cường linh hồn của mình hơn, dù gì phương pháp tăng cường linh hồn quá ít, mà cũng quá khó.

Mà vũ khí là vật ngoài thân, sau này chưa biết chừng còn xuất hiện vũ khí tốt hơn.

Hắn không biết rằng sở dĩ linh hồn của hắn được tăng cường, cái vận may này lại là La Chinh tặng cho hắn. La Chinh đương nhiên cũng không nhàm chán đến mức nói toạc chuyện này ra với hắn.

Sau khi Từ trưởng lão hỏi hai lần, đã không có lời giải thích nào tốt hơn, chuyện này cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Có điều trước khi Thạch Kinh Thiên rời đi lại nhìn La Chinh thật sâu. Mặc dù từ đầu tới cuối Thạch Kinh Thiên cũng không hề nhìn ra điểm nào không thỏa đáng, hay là manh mối gì, nhưng dựa vào trực giác Thạch Kinh Thiên lại nghi ngờ chuyện này chắc chắn có liên quan lớn tới La Chinh.

Nhưng dù sao cũng chỉ là Thạch Kinh Thiên suy đoán mà thôi, huống hồ La Chinh dù gì cũng là đệ tử hắn nhìn trúng, cho dù thằng nhóc này có chỗ bí ẩn gì cũng là cơ duyên lớn của bản thân nó, Thạch Kinh Thiên quả thực cũng không có gì để can thiệp.

Ảnh hưởng của trận đấu này quả thực quá lớn.

Có thể nói ngoại trừ Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu và một số ít đệ tử ra thì gần như tất cả đệ tử hoặc ít hoặc nhiều đều chịu một ít ảnh hưởng.

Linh hồn của không ít đệ tử chịu tổn thương, không thể không nuốt bí dược tu dưỡng linh hồn. Cũng may lúc đó Từ trưởng lão kịp thời ra tay, nếu không hậu quá e là không thể tưởng tượng được.

Sau khi được sắp xếp lại, trọng tài trên võ đài đổi một người khác, đại hội toàn phong vẫn tiếp tục!

Thất bại của Vương Doãn chấn động tới quá nhiều người, thực lực của La Chinh trong mắt mọi người cũng khủng bố thêm một phần.

Dưới tiếng rồng ngâm như vậy vẫn có thể bình yên vô sự thì có mấy người làm được? Có không ít người cho rằng vị trí thứ nhất của đại hội toàn phong lần này e là ngoài La Chinh ra thì không thuộc về ai khác.

Nhưng cũng có người giữ luận điệu phản đối.

Thực lực của Bùi Thiên Diệu sâu không thấy đáy, Hoa Thiên Mệnh đến hiện tại vẫn chưa rút kiếm, còn Lý Dật Phong - người đứng đầu Thanh Vân Bảng đến giờ vẫn còn chưa xuất hiện nữa!

La Chinh có thể chống đỡ tiếng rồng ngâm khủng bố như vậy, thực sự đã chứng minh linh hồn của hắn mạnh mẽ dị thường, nhưng như vậy thì đã sao?

Khi chiến đấu không phải chỉ đấu linh hồn, quan trọng hơn là vận dụng công pháp và chân nguyên. Đặc điểm của mỗi người không giống nhau. Ngươi không thể nói cường độ linh hồn của La Chinh đứng đầu thì hắn chỉ cần dựa vào điểm này là lấy được vị trí thứ nhất đại hội toàn phong. Linh hồn của hắn có cường hãn hơn nữa thì có thể chống đỡ được kiếm của Hoa Thiên Mệnh không? Linh hồn của hắn có mạnh hơn nữa có thể phá vỡ phòng ngự của Bùi Thiên Diệu không?

Cho nên vẫn có không ít đệ tử cho rằng thắng bại thực sự ở đại hội toàn phong vẫn chưa phân được!

Ngoại trừ ba người này, vòng đấu luân phiên vẫn tiếp tục. Hiện giờ theo các trận so đấu, xếp hạng của các phong lớn cơ bản đã xác định.

Do hiện tại các đệ tử trong tốp ba còn có Hoa Thiên Mệnh của Thiên Nhất Phong và La Chinh của Tiểu Vũ Phong, cho nên vị trí thứ nhất và thứ hai của ba mươi ba phong, sẽ được xác định trong cuộc đấu của hai người.

Nói một cách khác, Tiểu Vũ Phong vốn dĩ đứng bét, giờ đây đã tiến lên vị trí nhất, nhì trong ba mươi ba phong, chắc chắn như ván đã đóng thuyền! Nếu La Chinh đánh bại Hoa Thiên Mệnh, vậy thì Tiểu Vũ Phong sẽ từ bét nhảy lên đứng đầu!

Thành tích xếp hạng của ba mươi ba phong sẽ mang đến sự thay đổi hoàn toàn cho Tiểu Vũ Phong. Sự thay đổi này không chỉ là tiền tiêu vặt hàng tháng, thưởng đan dược tăng lên, mà địa vị của đệ tử Tiểu Vũ Phong sẽ biến đổi về chất! Hơn nữa tài nguyên của Thanh Vân Tông sẽ được đổ về đây cực lớn, đủ loại bí cảnh tu luyện sẽ được xây dựng dày đặc trên Tiểu Vũ Phong. Mọi thứ tốt đẹp không thể tả hết!

Cho nên cho dù tình hình chiến đấu và kết quả cuối cùng vẫn chưa có, nhưng cả Tiểu Vũ Phong đều đã sôi trào.

Dù là đệ tử nội môn hay đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong thì lúc này trong mắt đều lóe lên tia hưng phấn. Lúc đầu bị chọn vào Tiểu Vũ Phong xếp bét trong ba mươi ba phong, rất nhiều đệ tử đã vô cùng chán chường, nhưng ai có thể ngờ được? Trên Tiểu Vũ Phong lại xuất hiện một đệ tử thần kì, chỉ dựa vào một mình La Chinh có thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng, kiên quyết đưa Tiểu Vũ Phong vào tốp hai!

Đây là thành tích mà đệ tử Tiểu Vũ Phong căn bản không dám tưởng tượng, nhưng lại thực sự xảy ra ngay trước mặt họ như thế.

Trong mắt đám người Chương Vô Huyền, Chu Hiển và Mạc Xán cũng đầy hưng phấn. Là bạn tốt của La Chinh, bọn họ giống với phần đông đệ tử Tiểu Vũ Phong, vì La Chinh mà cảm thấy tự hào, cảm thấy vinh quang.

Mặc dù bọn họ từng thấy qua thực lực của La Chinh, trong lòng cũng nhận định được sự bất phàm của hắn, cho nên bọn họ tin hắn có thể đạt được một thành tích tốt! Khi đại hội toàn phong vừa bắt đầu, bọn họ cho rằng La Chinh ít nhất có thể vào tốp 100, nhưng mà La Chinh nhẹ nhàng vượt qua vị trí 100, sau đó là 80, 50, 20, 10, năm, tốp ba…

Mỗi bước La Chinh vượt qua đều là một màn kì tích đang được trình diễn. Nếu nói đại hội toàn phong là một vở kịch ngập tràn kì tích, vậy thì ở chương cuối của vở kịch này đã chứng minh, La Chinh mới là kì tích thật sự!

Trong mắt Văn đạo sư là vẻ vui mừng, đối với ông ta vậy là đã đủ rồi, quá đủ rồi! Tiểu Vũ Phong đứng thứ hai trong ba mươi ba phong, xếp hạng này đã khiến họ hài lòng đến không thể hài lòng hơn nữa.

“Năm đó muội muội La Yên của La Chinh cũng dựa vào thực lực của bản thân mà đưa Ngọc Nữ Phong lên vị trí thứ hai, không ngờ sau ba năm La Chinh lại tái hiện kì tích này.” Một vị đạo sư Tiểu Vũ Phong cảm thán.

Văn đạo sư lắc đầu nói: “Không giống nhau, La Chinh còn mạnh hơn La Yên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện