Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2428: Ước hẹn Vọng Không Sơn



Lão giả chậm rãi mở hai mắt ra, thần quang chợt lóe. Trong nội tâm Lâm Hiên đánh thót một cái, người trước mắt cũng là hóa thân của lão quái vật Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng rõ ràng mạnh hơn nhiều so với hóa thân của Thiên Nguyên Thánh Tổ.

Lâm Hiên tự tin mình sẽ không nhìn lầm, không biết có chuyện gì xảy ra không đây?

Trong lòng Lâm Hiên kinh nghi nhưng trên mặt không hề lộ ra chút dị sắc nào. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn đối mặt với tồn tại đẳng cấp này. Biểu hiện của Lâm Hiên thong dong hơn nhiều so với tu sĩ bình thường.

Thanh Linh Tôn Giả thoáng kinh ngạc một chút, nhãn lực của lão quái vật Độ Kiếp kỳ chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Lâm Hiên bất phàm rồi. Vì vậy thái độ của lão cũng có chút bình thản, không vì tu vi đối phương khá thấp mà lộ vẻ xem thường.

"Đạo hữu không cần đa lễ, mời ngồi."

"Tạ tiền bối!"

Lâm Hiên ôm quyền thi lễ một cái, sau đó cũng không câu nệ ngồi xuống. Hắn cũng đã từng ngồi nâng cốc cùng Hàn Long Chân Nhân, đây chỉ là một hóa thân lão quái vật Độ Kiếp sơ kỳ thì Lâm Hiên sao có thể lại đứng ngồi không yên đây?

Khí độ như thế lại khiến cho Thanh Linh Tôn Giả thêm bất ngờ, trong lòng càng tỏ ra xem trọng Lâm Hiên hơn.

"Đạo hữu phải chăng là người đã gỡ bảng cáo thị ở Thụ Tiên Thành?" Đối phương cũng không lan man mà trực tiếp vào vấn đề chính, lộ vẻ dứt khoát vô cùng.

"Đúng vậy." Lâm Hiên nhẹ nhàng trả lời.

Nghe đối phương trả lời thong dong như vậy, trên mặt Thanh Linh Tôn Giả không nhịn được lộ rõ vẻ vui mừng: "Nói như vậy thì trong tay đạo hữu đang có U Ma La Hoa sao?"

"Đúng." Lâm Hiên nhẹ gật đầu, tươi cười nói tiếp: " Vãn bối nếu không có vật ấy sao dám mạo muội gỡ bảng cáo thị xuống đây?"

"Tốt." Thanh Linh Tôn Giả bắt đầu nôn nóng, đi mòn thiết hài tìm không thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn chút công phu, ái tử của lão đã có thể cứu chữa rồi, trong lòng lão đương nhiên vui mừng khôn xiết: "Đạo hữu đã có bảo vật thì có thể lấy ra cho lão phu xem qua được không?"

"Đây cũng là ý của vãn bối."

Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên đã lấy ra một hộp ngọc, nó chỉ dài hơn xích, mặt ngoài có linh quang lưu ly phát ra, chỉ riêng hộp ngọc cũng đã bất phàm rồi, chứ đừng nói chi là bảo bối đựng bên trong.

Tay Lâm Hiên run lên, hộp ngọc kia tức thì bị một tầng linh quang bao trọn, chậm rãi bay tới phía trước.

Thanh Linh Tôn Giả không chần chờ thò tay bắt lấy, sau đó cũng chẳng nhìn tới Lâm Hiên mà cong ngón tay mở hộp ngọc ra.

Một cây linh dược đập vào mi mắt. Toàn thân nó đen nhánh, hình dạng lá cây có chút kỳ lạ, hơn nữa số lượng lại rất nhiều. Nó vừa xuất hiện thì mùi Dược liệu đã xông vào mũi.

Với tâm cơ của lão quái vật sống không biết bao nhiêu vạn năm như Thanh Linh Tôn Giả mà giờ khắc này cũng nhịn không được nữa, toàn thân lão run lên, hai mắt nhìn vật ấy có chút phát hỏa. Dù sao vật này có quan hệ trực tiếp tới vận mệnh của ái tử, lão làm sao có thể không động tâm đây?

Lão dùng tay phải nâng linh dược lên tỉ mỉ quan sát. Qua thời gian chừng một chén trà, lão mới hít sâu một hơi nhổ ra một ngụm khí lạnh trong lồng ngực: "Đúng vậy. Quả nhiên là U Ma La Hoa, hơn nữa lại là linh vật trên vạn năm. Thứ này vừa vặn thích hợp đối với lão phu, không biết đạo hữu định dùng phương thức nào trao đổi đây?"

"Đa tạ tiền bối. Tinh thạch, pháp bảo, Lâm mỗ không thiếu cái gì, chỉ cần một hứa hẹn của tiền bối mà thôi."

"Hứa hẹn?"

"Không sai."

"Ngươi nghĩ kỹ đi, nếu lựa chọn bảo vật, thù lao lão phu đưa cho ngươi tuyệt đối sẽ làm cho ngươi trố mắt, đảm bảo ngươi sẽ không phải lo lắng chuyện tu hành vài vạn năm về sau nữa." Thanh Linh Tôn Giả nhướng mày mở miệng.

"Vãn bối đương nhiên tin tưởng thù lao hậu hĩnh. Nhưng ta cảm thấy so với một hứa hẹn của tiền bối Độ Kiếp kỳ thì hết thảy bảo vật đều không đáng nhắc tới." Khóe miệng Lâm Hiên mỉm cười, hắn đương nhiên giữ nguyên ý kiến của mình.

"Được rồi!"

Thanh Linh Tôn Giả thở dài, đối phương đã lựa chọn chắc chắn như vậy, với thân phận của lão đương nhiên sẽ không nuốt lời. Vậy nên lão cũng không cần khuyên nhủ nữa, chỉ thấy tay lão khẽ động, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một khối lệnh bài.

Nó có màu xanh nhạt, nhìn vẻ bề ngoài cũng không thu hút cho lắm, nhưng với kiến thức rộng lớn của Lâm Hiên mà cũng không nhận ra nổi chất liệu chế tác thành lệnh bài này là gì.

"Ngươi cầm này lệnh phù này tùy thời có thể tới Vọng Không Sơn tìm ta. Bất luận là yêu cầu gì, chỉ cần trong lão phu đủ khả năng tuyệt sẽ không chối từ."

"Vọng Không Sơn?"

"Đúng vậy. Nơi đó là chỗ ở của bản thể lão phu, trên mặt lệnh phù đã miêu tả rõ đường đi tới đó như thế nào, ta cũng không nói thêm nữa." Thanh âm Thanh Linh Tôn Giả bình tĩnh truyền vào lỗ tai.

"Đa tạ tiền bối."

Lâm Hiên rót pháp lực vào, linh quang phía trên lệnh phù nổi lên, quả nhiên hiện ra một tấm bản đồ. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, sau đó liền thu lệnh phù vào ống tay áo.

"Nếu đã như thế, vãn bối xin cáo từ."

Lâm Hiên xoay người thi lễ một cái, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, khí độ thong dong, cơ hồ ngang hàng cùng đối phương, chỉ là lời nói vẫn tự xưng là vãn bối mà thôi.

Cái này đương nhiên không phải Lâm Hiên không coi ai ra gì, với tính cách của hắn thì sao có thể tự cao tự đại chứ?

Lâm Hiên làm như vậy là vì trước mắt cũng không phải là bản thể của Thanh Linh Tôn Giả, nói đi nói lại cũng chỉ là một cỗ hóa thân mà thôi. Đã như vậy thì cần gì mình phải khúm núm nữa.

Bất kể như thế nào, cái này cũng chỉ là tiểu sự ở Thụ Tiên Thành, kết quả cuối cùng tất cả đều vui vẻ, Lâm Hiên đã nhận được hứa hẹn của đối phương. Tuy bây giờ chưa có tác dụng rõ ràng nào với mình, nhưng lúc mấu chốt nhất định có thể có hiệu quả khó thể tưởng tượng nổi.

Dùng một cây linh hoa mình không sử dụng đổi lấy hứa hẹn của lão quái vật Độ Kiếp kỳ, tuy nói là giao dịch, nhưng bất luận như thế nào thì mình cũng đã chiếm tiện nghi không nhỏ a.

Tâm tình Lâm Hiên rất sảng khoái, bây giờ cũng không cần du đãng ở ngoài nữa, nên trở về Vân Ẩn Tông thôi.

Ra khỏi Thiên Tường sơn mạch, Lâm Hiên nhằm hướng đông bay một mạch. Sau khoảng hai canh giờ, hình dáng một tòa Cổ Thành xuất hiện phía chân trời.

Hãn Hải thành!

Lâm Hiên chẳng có chút bất ngờ nào, hắn đã biết rõ nơi này có một tòa Đại Thành của Tu tiên giả. Quá trình kế tiếp thì đơn giản rồi, Lâm Hiên không gặp chút khó khăn trắc trở trực tiếp nhập thành.

Lâm Hiên cũng không rảnh rỗi đi dạo phường thị, tuy không có việc gì gấp gáp nhưng cũng không cần phải trì hoãn thêm nữa.

Hãn Hải thành đương nhiên có Truyền Tống Trận, hơn nữa còn nằm ở một một vị trí rất dễ thấy, ngay tại phía tây thành này. Lâm Hiên gọi một thú xa rồi nói tên phu xe chở thẳng tới khu Truyền Tống Trận.


Rất nhanh, một kiến trúc với khí thế bất phàm xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Hiên ném cho tu sĩ đánh xe một khối tinh thạch thượng phẩm rồi cất bước đi vào.

"Tiền bối, xin hỏi tiểu nhân có thể giúp gì được ngài." Lâm Hiên vừa mới bước vào đã có một gã tu sĩ ăn mặc kiểu đạo trang đi tới, cảnh giới chỉ là Ngưng Đan kỳ mà thôi.

"Lâm mỗ muốn đi Thiên Sương Quận Sở quốc." 

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên người tiểu đạo sĩ, thanh âm lạnh nhạt truyền vào lỗ tai.

"Thiên Sương Quận?"

Tiểu đạo sĩ ngẩn ngơ cầm bản đồ tìm kiếm, sau một lát liền mang vẻ mặt đau khổ mở miệng: "Khoảng tới đó quá xa, Truyền Tống Trận bổn thành không thể đến nơi đó được."

"Vậy ngươi cứ tìm một địa phương gần nhất với Thiên Sương Quận có thể truyền tống là được rồi." Lâm Hiên bất động thanh sắc mở miệng, sau đó tiếp tục đi tới Truyền Tống Trận phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện