Chương 2422: Gặp thoáng qua
Tay áo vừa phất, Lâm Hiên đã thu tu du đại vào bên hông. Hắn cũng không trì hoãn tại Băng Viêm Cốc nữa mà toàn thân lóe thanh quang, theo đường cũ bay đi.
Rất nhanh, độn quang Lâm Hiên dừng trước bảy tỏa núi nhỏ.
Xung quanh quanh còn lưu lại dấu vết chiến đấu, chẳng qua tên cổ ma từng đối nghịch với mình hiện đã hồn phi phách tán. Lâm Hiên nhẹ thở ra một hơi. Hành trình Băng Viêm Cốc lần này tuy cực kỳ nguy hiểm, nhiều trắc trở nhưng cuối cùng cũng may mắn vượt qua.
Ánh mắt đảo qua ngọn núi thấy không có gì khác thường, Lâm Hiên lấy ra bốn mươi chín khỏa cực phẩm ma thạch, sau đó hai tay không ngừng thi triển pháp ấn…
“Đi!”
Lâm Hiên điểm một chỉ về phía trước, những pháp ấn kia lập tức sáp nhập vào trong hư không. Sự tình lúc này còn thuận lợi hơn so với dự tính, từ mặt đất bắt đầu truyền ra những chấn động mãnh liệt, một tiểu đạo dần xuất hiện trong tầm mắt.
Con đường này không có điểm gì đặc biệt, nhưng phải nhờ nó mới ra tới ngoại cốc được. Hiện không còn kẻ địch ngăn trở, Lâm Hiên ung dung đi tới trên tiểu đạo.
Hơn mười lần hít thở sau, Lâm Hiên đã ra tới ngoại cốc. Những nguy hiểm ở đây đối với hắn mà nói hoàn toàn không đáng nhắc tới. Lâm Hiên tiếp tục hướng phía ngoài bay đi.
Hắn đã ra khỏi Băng Viêm cốc nhưng vẫn không có ý dừng lại, tuy nguy hiểm đã được giải trừ nhưng lưu lại chốn thị phi chẳng được chút lợi ích nào. Tốc độ độn quang của Lâm Hiên không giảm mà tiếp tục đề thăng, phi thẳng về phía chân trời.
Sau khi hắn rời khỏi Băng viêm Cốc được nửa ngày, ở phương xa bỗng xuất hiện một vầng sáng tiến gần tới nơi này. Quang mang thu liễm làm lộ ra thân hình nho bào trung niên đứng trên đỉnh ma thuyền.
Thiên Nguyên Thánh Tổ! Khác với lần trước, lần này không phải một cỗ hóa thân mà là bản thể của hắn, mặt mũi hắn lúc này mang theo vài phần lo lắng.
Vốn hắn sớm nên tới đây, nhưng đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn khiến hắn chậm trễ mất hơn tháng, bây giờ mới đến sợ là kẻ diệt sát hóa thân của hắn đã sớm rời đi rồi…
Cho dù khả năng này là rất lớn, có thể không thu hoạch được gì nhưng nếu không đến Băng Viêm Cốc điều tra một lần thì hắn sẽ không an tâm. Không tìm được tên đáng chết nọ thì đào ra chút manh mỗi nào đó cũng được…
Trong lòng nghĩ vậy, thân hình Thiên Nguyên thanh tổ lóe lên bay về phía Băng Viêm Cốc.
Lâm Hiên không biết được những chuyện này, nếu biết chắc phải tạ trời cho vận khí của mình. Hai người mà gặp nhau, Lâm Hiên tuyệt đối không có cơ hội chạy trốn. Tuy hắn mạnh hơn tu sĩ cùng giai rất nhiều nhưng so với cổ ma thánh tổ chính thức vẫn còn chênh lệch rất lớn. song dù sao đi nữa, Lâm Hiên bất tri bất giác đã vượt qua nguy cơ lần này.
Lâm Hiên không biết sự tình Thiên Nguyên thánh tổ ra sao nhưng sau khi rời khỏi băng viêm cốc, hắn vẫn một mực dùng tốc độ nhanh nhất tránh xa nơi này.
Nửa tháng sau, độn quang của hắn rốt cục dừng lại.
Tính toán một lúc, Lâm Hiên cũng không biết mình đã bay được bao xa, song thời gian lâu như vậy chắc cũng đi được nghìn vạn dặm. Trên đường còn thay đổi phương hướng mấy lần nữa, có lẽ bản thân đã an toàn rồi.
Phi hành lâu như vậy, tuy chưa mệt mỏi nhưng vẫn có chút phong trần, Lâm Hiên quyết định tạm nghỉ một lát, thuận tiện kiểm kê những bảo vật mà Tuyết Hoa thánh tổ lưu lại.
Hoàn cảnh xung quanh hắn bây giờ là một hoang nguyên rộng mênh mông, mãi tân cuối chân trời xa xa mới có vài tòa núi nhỏ. Toàn thân Lâm Hiên bùng phát tinh mang, hướng tới phương đó bay đi. Đến nơi, hắn mới thả ra vài đạo kiếm quang cắt phá vách núi để mở động phủ.
Đương nhiên đây chỉ là một tòa động phủ đơn sơ mà thôi, mục đích của hắn vốn chỉ là tạm thời nghỉ ngơi, như vậy tựu đủ rồi.
Tuy nơi này í tai lui tới, nhưng vì ổn thỏa, Lâm Hiên vẫn bố trí xung quanh mấy bộ trận kỳ cùng cấm chế ẩn tàng. Xong xuôi hắn mới đi vào động phủ.
Động phủ tuy đơn sơ nhưng vẫn có phòng ngủ. Lâm hiên trước tắm rửa một lượt rồi đánh một giấc đến sáng hôm sau mới dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Lâm Hiên đi tới phòng luyện công, khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn.
Hắn vừa vỗ vào túi trữ vật bên hông, một tòa bảo tháp cũ kỹ liền bay vút ra. Lâm Hiên liền đánh ra các đạo pháp quyết lên bảo tháp khiến bạch quang bùng phát rồi dần biến thành dòng nước xoáy, Tiểu mao cầu bị đưa từ bên trong ra.
"Khò khè khò khè."
Tiểu gia hỏa rơi xuống bàn tay Lâm Hiên nhưng vẫn ngủ say như cũ, trong mồm không ngừng phát ra tiếng ngáy cùng mấy quả bong bóng. Lâm Hiến thấy vậy thì cười khổ.
Tiểu mao cầu thích nuốt hồn phách yêu thú, chuyện này Lâm Hiên đã sớm tinh tường. Hơn nữa tiểu tử này còn rất kén ăn, yêu hồn bình thường nó tuyệt đối không thấy hứng thú, chỉ có cổ thú hoặc một ít thiên địa linh tộc mới lọt vào khẩu vị.
Dựa vào lĩnh vực thần kỳ của tiểu mao cầu, Lâm Hiên đoán địa vị tiểu tử này không nhỏ. Nhưng tao ngộ gặp được hồn lôi bằng lần này khiến Lâm Hiên cảm thấy rất ngạc nhiên, nó không ngờ lại có thể dung hợp với Cửu Thiên Thần La Tướng, chẳng nhẽ tiểu tử kia có quan hệ gì đó với Mặc Nguyệt Tộc.
Đủ loại nghi vấn hiện lên trong lòng Lâm Hiên, song hắn hiện cũng chỉ có thể ước đoán bởi tin tức quá ít. Linh trí của tiểu mao cầu tuy không tệ nhưng vẫn chưa thể nói chuyện trao đổi cùng mình.
“Được rồi, hiện tại có suy đoán cũng không hữu dụng, một ngày nào đó sẽ rõ chân tướng mọi chuyện thôi.”
Lâm Hiên tự nói với chính mình, cũng không đánh thức Tiểu mao cầu nữa. Hắn đưa nó vào trong Vạn hồn tháp, rồi đưa tay lấy ra túi tu du của Tuyết Hoa thánh tổ.
Với sự trầm ổn của Lâm Hiên mà trên mặt cũng không nhịn được lộ ra một tia hưng phấn. Lúc tại Băng Viêm cốc, hắn cũng dùng thần thức xem qua nhưng lúc đó quá vội vàng nên chỉ biết bên trong nhiều bảo vật chứ cụ thể thế nào thì không rõ. Bởi thế bây giờ hắn đang rất mong chờ…
Túi tu du lớn hơn túi trữ vậy rất nhiêu nên Lâm Hiên không đổ hết tất cả bảo vật ra. Động phủ quá nhỏ chẳng thể chứa hết được, rất có thể mọi thứ sẽ chồng chất lên nhau mất. Cũng may thần thức có thể khống chế một cách hoàn mĩ lượng bảo vật xuất nhập.
Nghĩ vậy, Lâm Hiên liền cầm lấy túi tu du, hương phần miệng xuống dưới khẽ dốc. Từ bên trong bay ra một đạo quang hà hắc sắc, trước mặt hắn liền hiện ra một đống vật phẩm lớn, tất cả đều là ma thạch sáng bóng, đủ loại thuộc tính, hơn nữa đều thuộc hàng cực phẩm. Lão quái vật độ kiếp kỳ quả nhiên không tầm thường, nhiều cực phẩm ma thạch thế này Lâm Hiên thật chưa từng thấy qua.
Mà đây chỉ là một phần mười lượng ma thạch trong trong túi tu du thôi.
Nghĩ tới đây, Lâm Hiên khó dấu được nụ cười vui sướng.
Bình luận truyện