Bách Luyện Thành Thần
Chương 72: Mất tự nhiên
Sáng sớm, La Chinh bò ra khỏi giường, rửa mặt và sửa sang lại bản thân từ trên xuống dưới một phen.
Thân thể của hắn tuy rắn chắc thật, nhưng dưới thế công kích mãnh liệt của Liễu Tồn Thế thì ít nhiều gì vẫn bị thương. Chẳng qua đều là tổn thương da thịt, dựa vào năng lực của thân thể, sau một đêm có thể hồi phục tới tám chín phần.
Nhưng đối với La Chinh mà nói, trận chiến với Liễu Tồn Thế thật ra vẫn tương đối có lợi. Phần lớn uy lực của Diệt Thế Hoàn đều bị hắn hấp thu để luyện xương tủy. Hiện tại, tạp chất trong xương tủy La Chinh cơ bản đã được luyện sạch sẽ, bước vào đỉnh phong Luyện Tủy Cảnh chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng La Chinh cũng chưa hài lòng lắm với cảnh giới của mình. Nếu như là ở những quận huyện trong Đế Đô thì Luyện Tủy Cảnh cũng đã có thể coi như đạt được thành tựu nhất định. Nhưng hiện tại hắn lại đang ở trong Thanh Vân Tông, mà trình độ Luyện Tủy Cảnh trong Thanh Vân Tông cứ vung tay là có một nắm, huống hồ hắn còn phải đối mặt với những nhà sĩ tộc kia nữa!
Sau khi chỉnh đốn xong, La Chinh liền ra khỏi phòng, đi về phía triền núi.
Trên đường đi, không ít đệ tử ngoại môn nhìn thấy La Chinh đều nhiệt tình chào hỏi.
Trước đây khi La Chinh đánh bại Dương Liệt – người xếp hạng thứ ba mươi, đã có không ít đệ tử ngoại môn ý thức được rằng La Chinh là người mới nhưng không hề đơn giản, chẳng bao lâu nữa sẽ nổi danh trong ngoại môn Tiểu Vũ Phong.
Thế nhưng không ai ngờ rằng, La Chinh sẽ tiến bước thần tốc như thế! Hơn nữa lại là nhờ phương thức Phong Chiến!
Sau trận chiến này, La Chinh vẫn không có xếp hạng trong Tiểu Vũ Phong như cũ, nhưng trong lòng mọi người đều rõ, hắn đương nhiên là đệ tử đứng đầu ngoại môn.
Tô Linh Vận biết La Chinh sẽ tới tìm mình.
Có thể trở về từ phương Nam, chắc hẳn đã thu hoạch được tương đối khá.
Sau trận đấu với Liễu Tồn Thế, Tô Linh Vận phát hiện mình vẫn quá coi thường La Chinh.
Lúc La Chinh cố chấp muốn tới phía Nam hoàn thành nhiệm vụ săn giết đao trùng, nàng đã cảm thấy chuyện này quá mạo hiểm, hơn nữa còn cho rằng La Chinh quá mức hấp tấp.
Hiện tại xem ra, hắn thật sự có nắm chắc.
Thế nhưng nàng vẫn không nghĩ ra, vì sao La Chinh lại gấp gáp muốn có điểm tích lũy như vậy? Đi đến phía Nam một chuyến thì có thể lấy được bao nhiêu điểm tích lũy chứ?
Một ngàn? Hay là hai ngàn con đao trùng?
Tinh hạch yêu thú nhiều nhất cũng chỉ có thể đổi được một trăm điểm tích lũy, ngần ấy thì làm được gì đâu?
Thực sự lúc này tác dụng của điểm tích lũy đối với La Chinh cũng không quá lớn.
“Tô đạo sư, ta tới bàn giao nhiệm vụ.” La Chinh nhẹ nhàng gõ cửa, tiến vào.
Tô Linh Vận vẫn trầm mặc như trước, lạnh lùng gật đầu.
Tuy nói La Chinh đã bình yên vô sự trở về, nhưng điều này không có nghĩa là nàng tha thứ cho La Chinh.
“La Chinh - đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong, tham gia nhiệm vụ săn giết đao trùng, không biết ngươi đã săn giết được bao nhiêu con? Một trăm? Hay là hai trăm?” Tô Linh Vận châm chọc nói.
Nghe thấy giọng điệu như vậy, La Chinh liền thầm than trong lòng, người phụ nữ này giận lên cũng thật kinh khủng.
Hắn yên lặng lấy tinh hạch đao trùng thường ra khỏi nhẫn tu di.
Một viên, hai viên, ba viên... dần dần chồng chất thành một ngọn núi nhỏ trên mặt đất.
“Hôm qua ta đã kiểm tra lại một lần, tổng cộng có bốn nghìn sáu trăm hai mươi sáu viên tinh hạch đao trùng thường.” La Chinh mỉm cười nói.
Tô Linh Vận bĩu môi: “Hơn bốn nghìn viên tinh hạch đao trùng thường thì cũng chỉ đổi được hơn hai nghìn điểm tích lũy, nhiều quá ta?”
Nghe Tô Linh Vận nói vậy, La Chinh lại lấy tinh hạch của thủ lĩnh đao trùng ra khỏi nhẫn tu di.
“Ngoài chỗ này ra thì còn có thêm hai trăm sáu mươi viên tinh hạch của thủ lĩnh đao trùng.” La Chinh bổ sung.
Đôi môi mỏng của Tô Linh Vận hơi giật giật. Nàng không ngờ La Chinh lại thu hoạch được nhiều đến vậy. Tổng chỗ này lại có thể đổi được gần năm trăm điểm tích lũy. Đối với một đệ tử ngoại môn mà nói thì năm trăm điểm tích lũy cũng đã tương đối nhiều.
“Ồ. Vậy cộng lại thì ước chừng có thể đổi được năm trăm điểm tích lũy. Lần này đi phía Nam, thu hoạch cũng không tệ, thế nhưng, với năm trăm điểm tích lũy này thì cũng chẳng làm được mấy việc trong Thanh Vân Tông...”
Ánh mắt phụ nữ lúc nào cũng hẹp hòi, kể cả khi địa vị đã khá cao.
Sau đó La Chinh lại lấy ra một viên tinh hạch lớn hơn ra.
Tinh hạch này lớn cỡ quả đấm, không ngừng lóe ra ánh sáng màu tím, đây chính là tinh hạch của đao trùng chúa.
Lúc này đây, trên mặt Tô Linh Vận rốt cuộc cũng lộ ra sự chấn động.
Nàng biết rất rõ thực lực của đao trùng chúa là như thế nào, nàng cũng từng đến phía Nam tham gia tiêu diệt đao trùng, hơn nữa còn tự tay chém giết hai con đao trùng chúa. Nhưng, lúc ấy nàng thắng cũng chẳng phải dễ dàng gì.
Dựa vào thực lực của La Chinh thì giết đao trùng thường chỉ là chuyện nhỏ. Cho dù có thể săn giết hơn hai trăm con thủ lĩnh đao trùng, thì cũng chỉ có thể chứng minh rằng La Chinh đã cực kỳ cố gắng. Thế nhưng mà... tinh hạch của đao trùng chúa này là thế nào?
Nếu La Chinh gặp phải đao trùng chúa, ngoại trừ chạy trốn ra thì chỉ sợ cũng không có lựa chọn khác. Chẳng lẽ lại có cao thủ giết xong đao trùng chúa rồi tặng cho La Chinh viên tinh hạch này?
Khả năng xảy ra chuyện này cũng không lớn, một viên tinh hạch của đao trùng chúa trị giá tới một nghìn điểm tích lũy, tương đương với hai ngàn khối Phương Tinh, đối với bất kỳ ai thì đây cũng là một khoản không hề nhỏ.
La Chinh không quyền không thế, ai lại ăn no rửng mỡ tặng thứ này cho hắn?
“Viên tinh hạch này là ai cho ngươi?” Tô Linh Vận hỏi với ánh mắt phức tạp.
“Nhặt.” La Chinh cười nói.
Tô Linh Vận không tin, nàng nhìn nụ cười trên mặt La Chinh rồi khẽ “hừ” một tiếng, giơ tay ra nói: “Đưa thẻ đệ tử và lệnh bài nhiệm vụ của ngươi ra đây!”
La Chinh ngoan ngoãn đưa cho Tô Linh Vận cả hai thứ.
Sau đó, Tô Linh Vận tiến hành ghi chép lên lệnh bài nhiệm vụ, rồi lại vỗ nhẹ trên thẻ đệ tử của La Chinh một cái, lập tức có một tia sáng hiện lên, xong xuôi tất cả mới đưa cho La Chinh: “Được rồi, tổng cộng là một nghìn năm trăm điểm tích lũy, đã ghi chép lại trong thẻ đệ tử của ngươi.”
La Chinh vui mừng ra mặt, đưa tay ra định đón lấy. Nhưng Tô Linh Vận lại thu tay lại, cười nói: “Thẻ đệ tử có thể trả cho ngươi, chẳng qua ta có một điều kiện!”
La Chinh sửng sốt: “Điều kiện gì?”
“Nói cho ta biết, ngươi định dùng số điểm tích lũy này như thế nào?”
Vấn đề này, Tô Linh Vận cũng đã từng hỏi lúc La Chinh tới nhận nhiệm vụ.
Lúc đó, La Chinh đã không trả lời, hiện giờ hắn cũng không muốn nên chỉ lắc đầu nói: “Ta có chuyện rất quan trọng.”
“Chuyện quan trọng như thế nào, ngươi có thể nói cho ta nghe chứ. Nói không chừng ta có thể giúp ngươi?” Thẻ đệ tử của La Chinh lúc ẩn lúc hiện trên tay Tô Linh Vận, nhưng nàng lại không giao cho hắn.
“Đây là chuyện riêng của ta. Tô đạo sư, chuyện này không liên quan đến người.” La Chinh trầm giọng nói. Tất cả những chuyện hắn làm bây giờ cũng là vì muốn nhìn thấy La Yên. Chuyện này, hắn không muốn người khác nhúng tay vào!
“Ngươi!” Tô Linh Vận tức đến trợn mắt.
Nhưng La Chinh vẫn giơ tay ra, cứng rắn nói: “Tô đạo sư, trả lại thẻ đệ tử cho ta.”
Thân thể của hắn tuy rắn chắc thật, nhưng dưới thế công kích mãnh liệt của Liễu Tồn Thế thì ít nhiều gì vẫn bị thương. Chẳng qua đều là tổn thương da thịt, dựa vào năng lực của thân thể, sau một đêm có thể hồi phục tới tám chín phần.
Nhưng đối với La Chinh mà nói, trận chiến với Liễu Tồn Thế thật ra vẫn tương đối có lợi. Phần lớn uy lực của Diệt Thế Hoàn đều bị hắn hấp thu để luyện xương tủy. Hiện tại, tạp chất trong xương tủy La Chinh cơ bản đã được luyện sạch sẽ, bước vào đỉnh phong Luyện Tủy Cảnh chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng La Chinh cũng chưa hài lòng lắm với cảnh giới của mình. Nếu như là ở những quận huyện trong Đế Đô thì Luyện Tủy Cảnh cũng đã có thể coi như đạt được thành tựu nhất định. Nhưng hiện tại hắn lại đang ở trong Thanh Vân Tông, mà trình độ Luyện Tủy Cảnh trong Thanh Vân Tông cứ vung tay là có một nắm, huống hồ hắn còn phải đối mặt với những nhà sĩ tộc kia nữa!
Sau khi chỉnh đốn xong, La Chinh liền ra khỏi phòng, đi về phía triền núi.
Trên đường đi, không ít đệ tử ngoại môn nhìn thấy La Chinh đều nhiệt tình chào hỏi.
Trước đây khi La Chinh đánh bại Dương Liệt – người xếp hạng thứ ba mươi, đã có không ít đệ tử ngoại môn ý thức được rằng La Chinh là người mới nhưng không hề đơn giản, chẳng bao lâu nữa sẽ nổi danh trong ngoại môn Tiểu Vũ Phong.
Thế nhưng không ai ngờ rằng, La Chinh sẽ tiến bước thần tốc như thế! Hơn nữa lại là nhờ phương thức Phong Chiến!
Sau trận chiến này, La Chinh vẫn không có xếp hạng trong Tiểu Vũ Phong như cũ, nhưng trong lòng mọi người đều rõ, hắn đương nhiên là đệ tử đứng đầu ngoại môn.
Tô Linh Vận biết La Chinh sẽ tới tìm mình.
Có thể trở về từ phương Nam, chắc hẳn đã thu hoạch được tương đối khá.
Sau trận đấu với Liễu Tồn Thế, Tô Linh Vận phát hiện mình vẫn quá coi thường La Chinh.
Lúc La Chinh cố chấp muốn tới phía Nam hoàn thành nhiệm vụ săn giết đao trùng, nàng đã cảm thấy chuyện này quá mạo hiểm, hơn nữa còn cho rằng La Chinh quá mức hấp tấp.
Hiện tại xem ra, hắn thật sự có nắm chắc.
Thế nhưng nàng vẫn không nghĩ ra, vì sao La Chinh lại gấp gáp muốn có điểm tích lũy như vậy? Đi đến phía Nam một chuyến thì có thể lấy được bao nhiêu điểm tích lũy chứ?
Một ngàn? Hay là hai ngàn con đao trùng?
Tinh hạch yêu thú nhiều nhất cũng chỉ có thể đổi được một trăm điểm tích lũy, ngần ấy thì làm được gì đâu?
Thực sự lúc này tác dụng của điểm tích lũy đối với La Chinh cũng không quá lớn.
“Tô đạo sư, ta tới bàn giao nhiệm vụ.” La Chinh nhẹ nhàng gõ cửa, tiến vào.
Tô Linh Vận vẫn trầm mặc như trước, lạnh lùng gật đầu.
Tuy nói La Chinh đã bình yên vô sự trở về, nhưng điều này không có nghĩa là nàng tha thứ cho La Chinh.
“La Chinh - đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong, tham gia nhiệm vụ săn giết đao trùng, không biết ngươi đã săn giết được bao nhiêu con? Một trăm? Hay là hai trăm?” Tô Linh Vận châm chọc nói.
Nghe thấy giọng điệu như vậy, La Chinh liền thầm than trong lòng, người phụ nữ này giận lên cũng thật kinh khủng.
Hắn yên lặng lấy tinh hạch đao trùng thường ra khỏi nhẫn tu di.
Một viên, hai viên, ba viên... dần dần chồng chất thành một ngọn núi nhỏ trên mặt đất.
“Hôm qua ta đã kiểm tra lại một lần, tổng cộng có bốn nghìn sáu trăm hai mươi sáu viên tinh hạch đao trùng thường.” La Chinh mỉm cười nói.
Tô Linh Vận bĩu môi: “Hơn bốn nghìn viên tinh hạch đao trùng thường thì cũng chỉ đổi được hơn hai nghìn điểm tích lũy, nhiều quá ta?”
Nghe Tô Linh Vận nói vậy, La Chinh lại lấy tinh hạch của thủ lĩnh đao trùng ra khỏi nhẫn tu di.
“Ngoài chỗ này ra thì còn có thêm hai trăm sáu mươi viên tinh hạch của thủ lĩnh đao trùng.” La Chinh bổ sung.
Đôi môi mỏng của Tô Linh Vận hơi giật giật. Nàng không ngờ La Chinh lại thu hoạch được nhiều đến vậy. Tổng chỗ này lại có thể đổi được gần năm trăm điểm tích lũy. Đối với một đệ tử ngoại môn mà nói thì năm trăm điểm tích lũy cũng đã tương đối nhiều.
“Ồ. Vậy cộng lại thì ước chừng có thể đổi được năm trăm điểm tích lũy. Lần này đi phía Nam, thu hoạch cũng không tệ, thế nhưng, với năm trăm điểm tích lũy này thì cũng chẳng làm được mấy việc trong Thanh Vân Tông...”
Ánh mắt phụ nữ lúc nào cũng hẹp hòi, kể cả khi địa vị đã khá cao.
Sau đó La Chinh lại lấy ra một viên tinh hạch lớn hơn ra.
Tinh hạch này lớn cỡ quả đấm, không ngừng lóe ra ánh sáng màu tím, đây chính là tinh hạch của đao trùng chúa.
Lúc này đây, trên mặt Tô Linh Vận rốt cuộc cũng lộ ra sự chấn động.
Nàng biết rất rõ thực lực của đao trùng chúa là như thế nào, nàng cũng từng đến phía Nam tham gia tiêu diệt đao trùng, hơn nữa còn tự tay chém giết hai con đao trùng chúa. Nhưng, lúc ấy nàng thắng cũng chẳng phải dễ dàng gì.
Dựa vào thực lực của La Chinh thì giết đao trùng thường chỉ là chuyện nhỏ. Cho dù có thể săn giết hơn hai trăm con thủ lĩnh đao trùng, thì cũng chỉ có thể chứng minh rằng La Chinh đã cực kỳ cố gắng. Thế nhưng mà... tinh hạch của đao trùng chúa này là thế nào?
Nếu La Chinh gặp phải đao trùng chúa, ngoại trừ chạy trốn ra thì chỉ sợ cũng không có lựa chọn khác. Chẳng lẽ lại có cao thủ giết xong đao trùng chúa rồi tặng cho La Chinh viên tinh hạch này?
Khả năng xảy ra chuyện này cũng không lớn, một viên tinh hạch của đao trùng chúa trị giá tới một nghìn điểm tích lũy, tương đương với hai ngàn khối Phương Tinh, đối với bất kỳ ai thì đây cũng là một khoản không hề nhỏ.
La Chinh không quyền không thế, ai lại ăn no rửng mỡ tặng thứ này cho hắn?
“Viên tinh hạch này là ai cho ngươi?” Tô Linh Vận hỏi với ánh mắt phức tạp.
“Nhặt.” La Chinh cười nói.
Tô Linh Vận không tin, nàng nhìn nụ cười trên mặt La Chinh rồi khẽ “hừ” một tiếng, giơ tay ra nói: “Đưa thẻ đệ tử và lệnh bài nhiệm vụ của ngươi ra đây!”
La Chinh ngoan ngoãn đưa cho Tô Linh Vận cả hai thứ.
Sau đó, Tô Linh Vận tiến hành ghi chép lên lệnh bài nhiệm vụ, rồi lại vỗ nhẹ trên thẻ đệ tử của La Chinh một cái, lập tức có một tia sáng hiện lên, xong xuôi tất cả mới đưa cho La Chinh: “Được rồi, tổng cộng là một nghìn năm trăm điểm tích lũy, đã ghi chép lại trong thẻ đệ tử của ngươi.”
La Chinh vui mừng ra mặt, đưa tay ra định đón lấy. Nhưng Tô Linh Vận lại thu tay lại, cười nói: “Thẻ đệ tử có thể trả cho ngươi, chẳng qua ta có một điều kiện!”
La Chinh sửng sốt: “Điều kiện gì?”
“Nói cho ta biết, ngươi định dùng số điểm tích lũy này như thế nào?”
Vấn đề này, Tô Linh Vận cũng đã từng hỏi lúc La Chinh tới nhận nhiệm vụ.
Lúc đó, La Chinh đã không trả lời, hiện giờ hắn cũng không muốn nên chỉ lắc đầu nói: “Ta có chuyện rất quan trọng.”
“Chuyện quan trọng như thế nào, ngươi có thể nói cho ta nghe chứ. Nói không chừng ta có thể giúp ngươi?” Thẻ đệ tử của La Chinh lúc ẩn lúc hiện trên tay Tô Linh Vận, nhưng nàng lại không giao cho hắn.
“Đây là chuyện riêng của ta. Tô đạo sư, chuyện này không liên quan đến người.” La Chinh trầm giọng nói. Tất cả những chuyện hắn làm bây giờ cũng là vì muốn nhìn thấy La Yên. Chuyện này, hắn không muốn người khác nhúng tay vào!
“Ngươi!” Tô Linh Vận tức đến trợn mắt.
Nhưng La Chinh vẫn giơ tay ra, cứng rắn nói: “Tô đạo sư, trả lại thẻ đệ tử cho ta.”
Bình luận truyện