Bách Luyện Thành Thần

Chương 412: Tiểu điệp buồn bực



<!---->Đừng thấy đây là một cây bút phù văn nho nhỏ mà lầm, huyền cơ bên trong rất nhiều.

Bút phù văn La Chinh mua ở chỗ Thương Lỗi tạo thành từ Xích Thiết Kim, thực ra bút phù văn dùng cho học đồ điển hình. Mặc dù thực sự có thể khiến linh hồn xuyên thấu qua một cách tinh tế hơn, nhưng trọng lượng không nhẹ, trọng tâm của cả cán bút cũng không tốt. Vẽ phù văn cơ bản nhất mà đơn giản nhất thì cũng không sao, cho dù đôi lúc sai một nét cũng chỉ là hủy đi một bức phù văn nho nhỏ.

Nhưng trận pháp phù văn có quy mô lớn được tạo thành từ vài trăm cái, thậm chí vài nghìn cái phù văn. Ví dụ như đại trận hộ tông của tông môn lục phẩm mà Tiểu Điệp giao cho Tông Duệ lần này, Tông Duệ liệt kê ra có hơn một vạn ba ngàn cái phù văn! Đại trận hộ tông to lớn như vậy, trong đó không thể có bất cứ sai sót nào, mặc dù trong đại trận hộ tông nếu vẽ sai một cái phù văn thì có thể thay thế, nhưng cái phù văn quan trọng nhất ở trung tâm là do mấy nghìn nét vẽ tạo thành, nếu vẽ sai một nét thôi thì cả cái hộ tông đại trận sẽ bị hủy bỏ.

Chính vì như vậy nên một cái bút phù văn tốt là vô cùng quan trọng.

Bút phù văn này của Tông Duệ được chế tạo từ một ngọn búp của Hỏa Vân Trúc ngàn năm, búp trúc này có thể duy trì đặc tính mềm mại trong một trăm năm, lực linh hồn đưa vào trong thậm chí có thể được búp trúc này tẩm bổ. Ngoài ra, vỏ ngoài của cán bút và cả ngòi bút có thứ nào là không chế tạo bằng vật liệu cao cấp? Trọng lượng và cảm giác tay vừa phải, ngòi bút cũng vô cùng trầm ổn.

Giá trị của cây bút này thị trường ít nhất cũng là ba viên đá chân nguyên cực phẩm.

Tông Duệ thân là phù văn đại sư của Vân Điện, đương nhiên trong tay không chỉ có một cây bút phù văn, có điều đây là cây bút phù văn ông ta thích nhất cho nên mới luôn mang theo bên người.

“Không đồng ý thì thôi vậy, ta còn có việc.” La Chinh cũng lười lải nhải, đang muốn bước qua Tông Duệ thì cuối cùng ông ta vẫn nghiến răng nói: “Được! Nếu ngươi có thể thể hiện được bút pháp hoàn mỹ thì cây bút phù văn này chính là của ngươi!”

La Chinh cười hắc hắc, có một cây bút phù văn miễn phí thì đương nhiên hắn rất vui vẻ. Có điều khi hắn nhìn thấy Tông Duệ phối mực phù văn thì lông mày nhăn lại hỏi: “Đây là mực vẽ gì?”

“Cấp ba, phù văn Dương Viêm!” Tông Duệ nói. Loại phù văn này trong Vân Điện cần rất nhiều, không ít người nhờ Tông Duệ chế tạo giúp, vì vậy ông ta liền phối nhiều mực một chút mang theo bên mình.

La Chinh lại lắc đầu nói: “Cái này ta không quen, ta vừa mới học được phù văn, chỉ biết vẽ phù văn cấp một thôi.” Chính xác mà nói, La Chinh chỉ hiểu vẽ thần văn định thần cấp một. Mặc dù Tông Duệ không bắt La Chinh vẽ phù văn Dương Viêm cấp ba mà chỉ muốn để La Chinh vẽ một vài nét chứng minh bút pháp hoàn mỹ của hắn là đủ rồi, nhưng đặc tính trong vật liệu phối mực của phù văn Dương Viêm và cách sắp xếp đều khác với thần văn định thần cấp một.

Vậy nên La Chinh lấy mực do mình tự phối ra.

“Vừa mới học vẽ phù văn, chỉ biết vẽ phù văn cấp một… đã có thể dùng bút pháp hoàn mỹ?” Câu nói đó của La Chinh nghe kiểu gì cũng khiến Tông Duệ vô cùng khó chịu, học đồ vừa học phù văn thì đến bút phù văn cũng cầm không vững chứ nói gì đến chuyện hiểu được bút pháp hoàn mỹ? Đây căn bản là sự tồn tại vô cùng mâu thuẫn.

Nhưng nhìn La Chinh nói chắc như đinh đóng cột, ông ta liền cảm thấy hôm nay đã gặp phải chuyện vô cùng hoang đường, giống như một đứa trẻ vừa được sinh ra đã mở miệng đọc một bài thất ngôn tứ tuyệt. Quả thực thì chính là hoang đường!

Tiếp tục xem đi, ông ta thật không tin La Chinh có thể vẽ ra bút pháp hoàn mỹ. Nếu như hắn thực sự làm được thì cây bút này của ta coi như tặng cho hắn.

Cầm cây bút phù văn đen xì xì của Tông Duệ trong tay, trong lòng lập tức lay động. Bút phù văn của ông ta thực sự không tồi, rất phù hợp với ngón tay của mình, cảm giác tay rất tốt, mà sau khi tách nhỏ từng chút linh hồn của mình ra rót vào trong cây bút lại không hề có cảm giác lạnh căm căm mà cảm nhận được tia linh hồn chìm đắm trong dòng nước ấm, rất ấm áp, vô cùng thích thú.

Cây bút phù văn này, ta lấy chắc rồi!

La Chinh cười hắc hắc, cầm bút phù văn chấm vào mực đã phối ngày hôm qua, vẽ xoẹt lên trang giấy.

Lúc này, ánh mắt của Tông Duệ và Thương Lỗi, thậm chí là mấy tiểu nhị ở tiệm của Thương Lỗi đều tập trung ở đầu bút, trong lòng bọn họ đều không tin, nhưng cuối cùng vẫn muốn xem xem La Chinh rốt cuộc diễn tiếp thế nào.

Khi đầu bút tiếp xúc với trang giấy, La chinh đã phân rõ tất cả vật liệu trong mực thành từng lớp, hôm qua vẽ liên tiếp tám bức phù văn, hắn đã vô cùng quen với đặc tính của vật liệu làm nên phù văn định thần.

Một luồng ánh sáng màu xanh đột nhiên sáng lên, vẽ ra giấy những đường nét hoàn hảo.

“Không thể tưởng tượng nổi, thật không thể tưởng tượng nổi…” Ánh sáng màu xanh đó không ngừng lấp lánh, phản chiếu ra khuôn mặt kinh ngạc tột độ của Tông Duệ.

Sắc mặt của Thương Lỗi cũng có thay đổi lớn, ông ta là người của Thương Minh Thiên Hạ, khứu giác nhạy cảm tới cỡ nào? Gần như trong chớp mắt liền ý thức được giá trị của La Chinh! Tương lai của hắn trên phương diện phù văn e rằng đã không kém hơn Phong Quan Ngọc năm đó từ lâu, Thương Minh Thiên Hạ cho dù phải tốn cái giá nào cũng phải lôi kéo La Chinh cho bằng được! Ông ta buộc phải nhanh chóng báo chuyện này về cho tổng Minh!

Một nét đầy đặn chầm chậm kéo dài trên trang giấy, bút pháp hoàn mỹ hoàn toàn giải phóng năng lượng trong mực, sau đó đầu bút rời khỏi trang giấy. La Chinh khẽ cười với Tông Duệ: “Cây bút này, từ giờ là của ta rồi?”

Tông Duệ im lặng gật đầu, ánh mắt nhìn La Chinh chứa vẻ kì lạ, giống như ông ta đang nhìn thấy một báu vật vô giá.

Lúc này trong lòng Tông Duệ đã bội phục Điện chủ…

Thân là phù văn đại sư của Vân Điện, ông ta và những trưởng lão khác dĩ nhiên cũng đều đã nghe chuyện của La Chinh, bọn họ cũng biết chuyện La Chinh khiêu chiến Tinh Anh Đường làm xôn xao một hồi kia chính là do một mình Điện chủ chủ đạo.

Vì Điện chủ quá trẻ nên không ít người lén lút chỉ trích Điện chủ, hoàn toàn là nói bừa! Điện chủ chẳng khác gì lấy Tinh Anh Đường ra làm thứ để bồi luyện cho La Chinh! Cho dù thiên phú của La Chinh có cao đi nữa thì có đáng để Điện chủ bồi dưỡng như vậy không?

Chỉ có điều tính tình của Điện chủ không tốt, cho dù phần lớn trưởng lão đều không đồng ý thì cũng chỉ là lén lút nói mà thôi, không có ai dám chỉ trích trước mặt Điện chủ. Mặc dù nguyên nhân là vì Điện chủ tu luyện Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh nên thực lực hiện giờ vẫn dừng lại ở Chiếu Thần Cảnh, có điều phía sau nàng còn có một lão quái vật của Vân Điện làm chủ nữa!

Về chuyện này Tông Duệ cũng sâu sắc chấp nhận, thậm chí lần này Điện chủ giao cho ông ta nhiệm vụ đi trấn áp La Chinh, khiến La Chinh từ bỏ thuật phù văn cũng khiến trong lòng Tông Duệ có chút mâu thuẫn. Điện chủ làm như vậy không khỏi quá ích kỉ, chỉ vì bồi dưỡng một tiểu bối mà dùng nhiều người như vậy, Vân Điện cũng không phải quê nhà của La Chinh!

Hiện giờ, coi như Tông Duệ phục rồi.

Đừng nói Điện chủ chỉ dùng sự giúp đỡ của một Tinh Anh Đường và một Đại Mộng chân nhân, cho dù là sức của cả Vân Điện để bồi dưỡng La Chinh cũng xứng đáng!

La Chinh mãn nguyện nhét bút phù văn vào trong nhẫn tu di. Hôm nay đi chợ một chuyến, không chỉ bán được một món hời từ những bức thần văn vẽ thử hôm qua, còn bất ngờ có được một cây bút phù văn không tồi, chuyện này sao có thể khiến La Chinh không hài lòng?

“Cảm ơn hai vị tiền bối.” La Chinh cười mỉm chào hỏi, ung dung rời đi.

Tông Duệ và Thương Lỗi trao đổi ánh mắt sâu sắc, hai người đều rõ giá trị của La Chinh. Có điều Thương Lỗi thì theo hướng giá trị làm ăn buôn bán của La Chinh, còn Tông Duệ thì hiểu rõ giá trị của La Chinh với Vân Điện!

Xung đột giữa hai bên không lớn nhưng chung quy vẫn có chút, có điều Thương Minh Thiên Hạ được xưng là vị vua không ngai, mặc dù La Chinh là đệ tử Vân Điện nhưng sau này khó tránh được sẽ tham gia một chân vào, Vân Điện ngược lại cũng không ngăn cản.

Tông Duệ vội vã rời khỏi cửa tiệm của ông chủ Thương, một phát bay lên, biến thành một luồng ánh sáng nhanh chóng đi về phía Băng Cung của Vân Điện.

Băng Cung nằm ở tầng cao nhất của Vân Điện, lúc này đã hoàn toàn bao trong một lớp băng, con băng phượng nho nhỏ đang canh giữ ở cửa Băng Cung, đây là thời gian tu luyện của Tiểu Điệp.

Độ khó khi tu luyện Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh vô cùng lớn, cần phải liên tiếp phân tán tu vi của bản thân chín lần, mỗi một lần đều phải bắt đầu lại từ Tiên Thiên Cảnh, tu luyện lên từng tầng từng tầng, sau khi phá vỡ Thần Đan Cảnh lại lần nữa phân tán tu vi, lặp lại như vậy chín lần.

Điều này đồng nghĩa với người khác tu luyện một lần thì Tiểu Điệp phải tu luyện chín lần, cuối cùng mới có thể đạt được thần công đại thành.

Có những võ giả không đủ thiên phú, tốn cả trăm năm, thậm chí cả đời cũng không cách nào đột phá Thần Đan Cảnh, cho dù miễn cưỡng đột phá cũng rất có khả năng cả đời cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới này, muốn tiến thêm một bước nữa còn khó hơn lên trời.

Nhưng với thiên phú của Tiểu Điệp, hoàn thành tất cả không hề khó, huống hồ sau lần luyện Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh đầu tiên khi đã vượt qua Thần Đan Cảnh, những ràng buộc trong cơ thể sẽ hoàn toàn được đả thông, cho nên sau mỗi lần tán công, thời gian Tiểu Điệp tăng lại tu vi chỉ cần hơn nửa năm.

Lần tán công cuối cùng tốc độ tu luyện hình như đặc biệt nhanh, khi ở trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, Tiểu Điệp mới chỉ là Chiếu Thần Nhất Trọng, vậy mà giờ chưa tới một tháng đã bước vào Chiếu Thần Thất Trọng, tiếp theo chính là Thần Đan Cảnh và cảnh giới cao hơn nữa…

Tiểu Điệp ngồi trong Băng Cung, mi mắt khép lại, từng tầng chân nguyên hóa thành hàn khí, hình thành nên từng vòng băng sáng lấp lánh như kim cương, chuyển động vòng quanh nàng…

“Vèo vèo…”

Một phù truyền âm đột nhiên xông vào trong Băng Cung, bốc cháy bên tai Tiểu Điệp.

Lông mày Tiểu Điệp khẽ nhăn lại, người trong Vân Điện đểu hiểu rất rõ bây giờ là thời gian tu luyện của nàng, thông thường nếu không có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không đến làm phiền.

Có điều đợi sau khi phù truyền âm kia cháy hết, Tiểu Điệp mới mở mắt, hàn sương trong hai mắt nàng ngưng kết thành hai đoạn băng tinh nhỏ rồi lập tức dung hòa trong đồng tử màu xanh đen.

Nàng khẽ vung tay, băng sương trong cả Băng Cung liền bị đảo loạn, từ từ lan rộng ra xung quanh rồi chìm xuống, hóa thành từng chút băng tinh và băng vụn trên mặt đất.

“Vào đi!” Giọng nói lạnh lẽo của Tiểu Điệp truyền ra ngoài, đồng thời trên mặt cũng có chút vẻ nghi hoặc.

Tông Duệ này rốt cuộc muốn nói gì? Rõ ràng biết giờ là thời gian tu luyện của mình còn vội vàng đốt phù truyền âm nói muốn cầu kiến.

Chẳng qua mình chỉ phái hắn đi ép La Chinh mà thôi, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi bắt đầu tu luyện, đương nhiên Tiểu Điệp không có thời gian theo dõi Tín Khuê để đi quan sát động tĩnh của La Chinh, vậy nên nàng không rõ chuyện xảy ra trong cửa tiệm của Thương Lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện