Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2316-2317: Thiên Hạc Châu và Tu linh giả - Tiên Vân Tông



Gió thổi báo giông tố sắp đến, Lâm Hiên nghe đủ loại đồn đại, chỉ sợ Ma giới đại loạn đến nơi rồi. Nhưng Lâm Hiên cũng không quá quan tâm, hắn thân cô thế cô, Ma giới cho dù có gió tanh mưa máu cũng chẳng liên quan đến hắn.

Tuy không thể so sánh với các đại năng Độ Kiếp kỳ, nhưng cũng không phải là tiểu Tu tiên giả năm đó mặc người chém giết nữa. Với tu vi và thần thông của Lâm Hiên hôm nay, lại có Ngân Sí Thi Vương tương trợ thì Lâm Hiên tin tưởng bất luận gặp nguy hiểm gì hắn đều có thể ứng phó được. Huống chi hắn là Tu tiên giả, cổ ma ân ân oán oán với nhau thì hắn cũng không cần phải dấn thân vào. Việc cấp bách với Lâm Hiên bây giờ là phải tìm một nơi thích hợp để tu luyện. Đương nhiên hắn phải tận lực rời xa Cô Hồn Sa Mạc. Mà cái này cũng không phải vấn đề gì khó giải quyết!

Không giống với Linh giới do mấy trăm tiểu giao diện tạo thành, Ma giới chỉ là một giới diện đồng nhất. Diện tích Ma giới vô cùng rộng lớn, rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả được. Rốt cuộc rộng tới thế nào thì ngay cả chín vị Chân Ma Thuỷ tổ cũng không rõ ràng. Vì vậy hắn muốn tìm một chỗ thanh tĩnh để tu luyện cũng không tính là khó.

Một tháng sau, một đạo độn quang xuất hiện ở Thiên Hạc Châu.

Ma giới rộng thế nào bất cứ ai cũng không rõ, nhưng để xác minh địa đồ thì Ma giới phân làm ba trăm tám mươi mốt châu phủ. Nói thí dụ như địa điểm đầu tiên Lâm Hiên xuất hiện tại Ma giới và cả Cô Hồn Sa Mạc đều thuộc về Dã Ngưu Châu. Ba trăm tám mươi mốt châu phủ có diện tích cực kỳ rộng lớn, loại nhỏ có thể so sánh với Đông Hải tu tiên giới, loại lớn thậm chí có thể cùng Hàn Long giới sánh vai.

Dã Ngưu Châu là châu phủ loại nhỏ, Cô Hồn Sa Mạc lại là nơi tiếp giáp với Thiên Hạc Châu, chứ nếu không chỉ với mấy tháng thời gian cho dù Lâm Hiên có toàn lực phi hành cũng không thể đi ngang qua một châu phủ được.

Lâm Hiên sở dĩ chọn trúng nơi này không phải không có mục đích mà hắn phải trải qua một phen suy tính cẩn thận mới quyết định chọn địa phương này. So với châu phủ khác thì tu linh giả ở Thiên Hạc Châu là phồn thịnh nhất. Tu sĩ bình thường khi nghe tên gọi tu linh giả có chút lạ lẫm, có chút mơ hồ. Nhưng trước khi đến Ma giới, Lâm Hiên đã đọc qua rất nhiều điển tịch liên quan đến tu linh giả nên hắn thập phần tinh tường. Trong tu sĩ nhân loại có một phần là Tu ma giả, bọn chúng tu luyện ma công có một phần rất lớn là bắt chước thần thông của cổ ma. Giống như vậy, tu linh giả cũng là cổ ma bắt chước thần thông của các vị đại năng Nhân tộc mà sáng lập ra.

Nghe có chút khó tin, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không có gì kỳ lạ. Cái ấy gọi là lấy thừa bù thiếu, giúp nhau tham khảo, tu sĩ nhân tộc có thể tham khảo, tu luyện công pháp cổ ma thì ngược lại cổ ma cũng tham khảo một số công pháp huyền diệu của tu sĩ Linh giới. Hai loại tồn tại này vốn dĩ không mâu thuẫn với nhau.

Thiên Hạc Châu tập trung một lượng lớn tu linh giả. Chắc chắn linh mạch không kể số lượng hay chất lượng cũng hơn xa so với châu phủ bình thường cho nên Lâm Hiên mới lựa chọn ở lại đây. Hắn hi vọng ở chỗ này có thể tìm được một nơi tu luyện thích hợp, tiếp tục bế quan. Ân oán của cổ ma hắn không muốn bị cuốn vào. Hắn chỉ hy vọng một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi năm còn lại có thể bình an mà thôi. Nếu Lâm Hiên thuận buồm xuôi gió cuối cùng tiến giai đến Phân Thần kỳ thì quá hoàn mỹ. Đương nhiên, mục tiêu này có hơi cao một chút, nhưng nếu không cố gắng thì không ai biết mình có thể làm được hay không?

Phân thần đan hắn đã có, hơn nữa lại là thượng phẩm đan, đan dược tăng tiến tu vị Động Huyền Kỳ Lâm Hiên dự trữ rất nhiều, đầy đủ để hắn sử dụng đến khi thăng cấp Phân Thần kỳ. Mọi sự đã chuẩn bị, Lâm Hiên chỉ còn cần một nơi tu luyện thích hợp.


Thoáng chớp mắt một cái thời gian đã qua hai tháng.

Tuy diện tích Thiên Hạc Châu bao la bát ngát, nhưng thời gian lâu như vậy cũng đã đủ cho Lâm Hiên đi hết một vùng địa vực rộng lớn rồi. Tuy nhiên hắn vẫn chưa tìm được nơi tu luyện phù hợp nào cả. Quả thực cũng khó có thể trách Lâm Hiên. Ngẫm lại kinh nghiệm hai tháng qua, trong lòng Lâm Hiên lại cười khổ không thôi. Với thực lực hôm nay của hắn thì linh mạch bình thường sao có thể để vào mắt, mà linh mạch tốt một chút thì đã có chủ. Hắn đi lang thang suốt hai tháng cũng không tìm thấy được một mục tiêu nào. Xem ra Lâm Hiên phải đổi phương thức tìm kiếm khác rồi.

Lâm Hiên khoanh chân ngồi bên trong ma thuyền, âm thanh lầm bầm lầu bầu vọng ra. Tục ngữ nói không sai, cá cùng bàn chân gấu không thể kiêm được, hắn muốn tìm một linh mạch vô chủ lại có linh khí đậm đặc và vị trí hẻo lánh thì quả thực rất không thực tế. Đã như vậy thì hắn có tiếp tục tìm kiếm chỉ càng uổng phí khí lực mà thôi. Lâm Hiên vươn tay ra, một ngọc giản ngay lập tức xuất hiện.

Thần thức Lâm Hiên chìm vào bên trong. Hắn mua ngọc giản này từ một tiểu gia tộc trong một phường thị mua sắm khi mới đến Thiên Hạc Châu. Thực lực gia tộc này tuy không đáng nhắc tới nhưng tổng đà lại đặt ở nơi nam bắc giao thoa, thông suốt bốn phương tám hướng nên tin tức phi thường linh thông.

"Thiên La môn, Sát Dương Tông, Bách Quỷ Phường, Tiên Vân Tông... Ừm, chọn nơi này có vẻ tốt rồi." Lâm Hiên vỗ hai tay kêu “Ba” một tiếng, hắn đã quyết định chọn một nơi.

Tiên Vân Tông là môn phái tu linh giả có quy mô lớn nhất trong các môn phái trung giai. Thái thượng trưởng lão của Tiên Vân Tông cũng chỉ là hai gã cổ ma Động Huyền Kỳ mà thôi. Lâm Hiên sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu như không trà trộn vào được thì sẽ dùng sức mạnh mà xông vào tổng đà. Tu tiên giới mạnh được yếu thua, Cổ Ma giới cũng không nằm ngoài quy luật này.

Tiên Vân Tông cách nơi này không xa. Hai ngày sau, một tòa núi non chập chùng xuất hiện trong tầm mắt. Lâm Hiên thu lại ma thuyền rồi hóa thành một đạo kinh hồng phi độn về phía trước.

Ầm ầm!

Đột nhiên, một hồi tiếng bạo liệt thông qua thần thức truyền tới. Lâm Hiên rất kinh ngạc rồi ngay lập tức thi triển Liễm Khí Thuật đem thân hình hóa thành hư vô, thần không biết, quỷ không hay bay tới. Hắn cảm thấy ma khí chấn động kịch liệt, chắc chắn ở phía trước cổ ma đang đấu pháp với quy mô lớn.

Chẳng lẽ lại là...

Quả thực rất trùng hợp, hắn đến mưu đồ tổng đà Tiên Vân Tông thì chính bọn họ lại đụng phải kẻ thù từ bên ngoài trước rồi. Lâm Hiên im lặng đôi chút nhưng đồng thời cũng rất hiếu kỳ. Đã như vậy thì kế sách nên biến đổi một chút, tuy nhiên cũng nên xem tình huống trước rồi quyết định sau cũng không muộn.

Lâm Hiên rất nhanh đã tiếp cận tổng đàn Tiên Vân Tông. Chỉ thấy toàn bộ tông môn đã mở ra trước mắt, đại trận trấn phái rõ ràng đã bị phá. Hàng ngàn cổ ma đập vào mắt. Trên mặt đất có rất nhiều thi thể, chắc chắn song phương đã sống mái với nhau ít nhất một lần. Tình hình trước mắt đang rất bất lợi đối với Tiên Vân Tông, không biết bọn họ đã xui xẻo trêu chọc vào môn phái cổ ma nào.

Lâm Hiên âm thầm quay đầu nhìn qua, chỉ thấy những cổ ma môn phái kia mang hình thái và tu vi không giống nhau, cũng phải có mấy ngàn đệ tử, so với Tiên Vân Tông cũng không hơn kém bao nhiêu. Tuy nhiên chỉ có duy nhất một điểm khác nhau nhưng điểm này lại đủ để thay đổi cục diện trận chiến. Chính là trong môn phái kia có một gã gia hỏa Động Huyền sơ kỳ.
Mà hàng ngũ Tiên Vân Tông lại không có nổi một lão gia hỏa Động Huyền kỳ, cầm đầu chỉ là vài tên cổ ma Ly Hợp kỳ.
"Ồ?"
Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia đăm chiêu, chẳng lẽ mình tìm hiểu thông tin lại sai lầm? Tiên Vân Tông là môn phái nằm trong nhóm có thế lực của Thiên Hạc Châu, không phải có hai lão thái thượng trưởng lão Động Huyền Kỳ tọa trấn sao? Nhưng Lâm Hiên cũng không suy nghĩ quá nhiều về điều này, trong tu tiên giới thì bất cứ việc gì cũng có thể phát sinh. Có lẽ hai lão thái thượng trưởng lão Tiên Vân Tông đã xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn nên các thế lực khác mới đến gây sự.
Lâm Hiên đương nhiên không biết lần này hắn đã đoán trúng rồi. Môn phái đang vây công tổng đà Tiên Vân Tông chính là Ma Linh Môn. Tu sĩ Ma Linh Môn không phải là tu linh giả mà là cổ ma tu luyện ma công chân chính. Dù sao nơi này cũng là Ma giới, tuy Thiên Hạc Châu có lượng lớn tu linh giả so với các châu khác nhưng các chính tông cổ ma vẫn chiếm đa số.
Ma Linh Môn cùng Tiên Vân Tông từ trước đến nay luôn có cừu oán, ân ân oán oán triền miên đã kéo dài hơn mấy vạn năm. Thực lực hai phái không hơn kém nhau là bao nhưng Tiên Vân Tông có hai lão trưởng lão Động Huyền Kỳ, mà Ma Linh Môn chỉ có một nên đã ăn không ít đau khổ. Bù lại, hộ trận đại phái của Ma Linh Môn lợi hại hơn rất nhiều nên cho dù Tiên Vân Tông chiếm thượng phong trong tranh đấu cũng không có cách nào đem cừu địch này trừ tận gốc được.
Nhưng trước đó không lâu, hai lão thái thượng trưởng lão Tiên Vân Tông cùng nhau ra ngoài tầm bảo lại vẫn lạc ngoài ý muốn khiến tình hình Tiên Vân Tông hiện giờ cực kỳ nguy cấp. Bình thường các thái thượng trưởng lão không hề màng thế sự nhưng là một tồn tại để uy hiếp các thế lực khác, chắc chắn không thể thiếu được đối với một môn phái. Tiên Vân Tông tận lực giấu diếm tin tức, với bên ngoài chỉ nói hai vị thái thượng trưởng lão đang bế quan cho nên không thể lộ diện, kéo dài được một khắc tốt một khắc. Nếu bổn môn có thể sinh ra tồn tại Động Huyền Kỳ mới thì tốt rồi. Cách nghĩ đó dù không sai nhưng bình cảnh Động Huyền kỳ không dễ dàng đột phá như vậy. Hơn nữa giấy không thể gói được lửa, bọn chúng quả thật đã rất cẩn thận giấu diếm nhưng tường nào mà cản nổi gió, cuối cùng tin tức vẫn lọt ra ngoài.
Ma Linh Môn là kẻ thù truyền kiếp của Tiên Vân Tông đã vài vạn năm, bao năm qua đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ, cơ hội tốt như vậy làm sao bọn họ chịu bỏ qua. Vì vậy toàn bộ cao thủ trong Ma Linh Môn đều vây công tổng đà Tiên Vân Tông! Bọn chúng chỉ là mấy ngàn cổ ma nhưng tu vị thấp nhất cũng là Ngưng Đan hậu kỳ. Đệ tử cấp thấp có đến cũng không hữu dụng nên để hết lại trong tông môn, còn hơn là làm pháo hôi ở đây.
Sự tình này Lâm Hiên đương nhiên không hiểu được. Nhưng hắn là người thông minh bực nào cơ chứ, tự nhiên sẽ không đứng ngây ngốc tại chỗ. Mắt thấy hai môn phái lại một lần nữa ầm ầm lao vào nhau, Lâm Hiên lẳng lặng tiến tới rồi bắt một cổ ma nguyên anh kỳ, không nói hai lời trực tiếp thi triển Sưu hồn thuật. Rất nhanh tất cả mọi việc trước sau hắn đều thông suốt hết cả. Với thực lực của Lâm Hiên thì bắt một cổ ma nguyên anh kỳ đơn giản vô cùng. Số lượng cổ ma hai phái tập trung một chỗ phải chừng hơn vạn, tràng diện hỗn loạn vô cùng nên không có cổ ma nào phát hiện được động tác nhỏ của Lâm Hiên.
"Đại sư huynh, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ truyền thừa bổn môn hơn mấy vạn năm lại bị hủy hôm nay sao?" Một âm thanh lo lắng truyền ra từ một thân cổ ma mặc hắc bào. Có lẽ do bắt chước công pháp Nhân tộc nên hình thái cổ ma Tiên Vân Tông và nhân loại Tu tiên giả giống nhau như đúc. Ngược lại cổ ma phái Ma Linh Tông đa số xấu xí dữ tợn, khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả được.
"Còn có thể như thế nào, đại trận hộ phái đã bị công phá, hai vị thái thượng trưởng lão cũng đã vẫn lạc. Bổn môn không ai có thể ngăn trở lão gia hỏa Bách Linh Ma Tôn kia. Mọi người cứ chạy trốn để bảo mệnh là được rồi." Người trả lời là một trung niên mặt vuông tai lớn, khí chất trầm ổn, nhưng tất cả lời nói ra lúc này đều là nhụt chí. Nguồn: http://truyenbathu.vn
"Trốn chạy để bảo mệnh? Đại sư huynh, huynh nói ra những lời này không sợ xấu hổ với liệt vị tổ sư sao?" Một cổ ma ục ịch bên cạnh hét lớn đầy giận dữ.
"Lúc này không thể quản nhiều được, thoát được một người là tốt một người. So với bị người ta làm vằn thắn thì không phải tốt hơn nhiều lắm sao." Trên mặt trung niên nhân kia toát lên một tia trầm thống. Nếu có một đường hi vọng thì sao hắn lại chọn như vậy, nhưng đánh không vẫn là đánh không lại, bọn chúng sao có thể chống lại tồn tại cấp bậc Động Huyền kỳ đây. Liều mạng cùng lão gia hỏa Động Huyền kỳ ở chỗ này không bằng chạy đi thì còn có một hi vọng bảo trụ mạng nhỏ.
Nhưng cổ ma mập mạp kia lại nói thẳng: "Muốn chạy trốn thì các ngươi cứ chạy, ta sẽ liều mạng với Bách Linh Ma Tôn." Lời còn chưa dứt, hai tay của cổ ma mập mạp bấm niệm pháp quyết, cả người bành trướng như bóng cao su. Trên bụng xuất hiện một cái mặt quỷ, miệng phun ma hỏa phô trương thanh thế lao về phía Bách Linh Ma Tôn.
"Nhị sư huynh, mau trở lại."
"Sư đệ, không thể."
Trung niên nhân kia cùng cung trang nữ tử vội mở miệng ngăn cản nhưng đối phương lại như không nghe thấy.
"Hắc hắc, quả là một gia hỏa có đảm lược, bổn Ma tôn tiễn đưa ngươi đi âm tào địa phủ."
Tiếng cười quái dị "Cạc cạc cạc" truyền đến, Bách Linh Ma Tôn trông như một con dơi lớn. Tay phải lão nhoáng một cái biến thành một thanh liêm đao cực lớn rồi bổ xuống phía dưới. Động tác của Bách Linh Ma Tôn rất nhanh, một hắc sắc quang nhận hiện ra, mặt ngoài còn quấn quanh từng vòng quang điện, âm thanh vù vù nổi lên. Cổ ma mập mạp quá sợ hãi, hai tay hắn liên tục hoa lên, đao thuẫn, lợi búa, liên tiếp vài món bảo vật bay vút ra. Nhưng các món bảo vật này ngay khi vừa tiếp xúc với quang nhận liền bị chém thành hai nửa. Chênh lệch giữa Động Huyền cùng Ly Hợp quả thực quá xa. Ngay lúc cổ ma mập mạp chắc chắn bị chém thành hai đoạn thì đột nhiên lưỡng đao lại tán loạn biến mất trong hư không cách hắn chỉ hơn một trượng. Ngay lúc đó âm thanh kinh sợ của Bách Linh Ma Tôn truyền tới.
Chuyện gì đã xảy ra?
Vài tên Ly Hợp kỳ Tiên Vân Tông quay mặt nhìn nhau. Trên mặt cổ ma mập mạp kia cũng rất mờ mịt, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Bọn chuột nhắt phương nào trốn ở một bên đánh lén? Có gan thì hiện thân ra đi. Quang minh chính đại cùng bổn Ma tôn đánh một trận." Bách Linh Ma Tôn đưa mắt nhìn quanh, trên mặt lão tràn đầy vẻ kinh nghi bất định.
Biểu hiện ra ngoài tuy rất uy phong lẫm liệt nhưng trong ánh mắt lão lại lập lòe sự sợ hãi bất an. Bách Linh Ma Tôn đem toàn bộ thần thức thả ra hòng tìm được kẻ vừa mới hóa giải công kích của lão nhưng không hề có kết quả, chỉ bằng điểm này đối phương đã hơn xa mình rồi.
"Khẩu khí thật lớn, chỉ là một lão gia hỏa Động Huyền sơ kỳ mà cũng dõng dạc muốn đánh một trận với Lâm mỗ. Ngươi cũng có tư cách sao?"
Âm thanh cười lạnh vang lên. Bách Linh Ma Tôn cực kỳ giận dữ quay đầu lại thì chỉ thấy cách xa hơn mười trượng, ánh sáng màu xanh lóe lên, một thiếu niên dung mạo bình thường xuất hiện, đúng là Lâm Hiên.
Ánh mắt Bách Linh Ma Tôn đảo qua trên người Lâm Hiên, biểu lộ vừa rồi biến mất không còn tăm hơi mà ngay lập tức chuyển thành vẻ sợ hãi: "Các hạ, là tiền bối Động Huyền hậu kỳ?"
Lâm Hiên cười mà không nói. Pháp lực vô cùng cường đại theo kinh mạch vận chuyển, linh áp đáng sợ từ trời giáng xuống. Qua một khắc, tiếng bạo liệt ngừng lại, cổ ma hai phái tạm dừng đánh nhau, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến này. Không ít kẻ lạnh run, linh áp Lâm Hiên bày ra quá mức đáng sợ, không ít cổ ma tu vi thấp một chút đều không chịu nổi.
"Các hạ không phải tu sĩ Tiên Vân Tông tại sao lại nhúng tay vào ân oán của hai phái chúng ta?" Thanh âm Bách Linh Ma Tôn lạnh như băng. Lão thật sự không ngờ tại thời khắc mấu chốt nhất lại xuất hiện biến cố này.
"Lâm mỗ quả thực không phải Tiên Vân Tông Tu tiên giả nhưng lại có vài phần giao tình cùng Huyền Đăng đạo hữu." Thanh âm Lâm Hiên nhàn nhạt truyền vào lỗ tai. Đương nhiên những lời này thuần túy chỉ là nói bậy.
"Ngươi là bằng hữu của lão quái vật Huyền Đăng?" Bách Linh Ma Tôn nghe xong, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tu sĩ Tiên Vân Tông lại vừa mừng vừa sợ, vài tên cổ ma Ly Hợp kỳ đầu lĩnh đã sớm tụ lại với nhau. Huyền Đăng lão tổ chính là một trong hai lão thái thượng trưởng lão, không bao lâu trước đã vẫn lạc ngoài ý muốn khi đi tầm bảo. Bổn môn không có cao thủ tọa trấn nên hôm nay mới gặp họa. Thật không nghĩ tới thời khắc mấu chốt thì bằng hữu của lão tổ Huyền Đăng lại đến hỗ trợ.
"Đại sư huynh, vị này thật sự là bằng hữu của Huyền Đăng sư thúc?" Cung trang nữ ma vừa mừng vừa sợ mở miệng.
"Ta cũng không biết, nhưng xem tình hình này có lẽ là không giả." Trung niên kia thì thào.
"Vì sao?"
"Tam sư muội còn phải hỏi sao. Đối phương chính là cao nhân tiền bối Động Huyền hậu kỳ, giả mạo bằng hữu của sư thúc có gì tốt? Huống chi hôm nay bổn môn đang gặp họa, còn có cái gì đáng giá để hắn giả mạo đây." Cổ ma mập mạp kia nói với cung trang nữ tử. Lâm Hiên đối với gã có ân cứu mạng nên cổ ma này ngay lập tức đã tin tưởng hắn.
Cung trang nữ tử nhẹ gật đầu, thần sắc kích động. Vị tiền bối này chịu xuất thủ tương trợ thì lần này bổn môn hơn phân nửa có thể biến nguy thành an, vượt qua kiếp nạn lần này.
"Lão gia hỏa Huyền Đăng kia đều đã chết, các hạ cùng hắn ngoài một chút giao tình thì không có chỗ lợi gì. Nếu các hạ đồng ý đứng ngoài thì bổn môn nguyện ý đền bù cho ngươi một ít chỗ tốt." Bách Linh Ma Tôn đảo tròn hai mắt nói. Có vị này nhúng tay thì lão hiểu rõ tình thế sẽ đối với chính mình rất bất lợi. Chúng tu sĩ Tiên Vân Tông nghe xong, trên mặt không khỏi toát ra vẻ lo lắng. Tu sĩ cổ ma làm việc đều là vì tư lợi, lão tổ đã vẫn lạc, đối phương thật sự có thể vì một chút giao tình trong quá khứ sao?
Bình thường mà nói, đương nhiên là không thể. Nhưng Lâm Hiên thì khác, hắn đâu biết cái gì mà giao tình với cổ ma Huyền Đăng. Hắn làm mọi việc chẳng qua là vì tìm kiếm một nơi thích hợp tu luyện mà thôi.
Lâm Hiên không nhiều lời, chẳng muốn tốn nước miếng với lão gia hỏa này nữa. Hắn phất tay áo một cái, trực tiếp động thủ. Chỉ thấy một đoàn hỏa diễm tứ sắc từ trong tay áo Lâm Hiên bay vút ra, Huyễn Linh Thiên Hỏa. Lâm Hiên không có ý đánh lâu, vừa ra tay đã là tuyệt kĩ của hắn. Huyễn Linh Thiên Hỏa vọt ra khỏi ống tay áo ngay lập tức bùng lên hóa thành bánh xe lớn nhỏ, ùng ục di chuyển, hướng về đối phương bắn đi.
"Ma hỏa?" Đồng tử Bách Linh Ma Tôn hơi co lại nhưng hoàn toàn không nhìn ra chỗ đáng sợ của chiêu này: "Có ý tứ, cho ngươi xem thử Bách Linh ma hỏa của ta."
Bách Linh Ma Tôn nói xong liền vươn tay phải ra, một đoàn hỏa diễm trong lòng bàn tay bùng lên rồi nhanh chóng bao lấy bàn tay lão. Bách Linh Ma Tôn phất tay một cái, đoàn hỏa diễm hung hăng lao lên đón đỡ Huyễn Linh Thiên Hỏa của Lâm Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện