Bách Luyện Thành Thần

Chương 393: Rốt cuộc là nói gì đó?



<!---->Địa vị của Trác đại tiên sinh ở trong Vân Điện đã rất cao.

Giống như trưởng lão Phí Hàm, tuy rằng cũng là trưởng lão nhưng bởi tuổi tác đã hơi cao, tiềm lực cũng không tiến thêm được bước nào cho nên được xếp vào hạng giữa trong đám trưởng lão.

Còn Trác đại tiên sinh thì khác, ông ta đang ở trong giai đoạn sung mãn nhất, thực lực cũng là trạng thái đỉnh cao, được coi là một trong mấy vị trưởng lão lợi hại nhất Vân Điện.

Vừa rồi, thời gian truyền âm cũng không lâu, có lẽ chỉ nói đúng một câu, vẻn vẹn chỉ một câu nói đã có thể làm cho Trác đại tiên sinh rút, trong Vân Điện cũng không có mấy người.

Thế nhưng rốt cuộc là ai?

Đây là lần đầu tiên La Chinh tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ, trước đây thậm chí hắn còn chưa từng vào Trung Vực, không thể quen biết nhân vật nào ở trên đỉnh Vân Điện được, vậy thì ai lại có thể nói giúp La Chinh vào lúc mấu chốt thế này?

Mấy vị tông chủ dù nghĩ thế nào cũng không thể giải thích được!

Sắc mặt Thạch Kinh Thiên phức tạp nhìn La Chinh, trong lúc này, vị đệ tử xuất thân từ tông môn của chính mình lại khiến Thạch Kinh Thiên cảm thấy thật xa lạ.

Thạch Kinh Thiên cảm thấy mình rất hiểu La Chinh, cũng biết rõ hầu hết lá bài tẩy của La Chinh, nhưng đến giờ khắc này, hắn lại phát hiện, hình như mình hoàn toàn chẳng biết gì về La Chinh cả.

Một người ở Tiên Thiên Cảnh có thể làm được đến mức ấy trước mặt Thạch Kinh Thiên, khiến hắn cũng không biết làm sao để hình dung La Chinh...

Chẳng qua việc Trác đại tiên sinh gây áp lực tạm thời đã được hóa giải, trong lòng Thạch Kinh Thiên vẫn còn sợ hãi mà lắc đầu nói: “Vừa rồi ngươi quá xúc động.”

“Đúng vậy. La Chinh, tuy ta không biết ngươi dựa vào cái gì, nhưng với thực lực của ngươi bây giờ mà trở mặt với Trác đại tiên sinh thì thực sự không phải là hành động sáng suốt. Hôm nay ông ta có thể rút đi, nhưng cuối cùng ngươi cũng là đệ tử Vân Điện, sau này vào Vân Điện rồi, nếu đi đâu ông ta cũng nhằm vào ngươi, thì sẽ thật phiền phức.” Phí Hàm cũng tán thành lời của Thạch Kinh Thiên.

Thực ra trong lòng Phí Hàm đại khái đã có đáp án, phạm vi vốn cũng không lớn, người trong Vân Điện chỉ nói một câu đã khiến Trác đại tiên sinh rút đi e là cũng chỉ có hai ba người, thứ nhất là Điện chủ Vân Điện, thứ hai chính là Điện chủ Vân Điện tiền nhiệm, chẳng qua cái lão quái vật kia hơn trăm năm nay chưa từng xuất đầu lộ diện.

Nói tới nói lui vẫn chỉ có Điện chủ mới có khả năng khiến Trác đại tiên sinh rút đi. Vấn đề là, La Chinh thân quen gì với Điện chủ sao? Tại sao hắn tại sao biết Điện chủ? Lại có thể kết bạn với Điện chủ ở đâu?

Hai năm qua Điện chủ cũng đang bế quan, theo lý mà nói thì La Chinh căn bản không thể quen biết với Điện chủ.

“Phí trưởng lão, Thạch Tông chủ.” La Chinh chắp tay một cái nói: “Vãn bối cũng là bất đắc dĩ, có chút chuyện quan trọng, thứ cho ta không thể nào nói rõ, cho dù là Trác đại tiên sinh cũng không được! Thử hỏi, cứ cho là vừa rồi ta nhượng bộ thì Trác Đại tiên sinh kia sẽ bỏ qua cho ta sao?”

La Chinh nói cũng có lý.

Hai năm qua, thực lực của Trác đại tiên sinh đột ngột tăng mạnh, địa vị trong Vân Điện cũng ngày càng cao, càng ngày càng không cố kỵ, kiêng nể gì cả.

Với tính tình của Trác đại tiên sinh, cho dù La Chinh có nhượng bộ nói rõ bí mật trong Thử Luyện Giả Chi Lộ thì chưa chắc hắn đã tin, hoặc là hoàn toàn tin tưởng, nhưng chắc chắn sẽ tìm một lý do khác để sưu hồn La Chinh!

Không có thực lực thì chỉ có thể làm cừu non đợi làm thịt mà thôi. Trong Đông Vực chính là như vậy, bên trong Trung Vực thì cũng không khác gì.

Đúng lúc này, các đệ tử còn lại trong Thử Luyện Giả Chi Lộ cuối cùng cũng đã đi ra.

“Ha ha ha ha, năm nay ta là đệ nhất!” Một vị đệ tử Vân Điện dẫn đầu chạy ra khỏi đường thử luyện, mang trên mặt vẻ tươi cười của người thắng cuộc. Sau khi đi qua đường sống, vị đệ tử Vân Điện này vẫn một mạch dẫn đầu, hắn chắc chắn không có ai vượt qua trước mặt hắn. Có thể đoạt được hạng nhất, đối với hắn mà nói vốn là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Dù sao trong đám đệ tử Vân Điện có hai vị thiên tài là Trác Bất Phàm và Triệu Tiểu Hoa còn ở trên đầu hắn, nên căn bản cũng không có khả năng vùng lên.

Chẳng qua Trác Bất Phàm quá mức tự tin, dám xông vào đường chết, còn suốt cả đoạn đường này cũng không nhìn thấy bóng dáng Triệu Tiểu Hoa, hạng nhất đương nhiên là thuộc về đệ tử Vân Điện là hắn.

Nhưng hắn vừa cười xong thì thấy đám người La Chinh, Hoa Thiên Mệnh, Kim Xảo Ngưng, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại. Hắn chợt phát hiện tiếng cười của mình rất chói tai, cơ thịt trên mặt co quắp lại, lặng lẽ quay đầu đứng ở một bên.

“Ta là thứ hai!” Đúng lúc này, một tên đệ tử Vân Điện khác cũng lao ra khỏi vòng xoáy với vẻ mặt hớn hở. Xếp hạng hai vẫn là một kết quả khiến người ta thỏa mãn, đương nhiên sau khi ngẩng đầu nhìn thì sắc mặt hắn hầu như giống tên đệ tử Vân Điện trước đó như đúc...

“Thứ ba...”

Chuyện giống vậy vẫn tiếp tục diễn ra, nhất thời chọc cười cả mấy vị tông chủ và trưởng lão Phí Hàm, không khí bị đè nén vừa rồi cũng bị quét sạch.

Dần dần, càng có nhiều võ giả thông qua Thử Luyện Giả Chi Lộ, người cuối cùng đi ra là Triệu Tiểu Hoa.

Thực ra suýt chút nữa Triệu Tiểu Hoa không ra khỏi Thử Luyện Giả Chi Lộ được, với thực lực một mình gã, căn bản không thể đi qua đoạn đường sống đã bị phá hủy, về phần đường chết thì đến nghĩ gã cũng không dám, chỉ có thể một thân một mình trở lại đài cao, lẳng lặng đợi Thử Luyện Giả Chi Lộ khép lại. Gã cho là mình chết chắc rồi.

Đúng lúc đang một thân một mình, gã thấy trên bầu trời có một con Giao Long to lớn xông về phía mình. Con Giao Long khổng lồ như vậy gần như dọa Triệu Tiểu Hoa sợ tới mức tè ra quần. Suýt chút nữa gã đã té từ trên đài cao xuống biển lửa Phần Thiên mênh mông kia.

Nhưng gã không ngờ, con Giao Long lại giơ ra cho hắn cái đuôi.

Sau khi hiểu ý của nó, Triệu Tiểu Hoa quyết định đánh cuộc một lần, lại chỗ này đợi Thử Luyện Giả Chi Lộ khép lại thì chết chắc, trước mắt có lẽ là cơ hội duy nhất của gã.

Ngay sau đó gã liền ôm đuôi rồng của Giao Long vượt qua đường sống.

Mặc dù là người cuối cùng đi ra nhưng Triệu Tiểu Hoa vẫn rất vui vẻ. Đối với gã mà nói, thứ tự đã không quan trọng nữa, chỉ cần có thể nhặt lại được cái mạng mình là được rồi. Dù sao mạng của gã cũng rất đáng giá!

Đợi sau khi tất cả các đệ tử đều ra khỏi Thử Luyện Giả Chi Lộ, Phí Hàm dùng giọng điệu uy nghiêm tuyên bố danh sách đệ tử trúng tuyển vào Tinh Anh Đường trong đợt này.

Vân Điện, ngoài mấy trăm vạn đệ tử thuộc ngũ đại tông môn dưới trướng ra thì còn có các đệ tử bình thường trong Vân Điện ví dụ như Trác Bất Phàm, Triệu Tiểu Hoa, số lượng đệ tử bình thường cũng có tới trăm vạn.

Số lượng này nghe ra thì rất nhiều, nhưng trên thực tế đối với những Vực rộng lớn mà nói thì cũng chẳng đáng là gì. Trong các tông môn tứ phẩm, số lượng đệ tử Vân Điện như thế này vẫn còn ít, giống như Huyết Mộc Nhai và Cửu Tinh Môn cũng là tông môn tứ phẩm, nhưng số lượng đệ tử có lẽ phải lên tới 400 - 500 vạn!

Mà tông môn ngũ phẩm trong Trung Vực thì lại càng là nghìn vạn người, chỉ là võ giả trong tông môn thôi mà đã có thể so với cả một đất nước!

Chẳng qua số lượng võ giả nhiều như vậy, nhưng người có thể trưởng thành cũng không nhiều, trong đó có đến 99% số người cả đời đều chỉ có thể dừng lại ở Tiên Thiên Cảnh, một nhóm nhỏ thì có thể tiến vào Chiếu Thần Cảnh.

Cho dù bước vào Chiếu Thần Cảnh rồi thì cũng chưa đáng là gì, thực sự muốn bồi dưỡng đến cao tầng thì cũng phải trổ hết tài năng khi còn là Chiếu Thần Cảnh, cho thấy đầy đủ thực lực và thiên phú của mình thì mới được tông môn tập trung đào tạo!

Dù là La Chinh hay Trác Bất Phàm, hoặc là Kim Xảo Ngưng, chẳng phải cũng trổ hết tài năng mới được chọn ra từ mấy chục, mấy trăm vạn đệ tử đấy thôi. Nhưng cho dù đã đứng đầu trong nhiều người như vậy thì vẫn phải thông qua Thử Luyện Giả Chi Lộ để sàng lọc một lần nữa. Chỉ những đệ tử như vậy mới đủ tư cách bước vào Tinh Anh Đường của Vân Điện.

Bởi vậy có thể tưởng tượng được, những đệ tử trong Tinh Anh Đường này sẽ là đại diện cho tương lai của Vân Điện!

Khi trưởng lão Phí Hàm tuyên bố danh sách, La Chinh tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Điệp trong đám người. Thế nhưng dù tìm vô số lần trong đám đệ tử Vân Điện thì La Chinh cũng không tìm ra.

Thuật dịch dung của Tiểu Điệp rất lợi hại, có thể dễ dàng che giấu được ánh mắt của đám Phí Hàm thì đương nhiên cũng dễ dàng giấu được La Chinh.

Chẳng qua thuật dịch dung của nàng có lợi hại đến đâu thì cũng khó có thể giấu được Thanh Long...

“Đệ tử Vân Điện bên kia, người số ba, hàng bên trái chính là nàng!” Thanh Long không bỏ lỡ thời cơ nhắc nhở một câu bên tai La Chinh.

La Chinh liền lần theo số đệ tử Vân Điện, ánh mắt liền tập trung trên người một đệ tử Vân Điện có dáng dấp bình thường, đúng lúc, đệ tử Vân Điện kia cũng ngẩng đầu nhìn.

Ánh mắt Tiểu Điệp chỉ xẹt qua trên người La Chinh, khi nàng phát hiện La Chinh đang nhìn mình chằm chằm, nàng còn cố ý giả vờ không biết, căn bản nàng không nghĩ rằng La Chinh có thể nhận ra mình.

Nhưng điều khiến Tiểu Điệp thấy lạ là ánh mắt La Chinh hết lần này tới lần khác cứ một mực tập trung trên người mình. Lẽ nào, hắn thật sự phát hiện ra rồi? Làm sao có thể! Tiểu Điệp rất tự tin vào thuật dịch dung của mình, đừng nói La Chinh, cho dù là đám cường giả Thần Đan Cảnh kia cũng đừng mơ nhìn thấu được!

Thế nhưng thuật dịch dung của Tiểu Điệp có giỏi hơn nữa thì làm sao giấu giếm được Thanh Long. Thanh Long cũng chẳng nhìn vào bề ngoài để tìm ra nàng, nó chỉ cảm nhận khí tức linh hồn là có thể phân biệt vô cùng chuẩn xác.

Cho dù La Chinh cứ một mực nhìn mình chằm chằm thì Tiểu Điệp vẫn giả bộ tùy ý tự nhiên, chẳng qua rất nhanh sau đó nàng liền không giả bộ được nữa... Bởi vì trên mặt La Chinh toát ra một nụ cười thản nhiên, phảng phất như cười nhạo nàng rằng, lộ ra hết rồi còn giả bộ?

Cái tên đáng chết này! Vậy mà phát hiện ra thật! Tiểu Điệp bĩu môi, hung hăng trợn mắt một cái về phía La Chinh, miệng khẽ mấy máy, chân nguyên truyền âm đến tai La Chinh: “Còn nhìn! Nhìn nữa ta liền móc mắt ngươi ra!”

Nghe thấy tiếng nói từ chân nguyên truyền âm của Tiểu Điệp, La Chinh càng cười tươi hơn. Dù sao qua thăm dò vừa rồi hắn cũng biết địa vị của Tiểu Điệp chắc chắn còn cao hơn Trác đại tiên sinh nhiều. Tiểu Điệp mới truyền âm một tiếng đã khiến Trác đại tiên sinh quay đầu đi mất, nghĩ cũng hiểu địa vị của Tiểu Điệp trong Vân Điện cao thế nào!

Ít ra thì dù Phí Hàm có phát hiện ra thân phận của Tiểu Điệp, chỉ sợ cũng không dám nhiều lời nửa câu.

“Này! Vừa nãy rốt cuộc ngươi đã truyền âm nói gì với Trác đại tiên sinh vậy?” La Chinh cũng dùng chân nguyên truyền âm cho Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp mỉm cười, trả lời: “Ta nói với hắn, chuyện này hắn không nên dây vào, lập tức cút ngay cho ta!”

Nghe thấy lời Tiểu Điệp đáp lại, La Chinh cũng hết chỗ nói. Mặc dù biết địa vị của Tiểu Điệp rất cao, nhưng không ngờ lại có thể lớn tiếng quát Trác đại tiên sinh, trực tiếp bảo ông ta cút. Cũng khó trách tại sao lúc đó sắc mặt Trác đại tiên sinh lại khó coi như vậy, không nói hai lời, trực tiếp quay đầu liền đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện