Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2383-2384: Đón dâu - Lai giả bất thiện



Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia kì lạ nhưng sau đó rất nhanh liền trở lại bình thường. Lão giả trước mặt này pháp lực mỏng manh như thế chắc hẳn là do tu luyện công pháp dễ dàng tiến cấp nhưng mà uy lực lại bình thường.

Lâm Hiên vừa ngồi xuống, thanh âm của lão giả kia liền truyền vào tai : " Tại hạ Mạnh La, không biết đạo hữu là cường giả của môn phái nào?"

" Mạnh đạo hữu khách khí rồi, Lâm mỗ chỉ là tán tu mà thôi." Thanh âm lãnh đạm của Lâm Hiên truyền vào tai, rất rõ ràng hắn không muốn nói nhiều với người lạ.

Nhưng mà vị Mạnh lão giả này dường như đã quen với chuyện như vậy,cũng xem như không thấy thái độ của Lâm Hiên cũng tiếp túc hướng đến hắn nói nhăng nóicuôi5 nhiều chuyện.

" Đạo hữu đã là tán tu , đến chỗ này chắc là định tiến vào Băng Viêm cốc rồi, hắc hắc, đạo hữu cũng nên cẩn thận, Băng Viêm cốc quả thật linh dược quý hiếm có nhiều vô kể, nhưng mà nguy hiểm cũng không phải chúng ta có thể hiểu được. Tại hạ năm xưa có một hảo hữu cũng bởi vì tham muốn bảo vật trong cốc mà vẫn lạc mất, bất quá ta xem đạo hữu xương cốt vững chắc,pháp lực thâm sâu, nếu như chỉ là dừng lại ở ngoài cốc tìm kiếm chút bảo vật thì chắc cũng không có vấn đề gì."

Nghe người này lải nhải dong dài như vậy, Lâm Hiên mặt ngoài dù bất động thanh sắc nhưng trong nội tâm cũng có chút dở khóc dở cười. Loại người tính cách tự nhiên như vậy mặc dù có chút phiền nhưng cũng không đến mức làm người chán ghét.

Đối phương đang nói về Băng Viêm cốc thì bỗng dưng lại chuyển chủ đề nói về lần nạp thiếp này của Hạt Vĩ thượng nhân. Vẻ mặt của hắn ta trở nên thần bí thậm chí giọng nói cũng thấp lại : " Lão đệ ngươi có biết lần này Hạt Vĩ tiền bối nạp thiếp nhưng mà lại hoàn toàn không giống những lần trước không?"

" Lão đệ?" Lâm Hiên kinh ngạc hắn cùng lão già kia từ khi nào lại trở nên thân thiết như vậy chứ? từ khi bước vào tu tiên giới đến giờ, đã lâu rồi hắn cũng không có nghe lại người khác xưng hô với mình như vậy.

Nhưng kinh ngạc thì sao, Lâm Hiên vẫn mặt không đổi sắc như cũ,chỉ là trong lòng của hắn rốt cuộc cũng dâng lên một chút hiếu kì. Dù cho tâm tính của hắn có trầm ổn nhưng dẫu sao thì cũng là con người không tránh khỏi tâm lí sẽ cảm thấy kì quái một chút. " Không phải chỉ là nạp thiếp thôi sao? Lại có cái gì khác lạ kia chứ?"

Lâm Hiên đúng thật có chút khó hiểu. Tục ngữ nói " cha mẹ sinh con, trời sinh tính. cũng không ai giống ai, tu tiên giới diện tích lại uyên bác. nên cũng có nhiều những tu sĩ tính cách khác nhau, tuy nhiên cũng không thể vơ đũa cả nắm rồi, dĩ nhiên cũng có những khổ tu giả một lòng truy cầu tiên đạo, nhưng cũng có một số kẻ tham hoa háo sắc ngoại trừ song tu đạo lữ chính thức thì còn liên tục nạp thiếp hết lần này đến lần khác giống như những tên công tử đa tình vậy.

Hạt Vĩ thượng nhân không nghi ngờ gì chính là hạng người thứ hai, nhưng cái này cũng không có gì đáng để chỉ trích, mỗi người có một mục đích khác nhau, người khác yêu thích nữ sắc thì sao, ngươi có thể làm gì được? Lại nói mặc dù là ở giới diện cấp cao, nhưng những tu sĩ Phân Thần kì cũng đã là những đại năng tồn tại. Loại cao thủ này cho dù có thê thiếp thành đàn thì cũng là chuyện bình thường.

" Hắc hắc, cũng không trách đạo hữu không biết được, chút nữa đây ngươi cũng chớ có nói lung tung, tin tức này cũng là lão phu cơ duyên xảo hợp mới biết được, nếu là truyền ra ngoài chỉ sợ là sẽ có một hồi sóng to gió lớn." Mạnh lão giả ra vẻ thần bí nói.

" Ngươi có nói hay không?" Lâm Hiên đã có chút không kiên nhẫn.

" Hắc hắc , lão đệ thạt đúng là một người nóng vội." Mạnh lão giả cũng không có tức giận nói." Ai bảo ta và ngươi ngồi chung bàn chứ , cũng xem như là có duyên, lão phu tự nhiên sẽ miễn phí nói cho ngươi nghe."

" Đạo hữu hay là nên truyền âm cho thật cẩn thận, nếu không ta rằng mọi người sẽ nghe được mất." Lâm Hiên cười như có như không nói.

Lão giả chợt đỏ mặt lên,chính mình tại sao lại có thể quên một chi tiết nhỏ như vậy chứ, những người ngồi đây dù gì cũng đều là tu tiên giả , có thể tiến vào đại điện thì tu vị thấp nhất cũng là Ly Hợp, cho dù thanh âm của mình có nhỏ đến đâu cũng khó tránh khỏi lọt vào tai bọn hắn. Quay đầu nhìn lại quả nhiên có vài tên cổ ma đang chú ý lắng nghe.

Cũng còn may mắn, Hạt Vĩ thượng nhân có việc vừa mới đi ra phía sau không có mặt tại đại điện. Nếu không chỉ sợ hắn nói ra liền lập tức sẽ có phiền toái. Nghĩ tới đây Mạnh lão giả nuốt nước bọt ực một cái sau đó thành thật truyền âm cho Lâm Hiên : " Hạt Vĩ tiền bối lần này lập thiếp cũng phải là người thuộc Thánh Tộc."

" Không phải Thánh Tộc? " Lâm Hiên nhướng mày : " Ngươi cũng không nên ăn nói lung tung."

" Hắc lão phu lừa ngươi làm cái gì, bí mật này cũng là lão phu ngẫu nhiên nghe được mà thôi. Nàng kia chính là một tu sĩ nhân loại , không biết cơ duyên xảo hợp như thế nào lại lưu lạc đến Thánh Giới của chúng ta."

" Vậy a? " Lâm Hiên mặt không đổi sắc trong nội tâm lại tự nói thầm, cho dù là tu tiên giả nhân loại thì sao,cũng không có quan hệ gì với mình, hắn đến đây dù sao cũng chỉ để xem náo nhiệt mà thôi.

Ý nghĩa chuyển qua trong đầu thì một hồi âm thanh sáo trúc truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu lại thì thấy Hạt Vĩ thượng nhân cũng đã quay trởi lại, nhưng quần áo thì đã thay thành trang phục chú rể.

" Các vị đạo hữu, hãy cùng theo ta đi đón dâu có được không nào?" Thanh âm hào sảng cùng tiếng cười to của Hạt Vĩ thượng nhân truyền vào tai. Ngày hôm nay là đã làm chú rể rồi, có thể nhìn thấy rõ tâm tình của hắn là rất tốt.

" Tiền bối đã có lệnh, bọn chúng ta tự nhiên là cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực." Cũng chỉ là đi đón dâu mà thôi, những cổ ma phía dưới há lại không muốn, cả đám nhao nhao đứng dậy đi theo Hạt Vĩ thượng nhân ra khỏi đại điện.

Tiếng tiên nhạc vang to lên, truyền từ phía trên xuống vì vậy mọi người lại cùng thi triển thần thông bay lên trên bầu trời.

Nhìn lại theo tiếng tiên nhạc chỉ thấy vô số những vầng sáng xuất hiện trong tầm mắt, bắt đầu từ rất xa nhưng rất nhanh liền đi hơn trăm trượng.

Nhìn kĩ thì đám người dẫn đầu là mười mấy thiếu nữ chia làm trái phải hai nhóm, mỗi hàng mười hai người,ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mày xanh mắt đẹp vô cùng, mỗi người trên tay đều cầm theo một chiếc đèn cung đình, nhẹ nhàng bước liên tục chậm rãi từ từ đi tới trên bầu trời trông giống như tiên nữ giáng trần.

Mà ở phía sau của các nàng còn có âm thanh của vượn hót hạc kêu ẩn ẩn còn có vô số loài chim quý thú lạ, nghểnh cổ hát vang , nhẹ nhàng nhảy múa, đẹp đến mức làm cho người xem say mê, xem ra đều là đã trải qua cao nhân dạy dỗ. Nhất là những tiên hạc kia, trên lưng đều có ngồi một thiếu nữ trẻ xinh đẹp, có đánh đàn,có thổi sáo, âm thanh đàn sáo tuyệt diệu chính là do các nàng phát ra.

Xa hơn ở phía sau là một đội vệ sĩ mặc giáp gấm, cũng phân làm hai nhóm trái phải chừng ba mươi sáu người,trên tay của mỗi người đều cầm lăm lăm một thanh giáo dài sắc bén hình dáng cổ xưa. Những thị vệ này tu vị cũng không hề thấp, rõ ràng tất cả đều là Nguyên anh hậu kì.

" Cái này là Ma Nguyên vệ tiếng tăm lừng lẫy sao?

" Ngươi đừng xem bọn hắn tu vi chỉ mới Nguyên Anh, bọn hắn am hiểu thuật liên thủ vây công nếu có trận kì phối hợp , một trăm lẻ tám ma nguyên vệ đồng thời ra tay, mượn thêm sức lực của trận kì trận bàn liền có thể đánh nhau một trận với tu sĩ Động Huyền kì."

" Cái gì? đại danh của Ma Nguyên vệ ta cũng có nghe qua, nhưng đạo hữu có nói quá lên không, cho dù có trăm người nhưng làm sao có thể chống lại tu sĩ Động Huyền kì chứ?" một gã cổ ma bên cạnh lại không cho là đúng nói.

" Hắc, tình huống bình thường đúng là không có khả năng. Nhưng không phải lão phu nói là có thể mượn nhờ lực của trận pháp sao?"

Cuộc đối thoại này dĩ nhiên cũng lọt vào tai Lâm Hiên, hắn cũng không khỏi ngạc nhiên, đối với thực lực của Hạt Vĩ thành đúng là cần phải đánh giá lại.

Đợi đội cẩm y vệ đi qua thì lúc này phía trên đỉnh đầu xuất hiện một chiếc kiệu đập vào mắt. Chiếc kiệu có màu đỏ chót, phía trên mặt thì thêu hình uyên ương, không cần phải nói, tân nương tử hẳn là đang ở bên trong.

Lâm Hiên đem thần thức thả ra, nhưng không có hiệu quả, vừa tiếp xúc với chiếc kiệu màu đỏ liền bị bắn ngược trở về. Lâm Hiên lắc đầu , cũng không dùng biện pháp mạnh mẽ, xem ra Hạt Vĩ thượng nhân cũng đúng thật là một kẻ hẹp hòi , cũng đã đến nơi này còn không bỏ đi để mọi người có thể nhìn thấy tân nương tử.

Quá trình về sau cũng không cần nói nhiều. Lễ đón dâu cũng giống như ở thế tục. Cả phủ thành chủ náo nhiệt vô cùng.

Đã lấy thiếp thì cũng không cần bái thiên địa, nhưng vị thành chủ này đối với vị thiếp mới nạp vô cùng yêu mến, vẫn cho tiến hành bái thiên địa.

Theo lý thì có chút không phù hợp. Nhưng đã có người nguyện ý đi làm, hạ khách bọn họ cũng sẽ không có người đi nói cái gì. Dù sao tu tiên giả là tùy ý thích mà làm, thú vui cưới vợ thì có thể cao hứng thì sẽ làm, còn chuyện hợp quy củ lại có mấy người lại để ý.

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ truyền vào tai, một thiếu nữ thân hình thon dài được hai ả nha hoản nâng đỡ đi tới. Mũ phượng khăn choàng vai, không cần phải nói đây chắc hẳn là thị thiếp mới của Hạt Vĩ lão ma rồi.

Mọi người cũng là lần đầu tiên trong thấy tân nương tử, cũng không khỏi tò mò thả thần thức ra muốn nhìn cho rõ khuôn mặt của tân nương tử một chút để xem thử rốt cuộc là mỹ nữ tuyệt sắc như thế nào lại có thể để cho Hạt Vĩ lão ma coi trọng như thế. Đáng tiếc lại để cho mọi người thấy vọng, mũ phượng khăn choàng vai kia thế mà cũng là một bảo vật bất phàm, tất cả thần thức đều bị bắn ngược trở về từng cái một.

Lâm Hiên chầm chậm nhìn về phía tân nương,hắn khẽ nhướng mày một cái, mặc dù không có thấy rõ khuôn mặt tân nương, nhưng mà thân hình thì nhìn rất quen mắt, rất giống một người trong trí nhớ của hắn.

Chẳng lẽ nói ...

Lòng hiếu kì của Lâm Hiên trỗi dậy, hắn tất nhiên muốn tìm hiểu đến cùng. Thần thức bị ngăn trở cũng không có việc gì, Lâm Hiên hít sâu một hơi,vận pháp thuật toàn thân vào hai mắt.

Chỉ một thoáng đồng tử Lâm Hiên biến thành màu bạc,vì không để người khác chú ý , Lâm Hiên cũng không toàn lực sử dụng Thiên Phượng Thần Mục. Nhưng dù vậy cũng vẫn có thể nhìn xuyên qua tầng tầng che đậy, nhìn rõ ràng khuôn mặt của tân nương tử. Xác thực là tuyệt sắc giai nhân, nhưng mà khuôn mặt này lại rất đỗi quen thuộc.

Đồng tử Lâm Hiên co lại, nhân sinh thật khó nói, nơi nào không gặp lại ở nơi này này gặp, Lâm Ngọc Kiều, nàng ta như thế nào lại ở nơi này.

Cũng khó trách Lâm Hiên cảm khái, thật ra mà nói nàng này cùng hắn cũng là có tình đồng môn, Lâm Ngọc Kiều chính là muội muội của đại trưởng lão Vân Ẩn Tông, cũng cùng mình đi đến Ma Giới tham gia phân thần thí luyện.

Trước khi đi Đại trưởng lão còn từng hướng chính mình dặn đi dặn lại đối với tiểu muội của nàng ta quan tâm một chút.

Đáng tiếc sau khi truyền tống đến Ma Giới hai người liền bị tách ra cũng không có tin tức. Lâm Hiên cho dù muốn chiếu cố thì cũng không thể làm được. Cũng không nghĩ tới lần gặp lại thì nàng ta lại thành tân nương tử, nhưng mà lại là gả cho một gã cổ ma.Lâm Ngọc Kiều thật sự đồng ý sao?

Chưa hẳn, chỉ sợ hơn phân nửa chính là bị ép buộc.

Lâm Hiên thi triển ra Thiên Phượng Thần Mục lần nữa , thật đúng như dự liệu, trên người Lâm Ngọc Kiều bị hạ xuống một cái cấm chế không biết tên.

Lâm Hiên khẽ thở dài , sớm biết như vậy cũng không tới nơi này, nhắm mắt làm ngơ cho xong. Nhưng mà nói thì nói như vậy, nếu đã không biết thì thôi, hôm nay đã gặp thì tránh không được phải xen chân vào rồi.

Xem ra rượu mừng hôm nay không được uống mà còn phải đại nào tiệc cưới rồi.
Mặc dù trong lòng Lâm Hiên đã quyết nhưng thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh vô cùng, cho dù hắn muốn ra tay cũng không thể nóng lòng được, lúc này điều quan trọng nhất chính là chờ đợi thời cơ thật sự thích hợp.
Chỉ với từng ấy kiên nhẫn thì Lâm Hiên đương nhiên có thừa, dù sao mình vẫn chưa quen cuộc sống tại Hạt Vĩ Thành, lúc này lại đi đại náo tiệc cưới thì không chỉ đối địch với riêng tân lang mà hạ khách đầy phòng cũng nhất định xuất thủ. Cho nên, dù người khẳng định phải cứu nhưng nên lựa chọn phương thức nào để hành động thì cần phải cân nhắc thật kỹ, tuyệt đối không thể lỗ mãng được.
Quan khách bên ngoài đương nhiên không thể biết trong nội tâm Lâm Hiên đang suy nghĩ gì, đủ loại thanh âm chúc mừng vang lên không dứt. Lại qua một lát, tiếng pháo nổ đùng đùng giòn vang, đã đến ngày tốt giờ lành, tân lang tân lương tam bái thiên địa. Tân nương tử tự nhiên có nha hoàn nâng tay từ từ đi tới, còn mặt mũi Hạt Vĩ Thượng Nhân phía đối diện thì đang tràn đầy vẻ vui mừng, bàn thờ phía trước cũng dọn xong xuôi, mắt thấy hai người đã chuẩn bị bái đường kết làm vợ chồng.
Lâm Hiên thở dài một hơi, tình thế cấp bách hôm nay rốt cuộc cũng không thể kéo dài được nữa. Tuy ra tay vào lúc này có thể nói là cực kỳ không hay, tám chín phần mười mình sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng bất kể như thế nào thì hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Lâm Ngọc Kiều rơi vào đầm rồng hang hổ được.
Mà thôi, cho dù đối địch với toàn bộ Hạt Vĩ Thành thì đã sao chứ, lão ma tham hoa háo sắc kia chẳng phải chỉ là Phân Thần sơ kỳ thôi sao?
Lâm Hiên tự nhận chống lại tồn tại cùng giai sẽ không mảy may xuất hiện chút áp lực nào, cùng lắm là một phen bận tay bận chân mà thôi.
Chủ ý đã định nên Lâm Hiên cũng không trì hoãn thêm nữa, hắn tiến lên phía trước một bước, nhưng miệng còn chưa kịp nói hai từ "Dừng lại!" thì biến cố ngoài dự đoán đã xảy ra.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền vào lỗ tai, đình viện phía trước đại môn rõ ràng bị đánh bay mất.
Từ phía đại môn bay ra hai gã Ma tộc thủ vệ mặc áo giáp đen sì, tay cầm binh khí, cảnh giới hai người cũng không thấp, đều là Nguyên Anh kỳ, nhưng giờ khắc này, miệng bọn chúng lại phun đầy máu tươi, nằm thoi thóp trên mặt đất.
"Giờ lành đã đến, tân lang tân nương tam bái thiên..."
Người điều khiển hôn lễ đang cao hứng bừng bừng chủ trì nghi thức nhưng biến cố như vậy đã làm cho hắn trợn tròn hai mắt, chữ "địa" vẫn chưa kịp nói xong đã nuốt vào bụng rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện FULL
Dị biến đột ngột nổi lên không chỉ ảnh hưởng tới riêng người chủ trì hôn lễ mà tất cả thanh âm đàm tiếu của khách mời đều ngừng bặt lại, nguyên một đám trợn mắt líu lưỡi, cơ hồ hoài nghi ánh mắt của mình có nhìn lầm hay không. Rõ ràng... có kẻ đến đây làm loạn? Là kẻ nào ăn tim gấu gan báo dám tới đây vuốt râu hùm?
Chẳng lẽ còn có kẻ không biết phạm vi trăm vạn phụ cận đều là địa bàn của Hạt Vĩ Thượng Nhân sao?
Vốn là tiệc cưới náo nhiệt thoáng cái đã trở lên yên tĩnh vô cùng, tất cả mọi người đều yên lặng không nhúc nhích, thậm chí có thể nghe thấy tiếng lông hồng rơi trên mặt đất.
Vu vu...
Một cơn gió nhẹ thổi qua, từ trong đại môn tan hoang kia bay vút ra một đạo hư ảnh. Người này toàn thân bao khỏa ma vụ nồng đậm khiến cho không ai có thể nhìn rõ chân diện của hắn.
Lâm Hiên lặng lẽ bước lùi lại một bước, biến cố như vậy thật đúng là không thể lường trước được. Vốn dĩ Lâm Hiên đang muốn đại náo tiệc cưới, hắn nằm mơ cũng thật không ngờ lại có người hành động trước cả mình. Tuy Lâm Hiên không biết người nào đột nhiên xuất hiện làm loạn nhưng hiển nhiên đối với mình là trăm lợi mà không một hại. Đã như vậy thì cũng không cần quá mức sốt ruột, kế tiếp cứ xem xét tình hình thế nào rồi quyết định cũng không muộn. Dù sao cục diện càng loạn thì hắn lại càng có lợi.
Trong lòng Lâm Hiên mừng thầm nhưng Hạt Vĩ Thượng Nhân bên kia lại vô cùng tức giận. Cũng khó trách lão lại như thế, nếu đổi lại là bất kỳ một nam nhân nào mà gặp phải loại chuyện này thì cũng khó có thể nuốt trôi cục tức này được.
Lão đang vô cùng cao hứng vì sắp cùng một thiếu nữ xinh đẹp như hoa kết làm phu thê, đột nhiên lại có người đến quấy rối. Đây chẳng phải là sự sỉ nhục ghê gớm sao, đối phương hoàn toàn không để mình ở trong mắt.
Trên người của lão vẫn còn đang mặc lễ phục của tân lang nhưng đôi mắt đã hoàn toàn trở thành màu huyết hồng, từng đám hắc khí nồng đậm dần dần xuất hiện trên khuôn mặt. Không. . . Không chỉ trên mặt mà cả người lão đều tỏa ra hắc khí như vậy.
Những hắc khí kia nhanh chóng ngưng kết thành từng cái xúc tu thô to, dài như những con hắc mãng cực lớn vậy, chúng vừa hiện ra đã ngóc đầu lên, trên miệng xì xì không ngừng, nhìn qua cực kỳ quỷ dị. Đừng nói tính khí cổ ma hung dữ bạo ngược, cho dù một phàm nhân gặp chuyện này cũng khó có thể nhẫn nhịn được.
"Muốn chết!"
Chỉ nghe lão hét lớn một tiếng, những xúc tu xung quanh thân thể giống như roi da hung hăng lao thẳng về phía đối thủ.
Vị khách không mời mà đến vẫn như cũ ẩn giấu thân mình bên trong ma khí nồng đậm, hắn đối mặt công kích cuồng bạo như vậy không những không lui lại mà mơ hồ trên mặt còn lộ ra một tia cười lạnh. Chỉ thấy hắn nâng tay phải lên, đánh ra phía một chưởng. Bình tâm mà nói, động tác này không hề có chút khí thế nào cả, song toàn bộ ma khí phụ cận lại điên cuồng chen chúc hướng về chưởng này tụ tập lại.
Phốc phốc…
Một hồi thanh âm có chút nặng nề truyền vào tai, những xúc tu kia phảng phất như gặp phải khắc tinh, lập tức đứt ra từng khúc.
Mà công kích vẫn chưa kết thúc, một tiếng kêu đau đớn vang lên, dư ba chưởng kia đã đánh trúng Hạt Vĩ Thượng Nhân. Lão đạp đạp mấy cái liền lùi lại ba bước đâm sầm vào bàn thờ tế bái thiên địa, nào là lư hương, nhang đèn, kỳ trân dị quả chất đống tức thì vung vãi khắp sàn. Hơn nữa một vò rượu ngon còn vừa vặn rơi trúng trán Hạt Vĩ Thượng Nhân, tuy không mảy may tổn thương đến lão nhưng mặt mũi lại đầm đìa rượu cay nồng, thoạt nhìn chật vật đến cực điểm.
Vốn dĩ lão muốn cho đối phương cút ra ngoài, không nghĩ tới cuối cùng người mất mặt lại là mình. Hạt Vĩ Thượng Nhân vừa sợ vừa giận, tuy nhiên lão đã biết người tới không hề yếu, có thể một kích kia mình đã ăn đại khổ, nhưng tu sĩ bình thường cho dù chiếm hết tiên cơ làm sao có thể khiến mình chịu khổ đến mức như vậy.
Nhất định là tồn tại cùng giai! Hơn nữa đối phương đến đây đã có chuẩn bị từ trước.
Nghĩ tới đây, Hạt Vĩ Thượng Nhân đè nén nộ khí, một lần nữa tỉnh táo lại. Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện (*), đối phương chọn đúng lúc này đến làm loạn thì có thể khẳng định là có chỗ dựa phía sau. Mình nhất định phải thận trọng ứng phó, nếu không nói không chừng thật đúng là ngày vui sẽ biến thành ngày giỗ đầu mất. Hàng loạt ý niệm hiện lên trong đầu Hạt Vĩ Thượng Nhân, mà hạ khách một bên đứng xem náo nhiệt nào biết trong lòng lão đang suy nghĩ gì, mắt thấy Hạt Vĩ Thượng Nhân đâm đổ bàn thờ đã xôn xao một hồi, tất cả châu đầu ghé tai không ngừng đàm tiếu.
Phải biết rằng, Hạt Vĩ Thượng Nhân chính là hàng thật giá thật cổ ma Phân Thần kỳ, đối với người bình thường đã là cao cao không thể chạm tới, nếu không hôm nay cũng sẽ không có nhiều hạ khách tới dự tiệc nạp thiếp của lão như vậy. Nhưng giờ khắc này, vị cổ ma Phân Thần kỳ vô cùng mạnh mẽ kia lại ngã lăn ra đất, trong mắt người bình thường thì quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ kẻ không mời mà đến kia còn là cường giả đáng sợ hơn sao?
Biểu lộ trên mặt bọn họ khi nghĩ tới điều này đặc sắc vô cùng, bất quá đại bộ phận mọi người đều lựa chọn trầm mặc, mặc dù trong lòng bọn chúng muốn đứng về phía Hạt Vĩ Thượng Nhân nhưng đối mặt với cường giả bậc này thì ai lại nguyện ý đi đầu chịu báng đây? Nói cho cùng, bất luận là Tu tiên giả nhân loại hay cổ ma, tất cả đều vì tư lợi mà thôi, thậm chí đã có kẻ còn đang hối hận vì đã tới chỗ này, chỉ sợ trong chốc lát gặp phải tai bay vạ gió, được không bù mất.
(*) - Người tốt thì không đến, người đến thì chẳng tốt lành gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện