Bách Luyện Thành Thần

Chương 403: Thần văn



<!---->Nếu La Chinh thi triển ra thủ đoạn khác đánh bại Thượng Quan Bạch Mộng thì e là bọn họ đều không kinh ngạc như vậy.

Bởi vì tuy thực lực của Thượng Quan Bạch Mộng mạnh thật, nhưng nếu đánh thực sự thì có lẽ cũng chỉ mạnh hơn Trác Bất Phàm mới gia nhập Chiếu Thần Cảnh một chút chút, thậm chí có thể nói cách biệt thực lực của hai người không hề lớn.

Nếu La Chinh đã đánh bại Trác Bất Phàm dĩ nhiên cũng có khả năng đánh bại Thượng Quan Bạch Mộng, nhưng hiện giờ hắn lại dùng quyền đánh bại Thượng Quan Bạch Mộng!

Đôi thiết thủ của Thượng Quan Bạch Mộng nổi danh trong Tinh Anh Đường thế nào? Võ giả dựa vào sự sắc bén của binh khí, dài một thước mạnh một thước, rất ít võ giả chịu bỏ vũ khí của mình để đơn thuần dùng nắm đấm.

Cho dù rất nhiều võ giả tu luyện quyền pháp cũng là chỉ là bổ sung cho điểm yếu của bản thân.

Nhưng Thượng Quan Bạch Mộng lại lấy song quyền là điểm tựa lớn nhất, điều này đã đủ nói rõ hắn vô cùng tự tin với song quyền của mình! Trên thực tế, mấy năm nay Thượng Quan Bạch Mộng bộc lộ tài năng, thực lực phát huy ra quả thực kinh người, không có bất kì ai dám xem thường cặp thiết quyền này cả.

La Chinh rõ ràng là một kiếm khách, đòn sát thủ lớn nhất của hắn có lẽ là kiếm pháp, vì sao cơ thể hắn lại mạnh đến vậy? Sức mạnh lại lớn như thế?

Đây chính là điểm mà bọn họ nghĩ mãi không ra…

Giống như một cung thủ, tự hào nhất chính là tài bắn tên của mình, có thể bách phát bách trúng, không lệch một ly, kết quả một ngày nào đó cung thủ này đột nhiên vứt bỏ cung tên của mình để đấu kiếm với người ta, hơn nữa còn dùng kiếm pháp đánh bại đối phương!

Loại chênh lệch lớn này mang đến sự đả kích mang tính hủy diệt cho lòng tự tin của con người, La Chinh này có vẻ biết quá nhiều thứ rồi.

Ở trong góc, Hoa Thiên Mệnh cầm kiếm của mình, trên mặt lộ ý cười nhàn nhạt, hắn rất hiểu vì sao những tinh anh Vân Điện này lại kinh ngạc như vậy. La Chinh là một kẻ toàn tài, gần như trên người hắn không tìm ra được điểm yếu rõ ràng nào, hình như mỗi năng lực đều vô cùng ưu tú, dù là thần lực trời sinh hay cơ thể mạnh mẽ, hay đến cả kiếm pháp ẩn giấu sự đơn giản cực độ kia, mỗi một thứ đều vô cùng xuất chúng!

Bất cứ điều gì trên người hắn, đặt lên trên người khác đều đủ để một mình làm chủ một phương.

Lông mày lưỡi mác thô lỗ của Lý Bố Y khẽ dựng lên, trong ánh mắt trầm ổn lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Là một cường giả Chiếu Thần Chung Cực, Lý Bố Y suy nghĩ tới một số vấn đề khác! Thượng Quan Bạch Mộng dựa vào chân nguyên để cường hóa khí lực của bản thân, nâng cao sức mạnh và quyền pháp của mình, điều này rất bình thường.

Còn La Chinh vừa rồi tuy dùng chân nguyên, nhưng chân nguyên chỉ dồn vào trong nắm đấm của hắn, cơ thể hắn không hề được chân nguyên cường hóa. Người có thể làm đến mức này không phải là không có, đó chính là người luyện thể.

Trước khi bước vào Tiên Thiên Cảnh, con người đều phải tôi luyện bản thân, thực ra chính là luyện thể, có điều sau khi vào Tiên Thiên Cảnh, đan điền được mở ra, tất cả loài người đều chuyển sang tu luyện công pháp trong hệ thống chân nguyên. So với luyện thể thì công pháp chân nguyên của loài người mạnh hơn nhiều.

Nhưng như vậy không có nghĩa là con đường luyện thể khó đi, cũng có một số ít người lựa chọn luyện thể, chỉ là trong thuật luyện thể, loài người bẩm sinh đã không bằng những chủng tộc sinh ra đã có khí lực mạnh mẽ như Yêu tộc, Ma tộc.

Điểm quan trọng nhất là Lý Bố Y không hề cảm nhận được cương nguyên của người luyện thể trên người La Chinh. Cương nguyên tương tự như chân nguyên, nhưng cương nguyên không thể nào tưởng tượng hóa hình. Nếu nói La Chinh là người luyện thể thì không thể nào trong cơ thể lại không có cương nguyên, nhưng cơ thể hắn lại mạnh mẽ biến thái như vậy, có thể dùng sức mạnh đơn thuần đánh lui Thượng Quan Bạch Mộng, chuyện này vốn đã nói rõ, nếu cơ thể không mạnh đến một mức độ nhất định thì hắn làm sao có thể làm được?

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Bố Y lại kinh ngạc.

Có điều hôm nay hắn đến đây chỉ đơn thuần là xem náo nhiệt, huống hồ cho dù muốn biết đáp án thì La Chinh cũng sẽ không nói với mình, hắn cũng sẽ chỉ đứng yên ở một bên lặng lẽ quan sát, kẻ tên là La Chinh này đúng thật là khác loài!

Đứng ở giữa đại sảnh, La Chinh hoạt động thân thể một chút, lặng lẽ nhìn đám người xung quanh, cười nhạt nói: “Còn ai muốn khiêu chiến không?”

Đám đệ tử của Tinh Anh Đường im lặng một hồi nhưng rất nhanh đã có người đứng ra.

“Ta lên!”

“Ta lên! Ta không tin. Chẳng qua là Thượng Quan Bạch Mộng nhất thời sơ suất!”

“Quan Nguyệt, lên đi, giết chết tên nhóc đó!”

Nhìn thấy mọi người hăng hái như vậy, La Chinh lập tức cảm thấy đau đầu. Hắn chọn dùng đòn mạnh nhất để đánh bại Thượng Quan Bạch Mộng, chính vì trong lòng có suy nghĩ muốn khiến bọn họ khiếp sợ. Đáng tiếc hiện giờ xem ra có vẻ một chút hiệu quả cũng không có.

Đám đệ tử Vân Điện này không phải là võ giả Đông Vực, có thể vào làm đệ tử trong Tinh Anh Đường đều vượt xa cái “vạn dặm chọn một”, là võ giả trổ hết tài năng trong mấy vạn, thậm chí là mấy chục vạn đệ tử, trước khi vào Vân Điện đều là thiên tài trong thiên tài, bọn họ tự đánh giá mình quá cao thì làm sao dễ dàng bị La Chinh làm khiếp sợ?

“Tên nhóc, chọn ta đi! Ta đảm bảo không đánh tay chân ngươi!” Lại có hai vị to con đứng khoanh hai tay trước mặt La Chinh, thân thể to lớn gần như chắn hết tầm nhìn của hắn.

Hai người này đều là cảnh giới Chiếu Thần Lục Trọng, La Chinh không phải thằng ngốc, nếu Tiểu Điệp đã cứ muốn dùng cách này để lột ra tiềm lực của bản thân thì hắn cũng sẽ không tùy tiện dâng lên cho người khác dẫm đạp, vậy nên La Chinh khẽ cười, ánh mắt dừng trên người một người thanh niên mặt gầy ở phía sau hai vị tráng hán, người thanh niên này cũng là cảnh giới Chiếu Thần Tứ Trọng.

“Nhạc Trúc, tên nhóc đó chọn trúng ngươi rồi, hăng hái tranh giành một chút đi!” Có người đứng phía sau thanh niên đó đẩy một cái.

Vị thanh niên tên Nhạc Trúc này chỉ là đến xem náo nhiệt, không ngờ La Chinh lại chọn trúng mình, cộng thêm không có tự tin gì với thực lực của bản thân, một quyền vừa rồi của La Chinh đã dọa hắn rồi, thế nên Nhạc Trúc khoát khoát tay hỏi La Chinh: “Ngươi có thể đổi người khác không? Ta chỉ đến để xem trò vui thôi…”

La Chinh gật đầu, tỏ ý có thể. Nếu đối phương đã không muốn ứng chiến thì La Chinh cũng sẽ không cưỡng ép.

Có điều tuy La Chinh đồng ý nhưng phần đông đệ tử ở Tinh Anh Đường thì không vui vẻ gì: “Nhạc Trúc, kiếm pháp Tùy Phong của ngươi chẳng phải đã đại thành rồi sao? Sợ cái rắm gì! Hung hăng đập tên nhóc đó một trận, ta tặng ngươi năm viên đá chân nguyên thượng phẩm!”

“Nhạc Trúc, nếu ngươi dám lùi bước ông đây sẽ đánh gãy chân ngươi!”

“Đối mặt với một tên Tiên Thiên Cảnh mà ngươi cũng lùi bước. Nhạc Trúc, ngươi còn mặt mũi để đối diện với Nhạc gia ngươi sao? Có tin ông đây nói với cha ngươi không?”

Dưới sự cưỡng ép của đệ tử Tinh Anh Đường, Nhạc Trúc dùng ánh mắt vô tội nhìn La Chinh. Xuất thân của Nhạc Trúc cũng không tệ, hắn là con cháu gia tộc nhị phẩm ở thành Vân Hải, thế lực của Nhạc gia cũng gần tương đương với Thanh Vân Tông, nếu để gia tộc mình biết đối diện với một Tiên Thiên Cảnh hắn cũng lùi bước thì còn mặt mũi nào nữa.

Thế là Nhạc Trúc rút kiếm ra đi về phía La Chinh.

Nhưng Nhạc Trúc chỉ lĩnh ngộ được kiếm ý đại thành làm sao có thể là đối thủ của La Chinh? Cộng thêm bản thân Nhạc Trúc hơi không tình nguyện, một mực áp dụng thế phòng thủ, sau khi giao đấu với La Chinh hơn 20 chiêu, rất nhanh đã bại trận…

Đám đệ tử Tinh Anh Đường cũng la hét một hồi sau đó lại có hơn mười người lên khiêu khích La Chinh. Những người dám khiêu khích La Chinh đều tự cho là thực lực mạnh, nắm chắc đánh bại La Chinh, còn về những đệ tử thực lực hơi chênh lệch ở một cấp khác thì đều núp trong một góc, lo sợ bị La Chinh chọn trúng.

Cuối cùng, La Chinh lại lần nữa chọn một mục tiêu có thực lực tương đối thấp và nhẹ nhàng đánh bại, sau đó La Chinh cười mỉm nói: “Các vị, hôm nay dừng ở đây thôi, ngày mai tới sớm!”

Nói xong La Chinh quay người muốn rời đi nhưng những người này làm sao chịu để La Chinh đi?

“Như vậy đã muốn đi? Nằm mơ! Đánh với ta một trận rồi hẵng nói!”

“Chặn hắn lại, tên nhóc này đầu cơ trục lợi liền tìm những tên thực lực yếu để đơn đấu, dựa vào cái gì chứ?

“La Chinh! Nếu ngươi muốn đi thì qua ải của ta rồi nói tiếp!”

Đám đệ tử Tinh Anh Đường đồng loạt xông lên, có vẻ sắp ra tay, đột nhiên thân hình La Chinh lay động một trận giống như một cái bóng quỷ dị, từ trong đám người chui ra, sau đó bay lên cao, trốn ra khỏi tòa nhà.

Nhìn thấy thân pháp quỷ dị của La Chinh, lúc này cho dù là trên mặt Lý Bố Y Chiếu Thần Chung Cực cũng lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, bởi vì cho dù là Lý Bố Y cũng không chắc chắn có thể bắt được La Chinh!

“Tên nhóc này…” Lý Bố Y cười khổ lắc đầu. Tiên Thiên Cảnh mà dám khiêu chiến Tinh Anh Đường, thực lực thi triển ra đã vô cùng kinh diễm, Lý Bố Y cảm thấy bản thân đánh giá La Chinh đã đủ cao, nhưng khi nhìn thấy La Chinh thi triển ra thân pháp quỷ dị bay lượn trong không trung, hắn phát hiện bản thân vẫn xem nhẹ La Chinh.

Đương nhiên Lý Bố Y không biết cơ thể La Chinh lúc này bị Đại Mộng chân nhân khống chế, vậy nên hắn là con rối của Đại Mộng chân nhân!

Đại Mộng chân nhân có thực lực thế nào? Cho dù là con rối ông ta điều khiển thì Thần Đan Cảnh thông thường cũng không phải đối thủ, huống hồ Lý Bố Y chỉ là Chiếu Thần Chung Cực.

“Mẹ nó! Hắn thực sự biết bay! Gặp ma rồi!”

“Tiên Thiên Cảnh biết bay, hơn nữa thân pháp và tốc độ… Tên nhóc này thực sự là một tên biến thái!”

“Không đuổi kịp thì thôi, dù sao hắn vẫn còn tới tiếp, chúng ta thảo luận xem nên ứng phó ra sao!”

La Chinh muốn khiêu chiến đệ tử của cả Tinh Anh Đường, nhưng mỗi lần chỉ chọn ba đối thủ, nếu mỗi lần hắn đều chọn những đối thủ có vẻ yếu thì Tinh Anh Đường vẫn thực sự không thể làm gì hắn.

Có điều sau khi La Chinh đi, rất nhanh có người nghĩ ra cách đối phó, những đệ tử thực lực có vẻ yếu lần sau không cần tới nữa, như vậy thì có thể ép La Chinh lựa chọn đệ tử có thực lực mạnh lên chiến đấu!

Tóm lại, đám đệ tử Tinh Anh Đường này mỗi người một ý, nhất định muốn hung hăng dạy cho La Chinh một bài học để hắn hiểu thể nào là trời cao đất dày.

La Chinh dĩ nhiên hiểu rõ hắn đã đắc tội rất thảm với đệ tử của Tinh Anh Đường, đây cũng là một trong những mục đích của Tiểu Điệp, hắn không có sự lựa chọn…

Dù thế nào thì võ giả vẫn phải trưởng thành trong chiến đấu, rất nhiều võ giả đều hiểu rõ đạo lý này, rất nhiều võ giả chết giữa con đường tu luyện này hoặc là trong tay đối thủ, còn La Chinh có thể khiêu chiến không hề kiêng kị, trong thời điểm mấu chốt lại có thể thoải mái rời đi, không phải ai cũng có cơ hội này.

Buổi tối, La Chinh đang tu luyện thì lục tục mở rương báu màu đỏ và màu xanh ra, tinh hoa linh hồn trong hộp ngọc màu đỏ có thể tăng lực linh hồn của La Chinh còn trong hộp xanh là Huyết Phách Cửu Đầu Long có thể tăng mạnh lực khí huyết của hắn.

Hai thứ này đối với bất kì một võ giả nào đều là vật đại bổ, La Chinh cũng hiểu rõ đám đệ tử Tinh Anh Đường kia thể nào cũng sẽ nghĩ ra cách đối phó với mình, bọn họ không thể nào cứ để mình tùy tiện như vậy mãi được, cho nên chuyện vô cùng cần thiết lúc này là nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân.

Sau khi nuốt hết tinh hoa linh hồn trong hộp màu đỏ, La Chinh cảm thấy lực linh hồn của bản thân tăng thêm ba phần. Nhắm mắt lại, hắn có thể cảm nhận được linh hồn của bản thân không ngừng truyền tới cảm giác thoải mái dễ chịu, sau đó rất lâu La Chinh mới mở mắt ra, nói với Thanh Long: “Ngươi từng nói sẽ truyền thụ cho ta một bộ cách chế tạo phù văn, bây giờ cường độ linh hồn của ta đã đủ tư cách học chưa?”

Một lúc sau, giọng nói lười biếng của Thanh Long mới truyền ra từ nơi sâu thẳm trong đầu La Chinh: “Ta phải đính chính một chút, mặc dù phù văn là thứ phổ biến đối với loài người các ngươi, nhưng cái này đã thoát ra khỏi khái niệm phù văn, bọn ta gọi nó là… thần văn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện