Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2470: Lão giả thần bí




Rời khỏi cửa hàng bán điển tịch, Lâm Hiên tiếp tục đi dạo trong phường thị, nhưng tất cả sự chú ý của hắn lúc này đều đặt vào các cửa hàng bán nguyên liệu.
Nếu thực sự có thể tìm được kỳ Hoa linh Mộc thông linh ở Băng Hải Giới, chắc hẳn ở các cửa hàng này sẽ có tin tức.
Dù sao Lâm Hiên mới lần đầu tới giới diện này, không hề có tông môn hay bằng hữu trợ giúp, nên hắn chỉ có thể chọn phương pháp bất đắc dĩ này mà thôi.
Tuy nhiên đến khi trời tối Lâm Hiên vẫn chưa thu hoạch được gì.
Tục ngữ có câu, làm việc tốt thường gian nan, nếu như có thể dễ dàng tìm được bảo vật mình cần, hắn ngược lại sẽ cảm thấy có chút kỳ quái.
Dục tốc bất đạt, chỉ cần có thể tìm được Linh vật luyện chế Thân Nội Hóa Thân, cho dù mình có ở lưu lại giới này mười năm, trăm năm cũng tuyệt đối đáng giá.
Đến tận khi bầu trời đã tối đen, Lâm Hiên mới quay trở về khách điếm. Tối hôm nay cứ tìm hiểu điển tịch cho tốt, ngày mai sẽ lại tới phường thị tiếp tục tìm kiếm thông tin.
Từng ngày chậm rãi trôi qua, mục tiêu của Lâm Hiên hiện giờ không chỉ giới hạn ở các cửa hàng buôn bán tài liệu nữa, trà lâu tửu quán, bất cứ nơi nào tập trung tu sĩ, Lâm Hiên đều không buông tha.
Đảo mắt đã hơn một tháng qua đi, lúc này Lâm Hiên vẫn không thu hoạch được gì.
Bây giờ đã đến lúc ly khai Minh Tuyết thành rồi. Dù sao, đây cũng chỉ là một thành trì nằm giữa hai thế lực Nhân tộc và Yêu tộc, có thể nói thành này là một trạm trung chuyển của Tu tiên giả hai thế lực, vậy nên Lâm Hiên không thu được tin tức gì cũng là chuyện hết sức bình thường. Trong tay Lâm Hiên hiện giờ đã có địa đồ Băng Hải giới, hắn quyết định hai ngày nữa sẽ ly khai nơi này, tiếp tục tìm kiếm vận may ở một địa phương khác.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Hiên vẫn giống mọi ngày đang đi dạo trong phường thị.
Ban đầu tất cả mọi việc đều bình thường, nhưng một lúc lâu sau, hai mắt Lâm Hiên bỗng sáng lên, sau đó rẽ sang một nơi vắng người.
Một lát sau, hắn dừng hẳn lại, quay đầu về phía sau, mặt mũi lộ vẻ chê cười nói: "Đạo hữu một mực lén lén lút lút đi theo Lâm mỗ, rút cuộc là có ý gì? Đạo hữu có nên hiện thân nói chuyện một chút hay không?"
Khẩu khí của Lâm Hiên nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại mơ hồ có sát khí.
"Ha ha, đạo hữu ngàn vạn lần bỏ qua cho tại hạ. Ta hoàn toàn không có ác ý, mà còn có một chỗ tốt rất lớn muốn trao đổi với đạo hữu."
Một tiếng cười khẽ vang lên, sau đó linh quang lập lòe, thân ảnh một người dần dần rõ ràng.
Lâm Hiên nheo nheo mắt nhìn về phía người này. Đó là một lão giả ước chừng ngoài năm mươi tuổi, trông rất gầy yếu, trên cằm còn nuôi một bộ râu dê, nhìn qua cực kỳ gian xảo. Nhưng người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đong bằng đấu, người này trông rất bình thường, song lại là một tu sĩ Động Huyền sơ kỳ.
"Có chỗ tốt muốn trao đổi với Lâm mỗ sao?"
Lâm Hiên lạnh lùng cự tuyệt: "Không có hứng thú."
Mình và gã không hề quen biết nhau, tự nhiên gã lại đưa chỗ tốt cho mình sao, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Lâm Hiên cũng không phải một gã tu sĩ thái điểu vừa bước vào Tu tiên giới, hắn hoàn toàn không có hứng thú dông dài cùng đối phương. Nếu nơi này không phải còn trong phạm vi phường thị, nói không chừng Lâm Hiên sẽ bắt gã lại rồi thi triển Sưu hồn thuật, xem xem rút cuộc gia hỏa đui mù này mưu đồ cái gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenbathu.vn
Lâm Hiên lạnh lùng cự tuyệt, sau đó liền quay người rời đi.
"Lâm đ*o hữu đợi chút, các hạ sao phải gấp gáp như thế."
Thần sắc lão giả kia có chút khó coi, vội vàng mở miệng nói tiếp: "Tại hạ chỉ hỏi một vấn đề, nếu các hạ nghe xong mà không có hứng thú, lúc đó rời đi cũng không muộn."
"Được, ngươi hỏi đi."
Lâm Hiên dừng bước, giọng nói vẫn lạnh lung như cũ. Cho dù đối phương có mưu đồ bất chính gì, Lâm Hiên cũng không có chút sợ hãi. Chênh lệch thực lực giữa mình và gã không phải một lượng cấp, nếu thực sự đối phương có mưu đồ gì thì chỉ có tự mình rước lấy nhục mà thôi.
Thấy Lâm Hiên dừng bước, lão giả nhẹ thở ra một hơi, lão vốn đã chuẩn bị vô số lý do, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể nuốt vào bụng mà thôi. Lão lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Xin hỏi đạo hữu, có phải đạo hữu đi khắp các phường thị để tìm kiếm kỳ Hoa linh Mộc thông linh hay không?"
Đối phương còn chưa dứt lời, sắc mặt Lâm Hiên đã cực kỳ lạnh lẽo, hàn quang trong mắt lóe lên: "Làm sao ngươi biết?"
Lâm Hiên khẳng định là lần đầu tiên gặp đối phương. Với thực lực của hắn, nếu trước kia có người theo dõi thì chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra. Gia hỏa này làm sao biết được việc mình đang làm?
"Đạo hữu không nên hiểu lầm. Phạm mỗ không hề có ác ý. Không nói gạt ngươi, ta có thể xem như địa đầu xà thành này. Ta có vài tên hảo hữu đều là đại chưởng quỹ của cửa hàng trong phường thị. Nhu cầu của đạo hữu về linh Hoa kỳ Mộc đều là do bọn họ nói cho ta biết."
"A?"
Nghe xong lời giải thích của đối phương, Lâm Hiên cũng dịu đi đôi chút. Nếu là lý do này thì có thể chấp nhận được.
Bỗng nhiên trong nội tâm Lâm Hiên khẽ động, chẳng lẽ gia hỏa này lại có vật mình cần hay sao? Nếu không thì sao hắn lại ngăn mình lại?
Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn chút công phu. Tuy trong lòng Lâm Hiên đang nóng như lửa đốt, nhưng đương nhiên biểu hiện ra ngoài vẫn là vẻ lạnh lùng như cũ.
Lão giả nói xong lời này liền chăm chú quan sát biểu lộ của Lâm Hiên, song kết quả lại không thu hoạch được gì, chỉ nghe thanh âm lạnh lùng truyền vào lỗ tai: "Ra là thế. Vậy trong tay ngươi hiện giờ đang có vật Lâm mỗ cần?"
"Đạo hữu nói đùa, kỳ Hoa linh Mộc thông linh là vật nghịch thiên trân quý nhường nào. Nếu trong tay Phạm mỗ có vật ấy, khẳng định đã mang tới đại hội đấu giá từ lâu rồi, sao có thể lưu lại vật ấy trên người được đây?"
"Nếu ngươi không có vật Lâm mỗ cần, chẳng lẽ ngươi đang trêu đùa ta sao?"
"Đạo hữu chớ tức giận."
Phạm lão giả cười khổ nói: "Chúng ta không oán không cừu, tại hạ sao có thể trêu đùa tu sĩ cùng giai? Làm như vậy đâu có lợi gì!"
Lâm Hiên lấy tay xoa xoa cằm, sau đó ôn hòa mở miệng: "Các hạ có gì cứ nói, không phải ấp a ấp úng như vậy nữa."
"Không phải tại hạ không muốn nói, mà nơi đây không phải là nơi nói chuyện. Nếu đạo hữu có hứng thú, xin mời theo tiểu lão nhân tới một chỗ khác nói chuyện."
"Được."
Lời nói của đối phương dù có chút mơ hồ, nhưng tựa hồ cũng có một ít manh mối về kỳ Hoa linh Mộc thông linh. Đã như vậy, Lâm Hiên đương nhiên không thể buông tha, bất kể là thật hay là giả cũng phải đi cùng đối phương một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện