Bách Luyện Thành Thần

Chương 326: Khiêu khích



<!---->Hôm nay Tam hoàng tử mở tiệc đãi khách, những người đến đây đều là nhân vật có máu mặt.

La Chinh vừa bước vào trong liền cảm nhận được một luồng khí tức rất mạnh, chủ nhân của những khí tức này đương nhiên đều là cường giả Chiếu Thần Cảnh.

“Mau mang ghế ngồi cho La Chinh huynh!” Vào trong đại sảnh, Tam hoàng tử lập tức dặn dò.

Sáu bảy cô tỳ nữ chầm chậm bước tới, lúc sau trước mặt La Chinh đã có thêm một cái bàn vuông, một cái ghế, bên trên bày thịt rượu trái cây đầy đủ.

Nếu Tô Duệ đồng ý đưa Tô Linh Vận tới thì La Chinh đương nhiên sẽ ngồi xuống đợi, còn Tô Duệ thực sự có ý muốn lôi kéo, bản thân mình cẩn thận ứng phó là được.

Ai biết được Tô Duệ này còn vội vàng hơn suy nghĩ của La Chinh, vừa ngồi xuống, Tô Duệ đã trở về vị trí của mình, vừa cười vừa nâng chén rượu lên nói: “La Chinh huynh, huynh giành được vị trí đứng đầu đại hội toàn phong của Thanh Vân Tông, sau khi biết được tiểu vương vẫn luôn muốn được gặp mặt, có điều mấy ngày này huynh lại không ở Thanh Vân Tông nên vẫn chưa có cơ hội gặp được. Hôm nay huynh hạ cố tới chơi nhà tiểu vương ta, ta thấy rất vinh hạnh, chén này xin cạn trước để kính huynh!”

Trên yến tiệc này, không ít khách khứa nghe thấy lời của Tô Duệ thì trên mặt đều lộ ra vẻ không phục. Bọn họ đều không xuất thân từ Thanh Vân Tông, nhưng trong đó cũng có không ít con cháu sĩ tộc, hơn nữa thực lực không yếu, cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng có tới vài người, vậy mà còn chưa từng được Tô Duệ đối xử như vậy!

Mặc dù tên tuổi của người đứng đầu trong đại hội toàn phong Thanh Vân Tông rất lớn, nhưng những người này không lớn lên ở đó nên không hiểu rõ thực lực của đệ tử Thanh Vân Tông. Vậy nên trong mắt bọn họ, La Chinh chẳng qua chỉ là một tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng mà thôi.

Tam hoàng tử khách khí như vậy, chẳng qua là hạ mình cầu hiền(1) mà thôi, không ngờ tên nhóc này còn cố làm ra vẻ! Cái quái gì vậy!

(1)Hạ mình cầu hiền: là để chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.

Trong lòng không ít người đều nghĩ như vậy.

La Chinh thản nhiên nhìn chằm chằm Tô Duệ cạn trước, do dự một lúc, hắn cũng không thể làm mất mặt Tô Duệ trước mắt nhiều người như vậy nên cũng liền nâng chén, một hơi cạn sạch. Có điều, sau khi uống cạn chén này, La Chinh cảm thấy có một số chuyện bắt buộc phải nói rõ, lập tức nói: “Tam hoàng tử điện hạ, ta đến đây để tìm công chúa Trường Không, không phải đến để tiếp kiến ngài!”

Nghe được lời của La Chinh, sắc mặt của không ít quan khách trên yến tiệc đều âm trầm.

“Ngươi là cái thá gì! Có được một chỗ ngồi ở Vũ Tinh Điện là Tam hoàng tử đã xem trọng ngươi rồi!”

“Chưa gặp người nào tự cao tự đại như vậy. Biết đây là đâu không? Hoàng cung! Đồ nhà quê, ngươi không rõ tình hình sao?”

“Đệ tử Thanh Vân Tông xem ra cũng chẳng ra làm sao, đến một chút quy tắc cũng không hiểu, kiêu căng cái gì? Vị trí hạng nhất mà đức hạnh như này, ta thấy Thanh Vân Tông là hữu danh vô thực!”

Lời của La Chinh coi như đã chọc phải tổ ong vò vẽ, vốn dĩ mọi người nhìn hắn đã không thuận mắt, Tam hoàng tử đã kính hắn cạn trước, vậy mà hắn lại nói mình không phải đến tiếp kiến Tam hoàng tử. Không nể mặt như vậy, chẳng phải là muốn ăn chửi sao?

Nghe thấy quan khách của mình ai nấy đều phẫn nộ, Tô Duệ khẽ cười. Hắn là một người rất khôn ngoan, theo hắn thấy, kẻ mạnh đương nhiên đều có ngạo khí của mình, biểu hiện của La Chinh không hề nằm ngoài dự liệu của hắn.

“Không sao, nếu đã đến Vũ Tinh Điện của ta thì chính là khách của Tô Duệ ta.” Tô Duệ lập tức nói.

“Cho dù là khách của Tam hoàng tử điện hạ thì cũng không được vô lễ như vậy!”

“Đúng! Nếu hắn thực sự có thực lực thì cũng thôi đi, nhưng chỉ sợ là miệng cọp gan thỏ, cố làm ra vẻ!”

Đang lúc bàn luận, một vị công tử áo trắng ở bàn bên cạnh đứng lên, chắp tay nói với Tô Duệ: “Tam hoàng tử điện hạ, nếu mọi người đã hào hứng như vậy, ta lại muốn cọ xát với vị La Chinh huynh kia một chút!”

“Đúng vậy, kịch hát cũng nghe rồi, người đẹp múa cũng xem rồi, ở đây chỉ uống rượu cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng cọ xát một chút để tăng thêm nhã hứng uống rượu!” Những vị khách khác thấy có người ra mặt, lập tức thừa cơ ồn ào nói.

Tô Duệ lại gật đầu: “Nếu mọi người đã cao hứng như vậy, ta cũng không muốn cắt đứt nhã hứng của mọi người, không biết ý của La Chinh huynh thế nào?”

La Chinh cau mày, không trả lời ngay mà trong lòng cũng không biết làm sao.

Sao hắn lại không rõ trò này của Tô Duệ? Đây chính là đang thăm dò thực lực của hắn, nhưng hôm nay hắn không tới tham gia tiệc tùng gì của Tam hoàng tử mà là tới tìm Tô Linh Vận, vô duyên vô cớ cọ xát với người ta, hắn thực sự không nhàm chán như vậy.

Thấy La Chinh không trả lời, vị công tử mặc áo trắng kia cười lạnh: “Mới vậy đã không dám rồi sao? Sợ thua mất mặt? Có thể trở thành khách ngồi trong điện của Tam hoàng tử điện hạ, có ai không phải là người có bản lĩnh, nếu ngươi thua, vậy thì ngoan ngoãn mà cút ra khỏi đây!”

“Đúng, vị trí ngồi dưới Tam hoàng tử không dễ vậy đâu!”

“Tam hoàng tử không nuôi loại phế vật lãng phí lương thực!”

Thấy dáng vẻ hùng hổ của đám người đó, La Chinh khẽ thở dài, có vẻ bọn họ coi La Chinh là đối thủ cạnh tranh rồi.

Hiện tại Tam hoàng tử có lẽ đã lôi kéo được không ít thế lực, trong đó quan trọng nhất chắc là mấy nhánh trong bảy đại sĩ tộc, sau đó chính là những người này.

Mà tài nguyên của Tam hoàng tử chắc chắn là có hạn, nếu bản thân mình tham gia vào nữa, e là phải chia một phần tài nguyên trong tay Tam hoàng tử cho mình, đương nhiên sẽ khiến những người ngày đố kị.

Còn Tam hoàng tử lại mặc kệ những người này khiêu khích mình, chính là vì muốn thăm dò thực lực của mình, xem xem La Chinh hắn rốt cuộc có đáng để lôi kéo hay không.

“Nếu La Chinh huynh thực sự không muốn cọ xát thì thôi. Mọi người nếu đã tới Vũ Tinh Điện ta thì chính là bằng hữu của Tam hoàng tử ta, không cần vì chuyện này mà tổn thương hòa khí!” Tô Duệ mỉm cười nói.

Lời này của Tô Duệ nghe ra có vẻ như giúp La Chinh giải vậy, nhưng thực tế lại ẩn chứa ý khích tướng.

Vị công tử áo trắng lắc đầu, vừa nói vừa đi ra khỏi vị trí của mình: “Nếu Tam hoàng tử đã nói vậy, vậy thì bỏ đi. Chả ra gì!”

“Đệ tử Thanh Vân Tông quá nhát gan…” Lại có người nói.

Lời càng nói càng khó nghe, lông mày của La Chinh cũng càng nhăn lại. Có vẻ hắn đã nghĩ ra gì đó nên cười khà khà nói: “Nếu mọi người đều có nhã hứng như vậy, ta đợi ở đây cũng không có việc gì làm, giúp các vị tăng nhã hứng cũng không phải không thể!”

Lời La Chinh vừa dứt, vị công tử áo trắng kia đột nhiên quay đầu, giữa mi tâm lóe lên một tia sáng. Quả nhiên không nhịn được, hắn thực sự sợ La Chinh có thể nhẫn nhịn! Là một vị khách ngồi dưới trướng của Tam hoàng tử, vị công tử áo trắng này sao lại không hiểu suy nghĩ của Tam hoàng tử, buộc phải thăm dò được thực lực của La Chinh.

“Được! La Chinh huynh đã nhận lời như vậy, tiểu vương hôm nay cũng mở mang tầm mắt. Ban thưởng, hôm nay nếu ai thắng được La Chinh huynh, tiểu vương sẽ tặng 1.000 viên Phương Tinh!” Tô Duệ cười nói.

Nghe thấy lời của Tô Duệ, võ sĩ trên yến tiệc lập tức trở nên kích động.

1.000 viên Phương Tinh đối với võ sĩ không được sinh ra trong đại sĩ tộc thì tuyệt đối là một khoản tiền lớn.

Có điều hành động này của Tô Duệ lại không hiền hậu chút nào, rõ ràng là muốn đẩy La Chinh vào trận đấu vòng tròn.

“Đấu vòng tròn sao?” Trong lòng La Chinh cười lạnh, hắn không sợ đấu vòng tròn, sức chịu đựng của người có thân thể linh khí như hắn vượt xa so với võ giả thông thường, huống hồ nếu La Chinh đã quyết định ra tay, chắc chắn sẽ nặng tay để khiến họ khiếp sợ, người thực sự dám lên khiêu chiến hắn e là cũng không có mấy.

Đại điện của Vũ Tinh Điện đã dọn dẹp xong một khu đất trống, ở giữa phủ một tấm thảm dày, đó chính là nơi tỉ thí cọ xát.

Vị công tử áo trắng đó lơ lửng trên không trung, mặc dù sau khi vào Chiếu Thần Cảnh đều có thể bay được, nhưng kĩ năng bay này có không ít sự khác biệt, động tác của vị công tử áo trắng này rất tự nhiên, cơ thể linh hoạt giống như một con chim én, sau khi đảo một vòng trên không trung thì nhẹ nhàng đáp xuống thảm, lập tức dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm La Chinh.

La Chinh không hoảng không chậm, từng bước đi tới.

Vị công tử áo trắng chắp tay nói với La Chinh: “Nhớ kĩ tên của ta, ta là Trác Phi Dực! Trước giờ ta ghét nhất kẻ giả ngu, gặp phải người như vậy ta nhất định đánh hắn sống cũng không thể tự lo!”

“Phụt…” Nghe thấy lời của Trác Phi Dực, La Chinh không nhịn được cười ra tiếng.

Trác Phi Dực này mặc y phục trắng, ăn mặc lịch sự nho nhã, trông cũng coi như một nhân tài, nhưng vừa mở miệng ra nói chuyện đã thô bỉ như vậy, tương phản quá lớn khiến La Chinh không nhịn được mà cười thành tiếng.

“Hừ, hy vọng lát nữa ngươi vẫn cười được!” Sau khi Trác Phi Dực nói xong, hai tay lan ra từng chút chân nguyên màu đỏ đậm, chúng lan dọc theo ngón tay hắn không ngừng dài ra, cuối cùng ngưng kết thành mười cái móng vuốt dài. Cùng lúc đó, từ phía sau Trác Phi Dực còn xuất hiện thêm hai đôi cánh do chân nguyên ngưng kết thành.

Nhìn thấy sự biến hóa của Trác Phi Dực, lông mày La Chinh khẽ dựng lên. Có thể trở thành khách ngồi dưới trướng của Tam hoàng tử điện hạ, chắc chắn cũng là người có bản lĩnh, Trác Phi Dực này có lẽ là quán tưởng về loài chim nào đó, tưởng tượng chân nguyên biến thành móng vuốt và đôi cánh, vậy thì sở trường của hắn có lẽ là tốc độ!

Quả nhiên, La Chinh vừa nghĩ như vậy thì đôi cánh sau lưng Trác Phi Dực liền vung vẩy, cả người mang theo một chuỗi tàn ảnh lao về phía La Chinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện